Tỏa Ái
Chương 19
Thấy nam hài trước mắt vẻ mặt mờ mịt nhìn mình, một luồng lửa giận điên người lại xông lên ngực, “ba" một tiếng, nàng lần nữa giáng xuống một cái tát.
“Tỉnh chưa?" Thằng nhãi này, hủy bộ lễ phục của nàng rồi còn làm ra vẻ vô tội, điều đó làm nàng càng thêm tức giận. Bộ lễ phục dính cà phê rồi, nàng làm sao mặc đi yến hội được? Càng nghĩ càng giận, cánh tay cũng siết chặt thêm.
Cánh tay bị siết chặt, đau đớn làm Mâu Thần An rên lên thành tiếng, nhưng vừa trông thấy gương mặt phẫn nộ của Nghê Mộ Ngọc thì lập tức im bặt. Liếc nhìn xung quanh, thấy cà phê vung vẩy khắp nơi, con ngươi đen trong sáng hiện rõ một tia sợ hãi.
“Thật… Thật xin lỗi, con… con không cố ý." Biết mình đã làm sai, Mâu Thần An vội vàng nói xin lỗi, cậu không phải cố ý bị ngã.
Bất quá, lời xin lỗi của cậu rõ ràng không được tiếp nhận, cứ nhìn phẫn nộ trên gương mặt Nghê Mộ Ngọc chỉ có tăng không giảm là biết ngay.
“Thật xin lỗi? Ngươi cho rằng một câu xin lỗi là xong sao?" Chỉ vào chiếc váy bên dưới, nàng phẫn hận nói: “Bộ lễ phục của ta phải tốn mấy trăm vạn mới mua được, ngươi lại dám làm hỏng?"
“Con… con thật sự không cố ý, thật sự rất xin lỗi." Nghe phu nhân nói bộ lễ phục này giá hơn mấy trăm vạn, Mâu Thần An trong nháy mắt tái nhợt cả khuôn mặt, cậu… cậu căn bản không thể bồi thường nhiều tiền như vậy. Kể cả có đem cậu đi bán thì cũng không được đến giá như thế a!
Nhìn chằm chằm Mâu Thần An một lúc lâu, Nghê Mộ Ngọc quay sang một nữ hầu đang sợ đến ngây người bên cạnh: “Gọi Lý tổng quản đến đây cho ta."
“Dạ, dạ." Bị Nghê Mộ Ngọc nhìn đến, nữ hầu vội vàng gật đầu rồi lập tức chạy đi mời Lý tổng quản đến, trước khi đi cũng không quên liếc mắt nhìn nam hài đáng thương kia, trong mắt nữ hầu hiện lên một tia thương cảm rõ nét.
Mọi người đều biết, chọc giận phu nhân thì kết cục nhất định là vô cùng thê thảm, không biết nam hài này có thể chịu nổi không.
Lý tổng quản được mời tới, vừa thấy được tình hình trong phòng khách thì lập tức đi đến cạnh Nghê Mộ Ngọc.
“Phu nhân, bà tìm tôi có việc?" Liếc mắt nhìn thấy cánh tay Mâu Thần An đang bị phu nhân nắm chặt, lão tự hỏi không biết nó đã làm gì khiến phu nhân tức giận như vậy.
“Đem trúc tiên đến đây cho ta." Ko cần nhìn Lý tổng quản, Nghê Mộ Ngọc lạnh lùng nói. Nếu không làm gì đó, lửa giận của nàng sẽ không thể nguôi đi.
Nghe phu nhân nói, trong mắt Lý tổng quản hiện lên một tia kinh ngạc. Trúc tiên Nghê Mộ Ngọc nói chính là do một cành cây nhỏ dài hơn một mét tạo thành, dùng nó quất vào người miệng vết thương sẽ vừa mịn vừa đau, so với dùng một cây gỗ to mà đánh thì nỗi đau càng hơn gấp mấy lần.
“Dạ." Dù trong lòng có chỗ không yên, Lý tổng quản vẫn phải đi lấy trúc tiên ra. Nói thật lòng, lão cũng không tán thành loại hình phạt này, trước đây lão quản giáo hạ nhân chưa bao giờ dùng đến nó. Không nghĩ tới, người đầu tiên phải hứng chịu là nam hài kia.
“Phu nhân, trúc tiên đã lấy ra."
Liếc mắt nhìn trúc tiên trong tay Lý tổng quản, Nghê Mộ Ngọc cười lạnh, nhìn về phía Mâu Thần An đang run sợ, vô cùng sung sướng nói: “Có biết dùng nó làm gì không?"
Dù cho trong lòng đã sợ hãi cực độ, Mâu Thần An vẫn thành thực lắc đầu.
“Ha ha, ngươi rất nhanh sẽ biết rõ." Tặng cho người trước mặt một nụ cười sáng lạn, sau một khắc lại ném cậu xuống đất, lời nói cũng lãnh khốc khác thường: “Đánh mạnh vào cho ta."
“Phu nhân, nếu thiếu gia biết được, chỉ sợ…" Còn chưa nói xong thì đã bắt gặp ánh mắt âm lãnh của Nghê Mộ Ngọc, lão tự động hiểu rõ: “Dạ."
Nâng trúc tiên lên, nhìn Mâu Thần An đã tái nhợt cả mặt dưới đất, Lý tổng quản hơi chần chừ, nhưng biết phu nhân đang nhìn bên cạnh, lão đành hít sâu một rơi, hạ xuống roi thứ nhất.
Khi một tiếng roi bén nhọn vừa vang lên thì cũng đồng thời kèm theo một tiếng kêu đau thảm thiết, những người hầu khác trong phòng không khỏi co rúm cả người.
“A –"
Từng ngọn roi không ngừng quất vào cơ thể làm cho Mâu Thần An đau đến cuộn tròn thân thể gầy nhỏ lại, quần áo cũng dần rách tươm, vết máu dài hẹp chảy ra ướt đẫm cả người. Đau nhức không tưởng nổi làm cho Mâu Thần An vô thức nghiêng người tránh né, nhưng có tránh thế nào cũng không tránh khỏi trận mưa roi như thập diện mai phục này.
Cử động kịch liệt cũng làm động đến miệng vết thương sau lưng, cuối cùng Mâu Thần An chỉ còn duy trì được tư thế nằm co quắp trên mặt đất lạnh băng để tiếp nhận trận mưa roi vô cùng vô tận. Đau đớn trên thân làm cậu cả người đổ mồ hôi lạnh, nước mắt cũng không nhịn được tràn ra, nhưng vị mặn từ nước mắt chảy ra khi đụng đến vết thương chỉ càng tăng thêm rát buốt.
Ô… Đau quá… Thật sự đau quá……
Lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, Nghê Mộ Ngọc chỉ có thể nói là vô cùng thống khoái. Nhìn vết máu dài hẹp khắp nơi trên cơ thể nhỏ gầy, lửa giận trong lòng nàng từ từ giảm bớt, nhưng khi vừa thấy những vết bẩn loang lổ trên váy thì sự phẫn nộ lại sôi sục lên.
Đánh hơn mười roi, mắt thấy nam hài dưới đất đã đau đến không chịu được, nhưng Lý tổng quản cũng không thể làm gì hơn. Chỉ cần phu nhân chưa kêu ngừng, lão cũng chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục thực hiện hình phạt.
Ở nơi đây, không một ai dám đứng ra ngăn cản, nếu không chỉ sợ sẽ phải cùng chung số phận, mọi người chỉ có thể không đành lòng mà dời mắt sang chỗ khác.
Khi mọi người còn đang âm thầm thở dài, ở cửa ra vào chợt vang lên một âm thanh lạnh đến thấu xương.
“Dừng tay."
Vừa từ bên ngoài quay về liền thấy cảnh tượng như thế, đôi mắt vốn lạnh băng lập tức phủ kín một tầng âm độc, đáng sợ chưa từng thấy.
Theo mỗi bước chân của y, không khí xung quanh như cũng đóng băng theo. Mọi người thậm chí có thể trông thấy gạch men sứ dưới chân Lãnh Linh Dạ cũng theo đó mà đông lại như sắp nứt ra đến nơi.
Chưa bao giờ thấy thiếu gia có biểu hiện này, bọn hạ nhân sợ tới mức lập tức trốn đi hết để né tránh cơn bão to chuẩn bị ập đến. Tức khắc, trong phòng khách to như vậy chỉ còn Lãnh Linh Dạ, Nghê Mộ Ngọc, Lý tổng quản cùng Mâu Thần An nằm trên mặt đất không cách nào nhúc nhích bốn người.
Nhìn lửa giận của thiếu gia, Lý tổng quản tim đập nhanh như đánh trống, lão ngây ngốc nhận ra rằng, nam hài trên mặt đất rõ ràng không chỉ đơn giản là người hầu. Nhưng cho dù lúc này lão đã có đầy đủ căn cứ chính xác để chứng minh tầm quan trọng của Mâu Thần An đối với Lãnh Linh Dạ, lão cùng không có dũng khí nói ra sự thật này.
Mà dù cho nhiều năm sau nữa, để bảo toàn cái mạng già này thì lão cũng sẽ không mở miệng nói cho Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc biết. Lão hiểu rất rõ, thiếu gia chính là hết sức vô tình lãnh khốc. Muốn an nhàn sống hết cuộc đời này, lão tốt nhất cái gì cũng không nên nói.
