Tình Yêu Suốt Đời
Chương 275
Chương 275:
“Ở kia có sách, tự xem đi nhé. Tôi đi mở một cuộc họp."
Giản Đường ngạc nhiên nhìn Thẩm Tư Cương cứ như vậy mà đi ra khỏi văn phòng, để lại một mình cô ở đây.
Quan sát xung quanh, cách bố trí ở đây với ba năm trước, cũng không có khác biệt gì lớn, là kiểu cách mà người đàn ông đó vẫn luôn thích.
Liên tục hai đêm, ngủ ở trong phòng ngủ của người đó, cô đã hai đêm không hề chợp mắt rồi, ngồi xuống chiếc sô pha, một lúc sau, không kiềm chế được cơn buồn ngủ, liền dựa người vào chiếc sô pha cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Khoảng một tiếng sau đó, cánh cửa, lặng lẽ mở ra.
Người đàn ông đứng ở cửa, lọt vào mắt là hình ảnh người phụ nữ đang ngủ trên chiếc sô pha, anh bỗng cảm thấy ngạc nhiên, ngay lập tức, bước đến trước sô pha, cứ đứng ở trước sô pha, nhìn người phụ nữ ở trước mặt một hồi lâu, hình như là lạnh, nên người phụ nữ ở trên sô pha, ngủ không được ngon, cứ cuộn tròn người lại.
Ngón tay thon dài, cởi chiếc áo sơ mi ra, rồi đắp lên người của cô, vào lúc lại gần, thì nghe thấy một tiếng líu ríu.
“A Lộc.."
Ngón tay đang cầm chiếc áo sơ mi của anh ngay lập tức ngưng lại, trên khuôn mặt, được bao phủ bởi một làn sương lạnh.
Vân đang nhớ nhung Lục Thâm à…
€ó một chút chế giêu, khóe môi của người đàn ông hơi hơi mím vào.
Vậy Tiêu Hằng là sao đây?
Giữa Lục Thâm và Tiêu Hằng là quan hệ gì, Thẩm Tư Cương biết rất rõ.
Đôi mắt của người đàn ông có chút Thẩm tĩnh, liền hỏi dò: “A Lục là… Lục Thâm sao?"
“A Lộc… tôi xin lỗi…"
Đương nhiên, Giản Đường đang ở trong giấc mơ, sẽ không trả lời câu hỏi của Thẩm Tư Cương.
Chau mày lại, đột nhiên, Thẩm Tư Cương đứng dậy bước ra khỏi văn phòng, đến một phòng hội nghị nhỏ ở bên cạnh, rút chiếc điện thoại ra, gọi điện thoại cho Lục Thâm: “Là tôi, Thẩm Tư Cương"
Trong đôi mắt của Lục Thâm đang bận rộn hiện lên vẻ kinh ngạc: “Chủ tịch Thẩm tìm đến chắc chản là có việc quan trọng rồi, chủ tịch Thẩm mời nói" Anh cũng không nhiều lời, liền hỏi thẳng.
Thẩm Tư Cương lại càng thẳng thắn hơn: “Anh và Giản Đường là quan hệ gì?"
Câu hỏi này nói ra, thực ra có chút kỳ lạ.
Một người vững vàng như Lục Thâm, cũng phải đơ ra một lúc, rồi mới nói: “Có duyên phận được gặp mặt một lần."
Trong lòng nghĩ, sao Thẩm Tư Cương đột nhiên lại hỏi như vậy.
Ngay lập tức, lại nghe được tiếng đối phương nói ở trong điện thoại: “Duyên phận gặp mặt một lần của giám đốc Lục, cái duyên phận này có chút sâu đậm đấy, sâu đậm đến mức mấy lần Giản Đường ngủ mơ đều phải gọi tên ‘A Lục"
“Khụ! Khụ khụ khụ khụ…" Lục Thâm đang uống nước ngay lập tức bị sặc, vội vàng nói: “Chủ tịch Thẩm, lời nói như vậy, không thể nói linh tỉnh được. Cô Giản là người mà Tiêu Hằng thích. Phải tôn trọng đối tượng của bạn bè chứ. Lục Thâm tôi chưa bao giờ nghĩ tới sẽ đi cạy góc tường của bạn thân cả"
“Anh vừa nói, cô Giản gọi tên tôi trong giấc mơ sao?" Nếu như không hiểu sai, thì “A Lục" là chỉ anh đúng chứ? Vẻ mặt của Lục Thâm bỗng trở nên kỳ lạ… Khụ khụ khụ, chẳng lẽ sức hấp dẫn của mình lại lớn đến như vậy? Trừ hôm Tiêu Hằng đưa Giản Đường đi đến nơi hẹn ra, thì anh và Giản Đường, cũng chỉ gặp mặt nhau được một lân đó.
“Thẩm Tư Cương, cô ấy thực sự đã gọi “A Lục"
sao?" Thực sự là nếu tò mò quá mức, thì Lục Thâm chẳng khác gì đang tìm đường chết.
Chưa nói xong, người ở đầu dây bên kia, liền cúp máy.
“Này? Này? Thẩm Tư Cương, anh vẫn chưa trả lời tôi!"
Đầu dây bên kia, Thẩm Tư Cương thẳng thắn cúp máy.
Anh đã không phải là lần đầu tiên nghe thấy người phụ nữ kia gọi lên hai chữ “A Lục" này trong mơ rồi, nếu như không phải Lục Thâm… Thì là ai chứ?