"Tớ Yêu Cậu" Dưới Tán Cây Anh Đào
Chương 3
"Ừ!! Đúng vậy, tính khí Hạc Mạc rất không tốt." Người ở ngôi biệt thự bên cạnh đột nhiên đứng trước mặt Hạ Mạc, vẫn khoan thai khả ái xoay qua nhìn Kinh Trập nói như vậy. Đương nhiên Kinh Trập không thể chịu được dáng vẻ thanh thuần khả ái của mỹ nhân cổ điển Cốc Vũ, liền đỏ mặt, không nói được tiếng nào. Hạ Mạc thực sự muốn chém chết Cốc Vũ.
Con mọt sách!! Mi ở đây giả bộ khả ái cái gì a?? Không phải luôn tỏ vẻ lạnh lùng sao?? Mi tưởng Kinh Trập không biết à? Giả bộ đáng yêu cũng vô ích!!!!!!!
"Này!! Cốc Vũ!! Cô nói tính khí của tôi không tốt chỗ nào?" Răng nanh lại lộ ra.
Cốc Vũ bật cười thành tiếng, híp mắt nhìn cái người giống như một con báo dễ dàng bị chọc giận, hơi đụng một chút, đuôi sẽ dựng đứng, lông sẽ xù lên. Luôn thích so đo với nàng, cái gì cũng thích so đo với nàng, so đo không lại nàng nhưng vẫn muốn so đo với nàng. Lại luôn dễ dàng nổi giận, hở một tí là lại nổi giận, nhưng mà... không biết tại sao, nàng lại đi thích một người như vậy...
"Nhìn đi, giống như bây giờ ấy. Cho nên rất dễ đắc tội với cậu, còn nói để cậu giúp tôi, chi bằng nói tôi giúp cậu." Lại luôn thích nhìn bộ dạng tức giận của Hạ Mạc, cũng không biết tại sao, cũng không biết là từ lúc nào.
Hạ Mạc nổi giận, "Cốc Vũ, cô bớt nói nhảm đi!!!!"
"H-Hạ Mạc, e-em bình tĩnh một chút, Cốc Vũ chỉ vô tình thôi, cậu ấy chỉ mau miệng thôi, không có cố ý đâu." Kinh Trập luống cuống tay chân an ủi Hạ Mạc, còn không quên len lén ngắm nhìn Cốc Vũ. A!! Hôm nay cậu ấy lại đẹp hơn rất nhiều.
"Không cố ý?!" Hạ Mạc như nghe phải truyện cười, hét lớn lên không cách nào ức chế: "Như vậy cũng được gọi là không cố ý?? Anh không có mắt à? Bị ngu à!!... A!!!" Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Hạ Mạc hoàn toàn hóa thạch, tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi, hình tượng của nàng a!!!
"Cốc... Vũ..." Nghiến răng nghiến lợi.
Tất cả đều tại cô ta hại mình, tất cả đều do cô ta hại mình, tất cả đều là cô ta hại mình!!!! Nàng rất vất vả mới giữ được hình tượng trước mặt Kinh Trập a!! Tốt lắm!! Tà tâm Hạ Mạc nổi lên, nếu đã không còn gì, chi bằng bây giờ giải quyết cô luôn!! Như vậy, Kinh Trập không còn người để chọn, cũng sẽ tự nhiên thích tôi thôi.
"A!!" Bộ dạng Cốc Vũ như vừa nhớ ra chuyện gì, bỗng dưng giật mình xoay người lại, nở ra một nụ cười đáng yêu.
"Cái gì?" Cảnh giác, Hạ Mạc gắt gao trừng Cốc Vũ. Cô ta lại muốn làm gì nữa??!!
"Tôi quên mất, không thể nói Hạ Mạc như vậy trước mặt Kinh Trập nha!! Bởi vì a! Kinh Trập vẫn không biết chứ thật ra Hạ Mạc luôn thích Kinh Trập nha!!"
Đã đâm là phải thấy máu, Cốc Vũ nhất định là người như vậy, Hạ Mạc thề, nhất định, nhất định là vậy.
•#... ¥%—.
Kinh Trập hoàn toàn đơ người, hoảng loạn nhìn Cốc Vũ. Vội vã giải thích: "S-Sao có thể thế được. A-Anh chỉ xem Hạ Mạc là em gái thôi a!! Cốc Vũ c-cậu đừng có hiểu lầm!!!"
Hạ Mạc xấu hổ đỏ mặt, trong lòng rối loạn, khổ sở muốn chết, bí mật chôn giấu nhiều năm như vậy a!! Nàng thề cả đời này cũng sẽ không nói ra a!! Nhưng mà bây giờ lại bị hời hợt nói ra như vậy, còn tệ hơn nữa, lại nói ra trước mặt Kinh Trập a.
Quay đầu qua nhìn Kinh Trập đang đứng đấy hoảng loạn, trên người Hạ Mạc liền tuôn ra một cảm giác nhục nhã. Sợ tôi thích anh đến thế à??!!! Sợ như thế à?? Tôi còn đang đứng trước mặt anh a, có biết khi anh làm vậy khiến tôi đau đớn đến thế nào không hả? Anh cũng không lo lắng cho cảm nhận của tôi một chút nào sao? Lòng của anh chỉ có một Cốc Vũ thôi sao!!!
Và rồi, sau khi kìm nén một lúc lâu, rốt cuộc Hạ Mạc cũng không nhịn được nữa che mặt chạy mất.
Thực sự bức chết người mà!!!! Cốc Vũ! Tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô!!!!
Sau đó, sau đó sau đó sau đó, cây anh đào nghìn năm của Bổn gia lại gặp phải tai ương. Bá vương long Hạ Mạc tức giận liên tục chà đạp nó, phát huy truyền thống của người phụ nữ Trung Hoa kế thừa một nghìn năm tinh hoa Trung Quốc, ra sức đá, đánh, cào, nhéo. Nếu như có thể cắn, nàng cũng sẽ làm vậy.
"A —————— a —————— a a a a a a a ——"
"Cốc Vũ!!!! Tôi và cô có thù oán hay sao!!!"
"Dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy??!! Dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy a a a a a a!!!"
"Tôi đánh chết cô!!! Đánh chết cô!!!!" Nghĩ lại những việc trước đây, mỗi lần có cuộc thi nào chỉ cần có Cốc Vũ ở đó, nàng đều hạng hai, chuyện gì của Bổn gia cũng coi trọng Cốc Vũ, mọi người cũng đều luôn miệng gọi Cốc Vũ Cốc Vũ, nàng cũng là người a, nàng cũng biết buồn đấy, được không??!! Lẽ nào cả đất nước này không có một ai quan tâm đến cảm nhận của nàng sao?? Bất mãn đọng lại lâu ngày, nay bộc phát tất cả ra ngoài, Hạ Mạc hoàn toàn xem cái cây này là Cốc Vũ, vừa hô "Tôi đánh chết cô, tôi đánh chết cô" vừa đạp liên tục.
...
Bá vương long sau khi bạo phát dữ dội thì ngã lên thân cây anh đào "oa" một tiếng liền khóc nức nở. Đình viện của Bổn gia đều tràn ngập tiếng khóc thê lương của nàng. Bi thương thê thảm...
Sau một lúc lâu, Bá vương long Hạ Mạc làm loạn cả buổi, rốt cuộc cũng không còn chút sức lực nào nữa, nhắm mắt lại, ngủ thẳng dưới tàng cây anh đào.
Có một bóng dáng từ từ xuất hiện trong đình viện, từ từ đi đến tàng cây anh đào.
Cốc Vũ không chớp mắt nhìn Hạ Mạc im lặng nằm trên đất, sự cưng chiều toát ra từ khóe mắt luôn lạnh lùng của nàng.
"Cậu nha!" Nàng lầm bầm nói, cười khẽ "Lúc ngủ vẫn là lúc yên lặng nhất. Cậu có biết gương mặt bình thản này có bao nhiêu sức hấp dẫn không?? Tại sao lại có thể ngủ không hề phòng vệ ở đây a? Nếu như bị người khác nhìn thấy, sẽ nguy hiểm đấy biết không? Bọn họ sẽ vì vậy mà thích cậu a."
Cốc Vũ nói, buông quyển sách trên tay, chuyển sang ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Hạ Mạc.
"Nhưng mà tớ a... vẫn thích dáng vẻ tràn đầy sức sống, luôn tức giận của cậu hơn, cậu như vậy mới thật sự là Hạ Mạc..."
"Cậu có biết thật ra tớ vẫn luôn cố gắng không? Cố gắng để cậu thích tớ... giống như tớ thích cậu vậy, nhưng mà... tại sao đến giờ cậu cũng chưa thích tớ vậy? Mọi người đều thích tớ, chỉ có cậu là không... thực sự khiến tớ rất đau lòng."
"Nhưng mà." Nhìn gương mặt đang ngủ của Hạ Mạc, nụ cười liền nở trên gương mặt xinh đẹp cổ điển, "Bây giờ tớ muốn nói cho cậu biết, tớ muốn buộc chặt cậu lại, không đợi cậu chủ động thích tớ nữa, còn Kinh Trập... tại sao lại đi thích hắn a? Hắn là người đầu tiên tớ muốn giết chết đó." Nhìn nhìn, Cốc Vũ liền cúi người xuống hôn lên môi Hạ Mạc. Mềm mại, dịu dàng, có chút ấm áp. Ừ, có lẽ ngọt nữa...
"Hạ Mạc... Hạ Mạc... cậu là của tớ, của Cốc Vũ, cậu biết chưa? Tớ muốn cậu, dù ở trong mộng, cũng không quên được điều này."
Ánh mặt trời hôm đó rất đẹp, đến nỗi khiến người khác phải đố kị, ấm áp rọi xuống hai nữ sinh dưới tán cây anh đào. Mà Hạ Mạc còn đang thỏa thích ngao du trong mộng, hoàn toàn không biết ở thực tại mình đã bị người ta chiếm tiện nghi.
...
"Như vậy có được không, Công chúa?" Nhìn hai người nữ sinh dưới tán cây anh đào, Diệp Nại xoay đầu hỏi cô Công chúa cao quý xinh đẹp của mình. "Cốc Vũ thật cực khổ a, Hạ Mạc một chút cũng không biết."
"Cực khổ?" Đưa tay kéo lấy người con gái gầy gò, ôm nàng vào lòng, Công chúa nở một nụ cười như bông hoa mùa hạ. Đôi môi dịu dàng đặt lên cổ Diệp Nại "Tớ cảm thấy, lúc tớ theo đuổi cậu mới thật sự vô cùng cực khổ a."
"Ấy?" Diệp Nại quay đầu lại, đỏ mặt, mặc cho Công chúa hôn lên đôi môi của mình.
"Nếu cứ để vậy mà đi Nhật, ném hết việc của Bổn gia qua một bên liệu có ổn không?? Lỡ như..."
"Có bọn họ ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu. Cả hai đều là những nữ sinh tài giỏi a... đi thôi, tài xế đang đợi."
"... Ừm!" Diệp Nại cười. Hiện tại a, tớ cảm thấy, chỉ cần là ở cùng cậu, thì làm cái gì cũng đều rất vui vẻ.
Con mọt sách!! Mi ở đây giả bộ khả ái cái gì a?? Không phải luôn tỏ vẻ lạnh lùng sao?? Mi tưởng Kinh Trập không biết à? Giả bộ đáng yêu cũng vô ích!!!!!!!
"Này!! Cốc Vũ!! Cô nói tính khí của tôi không tốt chỗ nào?" Răng nanh lại lộ ra.
Cốc Vũ bật cười thành tiếng, híp mắt nhìn cái người giống như một con báo dễ dàng bị chọc giận, hơi đụng một chút, đuôi sẽ dựng đứng, lông sẽ xù lên. Luôn thích so đo với nàng, cái gì cũng thích so đo với nàng, so đo không lại nàng nhưng vẫn muốn so đo với nàng. Lại luôn dễ dàng nổi giận, hở một tí là lại nổi giận, nhưng mà... không biết tại sao, nàng lại đi thích một người như vậy...
"Nhìn đi, giống như bây giờ ấy. Cho nên rất dễ đắc tội với cậu, còn nói để cậu giúp tôi, chi bằng nói tôi giúp cậu." Lại luôn thích nhìn bộ dạng tức giận của Hạ Mạc, cũng không biết tại sao, cũng không biết là từ lúc nào.
Hạ Mạc nổi giận, "Cốc Vũ, cô bớt nói nhảm đi!!!!"
"H-Hạ Mạc, e-em bình tĩnh một chút, Cốc Vũ chỉ vô tình thôi, cậu ấy chỉ mau miệng thôi, không có cố ý đâu." Kinh Trập luống cuống tay chân an ủi Hạ Mạc, còn không quên len lén ngắm nhìn Cốc Vũ. A!! Hôm nay cậu ấy lại đẹp hơn rất nhiều.
"Không cố ý?!" Hạ Mạc như nghe phải truyện cười, hét lớn lên không cách nào ức chế: "Như vậy cũng được gọi là không cố ý?? Anh không có mắt à? Bị ngu à!!... A!!!" Tiếng hét thảm thiết vang lên.
Hạ Mạc hoàn toàn hóa thạch, tiêu rồi, hoàn toàn tiêu rồi, hình tượng của nàng a!!!
"Cốc... Vũ..." Nghiến răng nghiến lợi.
Tất cả đều tại cô ta hại mình, tất cả đều do cô ta hại mình, tất cả đều là cô ta hại mình!!!! Nàng rất vất vả mới giữ được hình tượng trước mặt Kinh Trập a!! Tốt lắm!! Tà tâm Hạ Mạc nổi lên, nếu đã không còn gì, chi bằng bây giờ giải quyết cô luôn!! Như vậy, Kinh Trập không còn người để chọn, cũng sẽ tự nhiên thích tôi thôi.
"A!!" Bộ dạng Cốc Vũ như vừa nhớ ra chuyện gì, bỗng dưng giật mình xoay người lại, nở ra một nụ cười đáng yêu.
"Cái gì?" Cảnh giác, Hạ Mạc gắt gao trừng Cốc Vũ. Cô ta lại muốn làm gì nữa??!!
"Tôi quên mất, không thể nói Hạ Mạc như vậy trước mặt Kinh Trập nha!! Bởi vì a! Kinh Trập vẫn không biết chứ thật ra Hạ Mạc luôn thích Kinh Trập nha!!"
Đã đâm là phải thấy máu, Cốc Vũ nhất định là người như vậy, Hạ Mạc thề, nhất định, nhất định là vậy.
•#... ¥%—.
Kinh Trập hoàn toàn đơ người, hoảng loạn nhìn Cốc Vũ. Vội vã giải thích: "S-Sao có thể thế được. A-Anh chỉ xem Hạ Mạc là em gái thôi a!! Cốc Vũ c-cậu đừng có hiểu lầm!!!"
Hạ Mạc xấu hổ đỏ mặt, trong lòng rối loạn, khổ sở muốn chết, bí mật chôn giấu nhiều năm như vậy a!! Nàng thề cả đời này cũng sẽ không nói ra a!! Nhưng mà bây giờ lại bị hời hợt nói ra như vậy, còn tệ hơn nữa, lại nói ra trước mặt Kinh Trập a.
Quay đầu qua nhìn Kinh Trập đang đứng đấy hoảng loạn, trên người Hạ Mạc liền tuôn ra một cảm giác nhục nhã. Sợ tôi thích anh đến thế à??!!! Sợ như thế à?? Tôi còn đang đứng trước mặt anh a, có biết khi anh làm vậy khiến tôi đau đớn đến thế nào không hả? Anh cũng không lo lắng cho cảm nhận của tôi một chút nào sao? Lòng của anh chỉ có một Cốc Vũ thôi sao!!!
Và rồi, sau khi kìm nén một lúc lâu, rốt cuộc Hạ Mạc cũng không nhịn được nữa che mặt chạy mất.
Thực sự bức chết người mà!!!! Cốc Vũ! Tôi tuyệt đối không bỏ qua cho cô!!!!
Sau đó, sau đó sau đó sau đó, cây anh đào nghìn năm của Bổn gia lại gặp phải tai ương. Bá vương long Hạ Mạc tức giận liên tục chà đạp nó, phát huy truyền thống của người phụ nữ Trung Hoa kế thừa một nghìn năm tinh hoa Trung Quốc, ra sức đá, đánh, cào, nhéo. Nếu như có thể cắn, nàng cũng sẽ làm vậy.
"A —————— a —————— a a a a a a a ——"
"Cốc Vũ!!!! Tôi và cô có thù oán hay sao!!!"
"Dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy??!! Dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy a a a a a a!!!"
"Tôi đánh chết cô!!! Đánh chết cô!!!!" Nghĩ lại những việc trước đây, mỗi lần có cuộc thi nào chỉ cần có Cốc Vũ ở đó, nàng đều hạng hai, chuyện gì của Bổn gia cũng coi trọng Cốc Vũ, mọi người cũng đều luôn miệng gọi Cốc Vũ Cốc Vũ, nàng cũng là người a, nàng cũng biết buồn đấy, được không??!! Lẽ nào cả đất nước này không có một ai quan tâm đến cảm nhận của nàng sao?? Bất mãn đọng lại lâu ngày, nay bộc phát tất cả ra ngoài, Hạ Mạc hoàn toàn xem cái cây này là Cốc Vũ, vừa hô "Tôi đánh chết cô, tôi đánh chết cô" vừa đạp liên tục.
...
