Tô Vàng Nạm Ngọc
Chương 17: Khăn tay mỹ nhân
Cô nương này đích thực là mỹ nhân, tóc mây cài trâm, hoa nhường nguyệt thẹn, một thân xiêm y đỏ vô cũng diễm lệ. Dưới ánh đèn đỏ, làn da trắng như tuyết của nàng như được dát lên một tầng ánh sáng ôn hòa, không khác nào viên ngọc Dương Chi quý giá nhất thế gian…
Dưới đường nam nhân chen chúc chật ních, bọn họ tranh nhau giơ cao lễ vật trong tay, từng cây trâm cài cùng tơ lụa đắt đỏ, những tiếng hô lớn tên nàng: “Phất Yên!". Nếu ánh nhìn của vị cô nương áo đỏ này dừng trên người ai một chốc, người đó liền như được ban ân lớn, vui mừng còn hơn phát điên.
Lý Tâm Ngọc bị dòng người chen lấn ngã trái ngã phải nhưng vẫn cố rướn cổ lên ngắm mỹ nhân, cho dù nàng là Đế Cơ nhìn người đẹp đến quen mắt cũng không khỏi bị sắc đẹp của Liễu Phất Yên khuất phục.
“Cẩn thận." Phía sau truyền tới một âm thanh ấm áp. Bùi Mạc giang tay kéo nàng về phía mình, nhẹ giọng nói: “Nếu đi lạc rồi không ai phụ trách đi tìm công chúa về đâu."
Lý Tâm Ngọc lúc này mới nhớ đến Bùi Mạc vẫn đang bị thương, bị cả đám người xô lấn chắc thương thế càng nặng hơn. Nàng mở miệng, định lên tiếng thì bị tiếng hét của một cô nương trên lầu cắt đứt: “Chư vị công tử, Phất Yên nương tử đã ném khăn tay rồi! Tối nay nếu ai may mắn nhặt được khăn tay thì sẽ được cùng đệ nhất mỹ nhân thành Trường An nâng chén đêm nay!"
Nghe vậy, mắt Lý Tâm Ngọc sáng lên.
Nhưng tầm mắt Bùi Mạc lại thu lại, nói với Lý Tâm Ngọc: “Nơi này tạp nham, tốt nhất là cách xa một chút."
Lý Tâm Ngọc tủm tỉm nhìn hắn: “Đang là thời điểm đặc biệt mà, sao không xem chút đã rồi đi?"
Bùi Mạc nghi hoặc.
Lý Tâm Ngọc lại nói: “Ta thấy ngươi cũng nhìn nàng ta không chớp mắt, còn tưởng là ngươi thích nữ nhân như nàng ta chứ."
Nghe vậy, khuôn mặt tái nhợt của Bùi Mạc thoáng hiện lên một vệt đỏ ửng. Hắn quay đầu đi chỗ khác, trầm giọng đáp: “Không thể nào, người nghĩ nhiều rồi."
Đang nói dở thì trong đám người đã vang lên tiếng hoan hô, Lý Tâm Ngọc ngẩng đầu nhìn lên, Liễu Phất Yên đang dựa vào lan can, nhẹ nhàng ném đi chiếc khăn trong tay.
Gió đêm kéo tới, chiếc khăn tay đỏ bồng bềnh trên không trung, tầm mắt của mọi người đều theo nó mà trôi đi. Một khắc đó, bốn phía yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, mọi người đều nín thở chờ đợi. Muôn người nhìn về một hướng, khăn như một con bướm nhẹ nhàng bay xuống, chuẩn xác vô cùng rơi vào…trên đầu Bùi Mạc.
“…." Bốn phía đang yên tĩnh lập tức vỡ òa:
“Nhìn xem, là một thiếu niên."
“ Phất Yên nương tử tại sao lại chọn một thằng nhóc chứ!"
“Mặc kệ, cướp khăn tay về!"
Không xong rồi, lần này thành mục tiêu bị công kích rồi!
36 kế chạy là thượng sách! Lý Tâm Ngọc kéo Bùi Mạc đang sững sờ, liều lĩnh tách đám người đang chen chúc, chạy về phía con hẻm nhỏ.
Chạy một lát, tinh thần Bùi Mạc dần phục hồi, liền đổi vị trí, nắm thật chặt tay nàng, kéo nàng chạy về phía trước. Lý Tâm Ngọc được bảo bọc từ nhỏ, vai không vác nặng tay không làm việc, sao có thể sánh được với chân dài Bùi Mạc.
Không mấy chốc, nàng liền thở hồng hộc: “Chậm, chậm một chút! Đến chết mất thôi, ta sắp thở không nổi nữa rồi!"
Bùi Mạc nghe vậy liền ngừng bước chân. Dục Giới Tiên Đô khắp nơi đều là ánh đèn rực rỡ, hắn quay đầu lại nhìn nàng, tay kia còn siết chặt khăn tay của Liễu Phất Yên, thần sắc dưới đèn vô cùng ôn nhu. “Ngươi nhìn ta làm cái gì?" Lý Tâm Ngọc chống eo, thở dốc, lại nhìn ra sau, cả kinh nói: “Chạy mau! Bọn họ đuổi sắp tới rồi!"
Bùi Mạc thả lỏng tay nàng, trong mắt mang theo ý cười, trầm giọng nói: “Công chúa, mạo phạm rồi!"
“Cái gì…a!"
Lý Tâm Ngọc còn chưa nói chuyện, liền thấy bẫng một cái, nàng, đường đường là Đế cơ! Cư nhiên lại bị Bùi Mạc ôm ngang lồng ngực dễ dàng đến thế!
“Ây, Tiểu Bùi Mạc! Ngươi muốn làm gì?"
Lý Tâm Ngọc có chút bối rối. Nhớ lại kiếp trước nàng cũng đã hai mươi mấy tuổi, đã qua cái thời thiếu nữ ngây ngô hồ đồ từ lâu, giờ lại bị một thiếu niên 17 tuổi ôm ngang ngực, nghĩ thế nào cũng thấy khó chịu.
“Đừng lộn xộn!" Bùi Mạc ôm cánh tay nàng thật chặt, trong lồng ngực nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ của hắn: “Công chúa chạy chậm quá, ta ôm ngươi chạy còn mau hơn."
Lời còn chưa dứt, hắn đã như nhanh như cắt ôm Lý Tâm Ngọc nhảy lên đầu tường, đạp lên trên mái nhà mà chạy, trốn vào mấy con hẻm tối.
Tối nay Trường An thật đẹp, trên trời đầy sao sáng, dưới đất đầy đèn đuốc,thiên giới nhân gian cùng vẽ nên cảnh đẹp say lòng người.
Lý Tâm Ngọc nằm trong lòng ngực Bùi Mạc, nhìn chiếc cằm tinh xảo của đến ngây người, tâm tư hỗn loạn.
Nàng nhớ không nhầm, Bùi gia bọn họ đều là mỹ nam mỹ nữ….
Hẻm này cách Phượng Lâu đã rất xa, Bùi Mạc khom lưng, cẩn thận hạ Lý Tâm Ngọc xuống, đưa tay đỡ lấy eo nàng.
Thời khắc phải rời xa lòng Bùi Mạc, Lý Tâm Ngọc thâm chí có chút lưu luyến không nỡ. Kiếp trước kiếp này, nàng đã quá lâu không cùng hắn hưởng qua mùi vị thân mật.
Nàng xốc mặt nạ thỏ lên một góc, vểnh môi nói: “Tiểu Bùi Mạc, nhịp tim của ngươi đập thật nhanh."
Nghe vậy, Bùi Mạc có chút không tự nhiên, giơ tay gạt mặt nạ Hồ ly của mình xuống thấp, che lại đôi mắt đang dậy sóng.
Bởi vì nội thương ở trận đấu thú, lại vừa chạy trốn quá kịch liệt, bờ môi hắn hơi trắng bệch, lại nhờ thế mà tăng lên mấy phần vẻ đẹp yếu đuối.
Thấy hắn không nói gì, Lý Tâm Ngọc đưa tay rút chiếc khăn từ tay hắn, cười hỏi: “Hay là đi Phượng Lâu nhỉ, được cùng Trường An đệ nhất mỹ nhân trải qua một đêm xuân phong là chuyện tốt ngàn vàng cũng không mua nổi, ngươi xem, tình chàng ý thiếp, ngay cả trời cao cũng muốn giúp ngươi."
“Không đi." Bùi Mạc nhăn mày rất nhanh lại thả lỏng: “Chiếc khăn này vốn dĩ rơi vào người, gió thổi lệch qua chỗ ta thôi."
“Ta lại không nghĩ thế, có thể người Liễu Phất Yên muốn gặp chính là ngươi đấy." Lý Tâm Ngọc nhìn thẳng vào mắt Bùi Mạc, lại tựa như thâm nhập vào tim hắn, mang theo ý cười hờ hững: “Chỉ có điều Liễu Phất Yên này tuổi tác hình như lớn hơn ngươi, nhìn không giống tình nhân, ngược lại nhìn như …tỷ đệ."
Mắt Bùi Mạc lóe lên chút u ám, nhìn nàng nói: “Công chúa, lời này nên hiểu thế nào?"
