Toái Phong Thiên

Chương 17: Diễn trò (trung)

" Chủ tử? Ngươi tỉnh? Một Năm vừa mới nghe thấy có chút tranh cãi ầm ĩ……" Khuôn mặt nhỏ nhắn thanh tú của Lâm Một Năm bởi vì đêm qua đến Nguyệt Hoa Các theo dõi sự tình khiến cho cực độ mệt mỏi.

Lục Vũ Hạo thấy hắn tiến đến, vội vàng điều chỉnh biểu tình, trấn định nói," Ân, vừa mới dậy, thế nào tối hôm qua có thu hoạch gì không?"

Lâm Một Năm vừa nghe lập tức gấp rút, đóng cửa phòng lại chạy đến chỗ Lục Vũ Hạo nói," Chủ tử! Tối hôm qua ta tại Nguyệt Hoa Các nhìn thấy một hắc y nhân tiến vào trong phòng! Nhưng là một lúc sau Hàn Ngự lại từ bên trong đi ra, sắc mặt rất không ổn, ta còn cặn kẽ đến hỏi, Hàn Ngự tựa hồ thực không có gặp qua bóng đen nào…… Một Năm biết có thể là mình hoa mắt nhìn lầm, nhưng là…… chắc chắn là có bóng đen bay qua……"

Bóng đen?

Lục Vũ Hạo thiêu mi, khuôn mặt thanh tú có chút vặn vẹo – tên hỗn đản nào dám phá hỏng kế hoạch của hắn? Không quản hắn là Trình Giảo Kim hay là Trình Giảo Ngân, lần này mấu chốt đều ở Hàn Ngự cùng Thủy Nguyệt Hàm! Mình cùng Lãnh Phong Lam tất yếu phải phối hợp. Cũng không đúng…… Không có khả năng kế hoạch của hắn bị phát hiện. Như vậy, bóng đen kia đến vì cái gì?

Lâm Một Năm cẩn thận nhìn thấy Lục Vũ Hạo đang suy tư, cũng không dám nói, đành phải quay ra giúp Lục Vũ Hạo thu dọn giường. Đã thấy giường ngủ rõ ràng là có dấu vết hai người cùng nằm cận kề. Hơn nữa thực rõ ràng là hai người cùng giường chung chăn……. Bệ hạ từ trước đến nay đều không thích có người cận kề, trừ thái tử Lãnh Lam, tựa hồ chỉ có đối chủ tử phá lệ ưu đãi. Hắn thế này nhưng lại là người hầu của Tiêu Dao Vương Lục Thuấn Hành vì vậy làm ơn đừng xem thường hắn được không? Sát ngôn quan sắc chẳng lẽ hắn lại không hiểu? Những chuyện khi nào nên nói khi nào không nên hắn đều mình bạch. (sát ngôn quan sắc: xem mặt xét lời)

Đổi góc độ mà nói, có khả năng chịu được Lục Vũ Hạo lâu như vậy trừ hắn Lâm Một Năm còn có ai?

Vì thế, Lâm Một Năm vừa gấp chăn vừa khẽ ngâm nga hát.

Buổi sáng có vẻ rất yên bình, nhưng lại bị thanh âm sắc nhọn của cung nhân phá vỡ sạch sẽ. " Thái hậu giá lâm, Minh phi giá lâm!"

" Sách! Lãnh Phong Lam ngươi đúng là đầu heo, tìm lão bà cũng không tìm mấy người như Điền Điềm Nhi đơn thuần, như thế đối phó với lão mụ ngươi cũng bớt phiền! Trách không được cả ngày hôm nay mày cứ nhăn lại như muốn tễ tử vài con ruồi bọ…… Sách, mỹ nhân mĩ tắc dĩ, không cần khinh người quá đáng! Bổn thiếu gia tối hôm qua ngủ không ngon vừa vặn một bụng khí, sáng sớm đến gõ cửa thế này chẳng hóa ra không coi Hoàng hậu ta ra gì?"

