Toái Phong Thiên
Chương 58: Pn8: Lục tiểu mục ♥ lãnh lam
Ba ngày sau, Thiên Phong quốc xảy ra đại sự.
Đại sự này chỉ có số ít đại thần trọng yếu mới biết.
Tại đại sảnh nghị sự, Lãnh Phong Lam cầm trong tay quốc thư (thư mật quốc gia) tức giận đến không kiềm chế được, thân hình cao lớn bước xuống tạo ra một cảm giác áp bách, đem quốc thư nện ở trước mặt Lục Tiểu Mục," Ngươi chính mình nhìn xem, từng khoản mục thanh thanh sở sở! Địa Hỏa quốc mấy năm nay đã cùng Thiên Phong giải hòa, hai quốc quan hệ cũng thực thân thiết, nhưng ngươi lại muốn thông địch bán nước? Sư phụ hắn giáo ngươi như vậy sao?!"
Nhìn thấy quốc thư trong tay, Lục Tiểu Mục chớp mắt kinh ngạc," Không đúng a, ta đưa tặng một ít lá trà mới thôi, trong này như thế nào có ti trù (tơ lụa), bảo thạch, không có khả năng a!"
" Sự thật đều bày ra trước mắt, ngươi muốn nói sao?" Lãnh Phong Lam hừ lạnh một tiếng," Ngươi cho rằng mình là Tiêu Dao Vương thì không sợ? Hôm qua ta thỉnh sư phụ, hắn nói phải hảo hảo giáo huấn ngươi. Ngươi còn cái gì muốn nói?"
“…… Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ! Không làm chính là không làm, nếu ngươi nguyện tin tưởng quốc thư mà không tin ta, ta đây còn cái gì để nói?" Lục Tiểu Mục bởi vì thổ lộ không thành công, một bụng khí, vốn đang không cao hứng, Lãnh Phong Lam còn oan uổng hắn!
()Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: nếu muốn tìm cớ vu người, không lo không tìm được tội danh, chỉ còn tùy vào sở tâm của người hãm hại.)
Lí đại thần tiến lên, cúi đầu," Khởi tấu bệ hạ, dựa theo quốc pháp, bất luận kẻ nào thông địch bán nước, nhẹ thì nhốt vào Thiên lao chịu chung thân nặng thì, trảm!" Nhìn hắn ra vẻ thị uy, Lục Tiểu Mục hận không thể đánh hắn một trận.
" Bắt giữ thiên lao, tùy ý tái thẩm! Bãi triều!" Lãnh Phong Lam tay áo vung liền vào nội thất. Lục Tiểu Mục bị người tha xuống.
Lí đại thần nhặt lên phong thư quốc, Lãnh Lam từ phía sau đi tới, nhanh tay nhặt lên trước," Lí đại nhân, có thể để ta nhìn xem chứ?" Mỉm cười.
" A, Thái tử điện hạ xin cứ tự nhiên." Lí đại thần mồ hôi lạnh xuất, lại mỉm cười, ánh mắt chuyển mấy vòng, suy tính không để lộ tâm tư.
Lãnh Lam cầm quốc thư, cũng tiến vào nội thất.
Không ngoài sở liệu, Lãnh Phong Lam nhíu lại mày đứng trước bức họa ca ca trong mật thất, hắn không có quay đầu lại biết người tới," Lam nhi thông minh như vậy, có nhìn ra manh mối?"
“…… Phải hy sinh hắn?" Lãnh Lam dừng cước bộ, nói chuyện ngữ khí có phần chần chờ.
" Không, dẫn xà xuất động. Ta xem thời cơ cũng không sai biệt lắm. A, đúng rồi, nghe nói Sa Tần muội muội Sa Trầm Thanh gần đây lâm bồn," Lãnh Phong Lam cười," Lão hồ ly kia có muốn chúng ta qua đó?"
" Quốc thư……" Lãnh Lam muốn nói lại thôi, hắn trong tay gắt nắm chặt quốc thư.
Lãnh Phong Lam bình tĩnh nói," Lam nhi, ngươi biết không, hạnh phúc của chúng ta ngày hôm nay đều là phải đánh đổi hy sinh người khác."
Lãnh Lam đồng tử khẽ mở rộng.
" Ca ca, tẩu tử…… cả Tứ đệ. Hắn bởi vì thân thế của mẫu thân, không đủ thế lực để tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cố gắng của hắn ta đều biêys. Mẫu hậu năm đó cũng bởi vì mẫu thân của Tứ đệ mà làm ra nhiều chuyện sai. Lúc ca ca đến Phượng Hà Sơn gặp ta, Tứ đệ hắn liền lẩn tránh đi xa. Ta nghĩ, ta còn nợ hắn." Lãnh Phong Lam cười," Hy vọng ca ca sẽ không trách ta. Lam nhi, ngươi?"
Thấy Lãnh Phong Lam nghiêm túc rồi lại thoải mái hỏi, Lãnh Lam đương nhiên hiểu được, y cười thoải mái,"…… Cám ơn ngươi, thúc thúc."
(Lời editor: đoạn này là anh Lam cảm thấy thiếu nợ Tứ đệ, nên quyết định cho con trai của Tứ đệ với Sa Tần về sau làm Hoàng đế, đây cũng là vì hạnh phúc của Lam nhi, nên phá lời hứa với ca ca mình.)
Ba ngày sau, Thiên Phong quốc Thiên lao.
" Gia, ngài chờ ra được khỏi Hoàng cung đừng quên tiểu nhân, đây là hoa tuyết cao (một loại bánh ngọt) ngài yêu thích nhất, còn có vi cá ngài thích nhất." Ngục tốt (cai ngục) cúi đầu khom lưng cung tiến thực phẩm, một bên nịnh nọt Lục Tiểu Mục," Gia ngài nếu thiếu nữ nhân, trong Hoàng cung có rất nhiều cung nữ xinh đẹp, ngài nếu muốn ai, tiểu nhân giúp ngài tìm."
Lục Tiểu Mục ngồi ở trên ghế bọc da chồn xa hoa, nhai nhai quả nho, vẻ mặt hứng thú," Nếu xem vừa mắt còn cần ngươi giới thiệu? Không đầu óc. Quên đi, xem mấy ngày nay ngươi hầu hạ ta rất thoải mái, chờ ta xuất cung, ngươi có thể làm quận thủ (coi giữ quận)."
“Ôi! Tạ, tạ Vương gia!" Ngục tốt vẻ mặt tràn đầy tiếu y, hận không được đem Lục Tiểu Mục như tổ tông tế bái trong lòng.
" Ta còn nghĩ ngươi phải chịu khổ, không nghĩ Tiêu Dao Vương đại nhân một tay che trời nguyên lai đã bắt đầu sử dụng quyền lợi như Hoàng đế." Lãnh Lam mặc áo choàng màu thiên lam, theo phía góc phòng đi ra, vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía ngục tốt đang quỳ kia," Ngươi nếu muốn chết, vĩnh viễn đừng đứng dậy."
Ngục tốt mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt đẫm lưng," Tiểu, tiểu nhân hôm nay cái gì cũng không nhìn thấy! Tiểu nhân cá lui!" Ngục tốt run rẩy cấp tốc ly khai. Cây đuốc trong lao phòng cũng yên lặng cháy, chỉ có bóng trên tường bất an chập chờn.
Lãnh Lam chậm rãi mà đến, ngục tốt đi không lâu, ánh mắt y tựa như mặt hồ tĩnh lặng, lẳng lặng địa nhìn Lục Tiểu Mục," Vừa mới ra vẻ?"
" Lam nhi đến để làm chi? Lãnh Phong Lam? Việc này thực rõ ràng có người âm mưu." Lục Tiểu Mục không dám nhìn Lãnh Lam, bởi vì hắn vừa vặn nhìn thấy hình dáng ác liệt kiêu ngạo của Lãnh Lam. Ai…… Gần đây vận khí bất hảo thật!
Lãnh Lam lắc đầu," Ta sớm bảo ngươi cẩn thận một chút, ngươi lại không nghe. Ngươi lại muốn đi vào hố lửa, chống đỡ không được. Hiện tại không ai cứu được ngươi, chỉ cần có phong quốc thư, ngươi liền hiềm nghi không tránh khỏi. Lam thúc thúc đã phái người đến Địa Hỏa."
Lục Tiểu Mục cười," Ngươi kỳ thật thực quan tâm ta, hình dáng uy nghiêm ban nãy diễn thực giống! Lam nhi, kỳ thật ta ngày đó ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
" Ta hôm nay đến để nhìn ngươi thế nào, ta phải đi." Lãnh Lam kỳ thật nội tâm thực lo lắng cho Lục Tiểu Mục, nhưng là hắn lại cường liệt cự tuyệt như vậy. Tính cách Lục Tiểu Mục, có lẽ ba hai ngày sau sẽ quên đã phát sinh chuyện gì, nhưng y thì không, y để ý.
Y vô pháp đối mặt với nam nhân này.
" Ngươi!" Lục Tiểu Mục vọt tới giữ tay Lãnh Lam, hắn giận," Ta còn chưa nói, ngươi bằng cái gì không nghe!"
" Một tù phạm, đối với Thái tử đương triều dây dưa còn ra thể thống gì!" Lục Vũ Hạo cùng Lãnh Phong Lam từ ngoài cửa vào, hắn vạn phần không thích nói," Như thế nào, còn không buông tay sao?"
" Ca ngươi…… Các ngươi đều không hiểu gì cả!" Lục Tiểu Mục quét mắt nhìn mọi người, lại thấy vài trọng thần cơ mật ở đây, không dám lỗ mãng, đành phải buông tay Lãnh Lam. Lãnh Lam không nhìn Lục Tiểu Mục, nháy mắt chú ý đến một nam nhân uy nghiêm phía sau mọi người, y ngây ngẩn cả người," Lục…… Lục bá bá?"
Lục Thuấn Hành ánh mắt đầy khí phách, bội kiếm trong tay, hừ lạnh một tiếng," Thằng con bất hiếu!"
Lục Tiểu Mục cả kinh," Cha? Người đã trở lại?"
" Như thế nào, lão tử không ở đây ngươi liền làm càn?"
" Cha……"
" Hừ, không nói châu báu ti trù, cho dù là lá trà, cũng đủ để định ngươi thông địch phản quốc! Ta Lục Thuấn Hành là người trọng tình trọng nghĩa, Thiên Phong hoàng thất nhiều năm che chở Lục gia, ta Lục Thuấn Hành cảm kích vô cùng. Cho nên cùng bọn họ ký khế ước. Khế ước điều thứ nhất, chính là vĩnh không phản bội Thiên Phong hoàng thất." Lục Thuấn Hành rút kiếm, trừng mắt nhìn con," Nhưng niệm ngươi lần đầu mắc lỗi, một kiếm, là hán tử, là con ta tự giác thụ một kiếm!"
Lãnh Lam vạn lần không dự đoán được Lục bá bá dùng gia pháp đối với Tiểu Mục, y quay lại nhìn Lục Tiểu Mục, Lục Tiểu Mục cũng trừng mắt. Mà mọi người đều không chú ý đến khóe mắt Lý đại nhân lộ ra hoan hỉ.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Lục Thuấn Hành võ công rất tốt, ai dám thụ một kiếm này?
Nhưng Lục Tiểu Mục cắn răng, hơn nữa là hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lãnh Lam, ýhắn hiên ngang lẫm liệt bước tới phía Lục Thuấn Hành, hắn không hy vọng để Lãnh Lam thấy mình yếu đuối, huống chi có làm hay không làm, nếu phụ thân không đánh, về sau hắn cũng giải thích. Hiện tại nhiều đại thần như vậy, hắn không thể……
Nhìn thấy nhi tử dũng cảm bước tới phía mình, Lục Thuấn Hành khóe miệng khẽ cong lên rất vừa lòng.
Nâng tây, ánh sáng từ ngọn đèn phẩn chiếu lưỡi kiếm lên có phần chói mắt.
Lục Tiểu Mục nhắm mắt, hắn cảm giác ngực nóng lên, sau đó một lực thật lớn đánh vào ngực.
Một cỗ hương vị quen thuộc rơi xuống, hắn mở mắt, là khuôn mặt trắng bệch của Lãnh Lam! Lục Tiểu Mục ôm lấy Lãnh Lam đang ngã xuống, phát hiện phía sau lưng y ẩm ướt, cúi đầu phát hiện là máu. Nhưng không phải do kiếm của Lục Thuấn Hành, mà là một cái ám khí! Lục Vũ Hạo vận khí, cất bước truy đuổi thân ảnh lóe lên ngoài cửa sổ nhà ngục.
" Lam nhi! Ngươi thế nào!" Lục Tiểu Mục quả thực không dám tin vào mắt mình, Lãnh Lam võ công rất kém, hắn đương nhiên có thể dự đoán được nếu phi tiêu phóng tới, nhưng vì sao y lại vội vã che chở cho hắn? Này chỉ có một lời giải thích – Trong đầu Lục Tiểu Mục là câu nói là Lục Vũ Hạo. Hắn càng ôm chặt Lãnh Lam, lớn tiếng gọi tên y.
Lãnh Lam nhìn thấy Lục Tiểu Mục ôm mình, ánh mắt hắn tựa như trước đây đầy ôn nhu.
Giống như, hắn chịu hết tất cả bi thương, có thể bảo hộ mình vĩnh viễn không cô độc……
Xem đi, y lại xuất hiện ảo giác. Cái gì đều không có, Tiểu Mục chán ghét y như vậy, như thế nào có thể nhìn y như vậy?
Hắn thích nữ nhân. Hắn không thích nam nhân.
Hắn nói mới trước đây đều là nói giỡn, cho nên không thể là thật.
Ai thật, ai ngu ngốc. Y mới không ngu ngốc, nên y biết đây không phải là sự thật.
Phía sau lưng thực đau. Nhưng …… Không biết vì cái gì, đầu óc không biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể luôn hành động trước một bước.
Y tựa hồ trúng một loại độc tên là Lục Tiểu Mục, như thế nào cũng giải không được……
Y mệt mỏi quá, muốn ngủ. Ngủ, sẽ không còn bi thương……
Lãnh Lam tỉnh. Đập vào mắt là phòng của y. Y cảm giác tứ chi cùng thần kinh đều tê liệt, dường như ngủ đã lâu.
Ngoài phòng bỗng nhiên xuất hiện mấy cung nữ, đang vui vẻ đàm luận chuyện gì đó.
" Thập tứ vương tử a! Thủy Nguyệt quốc Thập tứ vương tử a! Ta vừa mới thấy, oa nga, siêu suất luôn! Ta vốn nghĩ, Bệ hạ của chúng ta đã rất nổi bật, Tiêu Diêu vVương tính ra rất có hương vị, nhưng Thủy Dịch Đach Vương tử a, oa nga! Hắn là loại siêu suất! Bệ hạ có điểm lãnh, Vương gia có điểm ngạo, chính, nhưng Thủy Vương tử căn bản là là suất khí a suất khí! Là điển hình ta thích nhất!"
