[Tình Yêu Thầm Kín] Hoa Trong Máu
Chương 66: Tiếp cận
Tường Vy thức dậy với tâm trạng cũng đã đỡ hơn phần nào. Cô ngồi bên khung cửa sổ, suy nghĩ về những gì đã xảy ra đêm qua. Minh Huy và Ngọc Linh... cả hai người đó đều là kẻ hai mặt.
Ngọc Linh, ai mà ngờ cô ta lại đối xử với cô như vậy, mang hai chữ "bạn thân" mà lại giả tạo và khốn nạn với nhau quá.
Còn Alpha... đêm qua, anh ta có được coi là người hùng của cô không? Anh đã rất quan tâm tới cô phải không...?
Cô đã cảm nhận được điều đó thông qua hành động của anh, cho dù anh chẳng nói câu gì với cô, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Sao anh lại làm vậy?
Như vậy là quan tâm, lo lắng cho người ta rồi chứ bảo vệ và trông nom cái gì nữa?
Thật kì lạ, kể từ giây phút ấy, cô đã không thể ngừng nghĩ về anh ta, không thể gạt anh ra khỏi tâm trí...
Hai chữ "Alpha", à không, cái tên "Alpha" như đã hằn sâu vào trong suy nghĩ của cô rồi...
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô ra ngoài phòng khách để ngồi xem tivi, dù trong phòng cô cũng có tivi riêng, nhưng cô vẫn muốn ra đây. Liệu đây có phải cái cớ quá lộ liễu... để được ngóng trông anh?
Bỗng có tiếng cổng mở ra, biết anh về, cô liền đứng dậy và ra chỗ cửa để "đón" anh với bộ mặt hí hửng như bắt được vàng.
Nhưng nụ cười trên môi cô tắt hẳn khi thấy khuôn mặt bầm tím, trầy xướt và đầy máu của anh. Hoảng sợ vô cùng, cô liền hỏi anh tới tấp.
- Gì vậy? Anh bị cướp sao? Chuyện gì vậy? - Cô hốt hoảng hỏi anh.
Anh không trả lời mà chỉ trốn tránh cô, thẳng thừng bước vào phòng.
- Trả lời đi! - Cô hét lên như muốn níu anh lại. - Có người lo đấy... - Cô hạ giọng xuống nói nhỏ nhẹ với anh.
Anh dừng chân lại, tưởng như để trả lời cô bằng một câu trả lời tử tế, để đáp lại sự tò mò của cô, nhưng không.
- Tiểu thư, phiền phức lắm. - Anh ngoái đầu nói với cô rồi lạnh lùng bỏ đi.
Chẳng biết vì sao, mà hà cớ chi cô lại cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Nó không giống với cảm giác bị người khác từ chối, nó giống như bị một người thật sự quan trọng với mình gạt bỏ mình vậy...
Ngồi nghỉ trong phòng không lâu, anh đã nhận được một cuộc gọi tới từ ông chủ...
- Đêm nay tới xử tên giám đốc của tập đoàn W ngay, hắn làm ta mất kiên nhẫn rồi! - Ông tức giận nói với anh.
- Vâng... - Anh vẫn tuân lệnh ông, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. - Hắn đã làm gì sao ạ?
- Không phải việc của cậu. - Nói rồi ông cúp máy ngay lập tức.
Đúng là không phải việc của anh, việc của anh chỉ là giết người mà thôi, còn tất cả những việc khác, anh không được phép biết tới.
Với lại giám đốc của tập đoàn W? Chẳng phải là bố của anh chàng hôm qua đã làm Tường Vy phải khóc sao?
____
Tường Vy hoàn toàn thấy lo lắng cho anh, không biết vì sao mà mặt anh lại trở nên như vậy, hỏi cũng chẳng thèm nói...
Suốt cả ngày, từ sáng tới tối anh cũng chẳng ra khỏi phòng chút nào. Liền nghĩ tới một cách khá là..quái. Anh ở đây để bảo vệ cô, để ngăn cản cô làm những việc sai trái như lên những hộp đêm và tụ tập với đám bạn hư. Anh sẽ phải ra khỏi căn phòng đó và ngăn cản cô, nếu như cô làm y như vậy.
Lập tức quay trở lại phòng để thay quần áo, sẵn sàng đi những hộp đêm đó. Trong lúc ấy, anh đang ngồi về phía bàn làm việc, mở chiếc vali đen ra ngay trước mặt. Trong đó có rất nhiều vũ khí nguy hiểm. Anh lấy ra hai chiếc băng da và bó chúng vào cổ tay.
Chúng không phải những chiếc băng da bình thường, trên đó có gắn những khẩu súng nhỏ, nhưng những viên đạn mà nó bắn ra thì có sát thương không hề nhỏ chút nào.
Đồng thời anh cũng trang bị những khẩu súng và dao lên trên người, tất cả đều được giấu kín bên trong quần áo của anh, hầu như không ai biết được.
Anh bước ra khỏi phòng và sẵn sàng đi làm nhiệm vụ của mình, đồng thời cũng là lúc cô từ trên cầu thang bước xuống, đồ mà cô đang mang trên người, đúng nghĩa là thiếu vải.
Nhưng thật thất vọng và hụt hẫng, anh biết là cô mặc thế này để đi đâu, vậy mà cũng không thèm ngoái đầu lại hay nói một câu nào, chỏ thẳng thừng đi về phía cổng chính.
- Anh đi đâu? - Cô tò mò.
- Không phải việc của tiểu thư. - Anh thản nhiên trả lời.
- Tôi sẽ đi bar đó. - Cô vênh mặt lên, vẫn giả bộ kiêu kì và khiêu khích anh nhưng chỉ nhận lại được sự im lặng từ anh..
- Không cản tôi lại sao? - Cô ngạc nhiên.
- Dù gì tôi nói, tiểu thư cũng chẳng bao giờ nghe. - Alpha nói với vẻ lạnh nhạt, hờ hững.
- Giữ tôi lại đi. - Cô nói một cách thẳng thắn với anh. - Nếu vậy..tôi sẽ nghe đấy.
- Tôi phải đi có việc vây giờ. Còn tiểu thư, đêm nay hãy ở nhà đi. - Anh nói một cách lạnh lùng, thờ ơ rồi bỏ đi.
Ra khỏi cánh cổng biệt thự, Alpha mới ngoái đầu nhìn vào trong một lúc, khuôn mặt cô rủ xuống, coi bộ rất buồn.
Nhưng anh chẳng còn cách nào khác, anh tự thấy rằng những hành động quan tâm anh dành cho cô đã đi quá xa rồi, anh không thể cho cô thêm hy vọng, nên đành phải rút lui trước, nên đành phải đối xử với cô như vậy.
Đúng là anh đã mở lời giữ cô lại, nhưng hoàn toàn là sự ép buộc, không hề tự nguyện. Là anh không hề quan tâm tới cô thật... Tường Vy đây bị ảo tưởng rồi.
Quá thất vọng, cô vẫn quyết định tới hộp đêm Musical để giải toả nỗi buồn. Đồng thời... người cô không nên gặp cũng ở đó.
Tường Vy đã khômg biết rằng lúc cô ra khỏi nhà thì đã có người theo dõi từ phía xa, và cũng vì vậy mà đã bám đuôi cô tới tận đây.
Thấy cô gái xinh đẹp tựa thiên thần ấy đang ngồi một mình trên quầy bar, anh liền tiến tới và ngồi ngay cạnh.
- Thiên thần sa ngã, em làm gì ở đây? - Anh ta giở giọng trêu cô.
Cô ngạc nhiên, và đồng thời cũng hơi say, cô quay sang nhìn anh với đôi mắt hờ hững.
- Chào. - Cô nói.
- Chào. - Anh ta bật cười. - Rất vui được làm quen với cô. Victor. - Anh nói rồi giơ tay ra.
Cô bắt lấy tay anh rồi nói bằng giọng điệu say xỉn.
- Tường Vy, xin chào.
- Tường Vy à? - Anh ngạc nhiên. - Tôi nghĩ là tôi cũng biết một người tên như vậy. - Victor cười nhếch mép.
- Ai? Người yêu anh à?
- Tôi không có người yêu. - Anh bật cười, nụ cười khiến cho bao cô gái phải đổ gục dưới chân anh.
Cô đưa mắt nhìn anh từ đầu tới chân, ngoại hình đẹp thế này, nói chưa có người yêu chẳng phải khó tin hay sao?
Hơn nữa, cách nói chuyện của anh ta, chẳng cần phải nói thêm câu nào nữa, cũng đủ để biết, anh ta là trai hư.
- Vậy sao? Cứ cho là tôi tin đi. - Cô bĩu môi rồi gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ chấp nhận.
- Haha. - Anh cười ngạo nghễ. - Chắc hẳn cô đây có chuyện phiền lòng? - Anh chống tay lên bàn, quay mặt sang nhìn cô.
- Không hẳn. - Cô nhấp một ngụm rượu rồi đưa mắt nhìn ra xa, vẻ phớt lờ.
- Không phiền nếu chia sẻ chứ? - Victor nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ nhàng, như có ý muốn dụ dỗ cô.
- Chuyện dài lắm. - Cô thẳng thừng trả lời.
Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, rồi đánh mắt nhìn cô đầy tự đắc.
- Đêm nay còn dài. - Anh nói mà như đang cười đắc chí, đồng thời rót thêm rượu cho cô.
_____
Căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy tối đen như mực, xung quanh có một, hai tên đứng canh phía ngoài.
Ông chủ của tập đoàn W, vừa giàu có lại còn keo kiệt, tính tình ngang ngược, vốn khó hợp tác cùng. Huống chi là làm ăn với người không có tính kiên nhẫn như ông Phúc Thạch. Lần này, coi bộ ông Phúc Thạch thật sự rất giận, hai bên có tranh cãi rồi.
Nghe đâu là bên tập đoàn W lần này đã giở giọng doạ nạt với bên Venela, không chịu làm ăn một cách chính đáng. Nếu không chịu hợp tác lần này, thì coi như không có lần thứ hai, bản tính của ông Phúc Thạch là vậy.
Như mọi khi, ông đã dùng đến con át chủ bài của mình, Alpha.
Căn biệt thự lần này anh sẽ phải đột nhập, xử lí ông ta bằng cách gọn nhẹ nhất. Hai tên gác cửa? Chuyện nhỏ thôi.
Anh tiến gần hơn với chỗ của hai tên đứng gác, anh mon men đi theo vách tường, ngó mặt ra quan sát chúng.
Chúng vẫn đứng im và nhìn bên này rồi nhìn bên kia, vẻ mặt tinh bơ, không hề biết chuyện gì. Anh liền tìm chỗ bám trên bức tường rồi trèo lên một cách nhẹ nhàng, cố gắng không gây tiếng động.
Khi lên được độ cao 3m so với mặt đất, anh đứng được trên một khung cửa sổ trên tầng 2. Có chỗ đứng, anh liền mon men tiếp tới trên đầu chúng, hai tên ngu ngốc vẫn chưa biết gì. Anh giơ hai cổ tay xuống phía chúng, nhắm một mắt căn thật chuẩn vị trí của cả hai tên rồi nhẹ bấm một cái nút nhỏ phía dưới cổ tay.
Ngay trong tích tắc, hai viên đạn siêu nhỏ được bắn ra từ nòng súng, ẩn trong ống tay áo của anh đã găm vào đỉnh đầu chúng, chúng đổ nhào ngay tức khắc.
Quá đơn giản, anh tiếp tục đột nhập vào tầng 2 của căn nhà bằng đường cửa sổ. Chuyện phá khoá mấy thứ vặt vãnh này, anh chỉ làm trong vài ba giây rồi xong.
Anh đặt chân lên hành lang tầng hai, ngó ngang nhìn xung quanh, hết sức cẩn thận. Anh đi như lướt trên mặt sàn, không hề có chút động tĩnh nào.
Mở cửa nhẹ nhàng rồi nhìn vào trong, đây chính là phòng của ông ta. Tội nghiệp, lỡ chọc giận nhầm người mà không hề hay biết, vẫn còn an tâm say giấc nồng thế này.
Anh tiến đến gần ông ta hơn, đứng trước mặt ông ta và giơ cổ tay lên trước mặt ông. Bất giác, không hiểu vì sao, ông bỗng giật mình tỉnh giấc, thấy anh đang ngay trước mặt, liền mở to mắt và há miệng định kêu lên, nhưng... ông nào thể nhanh bằng anh cho được.
Một phát đạn xuyên cổ họng, khiến ông chết còn không nhắm mắt. Nhanh, gọn, nhẹ, anh liền quay lưng bỏ đi.
Căn nhà hình như không có thêm ai nữa, cậu ấm của W đi chơi đêm mà không về sao, ở cùng Ngọc Libh? Chẳng hiểu vì gì, cứ nghĩ tới hắn ta thôi là anh lại có cảm giác rất lạ, như là một sự ganh ghét gì đó, không thể yên lòng.
Nhưng không phải suy nghĩ nhiều, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, giờ thì về thôi.
____
- Cô say quá rồi nhỉ? - Giọng Victor trở nên nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về Tường Vy với vẻ mãn nguyện, anh đã chuốc cho cô đủ say rồi, những chuyện cần biết cũng đã biết hết.
- Chưa có say! Tôi không có muốn về nhà! - Cô nhắm tịt mắt, miệng nói bâng quơ, không hề ý thức được hành động của mình.
Victor nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô mà thầm thấy cô đúng là còn quá trẻ con.
Anh lấy từ trong túi của Tường Vy một chiếc điện thoại, cô đã quá say, nên đã gục mặt xuống bàn, anh dễ dàng mượn ngón tay cô để mở khóa vân tay của chiếc điện thoại ấy.
Victor lấy số điện thoại của Alpha trong máy mình để nhập vào máy cô, đã 6 năm rồi nhưng anh chưa hề xóa nó đi.
Thật tình cờ, khi nhập số Alpha vào trong máy của cô tiểu thư thì anh chợt thấy nó đã được lưu sẵn từ trước, thật quá may mắn.
Victor đưa số máy đó cho người chủ quầy bar và bảo anh ta gọi cho số này để đưa cô gái này về. Sau đó anh liền đứng dậy và trở về khách sạn của mình.
Alpha sau khi trở về căn biệt thự để nghỉ ngơi thì bất chợt nhận được một cuộc gọi từ số lạ, liền bắt máy và lắng nghe, ngay sau đó lại nhanh chóng bắt taxi để đến đón cô về.
____
Victor trở về phòng khách sạn liền bước vào phòng tắm luôn. Chút men rượu ngấm vào cơ thể anh bởi lúc này có cùng uống với Tường Vy khiến anh càng suy nghĩ nhiều hơn.
Anh đã biết được một số chuyện từ cái miệng của Tường Vy. Chuyện Alpha được giao nhiệm vụ trông nom cô, và trong mắt cô bé 18 tuổi này vẫn chỉ biết cha mình là chủ tịch của một tập đoàn lớn, còn về thân phận thật sự của cha mình thì cô bé có vẻ như chưa biết gì.
Hay thậm chí khi anh hỏi vài câu liên quan tới Alpha, cô bé lại lúng túng, ngay cả trong khi say. Khi đó anh biết cô bé đã có tình cảm với cậu ta.
Tuy bận bịu với kế hoạch của riêng mình, anh vẫn không ngừng nghĩ đến người con gái đang cách xa anh hơn nghìn dặm ấy. Mọi người đã mở rộng phạm vi tìm kiếm sang các khu vực xung quanh. Đã gần một tuần kể từ lúc ấy rồi, có lẽ cô sợ lắm...
____
Alpha đưa cô trở về phòng, lúc này thì cô đã ngủ say thật rồi. Đắp chăn lên cho cô, rồi anh trở về phòng luôn.
Nhưng dường như đã có một sợi dây vô hình trói anh ở lại bên cô, anh như không thể rời khỏi cô trong giây lát.
Quay lưng lại và ngắm nhìn cô ngủ, lòng anh như được xoa dịu một phần nào đó.
Cô gái này, đã đem lại cho anh một cảm giác gì đó, một cảm giác mà anh chưa từng có, chưa từng cảm nhận được một lần nào trong đời.
Ngọc Linh, ai mà ngờ cô ta lại đối xử với cô như vậy, mang hai chữ "bạn thân" mà lại giả tạo và khốn nạn với nhau quá.
Còn Alpha... đêm qua, anh ta có được coi là người hùng của cô không? Anh đã rất quan tâm tới cô phải không...?
Cô đã cảm nhận được điều đó thông qua hành động của anh, cho dù anh chẳng nói câu gì với cô, cũng chẳng biểu lộ cảm xúc gì. Sao anh lại làm vậy?
Như vậy là quan tâm, lo lắng cho người ta rồi chứ bảo vệ và trông nom cái gì nữa?
Thật kì lạ, kể từ giây phút ấy, cô đã không thể ngừng nghĩ về anh ta, không thể gạt anh ra khỏi tâm trí...
Hai chữ "Alpha", à không, cái tên "Alpha" như đã hằn sâu vào trong suy nghĩ của cô rồi...
Sau khi vệ sinh cá nhân, cô ra ngoài phòng khách để ngồi xem tivi, dù trong phòng cô cũng có tivi riêng, nhưng cô vẫn muốn ra đây. Liệu đây có phải cái cớ quá lộ liễu... để được ngóng trông anh?
Bỗng có tiếng cổng mở ra, biết anh về, cô liền đứng dậy và ra chỗ cửa để "đón" anh với bộ mặt hí hửng như bắt được vàng.
Nhưng nụ cười trên môi cô tắt hẳn khi thấy khuôn mặt bầm tím, trầy xướt và đầy máu của anh. Hoảng sợ vô cùng, cô liền hỏi anh tới tấp.
- Gì vậy? Anh bị cướp sao? Chuyện gì vậy? - Cô hốt hoảng hỏi anh.
Anh không trả lời mà chỉ trốn tránh cô, thẳng thừng bước vào phòng.
- Trả lời đi! - Cô hét lên như muốn níu anh lại. - Có người lo đấy... - Cô hạ giọng xuống nói nhỏ nhẹ với anh.
Anh dừng chân lại, tưởng như để trả lời cô bằng một câu trả lời tử tế, để đáp lại sự tò mò của cô, nhưng không.
- Tiểu thư, phiền phức lắm. - Anh ngoái đầu nói với cô rồi lạnh lùng bỏ đi.
Chẳng biết vì sao, mà hà cớ chi cô lại cảm thấy hụt hẫng trong lòng. Nó không giống với cảm giác bị người khác từ chối, nó giống như bị một người thật sự quan trọng với mình gạt bỏ mình vậy...
Ngồi nghỉ trong phòng không lâu, anh đã nhận được một cuộc gọi tới từ ông chủ...
- Đêm nay tới xử tên giám đốc của tập đoàn W ngay, hắn làm ta mất kiên nhẫn rồi! - Ông tức giận nói với anh.
- Vâng... - Anh vẫn tuân lệnh ông, coi như chưa có chuyện gì xảy ra. - Hắn đã làm gì sao ạ?
- Không phải việc của cậu. - Nói rồi ông cúp máy ngay lập tức.
Đúng là không phải việc của anh, việc của anh chỉ là giết người mà thôi, còn tất cả những việc khác, anh không được phép biết tới.
Với lại giám đốc của tập đoàn W? Chẳng phải là bố của anh chàng hôm qua đã làm Tường Vy phải khóc sao?
____
Tường Vy hoàn toàn thấy lo lắng cho anh, không biết vì sao mà mặt anh lại trở nên như vậy, hỏi cũng chẳng thèm nói...
Suốt cả ngày, từ sáng tới tối anh cũng chẳng ra khỏi phòng chút nào. Liền nghĩ tới một cách khá là..quái. Anh ở đây để bảo vệ cô, để ngăn cản cô làm những việc sai trái như lên những hộp đêm và tụ tập với đám bạn hư. Anh sẽ phải ra khỏi căn phòng đó và ngăn cản cô, nếu như cô làm y như vậy.
Lập tức quay trở lại phòng để thay quần áo, sẵn sàng đi những hộp đêm đó. Trong lúc ấy, anh đang ngồi về phía bàn làm việc, mở chiếc vali đen ra ngay trước mặt. Trong đó có rất nhiều vũ khí nguy hiểm. Anh lấy ra hai chiếc băng da và bó chúng vào cổ tay.
Chúng không phải những chiếc băng da bình thường, trên đó có gắn những khẩu súng nhỏ, nhưng những viên đạn mà nó bắn ra thì có sát thương không hề nhỏ chút nào.
Đồng thời anh cũng trang bị những khẩu súng và dao lên trên người, tất cả đều được giấu kín bên trong quần áo của anh, hầu như không ai biết được.
Anh bước ra khỏi phòng và sẵn sàng đi làm nhiệm vụ của mình, đồng thời cũng là lúc cô từ trên cầu thang bước xuống, đồ mà cô đang mang trên người, đúng nghĩa là thiếu vải.
Nhưng thật thất vọng và hụt hẫng, anh biết là cô mặc thế này để đi đâu, vậy mà cũng không thèm ngoái đầu lại hay nói một câu nào, chỏ thẳng thừng đi về phía cổng chính.
- Anh đi đâu? - Cô tò mò.
- Không phải việc của tiểu thư. - Anh thản nhiên trả lời.
- Tôi sẽ đi bar đó. - Cô vênh mặt lên, vẫn giả bộ kiêu kì và khiêu khích anh nhưng chỉ nhận lại được sự im lặng từ anh..
- Không cản tôi lại sao? - Cô ngạc nhiên.
- Dù gì tôi nói, tiểu thư cũng chẳng bao giờ nghe. - Alpha nói với vẻ lạnh nhạt, hờ hững.
- Giữ tôi lại đi. - Cô nói một cách thẳng thắn với anh. - Nếu vậy..tôi sẽ nghe đấy.
- Tôi phải đi có việc vây giờ. Còn tiểu thư, đêm nay hãy ở nhà đi. - Anh nói một cách lạnh lùng, thờ ơ rồi bỏ đi.
Ra khỏi cánh cổng biệt thự, Alpha mới ngoái đầu nhìn vào trong một lúc, khuôn mặt cô rủ xuống, coi bộ rất buồn.
Nhưng anh chẳng còn cách nào khác, anh tự thấy rằng những hành động quan tâm anh dành cho cô đã đi quá xa rồi, anh không thể cho cô thêm hy vọng, nên đành phải rút lui trước, nên đành phải đối xử với cô như vậy.
Đúng là anh đã mở lời giữ cô lại, nhưng hoàn toàn là sự ép buộc, không hề tự nguyện. Là anh không hề quan tâm tới cô thật... Tường Vy đây bị ảo tưởng rồi.
Quá thất vọng, cô vẫn quyết định tới hộp đêm Musical để giải toả nỗi buồn. Đồng thời... người cô không nên gặp cũng ở đó.
Tường Vy đã khômg biết rằng lúc cô ra khỏi nhà thì đã có người theo dõi từ phía xa, và cũng vì vậy mà đã bám đuôi cô tới tận đây.
Thấy cô gái xinh đẹp tựa thiên thần ấy đang ngồi một mình trên quầy bar, anh liền tiến tới và ngồi ngay cạnh.
- Thiên thần sa ngã, em làm gì ở đây? - Anh ta giở giọng trêu cô.
Cô ngạc nhiên, và đồng thời cũng hơi say, cô quay sang nhìn anh với đôi mắt hờ hững.
- Chào. - Cô nói.
- Chào. - Anh ta bật cười. - Rất vui được làm quen với cô. Victor. - Anh nói rồi giơ tay ra.
Cô bắt lấy tay anh rồi nói bằng giọng điệu say xỉn.
- Tường Vy, xin chào.
- Tường Vy à? - Anh ngạc nhiên. - Tôi nghĩ là tôi cũng biết một người tên như vậy. - Victor cười nhếch mép.
- Ai? Người yêu anh à?
- Tôi không có người yêu. - Anh bật cười, nụ cười khiến cho bao cô gái phải đổ gục dưới chân anh.
Cô đưa mắt nhìn anh từ đầu tới chân, ngoại hình đẹp thế này, nói chưa có người yêu chẳng phải khó tin hay sao?
Hơn nữa, cách nói chuyện của anh ta, chẳng cần phải nói thêm câu nào nữa, cũng đủ để biết, anh ta là trai hư.
- Vậy sao? Cứ cho là tôi tin đi. - Cô bĩu môi rồi gật đầu, khuôn mặt tỏ vẻ chấp nhận.
- Haha. - Anh cười ngạo nghễ. - Chắc hẳn cô đây có chuyện phiền lòng? - Anh chống tay lên bàn, quay mặt sang nhìn cô.
- Không hẳn. - Cô nhấp một ngụm rượu rồi đưa mắt nhìn ra xa, vẻ phớt lờ.
- Không phiền nếu chia sẻ chứ? - Victor nhìn cô bằng ánh mắt nhẹ nhàng, như có ý muốn dụ dỗ cô.
- Chuyện dài lắm. - Cô thẳng thừng trả lời.
Anh giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ, rồi đánh mắt nhìn cô đầy tự đắc.
- Đêm nay còn dài. - Anh nói mà như đang cười đắc chí, đồng thời rót thêm rượu cho cô.
_____
Căn biệt thự xa hoa, lộng lẫy tối đen như mực, xung quanh có một, hai tên đứng canh phía ngoài.
Ông chủ của tập đoàn W, vừa giàu có lại còn keo kiệt, tính tình ngang ngược, vốn khó hợp tác cùng. Huống chi là làm ăn với người không có tính kiên nhẫn như ông Phúc Thạch. Lần này, coi bộ ông Phúc Thạch thật sự rất giận, hai bên có tranh cãi rồi.
Nghe đâu là bên tập đoàn W lần này đã giở giọng doạ nạt với bên Venela, không chịu làm ăn một cách chính đáng. Nếu không chịu hợp tác lần này, thì coi như không có lần thứ hai, bản tính của ông Phúc Thạch là vậy.
Như mọi khi, ông đã dùng đến con át chủ bài của mình, Alpha.
Căn biệt thự lần này anh sẽ phải đột nhập, xử lí ông ta bằng cách gọn nhẹ nhất. Hai tên gác cửa? Chuyện nhỏ thôi.
Anh tiến gần hơn với chỗ của hai tên đứng gác, anh mon men đi theo vách tường, ngó mặt ra quan sát chúng.
Chúng vẫn đứng im và nhìn bên này rồi nhìn bên kia, vẻ mặt tinh bơ, không hề biết chuyện gì. Anh liền tìm chỗ bám trên bức tường rồi trèo lên một cách nhẹ nhàng, cố gắng không gây tiếng động.
Khi lên được độ cao 3m so với mặt đất, anh đứng được trên một khung cửa sổ trên tầng 2. Có chỗ đứng, anh liền mon men tiếp tới trên đầu chúng, hai tên ngu ngốc vẫn chưa biết gì. Anh giơ hai cổ tay xuống phía chúng, nhắm một mắt căn thật chuẩn vị trí của cả hai tên rồi nhẹ bấm một cái nút nhỏ phía dưới cổ tay.
Ngay trong tích tắc, hai viên đạn siêu nhỏ được bắn ra từ nòng súng, ẩn trong ống tay áo của anh đã găm vào đỉnh đầu chúng, chúng đổ nhào ngay tức khắc.
Quá đơn giản, anh tiếp tục đột nhập vào tầng 2 của căn nhà bằng đường cửa sổ. Chuyện phá khoá mấy thứ vặt vãnh này, anh chỉ làm trong vài ba giây rồi xong.
Anh đặt chân lên hành lang tầng hai, ngó ngang nhìn xung quanh, hết sức cẩn thận. Anh đi như lướt trên mặt sàn, không hề có chút động tĩnh nào.
Mở cửa nhẹ nhàng rồi nhìn vào trong, đây chính là phòng của ông ta. Tội nghiệp, lỡ chọc giận nhầm người mà không hề hay biết, vẫn còn an tâm say giấc nồng thế này.
Anh tiến đến gần ông ta hơn, đứng trước mặt ông ta và giơ cổ tay lên trước mặt ông. Bất giác, không hiểu vì sao, ông bỗng giật mình tỉnh giấc, thấy anh đang ngay trước mặt, liền mở to mắt và há miệng định kêu lên, nhưng... ông nào thể nhanh bằng anh cho được.
Một phát đạn xuyên cổ họng, khiến ông chết còn không nhắm mắt. Nhanh, gọn, nhẹ, anh liền quay lưng bỏ đi.
Căn nhà hình như không có thêm ai nữa, cậu ấm của W đi chơi đêm mà không về sao, ở cùng Ngọc Libh? Chẳng hiểu vì gì, cứ nghĩ tới hắn ta thôi là anh lại có cảm giác rất lạ, như là một sự ganh ghét gì đó, không thể yên lòng.
Nhưng không phải suy nghĩ nhiều, nhiệm vụ của anh đã hoàn thành, giờ thì về thôi.
____
- Cô say quá rồi nhỉ? - Giọng Victor trở nên nhẹ nhàng, ánh mắt nhìn về Tường Vy với vẻ mãn nguyện, anh đã chuốc cho cô đủ say rồi, những chuyện cần biết cũng đã biết hết.
- Chưa có say! Tôi không có muốn về nhà! - Cô nhắm tịt mắt, miệng nói bâng quơ, không hề ý thức được hành động của mình.
Victor nở một nụ cười nửa miệng, ánh mắt nhìn thẳng vào cô mà thầm thấy cô đúng là còn quá trẻ con.
Anh lấy từ trong túi của Tường Vy một chiếc điện thoại, cô đã quá say, nên đã gục mặt xuống bàn, anh dễ dàng mượn ngón tay cô để mở khóa vân tay của chiếc điện thoại ấy.
Victor lấy số điện thoại của Alpha trong máy mình để nhập vào máy cô, đã 6 năm rồi nhưng anh chưa hề xóa nó đi.
Thật tình cờ, khi nhập số Alpha vào trong máy của cô tiểu thư thì anh chợt thấy nó đã được lưu sẵn từ trước, thật quá may mắn.
Victor đưa số máy đó cho người chủ quầy bar và bảo anh ta gọi cho số này để đưa cô gái này về. Sau đó anh liền đứng dậy và trở về khách sạn của mình.
Alpha sau khi trở về căn biệt thự để nghỉ ngơi thì bất chợt nhận được một cuộc gọi từ số lạ, liền bắt máy và lắng nghe, ngay sau đó lại nhanh chóng bắt taxi để đến đón cô về.
____
Victor trở về phòng khách sạn liền bước vào phòng tắm luôn. Chút men rượu ngấm vào cơ thể anh bởi lúc này có cùng uống với Tường Vy khiến anh càng suy nghĩ nhiều hơn.
Anh đã biết được một số chuyện từ cái miệng của Tường Vy. Chuyện Alpha được giao nhiệm vụ trông nom cô, và trong mắt cô bé 18 tuổi này vẫn chỉ biết cha mình là chủ tịch của một tập đoàn lớn, còn về thân phận thật sự của cha mình thì cô bé có vẻ như chưa biết gì.
Hay thậm chí khi anh hỏi vài câu liên quan tới Alpha, cô bé lại lúng túng, ngay cả trong khi say. Khi đó anh biết cô bé đã có tình cảm với cậu ta.
Tuy bận bịu với kế hoạch của riêng mình, anh vẫn không ngừng nghĩ đến người con gái đang cách xa anh hơn nghìn dặm ấy. Mọi người đã mở rộng phạm vi tìm kiếm sang các khu vực xung quanh. Đã gần một tuần kể từ lúc ấy rồi, có lẽ cô sợ lắm...
____
Alpha đưa cô trở về phòng, lúc này thì cô đã ngủ say thật rồi. Đắp chăn lên cho cô, rồi anh trở về phòng luôn.
Nhưng dường như đã có một sợi dây vô hình trói anh ở lại bên cô, anh như không thể rời khỏi cô trong giây lát.
Quay lưng lại và ngắm nhìn cô ngủ, lòng anh như được xoa dịu một phần nào đó.
Cô gái này, đã đem lại cho anh một cảm giác gì đó, một cảm giác mà anh chưa từng có, chưa từng cảm nhận được một lần nào trong đời.
Tác giả :
Nhan_Trann