Tỏa Ái
Chương 29
“Nó chỉ bị ngất đi thôi." Liếc nhìn người hôn mê dưới đất, nam sinh cầm trong tay một khúc gỗ quay sang nhìn nam sinh cao ráo có mái đầu màu hạt dẻ.
Thấy nam sinh cao ráo khinh thường nhếch mép, ý bảo người sau lưng nâng Mâu Thần An lên, nam sinh kia liền quay về phía sau nói vài câu với các nam sinh khác, lập tức cả đám vội vã mang Mâu Thần An đến vứt ở một nhà kho cách đó không xa. Chỗ này rất vắng vẻ, bình thường gần như không có học sinh nào đi ngang, là nơi bọn họ có thể yên tâm làm những việc kế tiếp mà không sợ bị ai phát hiện.
“Đại ca, vậy được không đó? Nghe nói, Lãnh Linh Dạ không đơn giản đâu." Hắn nhớ những học sinh năm nhất đã từng nói qua, khi còn học cấp 2 Lãnh Linh Dạ nổi tiếng là lãnh khốc vô tình. Nếu để y biết chuyện bọn họ bắt cóc người hầu của y, như vậy không cần nói cũng biết bọn họ nhất định sẽ sống không yên. Đang muốn khuyên can nam sinh cao ráo cầm đầu từ bỏ kế hoạch đối phó Lãnh Linh Dạ, lại bắt gặp trong mắt đối phương đầy vẻ âm tàn thì liền câm miệng.
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt có chút khiếp đảm của tên đàn em, Dương Kì Nam tà tà cười hỏi ngược lại:
“Y không dễ chọc? Vậy tao thì có thể chọc sao?"
“Không, em không phải có ý này." Nam sinh vội vã lắc đầu phủ nhân, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ rước thêm kẻ thù vào người, mà kẻ thù đó lại chính là đại ca của hắn. Dù sao kia cũng là lời đồn, tam sao thất bản ai biết được thực hư thế nào, nếu như Lãnh Linh Dạ chỉ là một con hổ giấy chỉ biết phô trương thanh thế, như vậy hắn cũng không cần phải sợ y.
Sự tình chưa tới bước cuối cùng thì không thể loại trừ khả năng này, một chút băn khoăn cân nhắc còn sót lại trong nội tâm nam sinh thoáng cái bị quăng đi mất, hắn lẳng lặng bước ra phía sau Dương Kì Nam.
“Nếu lời đồn là thật, vậy cũng tốt, nếu không thì còn gì là thú vị nữa." Nếu Lãnh Linh Dạ thật sự lợi hại như trong truyền thuyết, như vậy… trong mắt hắn xẹt qua một tia hưng phấn, gặp được đối thủ ngang hàng mới có thể sinh ra kích thích. Bất quá, cho dù y lợi hại thế nào cũng không thể sánh được với hắn. Vị trí hội trưởng hội học sinh kia, hắn đã bỏ lỡ một lần, lần này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nữa.
Không nói thêm gì nữa, Dương Kì Nam lập tức cất bước về phía trước. Thấy thế, đám nam sinh phía sau cũng thức thời bước theo.
Gió lạnh vô tình lướt qua, cuốn theo từng chiếc lá khô lay động trên cành, không khí lạnh lẽo của cơn gió mang theo một tia bất an, giống như dự báo cho một cơn bão tố chuẩn bị ập đến.
Trong thời tiết rét lạnh thế này mà bị giội thẳng một thùng nước lạnh băng vào người, bất luận là người đang hôn mê hay ngủ say cũng đều lập tức bừng tỉnh. Giờ khắc này, Mâu Thần An chính là điển hình sinh động nhất. Bị cái lạnh buốt xương làm cho tỉnh táo lại, giây tiếp theo sau ót liền truyền tới đau đớn khiến cậu nhíu mày. Xoa xoa cái ót bị đau nhìn bốn phía xung quanh, cậu thoáng thấy một đám người đứng cách đó không xa thì không khỏi sững sốt. Để ý thấy trên đồng phục của bọn họ có thêu chữ “M", như vậy hẳn là thuộc về khối lớp 2. Trong ký ức của cậu, cậu không nhớ có biết qua những người thuộc khối lớp trên, ngoại trừ đội trưởng đội bóng rổ.
“Mấy anh là ai?" Tại sao lại đưa cậu đến chỗ này?
Nhìn xung quanh, ngoại trừ một ít vật liệu xây dựng đặt lung tung khắp nơi, còn lại trên mặt đất đều phủ kín một lớp bụi, ngay cả trong góc tường cũng có mạng nhện dày đặc. Nơi đây hiển nhiên đã bị bỏ hoang lâu ngày.
Cho dù có thiếu hiểu biết đến mấy, Mâu Thần An cũng ý thức được là mình bị người ta bắt, chỉ là cậu không hiểu khi nào đã đắc tội họ.
Thấy người dưới đất vẻ mặt đầy nghi hoặc, Dương Kì Nam bước đến cạnh cậu, ngồi xổm xuống:
“Nghe nói, Lãnh Linh Dạ rất lợi hại?"
Nghe xong lời nói của đối phương, Mâu Thần An có vẻ sững sờ, bất quá cậu phản ánh rất nhanh, thân thể tự giác lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn chăm chú đám người trước mắt.
“Sách, phản ứng rất nhanh nhẹn." Thật không ngờ người trước mắt lại có tính cảnh giác cao như vậy, Dương Kì Nam trào phúng giật nhẹ khóe môi, như vậy Lãnh Linh Dạ không dễ dàng vứt bỏ cậu ta rồi.
Thấy trong lời nói đối phương đầy vẻ mỉa mai lẫn tức giận, Mâu Thần An cố gắng trấn tĩnh nhìn bọn họ, hỏi ra nghi vấn trong lòng:
“Các anh muốn làm gì?"
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn nói tiếng chào hỏi với thiếu gia của mày thôi." Lời nói vừa dứt, âm thanh truyền đến sau lưng làm Dương Kì Nam lập tức quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, thoáng nhìn thấy người đến là diễn viên chính mà hắn mong chờ, vội vã đứng lên: “Cái này đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới."
Theo chỉ thị của Dương Kì Nam, một nam sinh đã tới ký túc xá tìm Lãnh Linh Dạ để kêu y đi cùng hắn. Dựa vào tính cách của Lãnh Linh Dạ mà nói, y tuyệt đối sẽ không để ý tới hắn, phải đợi đến khi hắn chút nữa bấm hư chuông cửa, cửa chính mới mở ra.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cùng khí tức tỏa ra từ Lãnh Linh Dạ, nam sinh thiếu chút nữa bị dọa đến nhanh chân bỏ chạy. Nếu không vì đại ca đã phân phó, hắn một giấy cũng không muốn đứng đây.
Nhìn qua vẻ mặt lạnh lùng khí tức đích nam nhân, nam sinh thiếu chút nữa ko có dọa đến nhanh chân bỏ chạy. Nếu ko bên tai nhớ kỹ lão đại đích phân phó, hắn tuyệt đối sẽ ko nhiều ngốc một giây.
“Mày… Mày đi theo tao một chuyến." Hắn hít sâu một hơi, cố gắng nói ra, nhưng lời nói uy hiếp lại bởi vì sự run rẩy không kềm chế được mà mất đi ý tứ đe dọa như bình thường.
Nhìn một lượt qua gương mặt lạ lẫm đứng ở bậc cửa, Lãnh Linh Dạ không nói tiếng nào, định lập tức đóng cửa lại, nhưng rồi bởi vì câu nói tiếp theo của hắn mà dừng động tác.
“Bọn tao đã bắt cóc người hầu của mày."
Thấy Lãnh Linh Dạ không để ý đến mình, nam sinh chuẩn bị thu hết dũng khí nói lại lần nữa câu nói vừa rồi thì bắt gặp cửa chính đã mở toang.
Nhìn kẻ trước mắt hết nửa ngày, xác định hắn không nói dối, cặp mắt phượng lạnh băng lại càng thêm âm lãnh, ánh mắt tàn nhẫn không chút che dấu bắn thẳng vào đối phương.
“Dẫn đường."
Nghe Lãnh Linh Dạ nói thế, nam sinh kia thông minh không nói nhiều lời, lập tức dẫn đường, tốc độ không hiểu sao nhanh hơn bình thường mấy lần. Thử hỏi, trên đời này có bao nhiêu người có thể chịu được việc ở bên cạnh một khối băng sơn trong thời gian dài? Đương nhiên phải càng rút ngắn thời gian càng tốt.
Nói vậy tuyệt đối không phải là khoa trương, từ khi Lãnh Linh Dạ biết Mâu Thần An bị kẻ khác bắt cóc, toàn thân y đều phát ra một khí tức lạnh lẽo âm hàn. Đến khi nhìn thấy đám người trong nhà kho, nhiệt độ trong mắt y đã chạm đến mức thấp nhất.
Liếc nhìn người dưới đất, thấy cậu chỉ là toàn thân ướt đẫm chứ không có bị thương tổn nào khác, y lập tức dời ánh mắt về phía nam nhân tóc màu hạt dẻ.
Nhìn kỹ đối phương là ai, đôi mắt phượng hiện lên một tia âm độc.
Thấy Lãnh Linh Dạ không có phẫn nộ hay sợ hãi như trong dự tính, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng, trong lòng Dương Kì Nam hiện lên một tia kinh ngạc cùng thưởng thức.
Tuy hắn đã sớm biết rõ lần này tranh cử chức hội trưởng hội học sinh, Lãnh Linh Dạ chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, bất qua đến hôm nay mới là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y. Thật không ngờ, y lại… xinh đẹp như vậy. Tuy biết rằng không nên dùng từ xinh đẹp để hình dung một nam nhân, nhưng mà ngoại trừ từ đó ra, hắn thật sự không nghĩ ra được từ nào khác.
Lần đầu tiên, hắn thừa nhận một nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn có tồn tại. Nhưng không biết, y có phải chỉ là tốt mã rẻ cùi (ngoài mặt thì tốt đẹp nhưng bên trong chẳng ra gì) hay không? Bất quá, hắn lập tức phủ nhận suy đoán này. Nếu chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp, y làm sao có được ánh mắt so với hàn băng càng sắc bén hơn bội phần?
Xem ra, đúng là không thể coi thường y. Người bình thường thấy một đám người thế này, không ít thì nhiều cũng sẽ lộ ra điểm sợ hãi, thế như y một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại còn có vẻ trấn tĩnh dị thường. Nên nói là y bản lĩnh hơn người, hay là che dấu quá giỏi đây?
Có lẽ, lời đồn kia đúng là không sai.
“Chắc mày cũng biết nguyên nhân tao gọi mày tới đây." Thấy đối phương vẫn không có phản ứng, Dương Kì Nam cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Đáp ứng hay không mày tự quyết định đi." Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nhận đáp án từ chối, hắn tin tưởng Lãnh Linh Dạ không dại dột đến mức điểm ấy cũng nhìn không ra.
Thấy nam sinh cao ráo khinh thường nhếch mép, ý bảo người sau lưng nâng Mâu Thần An lên, nam sinh kia liền quay về phía sau nói vài câu với các nam sinh khác, lập tức cả đám vội vã mang Mâu Thần An đến vứt ở một nhà kho cách đó không xa. Chỗ này rất vắng vẻ, bình thường gần như không có học sinh nào đi ngang, là nơi bọn họ có thể yên tâm làm những việc kế tiếp mà không sợ bị ai phát hiện.
“Đại ca, vậy được không đó? Nghe nói, Lãnh Linh Dạ không đơn giản đâu." Hắn nhớ những học sinh năm nhất đã từng nói qua, khi còn học cấp 2 Lãnh Linh Dạ nổi tiếng là lãnh khốc vô tình. Nếu để y biết chuyện bọn họ bắt cóc người hầu của y, như vậy không cần nói cũng biết bọn họ nhất định sẽ sống không yên. Đang muốn khuyên can nam sinh cao ráo cầm đầu từ bỏ kế hoạch đối phó Lãnh Linh Dạ, lại bắt gặp trong mắt đối phương đầy vẻ âm tàn thì liền câm miệng.
Nhìn chằm chằm vào vẻ mặt có chút khiếp đảm của tên đàn em, Dương Kì Nam tà tà cười hỏi ngược lại:
“Y không dễ chọc? Vậy tao thì có thể chọc sao?"
“Không, em không phải có ý này." Nam sinh vội vã lắc đầu phủ nhân, hắn cũng không muốn vô duyên vô cớ rước thêm kẻ thù vào người, mà kẻ thù đó lại chính là đại ca của hắn. Dù sao kia cũng là lời đồn, tam sao thất bản ai biết được thực hư thế nào, nếu như Lãnh Linh Dạ chỉ là một con hổ giấy chỉ biết phô trương thanh thế, như vậy hắn cũng không cần phải sợ y.
Sự tình chưa tới bước cuối cùng thì không thể loại trừ khả năng này, một chút băn khoăn cân nhắc còn sót lại trong nội tâm nam sinh thoáng cái bị quăng đi mất, hắn lẳng lặng bước ra phía sau Dương Kì Nam.
“Nếu lời đồn là thật, vậy cũng tốt, nếu không thì còn gì là thú vị nữa." Nếu Lãnh Linh Dạ thật sự lợi hại như trong truyền thuyết, như vậy… trong mắt hắn xẹt qua một tia hưng phấn, gặp được đối thủ ngang hàng mới có thể sinh ra kích thích. Bất quá, cho dù y lợi hại thế nào cũng không thể sánh được với hắn. Vị trí hội trưởng hội học sinh kia, hắn đã bỏ lỡ một lần, lần này hắn tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ nữa.
Không nói thêm gì nữa, Dương Kì Nam lập tức cất bước về phía trước. Thấy thế, đám nam sinh phía sau cũng thức thời bước theo.
Gió lạnh vô tình lướt qua, cuốn theo từng chiếc lá khô lay động trên cành, không khí lạnh lẽo của cơn gió mang theo một tia bất an, giống như dự báo cho một cơn bão tố chuẩn bị ập đến.
Trong thời tiết rét lạnh thế này mà bị giội thẳng một thùng nước lạnh băng vào người, bất luận là người đang hôn mê hay ngủ say cũng đều lập tức bừng tỉnh. Giờ khắc này, Mâu Thần An chính là điển hình sinh động nhất. Bị cái lạnh buốt xương làm cho tỉnh táo lại, giây tiếp theo sau ót liền truyền tới đau đớn khiến cậu nhíu mày. Xoa xoa cái ót bị đau nhìn bốn phía xung quanh, cậu thoáng thấy một đám người đứng cách đó không xa thì không khỏi sững sốt. Để ý thấy trên đồng phục của bọn họ có thêu chữ “M", như vậy hẳn là thuộc về khối lớp 2. Trong ký ức của cậu, cậu không nhớ có biết qua những người thuộc khối lớp trên, ngoại trừ đội trưởng đội bóng rổ.
“Mấy anh là ai?" Tại sao lại đưa cậu đến chỗ này?
Nhìn xung quanh, ngoại trừ một ít vật liệu xây dựng đặt lung tung khắp nơi, còn lại trên mặt đất đều phủ kín một lớp bụi, ngay cả trong góc tường cũng có mạng nhện dày đặc. Nơi đây hiển nhiên đã bị bỏ hoang lâu ngày.
Cho dù có thiếu hiểu biết đến mấy, Mâu Thần An cũng ý thức được là mình bị người ta bắt, chỉ là cậu không hiểu khi nào đã đắc tội họ.
Thấy người dưới đất vẻ mặt đầy nghi hoặc, Dương Kì Nam bước đến cạnh cậu, ngồi xổm xuống:
“Nghe nói, Lãnh Linh Dạ rất lợi hại?"
Nghe xong lời nói của đối phương, Mâu Thần An có vẻ sững sờ, bất quá cậu phản ánh rất nhanh, thân thể tự giác lui về sau mấy bước, cảnh giác nhìn chăm chú đám người trước mắt.
“Sách, phản ứng rất nhanh nhẹn." Thật không ngờ người trước mắt lại có tính cảnh giác cao như vậy, Dương Kì Nam trào phúng giật nhẹ khóe môi, như vậy Lãnh Linh Dạ không dễ dàng vứt bỏ cậu ta rồi.
Thấy trong lời nói đối phương đầy vẻ mỉa mai lẫn tức giận, Mâu Thần An cố gắng trấn tĩnh nhìn bọn họ, hỏi ra nghi vấn trong lòng:
“Các anh muốn làm gì?"
“Kỳ thật cũng không có gì, chỉ là muốn nói tiếng chào hỏi với thiếu gia của mày thôi." Lời nói vừa dứt, âm thanh truyền đến sau lưng làm Dương Kì Nam lập tức quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, thoáng nhìn thấy người đến là diễn viên chính mà hắn mong chờ, vội vã đứng lên: “Cái này đúng là vừa nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới."
Theo chỉ thị của Dương Kì Nam, một nam sinh đã tới ký túc xá tìm Lãnh Linh Dạ để kêu y đi cùng hắn. Dựa vào tính cách của Lãnh Linh Dạ mà nói, y tuyệt đối sẽ không để ý tới hắn, phải đợi đến khi hắn chút nữa bấm hư chuông cửa, cửa chính mới mở ra.
Nhìn thấy vẻ mặt lạnh lùng cùng khí tức tỏa ra từ Lãnh Linh Dạ, nam sinh thiếu chút nữa bị dọa đến nhanh chân bỏ chạy. Nếu không vì đại ca đã phân phó, hắn một giấy cũng không muốn đứng đây.
Nhìn qua vẻ mặt lạnh lùng khí tức đích nam nhân, nam sinh thiếu chút nữa ko có dọa đến nhanh chân bỏ chạy. Nếu ko bên tai nhớ kỹ lão đại đích phân phó, hắn tuyệt đối sẽ ko nhiều ngốc một giây.
