Toái Phong Thiên
Chương 41: Lãnh nguyệt (trăng lạnh)
Lãnh Phong Lam không biết Lục Vũ Hạo hiểu lầm mình, cho nên vừa bước vào Hắc Long Điện bị cặp mắt nóng bỏng hận không thể giết chết mình mà thấy kì quái.
Nhưng hắn vẫn tưởng Lục Vũ Hạo cái gì cũng không biết, cho nên tiếp tục im lặng uy nghiêm bước đến bên giường.
Thế nhưng mỗi bước đi, hàn khí xung quanh Lục Vũ Hạo lại càng lớn.
Lãnh Phong Lam lần đầu tiên có cảm giác muốn rời khỏi nơi này.
" Lam, ngươi vất vả, đến, ngồi."
Lục Vũ Hạo bảo trì nụ cười, chính là tựa tiếu phi tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười).
" Không, ta đến xem ngươi……"
Lãnh Phong Lam đứng ở cửa, trực giác nói cho hắn biết lui một bước trời cao biển rộng……
" Hừ hừ, đừng ngượng ngùng, dù sao hảo hán dám làm dám chịu, ngươi không thừa nhận?" Lục Vũ Hạo thiêu mi, gân xanh run rẩy.
" Thừa nhận?" Biểu tình băng lãnh giờ lại có chút nghi hoặc.
" Nga, kia ngươi chính là không thừa nhận?" Lục Vũ Hạo châm chọc cười.
“……" Từ từ, chính mình nên bình tĩnh phân tích tình trạng hiện giờ, Lục Vũ Hạo biểu tình này là vì……Không thấy Lâm Một Năm, chắc hắn đã hỏi Lâm Một Năm rồi biết hết sự thật?
“…… Lam, ta biết ta lúc ấy rất kỳ quái, ngươi không cần…… Cái kia…… Thực sai ý, ta không phải là ý tứ kia. Nếu đã xảy ra cái gì…… Cái gì cũng chưa phát sinh! Cái gì cũng chưa phát sinh! Ngươi coi như cái gì cũng chưa phát sinh, chúng ta về sau không cần ngủ cùng một chỗ, cho nên ách, ta thấy giường ở Hắc Long điện cũng rất lớn, Thái hậu cũng không ở đây, không cần diễn trò."
Lục Vũ Hạo hoa chân múa tay nỗ lực giải thích bản thân mình trong sạch.
Lãnh Phong Lam hiện tại là hoàn toàn hiểu được, hơn nữa hắn cũng đoán trước được, cho nên đã có cách xử lý.
Cho nên nói, thời điểm mình tuyên bố Lục Vũ Hạo là người yêu thương nhất trên đời, quả nhiên là tự mình đa tình. Bỏ đi, dù sao hắn cũng muốn cứu Lục Vũ Hạo, những chuyện khác cho qua đi.
Bất quá hắn cư xử như vậy trong trái tim lại đau nhức, là sao đây?
Mình còn cái gì không cam tâm? Sinh mệnh của mình cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Có thể gặp, quen biết, coi như là cũng được đi.
Lãnh Phong Lam ánh mắt u ám," Ngươi nghĩ như vậy thực tốt lắm."
Lục Vũ Hạo thấy Lãnh Phong Lam sau khi nghe mình nói biểu tình có chút khổ sở. Kỳ thật nếu là người khác, đương nhiên sẽ không thấy được biểu tình này trên khuôn mặt van năm không đổi kia, nhưng Lục Vũ Hạo lại thấy được Lãnh Phong Lam nhìn qua thực khổ tâm. Khổ sở, trong lòng hắn khẽ động, có chút chua xót……
Thích rốt cuộc là cảm giác gì?
Là Sa Tần vội vả thúc ngựa đi gặp Lãnh Mẫn Chi?
Là cái loại nhìn người mình yêu chịu khổ cực trong lòng thấy thống khổ sao?
Hắn không hiểu.
Nếu là như thế này, thì hắn nhất định không thích Sa Trầm Thanh.
Bởi vì thời điểm rời xa Sa Trầm Thanh, trong lòng lại cảm thấy cao hứng. Giải thoát. Tự do.
Lâm Tư Nguyên ngồi trên ngựa, hắn nhìn bầu trời, bỗng nhiên thấy vô cùng quen thuộc, giống như tự do của mình. Hắn phi ngựa như điên, nếu không phải Sa Tần còn bên cạnh hắn, hắn thật muốn thỏa sức hò reo nếu không phải, cánh tay phải mất chi giác, bằng không hắn lại càng vui vẻ hơn.
" Uy, Lâm Tư Nguyên, ngươi có kế hoạch gì?" Sa Tần chăm chú hỏi.
“…… Vì thành công trước mắt, ta không thể tiết lộ một chữ." Lâm Tư Nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không biểu lộ gì cả, hắn nhìn chăm chú vào Hoàng cung Thiên Phong trước mắt, ánh mắt thực sự rất đẹp.
“…… Ta thầm nghĩ cứu Mẫn Chi, ta biết ca ca đối với ngươi quá phận một chút, nhưng ta sẽ không để ngươi chạy trốn. Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ sở sẩy để người thoát." Sa Tần biết rõ Sa Trầm Thanh cho dù ca ca ruột, nhưng khi nổi giận rất khó đối phó.
" Ta còn không có khả năng biến mất trước mắt công chúa điện hạ tài trí hơn người." Lâm Tư Nguyên chỉ có mười bốn tuổi, nhưng lại tuyệt không có chút sợ hãi trong lời nói. Hắn nhìn thấy cửa thành Thiên Phong quốc, hắn nhớ lúc Lục Vũ Hạo đứng một mình tại nơi này.
" Tốt nhất ngươi cũng đừng mong may mắn, cho dù là giết ngươi, thi thể cũng phải theo ta về Địa Hỏa!" Sa Tần quay đầu nhìn cửa thành Thiên Phong quốc. Gió lớn khiến áo choàng đỏ bay phần phật.
Lâm Tư Nguyên tại khoảnh khắc nàng quay đầu khẽ cười.
Không cần ngươi động thủ, chỉ cần thất bại, ta lại lần nữa trở lại Địa Hỏa, ta sẽ tự mình kết thúc. Chỉ tiếc linh hồn không thể trở lại nơi trời xanh mây trắng này được, xem như là tiếc nuối duy nhất.
Có thể là Lục Vũ Hạo hiểu lầm quan hệ của hắn với Lãnh Phong Lam, cho nên hiện tại một mực lảng tránh y, mà Lãnh Phong Lam vì phải tiếp đãi Địa Hỏa quốc công chúa Sa Tần mà không thể gặp Lục Vũ Hạo, lại cũng không biết Lãnh Lam cũng Lục Tiểu Mục chạy đi đâu, Xích Phương Cung đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Lâm Một Năm sợ mình nói ra điều gì khiến Lục Vũ Hạo mất hứng thì càng hỏng bét, vì thế ngoại trừ bắt buộc cũng không xuất hiện trước mắt Lục Vũ Hạo.
Lục Vũ Hạo phải làm gì? Kim Thành ở lãnh cung cũng đã hồi quốc rồi, mình phải tìm ai nói chuyện?
Đang nhàm chán Lục Vũ Hạo chợt nhớ tới người thân duy nhất ( bạn bè) Lạc Tiểu Mặc, nhưng là– tên kia lấy cớ tìm Hắc Long mà biến mất dạng.
“…… Ngươi nói, tùy tiện đến một hai người cho ta nói chuyện……"
Trả lời hắn là phòng ốc vắng lặng.
Hắn đành phải đi ra khỏi Xích Phương Cung loăng quăng.
Sau đó, hắn giống như lần đầu tiên, lạc đường.
Bỗng nhiên–
Hắn bị tiếng tiêu tịch liêu hấp dẫn.
Theo tiếng nhìn lại, một bóng người ngồi trên nóc Hắc Long điện thổi tiêu?
Sử dụng dị năng, Lục Vũ Hạo phi thân lên nóc nhà. Chính là hiện tại phát hiện kia là ai.
" Khái, Lam a, đã trễ thế này còn không ngủ a? Không có việc gì ta đi trước." Lục Vũ Hạo liền muốn xoay người, nhưng lại không thể đi tiếp, bởi vì Lãnh Phong Lam mở miệng–
" Hạo…… Có thể nói chuyện với ta được không? Ta sợ sau này rất ít cơ hội."
Lục Vũ Hạo giật mình, dừng cước bộ.
Không biết vì sao dừng lại, sau đó xoay người, ngồi bên cạnh Lãnh Phong Lam.
Trăng tròn. Lãnh nguyệt.
" Khúc nhạc ban nãy, là khúc nhạc đại tẩu khi còn sống thích nhất, đại ca đạn cầm (đánh đàn), ta thổi tiêu, đại tẩu múa. Tại phượng hà sơn, hắn không phải Hoàng đế, nàng cũng không là Hoàng hậu, là người thân quan trọng nhất của ta." Lãnh Phong Lam hắc mâu thâm thúy, gương mặt cương nghị anh tuấn nhớ lại chuyện cũ mà có chút chua xót," Chúng ta vốn quyết định, lúc sinh thần Mẫu hậu sẽ diễn cho nàng xem, hy vọng nàng…… có thể vui vẻ một chút, nhưng kết quả, hết thảy đều thay đổi."
“……" Lục Vũ Hạo trái tim vì thanh âm trầm thấp của Lãnh Phong Lam mà có chút rung động," Ta…… không biết nhảy múa cũng không biết đánh đàn." Hắn muốn an ủi Lãnh Phong Lam một chút, nhưng không hiểu sao lại nói thành lời như vậy.
" Ngươi là muốn biểu diễn cho ta xem khiến ta vui vẻ sao?" Lãnh Phong Lam nhàn nhạt cười cười, nhưng không có nhìn Lục Vũ Hạo.
" Ai muốn biểu diễn cho ngươi xem! Ngươi……" Lục Vũ Hạo mặt có điểm hồng, nắm chặt lấy mái ngói, đầu không dám quay sang.
" A a, đúng rồi quên không hỏi thân thể ngươi thế nào, không có cảm giác kỳ quái gì đi?" Lãnh Phong Lam đối với “Tình triền" trong lòng có chút sợ hãi.
Lục Vũ Hạo chớp cái gương mặt đỏ bừng, đứng lên, quát," Bổn đại gia được thật sự không cần ngươi quan tâm, đi mà nói chuyện một mình, bổn đại gia phải về ngủ!" Nhảy xuống, nhanh rời đi.
Lãnh Phong Lam cũng theo nhảy xuống, đứng trước mặt Lục Vũ Hạo," Tùy tùng Lâm Tư Nguyên của Sa Trầm Thanh nói muốn gặp ngươi, ngươi muốn gặp hắn chứ?"
" Lâm Tư Nguyên?" Lục Vũ Hạo lúc này mới nhớ tới thiếu niên mà hắn cứu không được, hắn mạnh mẽ gật gật đầu," Gặp, ta muốn gặp! Hắn rời khỏi bên người Sa Trầm Thanh, nhất định là đường cùng mới đến tìm ta."
“…… Ngươi phải cẩn thận một chút." Lãnh Phong Lam còn muốn nói cái gì, Lục Vũ Hạo ngắt lời nói," Ngươi cũng đừng dài dòng, ta hiện tại liền muốn gặp hắn, tay phải hắn vì cứu ta mà bị Sa Trầm Thanh hủy, ta nói gì cũng phải báo đáp hắn!"
" Hắn cứu ngươi?" Lãnh Phong Lam kinh ngạc,kìm lòng không được hai tay chế trụ bả vai Lục Vũ Hạo," Cũng chưa kịp hỏi, lúc ấy Sa Trầm Thanh có hay không làm gì ngươi?"
Lục Vũ Hạo mặt lại một lần nữa đỏ bừng, muốn giãy dụa khỏi hai bàn tay to lớn của Lãnh Phong Lam," Mới là lạ! Bổn đại gia mới không bị hắn thế nào! Ngươi buông ra ta!"
Lãnh Phong Lam kinh ngạc thấy mình thất thố, đành phải thu tay lại.
“…… Không bị thì tốt. Ta không hy vọng ngươi xảy ra nguy hiểm, sau đó lại quên hỏi ngươi, là ta sơ sẩy, lần sau chắc chắn sẽ không để ngươi một mình đương đầu với nguy hiểm." Lãnh Phong Lam nói ánh mắt cực ôn nhu, đáng tiếc Lục Vũ Hạo lại cúi đầu không nhìn thấy.
" Thiết, bổn đại gia phúc lớn mệnh lớn, hừ, ta trở về ngủ." Hắn muốn che dấu bối rối, nhanh rời đi, rồi lại bị gọi lại!
" Hạo……"
" Hỗn đản ngươi có chuyện gì không nói luôn một lần?" Lục Vũ Hạo nổi bão– hắn không biết mình vì sao sinh khí như vậy– không đúng, là ngượng ngùng, có cái gì ngượng ngùng! Không phải là hắn cùng Lãnh Phong Lam tự nguyện “Cái kia" sao! Người ta cũng chưa tính toán, mình vì sao nhỏ mọn như vậy? Chờ đã, đúng vậy, Lãnh Phong Lam chưa từng nhắc đến chuyện đó? Bị tổn thất chính là bổn đại gia ta a!
Không đúng, cẩn thận nghĩ lại, cư Lạc Tiểu Mặc nói, nam nhân cùng nam nhân" Cái kia", “thụ" sẽ chịu khổ sở hơn, nhưng là lúc mình tỉnh lại cũng không thấy gì thay đổi — hay là hắn đem Lãnh Phong Lam" Cái kia" Còn nói ngươi ta đừng để ý?
Nga, hắn cũng không phải người như thế đi?
Như thế nào cũng thấy mình chưa bị " Cái kia". Nhưng tại sao sau lưng lại xuất hiện Xích Phượng Điểu!
Như vậy– cũng chính là– kỳ thật—cố tình gây sự– loạn phát giận– siêu cấp không phân biệt tốt xấu là– hắn, tự, mình!
" Không…… Ta muốn nói, Xích Phượng Cung ở hướng ngược lại."
Lục Vũ Hạo đen mặt chuyển hướng, lúc đi ngang qua Lãnh Phong Lam liền nắm chặt tay lại– không được, cho dù là hắn nhớ rõ là hắn ôm Lãnh Phong Lam liếm ngón tay người ta, cho dù hắn thực sự mạc danh kỳ diệu " Cái kia" Lãnh Phong Lam thì hắn cũng không có thể nhận, tóm lại hắn nghĩ thự sự kỳ lạ!
" Ngươi trở về đi, mai ta sẽ an bài cho các ngươi gặp, nếu ngươi muốn gặp hắn liền theo ta đến đây đi."
Lục Vũ Hạo dừng lại.
Xoay người, lại đến gần Lãnh Phong Lam, cắn răng nghiến răng nói," Ngươi tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi cố ý, đi, ta hiện tại liền muốn gặp hắn!"
Hai người sóng vai đi cùng một chỗ.
Nhưng là.
Rõ ràng tựa hồ quan hệ có thân mật, nhưng dường như lại bị hiện thực tạo nên khoảng cách.
Lạc Tiểu Mặc đứng ở xa xa.
Lãnh Lam đến gần Lạc Tiểu Mặc, ngửa đầu," Lạc tỷ tỷ, Hạo ca ca thực sự phải đi sao?"
" Vì cái gì nghĩ như vậy?" Nàng kinh ngạc.
“…… Ta không biết." Giác quan thứ sáu của hài tử rất mãnh liệt.
" A a, có lẽ. Chúng ta rời khỏi thế giới kia đã lâu."
" Lam nhi không muốn Hạo ca ca đi."
“…… A a." Lạc Tiểu Mặc cười mà không đáp.
Nhân có vui buồn li hợp, nguyệt có lúc tỏ lúc mờ, lúc tròn lúc khuyết. Việc rất khó khăn. Chỉ mong đời người dài lâu, nghìn dặm cộng thiền quyên. (thiền quyên: xinh đẹp)
Nhưng hắn vẫn tưởng Lục Vũ Hạo cái gì cũng không biết, cho nên tiếp tục im lặng uy nghiêm bước đến bên giường.
