Tình Yêu Giấu Kín
Chương 6
Chuyến bay dài làm cô mệt lử, Bách Tùng hỏi han, quan tâm cô rất chu đáo. Cô cảm thấy ngại vì việc đó, không muốn anh quan tâm đến cô quá, có thể khiến những người khác hiểu lầm. Về tới khách sạn, mọi người nhận phòng rồi ai về phòng nấy. Cô về phòng mình, chẳng kịp tắm rửa liền đổ ngay xuống giường, đánh một giấc cho đến sáng hôm sau.
Ánh sáng chiếu vào mặt đánh thức cô. Lồm cồm bò dậy, chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay đồ. Cô định xuống dưới đi dạo quanh quanh một chút, vì dù sao lâu lắm rồi cô mới quay lại Pháp, kể từ lần cô và anh sang Pháp theo một chương trình trao đổi sinh viên năm nhất. Vừa ra khỏi phòng cô đã đụng ngay Bách Tùng.
-Em dậy rồi sao?- Bách Tùng hỏi.
-Vâng, em ngủ từ hôm qua đến giờ. Đang định đi dao quanh quanh.
-Anh đi cùng em được chứ?
-Dạ được.- cô mỉm cười nói rồi hai người cùng đi.
-Bao giờ bắt đầu làm việc hả anh?- cô quay sang hỏi Bách Tùng.
-Buổi hội thảo sẽ bắt đầu vào ngày mai và kéo dài tới hết tuần. Điều đó đồng nghĩa với việc mọi người sẽ được nghỉ duy nhất ngày hôm nay.
-Chà, vậy hôm nay phải đi tới mấy nơi mới được, lâu lắm rồi em không tới đây.
-Vậy à, em định đi đâu? Mời anh đi cùng được không?
-Được chứ, em định đi thăm lại mấy nơi.
Provence, nơi có những cánh đồng hoa oải hương ngọt ngào. Cô thích tới đây, thích chạy nhảy tung tăng giữa những bông hoa oải hương. Thích đắm chìm trong hương thơm dịu nhẹ của những bông oải hương. Và nơi cô có thể thoải mái làm tất cả những việc đó, không đâu khác chính là cánh đồng hoa oải hương của tập đoàn LaVender. Phải khiến cho anh Thiên Hạo bất ngờ mới được. Cô và Bách Tùng tới trại hoa LaVender, vừa xuống xe, cô chạy ngay vào phía cánh đồng hoa, tha hồ nhảy múa. Bách Tùng rất ngạc nhiên trước hành động của cô, sao tự dưng lại vào trại hoa của người ta mà chạy lung tung chứ, thể nào cũng bị gọi cảnh sát cho coi. Bách Tùng vội tới chỗ cô đang đứng. Hình ảnh cô đứng giữa cánh đồng toàn hoa oải hương khiến trái tim Bách Tùng chợt xao xuyến, thật động lòng người mà.
-Này, sao em lại chạy nhảy lung tung trong trại hoa của người ta thế, nhỡ đâu có ai thấy lại phiền lắm đó.- Bách Tùng nói nhỏ với cô.
-Không sao đâu, nếu có bị cảnh sát bắt thì cùng lắm là ngồi trong nhà giam một ngày một đêm.- cô cười nói với anh, vẫn tiếp tục đùa nghịch.
-Em nói chuyện đó sao mà nhẹ nhàng vậy chứ. Thôi, đi ra thôi, chẳng lẽ em không sợ sao hả?
-Sợ gì chứ?- cô nhìn anh, vẫn tiếp tục vui đùa.
-Con bé đó nó chẳng sợ cái gì hết đâu.- một giọng nói vang lên khiến cả hai người cùng quay lại.
Cô vui mừng chạy đến ôm lấy người con trai vừa nói. Một chàng trai tuấn tú, đẹp như một nam thần, thật khiến người ta phải động tâm. Cô ôm chặt lấy anh một lúc rồi mới buông ra.
-Anh, em nhớ anh lắm à. Sao anh biết em tới đây vậy?- cô ôm lấy cánh tay người con trai, bắt đầu làm nũng. Bách Tùng rất ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ này của cô, từ ngày cô vào công ty, cô đối với những người đàn ông xung quanh mình rất thờ ơ, lạnh lùng, đều giữ một khoảng cách. Chưa từng thấy cô thân mật với bất kì người đàn ông nào như thế, kể cả với Bách Tùng cô cũng luôn vạch ra một khoảng cách. Rút cuộc, người đàn ông này là ai mà có thể khiến cô thay đổi như vậy.
-Từ lúc em vừa bước lên máy bay Thiên Tường đã gọi cho anh rồi, nó nói thể nào em cũng tới đây nên anh phải chờ đợi để đón tiếp đây.- Thiên Hạo mỉm cười nói.
-Ui, bạn tuyệt vời. Anh à, lâu lắm mới gặp anh, dạo này anh có khoẻ không vậy? Công việc sao rồi? Có bạn gái chưa? Dì thế nào rồi?
-Này này, em làm gì mà hỏi liên tục thế, phải để anh nói từ từ chứ. Nhưng trước hết, sao không giới thiệu đi.- Thiên Hạo ngó sang Bách Tùng đang đứng sau cô.
-À, em quên mất. Giới thiệu với anh giai, đây là anh Bách Tùng, trưởng phòng Marketing 1 ở công ty bố em. Hôm nay, em mời anh ấy đi cùng đó.- cô tươi cười, vẫn bám chặt lấy cánh tay của Thiên Hạo quay sang Bách Tùng.- Anh Bách Tùng, đây là anh Thiên Hạo, anh trai của người bạn thân nhất của em, nên cũng là anh trai em luôn. Anh ấy là chủ nhân của trại hoa này và là chủ tịch tập đoàn LaVender đó. Hai người bằng tuổi nhau nên chắc là làm quen nhanh thôi.
-Chào, rất vui được biết anh, chắc em gái tôi làm phiền anh lắm hả?- Thiên Hạo bắt tay Bách Tùng, cười nói.
-Anh này, sao lại nói xấu em gái thế. Anh, đưa em đi một vòng được không. Lần trước, cái tên ngốc đó cứ bắt em ở yên một chỗ không à, chán chết.
-Ừ, để anh đưa hai người đi thăm một vòng.
-Anh, bao giờ anh về nước?
-Anh đang tính cuối năm nay sẽ về, công ty anh đang có một sản phẩm mới dành riêng cho làn da phụ nữ châu Á. Nhân tiện, em tới đây rồi thì thử sản phẩm mới một chút được không, anh muốn xem nó có tương thích với phụ nữ Á Đông không.
-Được a. Anh định tấn công thị trường châu Á?
-Ừ, nhưng tấn công là phụ, kiếm vợ mới là chính.- Thiên Hạo cười toe toét nhìn cô. Bách Tùng đi đằng sau bị cho ra rìa, nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, một cảm giác khó chịu len vào trong anh. Cũng đúng thôi, người đó là anh trai của cô, anh làm sao có thể so sánh được.
Ánh sáng chiếu vào mặt đánh thức cô. Lồm cồm bò dậy, chạy vào nhà vệ sinh tắm rửa, thay đồ. Cô định xuống dưới đi dạo quanh quanh một chút, vì dù sao lâu lắm rồi cô mới quay lại Pháp, kể từ lần cô và anh sang Pháp theo một chương trình trao đổi sinh viên năm nhất. Vừa ra khỏi phòng cô đã đụng ngay Bách Tùng.
-Em dậy rồi sao?- Bách Tùng hỏi.
-Vâng, em ngủ từ hôm qua đến giờ. Đang định đi dao quanh quanh.
-Anh đi cùng em được chứ?
-Dạ được.- cô mỉm cười nói rồi hai người cùng đi.
-Bao giờ bắt đầu làm việc hả anh?- cô quay sang hỏi Bách Tùng.
-Buổi hội thảo sẽ bắt đầu vào ngày mai và kéo dài tới hết tuần. Điều đó đồng nghĩa với việc mọi người sẽ được nghỉ duy nhất ngày hôm nay.
-Chà, vậy hôm nay phải đi tới mấy nơi mới được, lâu lắm rồi em không tới đây.
-Vậy à, em định đi đâu? Mời anh đi cùng được không?
-Được chứ, em định đi thăm lại mấy nơi.
Provence, nơi có những cánh đồng hoa oải hương ngọt ngào. Cô thích tới đây, thích chạy nhảy tung tăng giữa những bông hoa oải hương. Thích đắm chìm trong hương thơm dịu nhẹ của những bông oải hương. Và nơi cô có thể thoải mái làm tất cả những việc đó, không đâu khác chính là cánh đồng hoa oải hương của tập đoàn LaVender. Phải khiến cho anh Thiên Hạo bất ngờ mới được. Cô và Bách Tùng tới trại hoa LaVender, vừa xuống xe, cô chạy ngay vào phía cánh đồng hoa, tha hồ nhảy múa. Bách Tùng rất ngạc nhiên trước hành động của cô, sao tự dưng lại vào trại hoa của người ta mà chạy lung tung chứ, thể nào cũng bị gọi cảnh sát cho coi. Bách Tùng vội tới chỗ cô đang đứng. Hình ảnh cô đứng giữa cánh đồng toàn hoa oải hương khiến trái tim Bách Tùng chợt xao xuyến, thật động lòng người mà.
-Này, sao em lại chạy nhảy lung tung trong trại hoa của người ta thế, nhỡ đâu có ai thấy lại phiền lắm đó.- Bách Tùng nói nhỏ với cô.
-Không sao đâu, nếu có bị cảnh sát bắt thì cùng lắm là ngồi trong nhà giam một ngày một đêm.- cô cười nói với anh, vẫn tiếp tục đùa nghịch.
-Em nói chuyện đó sao mà nhẹ nhàng vậy chứ. Thôi, đi ra thôi, chẳng lẽ em không sợ sao hả?
-Sợ gì chứ?- cô nhìn anh, vẫn tiếp tục vui đùa.
-Con bé đó nó chẳng sợ cái gì hết đâu.- một giọng nói vang lên khiến cả hai người cùng quay lại.
Cô vui mừng chạy đến ôm lấy người con trai vừa nói. Một chàng trai tuấn tú, đẹp như một nam thần, thật khiến người ta phải động tâm. Cô ôm chặt lấy anh một lúc rồi mới buông ra.
-Anh, em nhớ anh lắm à. Sao anh biết em tới đây vậy?- cô ôm lấy cánh tay người con trai, bắt đầu làm nũng. Bách Tùng rất ngạc nhiên khi thấy dáng vẻ này của cô, từ ngày cô vào công ty, cô đối với những người đàn ông xung quanh mình rất thờ ơ, lạnh lùng, đều giữ một khoảng cách. Chưa từng thấy cô thân mật với bất kì người đàn ông nào như thế, kể cả với Bách Tùng cô cũng luôn vạch ra một khoảng cách. Rút cuộc, người đàn ông này là ai mà có thể khiến cô thay đổi như vậy.
-Từ lúc em vừa bước lên máy bay Thiên Tường đã gọi cho anh rồi, nó nói thể nào em cũng tới đây nên anh phải chờ đợi để đón tiếp đây.- Thiên Hạo mỉm cười nói.
-Ui, bạn tuyệt vời. Anh à, lâu lắm mới gặp anh, dạo này anh có khoẻ không vậy? Công việc sao rồi? Có bạn gái chưa? Dì thế nào rồi?
-Này này, em làm gì mà hỏi liên tục thế, phải để anh nói từ từ chứ. Nhưng trước hết, sao không giới thiệu đi.- Thiên Hạo ngó sang Bách Tùng đang đứng sau cô.
-À, em quên mất. Giới thiệu với anh giai, đây là anh Bách Tùng, trưởng phòng Marketing 1 ở công ty bố em. Hôm nay, em mời anh ấy đi cùng đó.- cô tươi cười, vẫn bám chặt lấy cánh tay của Thiên Hạo quay sang Bách Tùng.- Anh Bách Tùng, đây là anh Thiên Hạo, anh trai của người bạn thân nhất của em, nên cũng là anh trai em luôn. Anh ấy là chủ nhân của trại hoa này và là chủ tịch tập đoàn LaVender đó. Hai người bằng tuổi nhau nên chắc là làm quen nhanh thôi.
-Chào, rất vui được biết anh, chắc em gái tôi làm phiền anh lắm hả?- Thiên Hạo bắt tay Bách Tùng, cười nói.
-Anh này, sao lại nói xấu em gái thế. Anh, đưa em đi một vòng được không. Lần trước, cái tên ngốc đó cứ bắt em ở yên một chỗ không à, chán chết.
-Ừ, để anh đưa hai người đi thăm một vòng.
-Anh, bao giờ anh về nước?
-Anh đang tính cuối năm nay sẽ về, công ty anh đang có một sản phẩm mới dành riêng cho làn da phụ nữ châu Á. Nhân tiện, em tới đây rồi thì thử sản phẩm mới một chút được không, anh muốn xem nó có tương thích với phụ nữ Á Đông không.
-Được a. Anh định tấn công thị trường châu Á?
-Ừ, nhưng tấn công là phụ, kiếm vợ mới là chính.- Thiên Hạo cười toe toét nhìn cô. Bách Tùng đi đằng sau bị cho ra rìa, nhìn hai người nói chuyện vui vẻ, một cảm giác khó chịu len vào trong anh. Cũng đúng thôi, người đó là anh trai của cô, anh làm sao có thể so sánh được.
Tác giả :
Darkangel_1010