Tổ Chuyên Án Và Những Vụ Án Bí Hiểm
Chương 52: Ma Cái Xi Măng
Từ hồ sơ của Hà Tịch và Hoàng Vũ, tôi biết được thông tin cơ bản về họ như sau:
Hà Tịch, giới tính nam, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp phổ thông trung học,
cao 173 cm, chưa kết hôn.
Hoàng Vũ, giới tính nam, hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp cao đẳng, cao 181
cm, chưa kết hôn.
Con số 181cm thu hút sự chú ý của tôi, nếu dấu giày trong nhà vệ sinh không phải của Phi Đầu Man hoặc của con ma xuyên tường xuyên vách mà là của người bình thường thì cái người đang ngủ gật kia ít nhiều là không thể chỉ dựa vào chiều cao mà khẳng định rằng anh ta vào nhà vệ sinh nữ giở trò hơn nữa, chiều cao ấy là do tôi suy đoán ra mà thôi.
Nhìn điệu bộ gà gật của Hoàng Vũ chẳng khác gì con gà mổ thóc, tôi bèn bước tới bên cạnh anh ta như không có chuyện gì, rồi so giày của chúng tôi với nhau. Đôi giày của anh ta là cỡ 43, chênh lệnh khá xa so với cỡ 36 của dấu giày trong nhà vệ sinh nữ. Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
“Xin hỏi, các anh là..."" một lúc sau thì Hà Tịch cũng đã về. Nhìn thì thấy ngay đó là một chàng thanh niên nhà quê thật thà chất phác, bộ quần áo bảo vệ được giặt rất sạch sẽ, mặc lên người cũng rất ngay ngắn, chỉnh tề. So với Hoàng Vũ lúc này vẫn đang ngủ gật thì cảm giác mà Hà Tịch mang lại cho người khác dễ chịu, phấn chấn hơn nhiều. Xem ra, cậu ta rất coi trọng công việc này.
Tôi chìa tâm thẻ cảnh sát về phía cậu ta rồi yêu cầu cậu kể lại quá trình cậu gặp ma như thê nào, sắc mặt của Hà Tịch lập tức trắng bệch ra, người cũng khẽ run lên, một hồi lâu sau mới bắt đầu kể về những trải nghiệm đáng sợ đó.
Chuyện xảy ra vào một tháng trước đó là vào ngày thứ hai tôi đi làm và là ca trực đêm đầu tiên của tôi.
Người thành phố các anh chị có thói quen đi ngủ rất muộn còn với những người nhà quê chúng tôi thì thường không quá 11 giờ đã lên giường cả rồi. Tuy ban ngày tôi cũng đã chuẩn bị rất tốt, nhưng nếu phải thức đêm để trực thì tôi chưa hề quen. Vào khoảng ba giờ sáng, tôi buồn ngủ không chịu nổi, nếu cứ ngồi xuống là lập tức ngủ gật ngay, tôi thực sự rất muốn làm như anh Hoàng Vũ, tìm một ghế, rồi ngả lưng xuống và kéo một giấc dài đến sáng. Nhưng tôi không dám làm như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tới trực ca đêm, nếu xảy ra chuyện gì thì phiền phức to. Để xua cơn buồn ngủ, tôi cầm đèn pin định vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đã vào đêm khuya nên cả tòa nhà hầu như đã tắt hết đèn. Trong nhà vệ sinh tối đen mang một vẻ bí hiểm rất khó tả, nhất là khi ánh đèn pin chiếu lên chiếc gương, dường như ngoài không gian tĩnh mịch còn có sự tồn tại của một không gian khác, có một người khác cũng đang cầm đèn pin chiếu lên chiếc gương. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương, bất giác tôi run lên, rửa vội vàng cái mặt xong, tôi liền chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Thực ra, trong khoảnh khắc ánh sáng của chiếc đèn pin chiếu lên chiếc gương tôi đã tỉnh ngủ hoàn toàn, vì vậy có rửa mặt hay không cũng không còn quan trọng. Hành lang tối đen và tĩnh mịch cũng mang một vẻ thần bí khác thường, lúc trước khi tôi đi qua đó không hề cảm thấy bất an, nhưng lúc này thì ngược lại tôi cứ thấy trong 1òng phấp phỏng. Nếu có thể được tôi thực sự rất muốn bật sáng tất cả các ngọn đèn, có điều nếu tôi làm như vậy thật thì rất có thể ngày mai tôi sẽ mất việc, với tôi mà nói thì đó là điều vô cùng tồi tệ.
Cuối cùng thì cũng đi hết hành lang khiến tôi thấy bất an và lạ trở về cái sảnh lớn cũng tĩnh mịch như vậy. Sau khi nhìn thấy ánh lạ sáng phát ra từ phòng bảo vệ, tôi bớt căng thẳng hơn. Phòng bảo vệ là nơi duy nhất vẫn còn sáng đèn, cũng là nơi duy nhất giúp tôi lại thấy yên lòng. Đúng lúc tôi sắp trở về đến phòng bảo vệ thì bỗng lạ inhìn thấy một đốm sáng. Nhìn kĩ thì thấy đèn hiệu của một trong số những chiếc cầu thang máy đang nháp nháy, chiếc đèn hiệu cho thấy thang máy đang dừng ở tầng thứ mười ba.
Lúc trước khi tôi đi ngang qua đó thấy tất cả cầu thang đều dừng, thế mà bây giờ một trong những chiếc cầu thang ấy lại dừng lại ở tầng thứ mười ba, điều này khiên tôi thây rất lạ lùng. Tầng thứ mười ba là nơi làm việc của Tòa soạn Nhật Báo thành phố, họ không nói rằng hôm nay sẽ làm thêm, mà cho dù làm thêm thì cũng không thể lúc ấy mới đến. Tôi nghĩ, có thể vừa rồi đã có một tên trộm nhân lúc tôi vào nhà vệ sinh đã lẻn lên đó.
Nếu có trộm mờ lên đó thật thì phiền phức to. Hôm ấy là lần trực ca đêm đầu tiên của tôi, nếu xảy ra chuyện, bị trừ tiền lương 1à chuyện nhỏ, chẳng may bị cho thôi việc thì thật sự rất bi đát. Thế là tôi lập tức chạy về phòng bảo vệ, định đánh thức Hoàng Vũ dậy để anh ấy cùng với tôi lên kiểm tra tầng thứ mười ba.
Tôi lay vai Hoàng vũ mấy lấn rồi nói lỡ tình hình nhưng anh chỉ đáp ậm ừ mấy câu rồi lại tiếp tức lăn ra ngủ, có lay may cũng klông dậy. Tôi nghĩ, có lẽ anh ấy đã giả vờ ngủ. Nghe nói, bố của anh ấy là một trong những người phụ trách của nhà đầu tư, nếu xảy ra chuyện thì người phải gánh chịu chắc chắn sẽ là tôi. Anh ấy có thể giả như không biết, còn tôi, nếu cũng giả bộ như anh ấy thì rất có thể ngày mai sẽ mất việc, vì vậy tôi đành cầm theo roi điện rồi đi lên tầng kiểm tra một mình.
Bước vào trong thang mỹ, không gian chật hẹp trong đó khiến tôi cảm thấy rất ngột ngạt, cánh cửa sắp mở càng làm tôi thấy lo sợ. Nỗi bất an trong lòng khiến tôi bất giác nắm chặt lấy chiếc đèn pin và roi điện, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc đèn hiệu: 11, 12, 13...
“Tinh tinh..." âm thanh lảnh lót vang lên, trong đêm khuya thanh vắng càng mang một vẻ kì lạ khác thường, mặc dù ban ngày tôi đã nghe rất nhiều lần âm thanh này. Cánh cửa thang máy mở ra, tôi càng cảm thấy trong lòng bất an hơn. Bên ngoài cửa là một màn đen kịt, cũng phải thôi, vì tầng này hoàn toàn không có người, nói cách khác là không thể nào có người.
Đế xác định chắc chắn xem có trộm mò vào hay không, tôi định đi kiểm tra một lượt, mặc dù tôi rất sợ, nhưng càng sợ hơn nếu tôi mất việc làm. Tôi đã kiểm tra hầu hết các xó xỉnh của tầng mười ba xong mới yên tâm đi về phía thang máy, chuẩn bị đi xuống. Đúng lúc đó bỗng nhiên tôi nghe thấy những tiếng động rất lạ lùng, như tiếng của bê tông giội tìm trên cao xuống sàn nhà. Tôi nghe có thể đường ống nước ở chỗ nào đó đã bị rò, bèn đi về phía có tiếng động, xem có đúng bị rò nước không.
Tiếng động hình như phát ra tìm nhà vệ sinh nữ, nên tôi bước vào đó kiểm tra. sàn nhà không có vết nước, vậy thì không phải là đường ông bị rò mà có thể đó là từ vòi nước, nên tôi lại bước tới bồn rửa kiểm tra thì thấy tất cả các vòi nước đều không cớ vấn đề gì. Tôi lại nghe không biết có phải là cái van trong bình nước chỗ xí bệt bị hỏng không, tôi đang định vào đó kiểm tra thì bỗng nhìn thấy hình như có đốm sáng xanh trong chiếc gương, bất giác từ từ ngẩng đầu lên xem.
Qua chiếc gương tôi nhìn thấy một khối hình người màu xám đen đang từ từ xuất hiện trên sàn nhà chỗ cửa ra vào, ánh sáng xanh chính là đôi mắt của nó. Vì rất tối, nên tôi không nhìn rõ rút cục đó là gì nhưng như thường đã đủ khiến tôi sợ đến chết đứng rồi.
Tôi nghĩ thầm, không biết có phải mình đã gặp ma hay không, một cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể, toàn thân tôi lập tức nổi da gà, nỗi sợ hãi khiến tôi không thể nào động cựa được. Nhưng, càng sợ tôi lại càng muốn biết rút cục đó có phải là ma hay không, những thứ chưa biết bao giờ cũng đáng sợ hơn những thứ đã biết. Tôi nhắm mắt lại tự động viên mình, sau đó nghiến chặt răng, quay ngoắt người lại, mở to mắt, dùng đèn pin chiêu thẳng về vị trí có đôi mắt của đối phương, lập tức một khuôn mặt phụ nữ thanh tú hiện ra trước mắt tôi. Nhờ ánh sáng của chiếc đèn pin, tôi nhận ra người trước mặt mình là một phụ nữ, một phụ nữ rất kì dị. Phần đầu của người ấy rất sạch sẽ, tới mức hầu như không có chút bụi trần nào, nhưng từ cổ trở xuống toàn là bê tông vẫn còn chưa đông kết, những giọt nước xi măng từ trên người phụ nữ ấy liên tiếp nhỏ xuống sàn nhà, phát ra tiếng động đưa tôi đến đây. Người phụ nữ ấy nở một nụ cười rất bí hiểm, rồi vừa bước vế phía tôi vừa chìa cánh tay toàn bê tông ra, nói bằng giọng van vỉ, oán thán: “Lại đây, lại đây nói chuyện với tôi một lúc đi! Tôi chỉ có một mình nên rất cô đơn..."
Tiếp sau đó, tôi thấy ngực mình trở lên rất hẫng, mãi cho tới sáng ngày hôm sau khi người của tòa soạn đi làm mới phát hiện ra tôi nằm bất tỉnh trong nhà vệ sinh... “Khi cậu tỉnh dậy thì trong nhà vệ sĩ có vệt giày không?" Nghe xong những lời kể của Hà Tịch, tôi vội hỏi.
“Có, những người trong tòa soạn cũng nhận thấy, nếu không thì họ đã nghĩ rằng tôi trốn việc vào nhà vệ sinh ngủ rồi" Nói rồi bất giác cậu ta đưa mắt liếc sang Hoàng Vũ đang ngủ gật, có lẽ người đồng nghiệp này của cậu đã không ít lẩn mách lẻo với cấp trên.
Tiếp đó tôi hỏi thêm một tình hình có liên quan đến dấu giày, câu trả lời
nhận được là dấu giày lúc ấy không khác với tình hình bây giờ là bao, cũng là có dấu giày đi vào nhưng không có dấu giày đi ra, cũng là cỡ giày tương đối nhỏ và khoảng cách bước chân tương đối lớn.
Sau khi rời khỏi phòng bảo vệ, tôi lập tức thay đau đầu với những tình hình phải báo cáo. Những lời khai của Hà Tịch hầu như đã khẳng định có một con ma cái bằng xi măng có khả năng xuyên tường xuyên vách, nhưng nếu tôi viết vào báo cáo như vậy, chắc chắn Tổ trưởng sẽ bắt tôi phải lôi bằng được nó ra, nhưng tôi đâu có tài bắt ma diệt quỷ! Tốt nhất là thu thập thêm một số chứng cứ nữa rồi hãy tính vì nếu chỉ nghe lời của một mình Hà Tịch thì không đủ làm cho mọi người tin có chuyện ma quỷ ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Chúng tôi trở về tòa soạn báo, qua lời của An An thì được biết Tiêu Kiêm Phong đã về, hình như đang ở trong phòng uổng nước, thế là chúng tôi lập tức vào đó để hỏi anh ta. Vừa tới gần cửa thì tôi nghe thấy tiếng cãi nhau vọng từ trong đó ra.
“Anh Tiêu, anh nghĩ anh là ai! Nếu không có bố tôi, thì đến cả việc làm anh cũng không có đâu!"
“Hừ, nếu ở đây không cần đến tôi, thì tôi có chỗ khác. Dù gì thì tôi cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng chẳng cần đến cái mặt của một người vợ điên khùng như cô!"
“Được đồ khốn, anh muốn xéo thì xéo cho xa vào, tôi sẽ bảo bố tôi gọi điện cho những người trong ngành, từ nay về sau anh đừng nghĩ đến chuyện làm trong ngành này nữa! Hừ!".
Cuộc cãi vã đến đây thì kết thúc, Y Y giận dữ bước ra khỏi phòng uống nước, khi nhìn thấy chúng tôi đang đứng ở ngoài cửa, cô ta có vẻ lúng túng, rồi không nói gì đi ngang qua chúng tôi.
Tôi nghĩ có lẽ hai vợ chồng họ đã cãi nhau, đối với một người đàn ông vừa cãi nhau với vợ xong mà nói, nếu lại phải trả lời những câu hỏi của một người phụ nữ khác thì chắc chắn đó là một chuyện đáng chán nhất. Vì thế, tôi bảo Trăn Trăn tìm chỗ nào đó ngồi, để một mình tôi vào hỏi chuyện.
Tiêu Kiếm Phong đang uống cà phê, nhìn thấy tôi, khuôn mặt vẫn còn rất tức giận lập tức cố nở một nụ cười gượng gạo: “Anh có việc muốn hỏi tôi à? An An vừa mới nói với tôi rồi."
Tôi đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi châm lửa luôn giúp anh ta, sau đó mới nói: “Vừa rồi khi tới cửa tôi thấy hai người đang cãi nhau, không sao chứ?"
Anh ta cười ngượng ngùng: “Không sao, chúng tôi thường như thế mà."
Quan liêm khiết khó quyết chuyện nhà! Chuyện giữa hai vợ chồng họ, là người ngoài tôi hỏi thăm đôi câu xã giao như thế là được rồi, nếu nhiều lời hơn nữa thì sẽ thành người lắm chuyện, vì thế tôi lập tức chuyển chủ đề câu chuyện: “Có lẽ An An cũng đã nói với anh rồi, tôi muốn biết chi tiết về chuyện anh gặp ma."
“À, chuyện lúc đó là như thế này..." có thể là vì vừa mới cãi nhau với vợ xong, nên khi kể về diễn biến đáng sợ mà mình đã trải qua, anh ta không có vẻ hốt hoảng, sợ hãi như trong tưởng tượng của tôi.
Hôm đó tôi phải gấp rút làm xong một bài phỏng vấn, lúc đó vào khoảng tám giờ, bỗng nhiên tôi cảm thấy có ai đó đang chăm chăm nhìn mình. Bên phải chiếc bàn làm việc của tôi đưa vào tường, bên trái là Hoàng Kính. Tôi liếc mắt nhìn Hoàng Kính, anh ấy đang chăm chú nhìn lên máy tính của mình, hình như không phải là anh ấy đang nhìn tôi. Tôi đưa mắt nhìn bốn xung quanh, mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình, hoàn toàn không có ai đang nhìn tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ là vì mình mệt, nên ra đây rót một cốc cà phê, nhân tiện hút một điếu thuốc và nhỉ ngơi một chút. Nhưng, sau khi tôi trở về chỗ làm việc lập tức cảm thấy có người đang nhìn mình, mọi người thì đều vẫn bận rộn với công việc của họ, có lẽ chẳng có ai rỗi rãi đến nhìn tôi. Tôi lại nghĩ, có thể là vì mình quá căng thẳng, nên nhắm mắt lại và bóp thái dương một lúc, rồi lại tiếp tục công việc.
Một lát sau, tôi vẫn cảm thấy có ai đó đang chăm chú nhìn tôi, một lần, hai lần thì còn có thể là do cảm giác không chính xác, nhưng suốt cả buồi tối đều như vậy, vì thế tôi cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Và lần này thì cảm giác đó rất rõ, thậm chí tôi còn cảm thấy người ấy ở ngay bên phải tôi.
Vừa rồi tôi nói rồi, bên phải chỗ tôi ngồi dựa vào tường, làm sao có người được nhỉ? Nhưng tôi lại cứ có cảm giác có người ở bên phải đang nhìn tôi. Tôi lại nhắm mắt vào và bóp thái dương thả lỏng người một chút, nhưng sau một lúc như vậy vẫn cảm thấy có người đang nhìn tôi. Thế là tôi lại làm như không biết, tiếp tục bóp thái dương, rồi bất ngờ quay ngoắt đầu về phía bức tường bên phải và mở to mắt.
Trong khoảnh khắc tôi nhìn về phía bức tường, tôi không nén được bật kêu lên, vì trên bức tường đó thật sự có người đang nhìn tôi. Nói một cách chính xác hơn thì là trên bức tường đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, một khuôn mặt của phụ nữ, người ấy đang mỉm cười một cách bí hiểm với tôi, khiến tôi sợ đến mức nhảy cả lên.
Có lẽ tiếng kêu của tôi đã khiến những người khác giật mình, họ chạy đến hỏi tôi có chuyện gì, vì quá hoảng hốt nên ngay lúc đó tôi không thốt nên lời mà chỉ đưa tay chỉ vào tường cho họ xem. Nhưng lúc đó trên tường không hề có gì khác thường. Rõ ràng là mấy chục giây trước tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt phụ nữ trên đó...
Nghe xong những lời kể của Tiêu Kiếm Phong, tôi đã có thể khẳng định, tất cả mọi chuyện ma quỷ đó đều do một con ma cái bằng xi măng gây ra, vấn đề bây giờ là làm thế nào để viết ra một báo cáo mà Tổ trưởng không thể chửi tôi đến tối mày tối mặt. Còn chuyện diệt tà trừ ma hãy cứ để cho chủ đầu tư tìm cao nhân đến giải quyết vậy!
Tuy nhiên, thực tế thì vụ án này không đơn giản như trong tưởng tượng của tôi, hai vụ án mạng liên tiếp xảy ra sau đó lại càng bao phủ lên đó một lớp sương mù...
Hà Tịch, giới tính nam, hai mươi ba tuổi, tốt nghiệp phổ thông trung học,
cao 173 cm, chưa kết hôn.
Hoàng Vũ, giới tính nam, hai mươi sáu tuổi, tốt nghiệp cao đẳng, cao 181
cm, chưa kết hôn.
Con số 181cm thu hút sự chú ý của tôi, nếu dấu giày trong nhà vệ sinh không phải của Phi Đầu Man hoặc của con ma xuyên tường xuyên vách mà là của người bình thường thì cái người đang ngủ gật kia ít nhiều là không thể chỉ dựa vào chiều cao mà khẳng định rằng anh ta vào nhà vệ sinh nữ giở trò hơn nữa, chiều cao ấy là do tôi suy đoán ra mà thôi.
Nhìn điệu bộ gà gật của Hoàng Vũ chẳng khác gì con gà mổ thóc, tôi bèn bước tới bên cạnh anh ta như không có chuyện gì, rồi so giày của chúng tôi với nhau. Đôi giày của anh ta là cỡ 43, chênh lệnh khá xa so với cỡ 36 của dấu giày trong nhà vệ sinh nữ. Có lẽ đó chỉ là sự trùng hợp ngẫu nhiên mà thôi.
“Xin hỏi, các anh là..."" một lúc sau thì Hà Tịch cũng đã về. Nhìn thì thấy ngay đó là một chàng thanh niên nhà quê thật thà chất phác, bộ quần áo bảo vệ được giặt rất sạch sẽ, mặc lên người cũng rất ngay ngắn, chỉnh tề. So với Hoàng Vũ lúc này vẫn đang ngủ gật thì cảm giác mà Hà Tịch mang lại cho người khác dễ chịu, phấn chấn hơn nhiều. Xem ra, cậu ta rất coi trọng công việc này.
Tôi chìa tâm thẻ cảnh sát về phía cậu ta rồi yêu cầu cậu kể lại quá trình cậu gặp ma như thê nào, sắc mặt của Hà Tịch lập tức trắng bệch ra, người cũng khẽ run lên, một hồi lâu sau mới bắt đầu kể về những trải nghiệm đáng sợ đó.
Chuyện xảy ra vào một tháng trước đó là vào ngày thứ hai tôi đi làm và là ca trực đêm đầu tiên của tôi.
Người thành phố các anh chị có thói quen đi ngủ rất muộn còn với những người nhà quê chúng tôi thì thường không quá 11 giờ đã lên giường cả rồi. Tuy ban ngày tôi cũng đã chuẩn bị rất tốt, nhưng nếu phải thức đêm để trực thì tôi chưa hề quen. Vào khoảng ba giờ sáng, tôi buồn ngủ không chịu nổi, nếu cứ ngồi xuống là lập tức ngủ gật ngay, tôi thực sự rất muốn làm như anh Hoàng Vũ, tìm một ghế, rồi ngả lưng xuống và kéo một giấc dài đến sáng. Nhưng tôi không dám làm như vậy, dù sao đây cũng là lần đầu tiên tới trực ca đêm, nếu xảy ra chuyện gì thì phiền phức to. Để xua cơn buồn ngủ, tôi cầm đèn pin định vào nhà vệ sinh rửa mặt.
Đã vào đêm khuya nên cả tòa nhà hầu như đã tắt hết đèn. Trong nhà vệ sinh tối đen mang một vẻ bí hiểm rất khó tả, nhất là khi ánh đèn pin chiếu lên chiếc gương, dường như ngoài không gian tĩnh mịch còn có sự tồn tại của một không gian khác, có một người khác cũng đang cầm đèn pin chiếu lên chiếc gương. Nhìn hình ảnh phản chiếu trong chiếc gương, bất giác tôi run lên, rửa vội vàng cái mặt xong, tôi liền chạy ra khỏi nhà vệ sinh. Thực ra, trong khoảnh khắc ánh sáng của chiếc đèn pin chiếu lên chiếc gương tôi đã tỉnh ngủ hoàn toàn, vì vậy có rửa mặt hay không cũng không còn quan trọng. Hành lang tối đen và tĩnh mịch cũng mang một vẻ thần bí khác thường, lúc trước khi tôi đi qua đó không hề cảm thấy bất an, nhưng lúc này thì ngược lại tôi cứ thấy trong 1òng phấp phỏng. Nếu có thể được tôi thực sự rất muốn bật sáng tất cả các ngọn đèn, có điều nếu tôi làm như vậy thật thì rất có thể ngày mai tôi sẽ mất việc, với tôi mà nói thì đó là điều vô cùng tồi tệ.
Cuối cùng thì cũng đi hết hành lang khiến tôi thấy bất an và lạ trở về cái sảnh lớn cũng tĩnh mịch như vậy. Sau khi nhìn thấy ánh lạ sáng phát ra từ phòng bảo vệ, tôi bớt căng thẳng hơn. Phòng bảo vệ là nơi duy nhất vẫn còn sáng đèn, cũng là nơi duy nhất giúp tôi lại thấy yên lòng. Đúng lúc tôi sắp trở về đến phòng bảo vệ thì bỗng lạ inhìn thấy một đốm sáng. Nhìn kĩ thì thấy đèn hiệu của một trong số những chiếc cầu thang máy đang nháp nháy, chiếc đèn hiệu cho thấy thang máy đang dừng ở tầng thứ mười ba.
Lúc trước khi tôi đi ngang qua đó thấy tất cả cầu thang đều dừng, thế mà bây giờ một trong những chiếc cầu thang ấy lại dừng lại ở tầng thứ mười ba, điều này khiên tôi thây rất lạ lùng. Tầng thứ mười ba là nơi làm việc của Tòa soạn Nhật Báo thành phố, họ không nói rằng hôm nay sẽ làm thêm, mà cho dù làm thêm thì cũng không thể lúc ấy mới đến. Tôi nghĩ, có thể vừa rồi đã có một tên trộm nhân lúc tôi vào nhà vệ sinh đã lẻn lên đó.
Nếu có trộm mờ lên đó thật thì phiền phức to. Hôm ấy là lần trực ca đêm đầu tiên của tôi, nếu xảy ra chuyện, bị trừ tiền lương 1à chuyện nhỏ, chẳng may bị cho thôi việc thì thật sự rất bi đát. Thế là tôi lập tức chạy về phòng bảo vệ, định đánh thức Hoàng Vũ dậy để anh ấy cùng với tôi lên kiểm tra tầng thứ mười ba.
Tôi lay vai Hoàng vũ mấy lấn rồi nói lỡ tình hình nhưng anh chỉ đáp ậm ừ mấy câu rồi lại tiếp tức lăn ra ngủ, có lay may cũng klông dậy. Tôi nghĩ, có lẽ anh ấy đã giả vờ ngủ. Nghe nói, bố của anh ấy là một trong những người phụ trách của nhà đầu tư, nếu xảy ra chuyện thì người phải gánh chịu chắc chắn sẽ là tôi. Anh ấy có thể giả như không biết, còn tôi, nếu cũng giả bộ như anh ấy thì rất có thể ngày mai sẽ mất việc, vì vậy tôi đành cầm theo roi điện rồi đi lên tầng kiểm tra một mình.
Bước vào trong thang mỹ, không gian chật hẹp trong đó khiến tôi cảm thấy rất ngột ngạt, cánh cửa sắp mở càng làm tôi thấy lo sợ. Nỗi bất an trong lòng khiến tôi bất giác nắm chặt lấy chiếc đèn pin và roi điện, mắt nhìn chăm chăm vào chiếc đèn hiệu: 11, 12, 13...
“Tinh tinh..." âm thanh lảnh lót vang lên, trong đêm khuya thanh vắng càng mang một vẻ kì lạ khác thường, mặc dù ban ngày tôi đã nghe rất nhiều lần âm thanh này. Cánh cửa thang máy mở ra, tôi càng cảm thấy trong lòng bất an hơn. Bên ngoài cửa là một màn đen kịt, cũng phải thôi, vì tầng này hoàn toàn không có người, nói cách khác là không thể nào có người.
Đế xác định chắc chắn xem có trộm mò vào hay không, tôi định đi kiểm tra một lượt, mặc dù tôi rất sợ, nhưng càng sợ hơn nếu tôi mất việc làm. Tôi đã kiểm tra hầu hết các xó xỉnh của tầng mười ba xong mới yên tâm đi về phía thang máy, chuẩn bị đi xuống. Đúng lúc đó bỗng nhiên tôi nghe thấy những tiếng động rất lạ lùng, như tiếng của bê tông giội tìm trên cao xuống sàn nhà. Tôi nghe có thể đường ống nước ở chỗ nào đó đã bị rò, bèn đi về phía có tiếng động, xem có đúng bị rò nước không.
Tiếng động hình như phát ra tìm nhà vệ sinh nữ, nên tôi bước vào đó kiểm tra. sàn nhà không có vết nước, vậy thì không phải là đường ông bị rò mà có thể đó là từ vòi nước, nên tôi lại bước tới bồn rửa kiểm tra thì thấy tất cả các vòi nước đều không cớ vấn đề gì. Tôi lại nghe không biết có phải là cái van trong bình nước chỗ xí bệt bị hỏng không, tôi đang định vào đó kiểm tra thì bỗng nhìn thấy hình như có đốm sáng xanh trong chiếc gương, bất giác từ từ ngẩng đầu lên xem.
Qua chiếc gương tôi nhìn thấy một khối hình người màu xám đen đang từ từ xuất hiện trên sàn nhà chỗ cửa ra vào, ánh sáng xanh chính là đôi mắt của nó. Vì rất tối, nên tôi không nhìn rõ rút cục đó là gì nhưng như thường đã đủ khiến tôi sợ đến chết đứng rồi.
Tôi nghĩ thầm, không biết có phải mình đã gặp ma hay không, một cảm giác ớn lạnh chạy khắp cơ thể, toàn thân tôi lập tức nổi da gà, nỗi sợ hãi khiến tôi không thể nào động cựa được. Nhưng, càng sợ tôi lại càng muốn biết rút cục đó có phải là ma hay không, những thứ chưa biết bao giờ cũng đáng sợ hơn những thứ đã biết. Tôi nhắm mắt lại tự động viên mình, sau đó nghiến chặt răng, quay ngoắt người lại, mở to mắt, dùng đèn pin chiêu thẳng về vị trí có đôi mắt của đối phương, lập tức một khuôn mặt phụ nữ thanh tú hiện ra trước mắt tôi. Nhờ ánh sáng của chiếc đèn pin, tôi nhận ra người trước mặt mình là một phụ nữ, một phụ nữ rất kì dị. Phần đầu của người ấy rất sạch sẽ, tới mức hầu như không có chút bụi trần nào, nhưng từ cổ trở xuống toàn là bê tông vẫn còn chưa đông kết, những giọt nước xi măng từ trên người phụ nữ ấy liên tiếp nhỏ xuống sàn nhà, phát ra tiếng động đưa tôi đến đây. Người phụ nữ ấy nở một nụ cười rất bí hiểm, rồi vừa bước vế phía tôi vừa chìa cánh tay toàn bê tông ra, nói bằng giọng van vỉ, oán thán: “Lại đây, lại đây nói chuyện với tôi một lúc đi! Tôi chỉ có một mình nên rất cô đơn..."
Tiếp sau đó, tôi thấy ngực mình trở lên rất hẫng, mãi cho tới sáng ngày hôm sau khi người của tòa soạn đi làm mới phát hiện ra tôi nằm bất tỉnh trong nhà vệ sinh... “Khi cậu tỉnh dậy thì trong nhà vệ sĩ có vệt giày không?" Nghe xong những lời kể của Hà Tịch, tôi vội hỏi.
“Có, những người trong tòa soạn cũng nhận thấy, nếu không thì họ đã nghĩ rằng tôi trốn việc vào nhà vệ sinh ngủ rồi" Nói rồi bất giác cậu ta đưa mắt liếc sang Hoàng Vũ đang ngủ gật, có lẽ người đồng nghiệp này của cậu đã không ít lẩn mách lẻo với cấp trên.
Tiếp đó tôi hỏi thêm một tình hình có liên quan đến dấu giày, câu trả lời
nhận được là dấu giày lúc ấy không khác với tình hình bây giờ là bao, cũng là có dấu giày đi vào nhưng không có dấu giày đi ra, cũng là cỡ giày tương đối nhỏ và khoảng cách bước chân tương đối lớn.
Sau khi rời khỏi phòng bảo vệ, tôi lập tức thay đau đầu với những tình hình phải báo cáo. Những lời khai của Hà Tịch hầu như đã khẳng định có một con ma cái bằng xi măng có khả năng xuyên tường xuyên vách, nhưng nếu tôi viết vào báo cáo như vậy, chắc chắn Tổ trưởng sẽ bắt tôi phải lôi bằng được nó ra, nhưng tôi đâu có tài bắt ma diệt quỷ! Tốt nhất là thu thập thêm một số chứng cứ nữa rồi hãy tính vì nếu chỉ nghe lời của một mình Hà Tịch thì không đủ làm cho mọi người tin có chuyện ma quỷ ngoài sức tưởng tượng như vậy.
Chúng tôi trở về tòa soạn báo, qua lời của An An thì được biết Tiêu Kiêm Phong đã về, hình như đang ở trong phòng uổng nước, thế là chúng tôi lập tức vào đó để hỏi anh ta. Vừa tới gần cửa thì tôi nghe thấy tiếng cãi nhau vọng từ trong đó ra.
“Anh Tiêu, anh nghĩ anh là ai! Nếu không có bố tôi, thì đến cả việc làm anh cũng không có đâu!"
“Hừ, nếu ở đây không cần đến tôi, thì tôi có chỗ khác. Dù gì thì tôi cũng tốt nghiệp từ một trường đại học danh tiếng chẳng cần đến cái mặt của một người vợ điên khùng như cô!"
“Được đồ khốn, anh muốn xéo thì xéo cho xa vào, tôi sẽ bảo bố tôi gọi điện cho những người trong ngành, từ nay về sau anh đừng nghĩ đến chuyện làm trong ngành này nữa! Hừ!".
Cuộc cãi vã đến đây thì kết thúc, Y Y giận dữ bước ra khỏi phòng uống nước, khi nhìn thấy chúng tôi đang đứng ở ngoài cửa, cô ta có vẻ lúng túng, rồi không nói gì đi ngang qua chúng tôi.
Tôi nghĩ có lẽ hai vợ chồng họ đã cãi nhau, đối với một người đàn ông vừa cãi nhau với vợ xong mà nói, nếu lại phải trả lời những câu hỏi của một người phụ nữ khác thì chắc chắn đó là một chuyện đáng chán nhất. Vì thế, tôi bảo Trăn Trăn tìm chỗ nào đó ngồi, để một mình tôi vào hỏi chuyện.
Tiêu Kiếm Phong đang uống cà phê, nhìn thấy tôi, khuôn mặt vẫn còn rất tức giận lập tức cố nở một nụ cười gượng gạo: “Anh có việc muốn hỏi tôi à? An An vừa mới nói với tôi rồi."
Tôi đưa cho anh ta một điếu thuốc rồi châm lửa luôn giúp anh ta, sau đó mới nói: “Vừa rồi khi tới cửa tôi thấy hai người đang cãi nhau, không sao chứ?"
Anh ta cười ngượng ngùng: “Không sao, chúng tôi thường như thế mà."
Quan liêm khiết khó quyết chuyện nhà! Chuyện giữa hai vợ chồng họ, là người ngoài tôi hỏi thăm đôi câu xã giao như thế là được rồi, nếu nhiều lời hơn nữa thì sẽ thành người lắm chuyện, vì thế tôi lập tức chuyển chủ đề câu chuyện: “Có lẽ An An cũng đã nói với anh rồi, tôi muốn biết chi tiết về chuyện anh gặp ma."
“À, chuyện lúc đó là như thế này..." có thể là vì vừa mới cãi nhau với vợ xong, nên khi kể về diễn biến đáng sợ mà mình đã trải qua, anh ta không có vẻ hốt hoảng, sợ hãi như trong tưởng tượng của tôi.
Hôm đó tôi phải gấp rút làm xong một bài phỏng vấn, lúc đó vào khoảng tám giờ, bỗng nhiên tôi cảm thấy có ai đó đang chăm chăm nhìn mình. Bên phải chiếc bàn làm việc của tôi đưa vào tường, bên trái là Hoàng Kính. Tôi liếc mắt nhìn Hoàng Kính, anh ấy đang chăm chú nhìn lên máy tính của mình, hình như không phải là anh ấy đang nhìn tôi. Tôi đưa mắt nhìn bốn xung quanh, mọi người đều đang bận rộn với công việc của mình, hoàn toàn không có ai đang nhìn tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ là vì mình mệt, nên ra đây rót một cốc cà phê, nhân tiện hút một điếu thuốc và nhỉ ngơi một chút. Nhưng, sau khi tôi trở về chỗ làm việc lập tức cảm thấy có người đang nhìn mình, mọi người thì đều vẫn bận rộn với công việc của họ, có lẽ chẳng có ai rỗi rãi đến nhìn tôi. Tôi lại nghĩ, có thể là vì mình quá căng thẳng, nên nhắm mắt lại và bóp thái dương một lúc, rồi lại tiếp tục công việc.
Một lát sau, tôi vẫn cảm thấy có ai đó đang chăm chú nhìn tôi, một lần, hai lần thì còn có thể là do cảm giác không chính xác, nhưng suốt cả buồi tối đều như vậy, vì thế tôi cảm thấy có điều gì đó không bình thường. Và lần này thì cảm giác đó rất rõ, thậm chí tôi còn cảm thấy người ấy ở ngay bên phải tôi.
Vừa rồi tôi nói rồi, bên phải chỗ tôi ngồi dựa vào tường, làm sao có người được nhỉ? Nhưng tôi lại cứ có cảm giác có người ở bên phải đang nhìn tôi. Tôi lại nhắm mắt vào và bóp thái dương thả lỏng người một chút, nhưng sau một lúc như vậy vẫn cảm thấy có người đang nhìn tôi. Thế là tôi lại làm như không biết, tiếp tục bóp thái dương, rồi bất ngờ quay ngoắt đầu về phía bức tường bên phải và mở to mắt.
Trong khoảnh khắc tôi nhìn về phía bức tường, tôi không nén được bật kêu lên, vì trên bức tường đó thật sự có người đang nhìn tôi. Nói một cách chính xác hơn thì là trên bức tường đột nhiên xuất hiện một khuôn mặt, một khuôn mặt của phụ nữ, người ấy đang mỉm cười một cách bí hiểm với tôi, khiến tôi sợ đến mức nhảy cả lên.
Có lẽ tiếng kêu của tôi đã khiến những người khác giật mình, họ chạy đến hỏi tôi có chuyện gì, vì quá hoảng hốt nên ngay lúc đó tôi không thốt nên lời mà chỉ đưa tay chỉ vào tường cho họ xem. Nhưng lúc đó trên tường không hề có gì khác thường. Rõ ràng là mấy chục giây trước tôi đã nhìn thấy một khuôn mặt phụ nữ trên đó...
Nghe xong những lời kể của Tiêu Kiếm Phong, tôi đã có thể khẳng định, tất cả mọi chuyện ma quỷ đó đều do một con ma cái bằng xi măng gây ra, vấn đề bây giờ là làm thế nào để viết ra một báo cáo mà Tổ trưởng không thể chửi tôi đến tối mày tối mặt. Còn chuyện diệt tà trừ ma hãy cứ để cho chủ đầu tư tìm cao nhân đến giải quyết vậy!
Tuy nhiên, thực tế thì vụ án này không đơn giản như trong tưởng tượng của tôi, hai vụ án mạng liên tiếp xảy ra sau đó lại càng bao phủ lên đó một lớp sương mù...
Tác giả :
Cầu Vô Dục