Toái Phong Thiên
Chương 53: Pn3: Cung đình + ngược tâm

Toái Phong Thiên

Chương 53: Pn3: Cung đình + ngược tâm

" Ngươi thực sự là không biết chữ?" Sa Trầm Thanh bày bố bút mực và giấy xong, xua tay đuổi hạ nhân, vừa mài mực vừa hỏi, hắn đưa lưng về phía Lâm Tư Nguyên, cho nên đối phương nhìn không thấy hắn đang mỉm cười," Vậy không dễ dàng lắm, phải học lại từ đầu a! Chẳng qua cô đối vật phẩm của mình đều đối xử rất nghiêm khắc, vì là vật phẩm của ta, ngươi cần phải cố gắng mới được!"

Lâm Tư Nguyên hai mắt chua xót nhìn bóng lưng Sa Trầm Thanh.

…… Y hiểu được, y đến cùng vẫn chỉ là vật phẩm của hắn mà thôi, y biết cá tính của Sa Trầm Thanh, cho nên y tự biết được ở trong lòng Sa Trầm Thanh thì y có bao nhiêu phân lượng. Y hiểu được…. Y cứu Sa Trầm Thanh, Sa Trầm Thanh cũng cứu y, bọn họ sòng phẳng. Nếu nói bọn họ còn chút dính dáng, thì chính là do y quá tham……

Y nên rời đi thôi.

Mà Sa Trầm Thanh đưa lưng về phía y nên không biết y đang suy nghĩ cái gì.

" Ngươi cuối cùng cũng nói a, chúng ta ba năm nay chưa từng có giao hảo!" Sa Trầm Thanh quay đầu lại, hắn tựa hồ rất cao hứng, mắt hoa đào nhếch lên.

Lâm Tư Nguyên cúi đầu thấp, nhưng y vẫn cố gắng bảo trì thanh âm không chút bi thương, y không hy vọng kế hoạch rời khỏi Sa Trầm Thanh lần này lại thất bại, cho nên lần này phải diễn đến cùng," Ta chỉ biết viết mấy từ đơn giản, thực xin lỗi."

" Ngươi giải thích với ta để làm chi? Ta không phải phụ trách dạy ngươi sao!" Sa Trầm Thanh kịch động đi tới kéo Lâm Tư Nguyên, đảo mắt nhìn bàn mộc đàn hương, hắn gắt gao cầm lấy tay cầm bút của Lâm Tư Nguyên, đầu dựa trên vai trái y, ngữ khí biếng nhác mà tràn ngập mị hoặc," Có thể hay không viết tên ta?"

“Ôi, a?" Lâm Tư Nguyên vì bên tai trái có luồng nhiệt nóng hổi thổi vào, hắn kinh hoảng muốn thoát ra, người đằng liền ôm y chặt hơn, tay trái chế trụ thắt lưng y, mà bàn tay to lớn ấm áp đang bao lấy bàn tay nhỏ bé của y, mực đen in trên giấy Tuyên Thành, tản mát mùi mực.

Ngoài cửa sổ chim sẻ bay qua, khiến cho ánh dương nhiễu loạn.

" Hiện tại, biết rồi chứ?"

Ba chữ cứng cáp bừng bừng khí thế in lên trên giấy, y dường như có thể từ ba chữ “Sa Trầm Thanh" này mà có thể đoán được con người hắn. Đó là một người không giống trong cảm nhận của y…… Sùng bái mà kính yêu, thậm chí mê luyến. Nhưng lại cảm giác quá xa vời, dường như không thể chạm đến được……

" Nét bút thiệt nhiều. Hảo khó nhớ." Lâm Tư Nguyên mân mân môi, trong ánh mắt viết lên buồn bã. Buồn rầu, ảm đạm rõ ràng.

Sa Trầm Thanh cười đắc ý, lại càng nắm chặt tay Lâm Tư Nguyên, trong miệng thanh âm càng thấp hơn," A. Ta mỗi ngày đều dạy ngươi, ngươi rất nhanh có thể học được……. Ngươi sẽ viết được tên của mình."

Lâm Tư Nguyên sửng sốt, bởi vì Sa Trầm Thanh tựa đầu vào vai trái y, y không dám lắc đầu, đành phải hơi hơi lắc lắc," Lục Vũ Hạo cũng viết cho ta xem qua, bất qua nét bút cũng rất nhiều."

" Lục Vũ Hạo cái tên kia đương nhiên chữ không đẹp bằng cô! Quên chữ hắn dạy đi (Đương nhiên quan trọng nhất chính là quên hẳn người này đi!), cô sẽ dạy cho ngươi!" Sa Trầm Thanh nghiêng đầu biểu tình hung ác " Ngươi nếu dám không nghe ta liền bá vương ngạnh thượng cung ngươi (rp)".

" Úc." Lâm Tư Nguyên nhìn hắn chớp mắt một cái, lại nhanh chóng thu hồi ánh mắt.

Tựa hồ Sa Trầm Thanh cũng phát hiện ánh mắt không tốt của Lâm Tư Nguyên, không hứng thú nói," Hừ. Cô viết cho ngươi xem, cô so với Lục Vũ Hạo viết đẹp hơn!" Sa Trầm Thanh viết tên Lâm Tư Nguyên bên cạnh tên hắn, loạt xoạt vài đường rất lưu loát, lại rõ ràng không có khí phách như tên hắn. Đương nhiên, đem hắn tên Lâm Tư Nguyên viết cạnh tên hắn là có ý tứ, giống như tuyên bố Lâm Tư Nguyên là thuộc sở hữu của Sa Trầm Thanh hắn!

“…… Ngươi đừng nắm tay ta, ta cũng muốn tự mình viết." Lâm Tư Nguyên lúc này mới phát hiện ra tay mình bị Sa Trầm Thanh nắm đến toát mồ hôi, mất tự nhiên muốn rút ra, trên mặt một tầng ửng đỏ.

" Nga, kia ngươi nói, ‘chữ ngươi đẹp hơn gấp vạn lần chữ Lục Vũ Hạo’! Nói ta rồi ta sẽ thả tay." Sa Trầm Thanh thích nhìn vẻ mặt thẹn thùng của Lâm Tư Nguyên, hắn cười" Hướng dẫn từng bước".

" Ta…… Ngươi……" Mạt ửng đỏ khả nghi kia kịp tản mát đi, hắn thân thể có chút run rẩy," Ta, ta……"

" Bình tĩnh, Tư Nguyên." Sa Trầm Thanh buông bút, đem thân thể có điểm cứng ngắc đang run rẩy kia xoay lại, đối mặt, hắn hỏi thật lòng," Lời ta nói hôm nay ngươi đều phải nhớ kỹ, biết không?"

“……" Y rất khó nhìn vào ánh mắt Sa Trầm Thanh, y nghĩ muốn chạy trốn chấm dứt cuộc đối thoại này," Ân."

" A." Hôm nay thực vật thoạt nhìn rất ôn thuần, cũng dị thường ngon miệng.

Không bằng, trước tiên ăn sống một chút……

Cười tà, Sa Trầm Thanh mạnh mẽ kéo Lâm Tư Nguyên vào lòng mình, cúi đầu, hàm trụ bờ môi của y……

Hôn sâu.

Hương mặc nhẹ nhàng khuếch tán trong không khí, ánh mặt trời sáng lạn, mang theo một mùi hương hoa cỏ……

Sa Trầm Thanh thời điểm bước ra khỏi cửa thần khí thanh sảng miệng mỉm cười, vừa vặn gặp Lưu Thừa Tướng đang tìm hắn.

Lưu Thừa tướng ngoại tứ tuần, ánh mắt quắc thước, ngạnh lãng lão luyện. Hắn thực ngạc nhiên khi thấy Sa Trầm Thanh, rõ ràng sáng này lên triều mây đen phủ kín, như thế nào một lát liền chuyển trong xanh?

Nhỏ giọng mở miệng," Thần có việc khải tấu."

Cười," Nói."

Lưu Thừa tướng lòng còn sợ hãi nhìn về phía phòng của Lâm Tư Nguyên, lại nhìn về phía Sa Trầm Thanh ánh mắt đầy ý hỏi.

Sa Trầm Thanh biết hắn bận tâm Lâm Tư Nguyên có thể hay không nghe lén, hắn nhàn nhạt cười lắc đầu, " Nói."

Lưu Thừa tướng nội tâm rất nghi ngờ, bất quá biết Sa Trầm Thanh hỉ nộ vô thường nên vẫn nghiêm túc nói," Đối với đề nghị của Tiêu Dao Vương, thần nghĩ nên cẩn thận. Tiêu Dao Vương luôn thân cận Thiên Phong, này thiên hạ công tri (ai ai cũng biết). Nhưng hôm nay lại có ý như vậy, thật sự khiến kẻ khác lo lắng."

" Nga, Lục Tiểu Mục kia muốn chơi trò gì ta thực mỏi mắt chờ mong. Bất quá ta không thèm để ý." Sa Trầm Thanh tự tin cười," Để xem hắn gây ra sóng gió gì. Như vậy, còn có chuyện gì khác?"

" Ách, thần……" Lưu Thừa tướng theo Sa Trầm Thanh mười năm nay có thể thấy Sa Trầm Thanh cười là rất hữu hạn. Mắt lão hôm nay có bị mù không? Hắn là tên tâm ngoan thủ lạt, tính tình hỏa bạo như thế nào có thể….. Ách…… hòa ái khả thân thiện?

" Không có việc gì đừng đã quấy rầy hắn nghỉ ngơi. Có cái gì chúng ta trở về nói sau." Sa Trầm Thanh lưu luyến liếc mặt nhìn trong phòng, cất bước rời đi, lưu Thừa tướng vội vàng theo sau, lại sắc bén quay đầu…… " Hắn"? Trong phòng chính là vị " Lâm công tử" kia a……. Nghĩ vậy, lưu Thừa tướng biểu tình có chút âm trầm. Bệ hạ tuổi trẻ lại chưa lập hậu cũng chưa có con thừa tự…… Người này ở đây, không ổn a!

Ánh mắt nhộn nhạo, tóc đen khẽ hất lên, cổ tay trắng như bạch ngọc khẽ động.

Trường y đỏ tươi đầy yêu dị, tôn thêm dáng vẻ cho người mặc. Bất quá, khả nghi chính là cổ áo mở rộng, cộng thêm vạt áo cũng mở ra. Chầm chậm đón gió thổi, một đôi đùi ngọc thon dài như ẩn như hiện, như thế nào không dẫn người nhớ thương?

" Như vậy có thể chứ?" Lãnh Lam kéo vạt áo xuống, khó xử nói," Như vậy cũng quá trắng trợn đi! Quần cũng không cho ta mặc!"

" Hạo ca ca ngươi câu dẫn Lam thúc thúc của ngươi đêm đó chỉ mặc áo ngủ a ……" Lạc Tiểu Mặc thức thời thấy ánh mắt lase của Lục Vũ Hạo thì ngậm miệng.

" Tiểu Mục…… Hắn thực sự sẽ giống Lam thúc thúc mắc câu?" Lãnh Lam lo lắng, hắn cắn môi," Ta nghĩ hay là thôi, bình thường đến gặp hắn."

" Lam nhi, nếu ngay đến hình dạng này của ngươi mà hắn còn không động tâm, ngươi vứt quách hắn đi!" Lục Vũ Hạo đối với đệ đệ ngu xuẩn của mình rất không có hảo cảm mà nói, nhất là hắn còn không có chút tình cảm (huynh đệ) với mình, thật sự đau đớn! Lục Vũ Hạo như đinh đóng cột," Ta hiểu được điều ngươi nói, với hình dạng này của ngươi, nam nhân nhìn thấy sẽ tự giác lao tới! Nếu đệ đệ ta không như vậy, rõ ràng hắn không phải nam nhân, đến lúc đó hoặc là ngươi buông tha cho hắn, hoặc là ngươi phản công hắn. Cá nhân ta đề nghị ngươi công hắn!" Dứt lời còn dùng lực gật đầu một cái.