Bá vương long sau khi bạo phát dữ dội thì ngã lên thân cây anh đào "oa" một tiếng liền khóc nức nở. Đình viện của Bổn gia đều tràn ngập tiếng khóc thê lương của nàng. Bi thương thê thảm...
Sau một lúc lâu, Bá vương long Hạ Mạc làm loạn cả buổi, rốt cuộc cũng không còn chút sức lực nào nữa, nhắm mắt lại, ngủ thẳng dưới tàng cây anh đào.
Có một bóng dáng từ từ xuất hiện trong đình viện, từ từ đi đến tàng cây anh đào.
Cốc Vũ không chớp mắt nhìn Hạ Mạc im lặng nằm trên đất, sự cưng chiều toát ra từ khóe mắt luôn lạnh lùng của nàng.
"Cậu nha!" Nàng lầm bầm nói, cười khẽ "Lúc ngủ vẫn là lúc yên lặng nhất. Cậu có biết gương mặt bình thản này có bao nhiêu sức hấp dẫn không?? Tại sao lại có thể ngủ không hề phòng vệ ở đây a? Nếu như bị người khác nhìn thấy, sẽ nguy hiểm đấy biết không? Bọn họ sẽ vì vậy mà thích cậu a."
Cốc Vũ nói, buông quyển sách trên tay, chuyển sang ngắm nhìn gương mặt đang ngủ của Hạ Mạc.
"Nhưng mà tớ a... vẫn thích dáng vẻ tràn đầy sức sống, luôn tức giận của cậu hơn, cậu như vậy mới thật sự là Hạ Mạc..."
"Cậu có biết thật ra tớ vẫn luôn cố gắng không? Cố gắng để cậu thích tớ... giống như tớ thích cậu vậy, nhưng mà... tại sao đến giờ cậu cũng chưa thích tớ vậy? Mọi người đều thích tớ, chỉ có cậu là không... thực sự khiến tớ rất đau lòng."
"Nhưng mà." Nhìn gương mặt đang ngủ của Hạ Mạc, nụ cười liền nở trên gương mặt xinh đẹp cổ điển, "Bây giờ tớ muốn nói cho cậu biết, tớ muốn buộc chặt cậu lại, không đợi cậu chủ động thích tớ nữa, còn Kinh Trập... tại sao lại đi thích hắn a? Hắn là người đầu tiên tớ muốn giết chết đó." Nhìn nhìn, Cốc Vũ liền cúi người xuống hôn lên môi Hạ Mạc. Mềm mại, dịu dàng, có chút ấm áp. Ừ, có lẽ ngọt nữa...
"Hạ Mạc... Hạ Mạc... cậu là của tớ, của Cốc Vũ, cậu biết chưa? Tớ muốn cậu, dù ở trong mộng, cũng không quên được điều này."
Ánh mặt trời hôm đó rất đẹp, đến nỗi khiến người khác phải đố kị, ấm áp rọi xuống hai nữ sinh dưới tán cây anh đào. Mà Hạ Mạc còn đang thỏa thích ngao du trong mộng, hoàn toàn không biết ở thực tại mình đã bị người ta chiếm tiện nghi.
...
"Như vậy có được không, Công chúa?" Nhìn hai người nữ sinh dưới tán cây anh đào, Diệp Nại xoay đầu hỏi cô Công chúa cao quý xinh đẹp của mình. "Cốc Vũ thật cực khổ a, Hạ Mạc một chút cũng không biết."
"Cực khổ?" Đưa tay kéo lấy người con gái gầy gò, ôm nàng vào lòng, Công chúa nở một nụ cười như bông hoa mùa hạ. Đôi môi dịu dàng đặt lên cổ Diệp Nại "Tớ cảm thấy, lúc tớ theo đuổi cậu mới thật sự vô cùng cực khổ a."
"Ấy?" Diệp Nại quay đầu lại, đỏ mặt, mặc cho Công chúa hôn lên đôi môi của mình.
"Nếu cứ để vậy mà đi Nhật, ném hết việc của Bổn gia qua một bên liệu có ổn không?? Lỡ như..."
"Có bọn họ ở đây, sẽ không có vấn đề gì đâu. Cả hai đều là những nữ sinh tài giỏi a... đi thôi, tài xế đang đợi."
"... Ừm!" Diệp Nại cười. Hiện tại a, tớ cảm thấy, chỉ cần là ở cùng cậu, thì làm cái gì cũng đều rất vui vẻ.
Tác giả :
Bổn Điểu Tiên Phi