" Nhìn xem ngươi hưng phấn! Thái tử điện hạ còn hôn mê bất tỉnh!"
" Ai…… Thái tử điện hạ hảo đáng thương nga, ta nhìn hắn là lại thấy thương tâm!"
" Xem ra ngươi đối với chủ tử còn có chút lương tâm."
" Lạc tỷ tỷ, ngươi nói……"
Lãnh Lam ngồi dậy, đầu của y mơ màng, lại phát hiện tay mình bị gắt gao nắm lấy – trong tay Lục Tiểu Mục?!
Y kinh, mãnh mẽ rút về. Lục Tiểu Mục bị động tác của hắn mà tỉnh dậy, kinh hỉ nói," Ngươi tỉnh Lam nhi! Thật tốt quá!"
“……" Y là…… Đang nằm mơ? Tiểu Mục như thế nào râu dài vậy, mắt thâm quầng như vậy? Một bộ dạng suy sút.
" Lam nhi, hoàn hảo ngươi không có việc gì." Lục Tiểu Mục cười thật sự vui mừng, hắn hình dáng này rất có vị nam nhân, Lãnh Lam bị hơi thở ấm áp quan tâm của hắn bao phủ, lại nghĩ thấy lạnh đến thấu xương.—Hắn lại lừa y. Vì cái gì phải giả bộ đối tốt với y? Bọn họ không phải nói rất rõ ràng rồi sao…… Canh giữ ở đây, này hình dáng này, Lục Tiểu Mục, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!
" Lãnh Lam, ngươi đương nhiên thú người khác, ta sẽ thế nào? Đương nhiên sẽ không. Lí lão thần kia phản đối ta? Là ngươi an bài hả? Ngày hôm qua ta lần thứ hai cự tuyệt ngươi cho nên ghi hận trong lòng? Muốn đối đầu với ta?" " Biết ta trước kia vì cái gì đối xử tốt với ngươi?" — " Bởi vì…… cùng ngươi quan hệ tốt, phụ thân sẽ thấy ta rất có tài năng, phải củng cố địa vị chính trị ở Thiên Phong quốc, sẽ lập ta làm Tiêu Dao Vương. Nói đến ta còn muốn cảm tạ ngươi, bởi vì ngươi không cùng thúc thúc ngươi tranh đoạt đại ca, cho nên chúng ta Lục gia mới có thể nhanh như vậy trở bá chủ ngũ đại quốc." — " Ngươi không phải cảnh cáo ta không cần quá phận sao? Ta sẽ không làm theo lời ngươi nói. Ta sẽ tư thông với Địa Hỏa quốc. Ta muốn cho phụ thân cùng ca ca biết, ta muốn cái gì sẽ dùng hai tay đoạt lấy, không cần ai thương hại ta!"
…… Y đầu óc hảo loạn, rất nhiều, rất nhiều những lời chán ghét, không cần, không cần, cút ra khỏi đầu ta!
— " Tiểu Mục, ta nghĩ muốn nói với ngươi…… Ta kỳ thật, ta……" Y thậm chí nhớ rõ mình rất khẩn trương, những gì Hạo ca ca dạy đều quên, thời điểm đó trong lòng y, chỉ có một mình Tiểu Mục…..nhưng……
— " Hừ? Như thế nào, đại ca ta cự tuyệt nên ngươi mới đến tìm ta sao?"
— " Tiểu Mục, ta không phải……"
— “Ngươi không phải? Không phải cái gì? Hừ, ta không giống ngươi, không phải loại ghê tởm mà đi thích nam nhân. Ta còn muốn vì Lục gia nối dõi tông đường! Thiên Phong quốc cũng chờ Thái Tử điện hạ sinh trưởng tôn. Ngươi với ta đều không còn nhỏ, đừng hồ nháo nữa."
— “…… Ghê tởm? Tiểu Mục…… Đây là lời ngươi muốn nói với ta sao?"
— " Hừ, sắc trời không còn sớm Thái Tử điện hạ, ngài lấy trộm lệnh bài của Phụ hoàng đến đây còn không mau quay về không bị phát hiện. Đi thong thả, không tiễn."
…… Y luôn như vậy, luôn hiểu lầm y của Lục Tiểu Mục. Vì sao còn giống như con thiêu thân lao vào lửa? Y không đau, sẽ không đau?
— " Thái tử điện hạ đêm khuya đến thăm, có chuyện gì sao? Có chuyện quốc gia cơ mật gì muốn nói?"
— “…… Ngươi thích nàng?"
— " Nàng bất quá cũng chỉ là một nữ nhân trong đống nữ nhân của ta. Muốn nói thích, yên hoa dáng người rất quyến rũ, kỹ xảo tốt nhất, da thịt rất mềm mại. Nữ nhân, thật sự là ôn hương nhuyễn ngọc a. Nhưng là vô luận như thế nào đều không thể so sánh với Thái tử hậu cung ba ngàn giai lệ a. Như thế nào, ngươi muộn như vậy chạy đến tìm ta mà không muốn nói gì sao? Chẳng lẽ là cầu ta ôm ngươi? Như thế nào không mặc giống tối qua, ngươi cái dạng này khiến ta một điểm cũng không có hứng thú."
— “…… Lời ta nói ngày hôm qua là thật tâm, Tiểu Mục. Ngươi có thể hảo hảo lo lắng một chút chứ?"
— " Lời ngày hôm qua? Ngươi nói cái gì sao? Nga, ta đây nhớ lại. Ngươi là nói muốn cho ta thượng ngươi a. Bất quá thực đáng tiếc, ngươi thân thể nam nhân không ngực không mông, chỉ nghĩ đã khiến ta ghê tởm. Điện hạ, thử ôm nữ nhân đi, nói không chừng ngươi sẽ bình thường. Bất quá với quyền lực hiện tại của ngươi, cho dù không muốn ôm nữ nhân, mặc kệ tìm ai cũng đều nguyện ý thượng ngươi. Chẳng lẽ ngươi thấy bộ dạng ta giống ca ca nên mới nghĩ ta thượng ngươi?"
Kia làm sao là Tiểu Mục được chứ…… Hảo lạ lẫm. Hắn không ôn nhu, thực tàn nhẫn……. Hắn không phải là người trước kia bồi bên cạnh y. Hắn là ai vậy? Là người đang nắm tay mình? Không, đừng chạm ta……Hảo ghê tởm, đừng dùng bàn tay chạm qua nhiều nữ nhân mà chạm ta!
— “…… Tiểu Mục. Ngươi thay đổi."
— " Thay đổi không phải ta, là ngươi! Hảo a, ngươi muốn cho ta thượng ngươi, rất đơn giản a, đến, gọi một tiếng ‘Tiểu Mục ca ca’ thử xem, nói không chừng ta sẽ thay đổi ý định."
— Đôi mắt đẫm nước tràn đầy tuyệt vọng, đảo trong mắt thấy ánh đèn le lói," Ta cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ đem ngươi trở thành ca ca. Nguyên lai ngươi từ trước đến nay chỉ đối với ta như ca ca…… A a," Y nhớ rõ mình đã cười. Cũng nhớ rõ mình đã khóc." Ta như thế nào ngốc như vậy."
[thuần thực vô tà, ngươi như thế nào có thể khinh thị tình yêu của ta.]
— " Uy, mấy cái này việc nhỏ về sau nói sau, ngươi hôm nay đến đây làm cái gì?"
— " Vốn,…… Có đôi lời, cho dù ngươi…… không muốn nghe, cũng mong nhắn cho ngươi, chỉ đôi lời. Đủ rồi, đã không cần." Ta yêu ngươi, ngươi đã không cần biết. Vĩnh viễn, không cần.
Tình yêu của ta vốn đã chết lần chúng cuối chúng ta đi tản bộ kia.
Ngày đó hoa sơn trà nở đẹp quá…… Đẹp quá nga.
Ngươi không phải Tiểu Mục, ngươi không phải……
— " Ngươi khi nào thì lề mề như vậy?" Lục Tiểu Mục tâm không biết sao có chút đau, hắn giống như…… thương tổn cái gì, cái gì…… hắn nên quý trọng……. Hắn đột nhiên rất muốn biết Lãnh Lam muốn nói gì, nhưng lại không nói ra được, ngay cả hắn cũng cảm thấy sửng sốt.
— " Tiểu Mục…… Không, đây là điều cuối cùng ta muốn nói với ngươi," Lãnh Lam dùng sức nâng tay phải lên gạt nước mắt, y ngẩng đầu, cố gắng trấn định," Ngươi tư thông với Địa Hỏa quốc chuyện cơ mật, Phu hoàng đều đã biết. Ngươi nếu có chuyện gì liền thỉnh Phụ hoàng, đừng lấy tính mạng ra đặt cược……. Ta chỉ có thể nói vậy, ngươi tự mình, bảo trọng…… Cáo từ, Tiêu Dao Vương."
……
— " Ta biết…… Ta như thế nào không biết. Ngươi chỉ cần một đệ đệ nghe lời. Ngươi muốn tại trên ngươi ta tìm cảm giác làm ca ca. Ta hiểu được a. Lời ngươi nói hôm qua ta đã hiểu……. Không có việc gì ta liền phải rời đi." Lãnh Lam bài khai đôi tay đặt trên vai của Lục Tiểu Mục, xoay người, lại dừng cước bộ.
— " Lục Tiểu Mục." Y ngữ khí bình tĩnh, tựa như cánh hoa rời khỏi cuống, tại không trung tự do nhưng lại lang thang lưu lạc," Ngươi cho tới bây giờ đều không phải ca ca ta. Ta cho tới bây giờ đều không có đem ngươi thành ca ca. Ngươi là đối với ta mà nói…… So với ca ca càng đặc biệt hơn. Cho dù, thời điểm trước kia người vì lý do gì bên ta cũng không quan trọng, trong lòng cho tới bây giờ không có ta cũng không quan hệ……" Y đưa lưng về phía Lục Tiểu Mục, nước mắt rốt cục tràn mi," Trên thế giới này trừ Lam thúc thúc cùng hạo ca ca, ngươi là……" Y thân hình run rẩy,"…… người quan trọng nhất của ta. Nhưng đủ rồi, về sau đừng theo ta nói những lời như vậy nữa. Ý tứ của ngươi ta đã thực hiểu được. Ta sẽ không…… Đối với ngươi ý nghĩ khác. Ngươi là Tiêu Dao Vương, ta tương lai là Hoàng đế. Như vậy…… Là tốt nhất (Kết cục)."
— " Tiểu Mục…… Ca ca," Lãnh Lam gọi xong tên Tiểu Mục, dừng một chút, bỏ thêm " Ca ca". Y biết, y gọi như vậy là có ý gì," Không, Tiêu Dao Vương." Lãnh Lam bước nhanh đi, đi đến đại môn," Lục gia cùng Thiên Phong hoàng thất có khế ước, có tuyệt không phản bội Thiên Phong hoàng thất. Ngươi…… hảo tự lo thân."
Hồi ức phảng phất như một dòng nước xoáy, đem y cuốn vào không chút lưu tình.
Lãnh Lam rút tay ra, cặp mắt phòng bị nhìn hắn, tựa như nhìn người xa lạ.
" Lam nhi ngươi làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
" Đi ra ngoài……" Lãnh Lam cúi đầu, y không cần tiếp tục hiểu lầm. Lục Tiểu Mục, ngươi tha cho ta đi…… làm ơn đừng để ta hiểu lầm nữa…… Ta không thể chịu một lần nữa tê tâm liệt phế…… tha cho ta đi……
Lục Tiểu Mục hoàn toàn không biết vì sao Lãnh Lam khác thường như vậy, hắn lo lắng nói," Lam nhi!" Hắn lại ý đồ giữ chặt tay Lãnh Lam, lại bị mãnh liệt đẩy ra. Chạm phải làn da tái lạnh của y, Lục Tiểu Mục ngây dại. Hắn hiểu được, Lãnh Lam không muốn cùng hắn tiếp xúc.
" A–! Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi–!"
Lục Tiểu Mục không biết hắn sai cái gì, chính là hắn nhìn thấy Lãnh Lam *** thần rối loạn đáy lòng dâng lên yêu thương cùng căm hận dằn vặt bản thân. Hắn không biết có nên rời đi không, để Lãnh Lam bình tĩnh một chút.
Nhưng giác quan thứ sáu mách bảo, hắn nếu hiện tại đi rồi, có lẽ vĩnh viễn không thể gặp lại Lãnh Lam……
" Đi ra ngoài…… Đi ra ngoài…… Cầu ngươi đi ra ngoài……" Lãnh Lam ôm đầu mình, trầm giọng lại kiên quyết nói.
Lục Tiểu Mục rất nhanh, hắn xoay người.
Bao nhiêu điều muốn nói đều dồn lại chăm lo quan tâm cho y nửa tháng này, quan trọng nhất chính là đem tâm tình truyền đạt cho y. Muốn Lãnh Lam có thể tin tưởng hắn dựa vào hắn….. để hắn gánh vác tất cả khổ đau, vì cái gì, thái độ của Lãnh Lam bỗng nhiên thành như vậy?
Hắn gần đây làm sai cái gì sao?
Hắn lần đầu tiên yêu một người như vậy…… Hảo đau, yêu một người hảo đau……
Đau đớn như vậy, làm sao có thể yêu người khác được?
Không muốn y thương tâm khổ sở.
Không muốn.
" Ngươi phải hảo hảo ăn cơm, hảo hảo nghỉ ngơi. Ta đi trước." Lục Tiểu Mục xoay người, hắn cơ hồ nửa tháng đã không ngủ. Ba ngày trước thái y nói Lãnh Lam thoát khỏi nguy kịch, hắn mới nặng nề ngủ được một chút. Nhưng hiện tại vì sao Lãnh Lam tỉnh lại không muốn gặp hắn? Y liều mạng bảo vệ ta, vì cái gì…… Đã xảy ra cái gì? Như thế nào lại trở thành như vậy? Ai đến nói cho hắn!!!
Cửa đóng lại. Ánh sáng bị phong bế bên trong cánh cửa nặng nề.
Một gian yên tĩnh.
Lãnh Lam ngơ ngác nhìn Lục Tiểu Mục rời đi, rốt cục lại rơi lệ. Một giọt một giọt, lại bị y kiên cường lau đi.
Tình yêu. Có người nói nó độc dược, có người nói nó giải dược.
Đối với Lãnh Lam mà nói, là cái gì?
Y bởi vì tình của của cha mẹ mà ra đời, bởi vì tình yêu thương bao bao của người thân mà lớn lên, bởi vì yêu Lục Tiểu Mục mà kiên cường.
Bởi vì yêu Lục Tiểu Mục mà tuyệt vọng.
Đủ rồi…… Y không cần.
Yêu là một thứ xa xỉ, trái tim y không thể tiếp tục trò chơi này. Y đã thua, thua một cách thảm hại, tất cả đều tan vỡ giống như tro bụi.
Đại sự này chỉ có số ít đại thần trọng yếu mới biết.
