TM Cả Nhà Ngươi Đều Là Thụ
Chương 21: Có lẽ đã phát sinh cái gì
“Tần Nam, ngươi đứng lại." Thanh âm một người trẻ tuổi ở phía sau vang lên, Tần Nam theo bản năng xoay người, thấy được thân ảnh quen thuộc kia.
“Phương Tố?" Tần Nam không thể tin vào mắt, thân hình nhỏ xinh, ánh mắt quen thuộc yên lặng nhìn hắn, trong giọng nói còn có sự kiên định khiến hắn khó có thể bỏ qua.
Phương Tố chạy, bổ nhào vào Tần Nam. Tần Nam trở tay không kịp tiếp được người kia.
“Nam Nam." Phương Tố ghé vào tai Tần Nam nhẹ nhàng kêu.
“Tố ——" Ngữ khí kéo dài có điểm chần chờ, hắn đã không phải Tần Nam hồi trước, trước kia Phương Tố xuất ngoại, hắn chỉ là một tiểu nhân viên bình thường trong công ty, Phương Tố lúc đó đoạn tuyệt sớm đã khiến hắn chết tâm, bọn họ không phải đã nhất đao lưỡng đoạn sao, hiện tại lại là loại tình huống gì. Huống hồ, hắn bây giờ còn có Tô Bắc Bắc, hắn không có khả năng lại cùng Phương Tố cùng một chỗ.
Vì thế hắn rất nhanh chóng sửa lại lời nói, “Phương Tố, ngươi làm gì?" Tùy tay đẩy ra người đang gắt gao ôm lấy mình.
“Nam, Nam Nam?" Phương Tố bị đẩy ra cảm thấy thập phần bất khả tư nghị, ngữ khí trở nên rất nghi hoặc.
“Ta đã có vợ, Phương Tố, ta hy vọng ngươi cũng nên tự trọng." Tần Nam nhíu nhíu mày.
“Nam Nam, không có khả năng, ngươi yêu ta như vậy, lúc này mới có hai năm, sao có thể biến thành như vậy." Con mắt Phương Tố tràn ngập nghi ngờ, hốc mắt trong nháy mắt đỏ một vòng.
“Khi ngươi đi, có nghĩ như vậy sao?" Ánh mắt Tần Nam dần dần trở nên sắc bén, từ ánh mắt đối phương hắn có thể đoán được ý đồ đối phương.
“Ngươi không phải muốn khảo nghiệm ta? Nam Nam ta không sợ. Ta thật sự yêu ngươi, hai năm trước ta ta đi là có nguyên nhân, ngươi phải hiểu a!" Trong lời nói trộn lẫn ủy khuất.
Tần Nam không chút do dự xoay người bước đi, hắn cho tới bây giờ sẽ không nhặt thứ đã vứt bỏ trở về.
“Nam Nam ngươi đừng đi!" Phương Tố chạy theo, song chưởng ôm lấy thắt lưng Tần Nam.
Ấm áp bất chợt đưa tới khiến Tần Nam cảm thấy khoái hoạt, hắn không che dấu không được sự chán ghét, vừa định giãy dụa, một bàn tay lại che lấy mắt hắn, Phương Tố nhỏ giọng nói: “Nam Nam, cho ta một nụ hôn cuối cùng được không". Ánh mắt lại nhìn về phía một bóng đen nho nhỏ phía trước.
“Chỉ một nụ hôn"?
“Ân".
“Hảo."
Nhưng Tần Nam lại không biết ở hành lang có một thân ảnh mặc váy đi tới.
Tần Nam cúi đầu, cưỡng chế cảm xúc chán ghét, gặp phải đôi môi từng quen thuộc kia.
Không có một khoái cảm, đơn thuần đụng vào mà thôi.
Hôn lễ tiến hành thuận lợi, Tần Nam đúng như lời Lí Lê Vũ, không có đến. Nghi thức đã xong, những khách nhân cũng lục đục tới nhà ăn. Tô Bắc Bắc biết việc nên làm việc cũng làm xong rồi, tính toán trở lại phòng thay quần áo đem chiếc váy đáng ghét cởi ra, mau mau thay đổi khỏi khuất nhục hình tượng. Vì thế hắn cũng không ra tiếng với Vương Thạch bọn họ, chạy thẳng tới phòng thay quần áo.
Đường tới phòng thay quần áo cách chỗ cử hành hôn lễ một hành lang dài, Tô Bắc Bắc vội vàng chạy trong hành lang, ở xa thấy được hai thân ảnh.
“Chỉ một nụ hôn?"
“Ân."
“Hảo."
Đúng lúc những lời này lọt vào tai Tô Bắc Bắc, ý nghĩa đó là đại bất đồng, trong nháy mắt, hắn thậm chí quên sự ngượng ngùng bình thường, cước bộ không khống chế bước tới phía trước. Tần Nam cúi đầu hôn người kia thoạt nhìn tuổi tác so với hắn không sai biệt lắm. Tô Bắc Bắc đột nhiên có suy nghĩ có nên xông lên phía trước đánh tiểu tam kia.
Song phương đều nhắm mắt lại, thật giống tân nhân mới, thâm tình chân thành.
Tần Nam lại nhắm mắt lại, trong đầu hắn nhớ tới khuôn mặt ngốc 13 của Tô Bắc Bắc.
“Tần Nam." Không một tia kích động, Tô Bắc Bắc không thể trấn tĩnh kêu ra cái tên kia.
Tần Nam nghe được tiếng gọi trong chớp mắt, trong lòng lộp bộp, theo ý thức đẩy Phương Tố ra.
“Bối Bối, tin tưởng ta." Tiếng Tần Nam rõ ràng có chút lo lắng không thôi.
“Hảo, đi thôi." Tô Bắc Bắc chạy tới giữ chặt tay Tần Nam, dùng sức kéo, lại lấy tư thái trên cao nhìn xuống nhìn Phương Tố bị đẩy ra vài bước.
Hai người nắm tay ly khai hiện trường.
Khóe miệng Phương Tố gợi lên một đạo cười lạnh, trên mặt âm trầm không hiểu nổi, nếu hai năm trước, y không ly khai, có phải người hiện tại lôi kéo tay Tần Nam sẽ là y không. Có phải tình cảm của bọn họ cũng sẽ vững vàng như vậy, nhưng, y thật sự làm không được. Cho nên: “Chúc các ngươi hạnh phúc."
Thanh âm Phương Tố ở phía sau hai người vang lên, không có một tia tình cảm dư thừa.
Tô Bắc Bắc không để ý đến Phương Tố, dùng sức nhéo nhéo bàn tay Tần Nam, đi về phía phòng thay quần áo.
“Bối Bối." Trong lòng Tần Nam bất an không yên, Tô Bắc Bắc khác thường hơn trước, nếu dựa theo bình thường Tần Nam khẳng định hắn sẽ đem Bối Bối hảo hảo phê một chút.
“Có chuyện gì để nói sau." Tô Bắc Bắc căn bản không tính toán ở trong này nói đạo lý về tiểu tam kia, hắn hiện tại có chuyện phải làm. Đương nhiên, Tô Bắc Bắc đang đi chính là đường tới phòng thay quần áo.
Tần Nam cũng không nói cái gì, cứ như vậy bị Tô Bắc Bắc lôi kéo, tiểu thụ nếu như bị chọc nóng nảy, chính là khó đối phó.
“Phương Tố?" Tần Nam không thể tin vào mắt, thân hình nhỏ xinh, ánh mắt quen thuộc yên lặng nhìn hắn, trong giọng nói còn có sự kiên định khiến hắn khó có thể bỏ qua.
Phương Tố chạy, bổ nhào vào Tần Nam. Tần Nam trở tay không kịp tiếp được người kia.
“Nam Nam." Phương Tố ghé vào tai Tần Nam nhẹ nhàng kêu.
“Tố ——" Ngữ khí kéo dài có điểm chần chờ, hắn đã không phải Tần Nam hồi trước, trước kia Phương Tố xuất ngoại, hắn chỉ là một tiểu nhân viên bình thường trong công ty, Phương Tố lúc đó đoạn tuyệt sớm đã khiến hắn chết tâm, bọn họ không phải đã nhất đao lưỡng đoạn sao, hiện tại lại là loại tình huống gì. Huống hồ, hắn bây giờ còn có Tô Bắc Bắc, hắn không có khả năng lại cùng Phương Tố cùng một chỗ.
Vì thế hắn rất nhanh chóng sửa lại lời nói, “Phương Tố, ngươi làm gì?" Tùy tay đẩy ra người đang gắt gao ôm lấy mình.
“Nam, Nam Nam?" Phương Tố bị đẩy ra cảm thấy thập phần bất khả tư nghị, ngữ khí trở nên rất nghi hoặc.
“Ta đã có vợ, Phương Tố, ta hy vọng ngươi cũng nên tự trọng." Tần Nam nhíu nhíu mày.
“Nam Nam, không có khả năng, ngươi yêu ta như vậy, lúc này mới có hai năm, sao có thể biến thành như vậy." Con mắt Phương Tố tràn ngập nghi ngờ, hốc mắt trong nháy mắt đỏ một vòng.
“Khi ngươi đi, có nghĩ như vậy sao?" Ánh mắt Tần Nam dần dần trở nên sắc bén, từ ánh mắt đối phương hắn có thể đoán được ý đồ đối phương.
“Ngươi không phải muốn khảo nghiệm ta? Nam Nam ta không sợ. Ta thật sự yêu ngươi, hai năm trước ta ta đi là có nguyên nhân, ngươi phải hiểu a!" Trong lời nói trộn lẫn ủy khuất.
Tần Nam không chút do dự xoay người bước đi, hắn cho tới bây giờ sẽ không nhặt thứ đã vứt bỏ trở về.
“Nam Nam ngươi đừng đi!" Phương Tố chạy theo, song chưởng ôm lấy thắt lưng Tần Nam.
Ấm áp bất chợt đưa tới khiến Tần Nam cảm thấy khoái hoạt, hắn không che dấu không được sự chán ghét, vừa định giãy dụa, một bàn tay lại che lấy mắt hắn, Phương Tố nhỏ giọng nói: “Nam Nam, cho ta một nụ hôn cuối cùng được không". Ánh mắt lại nhìn về phía một bóng đen nho nhỏ phía trước.
“Chỉ một nụ hôn"?
“Ân".
“Hảo."
Nhưng Tần Nam lại không biết ở hành lang có một thân ảnh mặc váy đi tới.
Tần Nam cúi đầu, cưỡng chế cảm xúc chán ghét, gặp phải đôi môi từng quen thuộc kia.
Không có một khoái cảm, đơn thuần đụng vào mà thôi.
Hôn lễ tiến hành thuận lợi, Tần Nam đúng như lời Lí Lê Vũ, không có đến. Nghi thức đã xong, những khách nhân cũng lục đục tới nhà ăn. Tô Bắc Bắc biết việc nên làm việc cũng làm xong rồi, tính toán trở lại phòng thay quần áo đem chiếc váy đáng ghét cởi ra, mau mau thay đổi khỏi khuất nhục hình tượng. Vì thế hắn cũng không ra tiếng với Vương Thạch bọn họ, chạy thẳng tới phòng thay quần áo.
Đường tới phòng thay quần áo cách chỗ cử hành hôn lễ một hành lang dài, Tô Bắc Bắc vội vàng chạy trong hành lang, ở xa thấy được hai thân ảnh.
“Chỉ một nụ hôn?"
“Ân."
“Hảo."
Đúng lúc những lời này lọt vào tai Tô Bắc Bắc, ý nghĩa đó là đại bất đồng, trong nháy mắt, hắn thậm chí quên sự ngượng ngùng bình thường, cước bộ không khống chế bước tới phía trước. Tần Nam cúi đầu hôn người kia thoạt nhìn tuổi tác so với hắn không sai biệt lắm. Tô Bắc Bắc đột nhiên có suy nghĩ có nên xông lên phía trước đánh tiểu tam kia.
Song phương đều nhắm mắt lại, thật giống tân nhân mới, thâm tình chân thành.
Tần Nam lại nhắm mắt lại, trong đầu hắn nhớ tới khuôn mặt ngốc 13 của Tô Bắc Bắc.
“Tần Nam." Không một tia kích động, Tô Bắc Bắc không thể trấn tĩnh kêu ra cái tên kia.
Tần Nam nghe được tiếng gọi trong chớp mắt, trong lòng lộp bộp, theo ý thức đẩy Phương Tố ra.
“Bối Bối, tin tưởng ta." Tiếng Tần Nam rõ ràng có chút lo lắng không thôi.
“Hảo, đi thôi." Tô Bắc Bắc chạy tới giữ chặt tay Tần Nam, dùng sức kéo, lại lấy tư thái trên cao nhìn xuống nhìn Phương Tố bị đẩy ra vài bước.
Hai người nắm tay ly khai hiện trường.
Khóe miệng Phương Tố gợi lên một đạo cười lạnh, trên mặt âm trầm không hiểu nổi, nếu hai năm trước, y không ly khai, có phải người hiện tại lôi kéo tay Tần Nam sẽ là y không. Có phải tình cảm của bọn họ cũng sẽ vững vàng như vậy, nhưng, y thật sự làm không được. Cho nên: “Chúc các ngươi hạnh phúc."
Thanh âm Phương Tố ở phía sau hai người vang lên, không có một tia tình cảm dư thừa.
Tô Bắc Bắc không để ý đến Phương Tố, dùng sức nhéo nhéo bàn tay Tần Nam, đi về phía phòng thay quần áo.
“Bối Bối." Trong lòng Tần Nam bất an không yên, Tô Bắc Bắc khác thường hơn trước, nếu dựa theo bình thường Tần Nam khẳng định hắn sẽ đem Bối Bối hảo hảo phê một chút.
“Có chuyện gì để nói sau." Tô Bắc Bắc căn bản không tính toán ở trong này nói đạo lý về tiểu tam kia, hắn hiện tại có chuyện phải làm. Đương nhiên, Tô Bắc Bắc đang đi chính là đường tới phòng thay quần áo.
Tần Nam cũng không nói cái gì, cứ như vậy bị Tô Bắc Bắc lôi kéo, tiểu thụ nếu như bị chọc nóng nảy, chính là khó đối phó.
Tác giả :
Vũ Ngư Hoán Trần