Tỏ Tình Vì Cá Cược Nhưng Đã Được Nhận Lời Thì Phải Làm Sao
Chương 29
Thứ hai ngồi xe về trường học, Trương Thanh Vận định sẽ nghỉ hai tiết đầu. Làm việc quần quật hai ngày tới lúc này Trương Thanh Vận đã sắp không gượng nổi nữa rồi, về tới phòng ngủ thì gửi tin nhắn báo cho Tào Ngưng biết: “Tôi về tới rồi."
“Đang ở đâu?"
“Phòng ngủ."
Tạ Tư Vũ ngồi kế Tào Ngưng nhìn thấy Tào Ngưng vừa nhận được tin nhắn đột nhiên đứng dậy, nhân lúc giáo sư trên bục không để ý thì lẻn ra ngoài.
Tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa còn vô cùng bất ngờ.
Trương Thanh Vận gửi tin nhắn cho Tào Ngưng xong thì đi rửa mặt. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì leo lên giường chuẩn bị ngủ, lúc này phía cánh cửa vang lên tiếng động, Trương Thanh Vận đang không để ý bị giật mình không ít.
Có điều một giây sau, trong lòng giật thót, đầu vụt qua một suy nghĩ.
Đi ra mở cửa, chỉ thấy một người vừa mới chạy hồng hộc tới, hai tay chống đầu gối ngẩng đầu lên nhìn mình: “Thanh…Thanh Vận…"
Thở tới như vầy, này là phải chạy nhanh tới mức nào?
“Cậu…" Trương Thanh Vận còn chưa kịp nói hết, người phía người đột nhiên nhào vào lòng ôm mình.
Chân chân thật thật mà ôm, lúc này còn có thể nói gì nữa, Trương Thanh Vận trực tiếp hôn đối phương, giải tỏa nỗi khổ tương tư.
Đã hai ngày không gặp, lúc này gặp nhau mới có thể cảm nhận được cảm giác chân thật.
“A…" Tào Ngưng không chịu nổi nụ hôn nóng bỏng như vậy, rất nhanh mặt đã đỏ bừng, hô hấp dồn dập.
Cậu ban đầu là thở hổn hển, bị Trương Thanh Vận hôn xong càng khó thở hơn, toàn thân nhũn ra, lúc này chỉ cảm thấy đầu lâng lâng thôi.
Trương Thanh Vận thấy vậy mới thả Tào Ngưng ra, dùng sức xoa xoa phần bụng giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
“Thế này là nhớ tôi lắm rồi đúng không? Vừa mới vô học đã chạy tới?" Thời khóa biểu của người này Trương Thanh Vận nắm rõ như lòng bàn tay, tên này rõ ràng là cúp học chạy tới đây.
“Thì nhớ là nhớ thôi." Cả người Tào Ngưng dựa lên người Trương Thanh Vận, ừm chính là nhớ.
Nghĩ tới ban nãy ở trong lớp vừa nghe Trương Thanh Vận trở về liền không nhịn được phải chạy tới đây gặp hắn.
“Đồ ngốc." Xoay người đặt Tào Ngưng lên ghế, Trương Thanh Vận đi ra khóa trái cửa phòng ngủ lại.
“Sao mà trễ như vậy mới trở về?" Tào Ngưng vốn nghĩ Trương Thanh Vận sẽ đi học, ai ngờ tên này dám trắng trợn cúp học nằm đây ngủ.
“Trong đoàn chỉ có tôi là cần phải đi học, cũng không thể bắt mọi người phải chiều theo mình được. Huống chi tôi cũng không muốn đi học, mệt quá." Trương Thanh Vận ngáp một cái, chỉ chỉ lên cái giường bên cạnh, “Có muốn ngủ chung không?"
Tào Ngưng lắc đầu một cái: “Tôi không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi." Mình đã tới đây rồi mà còn ngủ?
“Ha ha." Trương Thanh Vận thấp giọng cười hai tiếng, bởi vì cậu cũng nghĩ tới vấn đề này, nếu mình và Tào Ngưng cùng nằm trên cái giường này, xác định là khỏi ngủ.
Cậu ghé sát gò má Tào Ngưng, ôn nhu hôn một cái lên lỗ tai đối phương rồi nói: “Vậy tôi ngủ chút, tối tôi đi tìm cậu ha?"
Tào Ngưng cũng dịu giọng đáp lại: “Được, vậy tan học chúng ta đi."
“Ừm, vậy cậu có đi học không hay ở đây đợi luôn?" Tay Trương Thanh Vận sờ sờ eo Tào Ngưng, hết cách rồi, chỉ cần ở bên nhau là không để tránh làm ra mấy hành động ám muội.
“Tôi ở đây chơi máy vi tính đợi cậu." Tào Ngưng vòng tay ôm lấy cổ đối phương, cảm thấy người đang yêu đúng là không cách nào xa nhau được mà.
Nhìn nhau được một lúc lại không kìm lòng được hôn nhau, môi lưỡi quấn quít không rời.
Nụ hôn ngọt ngào kết thúc, Trương Thanh Vận buông người trong ngực ra, để cậu ngồi trên ghế: “Cục cưng ngoan ngồi đây chơi nha, tôi ngủ một chút."
“Ừm."
Cùng ở trong một căn phòng, người ngủ người chơi máy tính, thế nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chán chút nào.
Trương Thanh Vận ngủ một giấc thẳng tới trưa, Tào Ngưng cũng ở trong phòng cúp luôn hai tiết, cả buổi sáng xem phim lướt web thế mà trôi qua cũng rất nhanh.
Buổi trưa hai người vui vẻ cùng nhau đi ăn cơm, đến bầu không khí xung quanh cũng vì thế mà trở nên ngọt ngào.
“Buổi tối A Vũ mời chúng ta ăn cơm."
“Lại muốn đi uống rượu hả?"
Vừa mới đi làm về Trương Thanh Vận không quá muốn đi, chưa kể còn có hai con sâu rượu là Tạ Tư Vũ với Tào Ngưng.
“Uống một, hai ly thôi, tôi đảm bảo lần này sẽ không say." Tào Ngưng lo lắng nhìn biểu cảm của Trương Thanh Vận nói: “A Vũ cái tên này là một người cực kỳ tốt, cậu gặp cậu ta rồi cậu cũng biết mà. Còn nó đối với chuyện của chúng ta không quá ủng hộ cũng không sao, chúng ta có thể từ từ chứng minh cho nó xem."
Cái loại đầu gỗ như Tạ Tư Vũ, chỉ có thể dùng kế sách mưa dầm thấm lâu thôi.
“Ừm."
Trương Thanh Vận đồng ý, chiều đi học hai tiết tan ra liền ngồi xe Tào Ngưng đi ăn cơm.
Trên đường đi nhận được điện thoại của Đinh Lâm.
“Có rảnh không?"
Trương Thanh Vận giật mình: “Hội trưởng? Có chuyện gì sao?"
Giọng Đinh Lâm đầu dây bên kia có chút xa xôi: “Mời cậu ăn cơm thôi."
Bàn tay Tào Ngưng với tới giật lấy điện thoại: “Đinh hội trưởng, tới khách sạn XX cùng nhau ăn một bữa được không?"
Hiện tại mình và Trương Thanh Vận đã chính thức ở cùng nhau, cũng nên gặp Đinh Lâm chào hỏi một tiếng rồi.
“Được." Đinh Lâm bên kia dứt khoát nói một tiếng rồi cúp máy.
Trương Thanh Vận lấy điện thoại về, nhéo mũi Tào Ngưng: “Giờ còn tự quyết định luôn rồi ha?"
Tiểu công chúa ngang tàng.
“Anh ta thích cậu." Tào Ngưng ngồi yên, nghiêm túc nói.
Kỳ thực đối với việc Đinh Lâm thích Trương Thanh Vận, Tào Ngưng cũng không cảm thấy quá khó chịu hay ghen các kiểu. Bởi vì giữa hai người bọn họ vốn không có chỗ cho Đinh Lâm, và quan trọng hơn là Trương Thanh Vận không thích Đinh Lâm.
Chỉ là muốn giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng mà thôi.
Những lúc Tào Ngưng tỏ ra bình tĩnh với thấu tình đạt lý như thế này làm Trương Thanh Vận cảm thấy bất ngờ và cảm khái không thôi.
Cậu còn cho rằng Tào Ngưng hẳn sẽ hỏi mấy cái hỏi tẻ nhạt hay khó chịu các kiểu.
Đương nhiên cậu sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ Tào Ngưng nhưng nếu Tào Ngưng có thể hiểu chuyện như thế này thì quá tốt rồi.
“Đinh Lâm? Hội trưởng Hội Học Sinh?" Tạ Tư Vũ hỏi, sau khi nghe Tào Ngưng nói là hôm nay sẽ có thêm người nữa tới ăn cùng bọn họ.
“Cậu biết?" Trương Thanh Vận phản ứng khá nhanh.
“Từng gặp rồi." Tạ Tư Vũ nhớ tới lần đó mình đi đứng không nhìn đường lỡ va vào một người làm người ta bị ngã, xong hỏi ra mới biết người nọ là học trưởng, còn làm hội trưởng Hội Học Sinh. Có điều tính cách mơ hồ như vậy cũng có thể làm hội trưởng Hội Học Sinh sao?
Càng li kỳ chính là, mới nói chuyện với nhau được vài câu mà người kia đã hỏi cậu ta, “Cậu có muốn làm hội trưởng Hội Học Sinh không?"
“…" Trương Thanh Vận rất muốn nói, anh ta cũng từng nói với mình câu này rồi.
Ở trước cửa nói chuyện một hồi, cuối cùng Đinh Lâm cũng tới.
Sau khi nhìn thấy Trương Thanh Vận, cậu ta như gió mà từ từ đi tới, phong thái vô cùng phiêu dật.
“Hội trưởng." Sau khi đến gần Trương Thanh Vận mới phát hiện, sắc mặt của người này trắng nhách, môi cũng không có màu máu.
“Tôi đói rồi, mau vào ăn cơm thôi." Đinh Lâm giành nói trước để mấy người còn lại không hỏi thêm gì nữa.
Năm người tiến vào thang máy, Trương Thanh Vận và Tào Ngưng nắm tay nhau, đang muốn cùng tiểu công chúa nói chút chuyện thì mới giật mình phát hiện có cái đầu bự dựa vào mình.
“…" Tào Ngưng vừa thấy cảnh này, lý trí gì đó đều không còn, vội vã trừng mắt với Trương Thanh Vận, ý bảo cậu mau xử lý đi!
Trương Thanh Vận không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nhắc nhở Đinh Lâm một tiếng: “Hội trưởng, anh đổi chỗ dựa được không?"
Đinh Lâm kỳ thực không hề phát hiện mình dựa vào vai Trương Thanh Vận, nghe thấy Trương Thanh Vận nói như vậy, cậu ta đành phải quay đầu qua hướng khác.
“Anh có sao không?" Trương Thanh Vận hỏi.
“Bệnh kén ăn, ăn không thấy ngon."
Vốn là Tạ Tư Vũ đang định đẩy cái đầu đang dựa trên vai mình ra, nghe đến đây liền nổi lòng trắc ẩn. Ra là bị bệnh kén ăn, hèn gì cả người mệt mỏi như vậy.
Ngay cả nói chuyện còn không ra hơi.
“Nhưng mà lần trước ở nhà anh tôi thấy anh ăn uống vẫn bình thường mà?" Trương Thanh Vận thắc mắc.
“Nhàn rỗi quá sinh ra kén ăn thôi." Đinh Lâm nói.
“…" Được rồi, bọn tôi phục.
Trong bữa cơm có thêm một tên kén ăn, tự nhiên những người còn lại cũng sẽ để ý tới người đó nhiều một chút.
Chỉ thấy Đinh Lâm khẩu vị không tốt cũng không xấu, món nào cũng ăn một chút, không có món nào ăn quá nhiều.
Sức ăn cỡ nào không phù hợp với một chàng trai tuổi này chút nào, giống sức ăn của mấy cô nàng hơn.
“Hội trưởng, anh ăn thêm chút nữa đi." Thấy hắn định buông đũa không ăn nữa mọi người không kìm được lên tiếng khuyên bảo.
Cũng không biết tại sao, cảm thấy người này thật đáng thương.
“Ăn không vô." Đinh Lâm lắc đầu một cái, cầm ly nước ấm lên uống một ngụm.
Những người còn lại vẫn đang ăn, đặc biệt là cái thùng cơm không đáy Tào Ngưng.
Trương Thanh Vận đưa cho Tào Ngưng đĩa rau, tay mỏi như nhưng cảm thấy vô cùng mãn nguyện: “Hội trưởng, nếu khẩu vị của anh bằng được một phần của Ngưng Ngưng là tốt rồi."
Đinh Lâm nói: “Hai người đã xác nhận rồi sao?" Nhìn hai người kia thân mật như vậy, còn gì mà Ngưng Ngưng…
“Đúng vậy," Tào Ngưng nhét thêm một miếng cá vào miệng, nói: “Chúng tôi đang quen nhau đó."
“Vậy chúc mừng hai người." Đinh Lâm gật gù, trên mặt không nhìn ra vui buồn.
Thực ra hắn cũng không có quá thích Trương Thanh Vận, nói là có hảo cảm thì đúng hơn, cảm thấy người này thoải mái, có lẽ sẽ thích hợp với mình, thế thôi.
Hai người bọn họ yêu nhau cũng tốt, hắn thật lòng chúc mừng bọn họ.
“Buổi tối cùng nhau đi uống đi?"
Năm người quyết định đi tới quán bar lần trước, mới đầu còn nói uống vài ba ly thôi, kết quả ba cái tên kia lại lăn đùng ra say như chết.
Tạ Tư Vũ, Tào Ngưng, Đinh Lâm.
Trương Thanh Vận thật không ngờ tới, Đinh Lâm như vậy mà lại là một người thích uống rượu, hành cậu với Vũ Hoằng Văn mệt muốn chết.
“Tôi đưa hai con ma men này đi khách sạn ngủ đỡ, cậu đưa Tào Ngưng về đi." Vũ Hoằng Văn chỉ chỉ Tạ Tư Vũ với Đinh Lâm, hai người này cứ để cậu ta xử lý.
“Chúng tôi chắc cũng kiếm khách sạn thôi, bộ dạng này không có cách nào về trường rồi." Trương Thanh Vận ôm lấy Tào Ngưng, lái xe đi tới khách sạn.
Vũ Hoằng Văn theo sát phía sau, cùng vào một cái khách sạn.
“Anh em, bên khách sạn nói chỉ còn phòng có một giường lớn thôi." Trương Thanh Vận quay đầu nói với Vũ Hoằng Văn.
“Giường lớn cũng được, tôi không dẫn bọn họ kiếm chỗ khác nổi đâu, trong xe còn một người nữa kìa." Vũ Hoằng Văn trước đỡ Tạ Tư Vũ lên rồi mới xuống xe lôi Đinh Lâm vào.
“Tôi chính là một người vận chuyển vui vẻ…Đệt, vui vẻ cái cọng lông ý, mệt chết ông đây rồi…"
“Khổ cho cậu rồi." Trương Thanh Vận ở phòng kế bên đi qua coi tình hình, nói với Vũ Hoằng Văn: “Hai người này cứ để tôi lo, cậu về nghỉ ngơi đi."
“Ừm, vậy thì giao cho cậu." Vũ Hoằng Văn ngồi nghỉ một lúc rồi đi về.
Trương Thanh Vận nhìn bọn họ nằm trên giường, cũng không thấy có dấu hiệu muốn nôn mửa, nên mới yên tâm. Ra khỏi phòng đóng cửa lại, trở về phòng với Tào Ngưng.
Tào Ngưng vốn uống không nhiều, người này nói cho cùng tửu lượng cũng không quá tốt.
Say rượu nhanh tỉnh rượu cũng nhanh, lúc mở mắt không nhìn thấy Trương Thanh Vận đâu liền gào lên: “Thanh Vận…"
“Đây đây." Trương Thanh Vận đi vào, tới bên cạnh cậu hỏi: “Sao? Có chỗ nào không thoải mái? Hay là muốn nôn?"
“Không có, tôi uống có một chút, nôn cái gì mà nôn chứ? Cậu vừa nãy đi đâu?" Tào Ngưng bắt đầu kéo khóa quần, cởi đồ ra.
“Ở sát vách." Trương Thanh Vận nói, Tạ Tư Vũ với Đinh Lâm đã uống say rồi.
“A Vũ mới thật sự là con sâu rượu." Tào Ngưng cởi sạch đồ, loạng chà loạng choạng đi vào phòng tắm muốn tắm rửa.
“Cậu cẩn thận một chút." Trương Thanh Vận nói: “May là mấy người các cậu say rượu cũng không làm cái gì ầm ĩ, ngủ cũng ngoan."
Tào Ngưng nói: “Tôi và A Vũ trước giờ đều như vậy, Đinh hội trưởng thì tôi không biết." Cậu không có đóng cửa phòng tắm, chính là chờ mong Trương Thanh Vận có thể đi vào, tư vị lần trước ở trong phòng tắm Tào Ngưng còn nhớ rất rõ.
Chờ mãi cũng không thấy bóng dáng Trương Thanh Vận đâu, Tào Ngưng mới lên tiếng: “Cậu ở ngoài đó làm gì? Còn không mau vào?"
Trương Thanh Vận đáp lại: “Không phải cậu đang tắm sao? Tôi đi vào làm gì?"
“Đi vào xem tôi tắm."
“Xì!"
Liếc mắt đưa tình một phen Trương Thanh Vận vẫn đi vào. Nhìn thấy người kia trên người không có gì che đậy, đáy lòng cậu dâng lên một trận khô nóng. Tự động cởi hết đồ ra, từ phía sau cho người kia một cái ôm.
“Thanh Vận…" Tào Ngưng đã sớm muốn Trương Thanh Vận, nên người vừa đi tới đã bị cậu kéo tay chạm tới phía sau của mình.
Trương Thanh Vận cũng xem như biết nghe lời, cũng không thèm để tâm tên quỷ nhỏ này muốn chơi trò gì, thoải mái trước rồi tính sau.
Từ lần trước không mang bao, sau này hai người chịch chịch cũng lười mang, một mặt là để tiết kiệm tiền, mặt còn lại tất nhiên là vì gia tăng trải nghiệm.
Cảm giác trực tiếp ma sát thật sự là tuyệt không thể tả, cách một cái bao làm sao mà so sánh được.
Nhấn Tào Ngưng vào bồn tắm làm một lần, làm tới khi hai chân Tào Ngưng muốn nhũn ra, đứng không vững nữa, lúc này Trương Thanh Vận mới đem người ra, dìu vào phòng rồi tiếp tục làm.
Lăn qua lăn lại cả một buổi tối, không biết đã làm bao nhiêu lần, mỗi lần đều vô cùng kịch liệt.
Sức chiến đấu của Tào Ngưng thật sự quá kém, cơ thể lại mẫn cảm có thừa, cuối cùng chỉ còn có cái cổ họng là coi như còn hoạt động nổi, người bây giờ không khác gì con rối, Trương Thanh Vận muốn làm sao thì làm.
Chính cậu cũng rất hưởng thụ bị người này chi phối, mỗi lần bị ép buộc bày ra tư thế nhục nhã, ẩn sâu trong lòng lại có chút chờ mong.
“Cục cưng, trên giường nên gọi tôi như thế nào hả?"
“Gọi cái gì?" Giọng Tào Ngưng ngọt tới muốn nổi bong bóng.
“Cậu thích gọi là gì?" Trương Thanh Vận ở trên cao nhìn xuống, đè hai chân đối phương lại.
“Không gọi…" Nghĩ tới hai chữ kia, Tào Ngưng cắn chặt môi, chết cũng không gọi ra.
Quá xấu hổ.
“Ha ha, mặt còn đỏ thành như vậy? Cậu đang nghĩ gì đó?" Cúi đầu hôn nhẹ đối phương, lại dùng sức mà tiếp tục yêu cậu.
Vui sướng không gì sánh kịp, lại hy vọng có thể kéo dài được thêm một chút.
————–
Gian phòng cách vách, Tạ Tư Vũ hét lên một tiếng liền chìm vào mộng đẹp, có người gọi chắc cũng không tỉnh dậy nổi.
Đinh Lâm kỳ thực cũng không phải sâu rượu, hắn uống rất ít, càng không có mấy lần say như thế này.
Đêm nay lại để bản thân mình uống say, hơn nữa còn uống nhiều như vậy, coi như là kỉ niệm thất tình đi.
Chưa từng yêu đương, lần thứ nhất có người mình cảm thấy hảo cảm, đối phương lại là đàn ông.
Sau khi Đinh Lâm biết mình chỉ thích đàn ông, nội tâm giãy dụa không ít, vừa muốn như thiêu thân lao vào lửa, lại vừa sợ bản thân sẽ chết thảm.
Kỳ thực hắn cũng giống như Trương Thanh Vận, đều sợ vì tình cảm mà trả giá.
Thế nhưng hắn so với Trương Thanh Vận còn cực đoan hơn, sợ sệt tới mức sau này hắn chỉ cho phép mình ham muốn chứ không cho phép mình lún sâu vào tình yêu.
Tìm một người thỏa mãn bản thân, nếu không hợp thì lại đi tìm người khác…
Vẫn luôn có ý nghĩ như thế, nhưng tới hiện tại vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm.
Hiện tại thất tình, lại đang nằm bên cạnh một người đàn ông khác, trong lòng Đinh Lâm cảm thấy vô cùng trống vắng khó chịu, không tự chủ được tới gần người kia tìm chút ấm áp.
Đàn ông quả là động vật cảm quan, Tạ Tư Vũ rõ ràng là một tên trai thẳng, thế nhưng lúc này ôm Đinh Lâm cũng không cảm thấy chán ghét.
Mơ mơ hồ hồ không từ chối cái hôn của đối phương, lại còn chủ động hôn đáp trả.
Lần thứ nhất hôn môi, cả hai đều là người mới, hôn nhau tới thảm, môi Đinh Lâm gần như bị cắn nát.
Lúc làm không biết phân nặng nhẹ, cũng không biết khống chế sức mạnh.
“Cậu nhẹ chút…" Đinh Lâm cau mày, không nhịn được lên án người phía trên.
Tạ Tư Vũ mới nhớ ra thì ra phải nhẹ nhàng, lúc này cũng điều chỉnh lại tốc độ một chút…Người này gầy như vậy, quên đi, cùng lắm là chịu trách nhiệm thôi…
Toàn quá trình phát sinh cứ mơ mơ hồ hồ, cứ như là nằm mơ vậy.
Sáng hôm sau Tạ Tư Vũ tỉnh lại trước, cảm giác lúc này nhắc nhở hắn chuyện hôm qua uống say tới mức nào. Tiếp theo ánh mắt rời rạc một hồi, nhớ ra một số chuyện…
Hắn hạ mắt, sau đó nhìn thấy một cánh tay đang để lên ngực mình, chậm rãi quay đầu qua.
Đinh Lâm lúc này đang nằm bên cạnh ngủ ngon lành.
Tối hôm qua mình cùng với một tên con trai làm chuyện đó, Tạ Tư Vũ vô cùng rõ ràng, hắn không phải là người hồ đồ, cũng sẽ không dùng mấy cái cớ như say rượu loạn tính để tự biện bạch cho chính mình.
Tạ Tư Vũ vươn tay cầm cái di động đang đặt trên đầu giường lên nhìn, mắt thấy thời gian còn sớm, hắn nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tới tận tám giờ Đinh Lâm mới tỉnh dậy, hắn cả người khó chịu xoay người, cảm thấy vẫn còn mệt quyết định ngủ tiếp.
“Sáng nay có tiết không?" Giọng Tạ Tư Vũ sau lưng hắn vang lên.
“Không có." Đinh Lâm nhắm mặt lại trả lời.
“Vậy anh ngủ đi."
Trong phòng lại yên tĩnh.
Hơn chín giờ, cái đôi bên phòng bên cạnh rốt cuộc cũng tỉnh lại, nằm hôn hôn sờ sờ một hồi, nhịn không được lại làm thêm một lần.
Tới lúc đi ăn, hai chân Tào Ngưng nhũn ra gần như đi không nổi, trên mặt còn sót lại chút ửng hồng, ánh mắt còn lấp lánh chút dư vị ban nãy.
Người đàn ông của cậu đi tới chỗ nào cũng đều dùng tay che chắn cho cậu, sau khi tỉnh lại, có cảm giác đụng tới Tào Ngưng là cứ như bị cắn thuốc, không thể khống chế bản thân nữa.
“Quá sa đọa." Cậu cười thở dài nhưng đáy mắt lại là một tia ấm áp.
Mọi cử động đều hấp dẫn người khác, người cậu yêu thích là như vậy đó.
Tào Ngưng lúc còn trẻ tư tưởng rất đơn giản, rất ít khi suy nghĩ tại sao mình lại thích người này, sau mới phát hiện ra, thích nhất chính là hắn đối với mình vô cùng dịu dàng.
Chỉ cần nhìn người này không quá năm giây, sẽ có một cái hôn không hẹn mà tới, sau đó còn hỏi mình làm sao vậy?
Không cách nào chống lại sự dịu dàng này, cảm giác mình sắp chết chìm trong đại dương tình yêu này rồi.
“Ở bên cạnh cậu thế mà vẫn cảm thấy nhớ."
Trương Thanh Vận nghe xong cười nói: “Ha, bởi vì cậu thích tôi quá đó." Trong lòng vẫn là mừng thầm, thích mình tới vậy sao?
“Chắc là vậy." Tào Ngưng mím môi, cố gắng chặn lại ý cười bên khóe môi.
“Đi gọi bọn họ không?" Trương Thanh Vận rốt cuộc dời ánh mắt ra khỏi người mình thích, đi tới gõ cửa phòng Đinh Lâm và Tạ Tư Vũ.
Hai người ở ngoài đợi khoảng ba phút, người đi ra mở cửa chính là Tạ Tư Vũ, hắn ăn mặc chỉnh tề, để bọn họ vào phòng chờ: “Đinh Lâm đang trong toilet."
“Tối qua không sao chứ?" Trương Thanh Vận và Tào Ngưng đi vào tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng hỏi thăm.
Cậu tối qua cùng Tào Ngưng thân thiết nên cũng quăng hai người này qua một xó, cảm thấy có chút áy náy.
“Không sao." Tạ Tư Vũ nói chuyện, ngữ khí bình thản như mọi lần: “Tôi với Đinh Lâm lên giường rồi."
“…" Mặt Trương Thanh Vận và Tào Ngưng đều là kiểu, cái quỷ gì vậy?: “Ai chủ động?" Là cả hai tình nguyện sao?
“Cùng nhau." Tạ Tư Vũ trả lời dứt khoát, cũng không muốn dùng mấy cái cớ mơ mơ hồ hồ để biện hộ.
“A Vũ, sao lại như vậy?" Tào Ngưng không tin, Tạ Tư Vũ là người như thế nào Tào Ngưng rất rõ, sao có thể cùng một người con trai khác lên giường được.
Tạ Tư Vũ nói: “Chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, tra cứu mấy cái này có tác dụng gì không?"
Đinh Lâm đứng ở cửa phòng tắm, tay định mở cửa nhất thời thu lại.
“Vậy cậu tính thế nào? Làm sao ăn nói với hội trưởng đây?" Nhìn hai người bọn họ, có ngốc cũng biết hội trưởng là người chịu thiệt.
Mà vấn đề bây giờ chính là, Tạ Tư Vũ là một thẳng nam, Đinh Lâm lại là cong, nếu bây giờ làm xong trở mặt vô tình, vậy cũng quá tra rồi.
Nhưng nếu Tạ Tư Vũ muốn chịu trách nhiệm, thì nhà hắn tính sao?
Tào Ngưng không biết làm sao mới ổn, trong chuyện tình cảm Tào Ngưng vẫn là rất ngây thơ, không biết có cái gọi là tình một đêm. Đây cũng là công lao của Trương Thanh Vận, hứa hẹn với người ta, để cậu cho rằng mỗi người làm chuyện này đều là vì chân ái mà chuẩn bị.
“Nếu như anh ta là con gái, tao khẳng định dùng kiệu tám người khiêng tới rước." Tạ Tư Vũ nói.
“Hội trưởng là con trai." Tào Ngưng giật giật khóe miệng, nhà họ Tạ bọn họ thật sự có truyền thống dùng kiệu tám người khiêng để rước dâu. Năm đó cô cậu xuất giá, thật sự được gọi là truyền kỳ.
“Con trai…Kiệu tám người khiêng có chút…Đợi chút nữa anh ta đi ra tao sẽ hỏi xem có chịu cùng tao chờ không." Năm năm, mười năm, hai mươi năm, không có chuyện gì mà thời gian không làm được.
“Chậc chậc." Tào Ngưng há miệng, muốn đả kích tên này thêm một chút lại không tìm được từ, đành cùng Trương Thanh Vận nói: “Cậu có đồng ý cùng tôi chờ không?"
Trương Thanh Vận chớp chớp mắt cười: “Chờ cái gì? Kiệu tám người khiêng sao?"
“Ừ." Hai người yêu nhau ngồi trên ghế nhìn nhau cười, có chút chờ mong: “Chờ cậu nhấc kiệu tám người kiêng tới đón tôi."
Lúc đó cậu mới mười chín tuổi, cuộc sống tương lai sẽ có thêm một người tên là Trương Thanh Vận.
“Chào buổi sáng." Đinh Lâm mặt mệt mỏi từ phòng tắm bước ra.
Hắn thật sự quá gầy, bước đi cứ như không chạm đất.
“Hội trưởng, chào buổi sáng." Mọi người nhìn hắn, cảm giác lo lắng lại trỗi lên, hận không thể nhét thêm cho hắn mấy bát cơm.
“Lúc nãy mọi người nói chuyện tôi nghe hết rồi." Đinh Lâm nói, kéo khăn mặt trên người xuống, cặp mắt cách mái tóc nhìn Tạ Tư Vũ: “Tôi cũng không cần kiệu tám người khiêng."
“Hội trưởng, A Vũ…"
“Cậu im đi." Đinh Lâm nói một câu nặng nhất với Tào Ngưng từ trước đến giờ: “Tôi ghen tị với cậu lắm."
Tuy rằng như vậy nhưng mọi người đều không thấy tức giận, hắn nói câu này cũng quá mệt mỏi, căn bản là không có lực sát thương.
“Được được được, tôi im. Mọi người từ từ nói chuyện đi." Tào Ngưng che miệng lại, biểu thị mình sẽ không chen mồm vào nữa.
“Hội trưởng, anh cứ xem như chúng tôi không tồn tại là được rồi, từ từ nói chuyện, không cần gấp." Trương Thanh Vận nhẹ giọng nói.
Ở đây Đinh Lâm là người lớn tuổi nhất, nhưng bọn họ lại nói cứ như Đinh Lâm là người nhỏ nhất vậy.
“Không cần bàn bạc." Hắn đứng lên đi tới bên cạnh Tạ Tư Vũ nói: “Tôi không cần danh phận, cũng không để ý chuyện cậu có kết hôn hay không, chỉ cần lúc tôi cần cậu có cậu ở bên cạnh là được."
Chỉ cần thỏa mãn những điều kiện này, là có thể ở bên cạnh hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Ngưng Ngưng hy vọng tương lai Trương Thanh Vận có thể cưới cậu ấy về nhà.
Đinh Lâm chỉ cần lên giường không cần yêu, cậu ấy không tin vào tình yêu.
Hoặc là nói, không tin sẽ có người ở bên cạnh mình tới suốt đời.
Tạ Tư Vũ là một người đàn ông tốt, nghiêm túc phụ trách, có năng lực, hy vọng cậu ấy bảo vệ Đinh Lâm thật tốt.
“Đang ở đâu?"
“Phòng ngủ."
Tạ Tư Vũ ngồi kế Tào Ngưng nhìn thấy Tào Ngưng vừa nhận được tin nhắn đột nhiên đứng dậy, nhân lúc giáo sư trên bục không để ý thì lẻn ra ngoài.
Tốc độ cực kỳ nhanh, hơn nữa còn vô cùng bất ngờ.
Trương Thanh Vận gửi tin nhắn cho Tào Ngưng xong thì đi rửa mặt. Sau khi vệ sinh cá nhân xong thì leo lên giường chuẩn bị ngủ, lúc này phía cánh cửa vang lên tiếng động, Trương Thanh Vận đang không để ý bị giật mình không ít.
Có điều một giây sau, trong lòng giật thót, đầu vụt qua một suy nghĩ.
Đi ra mở cửa, chỉ thấy một người vừa mới chạy hồng hộc tới, hai tay chống đầu gối ngẩng đầu lên nhìn mình: “Thanh…Thanh Vận…"
Thở tới như vầy, này là phải chạy nhanh tới mức nào?
“Cậu…" Trương Thanh Vận còn chưa kịp nói hết, người phía người đột nhiên nhào vào lòng ôm mình.
Chân chân thật thật mà ôm, lúc này còn có thể nói gì nữa, Trương Thanh Vận trực tiếp hôn đối phương, giải tỏa nỗi khổ tương tư.
Đã hai ngày không gặp, lúc này gặp nhau mới có thể cảm nhận được cảm giác chân thật.
“A…" Tào Ngưng không chịu nổi nụ hôn nóng bỏng như vậy, rất nhanh mặt đã đỏ bừng, hô hấp dồn dập.
Cậu ban đầu là thở hổn hển, bị Trương Thanh Vận hôn xong càng khó thở hơn, toàn thân nhũn ra, lúc này chỉ cảm thấy đầu lâng lâng thôi.
Trương Thanh Vận thấy vậy mới thả Tào Ngưng ra, dùng sức xoa xoa phần bụng giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn.
“Thế này là nhớ tôi lắm rồi đúng không? Vừa mới vô học đã chạy tới?" Thời khóa biểu của người này Trương Thanh Vận nắm rõ như lòng bàn tay, tên này rõ ràng là cúp học chạy tới đây.
“Thì nhớ là nhớ thôi." Cả người Tào Ngưng dựa lên người Trương Thanh Vận, ừm chính là nhớ.
Nghĩ tới ban nãy ở trong lớp vừa nghe Trương Thanh Vận trở về liền không nhịn được phải chạy tới đây gặp hắn.
“Đồ ngốc." Xoay người đặt Tào Ngưng lên ghế, Trương Thanh Vận đi ra khóa trái cửa phòng ngủ lại.
“Sao mà trễ như vậy mới trở về?" Tào Ngưng vốn nghĩ Trương Thanh Vận sẽ đi học, ai ngờ tên này dám trắng trợn cúp học nằm đây ngủ.
“Trong đoàn chỉ có tôi là cần phải đi học, cũng không thể bắt mọi người phải chiều theo mình được. Huống chi tôi cũng không muốn đi học, mệt quá." Trương Thanh Vận ngáp một cái, chỉ chỉ lên cái giường bên cạnh, “Có muốn ngủ chung không?"
Tào Ngưng lắc đầu một cái: “Tôi không muốn làm phiền cậu nghỉ ngơi." Mình đã tới đây rồi mà còn ngủ?
“Ha ha." Trương Thanh Vận thấp giọng cười hai tiếng, bởi vì cậu cũng nghĩ tới vấn đề này, nếu mình và Tào Ngưng cùng nằm trên cái giường này, xác định là khỏi ngủ.
Cậu ghé sát gò má Tào Ngưng, ôn nhu hôn một cái lên lỗ tai đối phương rồi nói: “Vậy tôi ngủ chút, tối tôi đi tìm cậu ha?"
Tào Ngưng cũng dịu giọng đáp lại: “Được, vậy tan học chúng ta đi."
“Ừm, vậy cậu có đi học không hay ở đây đợi luôn?" Tay Trương Thanh Vận sờ sờ eo Tào Ngưng, hết cách rồi, chỉ cần ở bên nhau là không để tránh làm ra mấy hành động ám muội.
“Tôi ở đây chơi máy vi tính đợi cậu." Tào Ngưng vòng tay ôm lấy cổ đối phương, cảm thấy người đang yêu đúng là không cách nào xa nhau được mà.
Nhìn nhau được một lúc lại không kìm lòng được hôn nhau, môi lưỡi quấn quít không rời.
Nụ hôn ngọt ngào kết thúc, Trương Thanh Vận buông người trong ngực ra, để cậu ngồi trên ghế: “Cục cưng ngoan ngồi đây chơi nha, tôi ngủ một chút."
“Ừm."
Cùng ở trong một căn phòng, người ngủ người chơi máy tính, thế nhưng lại không khiến người ta cảm thấy chán chút nào.
Trương Thanh Vận ngủ một giấc thẳng tới trưa, Tào Ngưng cũng ở trong phòng cúp luôn hai tiết, cả buổi sáng xem phim lướt web thế mà trôi qua cũng rất nhanh.
Buổi trưa hai người vui vẻ cùng nhau đi ăn cơm, đến bầu không khí xung quanh cũng vì thế mà trở nên ngọt ngào.
“Buổi tối A Vũ mời chúng ta ăn cơm."
“Lại muốn đi uống rượu hả?"
Vừa mới đi làm về Trương Thanh Vận không quá muốn đi, chưa kể còn có hai con sâu rượu là Tạ Tư Vũ với Tào Ngưng.
“Uống một, hai ly thôi, tôi đảm bảo lần này sẽ không say." Tào Ngưng lo lắng nhìn biểu cảm của Trương Thanh Vận nói: “A Vũ cái tên này là một người cực kỳ tốt, cậu gặp cậu ta rồi cậu cũng biết mà. Còn nó đối với chuyện của chúng ta không quá ủng hộ cũng không sao, chúng ta có thể từ từ chứng minh cho nó xem."
Cái loại đầu gỗ như Tạ Tư Vũ, chỉ có thể dùng kế sách mưa dầm thấm lâu thôi.
“Ừm."
Trương Thanh Vận đồng ý, chiều đi học hai tiết tan ra liền ngồi xe Tào Ngưng đi ăn cơm.
Trên đường đi nhận được điện thoại của Đinh Lâm.
“Có rảnh không?"
Trương Thanh Vận giật mình: “Hội trưởng? Có chuyện gì sao?"
Giọng Đinh Lâm đầu dây bên kia có chút xa xôi: “Mời cậu ăn cơm thôi."
Bàn tay Tào Ngưng với tới giật lấy điện thoại: “Đinh hội trưởng, tới khách sạn XX cùng nhau ăn một bữa được không?"
Hiện tại mình và Trương Thanh Vận đã chính thức ở cùng nhau, cũng nên gặp Đinh Lâm chào hỏi một tiếng rồi.
“Được." Đinh Lâm bên kia dứt khoát nói một tiếng rồi cúp máy.
Trương Thanh Vận lấy điện thoại về, nhéo mũi Tào Ngưng: “Giờ còn tự quyết định luôn rồi ha?"
Tiểu công chúa ngang tàng.
“Anh ta thích cậu." Tào Ngưng ngồi yên, nghiêm túc nói.
Kỳ thực đối với việc Đinh Lâm thích Trương Thanh Vận, Tào Ngưng cũng không cảm thấy quá khó chịu hay ghen các kiểu. Bởi vì giữa hai người bọn họ vốn không có chỗ cho Đinh Lâm, và quan trọng hơn là Trương Thanh Vận không thích Đinh Lâm.
Chỉ là muốn giải quyết mọi chuyện cho rõ ràng mà thôi.
Những lúc Tào Ngưng tỏ ra bình tĩnh với thấu tình đạt lý như thế này làm Trương Thanh Vận cảm thấy bất ngờ và cảm khái không thôi.
Cậu còn cho rằng Tào Ngưng hẳn sẽ hỏi mấy cái hỏi tẻ nhạt hay khó chịu các kiểu.
Đương nhiên cậu sẽ không vì chuyện này mà ghét bỏ Tào Ngưng nhưng nếu Tào Ngưng có thể hiểu chuyện như thế này thì quá tốt rồi.
“Đinh Lâm? Hội trưởng Hội Học Sinh?" Tạ Tư Vũ hỏi, sau khi nghe Tào Ngưng nói là hôm nay sẽ có thêm người nữa tới ăn cùng bọn họ.
“Cậu biết?" Trương Thanh Vận phản ứng khá nhanh.
“Từng gặp rồi." Tạ Tư Vũ nhớ tới lần đó mình đi đứng không nhìn đường lỡ va vào một người làm người ta bị ngã, xong hỏi ra mới biết người nọ là học trưởng, còn làm hội trưởng Hội Học Sinh. Có điều tính cách mơ hồ như vậy cũng có thể làm hội trưởng Hội Học Sinh sao?
Càng li kỳ chính là, mới nói chuyện với nhau được vài câu mà người kia đã hỏi cậu ta, “Cậu có muốn làm hội trưởng Hội Học Sinh không?"
“…" Trương Thanh Vận rất muốn nói, anh ta cũng từng nói với mình câu này rồi.
Ở trước cửa nói chuyện một hồi, cuối cùng Đinh Lâm cũng tới.
Sau khi nhìn thấy Trương Thanh Vận, cậu ta như gió mà từ từ đi tới, phong thái vô cùng phiêu dật.
“Hội trưởng." Sau khi đến gần Trương Thanh Vận mới phát hiện, sắc mặt của người này trắng nhách, môi cũng không có màu máu.
“Tôi đói rồi, mau vào ăn cơm thôi." Đinh Lâm giành nói trước để mấy người còn lại không hỏi thêm gì nữa.
Năm người tiến vào thang máy, Trương Thanh Vận và Tào Ngưng nắm tay nhau, đang muốn cùng tiểu công chúa nói chút chuyện thì mới giật mình phát hiện có cái đầu bự dựa vào mình.
“…" Tào Ngưng vừa thấy cảnh này, lý trí gì đó đều không còn, vội vã trừng mắt với Trương Thanh Vận, ý bảo cậu mau xử lý đi!
Trương Thanh Vận không thể làm gì khác hơn là nhẹ giọng nhắc nhở Đinh Lâm một tiếng: “Hội trưởng, anh đổi chỗ dựa được không?"
Đinh Lâm kỳ thực không hề phát hiện mình dựa vào vai Trương Thanh Vận, nghe thấy Trương Thanh Vận nói như vậy, cậu ta đành phải quay đầu qua hướng khác.
“Anh có sao không?" Trương Thanh Vận hỏi.
“Bệnh kén ăn, ăn không thấy ngon."
Vốn là Tạ Tư Vũ đang định đẩy cái đầu đang dựa trên vai mình ra, nghe đến đây liền nổi lòng trắc ẩn. Ra là bị bệnh kén ăn, hèn gì cả người mệt mỏi như vậy.
Ngay cả nói chuyện còn không ra hơi.
“Nhưng mà lần trước ở nhà anh tôi thấy anh ăn uống vẫn bình thường mà?" Trương Thanh Vận thắc mắc.
“Nhàn rỗi quá sinh ra kén ăn thôi." Đinh Lâm nói.
“…" Được rồi, bọn tôi phục.
Trong bữa cơm có thêm một tên kén ăn, tự nhiên những người còn lại cũng sẽ để ý tới người đó nhiều một chút.
Chỉ thấy Đinh Lâm khẩu vị không tốt cũng không xấu, món nào cũng ăn một chút, không có món nào ăn quá nhiều.
Sức ăn cỡ nào không phù hợp với một chàng trai tuổi này chút nào, giống sức ăn của mấy cô nàng hơn.
“Hội trưởng, anh ăn thêm chút nữa đi." Thấy hắn định buông đũa không ăn nữa mọi người không kìm được lên tiếng khuyên bảo.
Cũng không biết tại sao, cảm thấy người này thật đáng thương.
“Ăn không vô." Đinh Lâm lắc đầu một cái, cầm ly nước ấm lên uống một ngụm.
Những người còn lại vẫn đang ăn, đặc biệt là cái thùng cơm không đáy Tào Ngưng.
Trương Thanh Vận đưa cho Tào Ngưng đĩa rau, tay mỏi như nhưng cảm thấy vô cùng mãn nguyện: “Hội trưởng, nếu khẩu vị của anh bằng được một phần của Ngưng Ngưng là tốt rồi."
Đinh Lâm nói: “Hai người đã xác nhận rồi sao?" Nhìn hai người kia thân mật như vậy, còn gì mà Ngưng Ngưng…
“Đúng vậy," Tào Ngưng nhét thêm một miếng cá vào miệng, nói: “Chúng tôi đang quen nhau đó."
“Vậy chúc mừng hai người." Đinh Lâm gật gù, trên mặt không nhìn ra vui buồn.
Thực ra hắn cũng không có quá thích Trương Thanh Vận, nói là có hảo cảm thì đúng hơn, cảm thấy người này thoải mái, có lẽ sẽ thích hợp với mình, thế thôi.
Hai người bọn họ yêu nhau cũng tốt, hắn thật lòng chúc mừng bọn họ.
“Buổi tối cùng nhau đi uống đi?"
Năm người quyết định đi tới quán bar lần trước, mới đầu còn nói uống vài ba ly thôi, kết quả ba cái tên kia lại lăn đùng ra say như chết.
Tạ Tư Vũ, Tào Ngưng, Đinh Lâm.
Trương Thanh Vận thật không ngờ tới, Đinh Lâm như vậy mà lại là một người thích uống rượu, hành cậu với Vũ Hoằng Văn mệt muốn chết.
“Tôi đưa hai con ma men này đi khách sạn ngủ đỡ, cậu đưa Tào Ngưng về đi." Vũ Hoằng Văn chỉ chỉ Tạ Tư Vũ với Đinh Lâm, hai người này cứ để cậu ta xử lý.
“Chúng tôi chắc cũng kiếm khách sạn thôi, bộ dạng này không có cách nào về trường rồi." Trương Thanh Vận ôm lấy Tào Ngưng, lái xe đi tới khách sạn.
Vũ Hoằng Văn theo sát phía sau, cùng vào một cái khách sạn.
“Anh em, bên khách sạn nói chỉ còn phòng có một giường lớn thôi." Trương Thanh Vận quay đầu nói với Vũ Hoằng Văn.
“Giường lớn cũng được, tôi không dẫn bọn họ kiếm chỗ khác nổi đâu, trong xe còn một người nữa kìa." Vũ Hoằng Văn trước đỡ Tạ Tư Vũ lên rồi mới xuống xe lôi Đinh Lâm vào.
“Tôi chính là một người vận chuyển vui vẻ…Đệt, vui vẻ cái cọng lông ý, mệt chết ông đây rồi…"
“Khổ cho cậu rồi." Trương Thanh Vận ở phòng kế bên đi qua coi tình hình, nói với Vũ Hoằng Văn: “Hai người này cứ để tôi lo, cậu về nghỉ ngơi đi."
“Ừm, vậy thì giao cho cậu." Vũ Hoằng Văn ngồi nghỉ một lúc rồi đi về.
Trương Thanh Vận nhìn bọn họ nằm trên giường, cũng không thấy có dấu hiệu muốn nôn mửa, nên mới yên tâm. Ra khỏi phòng đóng cửa lại, trở về phòng với Tào Ngưng.
Tào Ngưng vốn uống không nhiều, người này nói cho cùng tửu lượng cũng không quá tốt.
Say rượu nhanh tỉnh rượu cũng nhanh, lúc mở mắt không nhìn thấy Trương Thanh Vận đâu liền gào lên: “Thanh Vận…"
“Đây đây." Trương Thanh Vận đi vào, tới bên cạnh cậu hỏi: “Sao? Có chỗ nào không thoải mái? Hay là muốn nôn?"
“Không có, tôi uống có một chút, nôn cái gì mà nôn chứ? Cậu vừa nãy đi đâu?" Tào Ngưng bắt đầu kéo khóa quần, cởi đồ ra.