“Mày… Mày đi theo tao một chuyến." Hắn hít sâu một hơi, cố gắng nói ra, nhưng lời nói uy hiếp lại bởi vì sự run rẩy không kềm chế được mà mất đi ý tứ đe dọa như bình thường.
Nhìn một lượt qua gương mặt lạ lẫm đứng ở bậc cửa, Lãnh Linh Dạ không nói tiếng nào, định lập tức đóng cửa lại, nhưng rồi bởi vì câu nói tiếp theo của hắn mà dừng động tác.
“Bọn tao đã bắt cóc người hầu của mày."
Thấy Lãnh Linh Dạ không để ý đến mình, nam sinh chuẩn bị thu hết dũng khí nói lại lần nữa câu nói vừa rồi thì bắt gặp cửa chính đã mở toang.
Nhìn kẻ trước mắt hết nửa ngày, xác định hắn không nói dối, cặp mắt phượng lạnh băng lại càng thêm âm lãnh, ánh mắt tàn nhẫn không chút che dấu bắn thẳng vào đối phương.
“Dẫn đường."
Nghe Lãnh Linh Dạ nói thế, nam sinh kia thông minh không nói nhiều lời, lập tức dẫn đường, tốc độ không hiểu sao nhanh hơn bình thường mấy lần. Thử hỏi, trên đời này có bao nhiêu người có thể chịu được việc ở bên cạnh một khối băng sơn trong thời gian dài? Đương nhiên phải càng rút ngắn thời gian càng tốt.
Nói vậy tuyệt đối không phải là khoa trương, từ khi Lãnh Linh Dạ biết Mâu Thần An bị kẻ khác bắt cóc, toàn thân y đều phát ra một khí tức lạnh lẽo âm hàn. Đến khi nhìn thấy đám người trong nhà kho, nhiệt độ trong mắt y đã chạm đến mức thấp nhất.
Liếc nhìn người dưới đất, thấy cậu chỉ là toàn thân ướt đẫm chứ không có bị thương tổn nào khác, y lập tức dời ánh mắt về phía nam nhân tóc màu hạt dẻ.
Nhìn kỹ đối phương là ai, đôi mắt phượng hiện lên một tia âm độc.
Thấy Lãnh Linh Dạ không có phẫn nộ hay sợ hãi như trong dự tính, chỉ nhìn hắn bằng ánh mắt lạnh băng, trong lòng Dương Kì Nam hiện lên một tia kinh ngạc cùng thưởng thức.
Tuy hắn đã sớm biết rõ lần này tranh cử chức hội trưởng hội học sinh, Lãnh Linh Dạ chính là đối thủ cạnh tranh lớn nhất, bất qua đến hôm nay mới là lần đầu tiên hắn nhìn thấy y. Thật không ngờ, y lại… xinh đẹp như vậy. Tuy biết rằng không nên dùng từ xinh đẹp để hình dung một nam nhân, nhưng mà ngoại trừ từ đó ra, hắn thật sự không nghĩ ra được từ nào khác.
Lần đầu tiên, hắn thừa nhận một nam nhân so với nữ nhân còn đẹp hơn có tồn tại. Nhưng không biết, y có phải chỉ là tốt mã rẻ cùi (ngoài mặt thì tốt đẹp nhưng bên trong chẳng ra gì) hay không? Bất quá, hắn lập tức phủ nhận suy đoán này. Nếu chỉ có mỗi gương mặt xinh đẹp, y làm sao có được ánh mắt so với hàn băng càng sắc bén hơn bội phần?
Xem ra, đúng là không thể coi thường y. Người bình thường thấy một đám người thế này, không ít thì nhiều cũng sẽ lộ ra điểm sợ hãi, thế như y một chút sợ hãi cũng không có, ngược lại còn có vẻ trấn tĩnh dị thường. Nên nói là y bản lĩnh hơn người, hay là che dấu quá giỏi đây?
Có lẽ, lời đồn kia đúng là không sai.
“Chắc mày cũng biết nguyên nhân tao gọi mày tới đây." Thấy đối phương vẫn không có phản ứng, Dương Kì Nam cũng không tức giận, tiếp tục nói: “Đáp ứng hay không mày tự quyết định đi." Đương nhiên, hắn tuyệt đối sẽ không tiếp nhận đáp án từ chối, hắn tin tưởng Lãnh Linh Dạ không dại dột đến mức điểm ấy cũng nhìn không ra.
Tác giả :
Lăng Tử Minh