Toái Phong Thiên
Chương 18: Diễn kịch (trung hạ)
" Hạo ca ca, Hạo ca ca ta có một tin tốt và một tin xấu!" Lãnh Lam khuôn mặt nhỏ nhắn cười nở hoa, lại tại thấy Lục Vũ Hạo tựa hồ không được vui vẻ nên thật cẩn thận nói," Hạo ca ca ngươi làm sao vậy, tâm tình bất hảo?"
“……" Bởi vì vừa mới hiểu được chính mình tựa hồ không hoàn thành yêu cầu của bằng hữu thì vô pháp trở về thế giới hiện tại, rất muốn ép buộc bản thân coi đây là giấc mơ tỉnh lại liền tốt lắm, nhưng hiện tại lại không phải vậy. Vì thế biểu tình chết lặng…
“…… Hạo ca ca ngươi không có việc gì đi? Chẳng lẽ Phụ hoàng tối hôm qua đem ngươi làm gì sao?" Lời nói đúng là phi thường lo lắng nhìn Lục Vũ Hạo.
Đập một cái vào đầu thằng quỉ nhỏ, Lục Vũ Hạo tức giận nói," Trước tiên là nói về tin xấu."
Sách, Hạo ca ca giảo hoạt cư nhiên đánh trống lảng? Phụ hoàng không nói, ngươi cũng không nói – tối hôm qua có quỷ? – Đúng là rất đáng nghi!
" Tin xấu chính là, Hàn Ngự ca ca tựa hồ chủ động thỉnh muốn đi trấn thủ biên cương." Lãnh Lam nghiêng đầu nói," Làm sao bây giờ? Ta đi xem Thủy Nguyệt công chúa, tựa hồ khóc nhiều đến đỏ cả mắt."
Lục Vũ Hạo bị biến cố này làm cho choáng váng, hắn không thể tin được nói," Không thể nào? Ta đặc biệt tạo ra cơ hội, bọn họ cãi nhau sao? Trách không được lúc Hàn Ngự từ Nguyệt Hoa Các mặt không chút thay đổi! Tính đi tính lại, lại sơ sót điểm này!"
Lãnh Lam cũng không biết được kế hoạch của Lục Vũ Hạo, bất lực nắm lấy cánh tay Lục Vũ Hạo," Hạo ca ca chẳng lẽ ngươi muốn tác hợp Thủy Nguyệt Hàm cùng Hàn Ngự ca ca sao? Hàn Ngự ca ca chính là cháu của Hoàng tổ mẫu, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không đối nghịch với hoàng tổ mẫu."
Hắn liền biết Thái hậu vừa rồi tới rốt cuộc uy hiếp hắn cái gì, nguyên lai bóng đen Lâm Một Năm nhìn chỉ sợ chính là người của Thái hậu!
Được lắm, hiện tại kế hoạch của mình chỉ sợ cũng bị người ta đoán được một phần, phỏng chừng là do sơ hở thực hiện.
Không đúng, hắn thất bại là bởi vì Lãnh Phong Lam không nói cho hắn Hàn Ngự cư nhiên là cháu của Thái hậu! Còn tưởng rằng là tâm phúc của hắn!
Hay là Lãnh Phong Lam cố ý không nói? Hắn là vì cái gì? Hay là hắn đơn thuần quên nói?
Hắc bồ đào giống ánh mắt đảo đảo, giương mắt nhìn Lục Vũ Hạo, Lãnh Lam tươi cười ngắt lời nói," Còn có một tin tốt Hạo ca ca ngươi có muốn nghe!"
" Ân? Là cái gì?"
" Phụ hoàng đồng ý về sau cho ‘Mẫu hậu’ tự mình dạy ta học! Ha ha, thế nào, Hạo ca ca ngươi cao hứng không?" Lãnh Lam nhảy bổ vảo trong lòng Lục Vũ Hạo, dụi dụi, có thể là rất cao hứng thế cho nên đắc ý vênh váo," Về sau có thể thường xuyên gặp lại Tiểu Mục còn có thể nhìn thấy hàng trăm biểu tình khó gặp của Phụ hoàng ha ha!"
Đã biết động cơ của tiểu quỉ này không đơn thuần. Mà Lãnh Phong Lam đồng ý việc này động cơ cũng không đơn thuần.
