Toái Phong Thiên
Chương 51: Pn1: Lam – Hạo
" Tiểu Mặc không cần a, ngươi đi gặp Hắc Long Thần nói một câu ta thực muốn trở về a…… Tiểu Mặc xem chúng ta nhiều năm quen biết như vậy……" Lục Vũ Hạo cực không hình tượng ôm lấy chân Lạc Tiểu Mặc, nước mắt có thể so với sông dài, thật giống một chú cún con tìm thấy chủ nhân cứ cọ đi cọ lại.
" Ta đã giải thích rất nhiều lần, ngươi cùng Lãnh Phong Lam tại mật thất ký khế ước, mỗi người chỉ có thể hướng Hắc Long Thần đại nhân hứa một cái nguyện vọng. Lãnh Phong Lam vì cứu người mà dùng một nguyện vọng cho người thoát chết, sau lại ta nhìn ngươi sắp tắt thở liền cầu Hắc Long Thần cho ngươi sống lại thôi. Hiện tại nguyện vọng đã dùng xong rồi, ngươi muốn trở về cũng vô dụng." Lạc Tiểu Mặc dùng sức vung vung chân, ý đồ thoát khỏi kéo dán chó này. (=]])
" Oa…… Không trở về cùng chết có cái gì khác nhau oa…… Không cần, ta không cần thân thể bên kia đột nhiên chết trong nhà. Tiểu Mặc cứu ta cứu ta…… Ô ô……" Lục Vũ Hạo khóc đến kinh thiên quỉ thần, gắt gao ôm lấy chân Lạc Tiểu Mặc không buông tay, rất có ý tứ ngươi không cho ta trở về ta liền chết cũng không buông.
" Ngươi…… Ngươi……" Lạc Tiểu Mặc cũng không nói gì," Ta là không có biện pháp, cho nên, ngươi liền thích ứng hoàn cảnh đi."
" Thích ứng hoàn cảnh" Bốn chữ tựa như thiên đường đối với Lục Vũ Hạo lại trở thành" Giết không tha", chỉ thấy Lục Vũ Hạo buông chân Lạc Tiểu Mặc quì rạp trên mặt đất giống như chết rồi.
Hắn hai tay mở rộng, nhất thời chuẩn bị dáng vẻ chết oai phong.
Lãnh Lam ở một bên thấy vui vẻ, bởi vì Lục Vũ Hạo sẽ không đi.
Ngươi xem tiểu quỷ kia một bên ăn quế hoa cao một bên cười, còn kém không đem quế hoa cao toàn bộ nhổ ra.
Lục Vũ Hạo một cái tà nhãn miết tới, cười lạnh," Lam nhi, ngươi nhìn Hạo ca ca khó chịu liền vui vẻ, ngươi ngứa đòn sao (chém =]])?" Mạnh mẽ đứng lên, bước đi hướng Lãnh Lam, xách dậy, thoát quần, đánh……
" Đau! Đừng đánh Hạo ca ca…… Không cần khi dễ Lam nhi……" Đứa nhỏ lần này giả trang đến nước mắt xũng chảy ra, đáng tiếc Lục Vũ Hạo đã luyện ý chí sắt đá, chỉ thấy hắn đối với việc này hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục phát tiết bất mãn.
“…… Ai……" Lạc Tiểu Mặc đỡ cái trán," Tiểu Hạo, ngươi không cần bao lực như vậy?"
" Ta bạo lực? Ngươi nên may mắn ta không đánh ngươi!" Lục Vũ Hạo âm nghiêm mặt, tự nghĩ đến rất có lực uy hiếp trừng Lạc Tiểu Mặc.
" Cho nên ta đã biết trước kết quả, tốt lắm các ngươi tiếp tục đi ta trở về ngủ." Lạc Tiểu Mặc vẫy vẫy tay, lười biếng duỗi người, ánh mắt hướng của liếc tới, bất đắc dĩ lung lay đầu. Nàng chậm rãi đi đến mở, ngoài cửa đã không một bóng người. Nàng đi rồi đi ra ngoài.
" Vừa mới nãy là ngươi bên ngoài cửa?" Lạc Tiểu Mặc đuổi theo Lãnh Phong Lam.
Hắn đứng lại, quay đầu," Lạc cô nương, Tiểu Hạo thực sự không về được sao?"
" Ngươi nên cao hứng chứ, sao biểu tình lại thực khủng bố……" Lạc Tiểu Mặc nhức đầu," Ta một mực tìm Hắc Long Thần, nhưng là không có vết tích, cho đến khi ngươi cùng Tiểu Hạo tại mật thất ký khế ước, ta mới phát hiện bầu trời khác thường bao phủ lên Hắc long điện, cho nên ước chừng đoán được. Sau này…… Ta tìm được Hắc Long Thần, hắn nói hai cái nguyện vọng ngươi đã dùng một cái, lúc ấy Tiểu Hạo bị Sa Trầm Thanh hạ ‘tình triền’, cho nên ngươi ôm Lục Vũ Hạo, hy vọng hắn không có nguy hiểm, an toàn sống sót. Về sau Tiểu Hạo lại tắt thở, ta liền nói cho Hắc Long Thần, người chết rồi thì cần nguyên vọng làm gì cho nên hắn sống lại. Cho nên, vốn Lục Vũ Hạo có thể hứa nguyện trở về thế giới, nhưng là hắn vì cứu Thái hậu thiếu chút nữa chết……"
Lãnh Phong Lam đôi mắt vi ám," Ta hiểu được."
Hắn xoay người, đang muốn rời đi.
Lạc Tiểu Mặc gọi hắn lại," Uy…… Tiểu Hạo thương thế tốt rồi người không đi xem hắn sao? Đúng rồi, ngươi trước tiên đi gặp thái hậu. Bất quá…ngươi không có lời gì muốn nói với Tiểu Hạo sao?"
" Cám ơn Lạc cô nương quan tâm, ta sẽ." Lãnh Phong Lam như trước là kia một thân trường bào hắc sắc kim tú, chính là vẻ mặt đáng lẽ nên vui vẻ vì Tiểu Hạo không trở về nhưng ngược lại còn ngưng trọng hơn trước kia?
Hắn nghĩ việc Lục Vũ Hạo không thể trở về cũng là trách nhiệm của hắn, hắn đang tự trách sao?
Ai……
Rất im lặng.
Im lặng khiến tất cả mọi người nghĩ không khí không đúng.
Lãnh Phong Lam một mực ăn cơm, đúng, chính là ăn cơm, không có thanh âm khác. Không có nhìn bất luận kẻ nào. Động tác thực tao nhã thực bình thường, nhìn không ra khác thường. Nhưng là…… Bình thường hắn đều hỏi việc học hành của Lãnh Lam, sẽ hỏi Lục Vũ Hạo hôm nay có hay không phát sinh chuyện gì, còn có thể thảo luận với mọi người……
Nhưng hắn chỉ đơn thuần là ăn cơm.
Lục Vũ Hạo ăn hai miếng cơm liền nhìn Lãnh Phong Lam, muốn hỏi, lại không biết mở miệng như thế nào.
Nhớ một lần hắn không nói chuyện là lúc mình tự ý bỏ đi gặp Kim Thành, hơn nữa trở về còn không thật.
Nhưng hôm nay hắn cái gì cũng chưa làm, ngoan ngoãn a? (chột dạ nha)
Kia, Lãnh Phong Lam tại vì chuyện gì thương tâm? A, đúng rồi, Tiểu Mặc nói Lãnh Phong Lam buổi chiều đi gặp Thái hậu.
Thái hậu đối hắn nói gì đó sao? Hắn nhìn có vẻ khổ sở?
Hay là thái hậu lại buộc hắn thú ai?
Không đúng, thái hậu thân thể đang ở khôi phục, có nói chắc cũng không nói chuyện này. Huống hồ, bọn họ cùng thái hậu đã hóa làm qua vi ngọc bạch, thái hậu nên sẽ không làm như vậy với mình. (nga ghen?)
Di, từ từ, Lãnh Phong Lam thú ai liền thú thôi, mình vì sao lại quan tâm chuyện này?
Hơn nữa, mình tựa hồ đột nhiên thực…… sống hay chết có quan hệ với hắn sao?
Bọn họ chính là quan hệ bằng hữu hợp tác?
Vì bằng hữu mà không tiếc cả tính mạng cũng bình thường đi, cho nên cứu mẫu thân của bằng hữu cũng là xuất phát từ đạo nghĩa a?
" Lam nhi……" Lãnh Phong Lam rốt cục lên tiếng, bất quá Lục Vũ Hạo hoàn hồn mới phát hiện không phải gọi mình.
" Phụ hoàng……" Lãnh Lam có điểm nơm nớp lo sợ, dù sao hôm nay Lãnh Phong Lam có điểm kỳ quái, hy vọng không phải chuyện xấu.
Lãnh Phong Lam ăn xong buông bát đũa," Ngươi rất ít đi gặp Hoàng tổ mẫu, không có việc gì đi xem nàng. Nàng hiện tại sinh bệnh cần người thân bên cạnh." Hắn đứng lên, nhìn về phía Lục Vũ Hạo, Lục Vũ Hạo bởi vì nhìn chằm chằm vào Lãnh Phong Lam hiện tại bị phát hiện có điểm quẫn, đỏ mắt cúi đầu vờ ăn cơm. Cơm trắng ăn vào miệng có vẻ bùi ngọt, nhưng là Lục Vũ Hạo trong lòng cực khẩn trương, hắn nghĩ đến Lãnh Phong Lam nói không chừng sẽ nói gì với mình.
Bọn họ từ sau lần Sa Trầm Thanh hạ “Tình triền" liền trở nên xa lạ.
Kỳ thật hắn muốn hỏi rõ ràng hai người bọn họ rốt cuộc có hay không" cái kia", nhưng là ngại ngùng chưa tìm được cơ hội.
Lãnh Phong Lam hít một hơi," Mấy ngày nay rất nhiều việc, việc cấp lương thực cho Trần Phi quốc rất quan trọng, Thủy Nguyệt quốc nạn đói lại xáy ra, làm liên minh không thể ngồi yên. Mấy ngày nay ta sẽ không tới cùng ăn với các ngươi, đừng đợi ta."
Lãnh Phong Lam xoay người đi ra.
Cả phòng chỉ có thể nghe thấy Lãnh Phong Lam tiếng bước chân có chút trầm trọng cùng trì trệ.
Lục Vũ Hạo nhìn thấy Lãnh Phong Lam đi ra, bỗng nhiên trong lòng có điểm khó chịu, hắn đứng dậy muốn gọi Lãnh Phong Lam, ai ngờ hắn cư nhiên xoay người, Lục Vũ Hạo cả kinh lại ngồi xuống tiếp tục giả trang ăn cơm……
" Lam nhi, ngươi liên hệ một chút với Tiểu Mục, hắn tựa hồ cần đến Thủy Nguyệt quốc làm sinh ý, có một số việc cần hắn trợ giúp." Lãnh Phong Lam nói xong, đôi mắt nhìn lướt qua Lục Vũ Hạo đang cúi đầu không dám nhìn hắn, rốt cục không nói gì xoay người đi.
Lục Vũ Hạo lại đứng lên t, nhưng Lãnh Phong Lam đã đi xa.
Lục Vũ Hạo phẫn nộ ngồi xuống, ra sức đem đũa nện ở trên bát: “Cái gì thôi…… Lại không để ý tới người khác……"
Lãnh Lam trộm cười một chút, tuy thanh âm rất nhỏ nhưng Lục Vũ Hạo nghe được, hắn trừng mắt," Mới bị đánh lại ngứa đòn?"
" Hạo ca ca vừa mới rồi giống như thâm khuê oán phụ nga!" Lãnh Lam rốt cục nhịn không được, ôm bụng cuồng tiếu. (Tiêu: chuẩn! Yêu bé Lam quá đi)
" Ngươi…… Nói ta giống ‘thâm khuê oán phụ’? Lãnh Lam ngươi ngày mai không nhìn thấy thái dương!" Lục Vũ Hạo bắt đầu đuổi theo Lãnh Lam truy đánh.
Chi nha.
Cửa mở.
Lãnh Lam nhảy vào lòng Lạc Tiểu Mặc, giả trang khóc lớn," Oa oa! Lạc tỷ tỷ cứu mạng a! Hạo ca ca giết người a!"
" Lạc Tiểu Mặc ngươi nếu dám cứu tiểu quỉ mục vô tôn trưởng (không coi bề trên ra gì) ta liền với ngươi tuyệt giao!" Lục Vũ Hạo trong tay cầm một cái chén lớn, tư thế rất muốn đập bể.
“…… Ngươi bao nhiểu tuổi rồi? Trầm ổn một tí đi." Lạc Tiểu Mặc không quan tâm nói," Lãnh Phong Lam đâu? Ta có việc tìm hắn."
" Lạc tỷ tỷ ngươi tìm phụ hoàng làm cái gì?" Lãnh Lam ngẩng đầu hỏi.
" Nghe nói Điền Điềm Nhi mang thai, không biết thực hay giả, muốn Lãnh Phong Lam để ý đến Hương quí nhân này. Thái hậu đối việc này giống như thực chú ý." Lạc Tiểu Mặc ôm lấy Lãnh Lam, tuần tra liếc mắt trong phòng," Không ai a, ta đây đến Hắc long điện."
" Chờ một chút chờ một chút, Tiểu Mặc, ngươi nói có tin đồn gì?" Lục Vũ Hạo nghi hoặc.
" Một Năm tạm thời ở Tiêu Dao Vương phủ. Lần trước lúc công thành, chúng ta không phải thả rất nhiều cung nhân tỳ nữ đi? Hiện tại bỗng nhiên nhân thủ không đủ dùng, hiện tại nhân gia nhân thủ không đủ dùng ta cũng gánh một phần trách nhiệm, trong khoảng thời gian tìm thêm người ta tạm thời hỗ trợ." Lạc Tiểu Mặc tựa hồ bề bộn nhiều việc," Tốt lắm ta đi đây."
" Ách……" Lục Vũ Hạo bỗng nhiên chạy theo, đem Lạc Tiểu Mặc lôi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa, hình như là không muốn Lãnh Lam biết bọn nó nói gì. Ngoài phòng, Lục Vũ Hạo vội vàng hỏi," Tiểu Mặc Tiểu Mặc, Điền Điềm Nhi không phải thực sự có mang?"
Lạc Tiểu Mặc lắc đầu," Hẳn là không, không biết ai thả ra tin đồn thổi, bên Điền Điềm Nhi cũng chưa chính thức thông tri Lãnh Phong Lam. Thấy sự việc khác thường ta mới tìm Lãnh Phong Lam hỏi xem. A, đúng rồi, quên hỏi ngươi, sau lưng ngươi ấn ký còn đau không?"
" Còn có thể đau?" Lục Vũ Hạo đối với này ba chữ không rõ cho nên," Trước kia đau quá sao?"
“……" Lạc Tiểu Mặc nhìn thấy Lục Vũ Hạo vẻ mặt chân thực, nàng khẽ mở to mắt," Ngươi…… Bị khắc ấn này lúc không có ý thức?"
Lục Vũ Hạo gật gật đầu.
" Tỉnh lại cũng toàn bộ không nhớ rõ?" Lạc Tiểu Mặc khó tin nhìn Lục Vũ Hạo.
Lục Vũ Hạo gật gật đầu.
“…… Ách, kia ngươi không nhớ rõ mình cùng Lãnh Phong Lam làm cái gì?" Lạc Tiểu Mặc thiêu mi.
" Chúng ta làm ‘cái gì’ sao?" Lục Vũ Hạo vẻ mặt chân thành hỏi.
“oh,my god!" Lạc Tiểu Mặc vỗ trán," Lục Vũ Hạo ngươi thực tàn nhẫn."
" Cáp?" Lục Vũ Hạo bị chỉ trích mạc danh kỳ diệu," Ta như thế nào tàn nhẫn? Bất luận Lãnh Phong Lam có hay không nghe ta đồng ý liền đem ta ‘cái kia’ hoặc là ta vô ý thức ‘cái kia’ hắn, ta đều là vô tội?"
" Cái kia? Người nào?" Lạc Tiểu Mặc thầm nhủ buồn cười.
Lục Vũ Hạo da mặt mỏng, một chút liền hồng thấu, lại ngượng ngùng nói rõ," Ngươi so với ta rõ ràng hơn chứ? Uy, ngươi quỷ dị cười là ý tứ gì?"
" Không có gì." Lạc Tiểu Mặc mở tay, nhún nhún vai," Vứt lo lắng của ngươi đi, các ngươi cái gì cũng chưa làm."
" Cáp? Nhưng là Lam nhi không phải nói…… Hơn nữa ta sau lưng cũng có ấn ký……" Lục Vũ Hạo ấp úng, đôi mắt đổi tới đổi lui, hiển nhiên là ở phân tích tình hình ngày đó lúc hắn tỉnh lại.
" Ai, đó là Thiên Phong quốc hoàng đế cùng người hắn yêu quí kết bảo hộ khế ước, cũng chính là có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng với Hắc long thần đại nhân. Chẳng qua dù sao nguyện vọng cũng dùng xong rồi, Tiểu Hạo ngươi sẽ không phải quanh quẩn với vấn đề này nữa. Tốt lắm ta đi tìm Lãnh Phong Lam." Lạc Tiểu Mặc một bên đi ra ngoài một bên quay lại nhìn Lục Vũ Hạo đang ngây ngốc.
Hắn sao lại có biểu tình mất mác? (Tiêu: tiếc vì ko bị thượng =]])
Hắn không phải nên thấy may mắn mình không có bị nam nhân" cái kia" cũng không có" cái kia" nam nhân chứ?
Cái kia, hắn thoạt nhìn rất khó tiếp nhận?
Nàng làm cái gì sai lầm rồi cái gì sao?
Không có đi.
Không có?
Lục Vũ Hạo sinh bình lần đầu tiên nghĩ, ngủ giường lớn thực trống trải.
Xích phượng cung giường rất lớn, tùy ý lăn lôn, sẽ cảm giác tiếp xúc với sàng đan (trải giường) lạnh như băng.
