Tỏa Tình
Chương 27
Mộ Dung Viễn ôm eo Mộ Dung Trí, rúc đầu vào lòng y. Động tác nhỏ như đã từng trải qua này khiến Mộ Dung Trí cảm thấy rất quen thuộc, vội vã ôm chặt lấy đối phương.
“Ta rất vui, tam ca, có thể ngủ trong lòng ngươi như vậy, ta còn tưởng chúng ta sẽ không bao giờ có thể thân thiết như trước rồi."
Đây đúng là động tác mà Mộ Dung Viễn khi còn bé thường làm nũng với y, nhưng từ khi y bị đẩy xuống nước suýt chết đuối, đừng nói đến ôm nhau chìm vào giấc ngủ như vậy, ngay cả nhìn thấy hắn thôi, Mộ Dung Trí cũng đã cảm thấy sợ hãi. Vì y thực sự không quên được khi ấy Mộ Dung Viễn không chỉ không cứu y, mà còn ác độc buông lời nguyền rủa y.
“Điểm tâm có độc, nói thẳng cho ta biết không phải là được rồi sao? Không nói cũng không sao, nhưng còn đẩy ta xuống nước, còn nói mấy lời hận ta. Ngươi có biết ta thương tâm biết bao không?…."
Nghe xong lời oán hận của Mộ Dung Trí, Mộ Dung Viễn cười khì một tiếng. Hắn ngẩng đầu, dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa gương mặt Mộ Dung Trí.
“Tam ca, ngươi vẫn ngây thơ như hồi nhỏ. Kỳ thực lúc đó ta cũng không xác định rõ điểm tâm có độc thật không, bất quá điểm tâm là do người của đại phu nhân đưa tới, mà vẻ mặt hắn lại cổ quái căng thẳng như vậy, nên ta mới nghi là có chuyện. Đẩy ngươi xuống nước, người ta chỉ nghĩ đó là sơ suất lúc trẻ con đùa nghịch. Giải được vòng vây, lại không bị trách móc. Còn về mấy câu nói hận ngươi, bất quá chỉ là nói cho người khác nghe thôi. Nếu ta không nói, làm sao có thể lừa được đại ca, làm sao có thể bảo vệ ngươi? Bất quá về sau ta tra ra, điểm tâm đó đích thực có độc."
Nhìn đôi mắt giảo hoạt linh động của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí trừ im lặng ra cũng không biết làm gì hơn.
Một hài tử sáu tuổi sao có thể trong nháy mắt đã suy nghĩ sâu xa đến vậy?
Mộ Dung Viễn lại than thở: “Ta tính toán gì cũng không sai, nhưng không ngờ được ngươi lại vì chuyện đó mà sợ nước, lại sợ tới mức ấy. Rõ là thất sách, sớm biết vậy dùng biện pháp khác được rồi."
“Vậy khi đó sao không giải thích?"
“Giải thích?"
Mộ Dung Viễn phá lên cười.
“Giải thích ngươi sẽ tin sao? Ngươi quên lúc đó ngươi trốn ta như trốn ôn dịch sao? Hơn nữa, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, không ai chịu nghe giải thích, vậy chuyện mất công mất sức này tội gì phải làm?"
Mộ Dung Trí nhớ lại đoạn đối thoại y từng nghe qua của Mộ Dung Viễn với bằng hữu hắn. Lúc đó đúng là Mộ Dung Viễn không hề giải thích gì cả, hắn không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận. Sao lúc đó mình lại cho rằng hắn có âm mưu muốn chiếm đoạt gia sản cơ chứ?
Có lẽ là vì từ trước đến giờ mình chưa từng tin tưởng hắn. Từ khi bị hắn đẩy xuống nước, trong lòng vẫn luôn cảnh giác với hắn. Đúng như lời Mộ Dung Viễn nói, mỗi người đều có một suy nghĩ của mình. Khi họ đưa ra vấn đề, muốn nghe không phải đáp án, mà chỉ muốn chứng minh suy nghĩ của mình là đúng mà thôi. Mộ Dung Viễn hiểu rõ điểm này, cho nên từ trước đến giờ vẫn không để ý đến chuyện giải thích.
“Tam ca, ngươi hiện giờ đã hiểu khi ta bị đuổi ra khỏi gia môn, trong lòng đau khổ biết bao không? Ta không cầu kiếp này có quan hệ gì thật sâu sắc với ngươi, nhưng ngay cả mong muốn tối thiểu là muốn gần bên ngươi cũng không đạt được…"
“Xin lỗi…"
Lời nói nửa oán giận của Mộ Dung Viễn khiến Mộ Dung Trí thoáng run lên. Y siết lấy người trong lòng mình, cũng không nhận ra gương mặt tuấn tú ấy đột nhiên nhìn y cười tà.
“Tam ca, xem ra ngươi có vẻ rất hối hận. Không sao, dù sao sau này cũng có thời gian để ngươi bồi thường. Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, hiện giờ, ngươi liền tận lực bồi thường ta đi."
Cái gì?
Mộ Dung Trí còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy hạ thân nóng lên, một bàn tay đã luồn vào trong tiết khố của y, mà người vẫn đang cúi đầu kia cũng cắn lấy bờ môi y. Mộ Dung Trí vẫn đang chìm trong bầu không khí thương tâm có chút không thích ứng được sự chuyển biến đột ngột của Mộ Dung Viễn, nhưng chiếc lưỡi mềm mại khiêu khích liền lập tức khiến y nóng lên. Y thả lỏng toàn thân, tùy ý Mộ Dung Viễn không ngừng tiến xuất trong miệng y, khiêu khích cảm giác của y. Đầu lưỡi ấy còn hệt như một vật sống, nghịch ngợm chạy tới chạy lui trong miệng y, không thì liếm liếm cạnh lưỡi của y. Mỗi khi chạm vào, Mộ Dung Trí đều có loại cảm giác nhồn nhột.
“A Viễn, A Viễn…"
Y không biết làm sao, không nhịn được vươn người, nghênh đón kích thích và khoái lạc đối phương trao cho. Hai người đã từng có nhiều kinh nghiệm hoan hảo, Mộ Dung Viễn biết rất rõ làm sao để khiến y động tình. Y bất quá chỉ hôn nhẹ vừa xoa xoa một chút, liền lập tức khiến Mộ Dung Trí động tình rồi.
“Tam ca, không cần làm gì cả, để ta đến hầu hạ ngươi là được."
Mộ Dung Viễn ngoài miệng vừa nói, tay đã cởi vạt áo nội y của Mộ Dung Trí ra, bờ ngực xích lõa liền hiện lên trước mặt hắn. Mộ Dung Viễn nằm lên người y, cắn lấy điểm trước ngực chậm rãi hôn mút. Sự mềm mại của đôi môi, sự cứng rắn của hàm răng, song song ma sát trên đầu vú Mộ Dung Trí, khiến y thoáng thất thần, hạ thân mát lạnh, khố cũng bị cởi ra, lộ ra phân thân đã hiên ngang đứng thẳng từ lâu.
Mộ Dung Viễn nhấc một chân Mộ Dung Trí khoác lên thắt lưng mình, vừa vuốt ve phân thân cứng rắn, vừa rút từ dưới gối ra một hộp thuốc. Nhẹ mở nắp, quệt lấy một ít dược cao, bôi lên hậu huyệt Mộ Dung Trí.
Người đang thất thần vẫn không chú ý đến cử động mờ ám của hắn, da thịt non mềm nơi hậu huyệt dưới tác dụng mát lạnh của dược cao khẽ co rút. Cảm giác được phần da thịt có phản ứng với ngón tay mình, Mộ Dung Viễn thỏa mãn đẩy ngón tay thuận theo những đợt co rút nhẹ nhàng tiến vào.
Tam ca hắn tuy rất thích được âu yếm, nhưng với tứ chi giao hợp vẫn có chút bài xích. Cho nên hắn mới lén chạy đi mua thuốc mỡ giao hoan. Thuốc này không những giảm bớt đau đớn, còn có thể trợ hứng. Bất quá nếu tam ca biết một hộp thuốc bé xíu này cần bao nhiêu tiền, chỉ sợ trực tiếp đạp hắn xuống giường.
Dược cao tiến vào trong liền tan ra. Cảm giác hạ thể ngứa ngứa tê dại, Mộ Dung Trí không nhịn được muốn dùng hai chân ma sát lại với nhau giải tỏa cảm giác khó chịu này, nhưng lại bị Mộ Dung Viễn bắt lấy mắt cá chân, tách ra lần nữa, sau đó đem ngón tay của hắn đẩy vào sâu hơn, vừa cười nói: “Tam ca, đừng gấp gáp. Nếu khó chịu, để ta giúp ngươi giải tỏa là được."
Cảm giác ngón tay mềm mại bôi bôi gãi gãi trong nội bích của mình, Mộ Dung Trí không khỏi cả giận: “Mau rút ra!"
“Không muốn. Ấm áp như vậy, ta làm sao nỡ lấy ra?"
Mộ Dung Viễn không chỉ không rút ra, trái lại còn ra sức, lại thêm vào một ngón tay nữa. Có dược cao bôi trơn, hậu huyệt vốn đóng chặt đã bị hắn căng mở rộng ra. Hắn còn ác ý nhẹ nhàng quát qua bên trong một cái, móng tay nhẵn bóng xẹt qua da thịt non mềm, khiến Mộ Dung Trí từ lâu dục vọng cuồn cuộn lập tức thốt ra một tiếng rên rỉ vong tình.
“Tam ca, ngươi xem ngươi còn ép tay ta chặt như thế, làm sao ta ra ngoài được bây giờ?"
Bị giọng điệu của Mộ Dung Viễn chọc giận đến đỏ mặt, Mộ Dung Trí liền tung một cước đá hắn, bất quá chân vừa nhấc lại bị Mộ Dung Viễn lập tức bắt được. Thấy gương mặt đỏ bừng của người dưới thân, Mộ Dung Viễn liền biết y thực sự tức giận. Tam ca hắn da mặt mỏng, loại trêu chọc này chỉ sợ y lại nghĩ đến chuyện hắn bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt, vội vàng dỗ dành: “Được được, là ta sai, đừng giận."
Hắn cúi xuống, há miệng hàm trụ dục vọng sôi sục kia, bắt đầu thổ lộng, phương thức tốt nhất để trấn an tâm tình Mộ Dung Trí chính là hành động, quả nhiên đối phương vừa bị hắn hàm nhập, thân thể cũng run lên, thở dốc kịch liệt. Cơ thể vốn căng thẳng mà cứng lại cũng dần thả lỏng.
Mộ Dung Viễn liếm láp một chút dục vọng cứng rắn, rút ra ngón tay vốn để trong cơ thể Mộ Dung Trí, dùng hai tay đẩy chân y ra xa nhau. Đầu lưỡi hắn bắt đầu từ phân thân liếm xuống dưới, hôn qua vùng dưới đáy chậu, liền đưa đầu lưỡi qua tiểu huyệt vẫn không ngừng co rút.
“A!"
Đầu lưỡi ấm áp cảm giác không hề giống ngón tay. Cảm thấy chiếc lưỡi mềm mại dường như cũng tiến vào trong cơ thể mình, Mộ Dung Trí không nhịn được rên lên vài tiếng, từ chân đến phần eo đều bị Mộ Dung Viễn nhấc lên, chỉ có thể vặn vẹo hông để giảm bớt kích thích trùng trùng. Hơn cả vuốt ve vỗ về, y càng thích Mộ Dung Viễn hôn y. Loại nhiệt tình dịu dàng này thấm vào trong tim y, khiến tầm mắt y cũng mờ dần y, hạ thân lại càng lúc càng nóng. Giọt nước mắt khẽ lăn xuống gối, phần dưới run lên, dịch thể nóng bỏng liền bắn ra.
“Tam ca, ngươi lúc nào cũng vậy. Không chịu chờ ta, chỉ lo vui thích một mình."
Hoan lạc sau khi dục vọng phóng thích thực sự không tính được. Mộ Dung Trí mềm nhũn nằm trên giường thở hổn hển. Hai chân y đã được buông xuống, khiến y có thể nhìn rõ ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Viễn nhìn mình. Mộ Dung Trí không nhịn được kêu một tiếng: “A Viễn…"
Hạ thân cứng lại một chút, cảm giác vật thể cứng rắn tiến vào. Mộ Dung Trí hừ một tiếng. Có lẽ là do vừa phóng thích, tiến nhập cũng không khiến y bài xích nhiều lắm, thậm chí cũng không có cảm giác đau đớn, trái lại trừu sáp hữu lực khiến y kích động rất nhanh. Y mở rộng hai chân hơn, để đối phương có thể tiến vào sâu trong cơ thể mình. Y cảm thấy dường như chỉ ở giây phút này, bọn họ là một thể không phân biệt được. Y muốn tất cả của người này, không chỉ có thân thể này, còn cả linh hồn hắn. Y muốn tất cả những gì của Mộ Dung Viễn chỉ thuộc về một mình y!
“A Viễn, A Viễn, A Viễn…"
Chưa từng thấy Mộ Dung Trí kích động hưng phấn như vậy, Mộ Dung Viễn cũng bắt đầu động tình. Hắn đón lấy cánh tay đối phương đưa tới, mười ngón chạm nhẹ, liền đan vào vào nhau. Cảm giác được sự rung động và sức mạnh truyền tới từ đầu ngón tay, Mộ Dung Viễn dùng tay kia nâng Mộ Dung Trí lên, ôm lấy y vòng quanh thắt lưng mình, ghé môi kề bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Tam ca, trừ phi có một ngày ngươi đuổi ta đi, bằng không ta vĩnh viễn sẽ ở bên ngươi, cùng ngươi đi hết cuộc đời này!"
Đây là lời hứa của hắn, là lời hứa thứ hai trong đời này của hắn. Hai lần đều vì một người. Dường như sinh mệnh của hắn, cuộc đời của hắn là vì người này mà tồn tại. Hắn không cầu bất luận báo đáp gì, hắn chỉ mong người này có thể vui vẻ mà sống là được rồi.
Tựa như hiểu được ý Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí thần sắc mơ màng càng ra sức ôm lấy Mộ Dung Viễn.
“Sẽ không đâu, vĩnh viễn cũng không. A Viễn, ta yêu ngươi…"
“Ta rất vui, tam ca, có thể ngủ trong lòng ngươi như vậy, ta còn tưởng chúng ta sẽ không bao giờ có thể thân thiết như trước rồi."
Đây đúng là động tác mà Mộ Dung Viễn khi còn bé thường làm nũng với y, nhưng từ khi y bị đẩy xuống nước suýt chết đuối, đừng nói đến ôm nhau chìm vào giấc ngủ như vậy, ngay cả nhìn thấy hắn thôi, Mộ Dung Trí cũng đã cảm thấy sợ hãi. Vì y thực sự không quên được khi ấy Mộ Dung Viễn không chỉ không cứu y, mà còn ác độc buông lời nguyền rủa y.
“Điểm tâm có độc, nói thẳng cho ta biết không phải là được rồi sao? Không nói cũng không sao, nhưng còn đẩy ta xuống nước, còn nói mấy lời hận ta. Ngươi có biết ta thương tâm biết bao không?…."
Nghe xong lời oán hận của Mộ Dung Trí, Mộ Dung Viễn cười khì một tiếng. Hắn ngẩng đầu, dùng ngón tay mảnh khảnh nhẹ nhàng xoa gương mặt Mộ Dung Trí.
“Tam ca, ngươi vẫn ngây thơ như hồi nhỏ. Kỳ thực lúc đó ta cũng không xác định rõ điểm tâm có độc thật không, bất quá điểm tâm là do người của đại phu nhân đưa tới, mà vẻ mặt hắn lại cổ quái căng thẳng như vậy, nên ta mới nghi là có chuyện. Đẩy ngươi xuống nước, người ta chỉ nghĩ đó là sơ suất lúc trẻ con đùa nghịch. Giải được vòng vây, lại không bị trách móc. Còn về mấy câu nói hận ngươi, bất quá chỉ là nói cho người khác nghe thôi. Nếu ta không nói, làm sao có thể lừa được đại ca, làm sao có thể bảo vệ ngươi? Bất quá về sau ta tra ra, điểm tâm đó đích thực có độc."
Nhìn đôi mắt giảo hoạt linh động của Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí trừ im lặng ra cũng không biết làm gì hơn.
Một hài tử sáu tuổi sao có thể trong nháy mắt đã suy nghĩ sâu xa đến vậy?
Mộ Dung Viễn lại than thở: “Ta tính toán gì cũng không sai, nhưng không ngờ được ngươi lại vì chuyện đó mà sợ nước, lại sợ tới mức ấy. Rõ là thất sách, sớm biết vậy dùng biện pháp khác được rồi."
“Vậy khi đó sao không giải thích?"
“Giải thích?"
Mộ Dung Viễn phá lên cười.
“Giải thích ngươi sẽ tin sao? Ngươi quên lúc đó ngươi trốn ta như trốn ôn dịch sao? Hơn nữa, mỗi người đều có suy nghĩ của riêng mình, không ai chịu nghe giải thích, vậy chuyện mất công mất sức này tội gì phải làm?"
Mộ Dung Trí nhớ lại đoạn đối thoại y từng nghe qua của Mộ Dung Viễn với bằng hữu hắn. Lúc đó đúng là Mộ Dung Viễn không hề giải thích gì cả, hắn không phủ nhận, nhưng cũng không thừa nhận. Sao lúc đó mình lại cho rằng hắn có âm mưu muốn chiếm đoạt gia sản cơ chứ?
Có lẽ là vì từ trước đến giờ mình chưa từng tin tưởng hắn. Từ khi bị hắn đẩy xuống nước, trong lòng vẫn luôn cảnh giác với hắn. Đúng như lời Mộ Dung Viễn nói, mỗi người đều có một suy nghĩ của mình. Khi họ đưa ra vấn đề, muốn nghe không phải đáp án, mà chỉ muốn chứng minh suy nghĩ của mình là đúng mà thôi. Mộ Dung Viễn hiểu rõ điểm này, cho nên từ trước đến giờ vẫn không để ý đến chuyện giải thích.
“Tam ca, ngươi hiện giờ đã hiểu khi ta bị đuổi ra khỏi gia môn, trong lòng đau khổ biết bao không? Ta không cầu kiếp này có quan hệ gì thật sâu sắc với ngươi, nhưng ngay cả mong muốn tối thiểu là muốn gần bên ngươi cũng không đạt được…"
“Xin lỗi…"
Lời nói nửa oán giận của Mộ Dung Viễn khiến Mộ Dung Trí thoáng run lên. Y siết lấy người trong lòng mình, cũng không nhận ra gương mặt tuấn tú ấy đột nhiên nhìn y cười tà.
“Tam ca, xem ra ngươi có vẻ rất hối hận. Không sao, dù sao sau này cũng có thời gian để ngươi bồi thường. Xuân tiêu nhất khắc trị thiên kim, hiện giờ, ngươi liền tận lực bồi thường ta đi."
Cái gì?
Mộ Dung Trí còn chưa kịp phản ứng, đã cảm thấy hạ thân nóng lên, một bàn tay đã luồn vào trong tiết khố của y, mà người vẫn đang cúi đầu kia cũng cắn lấy bờ môi y. Mộ Dung Trí vẫn đang chìm trong bầu không khí thương tâm có chút không thích ứng được sự chuyển biến đột ngột của Mộ Dung Viễn, nhưng chiếc lưỡi mềm mại khiêu khích liền lập tức khiến y nóng lên. Y thả lỏng toàn thân, tùy ý Mộ Dung Viễn không ngừng tiến xuất trong miệng y, khiêu khích cảm giác của y. Đầu lưỡi ấy còn hệt như một vật sống, nghịch ngợm chạy tới chạy lui trong miệng y, không thì liếm liếm cạnh lưỡi của y. Mỗi khi chạm vào, Mộ Dung Trí đều có loại cảm giác nhồn nhột.
“A Viễn, A Viễn…"
Y không biết làm sao, không nhịn được vươn người, nghênh đón kích thích và khoái lạc đối phương trao cho. Hai người đã từng có nhiều kinh nghiệm hoan hảo, Mộ Dung Viễn biết rất rõ làm sao để khiến y động tình. Y bất quá chỉ hôn nhẹ vừa xoa xoa một chút, liền lập tức khiến Mộ Dung Trí động tình rồi.
“Tam ca, không cần làm gì cả, để ta đến hầu hạ ngươi là được."
Mộ Dung Viễn ngoài miệng vừa nói, tay đã cởi vạt áo nội y của Mộ Dung Trí ra, bờ ngực xích lõa liền hiện lên trước mặt hắn. Mộ Dung Viễn nằm lên người y, cắn lấy điểm trước ngực chậm rãi hôn mút. Sự mềm mại của đôi môi, sự cứng rắn của hàm răng, song song ma sát trên đầu vú Mộ Dung Trí, khiến y thoáng thất thần, hạ thân mát lạnh, khố cũng bị cởi ra, lộ ra phân thân đã hiên ngang đứng thẳng từ lâu.
Mộ Dung Viễn nhấc một chân Mộ Dung Trí khoác lên thắt lưng mình, vừa vuốt ve phân thân cứng rắn, vừa rút từ dưới gối ra một hộp thuốc. Nhẹ mở nắp, quệt lấy một ít dược cao, bôi lên hậu huyệt Mộ Dung Trí.
Người đang thất thần vẫn không chú ý đến cử động mờ ám của hắn, da thịt non mềm nơi hậu huyệt dưới tác dụng mát lạnh của dược cao khẽ co rút. Cảm giác được phần da thịt có phản ứng với ngón tay mình, Mộ Dung Viễn thỏa mãn đẩy ngón tay thuận theo những đợt co rút nhẹ nhàng tiến vào.
Tam ca hắn tuy rất thích được âu yếm, nhưng với tứ chi giao hợp vẫn có chút bài xích. Cho nên hắn mới lén chạy đi mua thuốc mỡ giao hoan. Thuốc này không những giảm bớt đau đớn, còn có thể trợ hứng. Bất quá nếu tam ca biết một hộp thuốc bé xíu này cần bao nhiêu tiền, chỉ sợ trực tiếp đạp hắn xuống giường.
Dược cao tiến vào trong liền tan ra. Cảm giác hạ thể ngứa ngứa tê dại, Mộ Dung Trí không nhịn được muốn dùng hai chân ma sát lại với nhau giải tỏa cảm giác khó chịu này, nhưng lại bị Mộ Dung Viễn bắt lấy mắt cá chân, tách ra lần nữa, sau đó đem ngón tay của hắn đẩy vào sâu hơn, vừa cười nói: “Tam ca, đừng gấp gáp. Nếu khó chịu, để ta giúp ngươi giải tỏa là được."
Cảm giác ngón tay mềm mại bôi bôi gãi gãi trong nội bích của mình, Mộ Dung Trí không khỏi cả giận: “Mau rút ra!"
“Không muốn. Ấm áp như vậy, ta làm sao nỡ lấy ra?"
Mộ Dung Viễn không chỉ không rút ra, trái lại còn ra sức, lại thêm vào một ngón tay nữa. Có dược cao bôi trơn, hậu huyệt vốn đóng chặt đã bị hắn căng mở rộng ra. Hắn còn ác ý nhẹ nhàng quát qua bên trong một cái, móng tay nhẵn bóng xẹt qua da thịt non mềm, khiến Mộ Dung Trí từ lâu dục vọng cuồn cuộn lập tức thốt ra một tiếng rên rỉ vong tình.
“Tam ca, ngươi xem ngươi còn ép tay ta chặt như thế, làm sao ta ra ngoài được bây giờ?"
Bị giọng điệu của Mộ Dung Viễn chọc giận đến đỏ mặt, Mộ Dung Trí liền tung một cước đá hắn, bất quá chân vừa nhấc lại bị Mộ Dung Viễn lập tức bắt được. Thấy gương mặt đỏ bừng của người dưới thân, Mộ Dung Viễn liền biết y thực sự tức giận. Tam ca hắn da mặt mỏng, loại trêu chọc này chỉ sợ y lại nghĩ đến chuyện hắn bình thường trêu hoa ghẹo nguyệt, vội vàng dỗ dành: “Được được, là ta sai, đừng giận."
Hắn cúi xuống, há miệng hàm trụ dục vọng sôi sục kia, bắt đầu thổ lộng, phương thức tốt nhất để trấn an tâm tình Mộ Dung Trí chính là hành động, quả nhiên đối phương vừa bị hắn hàm nhập, thân thể cũng run lên, thở dốc kịch liệt. Cơ thể vốn căng thẳng mà cứng lại cũng dần thả lỏng.
Mộ Dung Viễn liếm láp một chút dục vọng cứng rắn, rút ra ngón tay vốn để trong cơ thể Mộ Dung Trí, dùng hai tay đẩy chân y ra xa nhau. Đầu lưỡi hắn bắt đầu từ phân thân liếm xuống dưới, hôn qua vùng dưới đáy chậu, liền đưa đầu lưỡi qua tiểu huyệt vẫn không ngừng co rút.
“A!"
Đầu lưỡi ấm áp cảm giác không hề giống ngón tay. Cảm thấy chiếc lưỡi mềm mại dường như cũng tiến vào trong cơ thể mình, Mộ Dung Trí không nhịn được rên lên vài tiếng, từ chân đến phần eo đều bị Mộ Dung Viễn nhấc lên, chỉ có thể vặn vẹo hông để giảm bớt kích thích trùng trùng. Hơn cả vuốt ve vỗ về, y càng thích Mộ Dung Viễn hôn y. Loại nhiệt tình dịu dàng này thấm vào trong tim y, khiến tầm mắt y cũng mờ dần y, hạ thân lại càng lúc càng nóng. Giọt nước mắt khẽ lăn xuống gối, phần dưới run lên, dịch thể nóng bỏng liền bắn ra.
“Tam ca, ngươi lúc nào cũng vậy. Không chịu chờ ta, chỉ lo vui thích một mình."
Hoan lạc sau khi dục vọng phóng thích thực sự không tính được. Mộ Dung Trí mềm nhũn nằm trên giường thở hổn hển. Hai chân y đã được buông xuống, khiến y có thể nhìn rõ ánh mắt dịu dàng của Mộ Dung Viễn nhìn mình. Mộ Dung Trí không nhịn được kêu một tiếng: “A Viễn…"
Hạ thân cứng lại một chút, cảm giác vật thể cứng rắn tiến vào. Mộ Dung Trí hừ một tiếng. Có lẽ là do vừa phóng thích, tiến nhập cũng không khiến y bài xích nhiều lắm, thậm chí cũng không có cảm giác đau đớn, trái lại trừu sáp hữu lực khiến y kích động rất nhanh. Y mở rộng hai chân hơn, để đối phương có thể tiến vào sâu trong cơ thể mình. Y cảm thấy dường như chỉ ở giây phút này, bọn họ là một thể không phân biệt được. Y muốn tất cả của người này, không chỉ có thân thể này, còn cả linh hồn hắn. Y muốn tất cả những gì của Mộ Dung Viễn chỉ thuộc về một mình y!
“A Viễn, A Viễn, A Viễn…"
Chưa từng thấy Mộ Dung Trí kích động hưng phấn như vậy, Mộ Dung Viễn cũng bắt đầu động tình. Hắn đón lấy cánh tay đối phương đưa tới, mười ngón chạm nhẹ, liền đan vào vào nhau. Cảm giác được sự rung động và sức mạnh truyền tới từ đầu ngón tay, Mộ Dung Viễn dùng tay kia nâng Mộ Dung Trí lên, ôm lấy y vòng quanh thắt lưng mình, ghé môi kề bên tai hắn, nhẹ giọng nói: “Tam ca, trừ phi có một ngày ngươi đuổi ta đi, bằng không ta vĩnh viễn sẽ ở bên ngươi, cùng ngươi đi hết cuộc đời này!"
Đây là lời hứa của hắn, là lời hứa thứ hai trong đời này của hắn. Hai lần đều vì một người. Dường như sinh mệnh của hắn, cuộc đời của hắn là vì người này mà tồn tại. Hắn không cầu bất luận báo đáp gì, hắn chỉ mong người này có thể vui vẻ mà sống là được rồi.
Tựa như hiểu được ý Mộ Dung Viễn, Mộ Dung Trí thần sắc mơ màng càng ra sức ôm lấy Mộ Dung Viễn.
“Sẽ không đâu, vĩnh viễn cũng không. A Viễn, ta yêu ngươi…"
Tác giả :
Phiền Lạc