Tình Yêu Tiramisu
Chương 9-4
Nói hay là không, y do dự nhiều năm, là bạn bè hay là người yêu, y đã suy nghĩ nhiều năm.
Y là người nhát gan, sợ nói ra khỏi miệng, sẽ phá hỏng toàn bộ, y sẽ mất đi tất cả, y chỉ có thể đợi chờ, chờ đợi kỳ tích, nếu như người đàn ông không có dũng khi nói ra, bọn họ sẽ vĩnh viễn bỏ qua đối phương, nghĩ đến khả năng này, tim của y đập cuồng loạn, cảm giác không thể nào thở nổi.
Trời ơi, người này đối với mình mà nói giống như không khí và nước dùng để sinh tồn, làm sao y có thể ngây thơ cho rằng sau khi mất đi người đàn ông y có thể sống sót?!
"Có lẽ có một ngày em sẽ hối hận..." Âm thanh vô cùng nhỏ.
"Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!" Y rưng rưng vội vàng đảm bảo, hốt hoảng không dứt, không biết nên làm như thế nào mới có thể chứng minh. Sẽ không! Làm sao anh có thể hối hận được? Lấy được người đàn ông, y liền được toàn bộ thế giới! Y tuyệt đối sẽ không hối hận! Tuyệt đối không!
"Đừng nóng vội...Cũng đừng cam kết với anh như vậy...Đợi đến lúc râu của chúng ta hoa râm hãy nói..." Âm thanh của người đàn ông rất thấp, rất nhẹ, y tựa vào ngực người đàn ông, cảm giác lời nói này giống như trực tiếp nhảy ra từ trong ngực anh, y cảm nhận nhiệt độ của người đàn ông dần dần lên cao, liếc thấy vành tai của anh đỏ ửng. Đột nhiên hiểu phần tỏ tình này là nỗ lực lớn nhất của người đàn ông. Người đàn ông nói...anh nguyện ý ở bên y cho đến lúc râu ria hoa râm...
"Được! Được! Em đồng ý với anh!" Y một câu hứa hẹn, hạnh phúc đến ngất xỉu.
Người đàn ông cười híp mắt, nhìn thật sâu vào trong mắt anh, đột nhiên y cảm giác giác quan của mình trở nên vô cùng nhạy cảm, hô hấp lúc này tràn ngập hơi thở khô mát của người đàn ông, nguồn nhiệt lượng tràn như nước biển, dường như y nhìn thấy dòng điện đang len lỏi giữa hai người, y gần như không chống đỡ được, bị mê hoặc...
"Keng..." Âm thanh vật nặng rơi xuống khiến hai người đang mơ màng đột nhiên tỉnh táo lại, theo phản xạ tách ra, quay đầu thấy vẻ mặt kinh ngạc giống như gặp quỷ của Uông Tử Ninh.
"Hai người?" Uông Tử Ninh thật sự không thể nào tin nổi vào mắt mình, Quân Thành và Phi Long? Điều này sao có thể?
"Tử Ninh..." Thái Quân Thành theo bản năng muốn buông bàn tay đang nắm tay của người đàn ông ra, lại phát hiện người đàn ông vẫn nắm rất chặt.
"Tử Ninh...Đây chính là nguyên nhân anh không thể rời đi." Lưu Phi Long thản nhiên nói, nắm chạy bàn tay đang muốn bỏ chạy kia, nếu đã quyết định, thì không cần thiết phải lùi bước.
"Không thể nào! Không thể nào!" Quá mức khiếp sợ, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giao tay, nói lẩm bẩm, vẫn không thể tin được.
"Tử Ninh, đây là chuông gió em đưa anh, hiện tại anh trả lại cho em." Người đàn ông đưa chuông gió cho cô, thản nhiên cười: "Chúc em sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình."
"Nhưng hạnh phúc của em chính là anh!" Cô không nhịn được nói lớn ra! Cô không thể nào hiểu được tại sao Quân Thành lại cùng với Phi Long. Tại sao? Đây là trò đùa của trời cao sao?
Người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhẹ nói: "Chúng ta đã qua. Không thể có nữa." Có lẽ anh như vậy rất tàn nhẫn, nhưng anh không có cách nào cho cô một cuộc tình ảo ảnh, như vậy dù là với cô hay là đối với Quân Thành đều không công bằng.
"Không có gì việc gì có thể nói qua là qua! Trừ phi có tới bây giờ anh không hề yêu em!" Cô lộ vẻ mặt đau khổ hỏi.
Có yêu cô không? Người đàn ông ngây ngốc, anh chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này, cô giống như một người phóng hỏa phóng thẳng vào cuộc sống, thiêu đốt anh, khiến anh vẫn đang ở trong thái yên lặng cùng bị động còn chưa kịp hiểu được tình yêu hoặc nghĩ về tình yêu, liền bị cô kéo vào trong tình yêu. Anh từng lấy lý do rằng vì anh muốn có được hạnh phúc. Sau đó, cô lại chợt rời đi, để lại một mình anh. Nhưng thật kỳ lạ, anh chưa bao giờ oán trách cô, ngược lại lại chúc phúc cô. Cho tới nay, anh cho rằng cá tính của mình như vậy, bây giờ nghĩ lại cảm giác anh bỏ quên nhiều lắm. Nếu như đổi cô thành Quân Thành, cùng hoàn cảnh, anh còn có thể phản ứng lạnh nhạt giống như vậy sao?
Sẽ không!
Một tấm hình cũng đủ để đáy lòng vốn bình thản trở nên ghen tuông, huống chi là hìn y cùng đi xa với một người khác!?
Nhìn biểu tình đang suy nghĩ của người đàn ông, Uông Tử Ninh cảm giác được lòng đang dần lạnh đi, vấn đề đơn giản như vậy cần suy nghĩ lâu như vậy sao? Yêu hoặc không yêu là phản ứng trực tiếp nhất của trái tim, cần suy nghĩ thì tuyệt đối là không yêu!
"Thì ra anh chưa bao giờ yêu em!" Cô cười thê lương, cảm thấy bi ai thay mình, người đàn ông mình đã từng yêu tận xương tủy, người đàn ông đã từng tuyên thệ sẽ ở bên mình cả đời, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn không yêu mình!
"Tử Ninh..." Nhìn mặt cô đau khổ như thế, trên gương mặt dịu dàng của người đàn ông lộ vẻ đau lòng. Dù mình có yêu cô hay không, cô cũng đã từng là một phần quan trọng trong tính mạng của mình, sau này cũng vẫn chiếm một vị trí quan trọng.
"Là lỗi của em! Nếu như lúc đầu em không buông tay anh! Anh vẫn vĩnh viễn là của em! Nhưng bây giờ, anh thay đổi, có lẽ đây chính là số mệnh của em. Của mình cuối cùng vẫn là của mình, không phải của mình sớm muộn gì cũng từ trong tay mình chạy đi." Cô có quá nhiều điều không cam lòng, nhưng Uông Tử Ninh cố không phải là người quấn lấy người ta, cô hiểu được hạnh phúc cưỡng cầu sẽ không được lâu dài. Nếu không có được, chi bằng buông tay. Ít nhất người buông tay là cô! Ít nhất vẫn kiêu ngạo này vẫn còn đây!
"Lưu Phi Long! Anh nghe đây..." Cô buộc mình tỉnh táo, nhìn thẳng vào người đàn ông tuyên bố: "Là em buông tha cho anh! Là Uông Tử Ninh em quên anh! CHo dù hiện tại cũng vậy! Uông Tử Ninh em không thèm tranh chồng với một người đàn ông!"
"Tử Ninh..." Nhìn ra vẻ đau khổ dưới mặt nạ kiên cường của cô, Thái Quân Thành không biết nên nói gì để an ủi, y cảm giác mình vô cùng kém cỏi, nhưng trong nỗi đau khổ của cô y lại cảm nhận được tình yêu của anh dành cho mình, y lại cảm thấy vui vẻ.
"Yên tâm đi! Uông Tử Ninh em vẫn có người theo đuổi!" Cô nhận lấy chuỗi chuông gió, khôi phục vẻ sáng sủa ngọt ngào thường ngày: "Em phải lên máy bay! Có duyên sẽ gặp lại." Phất tay một cái, không mang bất kỳ sầu não nào, đúng vậy, bước qua mọi chuyện, là cô ngây thơ cho rằng là có thể làm lại từ đầu! Từ giờ trở đi, cô muốn nhìn về phía trước, khiến cuộc sống của cô càng thêm sâu sắc. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, người Phi Long yêu là Quân Thành. CÓ điều, có lẽ cô đã sớm nghĩ đến. Giác quan thứ sáu của cô đã từng nghi ngờ, tại sao biểu tình lúc nhìn Quân Thành của Phi Long lúc nào cũng dịu dàng hơn người khác, chỉ có người thân cận nhất mới phát hiện ra sự khác biệt vô cùng nhỏ nhoi đó. Thì ra, đó chính là yêu, yêu nhạt mà kéo dài như vậy...Tình yêu của hai người đàn ông, ở xã hội bây giờ cũng không dễ dàng...Chúc bọn họ hạnh phúc vậy...
Nhìn bóng lưng rời đi của Tử Ninh, Thái Quân Thành vô cùng hoài niệm, vì mình có thể có được người đàn ông nếu cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc. Y quay đầu lại, tầm mắt đúng lúc rơi vào tầm mắt của người đàn ông.
Y không nhịn được nhìn anh cười, đây chính là hạnh phúc y muốn.
Y là người nhát gan, sợ nói ra khỏi miệng, sẽ phá hỏng toàn bộ, y sẽ mất đi tất cả, y chỉ có thể đợi chờ, chờ đợi kỳ tích, nếu như người đàn ông không có dũng khi nói ra, bọn họ sẽ vĩnh viễn bỏ qua đối phương, nghĩ đến khả năng này, tim của y đập cuồng loạn, cảm giác không thể nào thở nổi.
Trời ơi, người này đối với mình mà nói giống như không khí và nước dùng để sinh tồn, làm sao y có thể ngây thơ cho rằng sau khi mất đi người đàn ông y có thể sống sót?!
"Có lẽ có một ngày em sẽ hối hận..." Âm thanh vô cùng nhỏ.
"Sẽ không! Tuyệt đối sẽ không!" Y rưng rưng vội vàng đảm bảo, hốt hoảng không dứt, không biết nên làm như thế nào mới có thể chứng minh. Sẽ không! Làm sao anh có thể hối hận được? Lấy được người đàn ông, y liền được toàn bộ thế giới! Y tuyệt đối sẽ không hối hận! Tuyệt đối không!
"Đừng nóng vội...Cũng đừng cam kết với anh như vậy...Đợi đến lúc râu của chúng ta hoa râm hãy nói..." Âm thanh của người đàn ông rất thấp, rất nhẹ, y tựa vào ngực người đàn ông, cảm giác lời nói này giống như trực tiếp nhảy ra từ trong ngực anh, y cảm nhận nhiệt độ của người đàn ông dần dần lên cao, liếc thấy vành tai của anh đỏ ửng. Đột nhiên hiểu phần tỏ tình này là nỗ lực lớn nhất của người đàn ông. Người đàn ông nói...anh nguyện ý ở bên y cho đến lúc râu ria hoa râm...
"Được! Được! Em đồng ý với anh!" Y một câu hứa hẹn, hạnh phúc đến ngất xỉu.
Người đàn ông cười híp mắt, nhìn thật sâu vào trong mắt anh, đột nhiên y cảm giác giác quan của mình trở nên vô cùng nhạy cảm, hô hấp lúc này tràn ngập hơi thở khô mát của người đàn ông, nguồn nhiệt lượng tràn như nước biển, dường như y nhìn thấy dòng điện đang len lỏi giữa hai người, y gần như không chống đỡ được, bị mê hoặc...
"Keng..." Âm thanh vật nặng rơi xuống khiến hai người đang mơ màng đột nhiên tỉnh táo lại, theo phản xạ tách ra, quay đầu thấy vẻ mặt kinh ngạc giống như gặp quỷ của Uông Tử Ninh.
"Hai người?" Uông Tử Ninh thật sự không thể nào tin nổi vào mắt mình, Quân Thành và Phi Long? Điều này sao có thể?
"Tử Ninh..." Thái Quân Thành theo bản năng muốn buông bàn tay đang nắm tay của người đàn ông ra, lại phát hiện người đàn ông vẫn nắm rất chặt.
"Tử Ninh...Đây chính là nguyên nhân anh không thể rời đi." Lưu Phi Long thản nhiên nói, nắm chạy bàn tay đang muốn bỏ chạy kia, nếu đã quyết định, thì không cần thiết phải lùi bước.
"Không thể nào! Không thể nào!" Quá mức khiếp sợ, cô nhìn chằm chằm vào bàn tay đang giao tay, nói lẩm bẩm, vẫn không thể tin được.
"Tử Ninh, đây là chuông gió em đưa anh, hiện tại anh trả lại cho em." Người đàn ông đưa chuông gió cho cô, thản nhiên cười: "Chúc em sớm ngày tìm được hạnh phúc của mình."
"Nhưng hạnh phúc của em chính là anh!" Cô không nhịn được nói lớn ra! Cô không thể nào hiểu được tại sao Quân Thành lại cùng với Phi Long. Tại sao? Đây là trò đùa của trời cao sao?
Người đàn ông nhẹ nhàng lắc đầu một cái, nhẹ nói: "Chúng ta đã qua. Không thể có nữa." Có lẽ anh như vậy rất tàn nhẫn, nhưng anh không có cách nào cho cô một cuộc tình ảo ảnh, như vậy dù là với cô hay là đối với Quân Thành đều không công bằng.
"Không có gì việc gì có thể nói qua là qua! Trừ phi có tới bây giờ anh không hề yêu em!" Cô lộ vẻ mặt đau khổ hỏi.
Có yêu cô không? Người đàn ông ngây ngốc, anh chưa bao giờ suy nghĩ về vấn đề này, cô giống như một người phóng hỏa phóng thẳng vào cuộc sống, thiêu đốt anh, khiến anh vẫn đang ở trong thái yên lặng cùng bị động còn chưa kịp hiểu được tình yêu hoặc nghĩ về tình yêu, liền bị cô kéo vào trong tình yêu. Anh từng lấy lý do rằng vì anh muốn có được hạnh phúc. Sau đó, cô lại chợt rời đi, để lại một mình anh. Nhưng thật kỳ lạ, anh chưa bao giờ oán trách cô, ngược lại lại chúc phúc cô. Cho tới nay, anh cho rằng cá tính của mình như vậy, bây giờ nghĩ lại cảm giác anh bỏ quên nhiều lắm. Nếu như đổi cô thành Quân Thành, cùng hoàn cảnh, anh còn có thể phản ứng lạnh nhạt giống như vậy sao?
Sẽ không!
Một tấm hình cũng đủ để đáy lòng vốn bình thản trở nên ghen tuông, huống chi là hìn y cùng đi xa với một người khác!?
Nhìn biểu tình đang suy nghĩ của người đàn ông, Uông Tử Ninh cảm giác được lòng đang dần lạnh đi, vấn đề đơn giản như vậy cần suy nghĩ lâu như vậy sao? Yêu hoặc không yêu là phản ứng trực tiếp nhất của trái tim, cần suy nghĩ thì tuyệt đối là không yêu!
"Thì ra anh chưa bao giờ yêu em!" Cô cười thê lương, cảm thấy bi ai thay mình, người đàn ông mình đã từng yêu tận xương tủy, người đàn ông đã từng tuyên thệ sẽ ở bên mình cả đời, vậy mà từ đầu đến cuối vẫn không yêu mình!
"Tử Ninh..." Nhìn mặt cô đau khổ như thế, trên gương mặt dịu dàng của người đàn ông lộ vẻ đau lòng. Dù mình có yêu cô hay không, cô cũng đã từng là một phần quan trọng trong tính mạng của mình, sau này cũng vẫn chiếm một vị trí quan trọng.
"Là lỗi của em! Nếu như lúc đầu em không buông tay anh! Anh vẫn vĩnh viễn là của em! Nhưng bây giờ, anh thay đổi, có lẽ đây chính là số mệnh của em. Của mình cuối cùng vẫn là của mình, không phải của mình sớm muộn gì cũng từ trong tay mình chạy đi." Cô có quá nhiều điều không cam lòng, nhưng Uông Tử Ninh cố không phải là người quấn lấy người ta, cô hiểu được hạnh phúc cưỡng cầu sẽ không được lâu dài. Nếu không có được, chi bằng buông tay. Ít nhất người buông tay là cô! Ít nhất vẫn kiêu ngạo này vẫn còn đây!
"Lưu Phi Long! Anh nghe đây..." Cô buộc mình tỉnh táo, nhìn thẳng vào người đàn ông tuyên bố: "Là em buông tha cho anh! Là Uông Tử Ninh em quên anh! CHo dù hiện tại cũng vậy! Uông Tử Ninh em không thèm tranh chồng với một người đàn ông!"
"Tử Ninh..." Nhìn ra vẻ đau khổ dưới mặt nạ kiên cường của cô, Thái Quân Thành không biết nên nói gì để an ủi, y cảm giác mình vô cùng kém cỏi, nhưng trong nỗi đau khổ của cô y lại cảm nhận được tình yêu của anh dành cho mình, y lại cảm thấy vui vẻ.
"Yên tâm đi! Uông Tử Ninh em vẫn có người theo đuổi!" Cô nhận lấy chuỗi chuông gió, khôi phục vẻ sáng sủa ngọt ngào thường ngày: "Em phải lên máy bay! Có duyên sẽ gặp lại." Phất tay một cái, không mang bất kỳ sầu não nào, đúng vậy, bước qua mọi chuyện, là cô ngây thơ cho rằng là có thể làm lại từ đầu! Từ giờ trở đi, cô muốn nhìn về phía trước, khiến cuộc sống của cô càng thêm sâu sắc. Điều duy nhất khiến cô cảm thấy ngoài ý muốn chính là, người Phi Long yêu là Quân Thành. CÓ điều, có lẽ cô đã sớm nghĩ đến. Giác quan thứ sáu của cô đã từng nghi ngờ, tại sao biểu tình lúc nhìn Quân Thành của Phi Long lúc nào cũng dịu dàng hơn người khác, chỉ có người thân cận nhất mới phát hiện ra sự khác biệt vô cùng nhỏ nhoi đó. Thì ra, đó chính là yêu, yêu nhạt mà kéo dài như vậy...Tình yêu của hai người đàn ông, ở xã hội bây giờ cũng không dễ dàng...Chúc bọn họ hạnh phúc vậy...
Nhìn bóng lưng rời đi của Tử Ninh, Thái Quân Thành vô cùng hoài niệm, vì mình có thể có được người đàn ông nếu cảm thấy vô cùng may mắn và hạnh phúc. Y quay đầu lại, tầm mắt đúng lúc rơi vào tầm mắt của người đàn ông.
Y không nhịn được nhìn anh cười, đây chính là hạnh phúc y muốn.
Tác giả :
Mèo Yêu Ốc