Trước kia, Lãnh Phong Lam ngủ ở bên cạnh sẽ không lạnh…… Còn thực ấm áp, rất nhanh có thể ngủ……
" Đó là Thiên Phong quốc hoàng đế cùng người hắn yêu quí kết bảo hộ khế ước “.
Lời của Lạc Tiểu Mặc cứ lảng vảng bên tai.
Hắn Lục Vũ Hạo cũng không là ngốc tử a, đương nhiên loáng thoáng cũng có thể cảm giác được Lãnh Phong Lam đối hắn không tầm thường, tuy nhiên bọn họ quan hệ cũng không tầm thường…… Khụ, nhưng là gả cho Lãnh Phong Lam cũng không là hắn nguyện ý, được rồi hiện tại này là sự thật. Nhưng hai nam tử, hắn vẫn cảm giác không được tự nhiên.
Hơn nữa mình nhìn thế nào đều là" Thụ" chuyện này khiến hắn liền một trận không thích. (Tiêu: tự giác được mình là thụ cơ mà)
Không đúng không đúng không nên nghĩ vấn đề xa xôi như vậy, nên ngẫm lại, Lãnh Phong Lam vì cái gì đột nhiên không để ý tới mình……
Bởi vì sự tình đều đã xong, bọn họ không phải khôi phục lại quan hệ ban đầu sao?
Lục Vũ Hạo xoay người, ôm lấy chăn, cuộn mình trong đó.
" Người thực sự yêu…… Ta sao?" Lục Vũ Hạo ảo não dùng sức gãi gãi đầu, lại xoay người. Vặn vẹo a Lục Vũ Hạo chính là ngủ không được. Ngồi dậy, tiếp tục nhu tóc," Mạc danh kỳ diệu, cho dù hắn thích ta…… Ta lại không thích……"
Mới nói được này, Lục Vũ Hạo đột nhiên dừng lại.
–" Ta không biết…… Mẫu thân là cái gì, nhưng là, nhưng là, lúc mất đi thực khó chịu. Ta…… đã không có…… Ta không muốn Lam cũng như vậy…… Bất luận ngươi, ngươi như thế nào đối hắn…… Hắn đều không có hận ngươi…… Cho nên…… Cho nên…… Ngươi nhất định phải sống sót….. "
" A!" Hắn nhớ lại mình thấy Lãnh Phong Lam thương tâm, bản thân liền nguyện làm tất cả để hắn vui.
Lúc ấy nếu muốn cho tế bào tái sinh, tránh cho chảy máu nhiều sẽ khiến cho hắn hao tổn khí lực rất lớn, đừng nói hắn động mạch lại chảy máu cho dù là hắn hoàn hảo vô khuyết làm loại chuyện này, có thể sẽ nằm ở trên giường ba ngày không thể động. Nhưng lúc ấy vì cái gì lúc ấy lại không chần chừ……
Hắn nhớ rõ hắn thoát khỏi Sa Trầm Thanh thấy dưới tường thành là Lãnh Phong Lam, hắn tuyệt đối tin tưởng rằng y, cho nên hắn biết chạy về bên Lam có thể an toàn, hắn không cần quay đầu lại nhìn nguy hiểm phía sau lưng……
Hắn chạy nhanh như vậy……
" Lãnh Phong Lam ngươi nếu là nữ ta nhất định thú ngươi……" Lục Vũ Hạo tiếp tục nạo đầu.
Bọn họ có nhiều kỉ niệm như vậy…… Rõ ràng là có tình cảm.
“……" Lục Vũ Hạo dúi đầu vào hai đầu gối," Hiện tại đột nhiên lại không để ý tới ta…… Ta không làm cái gì a……"
" Ngươi cái gì cũng không nói…… Ta lại không dám nói chuyện với ngươi……"
" Ngươi nếu cái gì cũng chưa làm liền nói cho ta biết ngươi cái gì cũng chưa làm a…… Ngươi lại để ta hiểu lầm…… Ta……thấy áy náy……"
" A a! Ngày mai nhất định phải nói rõ ràng với ngươi!"
“…… Ngươi nếu tiếp tục không để ý tới ta thì phải làm sao bây giờ, ta vốn sẽ không chủ động nói vấn đề này, ngươi không nói ta làm sao nói ra được. Trước kia đều là ngươi nói, ngươi chủ động cùng ta nói chuyện…… Ngươi đột nhiên không để ý ta thực không quen……"
Lục Vũ Hạo trong lòng có chút khẽ đau nhức, ánh mắt Lãnh Phong Lam thoảng liếc nhìn hắn, hắn biết Lãnh Phong Lam biết hắn đang nhìn y, nhưng…… Hắn cái gì cũng không nói, xoay người bước đi……
Mình có phải là lại vô ý thức làm gì sai……
Lục Vũ Hạo ôm lấy đầu, thanh âm rất nhỏ," Làm sai cái gì ngươi liền nói a, ta…… sửa là được, đừng không để ý tới ta a…… Ta rất khổ sở a……"
" A–! Buông ta! Sa Trầm Thanh……"
Lâm Tư Nguyên thét lên?
Lục Vũ Hạo lập tức chạy đến phòng nghỉ của Lâm Tư Nguyên, Lâm Một Năm bởi vì Tiêu Dao Vương phủ cần nhân thủ, lần đó Sa Trầm Thanh rời Thiên Phong hoàng cung hắn cũng đi Tiêu Dao Vương phủ hỗ trợ. Hiện tại trong phòng Lâm Tư Nguyên là một mảnh hỗn độn.
Lâm Tư Nguyên cầm chăn che đi những dấu vết mới xuất hiện đêm qua, hắn phản kháng Sa Trầm Thanh," Ta không trở về!"
" Uy! Hắn thương thế còn không hảo, ngươi muốn độc trên mũi tên lại tái phát sao?" Lục Vũ Hạo kéo Sa Trầm Thanh ra, không thèm để ý ánh mắt tức giận của hắn, cầm khăn ướt đưa cho Lâm Tư Nguyên lau thân thể, Sa Trầm Thanh thấy thế nhanh chóng đoạt lấy khăn từ tay Lục Vũ Hạo," Ngươi không được chạm vào hắn!"
“……" Lục Vũ Hạo đành phải từ trên giường đứng lên, nhìn Sa Trầm Thanh cẩn thận giúp người bên cạnh, không để ý nói," Uy, Sa Trầm Thanh. Ngươi nếu thích người ta cứ việc nói thẳng ra."
Hung hăng quay đầu lại," Hắn là hạ nhân của cô! Cô không thích hắn, hắn là vật phẩm cô vẫn chưa chơi xong!"
Cánh tay bị Sa Trầm Thanh nắm lấy có chút run rẩy, lại muốn tránh Sa Trầm Thanh.
" Ngươi lại không thích người ta, hà tất phải bức người ta ngu ngốc ở bên cạnh ngươi làm gì? Ngươi không phải cố tình gây sự sao?" Lục Vũ Hạo khinh bỉ nhìn Sa Trầm Thanh," Huống chi ngươi cũng không hỏi người ta có thích ngươi không, ngươi đây là ép buộc người ta sao?"
Sa Trầm Thanh kháp trụ cổ Lục Vũ Hạo, cặp mắt phượng của hắn giờ tựa như ngọn lửa thiêu đốt," Cô nói cái gì chính là cái đấy, hắn là vật phẩm của cô thì mãi mãi như thế. Đừng kẻ nào mong muốn cướp hắn đi!"
Lục Vũ Hạo cười lạnh," Dục vọng độc chiếm mãnh liệt như vậy chả phải thừa nhận ngươi thích hắn? Một khi ngươi đã không thích vật phẩm này, không bằng cùng ta đổi được chứ? Ta cho ngươi hơn mười tòa thành trì, ngươi buông tha cho Lâm Tư Nguyên." Lục Vũ Hạo đột nhiên sửng sốt, Lãnh Phong Lam nếu thực thích hắn, có đối với hắn tỏ ra độc chiếm?
" Không có thể." Sa Trầm Thanh trực tiếp bác bỏ," Vật phẩm của cô suýt chút nữa thì mất mạng ta tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào, tuyệt không!"
Bên kia, Lâm Tư Nguyên đột nhiên chảy nước mắt," Ngươi đi ra ngoài…… Ta cầu ngươi đi ra ngoài……"
Sa Trầm Thanh đối Lục Vũ Hạo khiêu khích cười," Đi ra ngoài đi."
Lâm Tư Nguyên trừng mắt nhìn Sa Trầm Thanh," Là ngươi đi ra ngoài, bằng không ta lập tức cắn lưỡi tự sát!"
" Ngươi dám ra lệnh cho cô?" Sa Trầm Thanh làm bộ muốn động thủ, Lục Vũ Hạo sử dụng lực đem Sa Trầm Thanh đẩy khỏi cửa, sau đó đóng cửa, trong nháy mắt thay đổi áp khí trên cửa, Sa Trầm Thanh bất luận đấm đá như thế nào cũng không mở.
Lâm Tư Nguyên nhìn thấy Sa Trầm Thanh đi ra ngoài, bỗng nhiên đau đớn nức nở," Ngô!"
" Ngươi có sao không?" Lục Vũ Hạo lo lắng đỡ Lâm Tư Nguyên, hắn lung lay đầu tỏ vẻ mình không có việc gì. Bỗng nhiên, Lâm Tư Nguyên con mắt ngập nước khẩn cầu nhìn Lục Vũ Hạo," Đừng để ca ca thấy bộ dạng này của ta, cầu ngươi Lục Vũ Hạo."
“…… Một Năm gần đây bận bịu việc trong Tiêu Dao Vương Phủ, tạm thời không thể trở về, cho nên ngươi không cần lo lắng." Lục Vũ Hạo nhìn Lâm Tư Nguyên suy yếu," Sa Trầm Thanh cái tên cầm thú, ngươi bị thương hắn vẫn còn bá vương ngạnh thượng cung, còn nói không thích ngươi, trên thế giới còn có kẻ khẩu thị tâm phi như vậy sao (miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo)?"
Lâm Tư Nguyên bỗng nhiên cúi đầu,"…… Hắn như thế nào có thể thích ta……"
" Hai người thật ngu ngốc a?" Lục Vũ Hạo vỗ cái trán," Được rồi, ta có biện pháp cho ngươi xem hắn rốt cuộc có thích ngươi hay không. Hừ, cũng trả thù hắn dám hạ dược ta, hắc hắc."
" Ân?" Lâm Tư Nguyên nghe Lục Vũ Hạo nói kế hoạch, trừng mắt.
Xích phượng cung như trước thực sự yên lặng.
Bỗng nhiên có một tiếng thét chói tai……
" Buông ta! Sa Trầm Thanh!"
Lâm Tư Nguyên đang ở trong phòng Lâm Một Năm liền bị Sa Trầm Thanh đè ở trên giường, y phục cũng bị kéo xuống phân nửa, trên cổ còn có dấu vết rất mới. Hắn thực kinh hoảng, ra sức giãy dụa, Sa Trầm Thanh mặt đỏ bừng, mắt rừng rực lửa," Ngươi nói lại lần nữa xem?"
" Ta không cùng ngươi trở về! Ta muốn ở bên ca ca!" Lâm Tư Nguyên cho dù bị đặt ở dưới thân cũng tuyệt không khuất phục.
" Ngươi sống là người của cô, chết là quỷ của cô! Theo ta về Địa Hỏa!" Sa Trầm Thanh quản ngươi mọi việc, thân thủ kéo quần Lâm Tư Nguyên xuống," Hiện tại cho ngươi xem xem…… Ngươi thực sự là cô nhi!"
Lâm Tư Nguyên hai mắt ướt át, nhưng hai tay bị Sa Trầm Thanh giữ chặt, tay hắn đã muốn tham tiến xuống hạ thân Lâm Tư Nguyên, hắn cả kinh," A, đừng…… Lục Vũ Hạo ở phòng bên cạnh……" Lâm Tư Nguyên mặt đã đỏ, hắn kẹp chặt hai chân cự tuyệt Sa Trầm Thanh, như vô ích
" Lục Vũ Hạo Lục Vũ Hạo! Hỗn đản Lục Vũ Hạo! Ngươi vì cứu hắn ngay cả mạng cũng không cần, hiện tại lại để ý hắn ở phòng bên cạnh? Ngươi nói thật ra, đã nhiều ngày ngươi cùng hắn ở chung…… Ngươi có phải… ngươi thích hắn?" Sa Trầm Thanh nhắc tới Lục Vũ Hạo liền sinh khí, lúc Lâm Tư Nguyên bị trúng tên thì tên kia cũng ngừng thở? Để cho hắn tức giận chính là Lục Vũ Hạo có nguy hiểm Lâm Tư Nguyên cư nhiên xả thân cứu giúp? Bọn họ có giao tình gì? Có quan hệ thân mật như mình cùng Lâm Tư Nguyên sao? Trước kia cản đường hắn là Lục Vũ Hạo, bây giờ lại là Lục Vũ Hạo! A, hắn muốn giết người!
Lâm Tư Nguyên cắn chặt môi dưới, trừng mắt nhìn Sa Trầm Thanh," Ta chính là thích hắn thì làm sao vậy? Ngươi buông ta ra!"
" Ngươi luôn miệng nói muốn ở bên cạnh ca ca, kỳ thật là muốn cùng Lục Vũ Hạo ở một chỗ? Hừ, không được, cô không đồng ý, ngươi trước kia, hiện tại, tương lai đều là người của cô!" Sa Trầm Thanh rốt cục giận, không thể ôn nhu, xoay chuyển cổ tay, Lâm Tư Nguyên đã nằm úp sấp trên giường, Sa Trầm Thanh một tay xé rách, cặp mông non mịn đã hiện ra, nhếch lên có chút mê người, thấy Sa Trầm Thanh cảm giác hạ phúc nhức nhối, lửa nóng trực tiếp bốc lên
Lâm Tư Nguyên rơi lệ, khóc nói," Ngươi…… Ngươi căn bản không giữ chứ tín! Ngươi đáp ứng để ts đi! Ta bị thương mấy ngày nay ….người rõ ràng nói sẽ đối tốt với ta…… Lần trước ngươi liền mạnh mẽ đem ta…… Hiện tại ngươi, ngươi…… lại…… Ngươi lại muốn thương tổn ta……"
" Cô…… Cô làm sao đối với ngươi không tốt? Cô bình sinh lần đầu tiên giúp người khác uy dược, cô đã rất lâu không có đánh ngươi, ngươi còn có gì không hài lòng?" Sa Trầm Thanh thấy mình thực oan uống! (Tiêu: oan Thị mầu hả anh?:x)
Hắn nửa bước đều không rời Lâm Tư Nguyên da! Cung nhân đem dược đến cũng đích thân đút cho y, nhìn thấy y ngủ…… Nếu không phải ngày đó thấy thân thể y hồi phục, lại giúp y thay y phục thì….
Tiểu tử này mở miệng là nói không muốn cùng hắn trở về, hắn làm sao không giận? Mấy ngày này nhẫn nãi không được!
Lâm Tư Nguyên liền ghé mặt trên gối, giấu mặt trong đó, Sa Trầm Thanh thấy thân thể hắn khẽ run nghĩ rằng hắn khóc, chân tay luống cuống," Ngươi theo ta trở về, ta sẽ đối tốt với ngươi. Ngươi đừng khổ sở……" Sa Trầm Thanh đem tay nhẹ nhàng đặt trên mông hắn yêu thương nói," Có còn đau hay không……" Lâm Tư Nguyên nếu không đưa lưng về phía Sa Trầm Thanh khẳng định sẽ nhìn thấy biểu tình như oán phụ của hắn (=]] làm gì có oán phụ nào khát tình như anh)," Nếu không phải ngươi đột nhiên kêu ‘Lục Vũ Hạo cứu mạng’, ta cũng sẽ không thất thố như vậy. Ngươi là người của ta, gọi tên nam nhân khác sẽ khiến ta tức giận."
Lâm Tư Nguyên rầu rĩ nói," Nhưng….Ngươi không phải từ đầu thích Lục Vũ Hạo sao?"
" Tên hỗn đản đáng chết kia, cô tại sao lại thích hắn?" Sa Trầm Thanh tức giận buông tay Lâm Tư Nguyên, từ trong ngực lấy ra một bính sứ nhỏ *** xảo, mở bình, ngón tay nhúng lấy một ít dược cao," Uy, ngươi tự mình…… Khụ, đem nơi đây bài khai…… Ta ngày hôm qua thái quá, ta giúp ngươi thượng dược."
Lâm Tư Nguyên nhẹ nhàng xoay người, chớp mắt nhìn Sa Trầm Thanh,"…… Ngươi, ngươi giúp ta……"
Sa Trầm Thanh mặt đỏ, lại chuyển sang hung dữ giả vờ giận nói," Uy! Ngươi nếu không chính mình động thủ cô liền đem ngươi trói lại!"
Lâm Tư Nguyên miễn cưỡng cử động, hướng phía vách tường chui vào, kéo chăn che kín cơ thể, cúi đầu, ấp úng đạo," Ta, không có việc gì…… Trước kia đều không có thượng dược…… Không, không cần……"
Tiểu tử này như thế nào sợ hắn? Hắn…… Cho dù ngày hôm qua hắn có chút không đúng, nhưng hôm nay hắn đã ôn nhu như vậy?
Sa Trầm Thanh mặc kệ hắn, một tay kéo chăn ra, nhìn Lâm Tư Nguyên trần trụi trước mắt.
Không thể tìm được chỗ trốn, Lâm Tư Nguyên đành phải ôm chặt hai chân, che dấu cơ thế.
Sa Trầm Thanh lại giật mình.
Chân tay hắn còn hằn vết dây trói, xanh tím trên làn da trắng. Trên lưng cũng có vết roi với vết bỏng, nhất là chỗ bắp đùi cùng nơi tư mật, vết thương vẫn còn lưu……
(Tiêu: ác ôn, cầm thú tát túi bụi đám đá chết đi Sa hỗn đản)
Sa Trầm Thanh giật mình bất động.