“Tỉnh chưa?" Thằng nhãi này, hủy bộ lễ phục của nàng rồi còn làm ra vẻ vô tội, điều đó làm nàng càng thêm tức giận. Bộ lễ phục dính cà phê rồi, nàng làm sao mặc đi yến hội được? Càng nghĩ càng giận, cánh tay cũng siết chặt thêm.
Cánh tay bị siết chặt, đau đớn làm Mâu Thần An rên lên thành tiếng, nhưng vừa trông thấy gương mặt phẫn nộ của Nghê Mộ Ngọc thì lập tức im bặt. Liếc nhìn xung quanh, thấy cà phê vung vẩy khắp nơi, con ngươi đen trong sáng hiện rõ một tia sợ hãi.
“Thật… Thật xin lỗi, con… con không cố ý." Biết mình đã làm sai, Mâu Thần An vội vàng nói xin lỗi, cậu không phải cố ý bị ngã.
Bất quá, lời xin lỗi của cậu rõ ràng không được tiếp nhận, cứ nhìn phẫn nộ trên gương mặt Nghê Mộ Ngọc chỉ có tăng không giảm là biết ngay.
“Thật xin lỗi? Ngươi cho rằng một câu xin lỗi là xong sao?" Chỉ vào chiếc váy bên dưới, nàng phẫn hận nói: “Bộ lễ phục của ta phải tốn mấy trăm vạn mới mua được, ngươi lại dám làm hỏng?"
“Con… con thật sự không cố ý, thật sự rất xin lỗi." Nghe phu nhân nói bộ lễ phục này giá hơn mấy trăm vạn, Mâu Thần An trong nháy mắt tái nhợt cả khuôn mặt, cậu… cậu căn bản không thể bồi thường nhiều tiền như vậy. Kể cả có đem cậu đi bán thì cũng không được đến giá như thế a!
Nhìn chằm chằm Mâu Thần An một lúc lâu, Nghê Mộ Ngọc quay sang một nữ hầu đang sợ đến ngây người bên cạnh: “Gọi Lý tổng quản đến đây cho ta."
“Dạ, dạ." Bị Nghê Mộ Ngọc nhìn đến, nữ hầu vội vàng gật đầu rồi lập tức chạy đi mời Lý tổng quản đến, trước khi đi cũng không quên liếc mắt nhìn nam hài đáng thương kia, trong mắt nữ hầu hiện lên một tia thương cảm rõ nét.
Mọi người đều biết, chọc giận phu nhân thì kết cục nhất định là vô cùng thê thảm, không biết nam hài này có thể chịu nổi không.
Lý tổng quản được mời tới, vừa thấy được tình hình trong phòng khách thì lập tức đi đến cạnh Nghê Mộ Ngọc.
“Phu nhân, bà tìm tôi có việc?" Liếc mắt nhìn thấy cánh tay Mâu Thần An đang bị phu nhân nắm chặt, lão tự hỏi không biết nó đã làm gì khiến phu nhân tức giận như vậy.
“Đem trúc tiên đến đây cho ta." Ko cần nhìn Lý tổng quản, Nghê Mộ Ngọc lạnh lùng nói. Nếu không làm gì đó, lửa giận của nàng sẽ không thể nguôi đi.
Nghe phu nhân nói, trong mắt Lý tổng quản hiện lên một tia kinh ngạc. Trúc tiên Nghê Mộ Ngọc nói chính là do một cành cây nhỏ dài hơn một mét tạo thành, dùng nó quất vào người miệng vết thương sẽ vừa mịn vừa đau, so với dùng một cây gỗ to mà đánh thì nỗi đau càng hơn gấp mấy lần.
“Dạ." Dù trong lòng có chỗ không yên, Lý tổng quản vẫn phải đi lấy trúc tiên ra. Nói thật lòng, lão cũng không tán thành loại hình phạt này, trước đây lão quản giáo hạ nhân chưa bao giờ dùng đến nó. Không nghĩ tới, người đầu tiên phải hứng chịu là nam hài kia.
“Phu nhân, trúc tiên đã lấy ra."
Liếc mắt nhìn trúc tiên trong tay Lý tổng quản, Nghê Mộ Ngọc cười lạnh, nhìn về phía Mâu Thần An đang run sợ, vô cùng sung sướng nói: “Có biết dùng nó làm gì không?"
Dù cho trong lòng đã sợ hãi cực độ, Mâu Thần An vẫn thành thực lắc đầu.
“Ha ha, ngươi rất nhanh sẽ biết rõ." Tặng cho người trước mặt một nụ cười sáng lạn, sau một khắc lại ném cậu xuống đất, lời nói cũng lãnh khốc khác thường: “Đánh mạnh vào cho ta."
“Phu nhân, nếu thiếu gia biết được, chỉ sợ…" Còn chưa nói xong thì đã bắt gặp ánh mắt âm lãnh của Nghê Mộ Ngọc, lão tự động hiểu rõ: “Dạ."
Nâng trúc tiên lên, nhìn Mâu Thần An đã tái nhợt cả mặt dưới đất, Lý tổng quản hơi chần chừ, nhưng biết phu nhân đang nhìn bên cạnh, lão đành hít sâu một rơi, hạ xuống roi thứ nhất.
Khi một tiếng roi bén nhọn vừa vang lên thì cũng đồng thời kèm theo một tiếng kêu đau thảm thiết, những người hầu khác trong phòng không khỏi co rúm cả người.
“A –"
Từng ngọn roi không ngừng quất vào cơ thể làm cho Mâu Thần An đau đến cuộn tròn thân thể gầy nhỏ lại, quần áo cũng dần rách tươm, vết máu dài hẹp chảy ra ướt đẫm cả người. Đau nhức không tưởng nổi làm cho Mâu Thần An vô thức nghiêng người tránh né, nhưng có tránh thế nào cũng không tránh khỏi trận mưa roi như thập diện mai phục này.
Cử động kịch liệt cũng làm động đến miệng vết thương sau lưng, cuối cùng Mâu Thần An chỉ còn duy trì được tư thế nằm co quắp trên mặt đất lạnh băng để tiếp nhận trận mưa roi vô cùng vô tận. Đau đớn trên thân làm cậu cả người đổ mồ hôi lạnh, nước mắt cũng không nhịn được tràn ra, nhưng vị mặn từ nước mắt chảy ra khi đụng đến vết thương chỉ càng tăng thêm rát buốt.
Ô… Đau quá… Thật sự đau quá……
Lạnh lùng nhìn cảnh tượng trước mắt, Nghê Mộ Ngọc chỉ có thể nói là vô cùng thống khoái. Nhìn vết máu dài hẹp khắp nơi trên cơ thể nhỏ gầy, lửa giận trong lòng nàng từ từ giảm bớt, nhưng khi vừa thấy những vết bẩn loang lổ trên váy thì sự phẫn nộ lại sôi sục lên.
Đánh hơn mười roi, mắt thấy nam hài dưới đất đã đau đến không chịu được, nhưng Lý tổng quản cũng không thể làm gì hơn. Chỉ cần phu nhân chưa kêu ngừng, lão cũng chỉ đành bất đắc dĩ tiếp tục thực hiện hình phạt.
Ở nơi đây, không một ai dám đứng ra ngăn cản, nếu không chỉ sợ sẽ phải cùng chung số phận, mọi người chỉ có thể không đành lòng mà dời mắt sang chỗ khác.
Khi mọi người còn đang âm thầm thở dài, ở cửa ra vào chợt vang lên một âm thanh lạnh đến thấu xương.
“Dừng tay."
Vừa từ bên ngoài quay về liền thấy cảnh tượng như thế, đôi mắt vốn lạnh băng lập tức phủ kín một tầng âm độc, đáng sợ chưa từng thấy.
Theo mỗi bước chân của y, không khí xung quanh như cũng đóng băng theo. Mọi người thậm chí có thể trông thấy gạch men sứ dưới chân Lãnh Linh Dạ cũng theo đó mà đông lại như sắp nứt ra đến nơi.
Chưa bao giờ thấy thiếu gia có biểu hiện này, bọn hạ nhân sợ tới mức lập tức trốn đi hết để né tránh cơn bão to chuẩn bị ập đến. Tức khắc, trong phòng khách to như vậy chỉ còn Lãnh Linh Dạ, Nghê Mộ Ngọc, Lý tổng quản cùng Mâu Thần An nằm trên mặt đất không cách nào nhúc nhích bốn người.
Nhìn lửa giận của thiếu gia, Lý tổng quản tim đập nhanh như đánh trống, lão ngây ngốc nhận ra rằng, nam hài trên mặt đất rõ ràng không chỉ đơn giản là người hầu. Nhưng cho dù lúc này lão đã có đầy đủ căn cứ chính xác để chứng minh tầm quan trọng của Mâu Thần An đối với Lãnh Linh Dạ, lão cùng không có dũng khí nói ra sự thật này.
Mà dù cho nhiều năm sau nữa, để bảo toàn cái mạng già này thì lão cũng sẽ không mở miệng nói cho Lãnh Diệu Huy cùng Nghê Mộ Ngọc biết. Lão hiểu rất rõ, thiếu gia chính là hết sức vô tình lãnh khốc. Muốn an nhàn sống hết cuộc đời này, lão tốt nhất cái gì cũng không nên nói.
Tác giả :
Lăng Tử Minh