Tại đại sảnh nghị sự, Lãnh Phong Lam cầm trong tay quốc thư (thư mật quốc gia) tức giận đến không kiềm chế được, thân hình cao lớn bước xuống tạo ra một cảm giác áp bách, đem quốc thư nện ở trước mặt Lục Tiểu Mục," Ngươi chính mình nhìn xem, từng khoản mục thanh thanh sở sở! Địa Hỏa quốc mấy năm nay đã cùng Thiên Phong giải hòa, hai quốc quan hệ cũng thực thân thiết, nhưng ngươi lại muốn thông địch bán nước? Sư phụ hắn giáo ngươi như vậy sao?!"
Nhìn thấy quốc thư trong tay, Lục Tiểu Mục chớp mắt kinh ngạc," Không đúng a, ta đưa tặng một ít lá trà mới thôi, trong này như thế nào có ti trù (tơ lụa), bảo thạch, không có khả năng a!"
" Sự thật đều bày ra trước mắt, ngươi muốn nói sao?" Lãnh Phong Lam hừ lạnh một tiếng," Ngươi cho rằng mình là Tiêu Dao Vương thì không sợ? Hôm qua ta thỉnh sư phụ, hắn nói phải hảo hảo giáo huấn ngươi. Ngươi còn cái gì muốn nói?"
“…… Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ! Không làm chính là không làm, nếu ngươi nguyện tin tưởng quốc thư mà không tin ta, ta đây còn cái gì để nói?" Lục Tiểu Mục bởi vì thổ lộ không thành công, một bụng khí, vốn đang không cao hứng, Lãnh Phong Lam còn oan uổng hắn!
()Dục gia chi tội, hà hoạn vô từ: nếu muốn tìm cớ vu người, không lo không tìm được tội danh, chỉ còn tùy vào sở tâm của người hãm hại.)
Lí đại thần tiến lên, cúi đầu," Khởi tấu bệ hạ, dựa theo quốc pháp, bất luận kẻ nào thông địch bán nước, nhẹ thì nhốt vào Thiên lao chịu chung thân nặng thì, trảm!" Nhìn hắn ra vẻ thị uy, Lục Tiểu Mục hận không thể đánh hắn một trận.
" Bắt giữ thiên lao, tùy ý tái thẩm! Bãi triều!" Lãnh Phong Lam tay áo vung liền vào nội thất. Lục Tiểu Mục bị người tha xuống.
Lí đại thần nhặt lên phong thư quốc, Lãnh Lam từ phía sau đi tới, nhanh tay nhặt lên trước," Lí đại nhân, có thể để ta nhìn xem chứ?" Mỉm cười.
" A, Thái tử điện hạ xin cứ tự nhiên." Lí đại thần mồ hôi lạnh xuất, lại mỉm cười, ánh mắt chuyển mấy vòng, suy tính không để lộ tâm tư.
Lãnh Lam cầm quốc thư, cũng tiến vào nội thất.
Không ngoài sở liệu, Lãnh Phong Lam nhíu lại mày đứng trước bức họa ca ca trong mật thất, hắn không có quay đầu lại biết người tới," Lam nhi thông minh như vậy, có nhìn ra manh mối?"
“…… Phải hy sinh hắn?" Lãnh Lam dừng cước bộ, nói chuyện ngữ khí có phần chần chờ.
" Không, dẫn xà xuất động. Ta xem thời cơ cũng không sai biệt lắm. A, đúng rồi, nghe nói Sa Tần muội muội Sa Trầm Thanh gần đây lâm bồn," Lãnh Phong Lam cười," Lão hồ ly kia có muốn chúng ta qua đó?"
" Quốc thư……" Lãnh Lam muốn nói lại thôi, hắn trong tay gắt nắm chặt quốc thư.
Lãnh Phong Lam bình tĩnh nói," Lam nhi, ngươi biết không, hạnh phúc của chúng ta ngày hôm nay đều là phải đánh đổi hy sinh người khác."
Lãnh Lam đồng tử khẽ mở rộng.
" Ca ca, tẩu tử…… cả Tứ đệ. Hắn bởi vì thân thế của mẫu thân, không đủ thế lực để tranh đoạt ngôi vị Hoàng đế, cố gắng của hắn ta đều biêys. Mẫu hậu năm đó cũng bởi vì mẫu thân của Tứ đệ mà làm ra nhiều chuyện sai. Lúc ca ca đến Phượng Hà Sơn gặp ta, Tứ đệ hắn liền lẩn tránh đi xa. Ta nghĩ, ta còn nợ hắn." Lãnh Phong Lam cười," Hy vọng ca ca sẽ không trách ta. Lam nhi, ngươi?"
Thấy Lãnh Phong Lam nghiêm túc rồi lại thoải mái hỏi, Lãnh Lam đương nhiên hiểu được, y cười thoải mái,"…… Cám ơn ngươi, thúc thúc."
(Lời editor: đoạn này là anh Lam cảm thấy thiếu nợ Tứ đệ, nên quyết định cho con trai của Tứ đệ với Sa Tần về sau làm Hoàng đế, đây cũng là vì hạnh phúc của Lam nhi, nên phá lời hứa với ca ca mình.)
Ba ngày sau, Thiên Phong quốc Thiên lao.
" Gia, ngài chờ ra được khỏi Hoàng cung đừng quên tiểu nhân, đây là hoa tuyết cao (một loại bánh ngọt) ngài yêu thích nhất, còn có vi cá ngài thích nhất." Ngục tốt (cai ngục) cúi đầu khom lưng cung tiến thực phẩm, một bên nịnh nọt Lục Tiểu Mục," Gia ngài nếu thiếu nữ nhân, trong Hoàng cung có rất nhiều cung nữ xinh đẹp, ngài nếu muốn ai, tiểu nhân giúp ngài tìm."
Lục Tiểu Mục ngồi ở trên ghế bọc da chồn xa hoa, nhai nhai quả nho, vẻ mặt hứng thú," Nếu xem vừa mắt còn cần ngươi giới thiệu? Không đầu óc. Quên đi, xem mấy ngày nay ngươi hầu hạ ta rất thoải mái, chờ ta xuất cung, ngươi có thể làm quận thủ (coi giữ quận)."
“Ôi! Tạ, tạ Vương gia!" Ngục tốt vẻ mặt tràn đầy tiếu y, hận không được đem Lục Tiểu Mục như tổ tông tế bái trong lòng.
" Ta còn nghĩ ngươi phải chịu khổ, không nghĩ Tiêu Dao Vương đại nhân một tay che trời nguyên lai đã bắt đầu sử dụng quyền lợi như Hoàng đế." Lãnh Lam mặc áo choàng màu thiên lam, theo phía góc phòng đi ra, vẻ mặt lạnh như băng nhìn về phía ngục tốt đang quỳ kia," Ngươi nếu muốn chết, vĩnh viễn đừng đứng dậy."
Ngục tốt mồ hôi lạnh trong nháy mắt ướt đẫm lưng," Tiểu, tiểu nhân hôm nay cái gì cũng không nhìn thấy! Tiểu nhân cá lui!" Ngục tốt run rẩy cấp tốc ly khai. Cây đuốc trong lao phòng cũng yên lặng cháy, chỉ có bóng trên tường bất an chập chờn.
Lãnh Lam chậm rãi mà đến, ngục tốt đi không lâu, ánh mắt y tựa như mặt hồ tĩnh lặng, lẳng lặng địa nhìn Lục Tiểu Mục," Vừa mới ra vẻ?"
" Lam nhi đến để làm chi? Lãnh Phong Lam? Việc này thực rõ ràng có người âm mưu." Lục Tiểu Mục không dám nhìn Lãnh Lam, bởi vì hắn vừa vặn nhìn thấy hình dáng ác liệt kiêu ngạo của Lãnh Lam. Ai…… Gần đây vận khí bất hảo thật!
