Tổ Trọng Án
Chương 118: Vụ án 8 – Hỏa diễm ác ma (16)
Sau khi lên xe, Bạch Ngọc Đường lập tức chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, bực bội hỏi, “Cái giáo sư tiểu Triệu đội trưởng với em vừa nói là ai? Cháu của giáo sư Triệu, có quan hệ gì với em?"
Thôi miên là một cách can thiệp vào phương diện tâm lý, thường được sử dụng khá nhiều trong trị liệu tâm lý. Ở phương Tây cũng từng có trường hợp đem ứng dụng thôi miệng ra sử dụng trong quá trình phá án. Sở dĩ được dùng không nhiều, một mặt là do phía quan chức không thừa nhận cách lấy lời khai như thế, chỉ cho phép làm thành đầu mối phá án. Còn một mặt còn lại do những chuyên gia về thôi miên trong nước không nhiều lắm, người giỏi cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nên cơ quan hình sự rất khó tìm được người giúp.
Vì thế, lúc Triển Chiêu nói lên chuyện có thể dùng thôi miên giúp phá án, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Bạch Ngọc Đường chính là nghi ngờ. Bất quá, anh cuối cùng vẫn phải đồng ý đề nghị của Triển Chiêu, hơn nữa cùng cậu đem ý tưởng này báo cho Bao Chửng. Ý tưởng của Bao Chửng cũng không khác gì với Bạch Ngọc Đường lắm, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chấp nhận sử dụng thôi miên lên người nhân chứng A Xuân hơn Bạch Ngọc Đường nhiều. Tất cả đều vì vụ án sắp sửa xảy ra, áp lực cực lớn, cho dù là chữa ngựa chết như ngựa sống, nhất định cũng phải làm.
Bất quá, chuyện Bạch Ngọc Đường không ngờ tới chính là, mặc dù đề nghị này do Triển Chiêu đưa ra, nhưng bản thân cậu lại không cách nào làm được chuyện này.
“Em không làm?" Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.
Anh vốn cứ nghĩ là, mỗi khi dính dáng tới chuyện liên quan tới tâm lý học, Triển Chiêu sẽ rành rọt tất cả đây. Cậu làm hồ sơ viết, còn phỏng vấn tội phạm này, khôi phục lại một ít tội chứng phạm tội ở hiện trường này, còn làm tư vấn tâm lý nữa. (Em nó làm nhiều thế thì anh làm được gì hả anh Bạch J))) Bạch Ngọc Đường vẫn nghĩ trong lĩnh vực này Triển Chiêu không gì là không thể, kết quả cậu ấy lại nói với mình cậu ấy không thôi miên. Được rồi, Triển Chiêu sẽ không bao giờ đùa giỡn mấy chuyện này, nếu cậu nói không, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể tin tưởng cậu.
“Nếu em đã đề nghị như thế, nhất định sẽ có cách giải quyết đi?"
Lúc này Triển Chiêu mới gật đầu, “Dĩ nhiên, mặc dù tôi không làm, nhưng đúng lúc tôi có quen một chuyên gia về lĩnh vực thôi miên vô cùng uy tín trong nước. Chỉ cần ảnh chịu giúp một tay, chuyện này liền tuyệt đối không thành vấn đề!"
“Chuyên gia…" Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn Triển Chiêu, “Ý em không phải là giáo sư Triệu chứ?"
“Không sai." Triển Chiêu cong môi mỉm cười, “Bất quá không phải giáo sư Triệu mà anh biết đâu, mà là cháu ông ấy, giáo sư tiểu Triệu."
“Tiểu Triệu…" Không chờ Bạch Ngọc Đường nói chuyện, ánh mắt Bao Chửng đã hơi sáng lên. “Đúng ha, sao tôi không nghĩ tới cậu ta nhỉ! Bất quá hành tung của cậu ấy luôn khó xác định, bây giờ cũng không biết có ở thành phố D không."
“Rất đúng lúc, hôm qua tôi mới gọi điện cho thầy, ông ấy bảo cháu mình hôm trước mới qua thăm, hôm nay vẫn còn trong thành phố D."
“Vậy cũng tốt!" Bao Chửng lập tức lôi điện thoại ra bấm số gọi cho tiểu Triệu tiên sinh đó, vừa gọi vừa nói với Triển Chiêu, “Để tôi liên lạc với cậu ấy, cậu với tiểu Bạch đi tìm Lưu Xuân Chi, lấy tốc độ nhanh nhất thuyết phục cô ấy chịu làm thôi miên nhé."
Nói tới đây, Bao Chửng còn cố tình nhìn Bạch Ngọc Đường dặn dò, “Tiểu bạch, lúc gặp cô bé đó phải có thái độ tốt, không thể bày ra một bộ hung thần ác sát như đang thẩm vấn phạm nhân. Cô ấy có quyền không chấp nhận thôi miên, nếu thái độ không tốt lỡ như cô ấy không chịu phối hợp, ảnh hưởng đến việc phá án, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Vô tội trúng đạn Bạch Ngọc Đường buồn bực liếc Triển Chiêu một cái, sau đó miễn cưỡng trả lời một tiếng tuân lệnh, liền lôi Triển Chiêu rời khỏi cục. Sau khi lên xe, Bạch Ngọc Đường lập tức chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, bực bội hỏi, “Cái giáo sư tiểu Triệu đội trưởng với em vừa nói là ai? Cháu của giáo sư Triệu, có quan hệ gì với em?"
Triển Chiêu hơi ngẩn ra, giọng của Bạch Ngọc Đường làm cậu cảm thấy cả chiếc xe tràn ngập vị chua. Nếu như cậu nghe không lầm, thái độ này của Bạch Ngọc Đường hình như là đang ghen? Nhưng ăn dấm của người nào vậy, sao lại không giải thích được gì hết?
“Anh ấy là cháu của giáo sư Triệu, sư huynh của tôi, chuyên gia thôi miên nổi tiếng trong nước. Bao đại ca cũng biết hắn."
Sư huynh? Yêu nước yêu nhà yêu sư muội, phòng lửa phòng cướp phòng sư huynh. Hai câu danh ngôn trong trường đại học này Bạch Ngọc Đường đã sớm biết, xưng hô này vô cùng mập mờ, không thể không phòng!
“Anh nhìn cũng biết, nếu đội trưởng không biết hắn ta thì sao có thể có được số điện thoại?" Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn Triển Chiêu, tiếp tục hỏi tiếp không thả, “Anh đang hỏi em, sư huynh này của em tên gọi là gì, tại sao tới giờ đều không nghe thấy em nhắc tới?"
Tại sao phải nhắc tới với anh a? Triển Chiêu buồn bực liếc Bạch Ngọc Đường, ý thức được lúc người này đã quyết tâm muốn bào ra gốc rễ vấn đề thì không thể làm gì khác là thành thật khai báo.
“Anh ấy gọi Triệu Trinh, là cháu của thầy, hơn nữa còn là học trò đầu tiên của ông ấy. Người này hành tung không rõ, vì là chuyên gia tâm lý, nên thường được mới đi khắp nơi trao đổi giảng dạy, cho nên tôi cũng gần một năm chưa gặp rồi." Đây ý nói là, cho nên tôi không nói với anh là vì không nhớ ra đó.
Nghe qua quan hệ cũng không quá thân mật, Bạch Ngọc Đường hơi yên tâm, nhưng vẫn ôm Triển Chiêu đến bên cạnh mình, gặm gặm lỗ tai một cái.
“Bạch Ngọc Đường! Anh làm gì đó!" Triển Chiêu hung hăng trợn mắt với Bạch Ngọc Đường, dùng sức đẩy ra cái tay kia.
Bạch Ngọc Đường lại nở một nụ cười mờ ám, ánh mắt liếc qua liếc lại trong xe mấy lần. Ký ức đêm qua lập tức xộc lên đầu, những chuyện xảy ra trong xe sinh động hiện ra. Triển Chiêu có cảm giác nhiệt huyết toàn thân mình đang nhanh chóng đẩy hết ra ngoài, không cần nhìn cũng biết, bây giờ cả người cậu cũng đỏ không khác gì một con tôm chính.
Nụ cười đắc ý bên môi Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu thẹn quá hóa giận, cậu rất muốn đẩy cửa xuống xe, thoát khỏi loại không khí ngột ngạt này. Nhưng Bạch Ngọc Đường làm sao có thể cho cậu cơ hội đó? Thấy Triển Chiêu có ý muốn chạy trốn, Bạch Ngọc Đường liền mở máy xe, Triển Chiêu lần này muốn trốn cũng không được.
“Nè, đừng giận nữa, mau gọi điện cho con nhỏ kia đi. Tình huống lúc này đã vậy rồi, em biết tìm cô ta ở đâu sao?" Cái tên Bạch Ngọc Đường này, làm Triển Chiêu nổi điên lên xong lại bắt đầu ra dáng làm việc nghiêm chỉnh, khiến Triển Chiêu giận muốn chết mà không thể xử đẹp anh.
