Tình Yêu Mau Biến Dùm!
Chương 8 Góc nhìn của bạn giản trinh
Sau khi Lão Ngũ nơm nớp hát xong 1 bài, nhìn nữ vương đại nhân ngồi ở giữa ghế sô pha, không lên tiếng, nhanh chóng thở dài 1 hơi, tranh thủ lau mồ hôi đang chảy xuống dưới, lau vào nhóm anh em chim cút đang cúi đầu.
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng lẩm bẩm “Làm ơn đừng gọi tôi, làm ơn đừng gọi tôi", mới vừa cầu nguyện xong, cảm giác có ánh mắt nhìn về phía mình, nhất thời hoa cúc như thắt lại. 1 giây sau, tôi nghe thấy tiếng nói của Giản nữ vương, cô ấy bảo: “Lão Cửu, chú ra hát 1 bài cho chị nghe đi"
Tôi có chút muốn khóc, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra 1 nụ cười: “A….Em…em hát khó nghe lắm….."
Giản nữ vương dửng dưng ngồi trên ghế sô pha, cả cái ghế rộng như vậy mà chỉ mình cô ấy ngồi, tư thế như 1 lão đại. Mấy người chúng tôi đều chen chúc ngồi ở góc tường, thành ra chỗ Giản nữ vương có 1 không gian rất lớn.
Chân cô ấy vẫn còn giẫm chân đôi giày cao gót màu đỏ, đá đá chiếc ly thủy tinh trước mặt, lập tức đã có người mang rượu đến rót. Tôi vừa nhìn Giản nữ vương uống rượu vừa muốn khóc. Đừng mà, làm ơn đừng uống nữa, hiện tại đã đủ đáng sợ rồi, uống hết chắc cô ấy chơi bọn tôi đến chết đi sống lại mất!
Thành thật mà nói, mấy phú nhị đại tụi tôi ra ngoài chơi, trước giờ chưa từng sợ ai, nhưng vị Giản nữ vương trong hội của chúng tôi rất…. thần kỳ. Cha cô ấy rất lợi hại, cả cô cũng làm cho người ta 1 lời khó nói hết, tóm lại thì cả đám tụi này đều là mấy thiếu gia nhà giàu, ngang ngược tùy tiện, nhưng ở đây chưa có ai chưa bị Giản nữ vương đánh, đều sợ đến độ phải trở thành em trai của cô.
Tôi cũng vậy, nhớ 10 năm trước, tôi vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, to gan lớn mật mơ ước sắc đẹp của Giản nữ vương, thiếu chút nữa là bị đánh cho tàn phế, để lại bóng ma tâm lý sâu sắc, đến bây giờ, mỗi lúc nhìn cô ấy xắn tay áo lên là tôi lại theo bản năng mà run rẩy.
Trưởng thành hơn, Giản nữ vương không còn ngang ngược như trước nữa, ít nhất cô ấy cũng không tùy tiện đánh người, thế nhưng đấy là lúc bình thường, nếu mà say thì mức độ đáng sợ của Giản nữ vương sẽ kinh khủng lắm, không đứa nào có thể khống chế trạng thái cuồng bạo của cô ấy.
1 đám đàn ông bị cô ấy làm sợ đến mức vậy, nói ra cũng thật mất mặt, nhưng nhiều lần chúng tôi cũng nỗ lực phản kháng, kết quả là ba phen mấy bận bị chỉnh lại, qua nhiều năm như thế cũng đành chấp nhận số phận. Cũng may là Giản nữ vương không thường xuyên hành hạ chúng tôi cho lắm, bình thường cô ấy luôn ở trong trạng thái cuồng công việc, trên căn bản là nhớ không nổi tụi tôi rồi, nhưng mỗi khi tâm tình không tốt, bọn tôi toang là cái chắc.
Ngày hôm nay cũng thế, không biết người nào dám chọc giận Giản nữ vương của chúng ta, buổi tối cô ấy gọi điện thoại bảo muốn cả đám đi uống rượu cùng, không còn cách nào khác, mấy anh em bất kể là đang đi ngủ hay tán gái, thậm chí có đứa đang ở nước ngoài, đều phải về cùng chị đại uống rượu. Chỉ sợ không về kịp sẽ làm cô ấy tức giận, lần sau gặp mặt sẽ biểu diễn vài cú đánh đáng sợ. Sức lực của Giản nữ vương rất lớn, đánh người vô cùng đau, cô ấy đã từng luyện tập, cả cái giày cao gót kia đá lên người cũng rất đáng sợ, còn có thể trực tiếp đâm thủng đầu người – đừng hỏi tôi làm sao mà biết, mỗi lần cùng Giản nữ vương uống rượu tôi đều muốn mua sớm bảo hiểm.