Lãnh Lam lắc đầu," Ta sớm bảo ngươi cẩn thận một chút, ngươi lại không nghe. Ngươi lại muốn đi vào hố lửa, chống đỡ không được. Hiện tại không ai cứu được ngươi, chỉ cần có phong quốc thư, ngươi liền hiềm nghi không tránh khỏi. Lam thúc thúc đã phái người đến Địa Hỏa."
Lục Tiểu Mục cười," Ngươi kỳ thật thực quan tâm ta, hình dáng uy nghiêm ban nãy diễn thực giống! Lam nhi, kỳ thật ta ngày đó ta có chuyện muốn nói với ngươi!"
" Ta hôm nay đến để nhìn ngươi thế nào, ta phải đi." Lãnh Lam kỳ thật nội tâm thực lo lắng cho Lục Tiểu Mục, nhưng là hắn lại cường liệt cự tuyệt như vậy. Tính cách Lục Tiểu Mục, có lẽ ba hai ngày sau sẽ quên đã phát sinh chuyện gì, nhưng y thì không, y để ý.
Y vô pháp đối mặt với nam nhân này.
" Ngươi!" Lục Tiểu Mục vọt tới giữ tay Lãnh Lam, hắn giận," Ta còn chưa nói, ngươi bằng cái gì không nghe!"
" Một tù phạm, đối với Thái tử đương triều dây dưa còn ra thể thống gì!" Lục Vũ Hạo cùng Lãnh Phong Lam từ ngoài cửa vào, hắn vạn phần không thích nói," Như thế nào, còn không buông tay sao?"
" Ca ngươi…… Các ngươi đều không hiểu gì cả!" Lục Tiểu Mục quét mắt nhìn mọi người, lại thấy vài trọng thần cơ mật ở đây, không dám lỗ mãng, đành phải buông tay Lãnh Lam. Lãnh Lam không nhìn Lục Tiểu Mục, nháy mắt chú ý đến một nam nhân uy nghiêm phía sau mọi người, y ngây ngẩn cả người," Lục…… Lục bá bá?"
Lục Thuấn Hành ánh mắt đầy khí phách, bội kiếm trong tay, hừ lạnh một tiếng," Thằng con bất hiếu!"
Lục Tiểu Mục cả kinh," Cha? Người đã trở lại?"
" Như thế nào, lão tử không ở đây ngươi liền làm càn?"
" Cha……"
" Hừ, không nói châu báu ti trù, cho dù là lá trà, cũng đủ để định ngươi thông địch phản quốc! Ta Lục Thuấn Hành là người trọng tình trọng nghĩa, Thiên Phong hoàng thất nhiều năm che chở Lục gia, ta Lục Thuấn Hành cảm kích vô cùng. Cho nên cùng bọn họ ký khế ước. Khế ước điều thứ nhất, chính là vĩnh không phản bội Thiên Phong hoàng thất." Lục Thuấn Hành rút kiếm, trừng mắt nhìn con," Nhưng niệm ngươi lần đầu mắc lỗi, một kiếm, là hán tử, là con ta tự giác thụ một kiếm!"
Lãnh Lam vạn lần không dự đoán được Lục bá bá dùng gia pháp đối với Tiểu Mục, y quay lại nhìn Lục Tiểu Mục, Lục Tiểu Mục cũng trừng mắt. Mà mọi người đều không chú ý đến khóe mắt Lý đại nhân lộ ra hoan hỉ.
Tất cả mọi người đều rõ ràng, Lục Thuấn Hành võ công rất tốt, ai dám thụ một kiếm này?
Nhưng Lục Tiểu Mục cắn răng, hơn nữa là hắn nhìn thấy ánh mắt lo lắng của Lãnh Lam, ýhắn hiên ngang lẫm liệt bước tới phía Lục Thuấn Hành, hắn không hy vọng để Lãnh Lam thấy mình yếu đuối, huống chi có làm hay không làm, nếu phụ thân không đánh, về sau hắn cũng giải thích. Hiện tại nhiều đại thần như vậy, hắn không thể……
Nhìn thấy nhi tử dũng cảm bước tới phía mình, Lục Thuấn Hành khóe miệng khẽ cong lên rất vừa lòng.
Nâng tây, ánh sáng từ ngọn đèn phẩn chiếu lưỡi kiếm lên có phần chói mắt.
Lục Tiểu Mục nhắm mắt, hắn cảm giác ngực nóng lên, sau đó một lực thật lớn đánh vào ngực.
Một cỗ hương vị quen thuộc rơi xuống, hắn mở mắt, là khuôn mặt trắng bệch của Lãnh Lam! Lục Tiểu Mục ôm lấy Lãnh Lam đang ngã xuống, phát hiện phía sau lưng y ẩm ướt, cúi đầu phát hiện là máu. Nhưng không phải do kiếm của Lục Thuấn Hành, mà là một cái ám khí! Lục Vũ Hạo vận khí, cất bước truy đuổi thân ảnh lóe lên ngoài cửa sổ nhà ngục.
" Lam nhi! Ngươi thế nào!" Lục Tiểu Mục quả thực không dám tin vào mắt mình, Lãnh Lam võ công rất kém, hắn đương nhiên có thể dự đoán được nếu phi tiêu phóng tới, nhưng vì sao y lại vội vã che chở cho hắn? Này chỉ có một lời giải thích – Trong đầu Lục Tiểu Mục là câu nói là Lục Vũ Hạo. Hắn càng ôm chặt Lãnh Lam, lớn tiếng gọi tên y.
Lãnh Lam nhìn thấy Lục Tiểu Mục ôm mình, ánh mắt hắn tựa như trước đây đầy ôn nhu.
Giống như, hắn chịu hết tất cả bi thương, có thể bảo hộ mình vĩnh viễn không cô độc……
Xem đi, y lại xuất hiện ảo giác. Cái gì đều không có, Tiểu Mục chán ghét y như vậy, như thế nào có thể nhìn y như vậy?
Hắn thích nữ nhân. Hắn không thích nam nhân.
Hắn nói mới trước đây đều là nói giỡn, cho nên không thể là thật.
Ai thật, ai ngu ngốc. Y mới không ngu ngốc, nên y biết đây không phải là sự thật.
Phía sau lưng thực đau. Nhưng …… Không biết vì cái gì, đầu óc không biết đã xảy ra chuyện gì, thân thể luôn hành động trước một bước.
Y tựa hồ trúng một loại độc tên là Lục Tiểu Mục, như thế nào cũng giải không được……
Y mệt mỏi quá, muốn ngủ. Ngủ, sẽ không còn bi thương……
Lãnh Lam tỉnh. Đập vào mắt là phòng của y. Y cảm giác tứ chi cùng thần kinh đều tê liệt, dường như ngủ đã lâu.
Ngoài phòng bỗng nhiên xuất hiện mấy cung nữ, đang vui vẻ đàm luận chuyện gì đó.
" Thập tứ vương tử a! Thủy Nguyệt quốc Thập tứ vương tử a! Ta vừa mới thấy, oa nga, siêu suất luôn! Ta vốn nghĩ, Bệ hạ của chúng ta đã rất nổi bật, Tiêu Diêu vVương tính ra rất có hương vị, nhưng Thủy Dịch Đach Vương tử a, oa nga! Hắn là loại siêu suất! Bệ hạ có điểm lãnh, Vương gia có điểm ngạo, chính, nhưng Thủy Vương tử căn bản là là suất khí a suất khí! Là điển hình ta thích nhất!"
" Nhìn xem ngươi hưng phấn! Thái tử điện hạ còn hôn mê bất tỉnh!"