“Chả có gì." Lý Tâm Ngọc chậm rãi giơ tay, dừng giữa không trung một lúc lâu, cuối cùng không nhịn được xoa lên bờ môi trắng xám của hắn.
Cả người Bùi Mạc cứng đờ, hắn đã cố kiềm chế, song khi Lý Tâm Ngọc đưa tay lên sờ môi hắn, nhưng đề phòng còn lại đều sụp đổ.
Đầu ngón tay nàng mềm mại mà ấm áp, mang theo mùi vị khiến người ta hoài niệm. Ngoại trừ lần bị bỏ thuốc, đây là lần đầu tiên nàng có hành động thân mật với hắn như vậy, hắn sinh ra một loại cảm giác như đã cách cả mấy đời, như là kiếp trước cũng như thế này. Tim Bùi Mạc đập như trống chầu, trong mắt nhuốm vẻ đen tối của màn đêm. Hắn như bị đầu độc bởi ngón tay của nàng, cúi đầu như để gần nàng hơn một chút, tựa hồ sau một khắc nữa thôi sẽ hôn lên mặt nạ thỏ đẹp đẽ của nàng.
Trong nháy mắt khi hắn đến gần, nàng tựa như nhớ ra cái gì đó, lùi ra một chút , mặt không chút biến sắc nhưng giọng nói lại không tự nhiên: “Ngươi bị thương rồi, nếu không muốn gặp Liễu Phất Yên thì theo ta về cung vậy."
Nàng là kiêng dè. Là kiêng dè việc mình là hậu nhân của Bùi gia sao? Hay nàng đã nhận ra điều gì?
Một khắc đó, trong lòng Bùi Mạc dâng lên đủ cảm xúc phức tạp, nhưng vừa đến bên miệng đã miễn cưỡng nuốt về, cuối cùng biến thành một chữ nhẹ nhàng: “Được."
Ra đến cửa Dục Giới Tiên Đô, tất cả những huyên náo phù hoa đã vơi đi không ít. Xe ngựa của Lý Tấn đã đợi sẵn bên đường rồi.
“Tâm Nhi, muội đã chạy đi đâu thế?" Lý Tấn lo lắng từ trong xe dò đầu ra, thấy nàng cùn Bùi Mạc sóng vai đi chung, đáy mắt hắn trở nên tối tăm, lạnh lùng nói: “Nếu ngươi đi về trễ hơn chút nữa, ta đã giết chết nữ hậu vệ này rồi."
Bạch Linh đang quỳ gối bên lề đường, im lặng không nói tiếng nào.
“Không liên quan đến Bạch Linh." Lý Tâm Ngọc bước lên trước, kéo dài khoảng cách với Bùi Mạc, lại đưa cánh tay ra đỡ Bạch Linh dậy: “Đứng lên nào."
Lý Tấn mệnh lệnh: “Lên xe hồi cung."
Lý Tâm Ngọc theo lời lên xe, ngồi bên cạnh Lý Tấn, thấy sắc mặt hắn không được tốt, liền nhỏ giọng thăm dò: “Hoàng huynh, vẫn còn giận à?"
Lý Tấn bĩu môi, hừ một tiếng: “Tức giận? Ngươi là tiểu tổ tông, ta nào dám giận ngươi."
Lý Tâm Ngọc mặt kề sát mặt hắn nói: “Còn nói là không tức giận cơ, mặt mũi đều sắp vểnh lên trời rồi kìa."
“Đúng, là ta đang tức giận đó!" Lý Tấn đùng đùng: “Tên họ Bùi kia có bản lĩnh gì? Cũng chỉ là gương mặt nhìn tạm tạm chút! Lại làm em gái ruột ta lo lo lắng lắng, đến cả Liễu Phất Yên của Phượng Lâu cũng ném khăn cho hắn."
Lý Tâm Ngọc ngẩn ra hỏi: “Liễu Phất Yên? Huynh cũng thấy nàng ta?"
“Tuyệt sắc thành Trường An, ta đương nhiên cũng muốn nhìn. Chả lẽ chỉ có muội mới có thể thấy được chắc." Nói đến đây, hai mắt Lý Tấn bỗng phát sáng. Hắn tràn đầy hưng phấn hỏi Lý Tâm Ngọc: “Ầy, Tâm Nhi, muội thấy Liễu Phất Yên thế nào? Có đẹp không?"
“Ừm, chỉ kém muội một chút thôi."
“Thật đáng tiếc, mỹ nhân như vậy không nên bị nhốt trong lồng của Dục Giới Tiên Đô, sẽ có ngày ta biến nàng thành người phụ nữ của ta."
Lý Tâm Ngọc đột nhiên trợn to mắt, không thể tin được nói: “Hoàng huynh, huynh điên rồi!"