Lâm Tư Nguyên dúi đầu vào khủy tay, hắn nói nhỏ," Ngươi…… Không cần đối ta tốt như vậy …… Thời điểm kia ta đã nói ta muốn có gia đình thực sự của mình. Hiện tại ta thầm nghĩ chờ ca ca trở về, sau đó cùng hắn nhận thức. Nếu hắn không nhận ta, ghét bỏ ta, ta sẽ đi lưu đãng…… Ngươi là Địa Hỏa quốc Hoàng đế, ngươi còn có sự tình phải làm. Ngươi đã ở đây rất lâu."
Ngoài cửa sổ, bầu trời lác đác tuyết rơi.
Sa Trầm Thanh nhớ lại hắc y thiếu niên đứng giữa trời tuyết rơi.
Bóng dáng tựa như trong khoảng khắc có thể tan biến.
Hắn mở tay trái đón lấy những bông tuyết, bởi vì tay phải hắn đã không thể dùng.
“…… Nghe nói Lục Vũ Hạo giúp ngươi chữa lành tay phải, phải không?" Sa Trầm Thanh xoay người sang chỗ khác nhìn tuyết rơi ngoài cửa, Lâm Tư Nguyên không có thấy biểu tình của hắn," Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn đôi lúc còn hữu dụng hơn ta." Hắn đi đến bên cửa sổ, đưa tay phải tiếp nhận tuyết rơi. Chạm đến một mảnh lạnh lẻo.
" Ta vốn nghĩ không còn hy vọng……" Lâm Tư Nguyên cúi đầu, nhìn tay phải," Nhưng không hiểu hắn làm thế nào, ta cảm thấy gân tay di động, sau lại có điểm đau, hắn còn giúp ta băng bó thượng dược, không quá vài ngày gần liền nối lại, lúc tay phải ta cử động được, Lục Vũ Hạo với ta đã không ai thiếu nợ ai."
“……" Sa Trầm Thanh không nói, tựa hồ lâm vào trầm tư.
Trong phòng chỉ có tiếng gió thổi, ai cũng không nói.
Lục Vũ Hạo chạy tới Hắc long điện– Lãnh Phong Lam không ở đây!
Hắn đã lên nóc Hắc Long Điện nhìn xuống toàn bộ Hoàng cung Thiên Phong, nhưng vẫn không thấy thân ảnh hắc y của Lãnh Phong Lam.
" Thật sự là, chạy đi đâu rồi……"
Lúc Lục Vũ Hạo đang xoay xở không biết làm sao, phía sau vang lên tiếng nữ nhân.
" Này không phải tiểu háo tử (chuột nhỏ) sao, như thế nào nhảy đến nóc nhà rồi. Ai gia còn tưởng rằng là thích khách, còn không mau xuống dưới?" Thái hậu cười vẻ mặt hiền lành, bên cạnh nàng có một nữ nhân, có điều không phải Ngọc Dung.
Nhưng Lục Vũ Hạo không chú ý tới mấy cái này, hắn nhìn chung quanh một chút, hỏi," Lãnh Phong Lam ở đâu? Ta tìm không thấy hắn, mẫu hậu ngươi biết không?" Nhìn thấy Lục Vũ Hạo thần sắc lo lắng, thái hậu mỉm cười," Lam nhi làm sao, hắn đang ở chỗ Hương quí nhân, bởi vì không biết từ đâu có tin Hương quí nhân có thai."
" A…… Tin tức kia là thật?" Lục Vũ Hạo thiêu mi," Nhưng mấy tháng này Lãnh Phong Lam đâu có sủng hạnh tần phi?"
Thái hậu thần bí lung lay đầu," Cũng không hắn là thế," Nàng cười giải thích," Thiên Phong quốc Hoàng đế bởi vì đã được Hắc long thần chúc phúc, cho nên thời gian thụ thai rất dài, đại khái phải khoảng nửa năm mới phát hiện mang thai."
“……" Lục Vũ Hạo gật gật đầu, từ nóc nhà nhảy xuống.
Thái hậu đi tới kéo Lục Vũ Hạo," Tiểu háo tử, như thế nào, Lam nhi có đứa nhỏ ngươi không vui vẻ sao?"
“……" Lục Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Thái hậu, lúc này mới phản ứng miễn cưỡng gật đầu," Nào có, ta rất vui a."
" A a, Lam nhi đã nói cho ta, các ngươi là quan hệ bằng hữu, nên không có động phòng. Trước kia ai gia còn hiểu lầm ngươi, tiểu háo tử, ngươi sẽ không trách cứ ai gia chứ?" Thái hậu thân mật kéo tay Lục Vũ Hạo.
Bằng hữu……
Lục Vũ Hạo đôi mắt trầm hạ. Lãnh Phong Lam cùng Thái hậu nói mình là bằng hữu của hắn?
Đúng vậy, hắn vẫn kiên trì giữ danh nghĩa bằng hữu với Lãnh Phong Lam, hiện tại vì sao lại thấy khổ sở……
Có điểm…… Trong lòng thực khổ sở……
" Làm sao vậy tiểu háo tử, ngươi không thể tha thứ ai gia sao?" Thái hậu thấy Lục Vũ Hạo không trả lời, nghi vấn hỏi.
" A? A a?" Lục Vũ Hạo hoàn hồn, nhớ tới vấn đề Thái hậu nói, máy mắt mấy cái, lắc đầu," Sẽ không sẽ không, thái hậu cũng tính nương của ta. Nương của ta qua đời lúc ta còn nhỏ……" Lục Vũ Hạo nhàn nhạt cười nói," Không có gì không thể tha thứ, nói đến người bất quá cũng là chấp nhất mà thôi." Lục Vũ Hạo nhìn nhìn tay mình, cười khổ một chút," Chấp nhất có cái gì sai chứ……"
Thái hậu kinh ngạc, an ủi cười," Ngươi…… Thật sự là đứa nhỏ tốt."
Lục Vũ Hạo lung lay đầu," Lục Vũ Hạo cáo từ, ta còn có chuyện." Hắn xoay người, hiện tại hắn muốn tìm người không ai có thể thay thế được.
Thái hậu thấy Lục Vũ Hạo biểu tình khác thường, vội vàng gọi lại," Tiểu háo tử……"
Lục Vũ Hạo dừng chân.
" Ai gia ngày mai muốn đi thành nam lễ phật…… Có thể giúp ta chuyển lời cho Lam nhi, ta muốn túc trực bên linh cữu Phụ hoàng hắn. Bởi vì quá vài ngày sẽ là ngày kỵ của Thiên Phong, Lam nhi hiện tại bề bộn nhiều việc, ta cũng không nên quấy rầy hắn. Liền…… Phiền toái ngươi." Thái hậu nói xong, thấy Lục Vũ Hạo gật gật đầu, nàng cũng không nói gì nữa.
Lục Vũ Hạo vô thức đi tới lãnh cung.
Trước kia Kim Thành ở nơi này.
Trong này kỳ thật cũng không cũ nát, chính là không có ai, yên tĩnh khủng bố.
Xích phượng cung lúc vắng lặng cũng như vậy.
Lục Vũ Hạo đi vào trong phòng, dựa vào tường trong khoảnh khắc nước mắt chảy xuống.
Hắn ngồi dưới đất, dùng sức ôm lấy đầu, từ từ nhắm hai mắt,"…… Hai nam nhân hôn nhau là chuyện bình thường sao?"
“…… A a, quả nhiên chỉ có ta một mình ta nghĩ nhiều. Hắn đều nói là diễn kịch……" Lục Vũ Hạo ngẩng đầu, lại liếc nhìn trong phòng," Hợp tác chấm dứt, ta cũng nên rời đi……. Ta ở lại nơi này còn có tác dụng gì. Lần này, ai cũng không cần ta……"
“…… Ta nói ngươi chạy đi đâu, không có việc gì đến lãnh cung tìm tịch liêu a," Lạc Tiểu Mặc đứng ở cửa, khoanh tay nói," Ta nói ngươi, làm gì cũng phải có khí khái nam nhi chứ?"
Lục Vũ Hạo gặp bạn bè, càng vùi mặt vào khủy tay," Ngươi đến để làm chi, hiện tại ta không muốn gặp ai."
" Đúng đúng, ngươi lại một không nói một tiếng biến mất, làm người nào đó đang lo lắng kìa." Lạc Tiểu Mặc ngồi xuống bên cạnh Lục Vũ Hạo, chán nản nói,"…… Uy, có cái gì khốn nhiễu thì nói với ta là được? Một mình buồn, có hiệu quả sao?"
Lục Vũ Hạo liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Mặc,"…… đặc biệt không muốn cùng ngươi nói."
" Hừ," Lạc Tiểu Mặc khiêu khích cười," Ngươi không nói ta cũng biết. Thế nào, là yêu a."
Lục Vũ Hạo mặt đỏ lên, nổi giận nói," Ai, ai yêu?"
" Nga, ta hiểu được, ngươi ngượng ngùng vì bọn họ biết ngươi yêu con nhà ngươi ta," Lạc Tiểu Mặc cười đến cao hứng," Tiểu Hạo trước kia chính là như vậy, rõ ràng thầm mến nữ sinh kia, kết quả ngay cả tỏ tình cũng không dám, cho nên người ta mới không tiếp nhận ngươi."
Lục Vũ Hạo gõ đầu Lạc Tiểu Mặc, cũng cười," Chuyện nhiều năm trước ngươi còn nhắc đến?"
" Thích, nếu không nói cho đối phương, là vô ích," Lạc Tiểu Mặc còn chăm chú nói," Ngươi có biết, vì cái gì tiểu hài tử đối với thứ mình thích rất chấp nhất? Nếu không có được sẽ khóc thật thương tâm?"
Lục Vũ Hạo lung lay đầu.
Lạc Tiểu Mặc cười đứng lên, đưa lưng về phía Lục Vũ Hạo, buồn bả nói," Bởi vì tiểu hài tử biết, đó là thứ mình thực sự thích. Nếu bỏ qua, cho dù có khóc, nước mắt cũng sẽ bị gió mang đi, không thể vãn hồi……" Nàng bước về phía trước, không có quay đầu lại," Nếu bỏ qua, chỉ có thể vô lực khóc…… Ngươi, không nghĩ đến lúc đó cũng khóc chứ?"
Lục Vũ Hạo nội tâm có chút chấn động.
“…… Không thử sẽ không biết kết quả, ngươi cam tâm sao?" Nàng quay đầu lại," Uy, bạn bè ta cũng không thể sắm vai mất hết ý chí như vậy chứ? Ngươi không phải tự xưng vô địch sao?"
“……" Lục Vũ Hạo vội vàng đứng lên, có điểm khó chịu: “ Ta cũng chưa từng tỏ tình, phải nói thể nào mới không khiến cho người ta hiểu lầm?"
" Khiến cho hiểu lầm? Tỏ tình cũng có thể khiến hiểu lầm?" Lạc Tiểu Mặc nghi hoặc.
" Ân, chính là," Lục Vũ Hạo trảo trảo tóc, vẻ mặt ngượng ngùng, mặt đỏ hồng nói," Làm thế nào mới có thể đem tâm tình của mình gửi cho hắn một cách chính xác?"
" Thoát quần áo, nằm ở trên giường hắn thôi, rất đơn giản!" Lạc Tiểu Mặc cười xấu xa.
" Như vậy mới dễ dàng bị hiểu lầm?" Lục Vũ Hạo trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Mặc," Ai cũng như ngươi luôn nghĩ về một vấn đề xấu xa!"
" Vậy trực tiếp nói với hắn ‘ta yêu ngươi, muốn cùng ngươi vĩnh viễn một chỗ, không tách ra’ không phải tốt lắm sao?"
Lục Vũ Hạo mặt càng đỏ hơn, hống," Chính là bởi vì nói không nên lời mới, mới……"
" Mới ngượng ngùng cùng người ta nói chuyện, dẫn đến hiểu lầm ngày càng sâu." Lạc Tiểu Mặc nói tiếp câu của Lục Vũ Hạo.
Lục Vũ Hạo phẫn uất nhìn Lạc Tiểu Mặc," Uy, ngươi như thế nào cái gì cũng biết?"
" Tất cả những người ngoài cuộc chúng ta đều rất rõ ràng a, chỉ có ngươi cứ ở trong núi lạc đường mãi." Lạc Tiểu Mặc phất phất tay," Tốt rồi mau trở về đi thôi, nào đó nhân còn thiếu chút nữa đánh nhau với Sa Trầm Thanh kia kìa."
" A? Vì cái gì?" Lục Vũ Hạo đi theo Lạc Tiểu Mặc đi hỏi lãnh cung, vừa đi vừa lo lắng hỏi.
" Người nào đó nghĩ ngươi gặp nguy hiểm bị bắt đi, ngươi lại tiêu sái, nói không thấy đã không thấy tăm hơi."
Lục Vũ Hạo mếu máo, không dám đáp lời. Càng gần sát Xích phượng cung hắn liền càng khẩn trương, nắm chặt tay áo, cúi đầu, mắt to chuyển động qua lại, nhưng không dám nâng lên.
Ai……
Việc tốt thường hay gặp trắc trở?
" Tiểu lộc nhi của hắn biến mất liền đi tìm cô, mạc danh kỳ diệu!" Sa Trầm Thanh phẫn uất ngồi ở trên ghế, đôi mắt phượng như lửa cháy nhìn chăm chằm Lâm Tư Nguyên đang không dám động đậy," Ngươi nói, hắn có phải là mạc danh kỳ diệu?"
“……" Lâm Tư Nguyên không đáp lời, nhưng mở miệng hỏi," Lục Vũ Hạo có chuyện gì sao?"
“……" Xong rồi.
Sa Trầm Thanh trực tiếp chụp bàn, ba!" Lục Vũ Hạo Lục Vũ Hạo lại là Lục Vũ Hạo, sớm biết nên sớm giết hắn, hừ!" Trừng mắt nhìn Lâm Tư Nguyên," Ngươi cho rằng là cô làm?"
" Ách…… Chính là ngươi đều nói muốn giết Lục Vũ Hạo……" Lâm Tư Nguyên bị khí thế của Sa Trầm Thanh làm cho lui dần về phía giường, Sa Trầm Thanh nắm tay, hướng Lâm Tư Nguyên, hống," Ngươi rốt cuộc muốn cô như thế nào ngươi mới có thể cam tâm tình nguyện cùng cô về Địa Hỏa?"
Lâm Tư Nguyên trong nháy mắt kinh sợ, “ Ngươi…… Ngươi không trói ta bắt về"
" Nga, ngươi không nói ta đã quên, đúng a, trực tiếp đem ngươi trói về có phải tốt hơn không." Sa Trầm Thanh làm ra vẻ giật mình.
Lâm Tư Nguyên phát giác mình thất thố, tay chân luống cuống," Ngươi…… Nếu bắt buộc ta chính là đối ta không tốt…… Ta không cần cùng người đối với ta không tốt cùng một chỗ, ta muốn đi tìm Lục Vũ Hạo……" Nói xong liền muốn đứng lên chạy ra ngoài phòng.
Sa Trầm Thanh bắt hắn," Ngươi……" Hắn hết chỗ nói rồi, hắn hiện tại hảo hảo nghĩ lại đi? Vì cái gì cũng không cho ta một cơ hội? Vì muốn đối tốt với hắn mà nhẫn nại, khuyên bảo hắn, tiểu tử này như thế nào một chút tình cảm cũng không hiểu được? Hắn không biết mỗi lần hắn gọi tên Lục Vũ Hạo là tìm ta tan nát.
Hắn, như vậy rõ ràng sợ hãi ta, muốn né tránh ta.
Giống như ta đối với hắn không tốt, giống như ta cố gắng thay đổi vì hắn lại phí công……
Sa Trầm Thanh cảm giác thất bại.
“…… Buông ta." Lâm Tư Nguyên bị nắm có điểm đau, đôi mắt vô tội của hắn nhìn Sa Trầm Thanh, hắn nới lỏng tay.
Hắn không có nhìn Lâm Tư Nguyên chạy đi, mà ngã ngồi trên giường.
Hắn ngồi ở trên giường, chăn đệm còn vương chút ấm áp của Lâm Tư Nguyên, nhưng là hiện tại lại dần lạnh như băng.
Lục Vũ Hạo nuốt nước miếng, nhìn Lãnh Phong Lam từng bước lại gần, hắn có điểm khẩn trương.
" Làm sao vậy? Tìm ta?" Lãnh Phong Lam ngữ khí bình thản ôn nhu, cũng không lạnh như băng, chính là làm Lục Vũ Hạo thấy có điểm khổ sở. Có thể không phải ngữ khí, mà là Lãnh Phong Lam chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Dưới ánh nến, Lục Vũ Hạo chỉ mặc một kiện nguyệt sắc trung y, tóc tai phi tán. Mông lung, có một loại mị hoặc nói không nên lời. Kỳ thật Lục Vũ Hạo mỗi lần ngủ đều là như vậy, nhưng hôm nay vẻ hắn không giống.
Lãnh Phong Lam biểu tình thay đổi, hắn nhíu mi," Có chuyện gì?"
Lục Vũ Hạo hạ quyết tâm, chậm rãi đến gần Lãnh Phong Lam, kéo tay hắn, đi hướng bên giường. Đem Lãnh Phong Lam áp ngồi ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống Lãnh Phong Lam.
Cảm thấy có điểm không đúng, Lãnh Phong Lam hai tay cầm lấy tay Lục Vũ Hạo đặt trên vai mình," Hạo? Làm sao vậy?"
" Ta…… Ta……" Lục Vũ Hạo nhìn thấy Lãnh Phong Lam tựa hồ cũng dò xét mình, mặt đỏ," Ta……"
" Ngươi muốn nói cái gì sao?" Lãnh Phong Lam kéo hắn ngồi trên đùi, Lục Vũ Hạo thân thể cứng lại, ánh mắt thâm thúy của Lãnh Phong Lam cơ hồ muốn đem Lục Vũ Hạo nuốt vào," Nói đi, ta nghe."
Bọn họ ngồi quá gàn, hắn có thể cảm giác được hô hấp của Lãnh Phong Lam.
Ngọn đèn ám minh, hết thảy đều mông lung không thực.
" Ta…… Ta……" Lục Vũ Hạo mặt càng ngày càng hồng, nhưng là nói không nên lời.
Lãnh Phong Lam bỗng nhiên dang tay, chế trụ Lục Vũ Hạo khiến hắn cả người chui vào lòng ngực Lãnh Phong Lam.
" Ngươi thực sự sẽ không rời ta chứ?"
Lục Vũ Hạo cảm giác được tay Lãnh Phong Lam khẽ run, nhưng lại gắt gao ôm mình như vậy…… Làm mình an tâm.
“……"
Lãnh Phong Lam đem cằm dán trên trán Lục Vũ Hạo," Thực xin lỗi……"
Lãnh Phong Lam ôm chặt hơn," Thực xin lỗi……"
Lục Vũ Hạo nghe đau lòng, hắn hoàn toàn không biết Lãnh Phong Lam vì cái gì muốn xin lỗi.
Chẳng lẻ hắn biết mình muốn thổ lộ với hắn, cho nên nhẹ nhàng cự tuyệt?
…… Ngoại trừ cái này, vì sao lại xin lỗi?
“…… Vì cái gì xin lỗi?" Ghé vào trong lòng ngực Lãnh Phong Lam, Lục Vũ Hạo hỏi.
" Ngươi muốn trở về thế giới như vậy. Nhưng là vì cứu mẫu thân ta, ngươi mất đi cơ hội duy nhất, ta không biết phải như thế nào bồi thường ngươi……" Lãnh Phong Lam nhẹ nhàng buông Lục Vũ Hạo, nâng mặt hắn, còn chăm chú nhìn," Nếu ngươi thật sự không muốn, ta có thể tuyên bố ngươi chết, ngươi nếu muốn rời đi cũng có thể……"
" Ngươi…… Ngươi muốn ta đi? Vì cái gì?" Lục Vũ Hạo trong lòng thắt lại, hắn không biết Lãnh Phong Lam tại sao nói như vậy.
“…… Ngươi, lúc ấy cũng không phải là tự nguyện, Tiểu Mục nói là hắn cho ngươi uống thang, ngươi bị hôn mê, sau lại ngươi với ta nói rồi…… Ngươi kỳ thật cũng không phải Lục Vũ Hạo. Ta không thể cho ngươi trở về thế giới của ngươi, nhưng ta có thể cho ngươi tự do. Nếu ngươi hạnh phúc……" Lãnh Phong Lam buông mặt Lục Vũ Hạo ra, dưới ánh nến, Lục Vũ Hạo nhìn rõ vẻ mặt thương tâm của hắn.
Lục Vũ Hạo ôm chặt lấy Lãnh Phong Lam, Lãnh Phong Lam khiếp sợ, Lục Vũ Hạo tựa vào hõm vai Lãnh Phong Lam khó chịu nói," Ta đi làm sao a? Trong này có ta cha, có nương, có đệ đệ, còn có Lam nhi tiểu quỷ……" Lục Vũ Hạo ngẩng đầu, mắt mở to, nhìn Lãnh Phong Lam," Còn có…… Ngươi." Lục Vũ Hạo vừa nói xong liền từ trên người Lãnh Phong Lam đứng lên, quay đầu đi hướng cửa, xoay người, trừng mắt," Ngươi nếu muốn ta đi vậy tốt lắm, nếu bất hạnh đói chết tại trên đường hoặc là bị người xấu bắt đi ngươi cũng đừng quản, hừ!"
Tình thế biến hóa có điểm quỷ dị.
Hắn bình tĩnh phân tích…… Lục Vũ Hạo tựa hồ là…… giận dỗi làm nũng?
Lãnh Phong Lam tiến lên ôm lấy Lục Vũ Hạo.
“…… Ngươi sẽ không đi, phải không?"
" Kia ngươi…… muốn đuổi ta sao? Dù sao Điền Điềm Nhi cũng mang thai……" Lục Vũ Hạo mở miệng," Hừ."
Lãnh Phong Lam bỗng nhiên cười nhẹ," A a, ngươi ăn dấm chua a?"
Lục Vũ Hạo quay lại," Không thể sao?"
Cặp mắt tựa hồ như muốn phát hỏa kia làm Lãnh Phong Lam nội tâm vui vẻ.
" Có thể a, bất quá nàng không có mang thai, là thầy thuốc ngộ chẩn (chuẩn đoán nhầm). Mà Điền Điềm Nhi lúc Sa Trầm Thanh chuẩn bị công thành đã trở về Điền Nguyên quốc, người mà ngự y ngộ chẩn chính là cung nữ giả trang thành nàng." Lãnh Phong Lam vừa nói xong, Lục Vũ Hạo còn không kịp có phản ứng, hắn liền cúi xuống ngươi đem Lục Vũ Hạo ôm như công chúa đến giường lớn.
" Lam ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lục Vũ Hạo sợ mình ngã xuống chỉ có thể ôm lấy bả vai Lãnh Phong Lam. Hắn đại khái biết Lãnh Phong Lam muốn làm gì, cho nên mặt thực đỏ, trái tim cũng đập rất nhanh.
Từng bước ôm Lục Vũ Hạo hướng giường lớn.
Lãnh Phong Lam mềm nhẹ buông Lục Vũ Hạo, trực tiếp khuynh thân áp lên không để cho hắn cơ hội phản kháng.
Hôn.
" Ngô ân……" Hai tay bị Lãnh Phong Lam đè nặng, hai chân cũng bị hắn dùng lực tách ra, hô hấp bị đoạt mất, chỉ có thể vặn vẹo thân thể tỏ vẻ phản kháng. Nhưng hắn dù sao cũng là một người không có kinh nghiệm, vặn vẹo như vậy thật nguy hiểm, nhất là đối với một người luôn kìm nén dục vọng mạnh liệt, này quả thực là khiêu khích lớn nhất.
Lục Vũ Hạo sớm bởi vì dưỡng khí không đủ mà choáng váng, làm sao biết Lãnh Phong Lam một tay đã đem hai tay của hắn kéo lên giữ ở trên, một tay lần xuống hạ thân, cách tiết khố vuốt ve.
Lần đầu tiên bị người khác sờ, hơn nữa đối phương là Lãnh Phong Lam này quả thực là……
Lãnh Phong Lam không có buông tha vẫn hôn môi, lực đạo trên tay càng lớn, tận tình thúc dục dục hỏa trong người Lục Vũ Hạo.
Muốn kẹp chặt hai chân lại nhưng bị Lãnh Phong Lam ngăn cản, Lục Vũ Hạo đành phải đắm chìm trong khoái cảm cường liệt.
Rời môi.
Đôi mắt ngập nước, đôi môi Lục Vũ Hạo có chút sưng đỏ, màu sắc nhợt nhạt bị phiếm một chút hồng. Hồng anh tựa như đóa hoa nở rộ, như thế nào buông tha? Lãnh Phong Lam lại một lần nữa khuynh thân chuẩn bị hôn lên, ai ngờ……
" A a…… Ngô ân…… Lam đừng nữa niết nơi đây…… Không cần……"
Lục Vũ Hạo hoàn toàn không ý thức được giãy dụa thắt lưng, muốn trốn tránh Lãnh Phong Lam khiêu khích nơi non nớt kia, nhưng cái tên xấu xa này cứ trêu đùa phía trên đỉnh chồi, không ngừng tra tấn.
" Không cần?" Lãnh Phong Lam nhếch môi, tà tà cười, đôi mắt Lục Vũ Hạo mê man…… Làm sao Lãnh Phong Lam có thể kháng cự. Bất quá không nên phí thời gian ngắm nhìn, hắn hiện tại thầm nghĩ đem Lục Vũ Hạo biến thành của mình, sẽ không bao giờ buông tay……
" A a! Không…… Không cần nơi đây…… Ân ân…… A…… Ô ô đừng…… đừng như vậy……" Lãnh Phong Lam mặc kệ Lục Vũ Hạo cầu xin tha thứ," Như vậy liền chịu không nổi?" Ngón tay bắt đầu sờ xuống hai tiểu cầu (đừng bắt ta giải thích =’’=), bắt đầu trêu chọc," Nơi này tựa hồ rất hưng phần?"
Lục Vũ Hạo rơi lệ lắc đầu, đã không thể nói lên lời.
Lãnh Phong Lam một lần nữa hôn Lục Vũ Hạo, ngay sau đó buông Lục Vũ Hạo ra, hai tay mạnh mẽ kéo đai lưng Lục Vũ Hạo xuống, trung y nguyệt sắc bị kéo ra lộ ra phần ngực trắng thuần.
Lần thứ hai rời môi.
Lục Vũ Hạo tiếp tục choáng váng, chưa kịp phản ứng, môi Lãnh Phong Lam đã trượt từ gò má xuống xương quai xanh, hí mắt cười, giảo trụ hầu kết.
" A……" Lục Vũ Hạo cảm giác được Lãnh Phong Lam liếm hôn hầu kết, không dám phát ra âm thanh, nếu âm thanh phát ra cũng khiến cả người hắn tê dại. Lãnh Phong Lam cũng không làm khó, tiếp tục hôn xuống phía dưới.
Lục Vũ Hạo hai tay nắm chặt sàng đan, hai chân chỉ có thể giáp trụ thắt lưng Lãnh Phong Lam, bằng không hắn nghĩ thực muốn có cái lỗ nào cho hắn chui xuống.
Hắn thấy ánh mắt Lãnh Phong Lam đang quanh quẩn trên ngực mình, khoái cảm chậm rãi ăn mòn lý trí.
Lãnh Phong Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, đối với Lục Vũ Hạo cười xấu xa, Lục Vũ Hạo không phản ứng, Lãnh Phong Lam nhanh tay kéo tuột tiết khố cửa hắn xuống…… Hạ thân mát lạnh, Lục Vũ Hạo cả kinh, nhưng Lãnh Phong Lam ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống, còn tách hai chân hắn ra.
" Hạo…… Một khi bắt đầu ta sẽ không dừng lại, ngươi thực nguyện ý sao?" Tuy rằng lời nói rất ôn nhu, nhưng Lục Vũ Hạo thấy ánh mắt Lãnh Phong Lam thực muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn nuốt nuốt nước miếng, hai gò liên tục bị thiêu đốt, xoay mặt," Ta, ta không biết…… Sự cho tới bây giờ như vậy vấn, ta…… Ta……"
(Tiêu: đến đoạn này r mà anh dừng lại, đừng nói là ta, tất cả phan gơ sẽ giết anh =]])
Bàn tay nhiều năm cầm kiếm của Lãnh Phong Lam có rất nhiều vết chai, lúc tiếp xúc khiến người ta thực thoải mái.
Hai tay nắm lấy chân Lục Vũ Hạo, mạnh mẽ tách ra, nơi tư mật bị bại lộ.
Lục Vũ Hạo hít mạnh một hơi. Hắn cũng không thể dừng lại được nữa, chỉ có thể cam tâm tình nguyện cuốn vào khoái cảm Lãnh Phong Lam mang lại……
“……" Lãnh Phong Lam không nói gì, bỗng nhiên cúi xuống bắt đầu hôn bụng Lục Vũ Hạo.
Cảm giác ngứa ngáy khiến Lục Vũ Hạo mím môi " Ân……"
Ra giường bị Lục Vũ Hạo nắm chặt, tựa hồ như vậy có thể giảm bớt khoái cảm mãnh liệt chồng chất……
Hắn mở miệng, một ngụm hàm trụ phân thân non nớt hơi ngẩng đầu của Lục Vũ Hạo, nhẹ nhàng mút vào.
Lục Vũ Hạo mở to mắt, cảm giác ấm áp vây quanh khiến hắn như ở trên Thiên đường. Lãnh Phong Lam một tay bắt đầu khiêu khích tiểu cầu bên dưới, tay kia lại sờ soàng xung quanh.
" Ngô……" Lục Vũ Hạo cảm giác xấu hổ vì tiếng rên rỉ của mình, cắn môi không muốn phát ra âm thanh.
Lãnh Phong Lam tăng thêm lực đạo trong miệng, cao thấp nuốt vào, Lục Vũ Hạo chưa từng có cảm giác kích thích giống như vậy, rốt cuộc khống chế không được," Không cần…… A a…… A…… A!"
Hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, Lục Vũ Hạo không thấy được Lãnh Phong Lam đang cười xấu xa.
Hắn rời miệng, khiến phân thân lửa nóng của Lục Vũ Hạo một mảnh lạnh lẽo, hắn khẽ mở đôi mắt ngập nước, run giọng," Lam…… Lam……"
Lãnh Phong Lam dùng lực ngăn chặn hai chân định khép lại của Lục Vũ Hạo, khuynh thân, hai tay ấn trụ tay Lục Vũ Hạo," Thoải mái chứ?"
Lục Vũ Hạo mặt đỏ như tôm luộc, lại ngượng ngùng thừa nhận. Ánh mắt đảo qua lại chính là không dám nhìn Lãnh Phong Lam.
" Quên nơi này." Lãnh Phong Lam vừa nói xong liền cúi đầu, một ngụm giảo trụ điểm hồng trên ngực Lục Vũ Hạo, dán thắt lưng, để nơi cứng rắn nỏng bỏng của mình chạm vào vị trí tương đồng của Lục Vũ Hạo, chậm rãi ma xát.
" Ngô oa…… Nóng…… Cái gì, cái gì vậy…… A đừng cắn ta Lam…… Ân…… Ân……"
Nơi bị chà đạp đứng thẳng, hạ thân cũng không đình chỉ ma xát. Hắn cúi xuống, gần sát lỗ tai Lục Vũ Hạo, thổi khí," nhìn ngươi như vậy thực muốn khi dễ ngươi, a a."
" đừng…… đừng khi dễ ta……" Lục Vũ Hạo nơi cứng rắn bị ma xát đến thẳng đứng, dường như sắp bộc phát.
Lãnh Phong Lam từ trên người Lục Vũ Hạo đứng dậy, lấy tay kéo dải lụa buộc tóc xuống, những sợi tóc đen rơi trên người Lục Vũ Hạo, cười," Nếu nhanh như vậy liền ra, trong chốc lát ngươi sẽ rất khó khăn, Hạo."
Hắn vừa nói liền lấy dải lụa buộc đỉnh phân thân của Lục Vũ Hạo lại, nơi này liền tỏ vẻ kháng nghị, nhưng giọt lệ trong suốt chảy xuống. Lục Vũ Hạo bị khoái cảm làm cho toàn thân vô lực, khó khăn nói," đừng như vậy Lam…… cởi ra……"
Xoay người Lục Vũ Hạo để hắn úp sấp trên giường, cặp mông hướng Lãnh Phong Lam nhếch lên.
Cặp mông trắng noãn, tiểu huyệt màu mật không biết vì sao, khép mở…… Lãnh Phong Lam xoa xoa tiểu mông, vỗ nhẹ nói," Lam nhi vẫn muốn ta tìm cơ hội giúp hắn báo thù, ngươi có đánh hắn ở này không?"
" Ngô…… đừng…… Phía dưới buông ra……" Bị kiềm hãm khiến Lục Vũ Hạo run rẩy, ngọc trụ đã phiếm hồng. Lục Vũ Hạo vặn vẹo thắt lưng, chẳng biết chết sống rên rỉ," Lam, ta nghĩ…… Ách a…… đừng (Khi dễ ta)…… cho ta ra……"
" Đừng cho ngươi ra?" Bàn tay tham nhập về phía trước, phân thân run rẩy bắn ra một chút" A a……"
" Ngươi…… Ngươi……" Lục Vũ Hạo làm sao có khí lực cùng Lãnh Phong Lam biện giải, chỉ có thể đem eo dán sat giường, ý đồ để phân thân ma sát với giường tăng khoái cảm.
Lãnh Phong Lam không cho hắn như ý, đem nâng eo hắn lên, thuận tiện đặt một cái gối dưới bụng, đối với tiểu mông đánh một cái.
Tiếng “ba ba" thanh thúy khiến Lục Vũ Hạo thực mất mặt, lớn như vậy còn bị đánh mông!
" Ngô…… đừng……"
Đỉnh non nớt tựa vào gối, ma xát lên ma xát xuống thật sự là khó có thể nhẫn nại.
Lục Vũ Hạo đã muốn khóc," Buông ra Lam…… Ô ô…… Hảo khó chịu……"
Ngọc trụ non nớt phiếm hồng thực động lòng người, Lãnh Phong Lam thấy thời cơ không sai biệt lắm, từ y bào lấy ra một bình nhỏ (Tiêu: anh thủ sẵn trong người làm gì, Lam biến thái =’’=), mở miệng bình, đổ chất lỏng vào tiểu huyệt của Lục Vũ Hạo……
" Hảo lạnh……" Lục Vũ Hạo nâng cao thắt lưng, đùi trắng ngọc hòa cũng màu xanh của bình dưới ánh nến ánh lên thực mê hoặc.
Lãnh Phong Lam con ngươi đen lại tựa như điên cuồng muốn ăn tươi nuốt sống.
Thấy chất lỏng toàn bộ đi vào, Lãnh Phong Lam nắp bình lại, tùy tiện vứt dưới chân giường.
Tham nhập một ngón tay……
" A a–!" Tuy rằng đã bôi trơn nhưng dị vật đi vào vẫn khiến Lục Vũ Hạo cả kinh. Vết chai trên ngón tay trở thành vũ khí, cảm giác khô khốc cuốn lấy nóng bỏng……
Nội bích ám áp cự khẩn trương, không ngừng mấp máy ma xát.
Nếu là kia thứ đi vào……Không biết có cảm giác như thế nào?
Lãnh Phong Lam mỉm cười, ngón tay bắt đầu trừu động, chất lỏng trơn nhẵn ra ra vào vào, Lục Vũ Hạo đối với cảm giác này còn lạ lẫm, nói cũng quên, chuyên tâm cảm thụ…… cảm giác khó có thể hình dung……
" Phốc phốc……"
Tiếng nước bắn ra quanh quẩn trong p
" Ta đã giải thích rất nhiều lần, ngươi cùng Lãnh Phong Lam tại mật thất ký khế ước, mỗi người chỉ có thể hướng Hắc Long Thần đại nhân hứa một cái nguyện vọng. Lãnh Phong Lam vì cứu người mà dùng một nguyện vọng cho người thoát chết, sau lại ta nhìn ngươi sắp tắt thở liền cầu Hắc Long Thần cho ngươi sống lại thôi. Hiện tại nguyện vọng đã dùng xong rồi, ngươi muốn trở về cũng vô dụng." Lạc Tiểu Mặc dùng sức vung vung chân, ý đồ thoát khỏi kéo dán chó này. (=]])
" Oa…… Không trở về cùng chết có cái gì khác nhau oa…… Không cần, ta không cần thân thể bên kia đột nhiên chết trong nhà. Tiểu Mặc cứu ta cứu ta…… Ô ô……" Lục Vũ Hạo khóc đến kinh thiên quỉ thần, gắt gao ôm lấy chân Lạc Tiểu Mặc không buông tay, rất có ý tứ ngươi không cho ta trở về ta liền chết cũng không buông.
" Ngươi…… Ngươi……" Lạc Tiểu Mặc cũng không nói gì," Ta là không có biện pháp, cho nên, ngươi liền thích ứng hoàn cảnh đi."
" Thích ứng hoàn cảnh" Bốn chữ tựa như thiên đường đối với Lục Vũ Hạo lại trở thành" Giết không tha", chỉ thấy Lục Vũ Hạo buông chân Lạc Tiểu Mặc quì rạp trên mặt đất giống như chết rồi.
Hắn hai tay mở rộng, nhất thời chuẩn bị dáng vẻ chết oai phong.
Lãnh Lam ở một bên thấy vui vẻ, bởi vì Lục Vũ Hạo sẽ không đi.
Ngươi xem tiểu quỷ kia một bên ăn quế hoa cao một bên cười, còn kém không đem quế hoa cao toàn bộ nhổ ra.
Lục Vũ Hạo một cái tà nhãn miết tới, cười lạnh," Lam nhi, ngươi nhìn Hạo ca ca khó chịu liền vui vẻ, ngươi ngứa đòn sao (chém =]])?" Mạnh mẽ đứng lên, bước đi hướng Lãnh Lam, xách dậy, thoát quần, đánh……
" Đau! Đừng đánh Hạo ca ca…… Không cần khi dễ Lam nhi……" Đứa nhỏ lần này giả trang đến nước mắt xũng chảy ra, đáng tiếc Lục Vũ Hạo đã luyện ý chí sắt đá, chỉ thấy hắn đối với việc này hoàn toàn không thèm để ý, tiếp tục phát tiết bất mãn.
“…… Ai……" Lạc Tiểu Mặc đỡ cái trán," Tiểu Hạo, ngươi không cần bao lực như vậy?"
" Ta bạo lực? Ngươi nên may mắn ta không đánh ngươi!" Lục Vũ Hạo âm nghiêm mặt, tự nghĩ đến rất có lực uy hiếp trừng Lạc Tiểu Mặc.
" Cho nên ta đã biết trước kết quả, tốt lắm các ngươi tiếp tục đi ta trở về ngủ." Lạc Tiểu Mặc vẫy vẫy tay, lười biếng duỗi người, ánh mắt hướng của liếc tới, bất đắc dĩ lung lay đầu. Nàng chậm rãi đi đến mở, ngoài cửa đã không một bóng người. Nàng đi rồi đi ra ngoài.
" Vừa mới nãy là ngươi bên ngoài cửa?" Lạc Tiểu Mặc đuổi theo Lãnh Phong Lam.
Hắn đứng lại, quay đầu," Lạc cô nương, Tiểu Hạo thực sự không về được sao?"
" Ngươi nên cao hứng chứ, sao biểu tình lại thực khủng bố……" Lạc Tiểu Mặc nhức đầu," Ta một mực tìm Hắc Long Thần, nhưng là không có vết tích, cho đến khi ngươi cùng Tiểu Hạo tại mật thất ký khế ước, ta mới phát hiện bầu trời khác thường bao phủ lên Hắc long điện, cho nên ước chừng đoán được. Sau này…… Ta tìm được Hắc Long Thần, hắn nói hai cái nguyện vọng ngươi đã dùng một cái, lúc ấy Tiểu Hạo bị Sa Trầm Thanh hạ ‘tình triền’, cho nên ngươi ôm Lục Vũ Hạo, hy vọng hắn không có nguy hiểm, an toàn sống sót. Về sau Tiểu Hạo lại tắt thở, ta liền nói cho Hắc Long Thần, người chết rồi thì cần nguyên vọng làm gì cho nên hắn sống lại. Cho nên, vốn Lục Vũ Hạo có thể hứa nguyện trở về thế giới, nhưng là hắn vì cứu Thái hậu thiếu chút nữa chết……"
Lãnh Phong Lam đôi mắt vi ám," Ta hiểu được."
Hắn xoay người, đang muốn rời đi.
Lạc Tiểu Mặc gọi hắn lại," Uy…… Tiểu Hạo thương thế tốt rồi người không đi xem hắn sao? Đúng rồi, ngươi trước tiên đi gặp thái hậu. Bất quá…ngươi không có lời gì muốn nói với Tiểu Hạo sao?"
" Cám ơn Lạc cô nương quan tâm, ta sẽ." Lãnh Phong Lam như trước là kia một thân trường bào hắc sắc kim tú, chính là vẻ mặt đáng lẽ nên vui vẻ vì Tiểu Hạo không trở về nhưng ngược lại còn ngưng trọng hơn trước kia?
Hắn nghĩ việc Lục Vũ Hạo không thể trở về cũng là trách nhiệm của hắn, hắn đang tự trách sao?
Ai……
Rất im lặng.
Im lặng khiến tất cả mọi người nghĩ không khí không đúng.
Lãnh Phong Lam một mực ăn cơm, đúng, chính là ăn cơm, không có thanh âm khác. Không có nhìn bất luận kẻ nào. Động tác thực tao nhã thực bình thường, nhìn không ra khác thường. Nhưng là…… Bình thường hắn đều hỏi việc học hành của Lãnh Lam, sẽ hỏi Lục Vũ Hạo hôm nay có hay không phát sinh chuyện gì, còn có thể thảo luận với mọi người……
Nhưng hắn chỉ đơn thuần là ăn cơm.
Lục Vũ Hạo ăn hai miếng cơm liền nhìn Lãnh Phong Lam, muốn hỏi, lại không biết mở miệng như thế nào.
Nhớ một lần hắn không nói chuyện là lúc mình tự ý bỏ đi gặp Kim Thành, hơn nữa trở về còn không thật.
Nhưng hôm nay hắn cái gì cũng chưa làm, ngoan ngoãn a? (chột dạ nha)
Kia, Lãnh Phong Lam tại vì chuyện gì thương tâm? A, đúng rồi, Tiểu Mặc nói Lãnh Phong Lam buổi chiều đi gặp Thái hậu.
Thái hậu đối hắn nói gì đó sao? Hắn nhìn có vẻ khổ sở?
Hay là thái hậu lại buộc hắn thú ai?
Không đúng, thái hậu thân thể đang ở khôi phục, có nói chắc cũng không nói chuyện này. Huống hồ, bọn họ cùng thái hậu đã hóa làm qua vi ngọc bạch, thái hậu nên sẽ không làm như vậy với mình. (nga ghen?)
Di, từ từ, Lãnh Phong Lam thú ai liền thú thôi, mình vì sao lại quan tâm chuyện này?
Hơn nữa, mình tựa hồ đột nhiên thực…… sống hay chết có quan hệ với hắn sao?
Bọn họ chính là quan hệ bằng hữu hợp tác?
Vì bằng hữu mà không tiếc cả tính mạng cũng bình thường đi, cho nên cứu mẫu thân của bằng hữu cũng là xuất phát từ đạo nghĩa a?
" Lam nhi……" Lãnh Phong Lam rốt cục lên tiếng, bất quá Lục Vũ Hạo hoàn hồn mới phát hiện không phải gọi mình.
" Phụ hoàng……" Lãnh Lam có điểm nơm nớp lo sợ, dù sao hôm nay Lãnh Phong Lam có điểm kỳ quái, hy vọng không phải chuyện xấu.
Lãnh Phong Lam ăn xong buông bát đũa," Ngươi rất ít đi gặp Hoàng tổ mẫu, không có việc gì đi xem nàng. Nàng hiện tại sinh bệnh cần người thân bên cạnh." Hắn đứng lên, nhìn về phía Lục Vũ Hạo, Lục Vũ Hạo bởi vì nhìn chằm chằm vào Lãnh Phong Lam hiện tại bị phát hiện có điểm quẫn, đỏ mắt cúi đầu vờ ăn cơm. Cơm trắng ăn vào miệng có vẻ bùi ngọt, nhưng là Lục Vũ Hạo trong lòng cực khẩn trương, hắn nghĩ đến Lãnh Phong Lam nói không chừng sẽ nói gì với mình.
Bọn họ từ sau lần Sa Trầm Thanh hạ “Tình triền" liền trở nên xa lạ.
Kỳ thật hắn muốn hỏi rõ ràng hai người bọn họ rốt cuộc có hay không" cái kia", nhưng là ngại ngùng chưa tìm được cơ hội.
Lãnh Phong Lam hít một hơi," Mấy ngày nay rất nhiều việc, việc cấp lương thực cho Trần Phi quốc rất quan trọng, Thủy Nguyệt quốc nạn đói lại xáy ra, làm liên minh không thể ngồi yên. Mấy ngày nay ta sẽ không tới cùng ăn với các ngươi, đừng đợi ta."
Lãnh Phong Lam xoay người đi ra.
Cả phòng chỉ có thể nghe thấy Lãnh Phong Lam tiếng bước chân có chút trầm trọng cùng trì trệ.
Lục Vũ Hạo nhìn thấy Lãnh Phong Lam đi ra, bỗng nhiên trong lòng có điểm khó chịu, hắn đứng dậy muốn gọi Lãnh Phong Lam, ai ngờ hắn cư nhiên xoay người, Lục Vũ Hạo cả kinh lại ngồi xuống tiếp tục giả trang ăn cơm……
" Lam nhi, ngươi liên hệ một chút với Tiểu Mục, hắn tựa hồ cần đến Thủy Nguyệt quốc làm sinh ý, có một số việc cần hắn trợ giúp." Lãnh Phong Lam nói xong, đôi mắt nhìn lướt qua Lục Vũ Hạo đang cúi đầu không dám nhìn hắn, rốt cục không nói gì xoay người đi.
Lục Vũ Hạo lại đứng lên t, nhưng Lãnh Phong Lam đã đi xa.
Lục Vũ Hạo phẫn nộ ngồi xuống, ra sức đem đũa nện ở trên bát: “Cái gì thôi…… Lại không để ý tới người khác……"
Lãnh Lam trộm cười một chút, tuy thanh âm rất nhỏ nhưng Lục Vũ Hạo nghe được, hắn trừng mắt," Mới bị đánh lại ngứa đòn?"
" Hạo ca ca vừa mới rồi giống như thâm khuê oán phụ nga!" Lãnh Lam rốt cục nhịn không được, ôm bụng cuồng tiếu. (Tiêu: chuẩn! Yêu bé Lam quá đi)
" Ngươi…… Nói ta giống ‘thâm khuê oán phụ’? Lãnh Lam ngươi ngày mai không nhìn thấy thái dương!" Lục Vũ Hạo bắt đầu đuổi theo Lãnh Lam truy đánh.
Chi nha.
Cửa mở.
Lãnh Lam nhảy vào lòng Lạc Tiểu Mặc, giả trang khóc lớn," Oa oa! Lạc tỷ tỷ cứu mạng a! Hạo ca ca giết người a!"
" Lạc Tiểu Mặc ngươi nếu dám cứu tiểu quỉ mục vô tôn trưởng (không coi bề trên ra gì) ta liền với ngươi tuyệt giao!" Lục Vũ Hạo trong tay cầm một cái chén lớn, tư thế rất muốn đập bể.
“…… Ngươi bao nhiểu tuổi rồi? Trầm ổn một tí đi." Lạc Tiểu Mặc không quan tâm nói," Lãnh Phong Lam đâu? Ta có việc tìm hắn."
" Lạc tỷ tỷ ngươi tìm phụ hoàng làm cái gì?" Lãnh Lam ngẩng đầu hỏi.
" Nghe nói Điền Điềm Nhi mang thai, không biết thực hay giả, muốn Lãnh Phong Lam để ý đến Hương quí nhân này. Thái hậu đối việc này giống như thực chú ý." Lạc Tiểu Mặc ôm lấy Lãnh Lam, tuần tra liếc mắt trong phòng," Không ai a, ta đây đến Hắc long điện."
" Chờ một chút chờ một chút, Tiểu Mặc, ngươi nói có tin đồn gì?" Lục Vũ Hạo nghi hoặc.
" Một Năm tạm thời ở Tiêu Dao Vương phủ. Lần trước lúc công thành, chúng ta không phải thả rất nhiều cung nhân tỳ nữ đi? Hiện tại bỗng nhiên nhân thủ không đủ dùng, hiện tại nhân gia nhân thủ không đủ dùng ta cũng gánh một phần trách nhiệm, trong khoảng thời gian tìm thêm người ta tạm thời hỗ trợ." Lạc Tiểu Mặc tựa hồ bề bộn nhiều việc," Tốt lắm ta đi đây."
" Ách……" Lục Vũ Hạo bỗng nhiên chạy theo, đem Lạc Tiểu Mặc lôi ra khỏi phòng, thuận tiện đóng cửa, hình như là không muốn Lãnh Lam biết bọn nó nói gì. Ngoài phòng, Lục Vũ Hạo vội vàng hỏi," Tiểu Mặc Tiểu Mặc, Điền Điềm Nhi không phải thực sự có mang?"
Lạc Tiểu Mặc lắc đầu," Hẳn là không, không biết ai thả ra tin đồn thổi, bên Điền Điềm Nhi cũng chưa chính thức thông tri Lãnh Phong Lam. Thấy sự việc khác thường ta mới tìm Lãnh Phong Lam hỏi xem. A, đúng rồi, quên hỏi ngươi, sau lưng ngươi ấn ký còn đau không?"
" Còn có thể đau?" Lục Vũ Hạo đối với này ba chữ không rõ cho nên," Trước kia đau quá sao?"
“……" Lạc Tiểu Mặc nhìn thấy Lục Vũ Hạo vẻ mặt chân thực, nàng khẽ mở to mắt," Ngươi…… Bị khắc ấn này lúc không có ý thức?"
Lục Vũ Hạo gật gật đầu.
" Tỉnh lại cũng toàn bộ không nhớ rõ?" Lạc Tiểu Mặc khó tin nhìn Lục Vũ Hạo.
Lục Vũ Hạo gật gật đầu.
“…… Ách, kia ngươi không nhớ rõ mình cùng Lãnh Phong Lam làm cái gì?" Lạc Tiểu Mặc thiêu mi.
" Chúng ta làm ‘cái gì’ sao?" Lục Vũ Hạo vẻ mặt chân thành hỏi.
“oh,my god!" Lạc Tiểu Mặc vỗ trán," Lục Vũ Hạo ngươi thực tàn nhẫn."
" Cáp?" Lục Vũ Hạo bị chỉ trích mạc danh kỳ diệu," Ta như thế nào tàn nhẫn? Bất luận Lãnh Phong Lam có hay không nghe ta đồng ý liền đem ta ‘cái kia’ hoặc là ta vô ý thức ‘cái kia’ hắn, ta đều là vô tội?"
" Cái kia? Người nào?" Lạc Tiểu Mặc thầm nhủ buồn cười.
Lục Vũ Hạo da mặt mỏng, một chút liền hồng thấu, lại ngượng ngùng nói rõ," Ngươi so với ta rõ ràng hơn chứ? Uy, ngươi quỷ dị cười là ý tứ gì?"
" Không có gì." Lạc Tiểu Mặc mở tay, nhún nhún vai," Vứt lo lắng của ngươi đi, các ngươi cái gì cũng chưa làm."
" Cáp? Nhưng là Lam nhi không phải nói…… Hơn nữa ta sau lưng cũng có ấn ký……" Lục Vũ Hạo ấp úng, đôi mắt đổi tới đổi lui, hiển nhiên là ở phân tích tình hình ngày đó lúc hắn tỉnh lại.
" Ai, đó là Thiên Phong quốc hoàng đế cùng người hắn yêu quí kết bảo hộ khế ước, cũng chính là có thể giúp ngươi thực hiện nguyện vọng với Hắc long thần đại nhân. Chẳng qua dù sao nguyện vọng cũng dùng xong rồi, Tiểu Hạo ngươi sẽ không phải quanh quẩn với vấn đề này nữa. Tốt lắm ta đi tìm Lãnh Phong Lam." Lạc Tiểu Mặc một bên đi ra ngoài một bên quay lại nhìn Lục Vũ Hạo đang ngây ngốc.
Hắn sao lại có biểu tình mất mác? (Tiêu: tiếc vì ko bị thượng =]])
Hắn không phải nên thấy may mắn mình không có bị nam nhân" cái kia" cũng không có" cái kia" nam nhân chứ?
Cái kia, hắn thoạt nhìn rất khó tiếp nhận?
Nàng làm cái gì sai lầm rồi cái gì sao?
Không có đi.
Không có?
Lục Vũ Hạo sinh bình lần đầu tiên nghĩ, ngủ giường lớn thực trống trải.
Xích phượng cung giường rất lớn, tùy ý lăn lôn, sẽ cảm giác tiếp xúc với sàng đan (trải giường) lạnh như băng.
Trước kia, Lãnh Phong Lam ngủ ở bên cạnh sẽ không lạnh…… Còn thực ấm áp, rất nhanh có thể ngủ……
" Đó là Thiên Phong quốc hoàng đế cùng người hắn yêu quí kết bảo hộ khế ước “.
Lời của Lạc Tiểu Mặc cứ lảng vảng bên tai.
Hắn Lục Vũ Hạo cũng không là ngốc tử a, đương nhiên loáng thoáng cũng có thể cảm giác được Lãnh Phong Lam đối hắn không tầm thường, tuy nhiên bọn họ quan hệ cũng không tầm thường…… Khụ, nhưng là gả cho Lãnh Phong Lam cũng không là hắn nguyện ý, được rồi hiện tại này là sự thật. Nhưng hai nam tử, hắn vẫn cảm giác không được tự nhiên.
Hơn nữa mình nhìn thế nào đều là" Thụ" chuyện này khiến hắn liền một trận không thích. (Tiêu: tự giác được mình là thụ cơ mà)
Không đúng không đúng không nên nghĩ vấn đề xa xôi như vậy, nên ngẫm lại, Lãnh Phong Lam vì cái gì đột nhiên không để ý tới mình……
Bởi vì sự tình đều đã xong, bọn họ không phải khôi phục lại quan hệ ban đầu sao?
Lục Vũ Hạo xoay người, ôm lấy chăn, cuộn mình trong đó.
" Người thực sự yêu…… Ta sao?" Lục Vũ Hạo ảo não dùng sức gãi gãi đầu, lại xoay người. Vặn vẹo a Lục Vũ Hạo chính là ngủ không được. Ngồi dậy, tiếp tục nhu tóc," Mạc danh kỳ diệu, cho dù hắn thích ta…… Ta lại không thích……"
Mới nói được này, Lục Vũ Hạo đột nhiên dừng lại.
–" Ta không biết…… Mẫu thân là cái gì, nhưng là, nhưng là, lúc mất đi thực khó chịu. Ta…… đã không có…… Ta không muốn Lam cũng như vậy…… Bất luận ngươi, ngươi như thế nào đối hắn…… Hắn đều không có hận ngươi…… Cho nên…… Cho nên…… Ngươi nhất định phải sống sót….. "
" A!" Hắn nhớ lại mình thấy Lãnh Phong Lam thương tâm, bản thân liền nguyện làm tất cả để hắn vui.
Lúc ấy nếu muốn cho tế bào tái sinh, tránh cho chảy máu nhiều sẽ khiến cho hắn hao tổn khí lực rất lớn, đừng nói hắn động mạch lại chảy máu cho dù là hắn hoàn hảo vô khuyết làm loại chuyện này, có thể sẽ nằm ở trên giường ba ngày không thể động. Nhưng lúc ấy vì cái gì lúc ấy lại không chần chừ……
Hắn nhớ rõ hắn thoát khỏi Sa Trầm Thanh thấy dưới tường thành là Lãnh Phong Lam, hắn tuyệt đối tin tưởng rằng y, cho nên hắn biết chạy về bên Lam có thể an toàn, hắn không cần quay đầu lại nhìn nguy hiểm phía sau lưng……
Hắn chạy nhanh như vậy……
" Lãnh Phong Lam ngươi nếu là nữ ta nhất định thú ngươi……" Lục Vũ Hạo tiếp tục nạo đầu.
Bọn họ có nhiều kỉ niệm như vậy…… Rõ ràng là có tình cảm.
“……" Lục Vũ Hạo dúi đầu vào hai đầu gối," Hiện tại đột nhiên lại không để ý tới ta…… Ta không làm cái gì a……"
" Ngươi cái gì cũng không nói…… Ta lại không dám nói chuyện với ngươi……"
" Ngươi nếu cái gì cũng chưa làm liền nói cho ta biết ngươi cái gì cũng chưa làm a…… Ngươi lại để ta hiểu lầm…… Ta……thấy áy náy……"
" A a! Ngày mai nhất định phải nói rõ ràng với ngươi!"
“…… Ngươi nếu tiếp tục không để ý tới ta thì phải làm sao bây giờ, ta vốn sẽ không chủ động nói vấn đề này, ngươi không nói ta làm sao nói ra được. Trước kia đều là ngươi nói, ngươi chủ động cùng ta nói chuyện…… Ngươi đột nhiên không để ý ta thực không quen……"
Lục Vũ Hạo trong lòng có chút khẽ đau nhức, ánh mắt Lãnh Phong Lam thoảng liếc nhìn hắn, hắn biết Lãnh Phong Lam biết hắn đang nhìn y, nhưng…… Hắn cái gì cũng không nói, xoay người bước đi……
Mình có phải là lại vô ý thức làm gì sai……
Lục Vũ Hạo ôm lấy đầu, thanh âm rất nhỏ," Làm sai cái gì ngươi liền nói a, ta…… sửa là được, đừng không để ý tới ta a…… Ta rất khổ sở a……"
" A–! Buông ta! Sa Trầm Thanh……"
Lâm Tư Nguyên thét lên?
Lục Vũ Hạo lập tức chạy đến phòng nghỉ của Lâm Tư Nguyên, Lâm Một Năm bởi vì Tiêu Dao Vương phủ cần nhân thủ, lần đó Sa Trầm Thanh rời Thiên Phong hoàng cung hắn cũng đi Tiêu Dao Vương phủ hỗ trợ. Hiện tại trong phòng Lâm Tư Nguyên là một mảnh hỗn độn.
Lâm Tư Nguyên cầm chăn che đi những dấu vết mới xuất hiện đêm qua, hắn phản kháng Sa Trầm Thanh," Ta không trở về!"
" Uy! Hắn thương thế còn không hảo, ngươi muốn độc trên mũi tên lại tái phát sao?" Lục Vũ Hạo kéo Sa Trầm Thanh ra, không thèm để ý ánh mắt tức giận của hắn, cầm khăn ướt đưa cho Lâm Tư Nguyên lau thân thể, Sa Trầm Thanh thấy thế nhanh chóng đoạt lấy khăn từ tay Lục Vũ Hạo," Ngươi không được chạm vào hắn!"
“……" Lục Vũ Hạo đành phải từ trên giường đứng lên, nhìn Sa Trầm Thanh cẩn thận giúp người bên cạnh, không để ý nói," Uy, Sa Trầm Thanh. Ngươi nếu thích người ta cứ việc nói thẳng ra."
Hung hăng quay đầu lại," Hắn là hạ nhân của cô! Cô không thích hắn, hắn là vật phẩm cô vẫn chưa chơi xong!"
Cánh tay bị Sa Trầm Thanh nắm lấy có chút run rẩy, lại muốn tránh Sa Trầm Thanh.
" Ngươi lại không thích người ta, hà tất phải bức người ta ngu ngốc ở bên cạnh ngươi làm gì? Ngươi không phải cố tình gây sự sao?" Lục Vũ Hạo khinh bỉ nhìn Sa Trầm Thanh," Huống chi ngươi cũng không hỏi người ta có thích ngươi không, ngươi đây là ép buộc người ta sao?"
Sa Trầm Thanh kháp trụ cổ Lục Vũ Hạo, cặp mắt phượng của hắn giờ tựa như ngọn lửa thiêu đốt," Cô nói cái gì chính là cái đấy, hắn là vật phẩm của cô thì mãi mãi như thế. Đừng kẻ nào mong muốn cướp hắn đi!"
Lục Vũ Hạo cười lạnh," Dục vọng độc chiếm mãnh liệt như vậy chả phải thừa nhận ngươi thích hắn? Một khi ngươi đã không thích vật phẩm này, không bằng cùng ta đổi được chứ? Ta cho ngươi hơn mười tòa thành trì, ngươi buông tha cho Lâm Tư Nguyên." Lục Vũ Hạo đột nhiên sửng sốt, Lãnh Phong Lam nếu thực thích hắn, có đối với hắn tỏ ra độc chiếm?
" Không có thể." Sa Trầm Thanh trực tiếp bác bỏ," Vật phẩm của cô suýt chút nữa thì mất mạng ta tuyệt đối không cho bất cứ kẻ nào, tuyệt không!"
Bên kia, Lâm Tư Nguyên đột nhiên chảy nước mắt," Ngươi đi ra ngoài…… Ta cầu ngươi đi ra ngoài……"
Sa Trầm Thanh đối Lục Vũ Hạo khiêu khích cười," Đi ra ngoài đi."
Lâm Tư Nguyên trừng mắt nhìn Sa Trầm Thanh," Là ngươi đi ra ngoài, bằng không ta lập tức cắn lưỡi tự sát!"
" Ngươi dám ra lệnh cho cô?" Sa Trầm Thanh làm bộ muốn động thủ, Lục Vũ Hạo sử dụng lực đem Sa Trầm Thanh đẩy khỏi cửa, sau đó đóng cửa, trong nháy mắt thay đổi áp khí trên cửa, Sa Trầm Thanh bất luận đấm đá như thế nào cũng không mở.
Lâm Tư Nguyên nhìn thấy Sa Trầm Thanh đi ra ngoài, bỗng nhiên đau đớn nức nở," Ngô!"
" Ngươi có sao không?" Lục Vũ Hạo lo lắng đỡ Lâm Tư Nguyên, hắn lung lay đầu tỏ vẻ mình không có việc gì. Bỗng nhiên, Lâm Tư Nguyên con mắt ngập nước khẩn cầu nhìn Lục Vũ Hạo," Đừng để ca ca thấy bộ dạng này của ta, cầu ngươi Lục Vũ Hạo."
“…… Một Năm gần đây bận bịu việc trong Tiêu Dao Vương Phủ, tạm thời không thể trở về, cho nên ngươi không cần lo lắng." Lục Vũ Hạo nhìn Lâm Tư Nguyên suy yếu," Sa Trầm Thanh cái tên cầm thú, ngươi bị thương hắn vẫn còn bá vương ngạnh thượng cung, còn nói không thích ngươi, trên thế giới còn có kẻ khẩu thị tâm phi như vậy sao (miệng nói một đằng trong lòng nghĩ một nẻo)?"
Lâm Tư Nguyên bỗng nhiên cúi đầu,"…… Hắn như thế nào có thể thích ta……"
" Hai người thật ngu ngốc a?" Lục Vũ Hạo vỗ cái trán," Được rồi, ta có biện pháp cho ngươi xem hắn rốt cuộc có thích ngươi hay không. Hừ, cũng trả thù hắn dám hạ dược ta, hắc hắc."
" Ân?" Lâm Tư Nguyên nghe Lục Vũ Hạo nói kế hoạch, trừng mắt.
Xích phượng cung như trước thực sự yên lặng.
Bỗng nhiên có một tiếng thét chói tai……
" Buông ta! Sa Trầm Thanh!"
Lâm Tư Nguyên đang ở trong phòng Lâm Một Năm liền bị Sa Trầm Thanh đè ở trên giường, y phục cũng bị kéo xuống phân nửa, trên cổ còn có dấu vết rất mới. Hắn thực kinh hoảng, ra sức giãy dụa, Sa Trầm Thanh mặt đỏ bừng, mắt rừng rực lửa," Ngươi nói lại lần nữa xem?"
" Ta không cùng ngươi trở về! Ta muốn ở bên ca ca!" Lâm Tư Nguyên cho dù bị đặt ở dưới thân cũng tuyệt không khuất phục.
" Ngươi sống là người của cô, chết là quỷ của cô! Theo ta về Địa Hỏa!" Sa Trầm Thanh quản ngươi mọi việc, thân thủ kéo quần Lâm Tư Nguyên xuống," Hiện tại cho ngươi xem xem…… Ngươi thực sự là cô nhi!"
Lâm Tư Nguyên hai mắt ướt át, nhưng hai tay bị Sa Trầm Thanh giữ chặt, tay hắn đã muốn tham tiến xuống hạ thân Lâm Tư Nguyên, hắn cả kinh," A, đừng…… Lục Vũ Hạo ở phòng bên cạnh……" Lâm Tư Nguyên mặt đã đỏ, hắn kẹp chặt hai chân cự tuyệt Sa Trầm Thanh, như vô ích
" Lục Vũ Hạo Lục Vũ Hạo! Hỗn đản Lục Vũ Hạo! Ngươi vì cứu hắn ngay cả mạng cũng không cần, hiện tại lại để ý hắn ở phòng bên cạnh? Ngươi nói thật ra, đã nhiều ngày ngươi cùng hắn ở chung…… Ngươi có phải… ngươi thích hắn?" Sa Trầm Thanh nhắc tới Lục Vũ Hạo liền sinh khí, lúc Lâm Tư Nguyên bị trúng tên thì tên kia cũng ngừng thở? Để cho hắn tức giận chính là Lục Vũ Hạo có nguy hiểm Lâm Tư Nguyên cư nhiên xả thân cứu giúp? Bọn họ có giao tình gì? Có quan hệ thân mật như mình cùng Lâm Tư Nguyên sao? Trước kia cản đường hắn là Lục Vũ Hạo, bây giờ lại là Lục Vũ Hạo! A, hắn muốn giết người!
Lâm Tư Nguyên cắn chặt môi dưới, trừng mắt nhìn Sa Trầm Thanh," Ta chính là thích hắn thì làm sao vậy? Ngươi buông ta ra!"
" Ngươi luôn miệng nói muốn ở bên cạnh ca ca, kỳ thật là muốn cùng Lục Vũ Hạo ở một chỗ? Hừ, không được, cô không đồng ý, ngươi trước kia, hiện tại, tương lai đều là người của cô!" Sa Trầm Thanh rốt cục giận, không thể ôn nhu, xoay chuyển cổ tay, Lâm Tư Nguyên đã nằm úp sấp trên giường, Sa Trầm Thanh một tay xé rách, cặp mông non mịn đã hiện ra, nhếch lên có chút mê người, thấy Sa Trầm Thanh cảm giác hạ phúc nhức nhối, lửa nóng trực tiếp bốc lên
Lâm Tư Nguyên rơi lệ, khóc nói," Ngươi…… Ngươi căn bản không giữ chứ tín! Ngươi đáp ứng để ts đi! Ta bị thương mấy ngày nay ….người rõ ràng nói sẽ đối tốt với ta…… Lần trước ngươi liền mạnh mẽ đem ta…… Hiện tại ngươi, ngươi…… lại…… Ngươi lại muốn thương tổn ta……"
" Cô…… Cô làm sao đối với ngươi không tốt? Cô bình sinh lần đầu tiên giúp người khác uy dược, cô đã rất lâu không có đánh ngươi, ngươi còn có gì không hài lòng?" Sa Trầm Thanh thấy mình thực oan uống! (Tiêu: oan Thị mầu hả anh?:x)
Hắn nửa bước đều không rời Lâm Tư Nguyên da! Cung nhân đem dược đến cũng đích thân đút cho y, nhìn thấy y ngủ…… Nếu không phải ngày đó thấy thân thể y hồi phục, lại giúp y thay y phục thì….
Tiểu tử này mở miệng là nói không muốn cùng hắn trở về, hắn làm sao không giận? Mấy ngày này nhẫn nãi không được!
Lâm Tư Nguyên liền ghé mặt trên gối, giấu mặt trong đó, Sa Trầm Thanh thấy thân thể hắn khẽ run nghĩ rằng hắn khóc, chân tay luống cuống," Ngươi theo ta trở về, ta sẽ đối tốt với ngươi. Ngươi đừng khổ sở……" Sa Trầm Thanh đem tay nhẹ nhàng đặt trên mông hắn yêu thương nói," Có còn đau hay không……" Lâm Tư Nguyên nếu không đưa lưng về phía Sa Trầm Thanh khẳng định sẽ nhìn thấy biểu tình như oán phụ của hắn (=]] làm gì có oán phụ nào khát tình như anh)," Nếu không phải ngươi đột nhiên kêu ‘Lục Vũ Hạo cứu mạng’, ta cũng sẽ không thất thố như vậy. Ngươi là người của ta, gọi tên nam nhân khác sẽ khiến ta tức giận."
Lâm Tư Nguyên rầu rĩ nói," Nhưng….Ngươi không phải từ đầu thích Lục Vũ Hạo sao?"
" Tên hỗn đản đáng chết kia, cô tại sao lại thích hắn?" Sa Trầm Thanh tức giận buông tay Lâm Tư Nguyên, từ trong ngực lấy ra một bính sứ nhỏ *** xảo, mở bình, ngón tay nhúng lấy một ít dược cao," Uy, ngươi tự mình…… Khụ, đem nơi đây bài khai…… Ta ngày hôm qua thái quá, ta giúp ngươi thượng dược."
Lâm Tư Nguyên nhẹ nhàng xoay người, chớp mắt nhìn Sa Trầm Thanh,"…… Ngươi, ngươi giúp ta……"
Sa Trầm Thanh mặt đỏ, lại chuyển sang hung dữ giả vờ giận nói," Uy! Ngươi nếu không chính mình động thủ cô liền đem ngươi trói lại!"
Lâm Tư Nguyên miễn cưỡng cử động, hướng phía vách tường chui vào, kéo chăn che kín cơ thể, cúi đầu, ấp úng đạo," Ta, không có việc gì…… Trước kia đều không có thượng dược…… Không, không cần……"
Tiểu tử này như thế nào sợ hắn? Hắn…… Cho dù ngày hôm qua hắn có chút không đúng, nhưng hôm nay hắn đã ôn nhu như vậy?
Sa Trầm Thanh mặc kệ hắn, một tay kéo chăn ra, nhìn Lâm Tư Nguyên trần trụi trước mắt.
Không thể tìm được chỗ trốn, Lâm Tư Nguyên đành phải ôm chặt hai chân, che dấu cơ thế.
Sa Trầm Thanh lại giật mình.
Chân tay hắn còn hằn vết dây trói, xanh tím trên làn da trắng. Trên lưng cũng có vết roi với vết bỏng, nhất là chỗ bắp đùi cùng nơi tư mật, vết thương vẫn còn lưu……
(Tiêu: ác ôn, cầm thú tát túi bụi đám đá chết đi Sa hỗn đản)
Sa Trầm Thanh giật mình bất động.
Lâm Tư Nguyên dúi đầu vào khủy tay, hắn nói nhỏ," Ngươi…… Không cần đối ta tốt như vậy …… Thời điểm kia ta đã nói ta muốn có gia đình thực sự của mình. Hiện tại ta thầm nghĩ chờ ca ca trở về, sau đó cùng hắn nhận thức. Nếu hắn không nhận ta, ghét bỏ ta, ta sẽ đi lưu đãng…… Ngươi là Địa Hỏa quốc Hoàng đế, ngươi còn có sự tình phải làm. Ngươi đã ở đây rất lâu."
Ngoài cửa sổ, bầu trời lác đác tuyết rơi.
Sa Trầm Thanh nhớ lại hắc y thiếu niên đứng giữa trời tuyết rơi.
Bóng dáng tựa như trong khoảng khắc có thể tan biến.
Hắn mở tay trái đón lấy những bông tuyết, bởi vì tay phải hắn đã không thể dùng.
“…… Nghe nói Lục Vũ Hạo giúp ngươi chữa lành tay phải, phải không?" Sa Trầm Thanh xoay người sang chỗ khác nhìn tuyết rơi ngoài cửa, Lâm Tư Nguyên không có thấy biểu tình của hắn," Tuy rằng không muốn thừa nhận, nhưng hắn đôi lúc còn hữu dụng hơn ta." Hắn đi đến bên cửa sổ, đưa tay phải tiếp nhận tuyết rơi. Chạm đến một mảnh lạnh lẻo.
" Ta vốn nghĩ không còn hy vọng……" Lâm Tư Nguyên cúi đầu, nhìn tay phải," Nhưng không hiểu hắn làm thế nào, ta cảm thấy gân tay di động, sau lại có điểm đau, hắn còn giúp ta băng bó thượng dược, không quá vài ngày gần liền nối lại, lúc tay phải ta cử động được, Lục Vũ Hạo với ta đã không ai thiếu nợ ai."
“……" Sa Trầm Thanh không nói, tựa hồ lâm vào trầm tư.
Trong phòng chỉ có tiếng gió thổi, ai cũng không nói.
Lục Vũ Hạo chạy tới Hắc long điện– Lãnh Phong Lam không ở đây!
Hắn đã lên nóc Hắc Long Điện nhìn xuống toàn bộ Hoàng cung Thiên Phong, nhưng vẫn không thấy thân ảnh hắc y của Lãnh Phong Lam.
" Thật sự là, chạy đi đâu rồi……"
Lúc Lục Vũ Hạo đang xoay xở không biết làm sao, phía sau vang lên tiếng nữ nhân.
" Này không phải tiểu háo tử (chuột nhỏ) sao, như thế nào nhảy đến nóc nhà rồi. Ai gia còn tưởng rằng là thích khách, còn không mau xuống dưới?" Thái hậu cười vẻ mặt hiền lành, bên cạnh nàng có một nữ nhân, có điều không phải Ngọc Dung.
Nhưng Lục Vũ Hạo không chú ý tới mấy cái này, hắn nhìn chung quanh một chút, hỏi," Lãnh Phong Lam ở đâu? Ta tìm không thấy hắn, mẫu hậu ngươi biết không?" Nhìn thấy Lục Vũ Hạo thần sắc lo lắng, thái hậu mỉm cười," Lam nhi làm sao, hắn đang ở chỗ Hương quí nhân, bởi vì không biết từ đâu có tin Hương quí nhân có thai."
" A…… Tin tức kia là thật?" Lục Vũ Hạo thiêu mi," Nhưng mấy tháng này Lãnh Phong Lam đâu có sủng hạnh tần phi?"
Thái hậu thần bí lung lay đầu," Cũng không hắn là thế," Nàng cười giải thích," Thiên Phong quốc Hoàng đế bởi vì đã được Hắc long thần chúc phúc, cho nên thời gian thụ thai rất dài, đại khái phải khoảng nửa năm mới phát hiện mang thai."
“……" Lục Vũ Hạo gật gật đầu, từ nóc nhà nhảy xuống.
Thái hậu đi tới kéo Lục Vũ Hạo," Tiểu háo tử, như thế nào, Lam nhi có đứa nhỏ ngươi không vui vẻ sao?"
“……" Lục Vũ Hạo kinh ngạc nhìn Thái hậu, lúc này mới phản ứng miễn cưỡng gật đầu," Nào có, ta rất vui a."
" A a, Lam nhi đã nói cho ta, các ngươi là quan hệ bằng hữu, nên không có động phòng. Trước kia ai gia còn hiểu lầm ngươi, tiểu háo tử, ngươi sẽ không trách cứ ai gia chứ?" Thái hậu thân mật kéo tay Lục Vũ Hạo.
Bằng hữu……
Lục Vũ Hạo đôi mắt trầm hạ. Lãnh Phong Lam cùng Thái hậu nói mình là bằng hữu của hắn?
Đúng vậy, hắn vẫn kiên trì giữ danh nghĩa bằng hữu với Lãnh Phong Lam, hiện tại vì sao lại thấy khổ sở……
Có điểm…… Trong lòng thực khổ sở……
" Làm sao vậy tiểu háo tử, ngươi không thể tha thứ ai gia sao?" Thái hậu thấy Lục Vũ Hạo không trả lời, nghi vấn hỏi.
" A? A a?" Lục Vũ Hạo hoàn hồn, nhớ tới vấn đề Thái hậu nói, máy mắt mấy cái, lắc đầu," Sẽ không sẽ không, thái hậu cũng tính nương của ta. Nương của ta qua đời lúc ta còn nhỏ……" Lục Vũ Hạo nhàn nhạt cười nói," Không có gì không thể tha thứ, nói đến người bất quá cũng là chấp nhất mà thôi." Lục Vũ Hạo nhìn nhìn tay mình, cười khổ một chút," Chấp nhất có cái gì sai chứ……"
Thái hậu kinh ngạc, an ủi cười," Ngươi…… Thật sự là đứa nhỏ tốt."
Lục Vũ Hạo lung lay đầu," Lục Vũ Hạo cáo từ, ta còn có chuyện." Hắn xoay người, hiện tại hắn muốn tìm người không ai có thể thay thế được.
Thái hậu thấy Lục Vũ Hạo biểu tình khác thường, vội vàng gọi lại," Tiểu háo tử……"
Lục Vũ Hạo dừng chân.
" Ai gia ngày mai muốn đi thành nam lễ phật…… Có thể giúp ta chuyển lời cho Lam nhi, ta muốn túc trực bên linh cữu Phụ hoàng hắn. Bởi vì quá vài ngày sẽ là ngày kỵ của Thiên Phong, Lam nhi hiện tại bề bộn nhiều việc, ta cũng không nên quấy rầy hắn. Liền…… Phiền toái ngươi." Thái hậu nói xong, thấy Lục Vũ Hạo gật gật đầu, nàng cũng không nói gì nữa.
Lục Vũ Hạo vô thức đi tới lãnh cung.
Trước kia Kim Thành ở nơi này.
Trong này kỳ thật cũng không cũ nát, chính là không có ai, yên tĩnh khủng bố.
Xích phượng cung lúc vắng lặng cũng như vậy.
Lục Vũ Hạo đi vào trong phòng, dựa vào tường trong khoảnh khắc nước mắt chảy xuống.
Hắn ngồi dưới đất, dùng sức ôm lấy đầu, từ từ nhắm hai mắt,"…… Hai nam nhân hôn nhau là chuyện bình thường sao?"
“…… A a, quả nhiên chỉ có ta một mình ta nghĩ nhiều. Hắn đều nói là diễn kịch……" Lục Vũ Hạo ngẩng đầu, lại liếc nhìn trong phòng," Hợp tác chấm dứt, ta cũng nên rời đi……. Ta ở lại nơi này còn có tác dụng gì. Lần này, ai cũng không cần ta……"
“…… Ta nói ngươi chạy đi đâu, không có việc gì đến lãnh cung tìm tịch liêu a," Lạc Tiểu Mặc đứng ở cửa, khoanh tay nói," Ta nói ngươi, làm gì cũng phải có khí khái nam nhi chứ?"
Lục Vũ Hạo gặp bạn bè, càng vùi mặt vào khủy tay," Ngươi đến để làm chi, hiện tại ta không muốn gặp ai."
" Đúng đúng, ngươi lại một không nói một tiếng biến mất, làm người nào đó đang lo lắng kìa." Lạc Tiểu Mặc ngồi xuống bên cạnh Lục Vũ Hạo, chán nản nói,"…… Uy, có cái gì khốn nhiễu thì nói với ta là được? Một mình buồn, có hiệu quả sao?"
Lục Vũ Hạo liếc mắt nhìn Lạc Tiểu Mặc,"…… đặc biệt không muốn cùng ngươi nói."
" Hừ," Lạc Tiểu Mặc khiêu khích cười," Ngươi không nói ta cũng biết. Thế nào, là yêu a."
Lục Vũ Hạo mặt đỏ lên, nổi giận nói," Ai, ai yêu?"
" Nga, ta hiểu được, ngươi ngượng ngùng vì bọn họ biết ngươi yêu con nhà ngươi ta," Lạc Tiểu Mặc cười đến cao hứng," Tiểu Hạo trước kia chính là như vậy, rõ ràng thầm mến nữ sinh kia, kết quả ngay cả tỏ tình cũng không dám, cho nên người ta mới không tiếp nhận ngươi."
Lục Vũ Hạo gõ đầu Lạc Tiểu Mặc, cũng cười," Chuyện nhiều năm trước ngươi còn nhắc đến?"
" Thích, nếu không nói cho đối phương, là vô ích," Lạc Tiểu Mặc còn chăm chú nói," Ngươi có biết, vì cái gì tiểu hài tử đối với thứ mình thích rất chấp nhất? Nếu không có được sẽ khóc thật thương tâm?"
Lục Vũ Hạo lung lay đầu.
Lạc Tiểu Mặc cười đứng lên, đưa lưng về phía Lục Vũ Hạo, buồn bả nói," Bởi vì tiểu hài tử biết, đó là thứ mình thực sự thích. Nếu bỏ qua, cho dù có khóc, nước mắt cũng sẽ bị gió mang đi, không thể vãn hồi……" Nàng bước về phía trước, không có quay đầu lại," Nếu bỏ qua, chỉ có thể vô lực khóc…… Ngươi, không nghĩ đến lúc đó cũng khóc chứ?"
Lục Vũ Hạo nội tâm có chút chấn động.
“…… Không thử sẽ không biết kết quả, ngươi cam tâm sao?" Nàng quay đầu lại," Uy, bạn bè ta cũng không thể sắm vai mất hết ý chí như vậy chứ? Ngươi không phải tự xưng vô địch sao?"
“……" Lục Vũ Hạo vội vàng đứng lên, có điểm khó chịu: “ Ta cũng chưa từng tỏ tình, phải nói thể nào mới không khiến cho người ta hiểu lầm?"
" Khiến cho hiểu lầm? Tỏ tình cũng có thể khiến hiểu lầm?" Lạc Tiểu Mặc nghi hoặc.
" Ân, chính là," Lục Vũ Hạo trảo trảo tóc, vẻ mặt ngượng ngùng, mặt đỏ hồng nói," Làm thế nào mới có thể đem tâm tình của mình gửi cho hắn một cách chính xác?"
" Thoát quần áo, nằm ở trên giường hắn thôi, rất đơn giản!" Lạc Tiểu Mặc cười xấu xa.
" Như vậy mới dễ dàng bị hiểu lầm?" Lục Vũ Hạo trừng mắt nhìn Lạc Tiểu Mặc," Ai cũng như ngươi luôn nghĩ về một vấn đề xấu xa!"
" Vậy trực tiếp nói với hắn ‘ta yêu ngươi, muốn cùng ngươi vĩnh viễn một chỗ, không tách ra’ không phải tốt lắm sao?"
Lục Vũ Hạo mặt càng đỏ hơn, hống," Chính là bởi vì nói không nên lời mới, mới……"
" Mới ngượng ngùng cùng người ta nói chuyện, dẫn đến hiểu lầm ngày càng sâu." Lạc Tiểu Mặc nói tiếp câu của Lục Vũ Hạo.
Lục Vũ Hạo phẫn uất nhìn Lạc Tiểu Mặc," Uy, ngươi như thế nào cái gì cũng biết?"
" Tất cả những người ngoài cuộc chúng ta đều rất rõ ràng a, chỉ có ngươi cứ ở trong núi lạc đường mãi." Lạc Tiểu Mặc phất phất tay," Tốt rồi mau trở về đi thôi, nào đó nhân còn thiếu chút nữa đánh nhau với Sa Trầm Thanh kia kìa."
" A? Vì cái gì?" Lục Vũ Hạo đi theo Lạc Tiểu Mặc đi hỏi lãnh cung, vừa đi vừa lo lắng hỏi.
" Người nào đó nghĩ ngươi gặp nguy hiểm bị bắt đi, ngươi lại tiêu sái, nói không thấy đã không thấy tăm hơi."
Lục Vũ Hạo mếu máo, không dám đáp lời. Càng gần sát Xích phượng cung hắn liền càng khẩn trương, nắm chặt tay áo, cúi đầu, mắt to chuyển động qua lại, nhưng không dám nâng lên.
Ai……
Việc tốt thường hay gặp trắc trở?
" Tiểu lộc nhi của hắn biến mất liền đi tìm cô, mạc danh kỳ diệu!" Sa Trầm Thanh phẫn uất ngồi ở trên ghế, đôi mắt phượng như lửa cháy nhìn chăm chằm Lâm Tư Nguyên đang không dám động đậy," Ngươi nói, hắn có phải là mạc danh kỳ diệu?"
“……" Lâm Tư Nguyên không đáp lời, nhưng mở miệng hỏi," Lục Vũ Hạo có chuyện gì sao?"
“……" Xong rồi.
Sa Trầm Thanh trực tiếp chụp bàn, ba!" Lục Vũ Hạo Lục Vũ Hạo lại là Lục Vũ Hạo, sớm biết nên sớm giết hắn, hừ!" Trừng mắt nhìn Lâm Tư Nguyên," Ngươi cho rằng là cô làm?"
" Ách…… Chính là ngươi đều nói muốn giết Lục Vũ Hạo……" Lâm Tư Nguyên bị khí thế của Sa Trầm Thanh làm cho lui dần về phía giường, Sa Trầm Thanh nắm tay, hướng Lâm Tư Nguyên, hống," Ngươi rốt cuộc muốn cô như thế nào ngươi mới có thể cam tâm tình nguyện cùng cô về Địa Hỏa?"
Lâm Tư Nguyên trong nháy mắt kinh sợ, “ Ngươi…… Ngươi không trói ta bắt về"
" Nga, ngươi không nói ta đã quên, đúng a, trực tiếp đem ngươi trói về có phải tốt hơn không." Sa Trầm Thanh làm ra vẻ giật mình.
Lâm Tư Nguyên phát giác mình thất thố, tay chân luống cuống," Ngươi…… Nếu bắt buộc ta chính là đối ta không tốt…… Ta không cần cùng người đối với ta không tốt cùng một chỗ, ta muốn đi tìm Lục Vũ Hạo……" Nói xong liền muốn đứng lên chạy ra ngoài phòng.
Sa Trầm Thanh bắt hắn," Ngươi……" Hắn hết chỗ nói rồi, hắn hiện tại hảo hảo nghĩ lại đi? Vì cái gì cũng không cho ta một cơ hội? Vì muốn đối tốt với hắn mà nhẫn nại, khuyên bảo hắn, tiểu tử này như thế nào một chút tình cảm cũng không hiểu được? Hắn không biết mỗi lần hắn gọi tên Lục Vũ Hạo là tìm ta tan nát.
Hắn, như vậy rõ ràng sợ hãi ta, muốn né tránh ta.
Giống như ta đối với hắn không tốt, giống như ta cố gắng thay đổi vì hắn lại phí công……
Sa Trầm Thanh cảm giác thất bại.
“…… Buông ta." Lâm Tư Nguyên bị nắm có điểm đau, đôi mắt vô tội của hắn nhìn Sa Trầm Thanh, hắn nới lỏng tay.
Hắn không có nhìn Lâm Tư Nguyên chạy đi, mà ngã ngồi trên giường.
Hắn ngồi ở trên giường, chăn đệm còn vương chút ấm áp của Lâm Tư Nguyên, nhưng là hiện tại lại dần lạnh như băng.
Lục Vũ Hạo nuốt nước miếng, nhìn Lãnh Phong Lam từng bước lại gần, hắn có điểm khẩn trương.
" Làm sao vậy? Tìm ta?" Lãnh Phong Lam ngữ khí bình thản ôn nhu, cũng không lạnh như băng, chính là làm Lục Vũ Hạo thấy có điểm khổ sở. Có thể không phải ngữ khí, mà là Lãnh Phong Lam chuẩn bị xoay người rời khỏi.
Dưới ánh nến, Lục Vũ Hạo chỉ mặc một kiện nguyệt sắc trung y, tóc tai phi tán. Mông lung, có một loại mị hoặc nói không nên lời. Kỳ thật Lục Vũ Hạo mỗi lần ngủ đều là như vậy, nhưng hôm nay vẻ hắn không giống.
Lãnh Phong Lam biểu tình thay đổi, hắn nhíu mi," Có chuyện gì?"
Lục Vũ Hạo hạ quyết tâm, chậm rãi đến gần Lãnh Phong Lam, kéo tay hắn, đi hướng bên giường. Đem Lãnh Phong Lam áp ngồi ở trên giường, từ trên cao nhìn xuống Lãnh Phong Lam.
Cảm thấy có điểm không đúng, Lãnh Phong Lam hai tay cầm lấy tay Lục Vũ Hạo đặt trên vai mình," Hạo? Làm sao vậy?"
" Ta…… Ta……" Lục Vũ Hạo nhìn thấy Lãnh Phong Lam tựa hồ cũng dò xét mình, mặt đỏ," Ta……"
" Ngươi muốn nói cái gì sao?" Lãnh Phong Lam kéo hắn ngồi trên đùi, Lục Vũ Hạo thân thể cứng lại, ánh mắt thâm thúy của Lãnh Phong Lam cơ hồ muốn đem Lục Vũ Hạo nuốt vào," Nói đi, ta nghe."
Bọn họ ngồi quá gàn, hắn có thể cảm giác được hô hấp của Lãnh Phong Lam.
Ngọn đèn ám minh, hết thảy đều mông lung không thực.
" Ta…… Ta……" Lục Vũ Hạo mặt càng ngày càng hồng, nhưng là nói không nên lời.
Lãnh Phong Lam bỗng nhiên dang tay, chế trụ Lục Vũ Hạo khiến hắn cả người chui vào lòng ngực Lãnh Phong Lam.
" Ngươi thực sự sẽ không rời ta chứ?"
Lục Vũ Hạo cảm giác được tay Lãnh Phong Lam khẽ run, nhưng lại gắt gao ôm mình như vậy…… Làm mình an tâm.
“……"
Lãnh Phong Lam đem cằm dán trên trán Lục Vũ Hạo," Thực xin lỗi……"
Lãnh Phong Lam ôm chặt hơn," Thực xin lỗi……"
Lục Vũ Hạo nghe đau lòng, hắn hoàn toàn không biết Lãnh Phong Lam vì cái gì muốn xin lỗi.
Chẳng lẻ hắn biết mình muốn thổ lộ với hắn, cho nên nhẹ nhàng cự tuyệt?
…… Ngoại trừ cái này, vì sao lại xin lỗi?
“…… Vì cái gì xin lỗi?" Ghé vào trong lòng ngực Lãnh Phong Lam, Lục Vũ Hạo hỏi.
" Ngươi muốn trở về thế giới như vậy. Nhưng là vì cứu mẫu thân ta, ngươi mất đi cơ hội duy nhất, ta không biết phải như thế nào bồi thường ngươi……" Lãnh Phong Lam nhẹ nhàng buông Lục Vũ Hạo, nâng mặt hắn, còn chăm chú nhìn," Nếu ngươi thật sự không muốn, ta có thể tuyên bố ngươi chết, ngươi nếu muốn rời đi cũng có thể……"
" Ngươi…… Ngươi muốn ta đi? Vì cái gì?" Lục Vũ Hạo trong lòng thắt lại, hắn không biết Lãnh Phong Lam tại sao nói như vậy.
“…… Ngươi, lúc ấy cũng không phải là tự nguyện, Tiểu Mục nói là hắn cho ngươi uống thang, ngươi bị hôn mê, sau lại ngươi với ta nói rồi…… Ngươi kỳ thật cũng không phải Lục Vũ Hạo. Ta không thể cho ngươi trở về thế giới của ngươi, nhưng ta có thể cho ngươi tự do. Nếu ngươi hạnh phúc……" Lãnh Phong Lam buông mặt Lục Vũ Hạo ra, dưới ánh nến, Lục Vũ Hạo nhìn rõ vẻ mặt thương tâm của hắn.
Lục Vũ Hạo ôm chặt lấy Lãnh Phong Lam, Lãnh Phong Lam khiếp sợ, Lục Vũ Hạo tựa vào hõm vai Lãnh Phong Lam khó chịu nói," Ta đi làm sao a? Trong này có ta cha, có nương, có đệ đệ, còn có Lam nhi tiểu quỷ……" Lục Vũ Hạo ngẩng đầu, mắt mở to, nhìn Lãnh Phong Lam," Còn có…… Ngươi." Lục Vũ Hạo vừa nói xong liền từ trên người Lãnh Phong Lam đứng lên, quay đầu đi hướng cửa, xoay người, trừng mắt," Ngươi nếu muốn ta đi vậy tốt lắm, nếu bất hạnh đói chết tại trên đường hoặc là bị người xấu bắt đi ngươi cũng đừng quản, hừ!"
Tình thế biến hóa có điểm quỷ dị.
Hắn bình tĩnh phân tích…… Lục Vũ Hạo tựa hồ là…… giận dỗi làm nũng?
Lãnh Phong Lam tiến lên ôm lấy Lục Vũ Hạo.
“…… Ngươi sẽ không đi, phải không?"
" Kia ngươi…… muốn đuổi ta sao? Dù sao Điền Điềm Nhi cũng mang thai……" Lục Vũ Hạo mở miệng," Hừ."
Lãnh Phong Lam bỗng nhiên cười nhẹ," A a, ngươi ăn dấm chua a?"
Lục Vũ Hạo quay lại," Không thể sao?"
Cặp mắt tựa hồ như muốn phát hỏa kia làm Lãnh Phong Lam nội tâm vui vẻ.
" Có thể a, bất quá nàng không có mang thai, là thầy thuốc ngộ chẩn (chuẩn đoán nhầm). Mà Điền Điềm Nhi lúc Sa Trầm Thanh chuẩn bị công thành đã trở về Điền Nguyên quốc, người mà ngự y ngộ chẩn chính là cung nữ giả trang thành nàng." Lãnh Phong Lam vừa nói xong, Lục Vũ Hạo còn không kịp có phản ứng, hắn liền cúi xuống ngươi đem Lục Vũ Hạo ôm như công chúa đến giường lớn.
" Lam ngươi, ngươi muốn làm gì?" Lục Vũ Hạo sợ mình ngã xuống chỉ có thể ôm lấy bả vai Lãnh Phong Lam. Hắn đại khái biết Lãnh Phong Lam muốn làm gì, cho nên mặt thực đỏ, trái tim cũng đập rất nhanh.
Từng bước ôm Lục Vũ Hạo hướng giường lớn.
Lãnh Phong Lam mềm nhẹ buông Lục Vũ Hạo, trực tiếp khuynh thân áp lên không để cho hắn cơ hội phản kháng.
Hôn.
" Ngô ân……" Hai tay bị Lãnh Phong Lam đè nặng, hai chân cũng bị hắn dùng lực tách ra, hô hấp bị đoạt mất, chỉ có thể vặn vẹo thân thể tỏ vẻ phản kháng. Nhưng hắn dù sao cũng là một người không có kinh nghiệm, vặn vẹo như vậy thật nguy hiểm, nhất là đối với một người luôn kìm nén dục vọng mạnh liệt, này quả thực là khiêu khích lớn nhất.
Lục Vũ Hạo sớm bởi vì dưỡng khí không đủ mà choáng váng, làm sao biết Lãnh Phong Lam một tay đã đem hai tay của hắn kéo lên giữ ở trên, một tay lần xuống hạ thân, cách tiết khố vuốt ve.
Lần đầu tiên bị người khác sờ, hơn nữa đối phương là Lãnh Phong Lam này quả thực là……
Lãnh Phong Lam không có buông tha vẫn hôn môi, lực đạo trên tay càng lớn, tận tình thúc dục dục hỏa trong người Lục Vũ Hạo.
Muốn kẹp chặt hai chân lại nhưng bị Lãnh Phong Lam ngăn cản, Lục Vũ Hạo đành phải đắm chìm trong khoái cảm cường liệt.
Rời môi.
Đôi mắt ngập nước, đôi môi Lục Vũ Hạo có chút sưng đỏ, màu sắc nhợt nhạt bị phiếm một chút hồng. Hồng anh tựa như đóa hoa nở rộ, như thế nào buông tha? Lãnh Phong Lam lại một lần nữa khuynh thân chuẩn bị hôn lên, ai ngờ……
" A a…… Ngô ân…… Lam đừng nữa niết nơi đây…… Không cần……"
Lục Vũ Hạo hoàn toàn không ý thức được giãy dụa thắt lưng, muốn trốn tránh Lãnh Phong Lam khiêu khích nơi non nớt kia, nhưng cái tên xấu xa này cứ trêu đùa phía trên đỉnh chồi, không ngừng tra tấn.
" Không cần?" Lãnh Phong Lam nhếch môi, tà tà cười, đôi mắt Lục Vũ Hạo mê man…… Làm sao Lãnh Phong Lam có thể kháng cự. Bất quá không nên phí thời gian ngắm nhìn, hắn hiện tại thầm nghĩ đem Lục Vũ Hạo biến thành của mình, sẽ không bao giờ buông tay……
" A a! Không…… Không cần nơi đây…… Ân ân…… A…… Ô ô đừng…… đừng như vậy……" Lãnh Phong Lam mặc kệ Lục Vũ Hạo cầu xin tha thứ," Như vậy liền chịu không nổi?" Ngón tay bắt đầu sờ xuống hai tiểu cầu (đừng bắt ta giải thích =’’=), bắt đầu trêu chọc," Nơi này tựa hồ rất hưng phần?"
Lục Vũ Hạo rơi lệ lắc đầu, đã không thể nói lên lời.
Lãnh Phong Lam một lần nữa hôn Lục Vũ Hạo, ngay sau đó buông Lục Vũ Hạo ra, hai tay mạnh mẽ kéo đai lưng Lục Vũ Hạo xuống, trung y nguyệt sắc bị kéo ra lộ ra phần ngực trắng thuần.
Lần thứ hai rời môi.
Lục Vũ Hạo tiếp tục choáng váng, chưa kịp phản ứng, môi Lãnh Phong Lam đã trượt từ gò má xuống xương quai xanh, hí mắt cười, giảo trụ hầu kết.
" A……" Lục Vũ Hạo cảm giác được Lãnh Phong Lam liếm hôn hầu kết, không dám phát ra âm thanh, nếu âm thanh phát ra cũng khiến cả người hắn tê dại. Lãnh Phong Lam cũng không làm khó, tiếp tục hôn xuống phía dưới.
Lục Vũ Hạo hai tay nắm chặt sàng đan, hai chân chỉ có thể giáp trụ thắt lưng Lãnh Phong Lam, bằng không hắn nghĩ thực muốn có cái lỗ nào cho hắn chui xuống.
Hắn thấy ánh mắt Lãnh Phong Lam đang quanh quẩn trên ngực mình, khoái cảm chậm rãi ăn mòn lý trí.
Lãnh Phong Lam bỗng nhiên ngẩng đầu, đối với Lục Vũ Hạo cười xấu xa, Lục Vũ Hạo không phản ứng, Lãnh Phong Lam nhanh tay kéo tuột tiết khố cửa hắn xuống…… Hạ thân mát lạnh, Lục Vũ Hạo cả kinh, nhưng Lãnh Phong Lam ngồi dậy, từ trên cao nhìn xuống, còn tách hai chân hắn ra.
" Hạo…… Một khi bắt đầu ta sẽ không dừng lại, ngươi thực nguyện ý sao?" Tuy rằng lời nói rất ôn nhu, nhưng Lục Vũ Hạo thấy ánh mắt Lãnh Phong Lam thực muốn ăn tươi nuốt sống hắn. Hắn nuốt nuốt nước miếng, hai gò liên tục bị thiêu đốt, xoay mặt," Ta, ta không biết…… Sự cho tới bây giờ như vậy vấn, ta…… Ta……"
(Tiêu: đến đoạn này r mà anh dừng lại, đừng nói là ta, tất cả phan gơ sẽ giết anh =]])
Bàn tay nhiều năm cầm kiếm của Lãnh Phong Lam có rất nhiều vết chai, lúc tiếp xúc khiến người ta thực thoải mái.
Hai tay nắm lấy chân Lục Vũ Hạo, mạnh mẽ tách ra, nơi tư mật bị bại lộ.
Lục Vũ Hạo hít mạnh một hơi. Hắn cũng không thể dừng lại được nữa, chỉ có thể cam tâm tình nguyện cuốn vào khoái cảm Lãnh Phong Lam mang lại……
“……" Lãnh Phong Lam không nói gì, bỗng nhiên cúi xuống bắt đầu hôn bụng Lục Vũ Hạo.
Cảm giác ngứa ngáy khiến Lục Vũ Hạo mím môi " Ân……"
Ra giường bị Lục Vũ Hạo nắm chặt, tựa hồ như vậy có thể giảm bớt khoái cảm mãnh liệt chồng chất……
Hắn mở miệng, một ngụm hàm trụ phân thân non nớt hơi ngẩng đầu của Lục Vũ Hạo, nhẹ nhàng mút vào.
Lục Vũ Hạo mở to mắt, cảm giác ấm áp vây quanh khiến hắn như ở trên Thiên đường. Lãnh Phong Lam một tay bắt đầu khiêu khích tiểu cầu bên dưới, tay kia lại sờ soàng xung quanh.
" Ngô……" Lục Vũ Hạo cảm giác xấu hổ vì tiếng rên rỉ của mình, cắn môi không muốn phát ra âm thanh.
Lãnh Phong Lam tăng thêm lực đạo trong miệng, cao thấp nuốt vào, Lục Vũ Hạo chưa từng có cảm giác kích thích giống như vậy, rốt cuộc khống chế không được," Không cần…… A a…… A…… A!"
Hoàn toàn đắm chìm trong khoái cảm, Lục Vũ Hạo không thấy được Lãnh Phong Lam đang cười xấu xa.
Hắn rời miệng, khiến phân thân lửa nóng của Lục Vũ Hạo một mảnh lạnh lẽo, hắn khẽ mở đôi mắt ngập nước, run giọng," Lam…… Lam……"
Lãnh Phong Lam dùng lực ngăn chặn hai chân định khép lại của Lục Vũ Hạo, khuynh thân, hai tay ấn trụ tay Lục Vũ Hạo," Thoải mái chứ?"
Lục Vũ Hạo mặt đỏ như tôm luộc, lại ngượng ngùng thừa nhận. Ánh mắt đảo qua lại chính là không dám nhìn Lãnh Phong Lam.
" Quên nơi này." Lãnh Phong Lam vừa nói xong liền cúi đầu, một ngụm giảo trụ điểm hồng trên ngực Lục Vũ Hạo, dán thắt lưng, để nơi cứng rắn nỏng bỏng của mình chạm vào vị trí tương đồng của Lục Vũ Hạo, chậm rãi ma xát.
" Ngô oa…… Nóng…… Cái gì, cái gì vậy…… A đừng cắn ta Lam…… Ân…… Ân……"
Nơi bị chà đạp đứng thẳng, hạ thân cũng không đình chỉ ma xát. Hắn cúi xuống, gần sát lỗ tai Lục Vũ Hạo, thổi khí," nhìn ngươi như vậy thực muốn khi dễ ngươi, a a."
" đừng…… đừng khi dễ ta……" Lục Vũ Hạo nơi cứng rắn bị ma xát đến thẳng đứng, dường như sắp bộc phát.
Lãnh Phong Lam từ trên người Lục Vũ Hạo đứng dậy, lấy tay kéo dải lụa buộc tóc xuống, những sợi tóc đen rơi trên người Lục Vũ Hạo, cười," Nếu nhanh như vậy liền ra, trong chốc lát ngươi sẽ rất khó khăn, Hạo."
Hắn vừa nói liền lấy dải lụa buộc đỉnh phân thân của Lục Vũ Hạo lại, nơi này liền tỏ vẻ kháng nghị, nhưng giọt lệ trong suốt chảy xuống. Lục Vũ Hạo bị khoái cảm làm cho toàn thân vô lực, khó khăn nói," đừng như vậy Lam…… cởi ra……"
Xoay người Lục Vũ Hạo để hắn úp sấp trên giường, cặp mông hướng Lãnh Phong Lam nhếch lên.
Cặp mông trắng noãn, tiểu huyệt màu mật không biết vì sao, khép mở…… Lãnh Phong Lam xoa xoa tiểu mông, vỗ nhẹ nói," Lam nhi vẫn muốn ta tìm cơ hội giúp hắn báo thù, ngươi có đánh hắn ở này không?"
" Ngô…… đừng…… Phía dưới buông ra……" Bị kiềm hãm khiến Lục Vũ Hạo run rẩy, ngọc trụ đã phiếm hồng. Lục Vũ Hạo vặn vẹo thắt lưng, chẳng biết chết sống rên rỉ," Lam, ta nghĩ…… Ách a…… đừng (Khi dễ ta)…… cho ta ra……"
" Đừng cho ngươi ra?" Bàn tay tham nhập về phía trước, phân thân run rẩy bắn ra một chút" A a……"
" Ngươi…… Ngươi……" Lục Vũ Hạo làm sao có khí lực cùng Lãnh Phong Lam biện giải, chỉ có thể đem eo dán sat giường, ý đồ để phân thân ma sát với giường tăng khoái cảm.
Lãnh Phong Lam không cho hắn như ý, đem nâng eo hắn lên, thuận tiện đặt một cái gối dưới bụng, đối với tiểu mông đánh một cái.
Tiếng “ba ba" thanh thúy khiến Lục Vũ Hạo thực mất mặt, lớn như vậy còn bị đánh mông!
" Ngô…… đừng……"
Đỉnh non nớt tựa vào gối, ma xát lên ma xát xuống thật sự là khó có thể nhẫn nại.
Lục Vũ Hạo đã muốn khóc," Buông ra Lam…… Ô ô…… Hảo khó chịu……"
Ngọc trụ non nớt phiếm hồng thực động lòng người, Lãnh Phong Lam thấy thời cơ không sai biệt lắm, từ y bào lấy ra một bình nhỏ (Tiêu: anh thủ sẵn trong người làm gì, Lam biến thái =’’=), mở miệng bình, đổ chất lỏng vào tiểu huyệt của Lục Vũ Hạo……
" Hảo lạnh……" Lục Vũ Hạo nâng cao thắt lưng, đùi trắng ngọc hòa cũng màu xanh của bình dưới ánh nến ánh lên thực mê hoặc.
Lãnh Phong Lam con ngươi đen lại tựa như điên cuồng muốn ăn tươi nuốt sống.
Thấy chất lỏng toàn bộ đi vào, Lãnh Phong Lam nắp bình lại, tùy tiện vứt dưới chân giường.
Tham nhập một ngón tay……
" A a–!" Tuy rằng đã bôi trơn nhưng dị vật đi vào vẫn khiến Lục Vũ Hạo cả kinh. Vết chai trên ngón tay trở thành vũ khí, cảm giác khô khốc cuốn lấy nóng bỏng……
Nội bích ám áp cự khẩn trương, không ngừng mấp máy ma xát.
Nếu là kia thứ đi vào……Không biết có cảm giác như thế nào?
Lãnh Phong Lam mỉm cười, ngón tay bắt đầu trừu động, chất lỏng trơn nhẵn ra ra vào vào, Lục Vũ Hạo đối với cảm giác này còn lạ lẫm, nói cũng quên, chuyên tâm cảm thụ…… cảm giác khó có thể hình dung……
" Phốc phốc……"
Tiếng nước bắn ra quanh quẩn trong p
Tác giả :
Dạ Hoàn Thanh