" Ai…… Thái tử điện hạ hảo đáng thương nga, ta nhìn hắn là lại thấy thương tâm!"
" Xem ra ngươi đối với chủ tử còn có chút lương tâm."
" Lạc tỷ tỷ, ngươi nói……"
Lãnh Lam ngồi dậy, đầu của y mơ màng, lại phát hiện tay mình bị gắt gao nắm lấy – trong tay Lục Tiểu Mục?!
Y kinh, mãnh mẽ rút về. Lục Tiểu Mục bị động tác của hắn mà tỉnh dậy, kinh hỉ nói," Ngươi tỉnh Lam nhi! Thật tốt quá!"
“……" Y là…… Đang nằm mơ? Tiểu Mục như thế nào râu dài vậy, mắt thâm quầng như vậy? Một bộ dạng suy sút.
" Lam nhi, hoàn hảo ngươi không có việc gì." Lục Tiểu Mục cười thật sự vui mừng, hắn hình dáng này rất có vị nam nhân, Lãnh Lam bị hơi thở ấm áp quan tâm của hắn bao phủ, lại nghĩ thấy lạnh đến thấu xương.—Hắn lại lừa y. Vì cái gì phải giả bộ đối tốt với y? Bọn họ không phải nói rất rõ ràng rồi sao…… Canh giữ ở đây, này hình dáng này, Lục Tiểu Mục, ngươi rốt cuộc muốn thế nào?!
" Lãnh Lam, ngươi đương nhiên thú người khác, ta sẽ thế nào? Đương nhiên sẽ không. Lí lão thần kia phản đối ta? Là ngươi an bài hả? Ngày hôm qua ta lần thứ hai cự tuyệt ngươi cho nên ghi hận trong lòng? Muốn đối đầu với ta?" " Biết ta trước kia vì cái gì đối xử tốt với ngươi?" — " Bởi vì…… cùng ngươi quan hệ tốt, phụ thân sẽ thấy ta rất có tài năng, phải củng cố địa vị chính trị ở Thiên Phong quốc, sẽ lập ta làm Tiêu Dao Vương. Nói đến ta còn muốn cảm tạ ngươi, bởi vì ngươi không cùng thúc thúc ngươi tranh đoạt đại ca, cho nên chúng ta Lục gia mới có thể nhanh như vậy trở bá chủ ngũ đại quốc." — " Ngươi không phải cảnh cáo ta không cần quá phận sao? Ta sẽ không làm theo lời ngươi nói. Ta sẽ tư thông với Địa Hỏa quốc. Ta muốn cho phụ thân cùng ca ca biết, ta muốn cái gì sẽ dùng hai tay đoạt lấy, không cần ai thương hại ta!"
…… Y đầu óc hảo loạn, rất nhiều, rất nhiều những lời chán ghét, không cần, không cần, cút ra khỏi đầu ta!
— " Tiểu Mục, ta nghĩ muốn nói với ngươi…… Ta kỳ thật, ta……" Y thậm chí nhớ rõ mình rất khẩn trương, những gì Hạo ca ca dạy đều quên, thời điểm đó trong lòng y, chỉ có một mình Tiểu Mục…..nhưng……
— " Hừ? Như thế nào, đại ca ta cự tuyệt nên ngươi mới đến tìm ta sao?"
— " Tiểu Mục, ta không phải……"
— “Ngươi không phải? Không phải cái gì? Hừ, ta không giống ngươi, không phải loại ghê tởm mà đi thích nam nhân. Ta còn muốn vì Lục gia nối dõi tông đường! Thiên Phong quốc cũng chờ Thái Tử điện hạ sinh trưởng tôn. Ngươi với ta đều không còn nhỏ, đừng hồ nháo nữa."
— “…… Ghê tởm? Tiểu Mục…… Đây là lời ngươi muốn nói với ta sao?"
— " Hừ, sắc trời không còn sớm Thái Tử điện hạ, ngài lấy trộm lệnh bài của Phụ hoàng đến đây còn không mau quay về không bị phát hiện. Đi thong thả, không tiễn."
…… Y luôn như vậy, luôn hiểu lầm y của Lục Tiểu Mục. Vì sao còn giống như con thiêu thân lao vào lửa? Y không đau, sẽ không đau?
— " Thái tử điện hạ đêm khuya đến thăm, có chuyện gì sao? Có chuyện quốc gia cơ mật gì muốn nói?"
— “…… Ngươi thích nàng?"
— " Nàng bất quá cũng chỉ là một nữ nhân trong đống nữ nhân của ta. Muốn nói thích, yên hoa dáng người rất quyến rũ, kỹ xảo tốt nhất, da thịt rất mềm mại. Nữ nhân, thật sự là ôn hương nhuyễn ngọc a. Nhưng là vô luận như thế nào đều không thể so sánh với Thái tử hậu cung ba ngàn giai lệ a. Như thế nào, ngươi muộn như vậy chạy đến tìm ta mà không muốn nói gì sao? Chẳng lẽ là cầu ta ôm ngươi? Như thế nào không mặc giống tối qua, ngươi cái dạng này khiến ta một điểm cũng không có hứng thú."
— “…… Lời ta nói ngày hôm qua là thật tâm, Tiểu Mục. Ngươi có thể hảo hảo lo lắng một chút chứ?"
— " Lời ngày hôm qua? Ngươi nói cái gì sao? Nga, ta đây nhớ lại. Ngươi là nói muốn cho ta thượng ngươi a. Bất quá thực đáng tiếc, ngươi thân thể nam nhân không ngực không mông, chỉ nghĩ đã khiến ta ghê tởm. Điện hạ, thử ôm nữ nhân đi, nói không chừng ngươi sẽ bình thường. Bất quá với quyền lực hiện tại của ngươi, cho dù không muốn ôm nữ nhân, mặc kệ tìm ai cũng đều nguyện ý thượng ngươi. Chẳng lẽ ngươi thấy bộ dạng ta giống ca ca nên mới nghĩ ta thượng ngươi?"
Kia làm sao là Tiểu Mục được chứ…… Hảo lạ lẫm. Hắn không ôn nhu, thực tàn nhẫn……. Hắn không phải là người trước kia bồi bên cạnh y. Hắn là ai vậy? Là người đang nắm tay mình? Không, đừng chạm ta……Hảo ghê tởm, đừng dùng bàn tay chạm qua nhiều nữ nhân mà chạm ta!
— “…… Tiểu Mục. Ngươi thay đổi."
— " Thay đổi không phải ta, là ngươi! Hảo a, ngươi muốn cho ta thượng ngươi, rất đơn giản a, đến, gọi một tiếng ‘Tiểu Mục ca ca’ thử xem, nói không chừng ta sẽ thay đổi ý định."
— Đôi mắt đẫm nước tràn đầy tuyệt vọng, đảo trong mắt thấy ánh đèn le lói," Ta cho tới bây giờ cũng chưa nghĩ đem ngươi trở thành ca ca. Nguyên lai ngươi từ trước đến nay chỉ đối với ta như ca ca…… A a," Y nhớ rõ mình đã cười. Cũng nhớ rõ mình đã khóc." Ta như thế nào ngốc như vậy."
[thuần thực vô tà, ngươi như thế nào có thể khinh thị tình yêu của ta.]
— " Uy, mấy cái này việc nhỏ về sau nói sau, ngươi hôm nay đến đây làm cái gì?"
— " Vốn,…… Có đôi lời, cho dù ngươi…… không muốn nghe, cũng mong nhắn cho ngươi, chỉ đôi lời. Đủ rồi, đã không cần." Ta yêu ngươi, ngươi đã không cần biết. Vĩnh viễn, không cần.
Tình yêu của ta vốn đã chết lần chúng cuối chúng ta đi tản bộ kia.
Ngày đó hoa sơn trà nở đẹp quá…… Đẹp quá nga.
Ngươi không phải Tiểu Mục, ngươi không phải……
— " Ngươi khi nào thì lề mề như vậy?" Lục Tiểu Mục tâm không biết sao có chút đau, hắn giống như…… thương tổn cái gì, cái gì…… hắn nên quý trọng……. Hắn đột nhiên rất muốn biết Lãnh Lam muốn nói gì, nhưng lại không nói ra được, ngay cả hắn cũng cảm thấy sửng sốt.
— " Tiểu Mục…… Không, đây là điều cuối cùng ta muốn nói với ngươi," Lãnh Lam dùng sức nâng tay phải lên gạt nước mắt, y ngẩng đầu, cố gắng trấn định," Ngươi tư thông với Địa Hỏa quốc chuyện cơ mật, Phu hoàng đều đã biết. Ngươi nếu có chuyện gì liền thỉnh Phụ hoàng, đừng lấy tính mạng ra đặt cược……. Ta chỉ có thể nói vậy, ngươi tự mình, bảo trọng…… Cáo từ, Tiêu Dao Vương."
……
— " Ta biết…… Ta như thế nào không biết. Ngươi chỉ cần một đệ đệ nghe lời. Ngươi muốn tại trên ngươi ta tìm cảm giác làm ca ca. Ta hiểu được a. Lời ngươi nói hôm qua ta đã hiểu……. Không có việc gì ta liền phải rời đi." Lãnh Lam bài khai đôi tay đặt trên vai của Lục Tiểu Mục, xoay người, lại dừng cước bộ.
— " Lục Tiểu Mục." Y ngữ khí bình tĩnh, tựa như cánh hoa rời khỏi cuống, tại không trung tự do nhưng lại lang thang lưu lạc," Ngươi cho tới bây giờ đều không phải ca ca ta. Ta cho tới bây giờ đều không có đem ngươi thành ca ca. Ngươi là đối với ta mà nói…… So với ca ca càng đặc biệt hơn. Cho dù, thời điểm trước kia người vì lý do gì bên ta cũng không quan trọng, trong lòng cho tới bây giờ không có ta cũng không quan hệ……" Y đưa lưng về phía Lục Tiểu Mục, nước mắt rốt cục tràn mi," Trên thế giới này trừ Lam thúc thúc cùng hạo ca ca, ngươi là……" Y thân hình run rẩy,"…… người quan trọng nhất của ta. Nhưng đủ rồi, về sau đừng theo ta nói những lời như vậy nữa. Ý tứ của ngươi ta đã thực hiểu được. Ta sẽ không…… Đối với ngươi ý nghĩ khác. Ngươi là Tiêu Dao Vương, ta tương lai là Hoàng đế. Như vậy…… Là tốt nhất (Kết cục)."
— " Tiểu Mục…… Ca ca," Lãnh Lam gọi xong tên Tiểu Mục, dừng một chút, bỏ thêm " Ca ca". Y biết, y gọi như vậy là có ý gì," Không, Tiêu Dao Vương." Lãnh Lam bước nhanh đi, đi đến đại môn," Lục gia cùng Thiên Phong hoàng thất có khế ước, có tuyệt không phản bội Thiên Phong hoàng thất. Ngươi…… hảo tự lo thân."
Hồi ức phảng phất như một dòng nước xoáy, đem y cuốn vào không chút lưu tình.
Lãnh Lam rút tay ra, cặp mắt phòng bị nhìn hắn, tựa như nhìn người xa lạ.
" Lam nhi ngươi làm sao vậy? Khó chịu ở đâu?"
" Đi ra ngoài……" Lãnh Lam cúi đầu, y không cần tiếp tục hiểu lầm. Lục Tiểu Mục, ngươi tha cho ta đi…… làm ơn đừng để ta hiểu lầm nữa…… Ta không thể chịu một lần nữa tê tâm liệt phế…… tha cho ta đi……
Lục Tiểu Mục hoàn toàn không biết vì sao Lãnh Lam khác thường như vậy, hắn lo lắng nói," Lam nhi!" Hắn lại ý đồ giữ chặt tay Lãnh Lam, lại bị mãnh liệt đẩy ra. Chạm phải làn da tái lạnh của y, Lục Tiểu Mục ngây dại. Hắn hiểu được, Lãnh Lam không muốn cùng hắn tiếp xúc.
" A–! Ngươi cút ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn thấy ngươi–!"
Lục Tiểu Mục không biết hắn sai cái gì, chính là hắn nhìn thấy Lãnh Lam *** thần rối loạn đáy lòng dâng lên yêu thương cùng căm hận dằn vặt bản thân. Hắn không biết có nên rời đi không, để Lãnh Lam bình tĩnh một chút.
Nhưng giác quan thứ sáu mách bảo, hắn nếu hiện tại đi rồi, có lẽ vĩnh viễn không thể gặp lại Lãnh Lam……
" Đi ra ngoài…… Đi ra ngoài…… Cầu ngươi đi ra ngoài……" Lãnh Lam ôm đầu mình, trầm giọng lại kiên quyết nói.
Lục Tiểu Mục rất nhanh, hắn xoay người.
Bao nhiêu điều muốn nói đều dồn lại chăm lo quan tâm cho y nửa tháng này, quan trọng nhất chính là đem tâm tình truyền đạt cho y. Muốn Lãnh Lam có thể tin tưởng hắn dựa vào hắn….. để hắn gánh vác tất cả khổ đau, vì cái gì, thái độ của Lãnh Lam bỗng nhiên thành như vậy?
Hắn gần đây làm sai cái gì sao?
Hắn lần đầu tiên yêu một người như vậy…… Hảo đau, yêu một người hảo đau……
Đau đớn như vậy, làm sao có thể yêu người khác được?
Không muốn y thương tâm khổ sở.
Không muốn.
" Ngươi phải hảo hảo ăn cơm, hảo hảo nghỉ ngơi. Ta đi trước." Lục Tiểu Mục xoay người, hắn cơ hồ nửa tháng đã không ngủ. Ba ngày trước thái y nói Lãnh Lam thoát khỏi nguy kịch, hắn mới nặng nề ngủ được một chút. Nhưng hiện tại vì sao Lãnh Lam tỉnh lại không muốn gặp hắn? Y liều mạng bảo vệ ta, vì cái gì…… Đã xảy ra cái gì? Như thế nào lại trở thành như vậy? Ai đến nói cho hắn!!!
Cửa đóng lại. Ánh sáng bị phong bế bên trong cánh cửa nặng nề.
Một gian yên tĩnh.
Lãnh Lam ngơ ngác nhìn Lục Tiểu Mục rời đi, rốt cục lại rơi lệ. Một giọt một giọt, lại bị y kiên cường lau đi.
Tình yêu. Có người nói nó độc dược, có người nói nó giải dược.
Đối với Lãnh Lam mà nói, là cái gì?
Y bởi vì tình của của cha mẹ mà ra đời, bởi vì tình yêu thương bao bao của người thân mà lớn lên, bởi vì yêu Lục Tiểu Mục mà kiên cường.
Bởi vì yêu Lục Tiểu Mục mà tuyệt vọng.
Đủ rồi…… Y không cần.
Yêu là một thứ xa xỉ, trái tim y không thể tiếp tục trò chơi này. Y đã thua, thua một cách thảm hại, tất cả đều tan vỡ giống như tro bụi.
Tác giả :
Dạ Hoàn Thanh