Tình Yêu Suốt Đời
Chương 169
Chương 169:
“Bốp!"
Một tiếng bạt tai, ở trong cái lõi thang bộ tăm tối này, vang lên vô cùng rõ rệt.
“Cái tát này của cô thật mạnh"
Bàn tay của Giản Đường đang run rẩy, nhưng đôi mắt lại rất kiên định, có chút thích thú khi được trả thù: “Cậu chủ Kane thích rắc muối lên vết thương của người khác như vậy, bây giờ cậu chủ Kane có lẽ đã biết rôi chứ, rắc muối lên vết thương, thực sự rất đau."
Nói xong, cô cũng không quan tâm Kane có phản ứng gì, tức giận quay người, bước chân chậm rãi, đi lên trên tầng.
Kane vân đứng ở đó, bàn tay sờ lên khuôn mặt vừa bị đau, không đuổi theo, chỉ là ánh mắt lóe lên chút ánh sáng không rõ ràng, cứ nhìn theo bóng lưng của cô, cho đến khi biến mất trong tâm mắt của mình.
Anh đi xuống tầng, đi ra khỏi khu kí túc xá, ngồi lên chiếc ô tô đỗ ở bên đường, khuôn mặt đau đến nóng cả lên.
Anh lại sờ lên mặt rồi “Xuýt xoa" một tiếng, “Thật là đau."
Cầm điện thoại lên, không quan tâm bây giờ là mấy giờ, trực tiếp gọi điện thoại cho Lục Thâm.
“Cậu có biết bây giờ là mấy giờ rồi không?"
Đầu bên kia điện thoại, truyền đến một tiếng chất vấn khó chịu.
Kane không quan tâm, rồi nói với người ở đầu dây bên kia: “Tớ bị đánh rồi"
“Đối phương có lai lịch gì? Có mấy người, có thể đối phó được không?" Nói xong, trong điện thoại truyền đến âm thanh mặc quần áo sột soạt.
“Một người"
“Một người?" Lục Thâm giơ điện thoại lên, chau mày… Ai? Có thể một mình đấu lại Kane, ở thành phố S này, trong đầu của Lục Thâm, nghĩ đến một người có thể, nghĩ đi nghĩ lại, do dự một hồi: “… Thẩm Tư Cương?"
Không phải anh xem thường người khác, những chuyện đánh người như thế này, không chỉ phải nhìn vào sức mạnh, mà còn phải nhìn vào thực lực ở đẳng sau.
Thân phận của Kane, năm ở đâu, hơn nữa sức mạnh của Kane từ trước đến giờ đều rất tốt.
Người có thể đánh được Kane, nếu không có hoàn cảnh như vậy, thì cũng không được.
“Không phải, tớ bị tát một cái."
.." Bị tát…một cái? Có nghe thế nào, cũng không giống phong cách khi đánh nhau giữa những người đàn ông: “…Là ai đã tát?" Trong lòng Lục Thâm cảm thấy kì lạ.
“Con thú săn, chính là con thú săn mà tớ đã từng nhắc đến với cậu, A Thâm, tớ càng lúc càng có hứng thú với con thú săn này rồi, nếu như…
nếu như cũng có thể từ trên cơ thể của cô ấy, khắc xuống một vết thương khắc cốt ghi tâm, ngay cả chạm cũng không thể chạm vào ấy…"
Chưa nói hết câu, liền bị Lục Thâm ngắt lời: “Kane, cậu biết cậu đang làm gì!" Lục Thâm nghiêm túc đến độ trước giờ chưa từng có: “Cậu đang chơi đùa với lửa!"
“Được rồi, tớ phải lái xe, cúp máy đây."
“Cậu mau dừng tay lại, có nghe thấy không, mau dừng…" Lời của Lục Thâm, chỉ nói được một nửa, thì nghe thấy cuộc gọi chuyển thành tiếng bận “tút tút tút…".
Anh cầm chiếc điện thoại trên tay, ra sức ném mạnh xuống giường.
Một con thú săn?
Một con thú săn, lại có thể khiến cho Kane trở nên bất thường như vậy sao?
Chí ít, anh cũng chưa từng nhìn thấy Kane, vì một con “thú săn" nào đó, mà trở nên bất thường như vậy!
“Ôi trời ~I" Lục Thâm tức giận chửi một câu, nhìn vào chiếc điện thoại đang ở trên giường, rồi lại cầm điện thoại lên, nhắn cho Kane một tin nhắn: Mau dừng tay lại! Đừng để bản thân trở thành tới Đúng lúc Kane dừng đèn đỏ, tiện tay mở mục tin nhăn ra, sau khi xem xong, miệng chế giêu một câu: “Dừng tay? Con thú săn càng lúc càng thú vị, thì sao có thể dừng tay?"
Đến mức câu nói “Đừng để bản thân trở thành tớ" của Lục Thâm, Kane càng không để tâm đến.
Lục Thâm là Lục Thâm, anh ấy là anh ấy, Lục Thâm có tâm, anh ấy không có tâm.
Ấn vào một nút, nóc của chiếc xe liền mở ra, dưới tốc độ này của xe, gió thổi tấp vào mặt, trên con đường đêm khuya trống trải, Kane đối mặt với gió, nhìn vào con đường trống trải hét lên: dust only gamel Kane Feloch, chỉ cần săn thú, chỉ có trò chơi, không có tâm.