Hay là bởi vì Lãnh Lam không phải ngươi thân sinh nên ngươi liền như vậy vô tình đem hắn ném cho ta? Lãnh Phong Lam ngươi thực quá phận, biết ta sợ phiền toái còn muốn làm ta chịu chung phiên toái với ngươi? Cố ý, tuyệt đối là cố ý!
“…… Đúng rồi Hạo ca ca, Tiểu Mục thế nào, ta nghe nói hắn vẫn còn ở Thủy Nguyệt quốc chưa thoát ra được." Lời nói đúng là có chút phiền muộn.
Di di? Từ từ, tiểu quỷ này đối với cái tên đệ đệ đáng chém ngàn lần kia lại có biểu tình như thế này?
Hắn nói bọn họ là cùng nhau lớn lên?
Hắn giống như phát hiện chuyện tốt…… Nói như vậy về sau tiểu tử này có lẽ là công cụ tốt để “Uy hiếp" tên đệ đệ kia?
Hắc hắc, hắc hắc.
Người ta nói Thượng đế cho ngươi đóng một cánh cửa sẽ liền cho ngươi mở một cánh. Trời không tuyệt đường người, thực sự là trời không tuyệt đường người a!
Lục Tiểu Mục ta muốn ngươi hảo hảo tỉnh ngộ a, dám cho thân sinh ca ca của ngươi uống mê dược còn đem ta gả cho tên nam nhân gia hỏa kia, hại ta như thế này, Lục Vũ Hạo ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi cứ chờ đi, đợi bị ta đem ruột gan ra cắt từng khúc a……
Vì thế rất nhiều năm sau, Lục Tiểu Mục mỗi lần nhớ lại đều nghĩ chính mình đối ai cũng có thể tính kế duy độc chứ tuyệt đối không thể đối ca ca mình. Hạnh phúc của mình (Hạnh phúc?) còn suýt nữa chôn vùi tại Lục Vũ Hạo khiến cho hắn cùng Lãnh Lam trong lúc đó tạo ra một hệ liệt hiểu lầm. Mà thôi, cũng đều là để sau này hẵng nói.
Hiện tại chúng ta quay về với nhân vật chính Lục Vũ Hạo đang nhìn Lãnh Lam, một bên cảm thấy trăm chuyển ngàn hồi.
Đúng vậy, hiện nay mình trên danh nghĩa là Hoàng hậu, làm cái gì cũng đều bị giới hạn, thế nhưng không có cái thân phận này thì cũng nửa bước khó đi, cho dù cha mình có rất nhiều tiền thế nhưng không có quyền lực thì cũng bằng không.
Cho nên Lục Vũ Hạo nghĩ trước mặt cứ cùng Lãnh Phong Lam quan hệ, thuận tiện cũng tạo quan hệ với đệ đệ. Dù sao đi nữa thì thực quyền cha cũng để lại cho chính mình, bên ngoài đã có đệ đệ Lục Tiểu Mục thượng hành tẩu vu các quốc gia cũng là lợi thế duy nhất của mình. Có lợi thế, hơn nữa có Lãnh Phong Lam này hợp tác, đại khái với chút tài năng của mình cũng có thể làm nên chuyện……
Nghĩ đến đấy, Lục Vũ Hạo nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lãnh Lam.
Ngươi có một nội gian là cháu ngươi, ta tự nhiên hội đem hắn bồi dưỡng thành song diện gián điệp. (gián điệp hai mang)
Lãnh Lam đúng là một quân cờ tốt cũng là một quân cờ vững chắc, ngươi là đối ta lo lắng. Bất quá nên như vậy, nếu không chỉ sợ ngươi đã sớm chết tại Hoàng cung này. Lãnh Phong Lam…… Ta nên xử lý quan hệ của chúng ta như thế nào?
Bằng hữu? Đối tác? Hay là…… thứ khác?
Không thể phủ nhận, Lãnh Lam cùng Lãnh Phong Lam hai người lần đầu tiên khiến Lục Vũ Hạo tại ở thế giới thần tiên này cảm nhận được ấm áp mà vô thức dựa vào, cảm giác được tình cảm gia đình ở hai người này, có lẽ là nhận thức này còn quá ít, cho nên vô pháp xâm nhập, có lẽ là vì quyền lực khiến cho bọn họ không ngừng nghi kị, thế nhưng Lục Vũ Hạo lại có khả năng minh bạch giống như Lãnh Phong Lam, người như vậy nhất định là sẽ không hy vọng người khác biết được nhiều về mình. Thân sinh mẫu thân tự hạ độc thực thương tâm, lúc bị đưa đến Cô nhi viện chính mình liền hiểu được.
Cái cảm giác này đã khắc sâu vào trong tim…
Thế nhưng hắn lại đem tất cả sự tình nói cho mình. Nói hắn không thẳng thắn thế nhưng chính mình thì sao?
Có hay không đợi chính mình nguyện ý đem chuyện của mình nói cho Lãnh Phong Lam đến lúc đấy mới coi mình là bằng hữu?
“…… Tiểu Lam nhi, ngươi hiểu rõ thúc thúc ngươi chứ?" Lục Vũ Hạo hỏi.
“…… Cũng không phải không hiểu. Chẳng qua trước khi cha chết, thúc thúc luôn cười thật sự ôn nhu, không giống hiện tại cả ngày bản cái mặt. Kỳ thật thúc thúc là một người rất ôn nhu." Lãnh Lam lần đầu nói rất nghiêm túc.
" Nga, ngươi tựa hồ đối với cha ngươi còn không thân cận bằng Lam?" Lục Vũ Hạo cười nhìn Lãnh Lam.
" Kỳ thật lúc ta sinh hạ thân thể cũng không hảo, Mẫu hậu khó sinh……" Nói tới đây Lãnh Lam ánh mắt tối lại, không còn hồn nhiên nói," Ta đối mẫu hậu cũng không biết nhiều, Phụ hoàng đem ta đi Phượng Hà Sơn tĩnh dưỡng, ta chính là tại nơi đây cùng thúc thúc rất thân thiết. Thời điểm chúng ta gặp Tiểu Mục còn có ngươi……" Lãnh Lam thở dài," Ta đối mẫu hậu thật sự không biết, phần lớn là thúc thúc nói cho ta. Còn hơn Phụ hoàng, Lam thúc thúc kỳ thật càng giống Phụ hoàng của ta hơn. Chẳng qua ta chỉ ngơ ngẩn không lâu liền rời Phượng Hà Sơn hồi cung, cho đến khi Tứ hoàng thúc bức cung ta mới lại thấy Lam thúc thúc, hắn lúc ấy thực thương tâm, tựa như vẻ mặt hắn mỗi khi nói đến mẫu thân ta."
Lục Vũ Hạo dưới đáy lòng đem mấy cái lời này âm thầm nhớ kỹ, hắn nhẹ nhàng đem Lãnh Lam ôm ở trong lòng nói," Ngươi, chưa thấy qua Mẫu hậu ngươi phải không? Một lần cũng không có?"
“…… Bức họa ta đã nhìn qua, bất quá là thúc thúc họa." Lãnh Lam tựa hồ rất khó chịu, đầu nhỏ vùi vào trong lòng Lục Vũ Hạo.
Xích Phượng Cung chợt yên lặng, hai ngươi tịnh mịch gắt gao ôm lấy, có lẽ là đồng dạng cô độc, đồng dạng tịch mịch.
" Tiểu Lam……" Lục Vũ Hạo cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ôm lấy đứa nhỏ giống như mình hồi bảy tám tuồi, đứa nhỏ này cùng chính mình ngày xưa rất giống nhau, hắn khó chịu, Lục Vũ Hạo cũng rất khó chịu.
Lãnh Lam hốc mắt hồng hồng, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt khát vọng nhìn Lục Vũ Hạo," Hạo ca ca có thể cùng tiểu Lam chứ? Cùng Hạo ca ca ở một chỗ, tiểu Lam thấy thực vui vẻ. Đáp ứng ta Hạo ca ca, được không?"
“……" Lục Vũ Hạo lấy tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Lãnh Lam, khẽ cười cười, tựa hồ là hắn không có biện pháp.
Ai ngờ, Lãnh Lam nắm lấy ngón tay, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười," Lần này không được nuốt lời nga!"
Lục Vũ Hạo vừa mới có điểm cảm động lại lập tức nghiến răng nói," Ngươi không phải muốn ‘Mẫu hậu’ dạy dỗ ngươi sao a? Được, hôm nay chúng ta liền học bài đầu tiên, cái gì gọi là nghiêm túc thiện mỹ! Cư nhiên lại đây chơi đùa? Được, lần này cho ngươi xem hậu quả của việc lừa gạt ta!"
" A a a a Hạo ca ca không cần a–!" Lãnh Lam lần đầu tiên gặp tình huống này, có vẻ sợ hãi.
Lục Vũ Hạo bất chấp tất cả, một tay kéo quần hắn xuống, đối với cái mông trắng nõn phấn nộn mà dơ tay lên," Ba!" Thanh âm thanh thúy vang lên trong Xích Phương Cung, còn có một người cười gian cùng một người khóc nháo.
Kỳ thật Lục Vũ Hạo còn ảo tưởng có nhi tử đến cung mình để chơi đùa, không nghĩ tới ngày này thực mau sẽ đến!
Ngoài cửa.
" Bệ hạ người không đi vào sao?" Lâm Một Năm nhìn thấy Lãnh Phong Lam tựa hồ đang cười(?) nên cẩn thận hỏi.
" Không. Ta cũng còn không nỡ đánh, để hắn hảo hảo quản giáo một chút cũng tốt. Đúng rồi Một Năm, trong khoảng thời gian này hảo hảo chú ý cảnh giới Xích Phượng Cung, Sa Trầm Thanh sẽ có động thái. Còn có, liên lạc một chút với sư phụ, ta có việc muốn nói. Cuối cùng nhớ rõ đến Nguyệt Hoa Các tìm Hàn Ngự đến gặp ta, nói cho hắn biết hắn muốn đi trấn giữ biên cương thực sự không có khả năng." Trường y hắc để tơ vàng lộ đầy khí phách, Lãnh Phong Lam biểu tình từ nhu hòa liền chuyển sang nghiêm túc.
Lâm Một Năm là người do Tiêu Dao Vương bồi dưỡng, tự nhiên là người của Lãnh Phong Lam, hắn gật đầu," Tuân mệnh, nô tài đi làm ngay."
“……" Bởi vì vừa mới hiểu được chính mình tựa hồ không hoàn thành yêu cầu của bằng hữu thì vô pháp trở về thế giới hiện tại, rất muốn ép buộc bản thân coi đây là giấc mơ tỉnh lại liền tốt lắm, nhưng hiện tại lại không phải vậy. Vì thế biểu tình chết lặng…
“…… Hạo ca ca ngươi không có việc gì đi? Chẳng lẽ Phụ hoàng tối hôm qua đem ngươi làm gì sao?" Lời nói đúng là phi thường lo lắng nhìn Lục Vũ Hạo.
Đập một cái vào đầu thằng quỉ nhỏ, Lục Vũ Hạo tức giận nói," Trước tiên là nói về tin xấu."
Sách, Hạo ca ca giảo hoạt cư nhiên đánh trống lảng? Phụ hoàng không nói, ngươi cũng không nói – tối hôm qua có quỷ? – Đúng là rất đáng nghi!
" Tin xấu chính là, Hàn Ngự ca ca tựa hồ chủ động thỉnh muốn đi trấn thủ biên cương." Lãnh Lam nghiêng đầu nói," Làm sao bây giờ? Ta đi xem Thủy Nguyệt công chúa, tựa hồ khóc nhiều đến đỏ cả mắt."
Lục Vũ Hạo bị biến cố này làm cho choáng váng, hắn không thể tin được nói," Không thể nào? Ta đặc biệt tạo ra cơ hội, bọn họ cãi nhau sao? Trách không được lúc Hàn Ngự từ Nguyệt Hoa Các mặt không chút thay đổi! Tính đi tính lại, lại sơ sót điểm này!"
Lãnh Lam cũng không biết được kế hoạch của Lục Vũ Hạo, bất lực nắm lấy cánh tay Lục Vũ Hạo," Hạo ca ca chẳng lẽ ngươi muốn tác hợp Thủy Nguyệt Hàm cùng Hàn Ngự ca ca sao? Hàn Ngự ca ca chính là cháu của Hoàng tổ mẫu, hắn vô luận như thế nào cũng sẽ không đối nghịch với hoàng tổ mẫu."
Hắn liền biết Thái hậu vừa rồi tới rốt cuộc uy hiếp hắn cái gì, nguyên lai bóng đen Lâm Một Năm nhìn chỉ sợ chính là người của Thái hậu!
Được lắm, hiện tại kế hoạch của mình chỉ sợ cũng bị người ta đoán được một phần, phỏng chừng là do sơ hở thực hiện.
Không đúng, hắn thất bại là bởi vì Lãnh Phong Lam không nói cho hắn Hàn Ngự cư nhiên là cháu của Thái hậu! Còn tưởng rằng là tâm phúc của hắn!
Hay là Lãnh Phong Lam cố ý không nói? Hắn là vì cái gì? Hay là hắn đơn thuần quên nói?
Hắc bồ đào giống ánh mắt đảo đảo, giương mắt nhìn Lục Vũ Hạo, Lãnh Lam tươi cười ngắt lời nói," Còn có một tin tốt Hạo ca ca ngươi có muốn nghe!"
" Ân? Là cái gì?"
" Phụ hoàng đồng ý về sau cho ‘Mẫu hậu’ tự mình dạy ta học! Ha ha, thế nào, Hạo ca ca ngươi cao hứng không?" Lãnh Lam nhảy bổ vảo trong lòng Lục Vũ Hạo, dụi dụi, có thể là rất cao hứng thế cho nên đắc ý vênh váo," Về sau có thể thường xuyên gặp lại Tiểu Mục còn có thể nhìn thấy hàng trăm biểu tình khó gặp của Phụ hoàng ha ha!"
Đã biết động cơ của tiểu quỉ này không đơn thuần. Mà Lãnh Phong Lam đồng ý việc này động cơ cũng không đơn thuần.
Hay là bởi vì Lãnh Lam không phải ngươi thân sinh nên ngươi liền như vậy vô tình đem hắn ném cho ta? Lãnh Phong Lam ngươi thực quá phận, biết ta sợ phiền toái còn muốn làm ta chịu chung phiên toái với ngươi? Cố ý, tuyệt đối là cố ý!
“…… Đúng rồi Hạo ca ca, Tiểu Mục thế nào, ta nghe nói hắn vẫn còn ở Thủy Nguyệt quốc chưa thoát ra được." Lời nói đúng là có chút phiền muộn.
Di di? Từ từ, tiểu quỷ này đối với cái tên đệ đệ đáng chém ngàn lần kia lại có biểu tình như thế này?
Hắn nói bọn họ là cùng nhau lớn lên?
Hắn giống như phát hiện chuyện tốt…… Nói như vậy về sau tiểu tử này có lẽ là công cụ tốt để “Uy hiếp" tên đệ đệ kia?
Hắc hắc, hắc hắc.
Người ta nói Thượng đế cho ngươi đóng một cánh cửa sẽ liền cho ngươi mở một cánh. Trời không tuyệt đường người, thực sự là trời không tuyệt đường người a!
Lục Tiểu Mục ta muốn ngươi hảo hảo tỉnh ngộ a, dám cho thân sinh ca ca của ngươi uống mê dược còn đem ta gả cho tên nam nhân gia hỏa kia, hại ta như thế này, Lục Vũ Hạo ta tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý đồ, ngươi cứ chờ đi, đợi bị ta đem ruột gan ra cắt từng khúc a……
Vì thế rất nhiều năm sau, Lục Tiểu Mục mỗi lần nhớ lại đều nghĩ chính mình đối ai cũng có thể tính kế duy độc chứ tuyệt đối không thể đối ca ca mình. Hạnh phúc của mình (Hạnh phúc?) còn suýt nữa chôn vùi tại Lục Vũ Hạo khiến cho hắn cùng Lãnh Lam trong lúc đó tạo ra một hệ liệt hiểu lầm. Mà thôi, cũng đều là để sau này hẵng nói.
Hiện tại chúng ta quay về với nhân vật chính Lục Vũ Hạo đang nhìn Lãnh Lam, một bên cảm thấy trăm chuyển ngàn hồi.