Thế nhưng mỗi bước đi, hàn khí xung quanh Lục Vũ Hạo lại càng lớn.
Lãnh Phong Lam lần đầu tiên có cảm giác muốn rời khỏi nơi này.
" Lam, ngươi vất vả, đến, ngồi."
Lục Vũ Hạo bảo trì nụ cười, chính là tựa tiếu phi tiếu (ngoài cười nhưng trong không cười).
" Không, ta đến xem ngươi……"
Lãnh Phong Lam đứng ở cửa, trực giác nói cho hắn biết lui một bước trời cao biển rộng……
" Hừ hừ, đừng ngượng ngùng, dù sao hảo hán dám làm dám chịu, ngươi không thừa nhận?" Lục Vũ Hạo thiêu mi, gân xanh run rẩy.
" Thừa nhận?" Biểu tình băng lãnh giờ lại có chút nghi hoặc.
" Nga, kia ngươi chính là không thừa nhận?" Lục Vũ Hạo châm chọc cười.
“……" Từ từ, chính mình nên bình tĩnh phân tích tình trạng hiện giờ, Lục Vũ Hạo biểu tình này là vì……Không thấy Lâm Một Năm, chắc hắn đã hỏi Lâm Một Năm rồi biết hết sự thật?
“…… Lam, ta biết ta lúc ấy rất kỳ quái, ngươi không cần…… Cái kia…… Thực sai ý, ta không phải là ý tứ kia. Nếu đã xảy ra cái gì…… Cái gì cũng chưa phát sinh! Cái gì cũng chưa phát sinh! Ngươi coi như cái gì cũng chưa phát sinh, chúng ta về sau không cần ngủ cùng một chỗ, cho nên ách, ta thấy giường ở Hắc Long điện cũng rất lớn, Thái hậu cũng không ở đây, không cần diễn trò."
Lục Vũ Hạo hoa chân múa tay nỗ lực giải thích bản thân mình trong sạch.
Lãnh Phong Lam hiện tại là hoàn toàn hiểu được, hơn nữa hắn cũng đoán trước được, cho nên đã có cách xử lý.
Cho nên nói, thời điểm mình tuyên bố Lục Vũ Hạo là người yêu thương nhất trên đời, quả nhiên là tự mình đa tình. Bỏ đi, dù sao hắn cũng muốn cứu Lục Vũ Hạo, những chuyện khác cho qua đi.
Bất quá hắn cư xử như vậy trong trái tim lại đau nhức, là sao đây?
Mình còn cái gì không cam tâm? Sinh mệnh của mình cũng là một chuyện ngoài ý muốn. Có thể gặp, quen biết, coi như là cũng được đi.
Lãnh Phong Lam ánh mắt u ám," Ngươi nghĩ như vậy thực tốt lắm."
Lục Vũ Hạo thấy Lãnh Phong Lam sau khi nghe mình nói biểu tình có chút khổ sở. Kỳ thật nếu là người khác, đương nhiên sẽ không thấy được biểu tình này trên khuôn mặt van năm không đổi kia, nhưng Lục Vũ Hạo lại thấy được Lãnh Phong Lam nhìn qua thực khổ tâm. Khổ sở, trong lòng hắn khẽ động, có chút chua xót……
Thích rốt cuộc là cảm giác gì?
Là Sa Tần vội vả thúc ngựa đi gặp Lãnh Mẫn Chi?
Là cái loại nhìn người mình yêu chịu khổ cực trong lòng thấy thống khổ sao?
Hắn không hiểu.
Nếu là như thế này, thì hắn nhất định không thích Sa Trầm Thanh.
Bởi vì thời điểm rời xa Sa Trầm Thanh, trong lòng lại cảm thấy cao hứng. Giải thoát. Tự do.