“Ở sát vách." Trương Thanh Vận nói, Tạ Tư Vũ với Đinh Lâm đã uống say rồi.
“A Vũ mới thật sự là con sâu rượu." Tào Ngưng cởi sạch đồ, loạng chà loạng choạng đi vào phòng tắm muốn tắm rửa.
“Cậu cẩn thận một chút." Trương Thanh Vận nói: “May là mấy người các cậu say rượu cũng không làm cái gì ầm ĩ, ngủ cũng ngoan."
Tào Ngưng nói: “Tôi và A Vũ trước giờ đều như vậy, Đinh hội trưởng thì tôi không biết." Cậu không có đóng cửa phòng tắm, chính là chờ mong Trương Thanh Vận có thể đi vào, tư vị lần trước ở trong phòng tắm Tào Ngưng còn nhớ rất rõ.
Chờ mãi cũng không thấy bóng dáng Trương Thanh Vận đâu, Tào Ngưng mới lên tiếng: “Cậu ở ngoài đó làm gì? Còn không mau vào?"
Trương Thanh Vận đáp lại: “Không phải cậu đang tắm sao? Tôi đi vào làm gì?"
“Đi vào xem tôi tắm."
“Xì!"
Liếc mắt đưa tình một phen Trương Thanh Vận vẫn đi vào. Nhìn thấy người kia trên người không có gì che đậy, đáy lòng cậu dâng lên một trận khô nóng. Tự động cởi hết đồ ra, từ phía sau cho người kia một cái ôm.
“Thanh Vận…" Tào Ngưng đã sớm muốn Trương Thanh Vận, nên người vừa đi tới đã bị cậu kéo tay chạm tới phía sau của mình.
Trương Thanh Vận cũng xem như biết nghe lời, cũng không thèm để tâm tên quỷ nhỏ này muốn chơi trò gì, thoải mái trước rồi tính sau.
Từ lần trước không mang bao, sau này hai người chịch chịch cũng lười mang, một mặt là để tiết kiệm tiền, mặt còn lại tất nhiên là vì gia tăng trải nghiệm.
Cảm giác trực tiếp ma sát thật sự là tuyệt không thể tả, cách một cái bao làm sao mà so sánh được.
Nhấn Tào Ngưng vào bồn tắm làm một lần, làm tới khi hai chân Tào Ngưng muốn nhũn ra, đứng không vững nữa, lúc này Trương Thanh Vận mới đem người ra, dìu vào phòng rồi tiếp tục làm.
Lăn qua lăn lại cả một buổi tối, không biết đã làm bao nhiêu lần, mỗi lần đều vô cùng kịch liệt.
Sức chiến đấu của Tào Ngưng thật sự quá kém, cơ thể lại mẫn cảm có thừa, cuối cùng chỉ còn có cái cổ họng là coi như còn hoạt động nổi, người bây giờ không khác gì con rối, Trương Thanh Vận muốn làm sao thì làm.
Chính cậu cũng rất hưởng thụ bị người này chi phối, mỗi lần bị ép buộc bày ra tư thế nhục nhã, ẩn sâu trong lòng lại có chút chờ mong.
“Cục cưng, trên giường nên gọi tôi như thế nào hả?"
“Gọi cái gì?" Giọng Tào Ngưng ngọt tới muốn nổi bong bóng.
“Cậu thích gọi là gì?" Trương Thanh Vận ở trên cao nhìn xuống, đè hai chân đối phương lại.
“Không gọi…" Nghĩ tới hai chữ kia, Tào Ngưng cắn chặt môi, chết cũng không gọi ra.
Quá xấu hổ.
“Ha ha, mặt còn đỏ thành như vậy? Cậu đang nghĩ gì đó?" Cúi đầu hôn nhẹ đối phương, lại dùng sức mà tiếp tục yêu cậu.
Vui sướng không gì sánh kịp, lại hy vọng có thể kéo dài được thêm một chút.
————–
Gian phòng cách vách, Tạ Tư Vũ hét lên một tiếng liền chìm vào mộng đẹp, có người gọi chắc cũng không tỉnh dậy nổi.
Đinh Lâm kỳ thực cũng không phải sâu rượu, hắn uống rất ít, càng không có mấy lần say như thế này.
Đêm nay lại để bản thân mình uống say, hơn nữa còn uống nhiều như vậy, coi như là kỉ niệm thất tình đi.
Chưa từng yêu đương, lần thứ nhất có người mình cảm thấy hảo cảm, đối phương lại là đàn ông.
Sau khi Đinh Lâm biết mình chỉ thích đàn ông, nội tâm giãy dụa không ít, vừa muốn như thiêu thân lao vào lửa, lại vừa sợ bản thân sẽ chết thảm.
Kỳ thực hắn cũng giống như Trương Thanh Vận, đều sợ vì tình cảm mà trả giá.
Thế nhưng hắn so với Trương Thanh Vận còn cực đoan hơn, sợ sệt tới mức sau này hắn chỉ cho phép mình ham muốn chứ không cho phép mình lún sâu vào tình yêu.
Tìm một người thỏa mãn bản thân, nếu không hợp thì lại đi tìm người khác…
Vẫn luôn có ý nghĩ như thế, nhưng tới hiện tại vẫn chưa có cơ hội trải nghiệm.
Hiện tại thất tình, lại đang nằm bên cạnh một người đàn ông khác, trong lòng Đinh Lâm cảm thấy vô cùng trống vắng khó chịu, không tự chủ được tới gần người kia tìm chút ấm áp.
Đàn ông quả là động vật cảm quan, Tạ Tư Vũ rõ ràng là một tên trai thẳng, thế nhưng lúc này ôm Đinh Lâm cũng không cảm thấy chán ghét.
Mơ mơ hồ hồ không từ chối cái hôn của đối phương, lại còn chủ động hôn đáp trả.
Lần thứ nhất hôn môi, cả hai đều là người mới, hôn nhau tới thảm, môi Đinh Lâm gần như bị cắn nát.
Lúc làm không biết phân nặng nhẹ, cũng không biết khống chế sức mạnh.
“Cậu nhẹ chút…" Đinh Lâm cau mày, không nhịn được lên án người phía trên.
Tạ Tư Vũ mới nhớ ra thì ra phải nhẹ nhàng, lúc này cũng điều chỉnh lại tốc độ một chút…Người này gầy như vậy, quên đi, cùng lắm là chịu trách nhiệm thôi…
Toàn quá trình phát sinh cứ mơ mơ hồ hồ, cứ như là nằm mơ vậy.
Sáng hôm sau Tạ Tư Vũ tỉnh lại trước, cảm giác lúc này nhắc nhở hắn chuyện hôm qua uống say tới mức nào. Tiếp theo ánh mắt rời rạc một hồi, nhớ ra một số chuyện…
Hắn hạ mắt, sau đó nhìn thấy một cánh tay đang để lên ngực mình, chậm rãi quay đầu qua.
Đinh Lâm lúc này đang nằm bên cạnh ngủ ngon lành.
Tối hôm qua mình cùng với một tên con trai làm chuyện đó, Tạ Tư Vũ vô cùng rõ ràng, hắn không phải là người hồ đồ, cũng sẽ không dùng mấy cái cớ như say rượu loạn tính để tự biện bạch cho chính mình.
Tạ Tư Vũ vươn tay cầm cái di động đang đặt trên đầu giường lên nhìn, mắt thấy thời gian còn sớm, hắn nhắm mắt tiếp tục ngủ.
Tới tận tám giờ Đinh Lâm mới tỉnh dậy, hắn cả người khó chịu xoay người, cảm thấy vẫn còn mệt quyết định ngủ tiếp.
“Sáng nay có tiết không?" Giọng Tạ Tư Vũ sau lưng hắn vang lên.
“Không có." Đinh Lâm nhắm mặt lại trả lời.
“Vậy anh ngủ đi."
Trong phòng lại yên tĩnh.
Hơn chín giờ, cái đôi bên phòng bên cạnh rốt cuộc cũng tỉnh lại, nằm hôn hôn sờ sờ một hồi, nhịn không được lại làm thêm một lần.
Tới lúc đi ăn, hai chân Tào Ngưng nhũn ra gần như đi không nổi, trên mặt còn sót lại chút ửng hồng, ánh mắt còn lấp lánh chút dư vị ban nãy.
Người đàn ông của cậu đi tới chỗ nào cũng đều dùng tay che chắn cho cậu, sau khi tỉnh lại, có cảm giác đụng tới Tào Ngưng là cứ như bị cắn thuốc, không thể khống chế bản thân nữa.
“Quá sa đọa." Cậu cười thở dài nhưng đáy mắt lại là một tia ấm áp.
Mọi cử động đều hấp dẫn người khác, người cậu yêu thích là như vậy đó.
Tào Ngưng lúc còn trẻ tư tưởng rất đơn giản, rất ít khi suy nghĩ tại sao mình lại thích người này, sau mới phát hiện ra, thích nhất chính là hắn đối với mình vô cùng dịu dàng.
Chỉ cần nhìn người này không quá năm giây, sẽ có một cái hôn không hẹn mà tới, sau đó còn hỏi mình làm sao vậy?
Không cách nào chống lại sự dịu dàng này, cảm giác mình sắp chết chìm trong đại dương tình yêu này rồi.
“Ở bên cạnh cậu thế mà vẫn cảm thấy nhớ."
Trương Thanh Vận nghe xong cười nói: “Ha, bởi vì cậu thích tôi quá đó." Trong lòng vẫn là mừng thầm, thích mình tới vậy sao?
“Chắc là vậy." Tào Ngưng mím môi, cố gắng chặn lại ý cười bên khóe môi.
“Đi gọi bọn họ không?" Trương Thanh Vận rốt cuộc dời ánh mắt ra khỏi người mình thích, đi tới gõ cửa phòng Đinh Lâm và Tạ Tư Vũ.
Hai người ở ngoài đợi khoảng ba phút, người đi ra mở cửa chính là Tạ Tư Vũ, hắn ăn mặc chỉnh tề, để bọn họ vào phòng chờ: “Đinh Lâm đang trong toilet."
“Tối qua không sao chứ?" Trương Thanh Vận và Tào Ngưng đi vào tìm cái ghế ngồi xuống, sau đó mới lên tiếng hỏi thăm.
Cậu tối qua cùng Tào Ngưng thân thiết nên cũng quăng hai người này qua một xó, cảm thấy có chút áy náy.
“Không sao." Tạ Tư Vũ nói chuyện, ngữ khí bình thản như mọi lần: “Tôi với Đinh Lâm lên giường rồi."
“…" Mặt Trương Thanh Vận và Tào Ngưng đều là kiểu, cái quỷ gì vậy?: “Ai chủ động?" Là cả hai tình nguyện sao?
“Cùng nhau." Tạ Tư Vũ trả lời dứt khoát, cũng không muốn dùng mấy cái cớ mơ mơ hồ hồ để biện hộ.
“A Vũ, sao lại như vậy?" Tào Ngưng không tin, Tạ Tư Vũ là người như thế nào Tào Ngưng rất rõ, sao có thể cùng một người con trai khác lên giường được.
Tạ Tư Vũ nói: “Chuyện dù sao cũng xảy ra rồi, tra cứu mấy cái này có tác dụng gì không?"
Đinh Lâm đứng ở cửa phòng tắm, tay định mở cửa nhất thời thu lại.
“Vậy cậu tính thế nào? Làm sao ăn nói với hội trưởng đây?" Nhìn hai người bọn họ, có ngốc cũng biết hội trưởng là người chịu thiệt.
Mà vấn đề bây giờ chính là, Tạ Tư Vũ là một thẳng nam, Đinh Lâm lại là cong, nếu bây giờ làm xong trở mặt vô tình, vậy cũng quá tra rồi.
Nhưng nếu Tạ Tư Vũ muốn chịu trách nhiệm, thì nhà hắn tính sao?
Tào Ngưng không biết làm sao mới ổn, trong chuyện tình cảm Tào Ngưng vẫn là rất ngây thơ, không biết có cái gọi là tình một đêm. Đây cũng là công lao của Trương Thanh Vận, hứa hẹn với người ta, để cậu cho rằng mỗi người làm chuyện này đều là vì chân ái mà chuẩn bị.
“Nếu như anh ta là con gái, tao khẳng định dùng kiệu tám người khiêng tới rước." Tạ Tư Vũ nói.
“Hội trưởng là con trai." Tào Ngưng giật giật khóe miệng, nhà họ Tạ bọn họ thật sự có truyền thống dùng kiệu tám người khiêng để rước dâu. Năm đó cô cậu xuất giá, thật sự được gọi là truyền kỳ.
“Con trai…Kiệu tám người khiêng có chút…Đợi chút nữa anh ta đi ra tao sẽ hỏi xem có chịu cùng tao chờ không." Năm năm, mười năm, hai mươi năm, không có chuyện gì mà thời gian không làm được.
“Chậc chậc." Tào Ngưng há miệng, muốn đả kích tên này thêm một chút lại không tìm được từ, đành cùng Trương Thanh Vận nói: “Cậu có đồng ý cùng tôi chờ không?"
Trương Thanh Vận chớp chớp mắt cười: “Chờ cái gì? Kiệu tám người khiêng sao?"
“Ừ." Hai người yêu nhau ngồi trên ghế nhìn nhau cười, có chút chờ mong: “Chờ cậu nhấc kiệu tám người kiêng tới đón tôi."
Lúc đó cậu mới mười chín tuổi, cuộc sống tương lai sẽ có thêm một người tên là Trương Thanh Vận.
“Chào buổi sáng." Đinh Lâm mặt mệt mỏi từ phòng tắm bước ra.
Hắn thật sự quá gầy, bước đi cứ như không chạm đất.
“Hội trưởng, chào buổi sáng." Mọi người nhìn hắn, cảm giác lo lắng lại trỗi lên, hận không thể nhét thêm cho hắn mấy bát cơm.
“Lúc nãy mọi người nói chuyện tôi nghe hết rồi." Đinh Lâm nói, kéo khăn mặt trên người xuống, cặp mắt cách mái tóc nhìn Tạ Tư Vũ: “Tôi cũng không cần kiệu tám người khiêng."
“Hội trưởng, A Vũ…"
“Cậu im đi." Đinh Lâm nói một câu nặng nhất với Tào Ngưng từ trước đến giờ: “Tôi ghen tị với cậu lắm."
Tuy rằng như vậy nhưng mọi người đều không thấy tức giận, hắn nói câu này cũng quá mệt mỏi, căn bản là không có lực sát thương.
“Được được được, tôi im. Mọi người từ từ nói chuyện đi." Tào Ngưng che miệng lại, biểu thị mình sẽ không chen mồm vào nữa.
“Hội trưởng, anh cứ xem như chúng tôi không tồn tại là được rồi, từ từ nói chuyện, không cần gấp." Trương Thanh Vận nhẹ giọng nói.
Ở đây Đinh Lâm là người lớn tuổi nhất, nhưng bọn họ lại nói cứ như Đinh Lâm là người nhỏ nhất vậy.
“Không cần bàn bạc." Hắn đứng lên đi tới bên cạnh Tạ Tư Vũ nói: “Tôi không cần danh phận, cũng không để ý chuyện cậu có kết hôn hay không, chỉ cần lúc tôi cần cậu có cậu ở bên cạnh là được."
Chỉ cần thỏa mãn những điều kiện này, là có thể ở bên cạnh hắn.
Tác giả có lời muốn nói: Ngưng Ngưng hy vọng tương lai Trương Thanh Vận có thể cưới cậu ấy về nhà.
Đinh Lâm chỉ cần lên giường không cần yêu, cậu ấy không tin vào tình yêu.
Hoặc là nói, không tin sẽ có người ở bên cạnh mình tới suốt đời.
Tạ Tư Vũ là một người đàn ông tốt, nghiêm túc phụ trách, có năng lực, hy vọng cậu ấy bảo vệ Đinh Lâm thật tốt.
Tác giả :
Mạc Như Quy