" Này thực rõ ràng là khó khăn rất lớn." Lạc Tiểu Mặc đỡ trán," Ăn mặc đến thụ như vậy, nhìn thế nào cũng thấy là bị đè."

" Ta đây có hay không nên biểu lộ trước rồi mới mê hoặc hắn a. Trực tiếp như vậy khiến người ta hiểu lầm?" Lãnh Lam thấy Lục Tiểu Mục dạo này đối hắn rất lạnh đạm, không đúng, chính là vài năm rồi. Cho nên…… trực tiếp như vậy…… thực kỳ quái.

" Nói như vậy……" Lục Vũ Hạo nhức đầu, hắn ngày trước hình như không có biểu lộ? Không đúng hắn có biểu lộ? Di di! Hắn như thế nào không nhớ rõ!

Bỗng nhiên cung nhân ở Xích Phượng cung báo," Thái tử điện hạ, xe ngựa đã chuẩn bị tốt. Nếu không xuất phát sẽ không kịp."

Lãnh Lam ánh mắt cầu cứu nhìn Lục Vũ Hạo cùng Lạc Tiểu Mặc, hai người dịu dàng cười cổ vũ hắn, hy vọng tiếp thêm tin tưởng cho hắn. Dù sao, ai cũng hy vọng thấy mọi người hạnh phúc. Đặc biệt là người thân của mình. Lục Vũ Hạo kỳ thật nội tâm cũng thống khổ, tựa như phải gả con gái đi, tưởng tượng đến Lam nhi hắn sủng ái nhấ bị tên đệ đệ đáng ghét nóng nảy ngu ngốc kia chà đạp, lại còn bị “xx"oo" Hắn nội tâm hảo đau lòng a…… Đau lòng a……

Lãnh Lam mặc trường bào màu đen bước lên ngựa, nghe tiếng vó ngựa nện trên nền đá mỗi lúc một xa, Lục Vũ Hạo than thở đi trở về phòng…… Ai…… Lam nhi a…… Luyến tiếc a……

Lạc Tiểu Mặc chính là cùng bè phái với Lục Vũ Hạo, như thế nào không rõ suy nghĩ của hắn, chẳng qua người ta có người an ủi rồi, mình cũng chẳng phải bóng đèn mà muốn đi vào! Vì thế nàng lặng lẽ địa ly khai phòng.

Trái tim thấp thỏm bất an.

Lãnh Lam không biết hôm nay y chắc chặn bị Lục Tiểu Mục " Công", về sau chỉ sợ khó xoay xở– Hạo ca ca chính là một ví dụ điển hình. Cho nên hy vọng Tiểu Mục hiểu được, mình chấp nhận như vậy, thừa nhân bản thân là “thụ", hắn dù có sinh khí cũng sẽ bỏ qua cho mình, y thực sự yêu hắn…. Chỉ cần có thể cùng Tiểu Mục một chỗ, công thụ có gì khác nhau?

Y hy vọng hai người có thể giống như trước đây gạt Lam thúc thúc trốn ra ngoài cung chơi, sau đó lén trở về chịu hình phạt nghiêm khắc của Lam thúc thúc, những ngày như vậy hảo vui vẻ…… Y không muốn Tiểu Mục trở nên lạnh lùng như vậy. Bọn họ trước đây đã giao ước, sẽ vĩnh viễn ở cùng một chỗ.

Nghĩ vậy, Lãnh Lam an ủi bản thân, khẽ cười một chút.

Hắn nhớ tới lời Lục Vũ Hạo, nếu mình mặc như vậy Tiểu Mục chắc chắn rất thích.

Tự tin một chút! Mình có thể thành công!

Trăng lạnh trải xuống ngân quang, bên ngoài Tiêu Dao Vương Phủ uy nghiêm chỉ treo hai chiếc đèn ***g, ánh sáng bên trong đã tắt từ lâu.

Gió nhẹ, đèn ***g khẽ lay động.

Người gác cửa thấy lệnh bài của Thiên Phong quốc Hoàng đế, nhất tề quì xuống.

(Khối lệnh bài này chỉ nằm trong tay Lãnh Phong Lam, cho nên muốn lấy được phải nhân lúc người ta ngủ say mà ăn trộm)

Ánh đèn chập chờn yếu ớt tỏa sáng ăn phòng lạnh lẽo.

Lục Tiểu Mục tâm phiền ý loạn lẩm nhẩm sách trong tay, trong đầu hắn chỉ toàn cảnh Lãnh Lam thoát y phục cùng Lục Vũ Hạo mây mưa!

Hắn tức giận đến cực hạn.

Cho nên hắn mới bí mật liên lạc với Sa Trầm Thanh về phần sinh ý của Tiêu Dao phủ, hắn muốn phản kích lại Lục Vũ Hạo.

Cho nên Lam nhi…… về sau nên đối mặt như thế nào?

Y vì cái gì lại thích Lục Vũ Hạo, từ trước đến giờ bồi bên cạnh y là hắn cơ mà!

" Tiểu Mục? Ngươi đã ngủ chưa?" Ngoài cửa có tiếng gọi nhỏ.

Lục Tiểu Mục cả người cứng đờ.

" Ngươi nói với người gác cửa là nếu ta đến thì bảo ngươi không có ở nhà, bọn họ nhất quyết không cho ta vào. Bất quá ta thực thông mình nhờ Hạo ca ca lấy lệnh bài của Phụ hoàng, hắc hắc."

Ngoài cửa là âm thanh cười khẽ.

Tựa như thanh âm trong mộng hằng đêm. Nội tâm đã muốn nghe vô số lần……

Hắn lại không vui đứng dậy. Nhất định lại là chuyện về Lục Vũ Hạo thì y mới đến đây tìm hắn.

Mở cửa, Lãnh Lam lao tới. Thân là nhi tử của Tiêu Dao Vương, Lục Tiểu Mục tự nhiên thân thủ rất tốt, cho nên hắn nhanh chóng tránh sang một bên, trốn khỏi cái ôm của Lãnh Lam.

Một người thực tổn hại hình tượn mà lảo đảo, cùng một người không có ý định đỡ dậy mà lạnh lùng đi, không khí vốn yên tĩnh lại càng thêm trầm trọng, ánh nến tựa như cảm thu được không khí xung quanh, bất an mà nhảy nhót.

Thẳng hướng ghế ngồi đi đến, ngữ khí hoàn toàn không mang theo tình cảm," Ngươi đến làm cái gì?"

Ngữ khí kia thực khiến người ta lạnh tâm, Lãnh Lam cắn cắn môi," Ta nhớ ngươi……"

Lục Tiểu Mục xoay người, có chút kinh ngạc Lãnh Lam không có nhắc tới Lục Vũ Hạo, một bên ngồi xuống một bên giả vờ lơ đãng hỏi,"…… Vì sao?"

" Ta…… Ta nghĩ muốn ngươi……" Lãnh Lam đến gần Lục Tiểu Mục, đứng ở trước người hắn, chậm rãi cởi áo choàng……

" Tiểu Mục, ta……" Ánh đèn mờ ảo, Lãnh Lam xinh đẹp đến bức người hai gò má đỏ ửng, trên người một thân hồng y, tựa như tân nương tử ngượng ngùng.

Lục Tiểu Mục ngây ngẩn cả người.

Lãnh Lam mở hai chân ngồi trên đùi Lục Tiểu Mục, bởi vì cổ áo mở lớn, cho nên lúc này Lục Tiểu Mục đang ôm Lãnh Lam, ý mời không cần nói cũng biết……

" Ta nghĩ cùng ngươi nói……" Lãnh Lam đưa đầu lại gần, đang muốn hôn lên……
Tác giả : Dạ Hoàn Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại