Tỏa Ái

Chương 3

“Ân, ân." Vừa nghe mẫu thân đồng ý, hai đứa nhanh nhẹn gật đầu đáp ứng.

Thấy mình phản đối cũng vô dụng, Mâu Đức Hưng có chút bất đắc dĩ nở nụ cười, nhưng trong mắt lại ánh lên nét sủng ái. Cứ như vậy, hắn mang theo ba đứa con xuất phát đi tới bờ biển, đem hai thùng tràn đầy cát mang về nhà.

Đem cát bỏ vào bao tải, thê tử một bên may kín các khe hở. Mâu Đức Hưng vừa ôm bao cát vừa bò lên trên cái thang. Đem tất cả bao cát lớn nhỏ đặt tại nóc nhà phía sau, hắn bước xuống thang, nghĩ thầm thế này hẳn là sẽ không có vấn đề gì nữa đi.

Sau khi TV đưa tin, trong đêm hôm sau bão đổ bộ lên đất liền Hương Cảng, hơn nữa còn là bão cấp mười hai, gió lốc cùng sấm chớp khiến cơn mưa bão càng thêm dữ dội.

Ngủ đến nửa đêm, Đỗ Tĩnh Nhu bị âm thanh sấm sét đánh thức. Nghe tiếng mưa rơi bên cửa sổ tạo thành âm thanh “bành bạch", nhưng bọn nhỏ cũng không bị đánh thức thì an tâm nằm xuống, không ngờ giây tiếp theo đã cảm nhận được có cái gì nhỏ xuống mặt. Sửng sốt một hồi lâu, nàng mới phát giác ra giọt nước gì đó trên mặt là nước mưa, trở mình định chuẩn bị tiếp tục ngủ thì lại bỗng mạnh mẽ ngồi dậy.

Mở đèn điện phía sau lên, Đỗ Tĩnh Nhu mới nhìn rõ tình hình trong phòng. Trên nóc nhà vài chỗ bị dột nước, trên mặt đất cũng có vài vũng nước, thậm chí còn bị chảy về phía khe cửa. Xem tình hình như vậy, trận mưa này nhất định là đã duy trì khá lâu rồi. Trước kia dù trời mưa cũng không thấy xuất hiện loại tình huống này, lần này như thế nào lại nghiêm trọng như vậy?

Nhớ rõ trong tin tức có nói mấy ngày nay có bão đổ bộ đất liền, chẳng lẽ hiện tại bão đã đến đây rồi? Càng nghĩ càng thấy rất có khả năng, Đỗ Tĩnh Nhu cả kinh từ trên giường nhảy dựng lên, vội vàng đánh thức chồng nàng vẫn còn nằm ở trên giường.

“A Đức, đừng ngủ nữa, mau dậy đi." Thấy Mâu Đức Hưng đã tỉnh lại, nàng vội vàng chạy đi gọi tỉnh bọn nhỏ “Tiểu An, Tiểu Quang, Tiểu Huy, Tiểu Mỹ, Tiểu Huệ, các con mau tỉnh, đừng ngủ nữa."

“Làm sao vậy?" Liếc mắt thấy sắc mặt lo lắng của thê tử, Mâu Đức Hưng nhất thời không biết chuyện gì xảy ra.

“Bão làm nóc nhà dột nước rồi." Một bên trả lời câu hỏi của chồng, một bên tiếp tục đánh thức bọn nhỏ.

“Cái gì?" Nghe thấy lời của thê tử, Mâu Đức Hưng kinh ngạc trừng lớn mắt. Thoáng nhìn nóc nhà phía sau, lại vội vàng từ trên giường nhảy xuống, bay thắng về phía cửa hàng ở trước nhà.

“Anh cẩn thận một chút!" Thấy chồng vội vội vàng vàng chạy ra ngoài, Đỗ Tĩnh Nhu ở phía sau không quên hô lên.

“Mẹ, làm sao vậy?" Mơ mơ màng màng nhìn bóng lưng phụ thân chạy đi, Mâu Thần An khó hiểu hỏi.

“Bão làm nóc nhà dột nước, nhanh, con đi cầm vài cái chậu rửa mặt đặt ở chỗ bị dột trong phòng." Đỗ Tĩnh Nhu một bên phân phó đứa con đi ra ngoài cầm vài cái chậu rửa mặt, một bên vội vàng dời cái giường đến chỗ không bị dột nước. Lại phát hiện trong phòng căn bản không có mấy chỗ không bị dột, nàng đơn giản đem chăn, mền đồng loạt đặt ở một bên, để cho mưa nhỏ xuống trên ván giường.

Bị mẫu thân hô như vậy, Mâu Thần An lập tức thanh tỉnh lại. Vội vã chạy ra ngoài cầm chậu rửa mặt, lại nghe tiếng phụ thân gọi.

“Tiểu An, mau đưa toàn bộ mấy cái bao cát trong phòng bếp ra cho cha!" Đứng ở mặt tiền ngoài cửa hàng, Mâu Đức Hưng lờ mờ thấy vài bao cát trên nóc nhà đã vỡ tan, nghĩ đến trong phòng bên còn để một ít bao cát liền hướng vào trong hô lên.

Ngoài phòng tối đen, trong đêm tối mờ mịt thỉnh thoảng xẹt qua một tia chớp, chiếu sáng không trung một cách xem ra thật dữ tợn. Mưa nặng hạt như từng viên đá lớn nhỏ trút xuống, rơi trên người đau như bị kim châm, không đến một hồi Mâu Đức Hưng đã rát buốt toàn thân. Nhưng hắn không quan tâm những điều này, hắn chỉ lo lắng cho tình hình trên nóc nhà.

Nghe phụ thân gọi, Mâu Thần An vội vàng chạy hướng về phía phòng bếp, cũng không quên hướng vào trong phòng hô lên:

“Tiểu Quang, Tiểu Huy, các em đi lấy chậu rửa mặt, anh đi mang bao cát cho cha!" Đem bao cát đặt ở sau vai, cậu cố gắng hết sức chạy ra phía bên ngoài cửa hàng.

“A!" Nghe được tiếng anh trai, Mâu Thần Quang cùng Mâu Thần Huy bỏ chăn, mền trong tay xuống hướng bên ngoài chạy tới. Vào trong cửa hàng lấy vài cái chậu rửa mặt đặt ở chỗ dột nước trong phòng, lại vội vàng chạy ra ngoài.

Thấy anh hai cùng anh ba lần lượt chạy ra ngoài, Mâu Thần Mĩ năm ấy chín tuổi cùng Mâu Thần Huệ tám tuổi tiếp tục công việc của hai anh. Đem chăn, mền bọn họ đã gấp được một nửa gấp hết lại để sang một bên, rồi lau những chỗ bị dột nước trên sàn nhà.

“Các con ở trong này, mẹ đi ra cửa hàng trông chừng." Thấy trong phòng đã an bài thỏa đáng, Đỗ Tĩnh Nhu dặn dò hai đứa con gái đợi trong phòng, còn chính mình chạy hướng về phía cửa hàng.

“Tiểu Huệ, chỗ ngăn tủ cùng cái bàn trơn lắm đấy, em đi cẩn thận, chị đến giúp." Thấy mẫu thân chạy ra ngoài, Mâu Thần Mĩ cầm đống khăn lau đưa cho muội muội, giúp nàng lau sạch những dụng cụ trong nhà.

“Dạ." Tiếp nhận khăn lau, Mâu Thần Mĩ cẩn thận lau sạch các thứ.

Vội vàng đuổi tới phía trước, phát hiện trong cửa hàng cũng có vài chỗ bị dột nước, không khỏi nhíu mày. Gặp đứa con lớn đang mang bao cát đứng trước cửa hàng, đứa con thứ hai cùng đứa con thứ ba vịn cái thang, ba người đội mưa ngửa đầu nhìn về phía trên nóc nhà, Đỗ Tĩnh Nhu liền nhanh chóng xông ra ngoài.

“Các con mau vào phòng, thay quần áo sạch sẽ đi, chỗ này có mẹ là được rồi, đừng bận tâm." Đỡ lấy cái thang, Đỗ Tĩnh Nhu lo lắng thúc giục. Nếu bọn chúng bận tâm quá, vậy cũng không tốt.

“Mẹ, bọn con không có việc gì!" Lau nước mưa trên mặt, ba người mở trừng hai mắt, kiên trì đứng ở bên ngoài phòng.

“Đi vào!" Mắt thấy mưa giông càng rơi xuống càng lớn, Đỗ Tĩnh Nhu nghiêm khắc nói. Tiếng la khàn khàn bị gió mạnh thổi tan trong không khí, nếu không vì khoảng cách quá gần thì căn bản nghe không rõ nàng đang nói cái gì.

Thấy gương mặt giận dữ của mẫu thân, ba người co rúm lại. Đúng lúc này, trên nóc nhà Mâu Đức Hưng thò đầu ra hô:

“Nhanh lên, đưa bao cát cho cha!"

Nghe thấy tiếng la của phụ thân, Mâu Thần An vội đem bao cát đưa lên. Tiếp nhận bao cát xong, Mâu Đức Hưng lại rút lên trên nóc nhà. Mâu Thần An cùng Mâu Thần Huy vội vàng chạy vào trong phòng, không đến một hồi lại thấy bọn họ mang bao cát đi ra. Lúc này Đỗ Tĩnh Nhu cũng không còn tâm tư gọi bọn họ đi vào nữa, nàng chỉ chăm chú nhìn động tĩnh trên nóc nhà.

Tới tới lui lui vài bận, tất cả bao cát trong phòng bếp đều được chuyển lên nóc nhà, Mâu Đức Hưng cũng đang chuẩn bị bước xuống thang. Nhưng không ngờ vì mưa nên mái ngói vô cùng trơn trợt, hắn từ trên nóc nhà ngã xuống.

“A–!"

“A Đức!"

“Cha!"

Ba tiếng kêu bất đồng cùng vang lên trong đêm tối, khiến cho hai người hàng xóm ở trong nhà chú ý. Chỉ thấy nhà hàng ở cách vách mở ra, có người đi ra, thấy Mâu Đức Hưng nằm trên mặt đất liền vội vàng chạy tới.
Tác giả : Lăng Tử Minh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại