Tổ Trọng Án
Chương 30: Vụ án 3 – Đại tống chi thuẫn (4)
Triển Chiêu đi một chuyến cũng hết nửa ngày, Bạch Ngọc Đường gọi cho cậu ta tận hai cuộc, kết quả không là máy bận thì cũng là kết nối không thông. Ngồi trong phòng bệnh an tĩnh không có gì làm, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể vừa ngẩn người vừa cố gắng dùng số đầu mối không được nhiều cho lắm để phân tích vụ án rõ ràng rành mạch.
Triển Huy lẳng lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không khác ga nệm là bao, cho dù anh ta có bệnh tâm thần, Bạch Ngọc Đường cũng không thể nào nghĩ ra vì sao anh ta phải làm tổn thương cảnh sát. Triển Chiêu cũng không nói nhiều đến những chuyện liên quan tới Triển Huy, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể suy đoán, Triển Huy thường ngày, lúc bình thường hẳn sẽ không làm ra chuyện gì có hại, nói cách khác bệnh tình của anh ta khá ổn định. Nhưng Triển Chiêu nhất định đã nhìn thấy lúc Triển Huy, hơn nữa cũng đã từng xử lý tình huống tương tự. Căn cứ vào những gì Bạch Ngọc Đường, bệnh tâm thần có thể đơn giản chia làm hai loại hình lớn là trầm cảm và nóng nảy, nếu vậy Triển Huy rốt cuộc là thuộc loại nào? Nếu bảo bệnh của anh ta là nóng nảy, thì giả sử anh ta là hung thủ, lúc anh ta giết người nhất định phải thật bình tĩnh, vì theo hình chụp thi thể kia, hiện trường phạm tội cũng không có chút nào giống hiện trường do một tên sát nhân loại nóng nảy tạo thành. Nếu là trầm cảm, vậy tại sao anh ta lại đột nhiên tập kích cảnh sát? Từ thái độ của Triển Chiêu cho thấy, Triển Huy hẳn đã rất lâu không có phát bệnh, rốt cuộc tấm hình có vấn đề gì lại có thể trở thành tác nhân kích thích, làm Triển Huy tự dưng nổi điên lên nhỉ?
Bạch Ngọc Đường khẽ chớp mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang bình tĩnh ngủ của Triển Huy, nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng nặng. Đột nhiên, mí mắt Triển Huy hơi rung rung, một giây tiếp theo liền mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, Triển Huy thoáng nhíu mày.
“Cậu là..?" Giọng Triển Huy có chút khàn khàn, anh chần chờ nhìn xung quanh một chút, cau mày suy tư một lát, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt khẽ run lên, “Cậu là cảnh sát!?"
“Phải." Bạch Ngọc Đường hơi lúng túng, nhếch nhếch khóe miệng, tiến lên đỡ Triển Huy đang cố gắng ngồi lên. “Tôi là cảnh sát, nhưng không phải cảnh sát ở thành phố S.Tôi tên Bạch Ngọc Đường, là bạn của Triển Chiêu."
Khuôn mặt Triển Huy lộ rõ vẻ hòa hoãn, nhìn Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Triển Chiêu đâu?"
“Cậu ấy bảo đi gọi điện, anh muốn uống nước không?"
“Cám ơn." Triển Huy nhận chén nước uống một hớp, nhìn Bạch Ngọc Đường lấy cái ly đi, hai tay chồng lên nhau xoa xoa ngón tay, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Triển Chiêu nó…."
“Cậu ấy rất tốt, chẳng qua chỉ hơi nóng vội." Bạch Ngọc Đường quan sát sắc mặt Triển Huy nói tiếp, “Cậu ấy đang lo lắng cho anh."
“Triển Chiêu là một đứa bé ngoan." Ánh mắt Triển Huy hơi mang chút áy náy, khóe miệng hơi cong, nhìn Bạch Ngọc Đường cười, “Có thể để cậu ở lại chỗ này trông tôi, có thể thấy nó rõ ràng rất tín nhiệm cậu. Bọn tôi đã hơn nửa năm không có liên lạc, cậu là người bạn mới gần đây nhất của nó."
“Vâng, tụi em quen nhau nhờ một vụ án, Triển Chiêu cậu ấy là một người bạn tốt." Bạch Ngọc Đường cũng cười cười.
Đề tài liên quan đến Triển Chiêu nhanh chóng kết thúc, sau đó căn phòng lại rơi vào trầm mặc, không khí cũng hơi lúng túng. Có điều Bạch Ngọc Đường rất nhanh đã phá vỡ trầm mặc, thấy tâm tình của Triển Huy coi như cũng ổn định, liền cẩn thận hỏi, “Triển đại ca, em muốn hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Triển đại ca sao, xưng hô này làm Triển Huy hơi ngẩn người, nhưng cũng rất nhanh thích ứng mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt nhờ nụ cười này mà phảng phất thêm sức sống, ánh mắt ân cần của Bạch Ngọc Đường thật dễ làm người ta cảm động. Triển Huy khẽ thở dài, “Thật ra tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết đã chết ba người, mà cảnh sát lại hoài nghi tôi là hung thủ."
“Ba người?" Bạch Ngọc Đường không nghĩ tới, “Cảnh sát nói có ba người chết?"
“Ừ." Triển Huy nhíu mày, “Ba người này tôi đều quen biết, cũng vì vậy tôi mới trở thành nghi phạm."
Lời của Triển Huy càng làm Bạch Ngọc Đường thêm giật mình, anh bây giờ cuối cùng cũng đã rõ, vì sao Triển Huy lại thành đối tượng bị tình nghi của cảnh sát.
“Anh nói có quen biết người chết, vậy quan hệ của anh với bọn họ là quan hệ như thế nào?"
“Họ là…." Chân mày Triển Huy đột nhiên nhíu chặt, tựa hồ nhớ lại chuyện cũ gì khiến anh không vui
Bạch Ngọc Đường nhạy bén phát giác tâm tình của Triển Huy, nghĩ đến chuyện anh đang là bệnh nhân, lập tức ngăn cản Triển Huy suy nghĩ, “Triển đại ca, nếu là chuyện anh không muốn nói thì không cần nói, em đi hỏi người khác là được. Anh yên tâm, chuyện của anh chính là chuyện của Triển Chiêu, dĩ nhiên cũng là chuyện của em. Chỉ cần anh là người vô tội, em nhất định sẽ dốc toàn lực giúp anh, anh bây giờ thả lỏng một chút được không…."
Triển Huy xoa xoa chân mày nhăn nhó, nhìn Bạch Ngọc Đường khoát tay, thanh âm run rẩy, “Vẫn là để tôi nói đi, người khác kể lại sẽ không đúng, bây giờ tôi rất tốt, không có nổi điên đâu."
Cười một cái tự giễu, Triển Huy hắng giọng, hướng Bạch Ngọc Đường nói, “Ba người đã chết lần lượt gọi Vương Giang,Triệu Tiểu Quân cùng Lâm Dược, bọn họ đều là đồng đội cũ của tôi."
“Đồng đội?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Nói cách khác, bọn họ đều là lính đặc chủng?"
“Đã từng." Triển Huy gật đầu, “Họ cùng tôi đã từng trực thuộc đội hành động cao cấp nhất của quân khu S, biệt hiệu “Lam Sư"."
“Lam Sư!?" Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm run lên, không khỏi quan sát Triển Huy từ trên xuống dưới mấy lần nữa, “Là Lam Sư đó á?"
Triển Huy khẽ mỉm cười, “Là Lam Sư đó."
Lần này Bạch Ngọc Đường rốt cục đã tin lời Triển Chiêu nói, Triển Huy từng giết người, hơn nữa chắc chắn giết không ít. Những kẻ cùng hung cực ác, giết người không gớm tay, đã chết không ít dưới tay của Triển Huy, chỉ vì anh đã từng là một thành viên của Lam Sư.
Bạch Ngọc Đường biết được một chuyện liên quan tới Triển Huy, lại vì chuyện này mà càng thêm nghi ngờ, “Nếu bọn họ đã từng thuộc Lam Sư, làm sao có thể dễ dàng bị giết như vậy?"
Triển Huy khóe miệng câu lên cười khổ, “Chính vì thế, người có thể giết họ không nhiều, mà tôi vừa vặn lại là một người trong đó."
“Nhưng đâu chỉ dựa vào mỗi chuyện này lại có thể chắc chắn anh là nghi phạm, nhất định phải còn nguyên nhân khác."
Triển Huy gật đầu rồi lại lắc, “Tôi cũng không rõ, chuyện này biết đâu đội trưởng Hàn sẽ có cách giải thích."
Mệt mỏi nhắm lại mắt, Triển Huy mờ mịt nhìn bốn phía, khẽ thở dài, “Ngọc Đường, gọi giúp tôi mấy người của đội trưởng Hàn tới đi, cần hỏi gì thì hỏi nhanh một chút, tôi còn muốn về tiệm sớm. Hôm nay có một số sách được gửi tới, tôi không thể bỏ tiệm đi quá lâu."
Bạch Ngọc Đường nhìn ra Triển Huy có chuyện dối anh, nhưng anh lại không thể hỏi nữa, đành phải gật đầu, “Được, em đi ngay."
Đi được hai bước, Bạch Ngọc Đường lại đứng lại, “Bất quá, Triển đại ca, nếu như có thêm nhiều chứng cớ với anh cũng rất có lợi, ngàn vạn lần mong anh đừng giấu giếm, Triển Chiêu và em đều rất quan tâm anh."
Bạch Ngọc Đường lúc nói chuyện vẫn chăm chú nhìn vào ánh mắt Triển Huy, anh phát giác lúc mình nhắc tới Triển Chiêu, ánh mắt Triển Huy rõ ràng sáng lên, vẻ mặt cũng hơi phức tạp. Lòng khẽ động, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Huy gật đầu, xoay người mở cửa phòng.
Ngay lúc Bạch Ngọc Đường mở cửa ra, một bóng dáng đột nhiên xông vào, giống như một cơn gió vọt ngang trước mặt Bạch Ngọc Đường, lập tức bay tới trước giường bệnh Triển Huy, hét lớn, “Triển Huy!! Cậu làm sao!? Ai khi dễ cậu, nói cho anh, anh báo thù cho cậu ngay!!"
Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt, “Anh hai!!?"
“Anh ta… anh ta là anh trai anh!?" Triển Chiêu đang theo sát cũng há to mồm.
Bạch Ngọc Đường tự động quay lại, cũng cứng ngắc y hệt Triển Chiêu đưa mắt nhìn nhau, gật đầu. Thế giới này cũng nhỏ thật không phải sao?
Lúc nay, ở một góc khác trong phòng bệnh, không khí lại hoàn toàn bất đồng. Bạch Cẩm Đường hướng về phía Triển Huy đang nằm trên giường quan tâm gào thét, còn Triển Huy vẻ mặt lại không có chút nào kích động, anh chẳng qua liếc Bạch Cẩm Đường, dường như đã sớm đoán được hắn sẽ tới, chờ tới lúc Bạch Cẩm Đường kêu đủ rồi, mới hơi câu khóe miệng, lạnh nhạt nói, “Đã lâu không gặp, đội trưởng."
Triển Huy lẳng lặng nằm trên giường bệnh, sắc mặt tái nhợt không khác ga nệm là bao, cho dù anh ta có bệnh tâm thần, Bạch Ngọc Đường cũng không thể nào nghĩ ra vì sao anh ta phải làm tổn thương cảnh sát. Triển Chiêu cũng không nói nhiều đến những chuyện liên quan tới Triển Huy, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể suy đoán, Triển Huy thường ngày, lúc bình thường hẳn sẽ không làm ra chuyện gì có hại, nói cách khác bệnh tình của anh ta khá ổn định. Nhưng Triển Chiêu nhất định đã nhìn thấy lúc Triển Huy, hơn nữa cũng đã từng xử lý tình huống tương tự. Căn cứ vào những gì Bạch Ngọc Đường, bệnh tâm thần có thể đơn giản chia làm hai loại hình lớn là trầm cảm và nóng nảy, nếu vậy Triển Huy rốt cuộc là thuộc loại nào? Nếu bảo bệnh của anh ta là nóng nảy, thì giả sử anh ta là hung thủ, lúc anh ta giết người nhất định phải thật bình tĩnh, vì theo hình chụp thi thể kia, hiện trường phạm tội cũng không có chút nào giống hiện trường do một tên sát nhân loại nóng nảy tạo thành. Nếu là trầm cảm, vậy tại sao anh ta lại đột nhiên tập kích cảnh sát? Từ thái độ của Triển Chiêu cho thấy, Triển Huy hẳn đã rất lâu không có phát bệnh, rốt cuộc tấm hình có vấn đề gì lại có thể trở thành tác nhân kích thích, làm Triển Huy tự dưng nổi điên lên nhỉ?
Bạch Ngọc Đường khẽ chớp mắt, chăm chú nhìn vào khuôn mặt đang bình tĩnh ngủ của Triển Huy, nghi ngờ trong lòng lại càng lúc càng nặng. Đột nhiên, mí mắt Triển Huy hơi rung rung, một giây tiếp theo liền mở mắt. Bốn mắt nhìn nhau, Triển Huy thoáng nhíu mày.
“Cậu là..?" Giọng Triển Huy có chút khàn khàn, anh chần chờ nhìn xung quanh một chút, cau mày suy tư một lát, đột nhiên nhớ ra cái gì đó, ánh mắt khẽ run lên, “Cậu là cảnh sát!?"
“Phải." Bạch Ngọc Đường hơi lúng túng, nhếch nhếch khóe miệng, tiến lên đỡ Triển Huy đang cố gắng ngồi lên. “Tôi là cảnh sát, nhưng không phải cảnh sát ở thành phố S.Tôi tên Bạch Ngọc Đường, là bạn của Triển Chiêu."
Khuôn mặt Triển Huy lộ rõ vẻ hòa hoãn, nhìn Bạch Ngọc Đường gật đầu, hỏi, “Triển Chiêu đâu?"
“Cậu ấy bảo đi gọi điện, anh muốn uống nước không?"
“Cám ơn." Triển Huy nhận chén nước uống một hớp, nhìn Bạch Ngọc Đường lấy cái ly đi, hai tay chồng lên nhau xoa xoa ngón tay, nhẹ nhàng ho khan một tiếng, nhìn Bạch Ngọc Đường nói, “Triển Chiêu nó…."
“Cậu ấy rất tốt, chẳng qua chỉ hơi nóng vội." Bạch Ngọc Đường quan sát sắc mặt Triển Huy nói tiếp, “Cậu ấy đang lo lắng cho anh."
“Triển Chiêu là một đứa bé ngoan." Ánh mắt Triển Huy hơi mang chút áy náy, khóe miệng hơi cong, nhìn Bạch Ngọc Đường cười, “Có thể để cậu ở lại chỗ này trông tôi, có thể thấy nó rõ ràng rất tín nhiệm cậu. Bọn tôi đã hơn nửa năm không có liên lạc, cậu là người bạn mới gần đây nhất của nó."
“Vâng, tụi em quen nhau nhờ một vụ án, Triển Chiêu cậu ấy là một người bạn tốt." Bạch Ngọc Đường cũng cười cười.
Đề tài liên quan đến Triển Chiêu nhanh chóng kết thúc, sau đó căn phòng lại rơi vào trầm mặc, không khí cũng hơi lúng túng. Có điều Bạch Ngọc Đường rất nhanh đã phá vỡ trầm mặc, thấy tâm tình của Triển Huy coi như cũng ổn định, liền cẩn thận hỏi, “Triển đại ca, em muốn hỏi một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?"
Triển đại ca sao, xưng hô này làm Triển Huy hơi ngẩn người, nhưng cũng rất nhanh thích ứng mỉm cười, khuôn mặt tái nhợt nhờ nụ cười này mà phảng phất thêm sức sống, ánh mắt ân cần của Bạch Ngọc Đường thật dễ làm người ta cảm động. Triển Huy khẽ thở dài, “Thật ra tôi cũng không biết xảy ra chuyện gì, chỉ biết đã chết ba người, mà cảnh sát lại hoài nghi tôi là hung thủ."
“Ba người?" Bạch Ngọc Đường không nghĩ tới, “Cảnh sát nói có ba người chết?"
“Ừ." Triển Huy nhíu mày, “Ba người này tôi đều quen biết, cũng vì vậy tôi mới trở thành nghi phạm."
Lời của Triển Huy càng làm Bạch Ngọc Đường thêm giật mình, anh bây giờ cuối cùng cũng đã rõ, vì sao Triển Huy lại thành đối tượng bị tình nghi của cảnh sát.
“Anh nói có quen biết người chết, vậy quan hệ của anh với bọn họ là quan hệ như thế nào?"
“Họ là…." Chân mày Triển Huy đột nhiên nhíu chặt, tựa hồ nhớ lại chuyện cũ gì khiến anh không vui
Bạch Ngọc Đường nhạy bén phát giác tâm tình của Triển Huy, nghĩ đến chuyện anh đang là bệnh nhân, lập tức ngăn cản Triển Huy suy nghĩ, “Triển đại ca, nếu là chuyện anh không muốn nói thì không cần nói, em đi hỏi người khác là được. Anh yên tâm, chuyện của anh chính là chuyện của Triển Chiêu, dĩ nhiên cũng là chuyện của em. Chỉ cần anh là người vô tội, em nhất định sẽ dốc toàn lực giúp anh, anh bây giờ thả lỏng một chút được không…."
Triển Huy xoa xoa chân mày nhăn nhó, nhìn Bạch Ngọc Đường khoát tay, thanh âm run rẩy, “Vẫn là để tôi nói đi, người khác kể lại sẽ không đúng, bây giờ tôi rất tốt, không có nổi điên đâu."
Cười một cái tự giễu, Triển Huy hắng giọng, hướng Bạch Ngọc Đường nói, “Ba người đã chết lần lượt gọi Vương Giang,Triệu Tiểu Quân cùng Lâm Dược, bọn họ đều là đồng đội cũ của tôi."
“Đồng đội?" Bạch Ngọc Đường kinh ngạc, “Nói cách khác, bọn họ đều là lính đặc chủng?"
“Đã từng." Triển Huy gật đầu, “Họ cùng tôi đã từng trực thuộc đội hành động cao cấp nhất của quân khu S, biệt hiệu “Lam Sư"."
“Lam Sư!?" Bạch Ngọc Đường trong lòng thầm run lên, không khỏi quan sát Triển Huy từ trên xuống dưới mấy lần nữa, “Là Lam Sư đó á?"
Triển Huy khẽ mỉm cười, “Là Lam Sư đó."
Lần này Bạch Ngọc Đường rốt cục đã tin lời Triển Chiêu nói, Triển Huy từng giết người, hơn nữa chắc chắn giết không ít. Những kẻ cùng hung cực ác, giết người không gớm tay, đã chết không ít dưới tay của Triển Huy, chỉ vì anh đã từng là một thành viên của Lam Sư.
Bạch Ngọc Đường biết được một chuyện liên quan tới Triển Huy, lại vì chuyện này mà càng thêm nghi ngờ, “Nếu bọn họ đã từng thuộc Lam Sư, làm sao có thể dễ dàng bị giết như vậy?"
Triển Huy khóe miệng câu lên cười khổ, “Chính vì thế, người có thể giết họ không nhiều, mà tôi vừa vặn lại là một người trong đó."
“Nhưng đâu chỉ dựa vào mỗi chuyện này lại có thể chắc chắn anh là nghi phạm, nhất định phải còn nguyên nhân khác."
Triển Huy gật đầu rồi lại lắc, “Tôi cũng không rõ, chuyện này biết đâu đội trưởng Hàn sẽ có cách giải thích."
Mệt mỏi nhắm lại mắt, Triển Huy mờ mịt nhìn bốn phía, khẽ thở dài, “Ngọc Đường, gọi giúp tôi mấy người của đội trưởng Hàn tới đi, cần hỏi gì thì hỏi nhanh một chút, tôi còn muốn về tiệm sớm. Hôm nay có một số sách được gửi tới, tôi không thể bỏ tiệm đi quá lâu."
Bạch Ngọc Đường nhìn ra Triển Huy có chuyện dối anh, nhưng anh lại không thể hỏi nữa, đành phải gật đầu, “Được, em đi ngay."
Đi được hai bước, Bạch Ngọc Đường lại đứng lại, “Bất quá, Triển đại ca, nếu như có thêm nhiều chứng cớ với anh cũng rất có lợi, ngàn vạn lần mong anh đừng giấu giếm, Triển Chiêu và em đều rất quan tâm anh."
Bạch Ngọc Đường lúc nói chuyện vẫn chăm chú nhìn vào ánh mắt Triển Huy, anh phát giác lúc mình nhắc tới Triển Chiêu, ánh mắt Triển Huy rõ ràng sáng lên, vẻ mặt cũng hơi phức tạp. Lòng khẽ động, Bạch Ngọc Đường nhìn Triển Huy gật đầu, xoay người mở cửa phòng.
Ngay lúc Bạch Ngọc Đường mở cửa ra, một bóng dáng đột nhiên xông vào, giống như một cơn gió vọt ngang trước mặt Bạch Ngọc Đường, lập tức bay tới trước giường bệnh Triển Huy, hét lớn, “Triển Huy!! Cậu làm sao!? Ai khi dễ cậu, nói cho anh, anh báo thù cho cậu ngay!!"
Bạch Ngọc Đường trợn to hai mắt, “Anh hai!!?"
“Anh ta… anh ta là anh trai anh!?" Triển Chiêu đang theo sát cũng há to mồm.
Bạch Ngọc Đường tự động quay lại, cũng cứng ngắc y hệt Triển Chiêu đưa mắt nhìn nhau, gật đầu. Thế giới này cũng nhỏ thật không phải sao?
Lúc nay, ở một góc khác trong phòng bệnh, không khí lại hoàn toàn bất đồng. Bạch Cẩm Đường hướng về phía Triển Huy đang nằm trên giường quan tâm gào thét, còn Triển Huy vẻ mặt lại không có chút nào kích động, anh chẳng qua liếc Bạch Cẩm Đường, dường như đã sớm đoán được hắn sẽ tới, chờ tới lúc Bạch Cẩm Đường kêu đủ rồi, mới hơi câu khóe miệng, lạnh nhạt nói, “Đã lâu không gặp, đội trưởng."
Tác giả :
Yên Thủy Tinh