Lâm Tư Nguyên ngồi trên ngựa, hắn nhìn bầu trời, bỗng nhiên thấy vô cùng quen thuộc, giống như tự do của mình. Hắn phi ngựa như điên, nếu không phải Sa Tần còn bên cạnh hắn, hắn thật muốn thỏa sức hò reo nếu không phải, cánh tay phải mất chi giác, bằng không hắn lại càng vui vẻ hơn.
" Uy, Lâm Tư Nguyên, ngươi có kế hoạch gì?" Sa Tần chăm chú hỏi.
“…… Vì thành công trước mắt, ta không thể tiết lộ một chữ." Lâm Tư Nguyên khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú không biểu lộ gì cả, hắn nhìn chăm chú vào Hoàng cung Thiên Phong trước mắt, ánh mắt thực sự rất đẹp.
“…… Ta thầm nghĩ cứu Mẫn Chi, ta biết ca ca đối với ngươi quá phận một chút, nhưng ta sẽ không để ngươi chạy trốn. Ngươi đừng tưởng rằng ta sẽ sở sẩy để người thoát." Sa Tần biết rõ Sa Trầm Thanh cho dù ca ca ruột, nhưng khi nổi giận rất khó đối phó.
" Ta còn không có khả năng biến mất trước mắt công chúa điện hạ tài trí hơn người." Lâm Tư Nguyên chỉ có mười bốn tuổi, nhưng lại tuyệt không có chút sợ hãi trong lời nói. Hắn nhìn thấy cửa thành Thiên Phong quốc, hắn nhớ lúc Lục Vũ Hạo đứng một mình tại nơi này.
" Tốt nhất ngươi cũng đừng mong may mắn, cho dù là giết ngươi, thi thể cũng phải theo ta về Địa Hỏa!" Sa Tần quay đầu nhìn cửa thành Thiên Phong quốc. Gió lớn khiến áo choàng đỏ bay phần phật.
Lâm Tư Nguyên tại khoảnh khắc nàng quay đầu khẽ cười.
Không cần ngươi động thủ, chỉ cần thất bại, ta lại lần nữa trở lại Địa Hỏa, ta sẽ tự mình kết thúc. Chỉ tiếc linh hồn không thể trở lại nơi trời xanh mây trắng này được, xem như là tiếc nuối duy nhất.
Có thể là Lục Vũ Hạo hiểu lầm quan hệ của hắn với Lãnh Phong Lam, cho nên hiện tại một mực lảng tránh y, mà Lãnh Phong Lam vì phải tiếp đãi Địa Hỏa quốc công chúa Sa Tần mà không thể gặp Lục Vũ Hạo, lại cũng không biết Lãnh Lam cũng Lục Tiểu Mục chạy đi đâu, Xích Phương Cung đột nhiên yên tĩnh đến đáng sợ. Lâm Một Năm sợ mình nói ra điều gì khiến Lục Vũ Hạo mất hứng thì càng hỏng bét, vì thế ngoại trừ bắt buộc cũng không xuất hiện trước mắt Lục Vũ Hạo.
Lục Vũ Hạo phải làm gì? Kim Thành ở lãnh cung cũng đã hồi quốc rồi, mình phải tìm ai nói chuyện?
Đang nhàm chán Lục Vũ Hạo chợt nhớ tới người thân duy nhất ( bạn bè) Lạc Tiểu Mặc, nhưng là– tên kia lấy cớ tìm Hắc Long mà biến mất dạng.
“…… Ngươi nói, tùy tiện đến một hai người cho ta nói chuyện……"
Trả lời hắn là phòng ốc vắng lặng.
Hắn đành phải đi ra khỏi Xích Phương Cung loăng quăng.
Sau đó, hắn giống như lần đầu tiên, lạc đường.
Bỗng nhiên–
Hắn bị tiếng tiêu tịch liêu hấp dẫn.
Theo tiếng nhìn lại, một bóng người ngồi trên nóc Hắc Long điện thổi tiêu?
Sử dụng dị năng, Lục Vũ Hạo phi thân lên nóc nhà. Chính là hiện tại phát hiện kia là ai.
" Khái, Lam a, đã trễ thế này còn không ngủ a? Không có việc gì ta đi trước." Lục Vũ Hạo liền muốn xoay người, nhưng lại không thể đi tiếp, bởi vì Lãnh Phong Lam mở miệng–
" Hạo…… Có thể nói chuyện với ta được không? Ta sợ sau này rất ít cơ hội."
Lục Vũ Hạo giật mình, dừng cước bộ.
Không biết vì sao dừng lại, sau đó xoay người, ngồi bên cạnh Lãnh Phong Lam.
Trăng tròn. Lãnh nguyệt.
" Khúc nhạc ban nãy, là khúc nhạc đại tẩu khi còn sống thích nhất, đại ca đạn cầm (đánh đàn), ta thổi tiêu, đại tẩu múa. Tại phượng hà sơn, hắn không phải Hoàng đế, nàng cũng không là Hoàng hậu, là người thân quan trọng nhất của ta." Lãnh Phong Lam hắc mâu thâm thúy, gương mặt cương nghị anh tuấn nhớ lại chuyện cũ mà có chút chua xót," Chúng ta vốn quyết định, lúc sinh thần Mẫu hậu sẽ diễn cho nàng xem, hy vọng nàng…… có thể vui vẻ một chút, nhưng kết quả, hết thảy đều thay đổi."
“……" Lục Vũ Hạo trái tim vì thanh âm trầm thấp của Lãnh Phong Lam mà có chút rung động," Ta…… không biết nhảy múa cũng không biết đánh đàn." Hắn muốn an ủi Lãnh Phong Lam một chút, nhưng không hiểu sao lại nói thành lời như vậy.
" Ngươi là muốn biểu diễn cho ta xem khiến ta vui vẻ sao?" Lãnh Phong Lam nhàn nhạt cười cười, nhưng không có nhìn Lục Vũ Hạo.
" Ai muốn biểu diễn cho ngươi xem! Ngươi……" Lục Vũ Hạo mặt có điểm hồng, nắm chặt lấy mái ngói, đầu không dám quay sang.
" A a, đúng rồi quên không hỏi thân thể ngươi thế nào, không có cảm giác kỳ quái gì đi?" Lãnh Phong Lam đối với “Tình triền" trong lòng có chút sợ hãi.
Lục Vũ Hạo chớp cái gương mặt đỏ bừng, đứng lên, quát," Bổn đại gia được thật sự không cần ngươi quan tâm, đi mà nói chuyện một mình, bổn đại gia phải về ngủ!" Nhảy xuống, nhanh rời đi.
Lãnh Phong Lam cũng theo nhảy xuống, đứng trước mặt Lục Vũ Hạo," Tùy tùng Lâm Tư Nguyên của Sa Trầm Thanh nói muốn gặp ngươi, ngươi muốn gặp hắn chứ?"
" Lâm Tư Nguyên?" Lục Vũ Hạo lúc này mới nhớ tới thiếu niên mà hắn cứu không được, hắn mạnh mẽ gật gật đầu," Gặp, ta muốn gặp! Hắn rời khỏi bên người Sa Trầm Thanh, nhất định là đường cùng mới đến tìm ta."
“…… Ngươi phải cẩn thận một chút." Lãnh Phong Lam còn muốn nói cái gì, Lục Vũ Hạo ngắt lời nói," Ngươi cũng đừng dài dòng, ta hiện tại liền muốn gặp hắn, tay phải hắn vì cứu ta mà bị Sa Trầm Thanh hủy, ta nói gì cũng phải báo đáp hắn!"
" Hắn cứu ngươi?" Lãnh Phong Lam kinh ngạc,kìm lòng không được hai tay chế trụ bả vai Lục Vũ Hạo," Cũng chưa kịp hỏi, lúc ấy Sa Trầm Thanh có hay không làm gì ngươi?"
Lục Vũ Hạo mặt lại một lần nữa đỏ bừng, muốn giãy dụa khỏi hai bàn tay to lớn của Lãnh Phong Lam," Mới là lạ! Bổn đại gia mới không bị hắn thế nào! Ngươi buông ra ta!"
Lãnh Phong Lam kinh ngạc thấy mình thất thố, đành phải thu tay lại.
“…… Không bị thì tốt. Ta không hy vọng ngươi xảy ra nguy hiểm, sau đó lại quên hỏi ngươi, là ta sơ sẩy, lần sau chắc chắn sẽ không để ngươi một mình đương đầu với nguy hiểm." Lãnh Phong Lam nói ánh mắt cực ôn nhu, đáng tiếc Lục Vũ Hạo lại cúi đầu không nhìn thấy.
" Thiết, bổn đại gia phúc lớn mệnh lớn, hừ, ta trở về ngủ." Hắn muốn che dấu bối rối, nhanh rời đi, rồi lại bị gọi lại!
" Hạo……"
" Hỗn đản ngươi có chuyện gì không nói luôn một lần?" Lục Vũ Hạo nổi bão– hắn không biết mình vì sao sinh khí như vậy– không đúng, là ngượng ngùng, có cái gì ngượng ngùng! Không phải là hắn cùng Lãnh Phong Lam tự nguyện “Cái kia" sao! Người ta cũng chưa tính toán, mình vì sao nhỏ mọn như vậy? Chờ đã, đúng vậy, Lãnh Phong Lam chưa từng nhắc đến chuyện đó? Bị tổn thất chính là bổn đại gia ta a!
Không đúng, cẩn thận nghĩ lại, cư Lạc Tiểu Mặc nói, nam nhân cùng nam nhân" Cái kia", “thụ" sẽ chịu khổ sở hơn, nhưng là lúc mình tỉnh lại cũng không thấy gì thay đổi — hay là hắn đem Lãnh Phong Lam" Cái kia" Còn nói ngươi ta đừng để ý?
Nga, hắn cũng không phải người như thế đi?
Như thế nào cũng thấy mình chưa bị " Cái kia". Nhưng tại sao sau lưng lại xuất hiện Xích Phượng Điểu!
Như vậy– cũng chính là– kỳ thật—cố tình gây sự– loạn phát giận– siêu cấp không phân biệt tốt xấu là– hắn, tự, mình!
" Không…… Ta muốn nói, Xích Phượng Cung ở hướng ngược lại."
Lục Vũ Hạo đen mặt chuyển hướng, lúc đi ngang qua Lãnh Phong Lam liền nắm chặt tay lại– không được, cho dù là hắn nhớ rõ là hắn ôm Lãnh Phong Lam liếm ngón tay người ta, cho dù hắn thực sự mạc danh kỳ diệu " Cái kia" Lãnh Phong Lam thì hắn cũng không có thể nhận, tóm lại hắn nghĩ thự sự kỳ lạ!
" Ngươi trở về đi, mai ta sẽ an bài cho các ngươi gặp, nếu ngươi muốn gặp hắn liền theo ta đến đây đi."
Lục Vũ Hạo dừng lại.
Xoay người, lại đến gần Lãnh Phong Lam, cắn răng nghiến răng nói," Ngươi tốt nhất đừng để ta phát hiện ngươi cố ý, đi, ta hiện tại liền muốn gặp hắn!"
Hai người sóng vai đi cùng một chỗ.
Nhưng là.
Rõ ràng tựa hồ quan hệ có thân mật, nhưng dường như lại bị hiện thực tạo nên khoảng cách.
Lạc Tiểu Mặc đứng ở xa xa.
Lãnh Lam đến gần Lạc Tiểu Mặc, ngửa đầu," Lạc tỷ tỷ, Hạo ca ca thực sự phải đi sao?"
" Vì cái gì nghĩ như vậy?" Nàng kinh ngạc.
“…… Ta không biết." Giác quan thứ sáu của hài tử rất mãnh liệt.
" A a, có lẽ. Chúng ta rời khỏi thế giới kia đã lâu."
" Lam nhi không muốn Hạo ca ca đi."
“…… A a." Lạc Tiểu Mặc cười mà không đáp.
Nhân có vui buồn li hợp, nguyệt có lúc tỏ lúc mờ, lúc tròn lúc khuyết. Việc rất khó khăn. Chỉ mong đời người dài lâu, nghìn dặm cộng thiền quyên. (thiền quyên: xinh đẹp)
Tác giả :
Dạ Hoàn Thanh