Sau khi Giản nữ vương uống say, hoàn toàn không có vẻ say rượu, chỉ có thể dựa vào nụ cười biến thái kia mà nhìn ra tâm trạng tốt hay không. Ngày hôm nay uống được 1 lúc, Giản nữ vương đột nhiên muốn nghe nhạc, bắt chúng tôi hát cho cô ấy nghe, hát thôi thì không nói làm gì, thế nhưng nếu hát không làm hài lòng thì phải ngồi bên cạnh nghe Giản nữ vương dạy dỗ cẩn thận – đây quả thực khiến người ta muốn chết mà!
“Nhanh lên đi" Giản nữ vương lại nói thêm, tôi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của cô ấy, suýt thì tè ra quần, nhanh chóng chạy lên bục, hát đến độ tê tâm liệt phế.
Hoàn hảo, vận khí hôm nay của tôi không tồi, Giản nữ vương không làm gì tôi, tôi xuống bục, tiếp tục trở thành con chim cút trong hội kia. Giản nữ vương đánh giá chúng tôi 1 hồi, ánh mắt kia giống như cái rây đang rây đậu vậy, vô cùng áp lực.
Cô ấy nhìn đi nhìn lại, chỉ tay về phía sau ghế sô pha: “Sao không thấy Thập Nhị đâu?"
Vừa nãy Thập Nhị bị cô ấy uống rượu trêu chọc, sợ đến độ chạy vào nhà WC, đến giờ vẫn chua ra, không chừng cậu ta trốn trong đấy không dám ra mất. Tiểu tử này chết chắc rồi!
Thế nhưng Giản nữ vương cũng không nói gì thêm, hình như cô ấy không có hứng, đứng lên bẻ bẻ cổ, nói: “Chị đi nhà vệ sinh đây, mấy chú cứ tiếp tục đi"
Chờ cô ấy đóng cửa, mọi người trong phòng đều không hẹn mà cùng thở dài thả lỏng. Mẹ ơi, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn rồi.
Nhưng mà, 1 lúc lâu vẫn chưa thấy Giản nữ vương trở lại, lúc này, có người hỏi 1 câu: “Không lẽ Giản nữ vương đi WC là để đánh Thập Nhị?"
“Chắc không phải đâu, Thập Nhị trốn trong nhà vệ sinh nam mà"
Tôi cười ha ha. “Mày nghĩ Giản nữ vương sẽ không bước vào nhà vệ sinh nam à?"
Chúng tôi nhìn nhau, đều không lên tiếng. Cả đám đều biết, nếu Giản nữ vương muốn đánh người, thì ngay cả đối phương đang ở trên mặt trăng cũng sẽ bay lên đánh, nói chi là nhà vệ sinh nam, kể cả lúc này trong đấy đang đầy đàn ông đang giải quyết, Giản nữ vương cũng sẽ mặt không đổi sắc bước vào, tìm người làm cô ấy tức giận rồi đè đầu tên đó vào bồn tiểu.
Đại khái mọi người đều đang tưởng tượng bộ dạng thê thảm của Thập Nhị, có người nhỏ giọng hỏi: “Hay chúng ta đi nhìn đi?"
Tuy rằng trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng nghĩ tới tiểu Thập Nhị sống chết không rõ, chúng tôi liền đem tình anh em đi vào nhà WC, còn chưa đi đến đã nghe thấy giọng nói ma quỷ của Giãn nữ vương.
Bình tĩnh mà nói, giọng của Giản nữ vương rất êm tai, nhưng chúng tôi đều bị cô ấy đầu độc, hoàn toàn không còn cảm xúc gì với vóc dáng cũng như giọng nói của cô ấy nữa. Nghe Giản nữ vương ôn nhu nói chuyện như vậy, bất giác cảm thấy tóc gáy phía sau đang dựng đứng.
“Làm sao thế, không phải muốn làm 1 phát sao? Ban nãy hài lòng chứ, làm phát nữa không?" Giản nữ vương đứng ở nhà vệ sinh cách đó không xa, 1 chiếc giày cao gót dẫm lên tay 1 người đàn ông, một tay còn lại nhét chiếc giày thứ 2 vào miệng cậu ta. Người đàn ông đó nước mắt giàn giụa, vẻ mặt sợ hãi không nói nên lời, vừa vùng vẫy vừa khóc.
Không biết đấy là ai, không phải tiểu Thập Nhị. Tôi thở phào 1 hơi, sau đó bất giác liền cảm thấy thương cảm cậu ta. Vừa nhìn cũng biết là bị mỹ sắc mê hoặc, mở miệng đùa giỡn Giản nữ vương. Cái giá phải trả của việc đấy rất thê thảm, đặc biệt trong lúc tâm trạng cô ấy không tốt, nhất định chính là muốn chết.
Trạng thái cuồng bạo của Giản nữ vương lúc say rất đáng sợ, địch ta chẳng phân biệt nổi, cả đám chúng tôi nhìn xa xa, không 1 người nào dám đi đến ngăn cản. Lão Tam do dự 1 chút, hỏi tôi: “Có nên ngăn cản hay không, chứ cứ tiếp tục như vậy là chết người tới nơi"
Tôi nhìn vẻ mặt của cậu ta: “Sao thể, mày biết người đàn ông kia à?"
Vẻ mặt lão Tam có chút phức tạp, 1 lát sau liền nói: “Hình như là em họ tao"
Vừa nói xong, mọi người đều đứng cách xa tên đó, lão Tam run lên, khóc không ra nước mắt: “Tôi phạm phải cái nghiệt gì thế này!"
Lão Bát bỗng vỗ vỗ đầu mình 1 cái, lấy di động ra: “Tao có biện pháp, gọi cho Như Lai Phật Tổ, cầu xin cô ấy đến ngăn Giản nữ vương"
“Người nào cơ?"
“Làm gì có ai có thể ngăn Giản nữ vương, mày gạt người cũng vừa vừa thôi chớ"
“Không lẽ là….Giang Du?" Tôi nói xong, mấy anh em bên cạnh đều yên lặng không chớp mắt, sau đó nhìn về phía lão bát, luôn miệng hỏi: “Không phải chứ, là thật à? Cái cô Giang Du trong truyền thuyết kia, làm sao mà mày có số của người ta?"
Lão Bát nghiêm túc: “Đây là bí mật" Sau đó, cậu ta gọi cho đối phương, không bao lâu, điện thoại bắt máy, thế nhưng bên kia truyền đến 1 giọng nam chứ không phải nữ, hơn nữa còn có chút quen thuộc.
“Ai?" Giọng nam lạnh lùng
Lão Bát nghi ngờ đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, ai đây? Khóe miệng Lão Thất giật 1 cái: “Hình như là….Thành tổng" Tay Lão Bát run lên, nhanh chóng cúp điện thoại tìm đường sống.
“Làm sao giờ?" Mọi người nhìn Giản nữ vương đang giẫm lên đùi của người đàn ông kia, cảm giác phía dưới mát lạnh.
“Hay là, gọi lại đi?"
Lão Bát khẽ cắn môi, lần thứ 2 gọi điện, lúc này thì nghe thấy giọng nữ, cậu ta kể lại mọi việc, cuối cùng cúp điện thoại, sau đó cả lũ ôm nhau bật khóc, cảm giác thắng lợi đang nhìn mình ở phía rạng đông kia.
Vài người đi tới cửa đứng chờ, thấy người đến thì lập tức hộ tống tới chỗ Giản nữ vương.
Chúng tôi cũng được nghe nhiều về cái người tên Giang Du kia, cũng chưa từng thấy qua, nhưng lúc này gặp mặt, tất cả đều cảm thấy hơi thất vọng, bởi vì cô ấy rất bình thường, chỉ là nhìn qua khiến người khác thoải mái, không thể so sánh với sắc đẹp của Giản nữ vương.
“Cô ấy thật sự có thể khuyên Giản nữ vương à?" Có người nói thầm, sau đó lập tức cắn ngược lại trong cổ họng.
Chúng tôi đều thấy, Giang du đi vào kéo Giản nữ vương đi, mà nữ vương đại nhân lúc vừa thấy cô ấy, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi như hoa, không phải nụ cười quỷ dị khi nhìn thấy chúng tôi mà là nụ cười khi nhìn thấy người mình yêu.
“Du Du, sao lại tới đây?" Giản nữ vương sửa lại mái tóc ngắn của mình, dứt khoát đá bay cái người đàn ông qua đường kia, bởi vì 1 chiếc giày vẫn còn nhét trong miệng tên đó, dính đầy nước bọt, đi lại không tiện, cô ấy liền vứt đôi giày đi, chân trần đến bên cạnh Giang Du, cúi đầu kề sát vào má Giang Du, ôn nhu nói: “Sao mặt lại lạnh thế này? Trúng gió sao? Sao ra ngoài mà không mặc áo khoác thế?"
Vừa nói cô ấy vừa cùng Giang Du ra khỏi nhà WC, thấy trên gạch men sứ có 1 chút nước đọng khả nghi, rất tự nhiên ôm eo Giang Du đi qua. Thái độ cực tốt, vẻ mặt dịu dàng, động tác thanh lịch khiến người ta nhìn mà than thở, tôi với mấy anh em nhìn cảnh này, cằm đều rớt hết cả xuống.
Giang Du nắm tay Giản nữ vương, không đánh giá gì hành vi vừa nãy của cô ấy, chỉ nói: “Cũng muộn rồi, trở về thôi, ăn cơm tối chưa?"
“Vẫn chưa" Giản nữ vương tỏ vẻ ủy khuất, khom người dựa đầu vào vai Giang Du, cô ấy quá cao, tư thế này nhìn thật buồn cười, nhưng chúng tôi chẳng đứa nào dám cười, chết như chơi đấy.
“Về ăn cơm đi, có phần cơm đấy" Giang Du nói.
“Được" Giả nữ vương quên mất bọn tôi rồi, phóng khoáng đem Giang Du đi mất.
Moi người im lặng hồi lâu, bỗng nhiên tất cả đều xông về phía Lão Bát, chặn cậu ta vào tường, hô lớn: “Nhanh! Mau đưa số của Như Lai Phật Tổ đây!"
“Số điện thoại bảo toàn số mệnh đấy, mau đưa cho tao đi!"
Tôi cầm di động, nghĩ thầm, thật tốt quá, sau này nhỡ không gánh nổi thì cũng có người cứu đỡ rồi.
Tôi mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, trong lòng lẩm bẩm “Làm ơn đừng gọi tôi, làm ơn đừng gọi tôi", mới vừa cầu nguyện xong, cảm giác có ánh mắt nhìn về phía mình, nhất thời hoa cúc như thắt lại. 1 giây sau, tôi nghe thấy tiếng nói của Giản nữ vương, cô ấy bảo: “Lão Cửu, chú ra hát 1 bài cho chị nghe đi"
Tôi có chút muốn khóc, nhưng vẫn miễn cưỡng nặn ra 1 nụ cười: “A….Em…em hát khó nghe lắm….."
Giản nữ vương dửng dưng ngồi trên ghế sô pha, cả cái ghế rộng như vậy mà chỉ mình cô ấy ngồi, tư thế như 1 lão đại. Mấy người chúng tôi đều chen chúc ngồi ở góc tường, thành ra chỗ Giản nữ vương có 1 không gian rất lớn.
Chân cô ấy vẫn còn giẫm chân đôi giày cao gót màu đỏ, đá đá chiếc ly thủy tinh trước mặt, lập tức đã có người mang rượu đến rót. Tôi vừa nhìn Giản nữ vương uống rượu vừa muốn khóc. Đừng mà, làm ơn đừng uống nữa, hiện tại đã đủ đáng sợ rồi, uống hết chắc cô ấy chơi bọn tôi đến chết đi sống lại mất!
Thành thật mà nói, mấy phú nhị đại tụi tôi ra ngoài chơi, trước giờ chưa từng sợ ai, nhưng vị Giản nữ vương trong hội của chúng tôi rất…. thần kỳ. Cha cô ấy rất lợi hại, cả cô cũng làm cho người ta 1 lời khó nói hết, tóm lại thì cả đám tụi này đều là mấy thiếu gia nhà giàu, ngang ngược tùy tiện, nhưng ở đây chưa có ai chưa bị Giản nữ vương đánh, đều sợ đến độ phải trở thành em trai của cô.
Tôi cũng vậy, nhớ 10 năm trước, tôi vẫn còn nhỏ không hiểu chuyện, to gan lớn mật mơ ước sắc đẹp của Giản nữ vương, thiếu chút nữa là bị đánh cho tàn phế, để lại bóng ma tâm lý sâu sắc, đến bây giờ, mỗi lúc nhìn cô ấy xắn tay áo lên là tôi lại theo bản năng mà run rẩy.
Trưởng thành hơn, Giản nữ vương không còn ngang ngược như trước nữa, ít nhất cô ấy cũng không tùy tiện đánh người, thế nhưng đấy là lúc bình thường, nếu mà say thì mức độ đáng sợ của Giản nữ vương sẽ kinh khủng lắm, không đứa nào có thể khống chế trạng thái cuồng bạo của cô ấy.
1 đám đàn ông bị cô ấy làm sợ đến mức vậy, nói ra cũng thật mất mặt, nhưng nhiều lần chúng tôi cũng nỗ lực phản kháng, kết quả là ba phen mấy bận bị chỉnh lại, qua nhiều năm như thế cũng đành chấp nhận số phận. Cũng may là Giản nữ vương không thường xuyên hành hạ chúng tôi cho lắm, bình thường cô ấy luôn ở trong trạng thái cuồng công việc, trên căn bản là nhớ không nổi tụi tôi rồi, nhưng mỗi khi tâm tình không tốt, bọn tôi toang là cái chắc.
Ngày hôm nay cũng thế, không biết người nào dám chọc giận Giản nữ vương của chúng ta, buổi tối cô ấy gọi điện thoại bảo muốn cả đám đi uống rượu cùng, không còn cách nào khác, mấy anh em bất kể là đang đi ngủ hay tán gái, thậm chí có đứa đang ở nước ngoài, đều phải về cùng chị đại uống rượu. Chỉ sợ không về kịp sẽ làm cô ấy tức giận, lần sau gặp mặt sẽ biểu diễn vài cú đánh đáng sợ. Sức lực của Giản nữ vương rất lớn, đánh người vô cùng đau, cô ấy đã từng luyện tập, cả cái giày cao gót kia đá lên người cũng rất đáng sợ, còn có thể trực tiếp đâm thủng đầu người – đừng hỏi tôi làm sao mà biết, mỗi lần cùng Giản nữ vương uống rượu tôi đều muốn mua sớm bảo hiểm.
Sau khi Giản nữ vương uống say, hoàn toàn không có vẻ say rượu, chỉ có thể dựa vào nụ cười biến thái kia mà nhìn ra tâm trạng tốt hay không. Ngày hôm nay uống được 1 lúc, Giản nữ vương đột nhiên muốn nghe nhạc, bắt chúng tôi hát cho cô ấy nghe, hát thôi thì không nói làm gì, thế nhưng nếu hát không làm hài lòng thì phải ngồi bên cạnh nghe Giản nữ vương dạy dỗ cẩn thận – đây quả thực khiến người ta muốn chết mà!
“Nhanh lên đi" Giản nữ vương lại nói thêm, tôi nhìn thấy ánh mắt tràn đầy sát khí của cô ấy, suýt thì tè ra quần, nhanh chóng chạy lên bục, hát đến độ tê tâm liệt phế.
Hoàn hảo, vận khí hôm nay của tôi không tồi, Giản nữ vương không làm gì tôi, tôi xuống bục, tiếp tục trở thành con chim cút trong hội kia. Giản nữ vương đánh giá chúng tôi 1 hồi, ánh mắt kia giống như cái rây đang rây đậu vậy, vô cùng áp lực.
Cô ấy nhìn đi nhìn lại, chỉ tay về phía sau ghế sô pha: “Sao không thấy Thập Nhị đâu?"
Vừa nãy Thập Nhị bị cô ấy uống rượu trêu chọc, sợ đến độ chạy vào nhà WC, đến giờ vẫn chua ra, không chừng cậu ta trốn trong đấy không dám ra mất. Tiểu tử này chết chắc rồi!
Thế nhưng Giản nữ vương cũng không nói gì thêm, hình như cô ấy không có hứng, đứng lên bẻ bẻ cổ, nói: “Chị đi nhà vệ sinh đây, mấy chú cứ tiếp tục đi"
Chờ cô ấy đóng cửa, mọi người trong phòng đều không hẹn mà cùng thở dài thả lỏng. Mẹ ơi, cuối cùng cũng nhẹ nhõm hơn rồi.
Nhưng mà, 1 lúc lâu vẫn chưa thấy Giản nữ vương trở lại, lúc này, có người hỏi 1 câu: “Không lẽ Giản nữ vương đi WC là để đánh Thập Nhị?"
“Chắc không phải đâu, Thập Nhị trốn trong nhà vệ sinh nam mà"
Tôi cười ha ha. “Mày nghĩ Giản nữ vương sẽ không bước vào nhà vệ sinh nam à?"
Chúng tôi nhìn nhau, đều không lên tiếng. Cả đám đều biết, nếu Giản nữ vương muốn đánh người, thì ngay cả đối phương đang ở trên mặt trăng cũng sẽ bay lên đánh, nói chi là nhà vệ sinh nam, kể cả lúc này trong đấy đang đầy đàn ông đang giải quyết, Giản nữ vương cũng sẽ mặt không đổi sắc bước vào, tìm người làm cô ấy tức giận rồi đè đầu tên đó vào bồn tiểu.
Đại khái mọi người đều đang tưởng tượng bộ dạng thê thảm của Thập Nhị, có người nhỏ giọng hỏi: “Hay chúng ta đi nhìn đi?"
Tuy rằng trong lòng vẫn sợ hãi, nhưng nghĩ tới tiểu Thập Nhị sống chết không rõ, chúng tôi liền đem tình anh em đi vào nhà WC, còn chưa đi đến đã nghe thấy giọng nói ma quỷ của Giãn nữ vương.
Bình tĩnh mà nói, giọng của Giản nữ vương rất êm tai, nhưng chúng tôi đều bị cô ấy đầu độc, hoàn toàn không còn cảm xúc gì với vóc dáng cũng như giọng nói của cô ấy nữa. Nghe Giản nữ vương ôn nhu nói chuyện như vậy, bất giác cảm thấy tóc gáy phía sau đang dựng đứng.
“Làm sao thế, không phải muốn làm 1 phát sao? Ban nãy hài lòng chứ, làm phát nữa không?" Giản nữ vương đứng ở nhà vệ sinh cách đó không xa, 1 chiếc giày cao gót dẫm lên tay 1 người đàn ông, một tay còn lại nhét chiếc giày thứ 2 vào miệng cậu ta. Người đàn ông đó nước mắt giàn giụa, vẻ mặt sợ hãi không nói nên lời, vừa vùng vẫy vừa khóc.
Không biết đấy là ai, không phải tiểu Thập Nhị. Tôi thở phào 1 hơi, sau đó bất giác liền cảm thấy thương cảm cậu ta. Vừa nhìn cũng biết là bị mỹ sắc mê hoặc, mở miệng đùa giỡn Giản nữ vương. Cái giá phải trả của việc đấy rất thê thảm, đặc biệt trong lúc tâm trạng cô ấy không tốt, nhất định chính là muốn chết.
Trạng thái cuồng bạo của Giản nữ vương lúc say rất đáng sợ, địch ta chẳng phân biệt nổi, cả đám chúng tôi nhìn xa xa, không 1 người nào dám đi đến ngăn cản. Lão Tam do dự 1 chút, hỏi tôi: “Có nên ngăn cản hay không, chứ cứ tiếp tục như vậy là chết người tới nơi"
Tôi nhìn vẻ mặt của cậu ta: “Sao thể, mày biết người đàn ông kia à?"
Vẻ mặt lão Tam có chút phức tạp, 1 lát sau liền nói: “Hình như là em họ tao"
Vừa nói xong, mọi người đều đứng cách xa tên đó, lão Tam run lên, khóc không ra nước mắt: “Tôi phạm phải cái nghiệt gì thế này!"
Lão Bát bỗng vỗ vỗ đầu mình 1 cái, lấy di động ra: “Tao có biện pháp, gọi cho Như Lai Phật Tổ, cầu xin cô ấy đến ngăn Giản nữ vương"
“Người nào cơ?"
“Làm gì có ai có thể ngăn Giản nữ vương, mày gạt người cũng vừa vừa thôi chớ"
“Không lẽ là….Giang Du?" Tôi nói xong, mấy anh em bên cạnh đều yên lặng không chớp mắt, sau đó nhìn về phía lão bát, luôn miệng hỏi: “Không phải chứ, là thật à? Cái cô Giang Du trong truyền thuyết kia, làm sao mà mày có số của người ta?"
Lão Bát nghiêm túc: “Đây là bí mật" Sau đó, cậu ta gọi cho đối phương, không bao lâu, điện thoại bắt máy, thế nhưng bên kia truyền đến 1 giọng nam chứ không phải nữ, hơn nữa còn có chút quen thuộc.
“Ai?" Giọng nam lạnh lùng
Lão Bát nghi ngờ đưa mắt nhìn mọi người xung quanh, ai đây? Khóe miệng Lão Thất giật 1 cái: “Hình như là….Thành tổng" Tay Lão Bát run lên, nhanh chóng cúp điện thoại tìm đường sống.
“Làm sao giờ?" Mọi người nhìn Giản nữ vương đang giẫm lên đùi của người đàn ông kia, cảm giác phía dưới mát lạnh.
“Hay là, gọi lại đi?"
Lão Bát khẽ cắn môi, lần thứ 2 gọi điện, lúc này thì nghe thấy giọng nữ, cậu ta kể lại mọi việc, cuối cùng cúp điện thoại, sau đó cả lũ ôm nhau bật khóc, cảm giác thắng lợi đang nhìn mình ở phía rạng đông kia.
Vài người đi tới cửa đứng chờ, thấy người đến thì lập tức hộ tống tới chỗ Giản nữ vương.
Chúng tôi cũng được nghe nhiều về cái người tên Giang Du kia, cũng chưa từng thấy qua, nhưng lúc này gặp mặt, tất cả đều cảm thấy hơi thất vọng, bởi vì cô ấy rất bình thường, chỉ là nhìn qua khiến người khác thoải mái, không thể so sánh với sắc đẹp của Giản nữ vương.
“Cô ấy thật sự có thể khuyên Giản nữ vương à?" Có người nói thầm, sau đó lập tức cắn ngược lại trong cổ họng.
Chúng tôi đều thấy, Giang du đi vào kéo Giản nữ vương đi, mà nữ vương đại nhân lúc vừa thấy cô ấy, trên mặt lập tức nở nụ cười tươi như hoa, không phải nụ cười quỷ dị khi nhìn thấy chúng tôi mà là nụ cười khi nhìn thấy người mình yêu.
“Du Du, sao lại tới đây?" Giản nữ vương sửa lại mái tóc ngắn của mình, dứt khoát đá bay cái người đàn ông qua đường kia, bởi vì 1 chiếc giày vẫn còn nhét trong miệng tên đó, dính đầy nước bọt, đi lại không tiện, cô ấy liền vứt đôi giày đi, chân trần đến bên cạnh Giang Du, cúi đầu kề sát vào má Giang Du, ôn nhu nói: “Sao mặt lại lạnh thế này? Trúng gió sao? Sao ra ngoài mà không mặc áo khoác thế?"
Vừa nói cô ấy vừa cùng Giang Du ra khỏi nhà WC, thấy trên gạch men sứ có 1 chút nước đọng khả nghi, rất tự nhiên ôm eo Giang Du đi qua. Thái độ cực tốt, vẻ mặt dịu dàng, động tác thanh lịch khiến người ta nhìn mà than thở, tôi với mấy anh em nhìn cảnh này, cằm đều rớt hết cả xuống.
Giang Du nắm tay Giản nữ vương, không đánh giá gì hành vi vừa nãy của cô ấy, chỉ nói: “Cũng muộn rồi, trở về thôi, ăn cơm tối chưa?"
“Vẫn chưa" Giản nữ vương tỏ vẻ ủy khuất, khom người dựa đầu vào vai Giang Du, cô ấy quá cao, tư thế này nhìn thật buồn cười, nhưng chúng tôi chẳng đứa nào dám cười, chết như chơi đấy.
“Về ăn cơm đi, có phần cơm đấy" Giang Du nói.
“Được" Giả nữ vương quên mất bọn tôi rồi, phóng khoáng đem Giang Du đi mất.
Moi người im lặng hồi lâu, bỗng nhiên tất cả đều xông về phía Lão Bát, chặn cậu ta vào tường, hô lớn: “Nhanh! Mau đưa số của Như Lai Phật Tổ đây!"
“Số điện thoại bảo toàn số mệnh đấy, mau đưa cho tao đi!"
Tôi cầm di động, nghĩ thầm, thật tốt quá, sau này nhỡ không gánh nổi thì cũng có người cứu đỡ rồi.
Tác giả :
Phù Hoa