Bất quá Bạch Ngọc Đường nói rất đúng, Triển Chiêu chỉ có thể móc ra danh thiếp A Xuân để lại, bấm số điện thoại đối phương.
Điện thoại thông, A Xuân dĩ nhiên không ngờ Triển Chiêu lại nhanh chóng gọi điện cho cô như vậy, giọng nói nghe qua vui vẻ vô cùng. Triển Chiêu nói rõ với cô ý định gọi lại, A Xuân do dự mấy giây lập tức đáp ứng sẽ phối hợp với hành động của cảnh sát, hơn nữa còn nói chỗ mình đang đứng cho họ.
A Xuân còn chưa đi khỏi cục bao xa, Bạch Ngọc Đường đã dùng không tới 5 phút đã tới chỗ A Xuân, đưa cô về lại tổ Trong án. Sau khi trở lại tổ rồi, Triển Chiêu tỏ ý vô cùng cảm kích với A Xuân, dù sao không phải ai cũng có thể giống với cô bé này, đồng ý tiếp nhận chuyện nghe qua có chút nguy hiểm như thôi miên.
Triển Chiêu mang một mình A Xuân vào một phòng làm việc, giải thích nguyên nhân làm thôi miên cùng thân phận người làm thôi miên Triệu Trinh cho cô nghe. Dĩ nhiên cũng nói cho cô biết thôi miên có thể làm người ta chịu tổn thương một chút. Triển Chiêu hi vọng A Xuân có thể tiếp nhận thôi miên, nhưng cũng hi vọng cô sẽ cẩn thận cân nhắc, dù sao trong vụ việc này cô cũng chỉ là một người qua đường vô tội, cũng không có nghĩa vụ nhất định phải phối với hành động điều tra của cảnh sát.
“Anh đã bảo tôi là nhân chứng duy nhất không phải sao?" Nghe Triển Chiêu tự mình giải thích, A Xuân câu khóe miệng cười, khuôn mặt tinh khiết vì không có trang điểm mà có chút tái nhợt, có điều nụ cười này lại tăng thêm mấy phần sức quyến rũ của cô.
Triển Chiêu gật đầu, “Đúng là như thế, không sai, cho nên, cô chịu đồng ý làm tôi vô cùng biết ơn."
“Thật ra anh không phải cảnh sát đi?" A Xuân đột nhiên cắt đứt lời nói của Triển Chiêu, đưa ra một nghi vấn.
Triển Chiêu sửng sốt, theo bản năng gật đầu.
“Tôi thấy ánh mắt anh rất độc, cũng nhìn ra anh không phải cảnh sát." Khóe miệng A Xuân lại nở ra nụ cười, “Có thể cho tôi biết thân phận thật của anh sao, Triển Chiêu?"
“Tôi là sinh viên đang theo học tiến sĩ, cũng kiêm làm giáo viên."
“Giáo viên." Trong mắt A Xuân thoáng qua một chút ngoài ý muốn, sau đó, cô cười, “Tôi đã gặp qua rất nhiều giáo viên, nhưng không có ai giống anh hết."
Triển Chiêu rất muốn hỏi A Xuân xem cậu với những giáo viên khác khác nhau chỗ nào. Nhưng cậu chưa kịp hỏi, cửa phòng đã bị đẩy ra, Bạch Ngọc Đường đen mặt bước vào.
Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, chưa kịp mở miệng nói chuyện, Bạch Ngọc Đường đã mở lời đoạt tiếng, “Giáo sư Triệu tới."
Triển Chiêu sáng mắt lên, “Anh ấy đâu?"
“Trong phòng làm việc của đội trưởng."
“Tôi đi gặp anh ấy!" Triển Chiêu quay đầu lại nhìn A Xuân một cái, “Để tiểu Bạch ở đây với cô một lát, tôi đi một chút sẽ quay lại ngay!"
“Nè!" Trên mặt Bạch Ngọc Đường lại đen xuống, anh còn chưa kịp phản ứng, Triển Chiêu đã sớm mất tích như một làn khói.
Bạch Ngọc Đường vội vàng muốn đuổi theo, lại nghe thấy một giọng nữ thong thả ở đàng sau truyền tới
“Tiểu Bạch ~~ ừm, xưng hô này thật là hợp với ông."
“Lưu Xuân Chi." Thanh âm của Bạch Ngọc Đường lạnh tới mức có thể đóng băng người, mặt anh âm tràm chăm chú nhìn vào khuôn mặt trần của A Xuân. Anh bây giờ rất hối hận, ban đầu vì sao lại đưa Triển Chiêu đi xem buổi múa thoát y đó chứ.
“Cảnh sát Bạch, Triển Chiêu để ông đi theo tôi, nếu ông không chịu ngồi lại đây, tôi bỏ đi rồi, tới lúc anh ấy biết ông làm tôi đổi ý, nhất định sẽ giận ông, đúng không?"
Mặt A Xuân không biến sắc nhìn Bạch Ngọc Đường, làm người nọ giận tới xì khói.
“Con nhỏ này…"
“Bạch Ngọc Đường, ông tốt nhất tự hiểu rõ, ở chung một chỗ với ông đối với tôi cũng là cực hình. Con người tôi ghét nhất là cảnh sát, nếu ông chọc giận tôi, tôi cũng không thèm nể mặt Triển Chiêu nữa, trực tiếp đi luôn."
Đừng nói chuyện Triển Chiêu là yếu điểm của Bạch Ngọc Đường, chỉ nội phá án thôi, Bạch Ngọc Đường cũng không thể trở mặt với Lưu Xuân Chi rồi. Vì thế anh chỉ có thể buồn bực trợn mắt nhìn đối phương mấy lần, rồi ngoài việc ở lại đây chán ghét nhìn cô ra, trong lòng nhớ kỹ Triển Chiêu cũng vị sư huynh tướng tá cao tráo đẹp trai ra, không còn đường nào có thể đi nữa.
So sánh với hai người nảy lửa bên này, không khí bên Triển Chiêu chỉ có thể nói là vô cùng vui vẻ. Triệu Trinh sau khi nhận điện của Bao Chửng lập tức bỏ lại tất cả hội nghị lẫn công việc, vội vã chạy qua tổ Trọng án.
Lúc Triển Chiêu đi ra khỏi phòng làm việc Triệu Trinh đã nói chuyện với Bao Chửng một lúc lâu, Công Tôn Sách cũng ở một bên của hắn. Vi thế sau khi Triển Chiêu vào cửa, đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh tượng ba vị soái ca khí chất bất đồng đang ở chung một chỗ nói chuyện phiếm, không khí vô cùng thân mật.
“Sư huynh!" Hơn một năm không gặp, thấy được Triệu Trinh rồi, biểu hiện Triển Chiêu vô cùng kích động.
“Tiểu Triển, không ngờ có thể gặp em ở tổ Trọng án." Triệu Trinh đẩy gọng kiếng đang kẹp trên sống mũi, khuôn mặt trắng noãn nở ra một nụ cười dịu dàng, “Chú nói với anh, một năm nay em chỉ biết đi theo lẫn lộn với Bao Chửng, không ngờ là thật."
“Nè! Triệu tiểu Trinh, cái gì gọi là lẫn lộn, cậu nói rõ cho tôi coi." Lời này của Triệu Trinh dĩ nhiên không chỉ có một Triển Chiêu không thích nghe, mà cả Bao Chửng cũng tỏ ý kháng nghị.
“Mấy câu này không phải tôi nói, muốn tính sổ đi tìm chú tôi đi." Triệu Trinh cũng không thèm nhin Bao Chửng, anh biết, đối phương căn bản không thể đi tìm chú mình gây sự. Bao Chửng cũng được tính là thông minh, chỉ cần hắn đủ thông minh, nhất định sẽ không chủ động qua chỗ chú tìm mắng. Phải biết vì Triển Chiêu còn chưa học xong, mà chú rất không vui với Bao Chửng rồi.
“Sư huynh, Bao đại ca, hai người bây giờ không tập trung chú ý vào vụ án sao? Cãi nhau có thể để sau này mà."
Triển Chiêu khó chịu nhìn hai người đàn ông này, buồn bực nhớ lại chuyện học hành của mình. Được rồi, sau khi vụ án này kết thúc xong, cậu thề sẽ quay về ký túc xá, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết chuyện tốt nghiệp.
“Tiểu Triển nói rất đúng." Trên khuôn mặt ôn hòa của Triệu Trinh hiện ra một vẻ nghiêm túc. “Đi thôi, dẫn tôi tới chỗ cô gái muốn làm thôi miên đó đi, tôi phải kiểm tra mức độ ám hiệu của cô ấy."
Thôi miên là một cách can thiệp vào phương diện tâm lý, thường được sử dụng khá nhiều trong trị liệu tâm lý. Ở phương Tây cũng từng có trường hợp đem ứng dụng thôi miệng ra sử dụng trong quá trình phá án. Sở dĩ được dùng không nhiều, một mặt là do phía quan chức không thừa nhận cách lấy lời khai như thế, chỉ cho phép làm thành đầu mối phá án. Còn một mặt còn lại do những chuyên gia về thôi miên trong nước không nhiều lắm, người giỏi cũng chỉ có thể đếm trên đầu ngón tay, nên cơ quan hình sự rất khó tìm được người giúp.
Vì thế, lúc Triển Chiêu nói lên chuyện có thể dùng thôi miên giúp phá án, ý nghĩ đầu tiên nảy ra trong đầu Bạch Ngọc Đường chính là nghi ngờ. Bất quá, anh cuối cùng vẫn phải đồng ý đề nghị của Triển Chiêu, hơn nữa cùng cậu đem ý tưởng này báo cho Bao Chửng. Ý tưởng của Bao Chửng cũng không khác gì với Bạch Ngọc Đường lắm, nhưng hắn vẫn nhanh chóng chấp nhận sử dụng thôi miên lên người nhân chứng A Xuân hơn Bạch Ngọc Đường nhiều. Tất cả đều vì vụ án sắp sửa xảy ra, áp lực cực lớn, cho dù là chữa ngựa chết như ngựa sống, nhất định cũng phải làm.
Bất quá, chuyện Bạch Ngọc Đường không ngờ tới chính là, mặc dù đề nghị này do Triển Chiêu đưa ra, nhưng bản thân cậu lại không cách nào làm được chuyện này.
“Em không làm?" Bạch Ngọc Đường hơi ngẩn ra, kinh ngạc nhìn Triển Chiêu.
Anh vốn cứ nghĩ là, mỗi khi dính dáng tới chuyện liên quan tới tâm lý học, Triển Chiêu sẽ rành rọt tất cả đây. Cậu làm hồ sơ viết, còn phỏng vấn tội phạm này, khôi phục lại một ít tội chứng phạm tội ở hiện trường này, còn làm tư vấn tâm lý nữa. (Em nó làm nhiều thế thì anh làm được gì hả anh Bạch J))) Bạch Ngọc Đường vẫn nghĩ trong lĩnh vực này Triển Chiêu không gì là không thể, kết quả cậu ấy lại nói với mình cậu ấy không thôi miên. Được rồi, Triển Chiêu sẽ không bao giờ đùa giỡn mấy chuyện này, nếu cậu nói không, Bạch Ngọc Đường chỉ có thể tin tưởng cậu.
“Nếu em đã đề nghị như thế, nhất định sẽ có cách giải quyết đi?"
Lúc này Triển Chiêu mới gật đầu, “Dĩ nhiên, mặc dù tôi không làm, nhưng đúng lúc tôi có quen một chuyên gia về lĩnh vực thôi miên vô cùng uy tín trong nước. Chỉ cần ảnh chịu giúp một tay, chuyện này liền tuyệt đối không thành vấn đề!"
“Chuyên gia…" Bạch Ngọc Đường híp mắt nhìn Triển Chiêu, “Ý em không phải là giáo sư Triệu chứ?"
“Không sai." Triển Chiêu cong môi mỉm cười, “Bất quá không phải giáo sư Triệu mà anh biết đâu, mà là cháu ông ấy, giáo sư tiểu Triệu."
“Tiểu Triệu…" Không chờ Bạch Ngọc Đường nói chuyện, ánh mắt Bao Chửng đã hơi sáng lên. “Đúng ha, sao tôi không nghĩ tới cậu ta nhỉ! Bất quá hành tung của cậu ấy luôn khó xác định, bây giờ cũng không biết có ở thành phố D không."
“Rất đúng lúc, hôm qua tôi mới gọi điện cho thầy, ông ấy bảo cháu mình hôm trước mới qua thăm, hôm nay vẫn còn trong thành phố D."
“Vậy cũng tốt!" Bao Chửng lập tức lôi điện thoại ra bấm số gọi cho tiểu Triệu tiên sinh đó, vừa gọi vừa nói với Triển Chiêu, “Để tôi liên lạc với cậu ấy, cậu với tiểu Bạch đi tìm Lưu Xuân Chi, lấy tốc độ nhanh nhất thuyết phục cô ấy chịu làm thôi miên nhé."
Nói tới đây, Bao Chửng còn cố tình nhìn Bạch Ngọc Đường dặn dò, “Tiểu bạch, lúc gặp cô bé đó phải có thái độ tốt, không thể bày ra một bộ hung thần ác sát như đang thẩm vấn phạm nhân. Cô ấy có quyền không chấp nhận thôi miên, nếu thái độ không tốt lỡ như cô ấy không chịu phối hợp, ảnh hưởng đến việc phá án, tôi sẽ không tha cho cậu đâu."
Vô tội trúng đạn Bạch Ngọc Đường buồn bực liếc Triển Chiêu một cái, sau đó miễn cưỡng trả lời một tiếng tuân lệnh, liền lôi Triển Chiêu rời khỏi cục. Sau khi lên xe, Bạch Ngọc Đường lập tức chăm chú nhìn vào mắt Triển Chiêu, bực bội hỏi, “Cái giáo sư tiểu Triệu đội trưởng với em vừa nói là ai? Cháu của giáo sư Triệu, có quan hệ gì với em?"
Triển Chiêu hơi ngẩn ra, giọng của Bạch Ngọc Đường làm cậu cảm thấy cả chiếc xe tràn ngập vị chua. Nếu như cậu nghe không lầm, thái độ này của Bạch Ngọc Đường hình như là đang ghen? Nhưng ăn dấm của người nào vậy, sao lại không giải thích được gì hết?
“Anh ấy là cháu của giáo sư Triệu, sư huynh của tôi, chuyên gia thôi miên nổi tiếng trong nước. Bao đại ca cũng biết hắn."
Sư huynh? Yêu nước yêu nhà yêu sư muội, phòng lửa phòng cướp phòng sư huynh. Hai câu danh ngôn trong trường đại học này Bạch Ngọc Đường đã sớm biết, xưng hô này vô cùng mập mờ, không thể không phòng!
“Anh nhìn cũng biết, nếu đội trưởng không biết hắn ta thì sao có thể có được số điện thoại?" Bạch Ngọc Đường trợn mắt nhìn Triển Chiêu, tiếp tục hỏi tiếp không thả, “Anh đang hỏi em, sư huynh này của em tên gọi là gì, tại sao tới giờ đều không nghe thấy em nhắc tới?"
Tại sao phải nhắc tới với anh a? Triển Chiêu buồn bực liếc Bạch Ngọc Đường, ý thức được lúc người này đã quyết tâm muốn bào ra gốc rễ vấn đề thì không thể làm gì khác là thành thật khai báo.
“Anh ấy gọi Triệu Trinh, là cháu của thầy, hơn nữa còn là học trò đầu tiên của ông ấy. Người này hành tung không rõ, vì là chuyên gia tâm lý, nên thường được mới đi khắp nơi trao đổi giảng dạy, cho nên tôi cũng gần một năm chưa gặp rồi." Đây ý nói là, cho nên tôi không nói với anh là vì không nhớ ra đó.
Nghe qua quan hệ cũng không quá thân mật, Bạch Ngọc Đường hơi yên tâm, nhưng vẫn ôm Triển Chiêu đến bên cạnh mình, gặm gặm lỗ tai một cái.
“Bạch Ngọc Đường! Anh làm gì đó!" Triển Chiêu hung hăng trợn mắt với Bạch Ngọc Đường, dùng sức đẩy ra cái tay kia.
Bạch Ngọc Đường lại nở một nụ cười mờ ám, ánh mắt liếc qua liếc lại trong xe mấy lần. Ký ức đêm qua lập tức xộc lên đầu, những chuyện xảy ra trong xe sinh động hiện ra. Triển Chiêu có cảm giác nhiệt huyết toàn thân mình đang nhanh chóng đẩy hết ra ngoài, không cần nhìn cũng biết, bây giờ cả người cậu cũng đỏ không khác gì một con tôm chính.
Nụ cười đắc ý bên môi Bạch Ngọc Đường làm Triển Chiêu thẹn quá hóa giận, cậu rất muốn đẩy cửa xuống xe, thoát khỏi loại không khí ngột ngạt này. Nhưng Bạch Ngọc Đường làm sao có thể cho cậu cơ hội đó? Thấy Triển Chiêu có ý muốn chạy trốn, Bạch Ngọc Đường liền mở máy xe, Triển Chiêu lần này muốn trốn cũng không được.
“Nè, đừng giận nữa, mau gọi điện cho con nhỏ kia đi. Tình huống lúc này đã vậy rồi, em biết tìm cô ta ở đâu sao?" Cái tên Bạch Ngọc Đường này, làm Triển Chiêu nổi điên lên xong lại bắt đầu ra dáng làm việc nghiêm chỉnh, khiến Triển Chiêu giận muốn chết mà không thể xử đẹp anh.
Bất quá Bạch Ngọc Đường nói rất đúng, Triển Chiêu chỉ có thể móc ra danh thiếp A Xuân để lại, bấm số điện thoại đối phương.
Điện thoại thông, A Xuân dĩ nhiên không ngờ Triển Chiêu lại nhanh chóng gọi điện cho cô như vậy, giọng nói nghe qua vui vẻ vô cùng. Triển Chiêu nói rõ với cô ý định gọi lại, A Xuân do dự mấy giây lập tức đáp ứng sẽ phối hợp với hành động của cảnh sát, hơn nữa còn nói chỗ mình đang đứng cho họ.
A Xuân còn chưa đi khỏi cục bao xa, Bạch Ngọc Đường đã dùng không tới 5 phút đã tới chỗ A Xuân, đưa cô về lại tổ Trong án. Sau khi trở lại tổ rồi, Triển Chiêu tỏ ý vô cùng cảm kích với A Xuân, dù sao không phải ai cũng có thể giống với cô bé này, đồng ý tiếp nhận chuyện nghe qua có chút nguy hiểm như thôi miên.
Triển Chiêu mang một mình A Xuân vào một phòng làm việc, giải thích nguyên nhân làm thôi miên cùng thân phận người làm thôi miên Triệu Trinh cho cô nghe. Dĩ nhiên cũng nói cho cô biết thôi miên có thể làm người ta chịu tổn thương một chút. Triển Chiêu hi vọng A Xuân có thể tiếp nhận thôi miên, nhưng cũng hi vọng cô sẽ cẩn thận cân nhắc, dù sao trong vụ việc này cô cũng chỉ là một người qua đường vô tội, cũng không có nghĩa vụ nhất định phải phối với hành động điều tra của cảnh sát.
“Anh đã bảo tôi là nhân chứng duy nhất không phải sao?" Nghe Triển Chiêu tự mình giải thích, A Xuân câu khóe miệng cười, khuôn mặt tinh khiết vì không có trang điểm mà có chút tái nhợt, có điều nụ cười này lại tăng thêm mấy phần sức quyến rũ của cô.
Triển Chiêu gật đầu, “Đúng là như thế, không sai, cho nên, cô chịu đồng ý làm tôi vô cùng biết ơn."
“Thật ra anh không phải cảnh sát đi?" A Xuân đột nhiên cắt đứt lời nói của Triển Chiêu, đưa ra một nghi vấn.
Triển Chiêu sửng sốt, theo bản năng gật đầu.
“Tôi thấy ánh mắt anh rất độc, cũng nhìn ra anh không phải cảnh sát." Khóe miệng A Xuân lại nở ra nụ cười, “Có thể cho tôi biết thân phận thật của anh sao, Triển Chiêu?"
“Tôi là sinh viên đang theo học tiến sĩ, cũng kiêm làm giáo viên."
“Giáo viên." Trong mắt A Xuân thoáng qua một chút ngoài ý muốn, sau đó, cô cười, “Tôi đã gặp qua rất nhiều giáo viên, nhưng không có ai giống anh hết."
Triển Chiêu rất muốn hỏi A Xuân xem cậu với những giáo viên khác khác nhau chỗ nào. Nhưng cậu chưa kịp hỏi, cửa phòng đã bị đẩy ra, Bạch Ngọc Đường đen mặt bước vào.
Triển Chiêu ngẩng đầu lên nhìn anh một cái, chưa kịp mở miệng nói chuyện, Bạch Ngọc Đường đã mở lời đoạt tiếng, “Giáo sư Triệu tới."
Triển Chiêu sáng mắt lên, “Anh ấy đâu?"
“Trong phòng làm việc của đội trưởng."
“Tôi đi gặp anh ấy!" Triển Chiêu quay đầu lại nhìn A Xuân một cái, “Để tiểu Bạch ở đây với cô một lát, tôi đi một chút sẽ quay lại ngay!"
“Nè!" Trên mặt Bạch Ngọc Đường lại đen xuống, anh còn chưa kịp phản ứng, Triển Chiêu đã sớm mất tích như một làn khói.
Bạch Ngọc Đường vội vàng muốn đuổi theo, lại nghe thấy một giọng nữ thong thả ở đàng sau truyền tới
“Tiểu Bạch ~~ ừm, xưng hô này thật là hợp với ông."
“Lưu Xuân Chi." Thanh âm của Bạch Ngọc Đường lạnh tới mức có thể đóng băng người, mặt anh âm tràm chăm chú nhìn vào khuôn mặt trần của A Xuân. Anh bây giờ rất hối hận, ban đầu vì sao lại đưa Triển Chiêu đi xem buổi múa thoát y đó chứ.
“Cảnh sát Bạch, Triển Chiêu để ông đi theo tôi, nếu ông không chịu ngồi lại đây, tôi bỏ đi rồi, tới lúc anh ấy biết ông làm tôi đổi ý, nhất định sẽ giận ông, đúng không?"
Mặt A Xuân không biến sắc nhìn Bạch Ngọc Đường, làm người nọ giận tới xì khói.
“Con nhỏ này…"
“Bạch Ngọc Đường, ông tốt nhất tự hiểu rõ, ở chung một chỗ với ông đối với tôi cũng là cực hình. Con người tôi ghét nhất là cảnh sát, nếu ông chọc giận tôi, tôi cũng không thèm nể mặt Triển Chiêu nữa, trực tiếp đi luôn."
Đừng nói chuyện Triển Chiêu là yếu điểm của Bạch Ngọc Đường, chỉ nội phá án thôi, Bạch Ngọc Đường cũng không thể trở mặt với Lưu Xuân Chi rồi. Vì thế anh chỉ có thể buồn bực trợn mắt nhìn đối phương mấy lần, rồi ngoài việc ở lại đây chán ghét nhìn cô ra, trong lòng nhớ kỹ Triển Chiêu cũng vị sư huynh tướng tá cao tráo đẹp trai ra, không còn đường nào có thể đi nữa.
So sánh với hai người nảy lửa bên này, không khí bên Triển Chiêu chỉ có thể nói là vô cùng vui vẻ. Triệu Trinh sau khi nhận điện của Bao Chửng lập tức bỏ lại tất cả hội nghị lẫn công việc, vội vã chạy qua tổ Trọng án.
Lúc Triển Chiêu đi ra khỏi phòng làm việc Triệu Trinh đã nói chuyện với Bao Chửng một lúc lâu, Công Tôn Sách cũng ở một bên của hắn. Vi thế sau khi Triển Chiêu vào cửa, đầu tiên nhìn thấy chính là cảnh tượng ba vị soái ca khí chất bất đồng đang ở chung một chỗ nói chuyện phiếm, không khí vô cùng thân mật.
“Sư huynh!" Hơn một năm không gặp, thấy được Triệu Trinh rồi, biểu hiện Triển Chiêu vô cùng kích động.
“Tiểu Triển, không ngờ có thể gặp em ở tổ Trọng án." Triệu Trinh đẩy gọng kiếng đang kẹp trên sống mũi, khuôn mặt trắng noãn nở ra một nụ cười dịu dàng, “Chú nói với anh, một năm nay em chỉ biết đi theo lẫn lộn với Bao Chửng, không ngờ là thật."
“Nè! Triệu tiểu Trinh, cái gì gọi là lẫn lộn, cậu nói rõ cho tôi coi." Lời này của Triệu Trinh dĩ nhiên không chỉ có một Triển Chiêu không thích nghe, mà cả Bao Chửng cũng tỏ ý kháng nghị.
“Mấy câu này không phải tôi nói, muốn tính sổ đi tìm chú tôi đi." Triệu Trinh cũng không thèm nhin Bao Chửng, anh biết, đối phương căn bản không thể đi tìm chú mình gây sự. Bao Chửng cũng được tính là thông minh, chỉ cần hắn đủ thông minh, nhất định sẽ không chủ động qua chỗ chú tìm mắng. Phải biết vì Triển Chiêu còn chưa học xong, mà chú rất không vui với Bao Chửng rồi.
“Sư huynh, Bao đại ca, hai người bây giờ không tập trung chú ý vào vụ án sao? Cãi nhau có thể để sau này mà."
Triển Chiêu khó chịu nhìn hai người đàn ông này, buồn bực nhớ lại chuyện học hành của mình. Được rồi, sau khi vụ án này kết thúc xong, cậu thề sẽ quay về ký túc xá, lấy tốc độ nhanh nhất giải quyết chuyện tốt nghiệp.
“Tiểu Triển nói rất đúng." Trên khuôn mặt ôn hòa của Triệu Trinh hiện ra một vẻ nghiêm túc. “Đi thôi, dẫn tôi tới chỗ cô gái muốn làm thôi miên đó đi, tôi phải kiểm tra mức độ ám hiệu của cô ấy."
Tác giả :
Yên Thủy Tinh