Tình Yêu Hoàng Gia
Chương 82: Nguy hiểm lúc thi đấu, nhược điểm của công chúa...!!
- Sao hả??_ Quỳnh mở to mắt, hơi ngạc nhiên, cô không ngờ Yuri lại thích cái chức hội phó này…
- Không được sao…?_ Duyên cúi đầu, ánh mắt hơi buồn, che dấu đi sự khó chịu trong ánh mắt, Duyên ngước lên mỉm cười nhẹ, rồi nói tiếp…_ Thật xin lỗi, tớ không nên có yêu cầu quá đáng như vậy…
Huy thở nhẹ, không hiểu vì sao khi nghe Duyên nói ra câu này, Huy thấy rất nhẹ nhõm, hay là, có Quỳnh, anh không còn bận rộn như trước nữa, nên không muốn cô từ chức?? Chắc là vậy rồi….
- Không đâu!! Thật ra, tớ còn cảm thấy rất vui ấy chứ?? Hội phó rất bận rộn, tớ chẳng được đi chơi gì cả, nếu cậu đã muốn, tớ sẵn sàng nhường…_ Quỳnh vừa nói xong, mỉm cười nhẹ một cái, lúc này, nhìn thấy khuôn mặt hơi tái của Huy ở phía sau, Quỳnh thong thả bước đến, mặc dù rất xin lỗi về việc khiến cho Huy mất mặt, nhưng không phải hoàn toàn là lỗi của cô, là tên em trai đáng ghét kia của cô mà ra…_ Yuri, hai tuần nữa là đại hội hội học sinh, tớ sẽ công bố cho mọi người việc từ chức và đề cử cậu…
Ba người nhanh chóng trở lại sân đấu, trông Huy xuống tinh thần rất nhiều, không hiểu vì sao, anh rất khó chịu, cực kì khó chịu, trong đầu anh chỉ toàn là câu nói của Quỳnh khi ấy, nụ cười bất cần và giải thoát ấy, như ép anh đến đường cùng vậy…
Chẳng lẽ, cô thật sự mệt mỏi như thế?? Phải rồi, công việc của anh luôn được cô xử lí chu toàn, có ai như anh không?? Đẩy hết trách nhiệm của mình cho cô, vốn dĩ, chỉ là muốn chọc cô, nhưng là, nhưng là… Càng trêu lại như càng lún sâu, anh chỉ cần một lời đề nghị thôi…
Đúng!
Chỉ cần cô nhờ anh giúp đỡ, tuyệt đối anh sẽ đồng ý, đây vốn là ý đồ của anh mà, nhưng mà, mọi chuyện sai lệch khỏi tầm kiểm soát của anh bất ngờ….
Tiếng thông báo xếp bảng và phân loại trận đấu vang lên khắp khán phòng phá hủy dòng suy nghĩ tiêu cực của Huy. Anh híp mắt nguy hiểm, hung ác nhìn cô gái kiêu ngạo luôn tự cho mình là đúng kia …
Được lắm!! Công chúa lãnh kiêu, sẽ có ngày cậu sẽ phải cúi đầu với tôi thôi, cậu không thoát nổi đâu…
Hoàng nhếch môi, thích thú suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt sâu xa kia làm Quỳnh hít một hơi sâu, nổi da gà…
- Dẹp ngay cái điệu cười biến thái kia ngay, em lên cơn à??_ Quỳnh lườm một cái, khuôn mặt hoàn mĩ cảnh giác cúi xuống, nham hiểm quá, phúc hắc quá, Sin, chị cầu phúc cho em…
- Biến thái??_ Nụ cười có chút méo mó, sau đó khôi phục lại bình thường…_ Chị không thấy em rất đẹp trai sao?? Là vương tử được cả hàng ngàn cô gái trên thế giới dòm ngó ấy…
- À à, hàng ngàn cơ đấy?? Chị thật muốn cho Sin nghe câu này…_ Jen xoa xoa cằm, ánh mắt cố ý ngước lên chỗ Vy ngồi, nham hiểm cười với Hoàng một cái…
- Đúng nhỉ?? Chị sợ công chúa nước Ý chưa chịu từ bỏ em đâu…_ Quỳnh mím môi cười, khuôn mặt sáng lên, ý tứ liếc Hoàng một cái….
Hoàng tái mặt, công chúa nước Ý rất xinh đẹp, tuổi còn nhỏ đã là một mỹ nhân, nhân trung long phượng, không thua kém gì Quỳnh, bởi vậy mà hằng năm, thư cầu hôn không hề ít mà ngược lại càng tăng, đương nhiên là, trừ vương tử siêu cấp đẹp trai là anh rồi!! Ngược lại, vua Ý lại vì chìu con gái, không ngại mặt mũi qua Anh cầu thân, anh mà không trốn nhanh, chắc bây giờ đã…
- Phì!! Thật không ngờ nha, nghe nói công chúa Ý là mỹ nhân nhu mì hiếm có, ây da, tội nghiệp Vy quá, vương tử “hàng ngàn cô gái dòm ngó" thật đào hoa…_ Nhi chen vào, ba cô gái và hai chàng trai tụ vào một nhóm, một chàng thì suy tư gì đó, không quan tâm, còn một chàng lại vì lời trêu chọc mà mặt đỏ cả lên, vừa tức vừa ngượng…
- Quỳnh, cậu trận đầu tiên đấy…!_ Huy thong thả nói, khuôn mặt chẳng có gì là hứng thú với cái đề tài vừa rồi cả…
- Yên tâm!! _ Quỳnh nhếch môi, khuôn mặt tràn ngập cả khuôn mặt, lúc này cô như là ánh dương, tỏa sáng mọi nơi, khiến những người khác cũng quay đầu lại nhìn…
Khuôn mặt cô tràn đầy tự tin bước lên khán đài, đứng cách đối thủ mình 3m, đôi môi nhếch lên, cô khẽ nghiêm mình, cúi đầu 90 độ, hoàn thành nghi thức chào đối thủ cũng là lúc tiếng hô bắt đầu vang lên…
Thế là, cô và cô gái đối diện lao vào nhau, phút chốc, nụ cười tự tin trên môi Quỳnh cứng đờ, trợn mắt nhìn đối thủ, đôi mày đẹp nhíu lại, khuôn mặt trở nên tái xanh…
Am cũng chú ý đến điểm này, anh nhíu mày quan sát Quỳnh, rồi cặp mắt đẹp nhìn qua đối thủ của Quỳnh, anh thấy được, dù chỉ lướt mắt qua, một cái nhếch môi mỉa mai độc ác…
Không ổn!!!
Anh không biết Quỳnh bị gì, nhưng anh chắc chắn cô xảy ra chuyện, từ cái nhíu mày kia là biết, Quỳnh chưa bao giờ nhíu mày khi giao đấu cả…
Hô hấp Quỳnh bắt đầu trở nên dồn dập, chưa đấu được mấy hiệp mà mồ hơi trên trán đã túa ra khá nhiều. chân Quỳnh cùng động tác bắt đầu chậm lại….
- Xanh, một cú đá thượng đẳng, tiếp tục…_ Nghe lờ mờ tiếng trọng tài hô, tầm mắt Quỳnh cũng trở nên mơ hồ…
Làm sao có thể đây??? Sao có thể trùng hợp đến thế?? Là Ribe Mercaptans…
“Phịch"…
- Quỳnh…
- Min tỷ…
- Chị hai…
Am đứng phắt dậy, bất chấp đám nhao nhao trước mặt chạy thẳng xuống khán đài, lúc đó, anh chợt phát hiện ra một điều…
Ribe Mercaptans???
Cô ta thế nhưng dùng loại nước hoa có thành phần Mercaptans??
- Đứng lại!!_ Am lạnh lùng quát, ánh mắt sắc như dao quét qua người đang cố luồn qua đám đông trốn đi kia…
Huy nhanh chóng bế Quỳnh lên, khuôn mặt gấp gáp đến tái nhợt, nhìn đám đông tụ tập lại ngày càng nhiều, anh không nhịn được, hét lớn:
- Tránh ra!
- Không được sao…?_ Duyên cúi đầu, ánh mắt hơi buồn, che dấu đi sự khó chịu trong ánh mắt, Duyên ngước lên mỉm cười nhẹ, rồi nói tiếp…_ Thật xin lỗi, tớ không nên có yêu cầu quá đáng như vậy…
Huy thở nhẹ, không hiểu vì sao khi nghe Duyên nói ra câu này, Huy thấy rất nhẹ nhõm, hay là, có Quỳnh, anh không còn bận rộn như trước nữa, nên không muốn cô từ chức?? Chắc là vậy rồi….
- Không đâu!! Thật ra, tớ còn cảm thấy rất vui ấy chứ?? Hội phó rất bận rộn, tớ chẳng được đi chơi gì cả, nếu cậu đã muốn, tớ sẵn sàng nhường…_ Quỳnh vừa nói xong, mỉm cười nhẹ một cái, lúc này, nhìn thấy khuôn mặt hơi tái của Huy ở phía sau, Quỳnh thong thả bước đến, mặc dù rất xin lỗi về việc khiến cho Huy mất mặt, nhưng không phải hoàn toàn là lỗi của cô, là tên em trai đáng ghét kia của cô mà ra…_ Yuri, hai tuần nữa là đại hội hội học sinh, tớ sẽ công bố cho mọi người việc từ chức và đề cử cậu…
Ba người nhanh chóng trở lại sân đấu, trông Huy xuống tinh thần rất nhiều, không hiểu vì sao, anh rất khó chịu, cực kì khó chịu, trong đầu anh chỉ toàn là câu nói của Quỳnh khi ấy, nụ cười bất cần và giải thoát ấy, như ép anh đến đường cùng vậy…
Chẳng lẽ, cô thật sự mệt mỏi như thế?? Phải rồi, công việc của anh luôn được cô xử lí chu toàn, có ai như anh không?? Đẩy hết trách nhiệm của mình cho cô, vốn dĩ, chỉ là muốn chọc cô, nhưng là, nhưng là… Càng trêu lại như càng lún sâu, anh chỉ cần một lời đề nghị thôi…
Đúng!
Chỉ cần cô nhờ anh giúp đỡ, tuyệt đối anh sẽ đồng ý, đây vốn là ý đồ của anh mà, nhưng mà, mọi chuyện sai lệch khỏi tầm kiểm soát của anh bất ngờ….
Tiếng thông báo xếp bảng và phân loại trận đấu vang lên khắp khán phòng phá hủy dòng suy nghĩ tiêu cực của Huy. Anh híp mắt nguy hiểm, hung ác nhìn cô gái kiêu ngạo luôn tự cho mình là đúng kia …
Được lắm!! Công chúa lãnh kiêu, sẽ có ngày cậu sẽ phải cúi đầu với tôi thôi, cậu không thoát nổi đâu…
Hoàng nhếch môi, thích thú suy nghĩ cái gì đó, ánh mắt sâu xa kia làm Quỳnh hít một hơi sâu, nổi da gà…
- Dẹp ngay cái điệu cười biến thái kia ngay, em lên cơn à??_ Quỳnh lườm một cái, khuôn mặt hoàn mĩ cảnh giác cúi xuống, nham hiểm quá, phúc hắc quá, Sin, chị cầu phúc cho em…
- Biến thái??_ Nụ cười có chút méo mó, sau đó khôi phục lại bình thường…_ Chị không thấy em rất đẹp trai sao?? Là vương tử được cả hàng ngàn cô gái trên thế giới dòm ngó ấy…
- À à, hàng ngàn cơ đấy?? Chị thật muốn cho Sin nghe câu này…_ Jen xoa xoa cằm, ánh mắt cố ý ngước lên chỗ Vy ngồi, nham hiểm cười với Hoàng một cái…
- Đúng nhỉ?? Chị sợ công chúa nước Ý chưa chịu từ bỏ em đâu…_ Quỳnh mím môi cười, khuôn mặt sáng lên, ý tứ liếc Hoàng một cái….
Hoàng tái mặt, công chúa nước Ý rất xinh đẹp, tuổi còn nhỏ đã là một mỹ nhân, nhân trung long phượng, không thua kém gì Quỳnh, bởi vậy mà hằng năm, thư cầu hôn không hề ít mà ngược lại càng tăng, đương nhiên là, trừ vương tử siêu cấp đẹp trai là anh rồi!! Ngược lại, vua Ý lại vì chìu con gái, không ngại mặt mũi qua Anh cầu thân, anh mà không trốn nhanh, chắc bây giờ đã…
- Phì!! Thật không ngờ nha, nghe nói công chúa Ý là mỹ nhân nhu mì hiếm có, ây da, tội nghiệp Vy quá, vương tử “hàng ngàn cô gái dòm ngó" thật đào hoa…_ Nhi chen vào, ba cô gái và hai chàng trai tụ vào một nhóm, một chàng thì suy tư gì đó, không quan tâm, còn một chàng lại vì lời trêu chọc mà mặt đỏ cả lên, vừa tức vừa ngượng…
- Quỳnh, cậu trận đầu tiên đấy…!_ Huy thong thả nói, khuôn mặt chẳng có gì là hứng thú với cái đề tài vừa rồi cả…
- Yên tâm!! _ Quỳnh nhếch môi, khuôn mặt tràn ngập cả khuôn mặt, lúc này cô như là ánh dương, tỏa sáng mọi nơi, khiến những người khác cũng quay đầu lại nhìn…
Khuôn mặt cô tràn đầy tự tin bước lên khán đài, đứng cách đối thủ mình 3m, đôi môi nhếch lên, cô khẽ nghiêm mình, cúi đầu 90 độ, hoàn thành nghi thức chào đối thủ cũng là lúc tiếng hô bắt đầu vang lên…
Thế là, cô và cô gái đối diện lao vào nhau, phút chốc, nụ cười tự tin trên môi Quỳnh cứng đờ, trợn mắt nhìn đối thủ, đôi mày đẹp nhíu lại, khuôn mặt trở nên tái xanh…
Am cũng chú ý đến điểm này, anh nhíu mày quan sát Quỳnh, rồi cặp mắt đẹp nhìn qua đối thủ của Quỳnh, anh thấy được, dù chỉ lướt mắt qua, một cái nhếch môi mỉa mai độc ác…
Không ổn!!!
Anh không biết Quỳnh bị gì, nhưng anh chắc chắn cô xảy ra chuyện, từ cái nhíu mày kia là biết, Quỳnh chưa bao giờ nhíu mày khi giao đấu cả…
Hô hấp Quỳnh bắt đầu trở nên dồn dập, chưa đấu được mấy hiệp mà mồ hơi trên trán đã túa ra khá nhiều. chân Quỳnh cùng động tác bắt đầu chậm lại….
- Xanh, một cú đá thượng đẳng, tiếp tục…_ Nghe lờ mờ tiếng trọng tài hô, tầm mắt Quỳnh cũng trở nên mơ hồ…
Làm sao có thể đây??? Sao có thể trùng hợp đến thế?? Là Ribe Mercaptans…
“Phịch"…
- Quỳnh…
- Min tỷ…
- Chị hai…
Am đứng phắt dậy, bất chấp đám nhao nhao trước mặt chạy thẳng xuống khán đài, lúc đó, anh chợt phát hiện ra một điều…
Ribe Mercaptans???
Cô ta thế nhưng dùng loại nước hoa có thành phần Mercaptans??
- Đứng lại!!_ Am lạnh lùng quát, ánh mắt sắc như dao quét qua người đang cố luồn qua đám đông trốn đi kia…
Huy nhanh chóng bế Quỳnh lên, khuôn mặt gấp gáp đến tái nhợt, nhìn đám đông tụ tập lại ngày càng nhiều, anh không nhịn được, hét lớn:
- Tránh ra!
Tác giả :
Rùa Đeann