Phát tiết rống giận nhưng vẫn là bị Lâm Một Năm kéo đi thay y phục……

Lâm Một Năm một bên cố sức nửa lôi nửa kéo tên gia hỏa này về phía sau, một bên trong lòng ai thán…… Chủ tử ngươi có biết không hiện tại ngươi y phục không chỉnh giống như vừa mây mưa(???) hiện tại còn chưa tỉnh ngủ a? Gia hỏa này không một chút phép tắc, chỉ cần một đốm lửa nhỏ liền lập tức cháy lan ra cả cánh đồng a……

Long trụ đỏ son phía trên khắc vài đóa tường vân, quấn quanh là con rồng đầy uy nghiêm, ánh mắt nhiếp nhân hồn phách, không cần hoa lệ cũng khiến con người ta có cảm giác áp bức cực độ, đây là Thiên Phong quốc, Thiên Phong quốc Hoàng đế Lãnh Phong Lam.

Mà ngồi bên cạnh hắn, nam hài ngồi hạ chân mềm mền đung qua đung lại chính là Thái tử Lãnh Lam, nhưng nhìn ánh mắt hài từ 10 tuổi này đúng là giảo trá còn có chút âm ngoan, cưới đến híp cả mắt lại," Hoàng tổ mẫu tựa hồ hơi quá đáng ni!"

" Lam nhi." Lãnh Phong Lam buồn bực nói," Tiểu Mục cũng không có việc gì, Mẫu hậu tạm thời còn không dám động hắn."

Lãnh Lam lập tức từ trên tọa ỷ nhảy xuống, bĩu môi, lộ ra biểu tình giống như hài tử thay đổi thất thường," Phụ hoàng rõ ràng là người xấu, tối hôm qua cư nhiên cùng Hạo ca ca ngủ cùng một chỗ, hiện tại làm Mẫu hậu tìm hắn gây phiền toái là lỗi của ngươi."

Lãnh Phong Lam lợi mục nhìn lướt qua Lãnh Lam," Chuyện của người lớn không cần ngươi sáp miệng vào, thế nào, nói xem hôm qua công khóa tâm đắc như thế nào?" (công khóa tâm đắc: bài học về lòng người)

Ai…… Hắn đã biết! Cứ nói về chuyện của Hạo ca ca, Phụ hoàng liền ngay lập tức giở giọng nghiêm túc, sách sách, thật đúng là nhìn không ra Thúc thúc lãnh tình của hắn lại lộ ra con người này, con người này trừ đối với nương của mình, tựa hồ là đối Hạo ca ca là người thứ hai bày ra.

Lãnh Lam nắm chặt tay.

Nhưng……

" Nhi thần nghĩ nếu cho Hạo ca ca đến dạy ta, ta nhất định tiến bộ nhanh hơn." Hắn đưa mắt nhìn thẳng, tựa hồ có chút khiêu khích.

Lúc đầu Lãnh Phong Lam có chút ngạc nhiên về đề nghị của Lãnh Lam, nhưng là kỹ càng nghĩ đi nghĩ lại cũng thấy thỏa đáng. Quả thực, Thái phó cao tuổi kia không thích hợp dạy dỗ thằng cháu có tư chất thông minh này. Huống chi Thái phó không phải là người đích thân Thái Hậu tuyển sao? Đây đúng là thời cơ tốt để đem Thái tử ra khỏi bàn tay không chế xấu xa. Nhưng là không thể tự mình động thủ, tự mình động thủ thì lại lộ liệu quá. Tạm thời cũng không muốn cũng Mẫu hậu xé bỏ ngụy trang, tuy nhiên này một ngày sớm muộn gì muốn tới…… Được rồi Lục Vũ Hạo, ai kêu ngươi với ta cùng hội cùng thuyền.

Cái này" Mẫu hậu" Chỉ sợ ngươi đã sắp xếp rồi, có Lam nhi bên cạnh, ta cũng không sợ ngươi sau lưng ta biết chuyện gì……

Ngửa mặt nằm ở trên giường, nhưng người này sắc mặt lại không một chút cũng thong dong nhàn nhã! Ngược lại là bị tức giận đến nghiến răng nghiến lợi.

Chỉ thấy hắn hung hăng nắm tay, móng tay bén nhọn đâm vào lòng bàn tay.

Cái lão Thái hậu kia cư nhiên năm lần bảy lượt cố ý nhắc tới Lục Tiểu Mục ở tại trong tay Thủy Nguyệt quốc! Hắn lần đầu tiên bị đám kia nữ nhân kia chơi một ván, mười hai vạn phần không thích! Đệ đệ ngu ngốc này vướng víu chân tay! Hừ!

Còn có Minh phi kia, đúng là nàng cũng không nói câu nào nhưng chính là nàng lại mượn tay Thái hậu đem nha hoàn tâm phúc của mình đến chỗ Thủy Nguyệt Hàm, còn nói muốn đích thân đi gặp vị công chúa" Ngũ đại quốc đệ nhất mỹ nhân"! Không phải rõ ràng là muốn phá rối sao? Có nàng ở đó, Hàn Ngự cùng Thủy Nguyệt Hàm làm sao phát triển cảm tình? Phải khiến nàng không biết được ý đồ của mình mới hảo!

Thực quá phận! Chính mình cư nhiên bị một trượng đánh thảm như vậy! Thực hổ thẹn chính mình thiên tài chỉ là mỹ danh!

" Ngươi khi nào thì mới thực sự khá lên, ân? Mỗi lần thi cử đều chỉ đứng thứ hai, đều chỉ là đệ nhị thiên tài Lục Vũ Hạo? " Thật đúng là một trận trêu đùa, Lục Vũ Hạo đáy lòng phun một ngụm, ngày hôm nay xem ra năm xưa bất lợi! Hung *** cứ liên tiếp giáng xuống.

" Ngươi như thế nào để biến mất đây? Cho dù năng lực đặc biệt cũng không khả năng dùng được." Lục Vũ Hạo tự vấn một cách nghiêm túc.

" A a, sơn nhân tự khắc có diệu kế." Trên xà nhà, thiếu nữ đung đưa hai chân. Không phải là Lạc Tiểu Mặc thì là ai?

" Ngươi cũng thấy được ngươi cấp ta biết bao đại phiền toái, được rồi ta giúp ngươi, ngươi cũng chung quy nên nói cho ta mục đích của ngươi rốt cuộc là cái gì đi? Hắc Long là cái gì vậy? Ta không cho rằng này thế giới tồn tại thần huyễn sinh vật như vậy." Lục Vũ Hạo thở dài, hắn như vậy là đã nhượng bộ lắm rồi. ( thần huyễn sinh vật: sinh vật thần linh, huyền huyễn)

Lạc Tiểu Mặc khoảnh khắc từ trên xà nhà nhảy xuống, cũng có chút nghiêm túc nói," Ngươi có biết Thiên Phong quốc truyền thuyết không, Hắc Long Thần cùng Xích Phượng Điểu."

" Hắc? Ngươi cũng tín?" Lục Vũ Hạo vừa nói xong lại thiếu chút nữa tự vả vào miệng," Ta quên mất ngươi là đồng nghiệp nữ……"

" Hừ, đây là một chức nghiệp rất có tiền đồ, đừng nói giống như người ngoài được không?" Nàng cũng không kiêng dè, trực tiếp làm cho Lục Vũ Hạo trên giường, tiếp tục nói," Trở lại chuyện chính. Hiện tại ngươi có thể coi như ngươi đang chơi trò chơi. Này trò chơi được thiết lập trong đầu ngươi giống như Trung Quốc cổ đại, bao gồm rất nhiều huyễn hoặc, thần ma thậm chí võ công linh dược."

" Cáp? Chơi trò chơi?" Lục Vũ Hạo thiêu mi," Trò chơi đích xác rất tốt rất cường đại."

Lạc Tiểu Mặc khái một tiếng, khinh bỉ nhìn thoáng qua Lục Vũ Hạo," Ta tống ngươi làm tên Lục Vũ Hạo này, là bởi vì thứ nhất, Thiên Phong quốc Hoàng hậu cùng Hoàng đế có tẩm cung phân biệt gọi là Xích Phượng Cung và Hắc Long Điện đúng không. Nói cách khác đây là nơi gần với truyền thuyết kia nhất."

Lục Vũ Hạo lúc này mới hoàn toàn tỉnh ngộ, vội vàng hỏi," Ngươi khiến ta trở thành nam Hoàng hậu không phải bởi vì ý thích xấu xa của ngươi?"

" Ngươi nói ai " ý thích xấu xa"? Cùng ngươi là bằng hữu nhiều năm như vậy ta tưởng ngươi phải hiểu ta, ngươi nghĩ rằng ta lại hảo tâm cho ngươi miễn phí thể nghiệm cảm giác làm Gay sao? Sách, với loại gia hỏa đầu óc không thông như ngươi có nói cũng lãng phí."

" Nga a a, ta quả nhiên là một nam nhân bình thường." Lục Vũ Hạo vẻ mặt làm cười hơn nữa còn lau đi một trán mồ hôi lạnh.

" Được lắm, chuyện tình cảm ta cũng lười quản ngươi, dù sao hiện tại ngươi liền tìm hiểu về Hắc Long, ta lúc nào nên xuất hiện tự nhiên sẽ xuất hiện, không cần tìm ta. Cuối cùng khuyên ngươi coi chừng mạng sống, đây cũng không phải là trò chơi mang thương tổn. Nếu ngươi …… A, nhưng cũng đừng là ‘thắng bại nãi binh gia chuyện thường, đại hiệp thỉnh tòng tân theo quá’, thực sự sẽ chết nga." Lạc Tiểu Mặc vô hại cười, tiếp tục nói," Thân thể ngươi ở thế giới kia “hắn" còn sống. Sống bằng *** thần của ngươi, nếu đại não của người chết thì thân thể ở thế giới kia cũng chết."

Lục Vũ Hạo khóe miệng run rẩy," Ác ma, biến thành uy hiếp ta. Ta không đáp ứng ngươi có thể tùy cơ làm ta tử a. A, ngươi quả nhiên như trước xấu xa."

" Không hổ là bằng hữu Trung học, hiểu rõ ta." Lạc Tiểu Mặc con mắt đảo đảo," Ngươi phải cẩn thận nga, thân thể của ngươi ở trong này xảy ra cái gì bên kia cũng là giống như vậy. Nói cách khác nếu ngươi đổ máu, bên kia cũng sẽ không thể khống chế mà đổ máu."

" Cái gì? Kia bị thương? Không phải cùng thân thể bên này khác nhau sao chứ?" Lục Vũ Hạo kinh hãi.

" Có một chút không giống. Năng lực đặc biệt của ngươi không phải ở đây có chút cường hơn? A a. Được rồi có người đến ta đi đây." Lạc Tiểu Mặc hắc y vung lên, lại là một trận mê mông sương khói, lúc sau thật sự là vô ảnh vô tung.

Lục Vũ Hạo nắm chặt tay.

Thiên Phong, Thủy Nguyệt, Địa Hỏa khiến hắn thực điên đầu!

Cái gì mà bằng hữu! Cũng may chỉ có một cái!

Trực tiếp hỏi Lãnh Phong Lam? Không được, tên kia đa nghi tâm bệnh thật sự quá nặng, không thể hỏi. Kia làm sao bây giờ? Như thế nào tìm được thứ trong truyền thuyết? Hắc Long là một con rồng a? Một khi Tiểu Mặc đã nói cùng Trung Quốc cổ đại giống nhau, ý tứ chính là……Rồng kia không có cánh? Nên là tế trưởng thân thể? (tế trưởng: dài)

Ngô…… Thật sự là phiền toái……
Tác giả : Dạ Hoàn Thanh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại