Toái Phong Thiên
Chương 5: Bằng hữu
" Ta…… Ta…… Là mới tới, bị đưa đến cho hoàng đế……để… hát xướng……" Lục Vũ Hạo toát mồ hôi lạnh, lời nói ra không thể rút lại – vạn nhất ở đây chưa bao giờ có hát xướng thì làm thế nào? Còn có, ta sử dụng năng lực đặc biệt lại không cân nhắc xem đây là thế giới nào…… A a…… Thật sơ suất……
Nghe vậy, nam tử thiêu mi," Ngươi là “Phi Hoa Lâu" diễn tử?"
Aha cáp…… Cư nhiên ở đây thực sự có loại nghề này a……
Bộ dạng chính mình cũng dễ nhìn, làm thái giám thật sự là phí của trời a – hơn nữa trong này không có thái giám! Vì thế không thể nói chính mình là cung nữ a.
Cho nên…… Ách…… Tuy nhiên chính mình diện mạo cũng không hội hát xướng, khụ.
" Đúng vậy…" Nói xong giả vờ xấu hổ cúi đầu – đây không phải cái nghề gì cao quý a.
Nam nhân nhíu mi suy tư một lát," Ta có thể đáp ứng ngươi một nguyện vọng. Chuyện gì cũng có thể được, coi như tạ ơn."
“……" Trừng ánh mắt nhìn nam nhân.
Lục Vũ Hạo lúc này mới phát hiện người này xuất ra khí phách cùng với vị cẩm y công tử nọ là ngang nhau, nam nhân trước mắt nhìn có phần chính nghĩa hơn – tương đối mà nói.
Ánh mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng. Bờ môi mỏng.
Khuôn mặt băng lạnh.
Nghiêm túc…… Chăm chú…… Ân…… Có cảm giác áp bức……
" Nói đi." Nam tử tựa hồ không muốn hoang phí thời gian, khoanh tay trước ngực," Cho dù hôm nay ngươi muốn đương kim thiên tử nạp ngươi làm phi tử ta cũng làm được."
“……" Hắn nói gì? Hoàng đế kia là gì? Hắn có thể mệnh lệnh thiên tử? " Ngươi…… Ngươi là ai?"
Thị vệ bên cạnh cầm kiếm đối Lục Vũ hạo nói," Không được vô lễ!"
Nam hài túm túm y phục Lục Vũ Hạo," Ta nghĩ đại ca ca, ngươi làm bạn ta đi…… Ngươi đi theo ta đi, cha nói ngươi muốn đều đáp ứng đúng không?"
“……" Cáp? Cùng ngươi chơi? Chính mình vì cái gì lại gặp phải sự tình như vậy……
Nam hài nhìn thấy Lục Vũ Hạo không đáp lại, đương nhiên tưởng phụ thân không đồng ý, xoay người, trề môi nói," Phụ…… Cha, ta muốn cùng đại ca ca làm bằng hữu……"
Nam nhân đối nam hài cười cười, hòa nhã nói," Kia cũng phải để hắn đồng ý." Nam hài vừa thấy phụ thân không có phản đối, cười rồi leo lên giường bổ nhào vào trong lòng Lục Vũ Hạo," Đại ca ca về sau phải giúp đỡ Lam nhi!"
Lục Vũ Hạo ngây người một lát vừa mới hồi phục *** thần – khóc không ra nước mắt – kỳ thật hắn nguyện vọng là không cần làm cái gì hoàng hậu, để hắn xuất cung a……
Nhưng chính là cúi đầu nhìn nam hài trong lòng đối mình cười vui vẻ lại làm hắn không đành lòng cự tuyệt……
A……Để sau hắn tính chuyện chạy trốn a……
" Đúng rồi ca ca, ngươi tên gì, ta là Đỗ Lam, cha ta là Đỗ Phong, bên cạnh là Đỗ Vũ thúc thúc." Lam nhi cao hứng ôm thắt lưng Lục Vũ Hạo, quay đầu giới thiệu nam nhân cùng người bên cạnh.
“Phi Hoa Lâu" diễn tử? Sơ suất một chút sẽ bị lộ a!
Tên a…… Làm sao bây giờ……
" A…… Ta…… Ta…… Ta gọi là Hoàng Phi Hồng." Không biết vì cái gì mà thốt ra…… Di, tựa hồ trước khi đến đây mình đang xem phim này (Hoàng Phi Hồng) a…… Ách…… Tiền bối a, tên ngươi mượn một chút…… Chớ trách chớ trách……
Đỗ Vũ sửng sốt nói," Ngươi chính là đệ nhất “Phi Hoa Lâu" Hoàng Phi Hồng?"
Cáp? Lần này Lục Vũ Hạo hoàn toàn si ngốc.
Hắn…… Thực sự chính là……Bịa đặt ra……
Không được, này thế giới rất trùng hợp……
Rất trùng hợp……
Tiếp tục cười gượng, " A…… Hư danh mà thôi…… Hư danh mà thôi……"
Lục Vũ Hạo rốt cục cũng từ biệt ba người, lúc này mới nhanh chóng trở về.
Bầu trời tối đen.
Sách! Xong rồi, xong rồi hoàng cung nếu đang truy tìm hoàng hậu mất tích thì chính mình liền phiền toái……
Một bóng đen vẫn luôn đi theo Lục Vũ Hạo.
Lục Vũ Hạo lại hoàn toàn không biết, kéo một cung nữ hỏi đường về " Xích Phượng Cung". Sau đó chạy như điên.
“Phi Hoa Lâu" diễn tử Hoàng Phi Hồng hiện tại đang ở Tiêu Dao Vương phủ, như thế nào có thể xuất hiện tại hoàng cung.
Hắc y nam tử nắm tay tiểu nam hài cười lạnh.
Dối trá mà để lại hàng trăm sơ hở, quả nhiên khinh thường khả năng củaThiên Phong quốc hoàng cung.
Có lẽ hắn hoàn toàn giả bộ.
Hừ.
Kỳ thật Lục Vũ Hạo hiện tai cũng thấy có điểm không hợp lý – Đúng vậy, hiện tại cung nữ tùy tùng nhiều như vậy, nhưng thời điểm tiểu hài tử kia gặp nạn lại hoàn toàn không có một bóng người để cầu cứu.
Nói cách khác chắc chắn có kẻ tiếp tay cho thích khách!
Nam hài bị ám sát chắc chắn cũng phải có nguyên do – khẳng định là nhi tử của quý nhân, y phục trên người cũng là loại thượng đẳng do nghệ nhân làm ra…… Còn có nam nhân kia, toát ra khí phách của kẻ cầm quyền, Lục Vũ Hạo có thể cảm giác được như vậy.
Hắn đương nhiên không tin tưởng rằng Đỗ Phong là tên thật của y.
Bọn họ là ai……
Nhưng là nếu là Vương hầu, dù sao chính mình cũng là Tiêu Dao Vương thế tử, Thiên Phong quốc hoàng hậu…… Lại chưa từng nhìn thấy mình……
Rất kỳ quái, thân phận của ba người kia……
Chạy đến cửa liền gặp Lâm Một Năm đang lo lắng. Cảm giác không có làm kinh động mọi người trong cung, liền thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Nhất Niên tiểu tử này may mắn không có đi lục soát toàn bộ Hoàng cung.
Bất quá.
Một kẻ ngốc chạy lung tung, mọi người cũng thấy là chuyện thường.
Ai…… Lén lút trở về. Thật sự là thực xin lỗi Nhất Niên a.
Ba ngày sau.
Lục Vũ Hạo đột nhiên nhớ tới hình như mình cùng nam hài giao ước gặp mặt tại" Ngự Thư Hiên".
Thay đổi một bộ y phục màu lam nhẹ, tóc cuốn gọn như cũ.
Lén lút trèo qua bức tường thấp –Đương nhiên bản thân rất sáng suốt nên hai ngày trước đã hỏi mượn Lâm Nhất Niên một tấm địa đồ.
Cuối cùng cũng không sợ lạc đường a……
Ánh mặt trời rực rỡ. Không nóng bức.
Cao cao chính là tòa tháp, trước cửa lớn treo một tấm hoành phi đề -" Ngự Thư Hiên".
Không sai. Nam hài, phụ thân cùng thúc thúc của hắn đều có mặt ở đây.
Bản thân hiện tại phải ứng phó thật tốt để không bị lộ. Nhưng là hiện tại chính mình không phải tên ngốc, nếu như bị hoài nghi không phải hoàng hậu……
Ách…… Rất phiền toái……
" Phi Hồng ca ca!" Lam nhi chạy nhanh tới, khuôn mặt xinh xắn cười tươi như hoa.
Lục Vũ Hạo xoa xoa đầu hắn," Bảo ta đến làm cái gì a?"
" Cha nói trong này nhiều sách tốt lắm, muốn ta chăm chỉ đọc…… Ta thấy một người rất buồn…… Cho nên……"
Thoáng thấy Đỗ Phong, Lam nhi vội buông y phục Lục Vũ Hạo ra – tựa hồ có điểm sợ cha hắn.
Lục Vũ Hạo hòa nhã cười, khuôn mặt tuấn dật nho nhã, lại là một thân lam nhạt, tựa hồ như trích tiên hạ phàm. Lam nhi nhìn đến ngây ngốc. Đỗ Phong tựa hồ cũng sững sờ.
" Vậy đi thôi." Dắt tay Lam nhi, Lục Vũ Hạo bước về phía trước……
…… Nhìn thấy bên trong chất đầy sách, Lục Vũ Hạo bỗng nhiên nghĩ đến về sau kiếm nơi này để giết thời gian thật tốt.
" Thư trung đều có hoàng kim ốc, thư trung đều có nhan như ngọc…… Khi nào thì thư có thể cho ta tự do…… Ta cũng không uổng đọc nó mười năm……" Lục Vũ Hạo than nhẹ, lại bị Đỗ Phong nghe thấy. Hắn nhìn Lục Vũ Hạo, tựa hồ có chút cảm giác khác lạ.
Hắn từng đọc sách…… Xem dáng vẻ tuyệt đối không giống thích khách…… Hàn Ngự nói tối hôm qua hắn biến mất tại" Xích phượng cung"……
Nghe vậy, nam tử thiêu mi," Ngươi là “Phi Hoa Lâu" diễn tử?"
Aha cáp…… Cư nhiên ở đây thực sự có loại nghề này a……
Bộ dạng chính mình cũng dễ nhìn, làm thái giám thật sự là phí của trời a – hơn nữa trong này không có thái giám! Vì thế không thể nói chính mình là cung nữ a.
Cho nên…… Ách…… Tuy nhiên chính mình diện mạo cũng không hội hát xướng, khụ.
" Đúng vậy…" Nói xong giả vờ xấu hổ cúi đầu – đây không phải cái nghề gì cao quý a.
Nam nhân nhíu mi suy tư một lát," Ta có thể đáp ứng ngươi một nguyện vọng. Chuyện gì cũng có thể được, coi như tạ ơn."
“……" Trừng ánh mắt nhìn nam nhân.
Lục Vũ Hạo lúc này mới phát hiện người này xuất ra khí phách cùng với vị cẩm y công tử nọ là ngang nhau, nam nhân trước mắt nhìn có phần chính nghĩa hơn – tương đối mà nói.
Ánh mắt sắc bén, sống mũi cao thẳng. Bờ môi mỏng.
Khuôn mặt băng lạnh.
Nghiêm túc…… Chăm chú…… Ân…… Có cảm giác áp bức……
" Nói đi." Nam tử tựa hồ không muốn hoang phí thời gian, khoanh tay trước ngực," Cho dù hôm nay ngươi muốn đương kim thiên tử nạp ngươi làm phi tử ta cũng làm được."
“……" Hắn nói gì? Hoàng đế kia là gì? Hắn có thể mệnh lệnh thiên tử? " Ngươi…… Ngươi là ai?"
Thị vệ bên cạnh cầm kiếm đối Lục Vũ hạo nói," Không được vô lễ!"
Nam hài túm túm y phục Lục Vũ Hạo," Ta nghĩ đại ca ca, ngươi làm bạn ta đi…… Ngươi đi theo ta đi, cha nói ngươi muốn đều đáp ứng đúng không?"
“……" Cáp? Cùng ngươi chơi? Chính mình vì cái gì lại gặp phải sự tình như vậy……
Nam hài nhìn thấy Lục Vũ Hạo không đáp lại, đương nhiên tưởng phụ thân không đồng ý, xoay người, trề môi nói," Phụ…… Cha, ta muốn cùng đại ca ca làm bằng hữu……"
Nam nhân đối nam hài cười cười, hòa nhã nói," Kia cũng phải để hắn đồng ý." Nam hài vừa thấy phụ thân không có phản đối, cười rồi leo lên giường bổ nhào vào trong lòng Lục Vũ Hạo," Đại ca ca về sau phải giúp đỡ Lam nhi!"
Lục Vũ Hạo ngây người một lát vừa mới hồi phục *** thần – khóc không ra nước mắt – kỳ thật hắn nguyện vọng là không cần làm cái gì hoàng hậu, để hắn xuất cung a……
Nhưng chính là cúi đầu nhìn nam hài trong lòng đối mình cười vui vẻ lại làm hắn không đành lòng cự tuyệt……
A……Để sau hắn tính chuyện chạy trốn a……
" Đúng rồi ca ca, ngươi tên gì, ta là Đỗ Lam, cha ta là Đỗ Phong, bên cạnh là Đỗ Vũ thúc thúc." Lam nhi cao hứng ôm thắt lưng Lục Vũ Hạo, quay đầu giới thiệu nam nhân cùng người bên cạnh.
“Phi Hoa Lâu" diễn tử? Sơ suất một chút sẽ bị lộ a!
Tên a…… Làm sao bây giờ……
" A…… Ta…… Ta…… Ta gọi là Hoàng Phi Hồng." Không biết vì cái gì mà thốt ra…… Di, tựa hồ trước khi đến đây mình đang xem phim này (Hoàng Phi Hồng) a…… Ách…… Tiền bối a, tên ngươi mượn một chút…… Chớ trách chớ trách……
Đỗ Vũ sửng sốt nói," Ngươi chính là đệ nhất “Phi Hoa Lâu" Hoàng Phi Hồng?"
Cáp? Lần này Lục Vũ Hạo hoàn toàn si ngốc.
Hắn…… Thực sự chính là……Bịa đặt ra……
Không được, này thế giới rất trùng hợp……
Rất trùng hợp……
Tiếp tục cười gượng, " A…… Hư danh mà thôi…… Hư danh mà thôi……"
Lục Vũ Hạo rốt cục cũng từ biệt ba người, lúc này mới nhanh chóng trở về.
Bầu trời tối đen.
Sách! Xong rồi, xong rồi hoàng cung nếu đang truy tìm hoàng hậu mất tích thì chính mình liền phiền toái……
Một bóng đen vẫn luôn đi theo Lục Vũ Hạo.
Lục Vũ Hạo lại hoàn toàn không biết, kéo một cung nữ hỏi đường về " Xích Phượng Cung". Sau đó chạy như điên.
“Phi Hoa Lâu" diễn tử Hoàng Phi Hồng hiện tại đang ở Tiêu Dao Vương phủ, như thế nào có thể xuất hiện tại hoàng cung.
Hắc y nam tử nắm tay tiểu nam hài cười lạnh.
Dối trá mà để lại hàng trăm sơ hở, quả nhiên khinh thường khả năng củaThiên Phong quốc hoàng cung.
Có lẽ hắn hoàn toàn giả bộ.
Hừ.
Kỳ thật Lục Vũ Hạo hiện tai cũng thấy có điểm không hợp lý – Đúng vậy, hiện tại cung nữ tùy tùng nhiều như vậy, nhưng thời điểm tiểu hài tử kia gặp nạn lại hoàn toàn không có một bóng người để cầu cứu.
Nói cách khác chắc chắn có kẻ tiếp tay cho thích khách!
Nam hài bị ám sát chắc chắn cũng phải có nguyên do – khẳng định là nhi tử của quý nhân, y phục trên người cũng là loại thượng đẳng do nghệ nhân làm ra…… Còn có nam nhân kia, toát ra khí phách của kẻ cầm quyền, Lục Vũ Hạo có thể cảm giác được như vậy.
Hắn đương nhiên không tin tưởng rằng Đỗ Phong là tên thật của y.
Bọn họ là ai……
Nhưng là nếu là Vương hầu, dù sao chính mình cũng là Tiêu Dao Vương thế tử, Thiên Phong quốc hoàng hậu…… Lại chưa từng nhìn thấy mình……
Rất kỳ quái, thân phận của ba người kia……
Chạy đến cửa liền gặp Lâm Một Năm đang lo lắng. Cảm giác không có làm kinh động mọi người trong cung, liền thở phào nhẹ nhõm.
Lâm Nhất Niên tiểu tử này may mắn không có đi lục soát toàn bộ Hoàng cung.
Bất quá.
Một kẻ ngốc chạy lung tung, mọi người cũng thấy là chuyện thường.
Ai…… Lén lút trở về. Thật sự là thực xin lỗi Nhất Niên a.
Ba ngày sau.
Lục Vũ Hạo đột nhiên nhớ tới hình như mình cùng nam hài giao ước gặp mặt tại" Ngự Thư Hiên".
Thay đổi một bộ y phục màu lam nhẹ, tóc cuốn gọn như cũ.
Lén lút trèo qua bức tường thấp –Đương nhiên bản thân rất sáng suốt nên hai ngày trước đã hỏi mượn Lâm Nhất Niên một tấm địa đồ.
Cuối cùng cũng không sợ lạc đường a……
Ánh mặt trời rực rỡ. Không nóng bức.
Cao cao chính là tòa tháp, trước cửa lớn treo một tấm hoành phi đề -" Ngự Thư Hiên".
Không sai. Nam hài, phụ thân cùng thúc thúc của hắn đều có mặt ở đây.
Bản thân hiện tại phải ứng phó thật tốt để không bị lộ. Nhưng là hiện tại chính mình không phải tên ngốc, nếu như bị hoài nghi không phải hoàng hậu……
Ách…… Rất phiền toái……
" Phi Hồng ca ca!" Lam nhi chạy nhanh tới, khuôn mặt xinh xắn cười tươi như hoa.
Lục Vũ Hạo xoa xoa đầu hắn," Bảo ta đến làm cái gì a?"
" Cha nói trong này nhiều sách tốt lắm, muốn ta chăm chỉ đọc…… Ta thấy một người rất buồn…… Cho nên……"
Thoáng thấy Đỗ Phong, Lam nhi vội buông y phục Lục Vũ Hạo ra – tựa hồ có điểm sợ cha hắn.
Lục Vũ Hạo hòa nhã cười, khuôn mặt tuấn dật nho nhã, lại là một thân lam nhạt, tựa hồ như trích tiên hạ phàm. Lam nhi nhìn đến ngây ngốc. Đỗ Phong tựa hồ cũng sững sờ.
" Vậy đi thôi." Dắt tay Lam nhi, Lục Vũ Hạo bước về phía trước……
…… Nhìn thấy bên trong chất đầy sách, Lục Vũ Hạo bỗng nhiên nghĩ đến về sau kiếm nơi này để giết thời gian thật tốt.
" Thư trung đều có hoàng kim ốc, thư trung đều có nhan như ngọc…… Khi nào thì thư có thể cho ta tự do…… Ta cũng không uổng đọc nó mười năm……" Lục Vũ Hạo than nhẹ, lại bị Đỗ Phong nghe thấy. Hắn nhìn Lục Vũ Hạo, tựa hồ có chút cảm giác khác lạ.
Hắn từng đọc sách…… Xem dáng vẻ tuyệt đối không giống thích khách…… Hàn Ngự nói tối hôm qua hắn biến mất tại" Xích phượng cung"……
Tác giả :
Dạ Hoàn Thanh