Tô Nhiễm Nhiễm Truy Phu Ký
Chương 54: Ai cũng không được cầu tình
Một trận gió thổi qua tai, thổi bay ta xuống. Không có tiếng rơi tòm xuống nước, thân mình cũng không bị ướt mà lại rơi vào một vòng tay ấm áp. Ta cả kinh, mở to mắt, đối diện chính là đôi mắt quen thuộc đến không thể quen hơn của Lâu Huyên. Bất cứ lúc nào mắt hắn vẫn thâm thúy sáng ngời, còn có thần hơn ta, thật sự là người so với người tức chết người.
Chúng ta cùng vững vàng đáp xuống đất, Lâu Huyên thong dong cười, ánh mắt kia quả thực có thể câu hồn đoạt phách.
"... Ngươi?" Ta cũng không biết nên nói gì.
Tay Lâu Huyên ôm ta bỗng chặt hơn, ta còn chưa kịp kêu lên, mặt đã cơ hồ dán sát mặt hắn. Cả người ta như bị lửa thiêu, mặt nóng nóng, không rõ đó là lửa giận hay là gì. Ta vô cùng xấu hổ, lập tức quên mất mình đang ở đâu chứ đừng nói đến chuyện quan sát phản ứng của Tôn Nhược Sắc với Trường Hinh.
"Nhiễm Nhiễm ngoan, chúng ta thật là có duyên, đến đâu cũng gặp, nàng nói đúng không?" Hàng mi Lâu Huyên rung rung, cười gian xảo.
Ta đáp lại một câu ông nói gà bà nói vịt: "Ha ha, hôm trời thật đẹp, chẳng những có sao, còn có trăng."
"A?" Đầu tiên Lâu Huyên sửng sốt, sau đó lập tức khôi phục ý cười, "Đúng vậy, chẳng những có trăng, còn có thể thấy Hằng Nga trong trăng."
"Đúng vậy, còn có Hằng Nga, ha ha." Ta sắp ngất luôn rồi.
"Thập biểu tỷ, đây là ai vậy?" Tiếng Trường Hinh vừa vang dội thanh thúy như đồ sứ tốt rơi xuống đất vừa như sơn ca hát vang trong rừng.
Ta tỉnh mộng, theo bản năng đẩy Lâu Huyên ra, liên tục xua tay: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ta không có gì với hắn, hắn chỉ đi ngang qua, đi ngang qua!"
Trường Hinh híp mắt, lộ rõ vẻ hoài nghi. Cho dù có một trăm cái miệng, hôm nay ta cũng đừng mong làm rõ. Ta chỉ đành cầu cứu Lâu Huyên: "Ngươi mau nói với nàng, ngươi chỉ đi ngang qua, là đi ngang qua."
"Ta đã biết, hắn là tình lang của ngươi." Giọng điệu Trường Hinh hệt như không sợ chết.
Ta trượt chân, suýt nữa lại rơi tòm vào hồ, cũng may Lâu Huyên đỡ ta đúng lúc.
Hoàng đế cậu ta dạy con thế nào, sao có thể dạy nên một nữ tử đức hạnh như Lâu Ý Ý? Thử hỏi vì sao đại công chúa vừa thấy đã quả quyết hắn là tình lang của người ta? Sự thật này làm ta vô cùng đau đớn.
Lâu Huyên không biết xấu hổ còn bồi thêm một câu: "Công chúa thật thông minh, đúng, ta là tình lang của Thập biểu tỷ nàng."
"Ngươi nói bậy!" Ta hụt hơi.
Trường Hinh với Tôn Nhược Sắc trao đổi ánh mắt, còn vụng trộm cười. Trường Hinh tạm thời không nhắc đến, chỉ e giờ đây Tôn Nhược Sắc đang thầm mừng rỡ như ngàn hoa hé nở. Nàng chắc đang khẳng định ta có gì với Lâu Huyên nên sẽ không ai tranh giành Tần Lãng với nàng.
"Trường Hinh, các ngươi nói chuyện gì mà cao hứng vậy?" Một vị hoa phục tím từ bên kia hoa viên tiến về phía này.
Trường Hinh vẫy tay với hắn: "Thái tử ca ca —— "
Sau khi thái tử đi vào, nheo mắt lại quan sát ta, Trường Hinh chỉ chỉ ta giới thiệu: "Thái tử ca ca, đây là Tô gia Thập biểu tỷ, vị này là ——" Nàng nhìn nhìn Lâu Huyên, do dự một chút, sau đó thốt ra: "Vị này là tình lang của Thập biểu tỷ."
Ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hận không thể một cước đá bay Trường Hinh. Nha đầu kia quả thật sợ thiên hạ không loạn.
"Nhiễm Nhiễm? Thật là Nhiễm Nhiễm! Vài năm không gặp ngươi đã lớn như vậy." Thái tử nói xong, quét mắt qua Lâu Huyên đang đứng bên cạnh, vẻ mặt từ kinh hỉ chuyển sang kinh ngạc, "Lâu Huyên? Ngươi ngươi..."
Nguy rồi, thì ra là người quen cũ.
Không chỉ rất loạn mà còn càng ngày càng loạn. Ta còn chưa kịp giải thích với thái tử về quan hệ với Lâu Huyên, mẫu thân không biết xuất hiện lúc nào, quát lớn: "Nhiễm Nhiễm, Trường Hinh nói có đúng hay không?"
"... Cái gì... Có đúng hay không?" Ta đầu óc hỗn loạn.
Mẫu thân tức giận như nước sôi phun trào, cả người run run: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi thật sự làm ta tức chết!"
Mẫu thân ôm ngực ho khan, ta vội vàng chạy tới giúp người vỗ lưng thuận khí: "Mẫu thân người không sao chứ, muốn kêu Thái y không?"
"Theo ta về!" Mẫu thân căn bản không để ý tới lời ta, kéo ta bước đi.
Ta không hiểu mẫu thân giận dỗi gì, ai bảo ta do người sinh ra, bảo ta về nhà, ta chỉ ngoan ngoãn nghe theo. Đi ngang qua Trường Hinh, ta thấy nàng lo lắng nhìn ta, tựa hồ định nói gì với ta nhưng thấy mẫu thân đang nóng giận đành nuốt lời.
Trên đường về, người chỉ lo hờn dỗi, một câu cũng không nói. Ta chủ động trò chuyện, người vờ xa cách, xoay đầu sang một bên, giống như ta vừa phạm phải sai lầm vô cùng to lớn. Mẫu thân vốn hòa nhã với ta, chưa từng tỏ vẻ thế này với ta. Bởi vậy ta cũng tự xem lại mấy lần, quả thật không thấy mình phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ nào.
Xe ngựa vừa dừng lại, mẫu thân hùng hổ kéo ta vào cửa tướng phủ. Mẫu thân ngày thường ôn nhu nay nóng giận thật là có vài phần khí thế hoàng tộc làm người ta không dám nhìn thẳng vào mắt người. Tay ta bị túm đau nhưng không dám nói gì. Rất dễ thấy lúc này người thật sự tức giận.
Sau khi ta về, tướng phủ không hề yên tĩnh. Hôm qua phụ thân giáo huấn ta giống như thẩm vấn phạm nhân trước mặt cả nhà từ trên xuống dưới, còn suýt nữa nhốt ta vào nhà kho. Hôm nay nương lại diễn tiếp một màn thẩm vấn ba người, ta bị phạt quỳ giữa đại sảnh, cha với mẫu thân ngồi trên ghế chủ vị ở giữa, bác, các di nương cùng ca ca tẩu tử ngồi hai bên, duy chỉ có bà nội là không thấy đâu. Mẫu thân chắc sợ bà nội lại che chở cho ta nên cố ý không để lão nhân gia biết việc này. Lần này người đã quyết tâm phạt ta, căn bản không thể thương lượng.
"Là ta rất dễ dãi với ngươi, bằng không ngươi cũng không dám vô pháp vô thiên như vậy!" Mẫu thân nói năng thật khí phách, "Hôm nay trước mặt mọi người, ngươi nói hết cho ta nghe, biết chưa?"
"Mẹ..." Ta làm nũng.
Trước kia chỉ cần ta làm nũng, mẫu thân cũng hết cách với ta, giận đến mấy cũng tiêu tan. Một chiêu lần nào cũng hiệu nghiệm này hôm nay lại mất hiệu lực, mẫu thân chẳng những không mềm lòng ngược lại mặt còn đanh thép hơn.
Phụ thân không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn hỏi mẫu thân: "Có phải nha đầu kia không biết hối cải, chọc giận hoàng thượng?"
"Người bảo nàng tự nói đi!" Nương thở phì phì, trừng ta một cái.
Nhiều ánh mắt nhìn ta, chờ ta nhận tội. Bà nội không có ở đây, nếu biểu hiện của ta không làm mẫu thân hài lòng, kết cục không chỉ đơn giản là vào nhà kho thôi đâu.
Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, ta bày ra vẻ "Ta phạm vào tội tày trời", lớn tiếng nói: " như thế, ta sai rồi, lần sau cũng không dám nữa."
"Ngươi sai ở đâu?"
Ta sai ở đâu? Ta cũng thật buồn bực nhưng không thể hiện ra ngoài, đành phải tự mình đoán: "Trường Hinh nói lung tung, ta không nên chọc nàng. Mẫu thân xin tin ta, những gì Trường Hinh nói không phải thật!"
"Thật sự?"
"Ta thề, ta không có gì với Lâu Huyên. Người cũng thấy, ta không cẩn thận té xuống hồ, hắn đỡ ta. Chỉ có vậy, thật sự." Ta đặc biệt thành khẩn, hận không thể lôi Lâu Huyên đến tái diễn tình cảnh lúc đó.
Mẫu thân có phần dịu xuống. Thì ra người thật tức giận vì chuyện này, về sau ta phải chú ý giữ khoảng cách với Lâu Huyên mới được.
"Chuyện này tới đây thôi, về sau ta cũng không muốn thấy ngươi dính líu với Lâu Huyên, biết không?"
"Dạ, xin nghe theo dạy bảo của mẹ." Ta chưa từng ăn nói khép nép như vậy bao giờ.
Bác nháy mắt với ta, ta lập tức hiểu ý, vội vàng đứng lên rót một ly trà cho nương. Mẫu thân uống một hớp, cuối cùng lại ôn hòa tươi cười như xưa.
Sau cơn mưa trời lại sáng, tình hình lúc này thật tốt đẹp biết bao.
Một gã sai vặt tiến vào bẩm báo: "Lão gia, trưởng công chúa, tứ thiếu gia, thất thiếu gia còn có biểu tiểu thư đã trở lại —— "
Bác run rẩy, không thể tin được vào tai mình: "Ngươi nói cái gì? Gia Gia đã trở lại?"
"Dạ."
Nếu Lâu Huyên đã về, bọn Tô Nam cũng nên về rồi. Ta vốn muốn tránh bọn họ, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự mình phá mình. Ta thật hối hận lúc trước tự dưng tới Tướng Quốc Tự đánh nhau với Tôn Nhược Sắc, bằng không hiện tại ta đang tiêu dao bên ngoài, sống những ngày thần tiên.
Tô Nam, Tô Duyên, Lương Gia lần lượt đi vào đại sảnh. Lương Gia thấy nhiều người nên không vui, há mồm nói: "Các ngươi không phải nghe ta về nên ra nghênh đón chứ?"
Mọi người không nói gì, rõ ràng giả bộ không nghe thấy.
Bác đặc biệt kích động: "Gia Gia, nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng đã trở lại!"
"Mẫu thân, ta chỉ ngại trong nhà rất buồn, đi ra ngoài một chút thôi." Lương Gia nói xong, ánh mắt quét tứ phía, thấy ta lập tức sôi trào, "Hay cho ngươi Tô Nhiễm, không nói tiếng nào đã bỏ chạy, hại ta tìm kiếm!"
"Ai bảo các ngươi hùa nhau khi dễ ta." Ta than thở.
Tô Duyên nói: "Ai khi dễ ngươi? Là tự ngươi hồng hạnh vượt tường trước, sau đó dám trốn đi, hại chúng ta uổng công lo lắng."
"Đúng vậy." Tô Nam phụ họa, "Ngươi không biết sau khi ngươi đi rồi, tiểu tử Lâu Huyên kia thiếu chút nữa lật tung khách sạn."
Mẫu thân thật vất vả mới dịu xuống, vì một câu này của Tô Nam lập tức trở về nguyên hình, cơn tức lại dâng lên tới đỉnh: "Lão thất, ngươi lặp lại lần nữa, Nhiễm Nhiễm với Lâu Huyên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tô Duyên cướp lời: "Nhiễm Nhiễm chướng mắt Tần Lãng, coi trọng Lâu Huyên."
"Tô Duyên, ngươi nói ít một câu sẽ chết sao!" Ta giận không thể nhịn nổi.
Mẫu thân còn khó nhịn hơn ta: "Tô Nhiễm ngươi quỳ xuống cho ta!"
"Mẫu thân, hắn ngậm máu phun người, hắn vu oan cho ta..." Ta giải thích đến sắp khóc.
"Câm miệng cho ta, quỳ xuống!"
Ta hung hăng trừng Tô Duyên, lửa giận trong mắt càng cháy càng mạnh, cơ hồ sắp bốc lên. Tô Duyên sợ hãi nhưng vẫn giữ vẻ mặt vô tội, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng cứ việc kêu oan nhưng ta vẫn nghe lời nương quỳ xuống.
"Uổng cho ngươi với Gia Gia từ nhỏ tình cảm tốt đẹp, lần này lại thiếu hiểu biết. Lâu Huyên từ hôn Gia Gia hại Tô gia chúng ta mất mặt, hại cha ngươi thượng triều bị người ác tâm nhạo báng. Thế mà ngươi, ngươi dám qua lại với Lâu Huyên, ngươi có nghĩ tới cảm thụ của Gia Gia hay không, có nghĩ tới cảm thụ của ta và cha ngươi hay không!" Mẫu thân thật kích động, thanh âm run run, "Việc này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ người tướng phủ ra sao chứ!"
Lương Gia thật cẩn thận nói: "Mợ đừng nóng giận, dù sao ta cũng không thích Lâu Huyên, từ hôn thì từ hôn. Nếu Nhiễm Nhiễm thích người ta, người..."
"Gia Gia ngươi đừng nói nữa, hôm nay ta không thể không phạt nàng!"
Ta không còn lời nào để nói, một khi mẫu thân tức giận, dù hoàng thượng tới cũng không chắc khuyên được. Mẫu thân nói muốn phạt ta, ta sẽ chạy trời không khỏi nắng. Ta không dám ngẩng đầu, chỉ thấy váy mẫu thân chậm rãi đi về phía ta, cuối cùng dừng lại trước mặt ta.
"Ngươi đến từ đường ở hậu viện, quỳ trước bài vị tổ tông cho ta, không được ta cho phép, không thể đứng lên."
Cha nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: "Phạt vậy có nặng quá không? Muốn phạt thì phạt nàng đến nhà kho được rồi."
"Lão gia, không phạt nặng không được. Nàng quá ỷ lại vào việc chúng ta dễ dãi với nàng..."
Bác cầu tình giúp ta: "Tẩu tử, hay là thôi đi, Nhiễm Nhiễm còn nhỏ."
"Đúng vậy, đại nương, tiểu muội không hiểu chuyện, ngươi tha cho nàng một lần đi." Tô Nam cũng nói đỡ.
Lương Gia với mấy vị ca ca, tẩu tử khác cũng đỡ lời giúp ta, ngay cả tên đầu sỏ hại ta bị phạt là Tô Duyên cũng đứng về phía ta. Khốn nỗi mẫu thân đã quyết tâm, nói gì cũng không đáp ứng.
"Ai nói giúp thập nha đầu, cũng bị phạt!" Một lời vừa ra, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ. Mẫu thân lại bổ sung: "Chuyện này không thể để lão phu nhân biết, nếu người hỏi thì nói Nhiễm Nhiễm bị Trường Hinh giữ lại hoàng cung mấy ngày."
Tia hy vọng cuối cùng cũng bị tiêu diệt, ta ủ rũ, muốn trách chỉ có thể trách mình không tốt số. Đóng cửa sám hối không đáng sợ, đáng sợ là quỳ gối sám hối. Chỉ sợ đến lúc mẫu thân mềm lòng tha cho ta, chân ta đã tàn phế.
Chúng ta cùng vững vàng đáp xuống đất, Lâu Huyên thong dong cười, ánh mắt kia quả thực có thể câu hồn đoạt phách.
"... Ngươi?" Ta cũng không biết nên nói gì.
Tay Lâu Huyên ôm ta bỗng chặt hơn, ta còn chưa kịp kêu lên, mặt đã cơ hồ dán sát mặt hắn. Cả người ta như bị lửa thiêu, mặt nóng nóng, không rõ đó là lửa giận hay là gì. Ta vô cùng xấu hổ, lập tức quên mất mình đang ở đâu chứ đừng nói đến chuyện quan sát phản ứng của Tôn Nhược Sắc với Trường Hinh.
"Nhiễm Nhiễm ngoan, chúng ta thật là có duyên, đến đâu cũng gặp, nàng nói đúng không?" Hàng mi Lâu Huyên rung rung, cười gian xảo.
Ta đáp lại một câu ông nói gà bà nói vịt: "Ha ha, hôm trời thật đẹp, chẳng những có sao, còn có trăng."
"A?" Đầu tiên Lâu Huyên sửng sốt, sau đó lập tức khôi phục ý cười, "Đúng vậy, chẳng những có trăng, còn có thể thấy Hằng Nga trong trăng."
"Đúng vậy, còn có Hằng Nga, ha ha." Ta sắp ngất luôn rồi.
"Thập biểu tỷ, đây là ai vậy?" Tiếng Trường Hinh vừa vang dội thanh thúy như đồ sứ tốt rơi xuống đất vừa như sơn ca hát vang trong rừng.
Ta tỉnh mộng, theo bản năng đẩy Lâu Huyên ra, liên tục xua tay: "Đừng hiểu lầm, đừng hiểu lầm, ta không có gì với hắn, hắn chỉ đi ngang qua, đi ngang qua!"
Trường Hinh híp mắt, lộ rõ vẻ hoài nghi. Cho dù có một trăm cái miệng, hôm nay ta cũng đừng mong làm rõ. Ta chỉ đành cầu cứu Lâu Huyên: "Ngươi mau nói với nàng, ngươi chỉ đi ngang qua, là đi ngang qua."
"Ta đã biết, hắn là tình lang của ngươi." Giọng điệu Trường Hinh hệt như không sợ chết.
Ta trượt chân, suýt nữa lại rơi tòm vào hồ, cũng may Lâu Huyên đỡ ta đúng lúc.
Hoàng đế cậu ta dạy con thế nào, sao có thể dạy nên một nữ tử đức hạnh như Lâu Ý Ý? Thử hỏi vì sao đại công chúa vừa thấy đã quả quyết hắn là tình lang của người ta? Sự thật này làm ta vô cùng đau đớn.
Lâu Huyên không biết xấu hổ còn bồi thêm một câu: "Công chúa thật thông minh, đúng, ta là tình lang của Thập biểu tỷ nàng."
"Ngươi nói bậy!" Ta hụt hơi.
Trường Hinh với Tôn Nhược Sắc trao đổi ánh mắt, còn vụng trộm cười. Trường Hinh tạm thời không nhắc đến, chỉ e giờ đây Tôn Nhược Sắc đang thầm mừng rỡ như ngàn hoa hé nở. Nàng chắc đang khẳng định ta có gì với Lâu Huyên nên sẽ không ai tranh giành Tần Lãng với nàng.
"Trường Hinh, các ngươi nói chuyện gì mà cao hứng vậy?" Một vị hoa phục tím từ bên kia hoa viên tiến về phía này.
Trường Hinh vẫy tay với hắn: "Thái tử ca ca —— "
Sau khi thái tử đi vào, nheo mắt lại quan sát ta, Trường Hinh chỉ chỉ ta giới thiệu: "Thái tử ca ca, đây là Tô gia Thập biểu tỷ, vị này là ——" Nàng nhìn nhìn Lâu Huyên, do dự một chút, sau đó thốt ra: "Vị này là tình lang của Thập biểu tỷ."
Ta bắt đầu đổ mồ hôi lạnh, hận không thể một cước đá bay Trường Hinh. Nha đầu kia quả thật sợ thiên hạ không loạn.
"Nhiễm Nhiễm? Thật là Nhiễm Nhiễm! Vài năm không gặp ngươi đã lớn như vậy." Thái tử nói xong, quét mắt qua Lâu Huyên đang đứng bên cạnh, vẻ mặt từ kinh hỉ chuyển sang kinh ngạc, "Lâu Huyên? Ngươi ngươi..."
Nguy rồi, thì ra là người quen cũ.
Không chỉ rất loạn mà còn càng ngày càng loạn. Ta còn chưa kịp giải thích với thái tử về quan hệ với Lâu Huyên, mẫu thân không biết xuất hiện lúc nào, quát lớn: "Nhiễm Nhiễm, Trường Hinh nói có đúng hay không?"
"... Cái gì... Có đúng hay không?" Ta đầu óc hỗn loạn.
Mẫu thân tức giận như nước sôi phun trào, cả người run run: "Ngươi ngươi ngươi... Ngươi thật sự làm ta tức chết!"
Mẫu thân ôm ngực ho khan, ta vội vàng chạy tới giúp người vỗ lưng thuận khí: "Mẫu thân người không sao chứ, muốn kêu Thái y không?"
"Theo ta về!" Mẫu thân căn bản không để ý tới lời ta, kéo ta bước đi.
Ta không hiểu mẫu thân giận dỗi gì, ai bảo ta do người sinh ra, bảo ta về nhà, ta chỉ ngoan ngoãn nghe theo. Đi ngang qua Trường Hinh, ta thấy nàng lo lắng nhìn ta, tựa hồ định nói gì với ta nhưng thấy mẫu thân đang nóng giận đành nuốt lời.
Trên đường về, người chỉ lo hờn dỗi, một câu cũng không nói. Ta chủ động trò chuyện, người vờ xa cách, xoay đầu sang một bên, giống như ta vừa phạm phải sai lầm vô cùng to lớn. Mẫu thân vốn hòa nhã với ta, chưa từng tỏ vẻ thế này với ta. Bởi vậy ta cũng tự xem lại mấy lần, quả thật không thấy mình phạm phải lỗi lầm không thể tha thứ nào.
Xe ngựa vừa dừng lại, mẫu thân hùng hổ kéo ta vào cửa tướng phủ. Mẫu thân ngày thường ôn nhu nay nóng giận thật là có vài phần khí thế hoàng tộc làm người ta không dám nhìn thẳng vào mắt người. Tay ta bị túm đau nhưng không dám nói gì. Rất dễ thấy lúc này người thật sự tức giận.
Sau khi ta về, tướng phủ không hề yên tĩnh. Hôm qua phụ thân giáo huấn ta giống như thẩm vấn phạm nhân trước mặt cả nhà từ trên xuống dưới, còn suýt nữa nhốt ta vào nhà kho. Hôm nay nương lại diễn tiếp một màn thẩm vấn ba người, ta bị phạt quỳ giữa đại sảnh, cha với mẫu thân ngồi trên ghế chủ vị ở giữa, bác, các di nương cùng ca ca tẩu tử ngồi hai bên, duy chỉ có bà nội là không thấy đâu. Mẫu thân chắc sợ bà nội lại che chở cho ta nên cố ý không để lão nhân gia biết việc này. Lần này người đã quyết tâm phạt ta, căn bản không thể thương lượng.
"Là ta rất dễ dãi với ngươi, bằng không ngươi cũng không dám vô pháp vô thiên như vậy!" Mẫu thân nói năng thật khí phách, "Hôm nay trước mặt mọi người, ngươi nói hết cho ta nghe, biết chưa?"
"Mẹ..." Ta làm nũng.
Trước kia chỉ cần ta làm nũng, mẫu thân cũng hết cách với ta, giận đến mấy cũng tiêu tan. Một chiêu lần nào cũng hiệu nghiệm này hôm nay lại mất hiệu lực, mẫu thân chẳng những không mềm lòng ngược lại mặt còn đanh thép hơn.
Phụ thân không biết chuyện gì đã xảy ra, hắn hỏi mẫu thân: "Có phải nha đầu kia không biết hối cải, chọc giận hoàng thượng?"
"Người bảo nàng tự nói đi!" Nương thở phì phì, trừng ta một cái.
Nhiều ánh mắt nhìn ta, chờ ta nhận tội. Bà nội không có ở đây, nếu biểu hiện của ta không làm mẫu thân hài lòng, kết cục không chỉ đơn giản là vào nhà kho thôi đâu.
Kẻ thức thời trang tuấn kiệt, ta bày ra vẻ "Ta phạm vào tội tày trời", lớn tiếng nói: " như thế, ta sai rồi, lần sau cũng không dám nữa."
"Ngươi sai ở đâu?"
Ta sai ở đâu? Ta cũng thật buồn bực nhưng không thể hiện ra ngoài, đành phải tự mình đoán: "Trường Hinh nói lung tung, ta không nên chọc nàng. Mẫu thân xin tin ta, những gì Trường Hinh nói không phải thật!"
"Thật sự?"
"Ta thề, ta không có gì với Lâu Huyên. Người cũng thấy, ta không cẩn thận té xuống hồ, hắn đỡ ta. Chỉ có vậy, thật sự." Ta đặc biệt thành khẩn, hận không thể lôi Lâu Huyên đến tái diễn tình cảnh lúc đó.
Mẫu thân có phần dịu xuống. Thì ra người thật tức giận vì chuyện này, về sau ta phải chú ý giữ khoảng cách với Lâu Huyên mới được.
"Chuyện này tới đây thôi, về sau ta cũng không muốn thấy ngươi dính líu với Lâu Huyên, biết không?"
"Dạ, xin nghe theo dạy bảo của mẹ." Ta chưa từng ăn nói khép nép như vậy bao giờ.
Bác nháy mắt với ta, ta lập tức hiểu ý, vội vàng đứng lên rót một ly trà cho nương. Mẫu thân uống một hớp, cuối cùng lại ôn hòa tươi cười như xưa.
Sau cơn mưa trời lại sáng, tình hình lúc này thật tốt đẹp biết bao.
Một gã sai vặt tiến vào bẩm báo: "Lão gia, trưởng công chúa, tứ thiếu gia, thất thiếu gia còn có biểu tiểu thư đã trở lại —— "
Bác run rẩy, không thể tin được vào tai mình: "Ngươi nói cái gì? Gia Gia đã trở lại?"
"Dạ."
Nếu Lâu Huyên đã về, bọn Tô Nam cũng nên về rồi. Ta vốn muốn tránh bọn họ, kết quả trộm gà không thành còn mất nắm gạo, tự mình phá mình. Ta thật hối hận lúc trước tự dưng tới Tướng Quốc Tự đánh nhau với Tôn Nhược Sắc, bằng không hiện tại ta đang tiêu dao bên ngoài, sống những ngày thần tiên.
Tô Nam, Tô Duyên, Lương Gia lần lượt đi vào đại sảnh. Lương Gia thấy nhiều người nên không vui, há mồm nói: "Các ngươi không phải nghe ta về nên ra nghênh đón chứ?"
Mọi người không nói gì, rõ ràng giả bộ không nghe thấy.
Bác đặc biệt kích động: "Gia Gia, nha đầu chết tiệt kia, cuối cùng đã trở lại!"
"Mẫu thân, ta chỉ ngại trong nhà rất buồn, đi ra ngoài một chút thôi." Lương Gia nói xong, ánh mắt quét tứ phía, thấy ta lập tức sôi trào, "Hay cho ngươi Tô Nhiễm, không nói tiếng nào đã bỏ chạy, hại ta tìm kiếm!"
"Ai bảo các ngươi hùa nhau khi dễ ta." Ta than thở.
Tô Duyên nói: "Ai khi dễ ngươi? Là tự ngươi hồng hạnh vượt tường trước, sau đó dám trốn đi, hại chúng ta uổng công lo lắng."
"Đúng vậy." Tô Nam phụ họa, "Ngươi không biết sau khi ngươi đi rồi, tiểu tử Lâu Huyên kia thiếu chút nữa lật tung khách sạn."
Mẫu thân thật vất vả mới dịu xuống, vì một câu này của Tô Nam lập tức trở về nguyên hình, cơn tức lại dâng lên tới đỉnh: "Lão thất, ngươi lặp lại lần nữa, Nhiễm Nhiễm với Lâu Huyên rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tô Duyên cướp lời: "Nhiễm Nhiễm chướng mắt Tần Lãng, coi trọng Lâu Huyên."
"Tô Duyên, ngươi nói ít một câu sẽ chết sao!" Ta giận không thể nhịn nổi.
Mẫu thân còn khó nhịn hơn ta: "Tô Nhiễm ngươi quỳ xuống cho ta!"
"Mẫu thân, hắn ngậm máu phun người, hắn vu oan cho ta..." Ta giải thích đến sắp khóc.
"Câm miệng cho ta, quỳ xuống!"
Ta hung hăng trừng Tô Duyên, lửa giận trong mắt càng cháy càng mạnh, cơ hồ sắp bốc lên. Tô Duyên sợ hãi nhưng vẫn giữ vẻ mặt vô tội, không rõ chuyện gì đang xảy ra.
Trong lòng cứ việc kêu oan nhưng ta vẫn nghe lời nương quỳ xuống.
"Uổng cho ngươi với Gia Gia từ nhỏ tình cảm tốt đẹp, lần này lại thiếu hiểu biết. Lâu Huyên từ hôn Gia Gia hại Tô gia chúng ta mất mặt, hại cha ngươi thượng triều bị người ác tâm nhạo báng. Thế mà ngươi, ngươi dám qua lại với Lâu Huyên, ngươi có nghĩ tới cảm thụ của Gia Gia hay không, có nghĩ tới cảm thụ của ta và cha ngươi hay không!" Mẫu thân thật kích động, thanh âm run run, "Việc này nếu truyền ra ngoài, người khác sẽ nghĩ người tướng phủ ra sao chứ!"
Lương Gia thật cẩn thận nói: "Mợ đừng nóng giận, dù sao ta cũng không thích Lâu Huyên, từ hôn thì từ hôn. Nếu Nhiễm Nhiễm thích người ta, người..."
"Gia Gia ngươi đừng nói nữa, hôm nay ta không thể không phạt nàng!"
Ta không còn lời nào để nói, một khi mẫu thân tức giận, dù hoàng thượng tới cũng không chắc khuyên được. Mẫu thân nói muốn phạt ta, ta sẽ chạy trời không khỏi nắng. Ta không dám ngẩng đầu, chỉ thấy váy mẫu thân chậm rãi đi về phía ta, cuối cùng dừng lại trước mặt ta.
"Ngươi đến từ đường ở hậu viện, quỳ trước bài vị tổ tông cho ta, không được ta cho phép, không thể đứng lên."
Cha nhẹ nhàng ho khan vài tiếng: "Phạt vậy có nặng quá không? Muốn phạt thì phạt nàng đến nhà kho được rồi."
"Lão gia, không phạt nặng không được. Nàng quá ỷ lại vào việc chúng ta dễ dãi với nàng..."
Bác cầu tình giúp ta: "Tẩu tử, hay là thôi đi, Nhiễm Nhiễm còn nhỏ."
"Đúng vậy, đại nương, tiểu muội không hiểu chuyện, ngươi tha cho nàng một lần đi." Tô Nam cũng nói đỡ.
Lương Gia với mấy vị ca ca, tẩu tử khác cũng đỡ lời giúp ta, ngay cả tên đầu sỏ hại ta bị phạt là Tô Duyên cũng đứng về phía ta. Khốn nỗi mẫu thân đã quyết tâm, nói gì cũng không đáp ứng.
"Ai nói giúp thập nha đầu, cũng bị phạt!" Một lời vừa ra, trong đại sảnh nhất thời lặng ngắt như tờ. Mẫu thân lại bổ sung: "Chuyện này không thể để lão phu nhân biết, nếu người hỏi thì nói Nhiễm Nhiễm bị Trường Hinh giữ lại hoàng cung mấy ngày."
Tia hy vọng cuối cùng cũng bị tiêu diệt, ta ủ rũ, muốn trách chỉ có thể trách mình không tốt số. Đóng cửa sám hối không đáng sợ, đáng sợ là quỳ gối sám hối. Chỉ sợ đến lúc mẫu thân mềm lòng tha cho ta, chân ta đã tàn phế.
Tác giả :
Vân Gia