TM Cả Nhà Ngươi Đều Là Thụ
Chương 10: Gặp cha mẹ (hai)
Lại là một ngày không có việc gì, tuy nói là một gã trạch nam từng trải, Tô Bắc Bắc đã sớm quen với mỗi ngày trôi qua đầy vô vị, nhưng hôm nay đối với hắn mà nói lại khác, đây chính là ngày lần đầu tiên hắn chờ mong tới bảy giờ tối nay, cả người giống như gà bị cắt tiết, hoàn toàn quên mất chuyện đêm qua “Kịch liệt vận động" khiến nửa người dưới bất tiện, lòng hắn tràn đầy ý nghĩ tối nay hắn sẽ mang cô dâu về nhà, kích động không ngừng.
Tô Bắc Bắc rảnh rỗi nhảy vào làm vệ sinh nhà cửa. Hắn xem như lễ mừng năm mới đem mọi thư trong nhà dọn dẹp một lần, mãi cho đến lúc nhìn nhìn sàn nhà không nhiễm một hạt bụi, mới luyến tiếc hoàn tất.
Dứt bỏ khuyết tâm mắt cộng thêm tính cách Tiểu Bạch không nói, Tô Bắc Bắc cũng coi như với được hiền thê lương phụ. Tô Bắc Bắc gióng tiểu thụ như vậy, tiểu công kia lấy về nhà sẽ thành ra nhặt được đại tiện nghi.
Tần Nam ở văn phòng hắt xì một cái, thư kí mỹ nứ đứng ở một bên vội vàng đưa khăn mặt cho hắn, trong lòng nghĩ có nên xuống dưới lầu mua thuốc cảm mạo đưa cho Tần Tổng không, không chừng nàng còn có năng lực gia công.
Tô Bắc Bắc sau khi dọn dẹp tốt xong, mới cảm thấy nhàm chán, vì thế an vị ở sofa nghịch điện thoại. Sofa mềm mại bị Tô Bắc Bắc ngồi lõm xuống, hắn một bên thích ý ca hát, một bên nghĩ nghĩ nên nói với lão cha lão nương giới thiệu Tần Nam là vợ như thế nào, đương nhiên, vẫn nên nói là phu quân có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Một người ngẩn người thì thời gian thường thường sẽ trôi qua rất nhanh, người sofa cũng sắp tiến vào trạng thái ngủ, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, Tô Bắc Bắc vừa thấy đã là 6 giờ tối, tiếp điện thoại mới biết nguyên lai Tần Nam đã lái xe đến dưới lầu nhà hắn, thúc giục hắn mau xuống dưới.
Tô Bắc Bắc kích động vội vàng chạy đến phòng thay quần áo, dù sao cũng là về gặp cha mẹ mình, cũng không cần lịch sự nhiều, tùy tiện chỉnh đốn dung nhan là được, thay giầy rồi xuống lầu. Thẳng đến lúc này hắn mới phát hiện, một chiếc BMWs vừa vặn đậu dưới lầu nhà hắn, cửa kính xe chậm rãi hạ, Tần Nam trương ra khuôn mặt tức hiện ra từ từ trước mặt Tô Bắc Bắc.
Tần Nam hướng Tô Bắc Bắc phất phất tay, ý bảo hắn lên xe, nụ cười mê người mang theo phong vị thành thục. Ngược lại là Tô Bắc Bắc nhìn chiếc xe BMWs kết hợp với nam nhân anh tuấn có chút sững sờ.
“BMWs?" Tô Bắc Bắc giật mình lẩm bẩm, hắn lúc này mới phát hiện lão công hắn mới gặp hai lần đã lên giường còn xác là tiêu chuẩn kim cương vương lão ngũ, bàn tay nhỏ bé nộn nộn có chút không dám tin nắm lấy tay cầm cửa xe, động tác thập phần thật cẩn thận.
Tần Nam nhìn động tác của hắn, trong lòng cười từng trận, tiểu hài tử này quái ngốc, chờ sau này bọn họ ra nước ngoài kết hôn, mấy thứ này cũng có một nửa của hắn, dù sao về sau hắn sẽ hảo hảo sủng hắn, nghĩ nghĩ rồi nhìn phía Tô Bắc Bắc, sủng nịch sờ sờ mái tóc đen mềm mại của tiểu hài tử.
Tô Bắc Bắc không nghĩ nhiều như vậy, không để ý tới hành động ám muội của Tần Nam, miệng hung hăng thở ra mấy hơi, mới không thể tin được đối Tần Nam nói “ÔI chao,xe này thật đúng là không tồi a, chỗ ngồi này so với xe taxi thoải mái hơn, ngươi xem xem, rất mềm a!" Tô Bắc Bắc ở ngồi ở phó lái đông sờ sờ tây sờ sờ, còn thuận tay nhéo nhéo đệm ghế, như nông dân vào thành phố, nhìn cái gì cũng thập phần tò mò.
Tần Nam đối Tô Bắc Bắc đem xe hắn so sánh với xe taxi, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, vì thế an vị nhìn Tô Bắc Bắc biểu hiện các loại kì ba.
Cũng may Tô Bắc Bắc coi như là người có dây thần kinh mẫn cảm, cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi, “Tần Nam, ngươi sao lại không cho xe chạy a! Hai chúng ta ngồi trong xe ngốc gì a."
Đích xác, xe vẫn chưa khởi động, Tần Nam ngồi ở chỗ tài xế nhìn chằm chằm vào Tô Bắc Bắc, khiến trong lòng hắn lại có điểm nôn nao.
“Làm sao vậy?" Tô Bắc Bắc nhớ tới biểu tình của Vương Thạch này đó, lại nhìn ánh mắt người trước mặt, theo nhận thức của hắn cho thấy những người này rất không bình thường. Ngươi nói những người này có việc cứ việc nói thẳng, còn bày đặt vòng vèo quanh co, biết rõ chỉ số thông minh của hắn không cao, còn tra tấn bản thân tâm linh nhỏ bé yếu ớt của hắn.
Nếu nói như vậy, vậy nếu một ngày nào đó Tô Bắc Bắc bị bệnh tâm thần phân liệt, thế cũng chẳng có gì lạ.
Tô Bắc Bắc hiện tại giống như một tiểu hài tử, rõ ràng kẹo que ở trong tay, còn hỏi người khác có nhìn thấy kẹo của hắn không.
Vì thế, Tần Nam thu lại tầm mắt, ấm áp nói: “Tô Bắc Bắc a..... Ngươi cho là đến nhà ta a, ta sao có thể biết nhà ngươi ở đâu!!!".
Mặt trời lơ lửng giữa không trung, sắp phải xuống núi, vừa vặn bị đầu Tần Nam che khuất, bởi vậy lấy góc độ của Tô Bắc Bắc xem thì trên đầu Tần Nam giống như tỏa ra một vầng hào quang, ở trong mắt Tô Bắc Bắc thoạt nhìn có chút ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ số thông minh của hắn cấp tốc tăng mạnh.
Tô Bắc Bắc lúc này mới nhớ tới hình như chưa nói cho hắn địa chỉ, bất quá hắn cũng không rõ ràng đường về nhà hắn, hắn chính xác là một tên đại lộ si ( không rành đường). Dù sao mỗi lần hắn xuất môn đa số là bắt xe, cho nên chính hắn cũng chỉ biết địa chỉ"Trung Sơn Bắc đường số 538″.
Hắn trực tiếp đem những gì hắn biết nói cho Tần Nam: “Ân, Trung Sơn Bắc đường số 138 ~"
“Hảo!" Tần Nam lên tiếng,cực kì giống ngữ khí của tiểu nhị, dẫn đến Tô Bắc Bắc cười không ngừng.
Tần Nam khởi động ô tô, nhìn Tô Bắc Bắc ở một bên ngây ngô cười, chợt cảm thấy chỉ số thông minh của hắn với người nhà hắn có điểm nhị khuyết, không nói đến vừa rồi Tô Bắc Bắc nói “Nhất tam bát" (138)*, đại ca Tô Đông của hắn còn chọn đường “Nhị bức nhị bách ngũ"(Đồ ngốc nhị bức)*, nhà Tô Bắc Bắc ở địa chỉ là Hương Giang đường số 5 tiểu khu Thần Uyển 2 hào lầu B đan nguyên, “Khó trách các ngươi là người một nhà!" Tần Nam nhịn xuống cơn cuồng tiếu không ngừng, nói ra.
Lần đến phiên Tô Bắc Bắc tò mò nghĩ, hắn vốn còn thật sự ngoạn lưu tô* chỗ tựa lưng, bị Tần Nam thình lình quăng một câu làm hoảng sợ “Cái gì người một nhà?"
Người nào đó đang lái xe lúc này mới phát hiện lỡ miệng, vội vàng nói qua loa: “Không có gì a, ta chỉ nói các ngươi đều là người một nhà."
Tô Bắc Bắc đang cao hứng ngoạn, hiển nhiên cũng không đối lời nói của Tần Nam có hứng thú, đương nhiên, hắn cũng không cảm giác được Tần Nam trả lời qua loa, hơn nữa ẩn hàm một thông tin lớn.
Xe chạy trong bóng đêm, xẹt qua cảnh vật hai bên đường cùng con người, Tô Bắc Bắc bất động, người đi đường động, Tô Bắc Bắc đối với người đi đường mà nói Tô Bắc Bắc là động, nhưng trên thực tế Tô Bắc Bắc không nhúc nhích, ngược lại với hắn mà nói, trên thực tế không có vật thể nào hoàn toàn bất động, tất cả vật thể đều đang động đậy, chính là ngươi so với vật thể bất đồng mà thôi.
Kỳ thật ta vô luận thế nào thì cũng đã yêu, chẳng qua người đó nhất định là ngươi thôi.
Kỳ thật ngươi vô luận thế nào thì cũng đang bị yêu, chẳng qua người đó không nhất định là ta thôi.
Cuối cùng...Tô Bắc Bắc hoa lệ đang ngủ.
_ _ _ _ _ _ _
138 – 538( 538 “我三八") : Là một cái tên rất buôn cười, ta chỉ biết vậy thôi, ngoài ra nếu ai để ý thì anh ý đã không nhớ địa chỉ nhà thì chớ ~, còn nói sai địa chỉ lần một với lần hai khác nha >…<.
“Nhị bức nhị bách ngũ": Đồ ngốc nhị bức ( nhị bức cũng thuộc là nhị B = ngốc B)
Tô Bắc Bắc rảnh rỗi nhảy vào làm vệ sinh nhà cửa. Hắn xem như lễ mừng năm mới đem mọi thư trong nhà dọn dẹp một lần, mãi cho đến lúc nhìn nhìn sàn nhà không nhiễm một hạt bụi, mới luyến tiếc hoàn tất.
Dứt bỏ khuyết tâm mắt cộng thêm tính cách Tiểu Bạch không nói, Tô Bắc Bắc cũng coi như với được hiền thê lương phụ. Tô Bắc Bắc gióng tiểu thụ như vậy, tiểu công kia lấy về nhà sẽ thành ra nhặt được đại tiện nghi.
Tần Nam ở văn phòng hắt xì một cái, thư kí mỹ nứ đứng ở một bên vội vàng đưa khăn mặt cho hắn, trong lòng nghĩ có nên xuống dưới lầu mua thuốc cảm mạo đưa cho Tần Tổng không, không chừng nàng còn có năng lực gia công.
Tô Bắc Bắc sau khi dọn dẹp tốt xong, mới cảm thấy nhàm chán, vì thế an vị ở sofa nghịch điện thoại. Sofa mềm mại bị Tô Bắc Bắc ngồi lõm xuống, hắn một bên thích ý ca hát, một bên nghĩ nghĩ nên nói với lão cha lão nương giới thiệu Tần Nam là vợ như thế nào, đương nhiên, vẫn nên nói là phu quân có lẽ sẽ thích hợp hơn.
Một người ngẩn người thì thời gian thường thường sẽ trôi qua rất nhanh, người sofa cũng sắp tiến vào trạng thái ngủ, tiếng chuông điện thoại lại đột nhiên vang lên, Tô Bắc Bắc vừa thấy đã là 6 giờ tối, tiếp điện thoại mới biết nguyên lai Tần Nam đã lái xe đến dưới lầu nhà hắn, thúc giục hắn mau xuống dưới.
Tô Bắc Bắc kích động vội vàng chạy đến phòng thay quần áo, dù sao cũng là về gặp cha mẹ mình, cũng không cần lịch sự nhiều, tùy tiện chỉnh đốn dung nhan là được, thay giầy rồi xuống lầu. Thẳng đến lúc này hắn mới phát hiện, một chiếc BMWs vừa vặn đậu dưới lầu nhà hắn, cửa kính xe chậm rãi hạ, Tần Nam trương ra khuôn mặt tức hiện ra từ từ trước mặt Tô Bắc Bắc.
Tần Nam hướng Tô Bắc Bắc phất phất tay, ý bảo hắn lên xe, nụ cười mê người mang theo phong vị thành thục. Ngược lại là Tô Bắc Bắc nhìn chiếc xe BMWs kết hợp với nam nhân anh tuấn có chút sững sờ.
“BMWs?" Tô Bắc Bắc giật mình lẩm bẩm, hắn lúc này mới phát hiện lão công hắn mới gặp hai lần đã lên giường còn xác là tiêu chuẩn kim cương vương lão ngũ, bàn tay nhỏ bé nộn nộn có chút không dám tin nắm lấy tay cầm cửa xe, động tác thập phần thật cẩn thận.
Tần Nam nhìn động tác của hắn, trong lòng cười từng trận, tiểu hài tử này quái ngốc, chờ sau này bọn họ ra nước ngoài kết hôn, mấy thứ này cũng có một nửa của hắn, dù sao về sau hắn sẽ hảo hảo sủng hắn, nghĩ nghĩ rồi nhìn phía Tô Bắc Bắc, sủng nịch sờ sờ mái tóc đen mềm mại của tiểu hài tử.
Tô Bắc Bắc không nghĩ nhiều như vậy, không để ý tới hành động ám muội của Tần Nam, miệng hung hăng thở ra mấy hơi, mới không thể tin được đối Tần Nam nói “ÔI chao,xe này thật đúng là không tồi a, chỗ ngồi này so với xe taxi thoải mái hơn, ngươi xem xem, rất mềm a!" Tô Bắc Bắc ở ngồi ở phó lái đông sờ sờ tây sờ sờ, còn thuận tay nhéo nhéo đệm ghế, như nông dân vào thành phố, nhìn cái gì cũng thập phần tò mò.
Tần Nam đối Tô Bắc Bắc đem xe hắn so sánh với xe taxi, nhất thời đầu đầy hắc tuyến, vì thế an vị nhìn Tô Bắc Bắc biểu hiện các loại kì ba.
Cũng may Tô Bắc Bắc coi như là người có dây thần kinh mẫn cảm, cảm thấy có gì đó không đúng, liền hỏi, “Tần Nam, ngươi sao lại không cho xe chạy a! Hai chúng ta ngồi trong xe ngốc gì a."
Đích xác, xe vẫn chưa khởi động, Tần Nam ngồi ở chỗ tài xế nhìn chằm chằm vào Tô Bắc Bắc, khiến trong lòng hắn lại có điểm nôn nao.
“Làm sao vậy?" Tô Bắc Bắc nhớ tới biểu tình của Vương Thạch này đó, lại nhìn ánh mắt người trước mặt, theo nhận thức của hắn cho thấy những người này rất không bình thường. Ngươi nói những người này có việc cứ việc nói thẳng, còn bày đặt vòng vèo quanh co, biết rõ chỉ số thông minh của hắn không cao, còn tra tấn bản thân tâm linh nhỏ bé yếu ớt của hắn.
Nếu nói như vậy, vậy nếu một ngày nào đó Tô Bắc Bắc bị bệnh tâm thần phân liệt, thế cũng chẳng có gì lạ.
Tô Bắc Bắc hiện tại giống như một tiểu hài tử, rõ ràng kẹo que ở trong tay, còn hỏi người khác có nhìn thấy kẹo của hắn không.
Vì thế, Tần Nam thu lại tầm mắt, ấm áp nói: “Tô Bắc Bắc a..... Ngươi cho là đến nhà ta a, ta sao có thể biết nhà ngươi ở đâu!!!".
Mặt trời lơ lửng giữa không trung, sắp phải xuống núi, vừa vặn bị đầu Tần Nam che khuất, bởi vậy lấy góc độ của Tô Bắc Bắc xem thì trên đầu Tần Nam giống như tỏa ra một vầng hào quang, ở trong mắt Tô Bắc Bắc thoạt nhìn có chút ngoài cười nhưng trong không cười, chỉ số thông minh của hắn cấp tốc tăng mạnh.
Tô Bắc Bắc lúc này mới nhớ tới hình như chưa nói cho hắn địa chỉ, bất quá hắn cũng không rõ ràng đường về nhà hắn, hắn chính xác là một tên đại lộ si ( không rành đường). Dù sao mỗi lần hắn xuất môn đa số là bắt xe, cho nên chính hắn cũng chỉ biết địa chỉ"Trung Sơn Bắc đường số 538″.
Hắn trực tiếp đem những gì hắn biết nói cho Tần Nam: “Ân, Trung Sơn Bắc đường số 138 ~"
“Hảo!" Tần Nam lên tiếng,cực kì giống ngữ khí của tiểu nhị, dẫn đến Tô Bắc Bắc cười không ngừng.
Tần Nam khởi động ô tô, nhìn Tô Bắc Bắc ở một bên ngây ngô cười, chợt cảm thấy chỉ số thông minh của hắn với người nhà hắn có điểm nhị khuyết, không nói đến vừa rồi Tô Bắc Bắc nói “Nhất tam bát" (138)*, đại ca Tô Đông của hắn còn chọn đường “Nhị bức nhị bách ngũ"(Đồ ngốc nhị bức)*, nhà Tô Bắc Bắc ở địa chỉ là Hương Giang đường số 5 tiểu khu Thần Uyển 2 hào lầu B đan nguyên, “Khó trách các ngươi là người một nhà!" Tần Nam nhịn xuống cơn cuồng tiếu không ngừng, nói ra.
Lần đến phiên Tô Bắc Bắc tò mò nghĩ, hắn vốn còn thật sự ngoạn lưu tô* chỗ tựa lưng, bị Tần Nam thình lình quăng một câu làm hoảng sợ “Cái gì người một nhà?"
Người nào đó đang lái xe lúc này mới phát hiện lỡ miệng, vội vàng nói qua loa: “Không có gì a, ta chỉ nói các ngươi đều là người một nhà."
Tô Bắc Bắc đang cao hứng ngoạn, hiển nhiên cũng không đối lời nói của Tần Nam có hứng thú, đương nhiên, hắn cũng không cảm giác được Tần Nam trả lời qua loa, hơn nữa ẩn hàm một thông tin lớn.
Xe chạy trong bóng đêm, xẹt qua cảnh vật hai bên đường cùng con người, Tô Bắc Bắc bất động, người đi đường động, Tô Bắc Bắc đối với người đi đường mà nói Tô Bắc Bắc là động, nhưng trên thực tế Tô Bắc Bắc không nhúc nhích, ngược lại với hắn mà nói, trên thực tế không có vật thể nào hoàn toàn bất động, tất cả vật thể đều đang động đậy, chính là ngươi so với vật thể bất đồng mà thôi.
Kỳ thật ta vô luận thế nào thì cũng đã yêu, chẳng qua người đó nhất định là ngươi thôi.
Kỳ thật ngươi vô luận thế nào thì cũng đang bị yêu, chẳng qua người đó không nhất định là ta thôi.
Cuối cùng...Tô Bắc Bắc hoa lệ đang ngủ.
_ _ _ _ _ _ _
138 – 538( 538 “我三八") : Là một cái tên rất buôn cười, ta chỉ biết vậy thôi, ngoài ra nếu ai để ý thì anh ý đã không nhớ địa chỉ nhà thì chớ ~, còn nói sai địa chỉ lần một với lần hai khác nha >…<.
“Nhị bức nhị bách ngũ": Đồ ngốc nhị bức ( nhị bức cũng thuộc là nhị B = ngốc B)
Tác giả :
Vũ Ngư Hoán Trần