Tô Vũ Xuyên Qua Ký
Chương 7
Tiên ba, thi cầm.
Tư Đồ Phong Vân y phục thanh mát thoát tục, ưu nhã ngồi xuống trên đài, cả người tản ra khí tức khiến Tô Vũ thấy thật thanh thản. Ngón tay thon dài của hắn lướt qua dây đàn, uyển chuyển khéo léo vẽ ra bức tranh sơn thủy động lòng người, tiếng đàn lúc đầu thanh thoát nhẹ nhàng như cánh hạc bay giữa bạt ngàn sương gió, những đỉnh núi cao uy nghi che chở chốn bồng lai tiên cảnh bên dưới, một mảng xanh xinh đẹp. Phong cảnh đột chuyển, cánh hạc lượn vòng tinh tế theo vách núi tiến xuống, có tiếng thác nước róch rách chảy, một chú cá nhỏ khoái hoạt vui đùa búng nước lên cao...kết thúc khúc nhạc là hình ảnh cánh hạc cô độc trên đỉnh núi. Tô Vũ bất chợt trầm mặc bỏ qua không khí rộn ràng khen ngợi, bỗng chốc trong đầu nàng lóe lên một khúc nhạc.
Đối diện Úy Trì Phong Vân, Tô Vũ vẫn duy trì thái độ trầm mặc, bàn tay nhỏ nhắn miết nhẹ trên cầm, khảm sâu bi thương trong lòng một lần nữa trào ra tạo nên thứ ấm thanh cô độc cao ngạo phiêu tán trong không trung.
"Ta đã từng không chỉ một lần khóc, đã khóc rất nhiều
Ngày ấy trên đỉnh núi ngươi buông tay ta ân đoạn nghĩa tuyệt
Ngươi mãi sẽ không bao giờ biết ta đã tổn thương vì ngươi nhiều như thế nào
Ta đã nói nếu có kiếp sau giữa vạn người ta sẽ không cần gặp lại ngươi nữa
Nhưng thật lòng vẫn muốn dựa vào ngươi tìm hơi ấm an ủi bản thân.
Ngươi của quá khứ đã không còn nữa, chỉ còn lãnh khốc cùng vô tình.
Ta đã biết ngươi vốn chưa bao giờ yêu một người con gái khác ngoài nàng ấy
Vì không yêu nên mới không nguyện nắm tay cùng ta thiên trường địa cửu
Buông tay là sự lựa chọn hoàn hảo cho hai chúng ta
Yêu nàng ấy cho tốt vào và đừng phụ nàng ấy như ngươi đã từng phụ ta
Đừng giải thích cũng đừng khiến ta tổn thương thêm nữa
Nếu ngươi không mở lòng sao người ấy có thể tiến vào
Lòng tự trọng không cho phép ta hèn mọn níu kéo
Ta tin rằng ngày sau sẽ có người khác ngươi yêu ta."
là tự trọng của người nữ nhi, anh khí bức người tỏ rõ lập trường không chỉ khiến Úy Trì Phong Vân mà ngay cả Tư Đồ Cảnh cùng Hoàng Phủ Nham ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi trừng mắt quan sát nhất cử nhất động của thiếu nữ trước mặt. Để lại Tô Vũ chìm sâu trong mộng tưởng cùng tiếng nức nở, năm ấy bên dưới gốc lê, Trình Mộc đã nói, cầu cho năm nào cũng như năm này, ngày nào cũng như ngày này, tiếc một nỗi người mất cảnh cũng chẳng còn, kỉ niệm cho dù có đẹp cỡ nào cũng chỉ là kỉ niệm.
Chấm dứt khúc cầm một mảng thanh tịnh, thắng thua định rõ ngay lập tức được xác định, Úy Trì Phong Vân vẫn mang nhàn nhạt ý cười tiến lại Tô Vũ
-"tại hạ Úy Trì Phong Vân không biết liệu có hân hạnh được quen tiểu thư? "
-"ta nghĩ vài ngày nữa Úy Trì tướng quân sẽ không muốn nói những lời này đâu" nói rồi Tô Vũ cười nhẹ đi theo tiểu nhị gặp lão bản của Mính Hiên không thèm quan tâm vẻ mặt nhức nhối của thư đồng bên cạnh Úy Trì Phong Vân
-"công tử, nàng...có cần..." thư đồng của hắn đưa tay lên cổ ra hiệu khiến Úy Trì Phong Vân nhíu mày cười nhẹ
-"không cần, chuyện gì đến sẽ đến" nói xong cũng xoay người rời khỏi Mính Hiên một đường về quận chúa phủ.
Bước vòng vèo trên con đường sau hoa viên tiến vào một gian nhà trúc đơn sơ khiến Tô Vũ ngạc nhiên, chủ nhân Mính Hiên cư nhiên lại ở ngôi nhà đơn sơ này? Bất quá chỉ cần không ảnh hưởng kế hoạch nàng cũng không quản hắn ở nơi nào
-"Vãn bối Tô Vũ ra mắt Lầu chủ" Tô Vũ ngoài cửa chắp tay cung kính cúi người chờ đợi.
Tư Đồ Phong Vân y phục thanh mát thoát tục, ưu nhã ngồi xuống trên đài, cả người tản ra khí tức khiến Tô Vũ thấy thật thanh thản. Ngón tay thon dài của hắn lướt qua dây đàn, uyển chuyển khéo léo vẽ ra bức tranh sơn thủy động lòng người, tiếng đàn lúc đầu thanh thoát nhẹ nhàng như cánh hạc bay giữa bạt ngàn sương gió, những đỉnh núi cao uy nghi che chở chốn bồng lai tiên cảnh bên dưới, một mảng xanh xinh đẹp. Phong cảnh đột chuyển, cánh hạc lượn vòng tinh tế theo vách núi tiến xuống, có tiếng thác nước róch rách chảy, một chú cá nhỏ khoái hoạt vui đùa búng nước lên cao...kết thúc khúc nhạc là hình ảnh cánh hạc cô độc trên đỉnh núi. Tô Vũ bất chợt trầm mặc bỏ qua không khí rộn ràng khen ngợi, bỗng chốc trong đầu nàng lóe lên một khúc nhạc.
Đối diện Úy Trì Phong Vân, Tô Vũ vẫn duy trì thái độ trầm mặc, bàn tay nhỏ nhắn miết nhẹ trên cầm, khảm sâu bi thương trong lòng một lần nữa trào ra tạo nên thứ ấm thanh cô độc cao ngạo phiêu tán trong không trung.
"Ta đã từng không chỉ một lần khóc, đã khóc rất nhiều
Ngày ấy trên đỉnh núi ngươi buông tay ta ân đoạn nghĩa tuyệt
Ngươi mãi sẽ không bao giờ biết ta đã tổn thương vì ngươi nhiều như thế nào
Ta đã nói nếu có kiếp sau giữa vạn người ta sẽ không cần gặp lại ngươi nữa
Nhưng thật lòng vẫn muốn dựa vào ngươi tìm hơi ấm an ủi bản thân.
Ngươi của quá khứ đã không còn nữa, chỉ còn lãnh khốc cùng vô tình.
Ta đã biết ngươi vốn chưa bao giờ yêu một người con gái khác ngoài nàng ấy
Vì không yêu nên mới không nguyện nắm tay cùng ta thiên trường địa cửu
Buông tay là sự lựa chọn hoàn hảo cho hai chúng ta
Yêu nàng ấy cho tốt vào và đừng phụ nàng ấy như ngươi đã từng phụ ta
Đừng giải thích cũng đừng khiến ta tổn thương thêm nữa
Nếu ngươi không mở lòng sao người ấy có thể tiến vào
Lòng tự trọng không cho phép ta hèn mọn níu kéo
Ta tin rằng ngày sau sẽ có người khác ngươi yêu ta."
là tự trọng của người nữ nhi, anh khí bức người tỏ rõ lập trường không chỉ khiến Úy Trì Phong Vân mà ngay cả Tư Đồ Cảnh cùng Hoàng Phủ Nham ngạc nhiên xen lẫn sợ hãi trừng mắt quan sát nhất cử nhất động của thiếu nữ trước mặt. Để lại Tô Vũ chìm sâu trong mộng tưởng cùng tiếng nức nở, năm ấy bên dưới gốc lê, Trình Mộc đã nói, cầu cho năm nào cũng như năm này, ngày nào cũng như ngày này, tiếc một nỗi người mất cảnh cũng chẳng còn, kỉ niệm cho dù có đẹp cỡ nào cũng chỉ là kỉ niệm.
Chấm dứt khúc cầm một mảng thanh tịnh, thắng thua định rõ ngay lập tức được xác định, Úy Trì Phong Vân vẫn mang nhàn nhạt ý cười tiến lại Tô Vũ
-"tại hạ Úy Trì Phong Vân không biết liệu có hân hạnh được quen tiểu thư? "
-"ta nghĩ vài ngày nữa Úy Trì tướng quân sẽ không muốn nói những lời này đâu" nói rồi Tô Vũ cười nhẹ đi theo tiểu nhị gặp lão bản của Mính Hiên không thèm quan tâm vẻ mặt nhức nhối của thư đồng bên cạnh Úy Trì Phong Vân
-"công tử, nàng...có cần..." thư đồng của hắn đưa tay lên cổ ra hiệu khiến Úy Trì Phong Vân nhíu mày cười nhẹ
-"không cần, chuyện gì đến sẽ đến" nói xong cũng xoay người rời khỏi Mính Hiên một đường về quận chúa phủ.
Bước vòng vèo trên con đường sau hoa viên tiến vào một gian nhà trúc đơn sơ khiến Tô Vũ ngạc nhiên, chủ nhân Mính Hiên cư nhiên lại ở ngôi nhà đơn sơ này? Bất quá chỉ cần không ảnh hưởng kế hoạch nàng cũng không quản hắn ở nơi nào
-"Vãn bối Tô Vũ ra mắt Lầu chủ" Tô Vũ ngoài cửa chắp tay cung kính cúi người chờ đợi.
Tác giả :
Diễn Thụy