Đúng vậy, hiện nay mình trên danh nghĩa là Hoàng hậu, làm cái gì cũng đều bị giới hạn, thế nhưng không có cái thân phận này thì cũng nửa bước khó đi, cho dù cha mình có rất nhiều tiền thế nhưng không có quyền lực thì cũng bằng không.
Cho nên Lục Vũ Hạo nghĩ trước mặt cứ cùng Lãnh Phong Lam quan hệ, thuận tiện cũng tạo quan hệ với đệ đệ. Dù sao đi nữa thì thực quyền cha cũng để lại cho chính mình, bên ngoài đã có đệ đệ Lục Tiểu Mục thượng hành tẩu vu các quốc gia cũng là lợi thế duy nhất của mình. Có lợi thế, hơn nữa có Lãnh Phong Lam này hợp tác, đại khái với chút tài năng của mình cũng có thể làm nên chuyện……
Nghĩ đến đấy, Lục Vũ Hạo nhẹ nhàng xoa xoa đầu Lãnh Lam.
Ngươi có một nội gian là cháu ngươi, ta tự nhiên hội đem hắn bồi dưỡng thành song diện gián điệp. (gián điệp hai mang)
Lãnh Lam đúng là một quân cờ tốt cũng là một quân cờ vững chắc, ngươi là đối ta lo lắng. Bất quá nên như vậy, nếu không chỉ sợ ngươi đã sớm chết tại Hoàng cung này. Lãnh Phong Lam…… Ta nên xử lý quan hệ của chúng ta như thế nào?
Bằng hữu? Đối tác? Hay là…… thứ khác?
Không thể phủ nhận, Lãnh Lam cùng Lãnh Phong Lam hai người lần đầu tiên khiến Lục Vũ Hạo tại ở thế giới thần tiên này cảm nhận được ấm áp mà vô thức dựa vào, cảm giác được tình cảm gia đình ở hai người này, có lẽ là nhận thức này còn quá ít, cho nên vô pháp xâm nhập, có lẽ là vì quyền lực khiến cho bọn họ không ngừng nghi kị, thế nhưng Lục Vũ Hạo lại có khả năng minh bạch giống như Lãnh Phong Lam, người như vậy nhất định là sẽ không hy vọng người khác biết được nhiều về mình. Thân sinh mẫu thân tự hạ độc thực thương tâm, lúc bị đưa đến Cô nhi viện chính mình liền hiểu được.
Cái cảm giác này đã khắc sâu vào trong tim…
Thế nhưng hắn lại đem tất cả sự tình nói cho mình. Nói hắn không thẳng thắn thế nhưng chính mình thì sao?
Có hay không đợi chính mình nguyện ý đem chuyện của mình nói cho Lãnh Phong Lam đến lúc đấy mới coi mình là bằng hữu?
“…… Tiểu Lam nhi, ngươi hiểu rõ thúc thúc ngươi chứ?" Lục Vũ Hạo hỏi.
“…… Cũng không phải không hiểu. Chẳng qua trước khi cha chết, thúc thúc luôn cười thật sự ôn nhu, không giống hiện tại cả ngày bản cái mặt. Kỳ thật thúc thúc là một người rất ôn nhu." Lãnh Lam lần đầu nói rất nghiêm túc.
" Nga, ngươi tựa hồ đối với cha ngươi còn không thân cận bằng Lam?" Lục Vũ Hạo cười nhìn Lãnh Lam.
" Kỳ thật lúc ta sinh hạ thân thể cũng không hảo, Mẫu hậu khó sinh……" Nói tới đây Lãnh Lam ánh mắt tối lại, không còn hồn nhiên nói," Ta đối mẫu hậu cũng không biết nhiều, Phụ hoàng đem ta đi Phượng Hà Sơn tĩnh dưỡng, ta chính là tại nơi đây cùng thúc thúc rất thân thiết. Thời điểm chúng ta gặp Tiểu Mục còn có ngươi……" Lãnh Lam thở dài," Ta đối mẫu hậu thật sự không biết, phần lớn là thúc thúc nói cho ta. Còn hơn Phụ hoàng, Lam thúc thúc kỳ thật càng giống Phụ hoàng của ta hơn. Chẳng qua ta chỉ ngơ ngẩn không lâu liền rời Phượng Hà Sơn hồi cung, cho đến khi Tứ hoàng thúc bức cung ta mới lại thấy Lam thúc thúc, hắn lúc ấy thực thương tâm, tựa như vẻ mặt hắn mỗi khi nói đến mẫu thân ta."
Lục Vũ Hạo dưới đáy lòng đem mấy cái lời này âm thầm nhớ kỹ, hắn nhẹ nhàng đem Lãnh Lam ôm ở trong lòng nói," Ngươi, chưa thấy qua Mẫu hậu ngươi phải không? Một lần cũng không có?"
“…… Bức họa ta đã nhìn qua, bất quá là thúc thúc họa." Lãnh Lam tựa hồ rất khó chịu, đầu nhỏ vùi vào trong lòng Lục Vũ Hạo.
Xích Phượng Cung chợt yên lặng, hai ngươi tịnh mịch gắt gao ôm lấy, có lẽ là đồng dạng cô độc, đồng dạng tịch mịch.
" Tiểu Lam……" Lục Vũ Hạo cũng không biết nên nói cái gì, chỉ có thể ôm lấy đứa nhỏ giống như mình hồi bảy tám tuồi, đứa nhỏ này cùng chính mình ngày xưa rất giống nhau, hắn khó chịu, Lục Vũ Hạo cũng rất khó chịu.
Lãnh Lam hốc mắt hồng hồng, hắn ngẩng đầu dùng ánh mắt khát vọng nhìn Lục Vũ Hạo," Hạo ca ca có thể cùng tiểu Lam chứ? Cùng Hạo ca ca ở một chỗ, tiểu Lam thấy thực vui vẻ. Đáp ứng ta Hạo ca ca, được không?"
“……" Lục Vũ Hạo lấy tay nhẹ nhàng nhéo nhéo mặt Lãnh Lam, khẽ cười cười, tựa hồ là hắn không có biện pháp.
Ai ngờ, Lãnh Lam nắm lấy ngón tay, lập tức thay đổi khuôn mặt tươi cười," Lần này không được nuốt lời nga!"
Lục Vũ Hạo vừa mới có điểm cảm động lại lập tức nghiến răng nói," Ngươi không phải muốn ‘Mẫu hậu’ dạy dỗ ngươi sao a? Được, hôm nay chúng ta liền học bài đầu tiên, cái gì gọi là nghiêm túc thiện mỹ! Cư nhiên lại đây chơi đùa? Được, lần này cho ngươi xem hậu quả của việc lừa gạt ta!"
" A a a a Hạo ca ca không cần a–!" Lãnh Lam lần đầu tiên gặp tình huống này, có vẻ sợ hãi.
Lục Vũ Hạo bất chấp tất cả, một tay kéo quần hắn xuống, đối với cái mông trắng nõn phấn nộn mà dơ tay lên," Ba!" Thanh âm thanh thúy vang lên trong Xích Phương Cung, còn có một người cười gian cùng một người khóc nháo.
Kỳ thật Lục Vũ Hạo còn ảo tưởng có nhi tử đến cung mình để chơi đùa, không nghĩ tới ngày này thực mau sẽ đến!
Ngoài cửa.
" Bệ hạ người không đi vào sao?" Lâm Một Năm nhìn thấy Lãnh Phong Lam tựa hồ đang cười(?) nên cẩn thận hỏi.
" Không. Ta cũng còn không nỡ đánh, để hắn hảo hảo quản giáo một chút cũng tốt. Đúng rồi Một Năm, trong khoảng thời gian này hảo hảo chú ý cảnh giới Xích Phượng Cung, Sa Trầm Thanh sẽ có động thái. Còn có, liên lạc một chút với sư phụ, ta có việc muốn nói. Cuối cùng nhớ rõ đến Nguyệt Hoa Các tìm Hàn Ngự đến gặp ta, nói cho hắn biết hắn muốn đi trấn giữ biên cương thực sự không có khả năng." Trường y hắc để tơ vàng lộ đầy khí phách, Lãnh Phong Lam biểu tình từ nhu hòa liền chuyển sang nghiêm túc.
Lâm Một Năm là người do Tiêu Dao Vương bồi dưỡng, tự nhiên là người của Lãnh Phong Lam, hắn gật đầu," Tuân mệnh, nô tài đi làm ngay."
Tác giả :
Dạ Hoàn Thanh