Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử
Chương 40
Editor: NHÂN MÃ
Mẹ, cô ấy dù sao cũng là con gái của cha, chị gái của con.
Cái gì mà chị gái ?
Bà Tả đứng lên, âm thanh có chút chói tai sắc bén :
Con đúng là bị đứa con gái kia làm hư rồi, con lấy đâu ra chị gái ? Mẹ chỉ có con là con trai, cha con cũng chỉ có con là con trai duy nhất.
Tả Hồng buồn bực giật nhẹ cà vạt, vừa muốn khuyên mẹ anh thêm chút nữa, thì điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn, đi đến bên kia nghe điện thoại.....
Siết chặt điện thoại di động, mặt Tả Hồng càng ngày càng sa sầm lại, lúc để điện thoại di động xuống, mặt đã đen như đít nồi có thể giết người, quay đầu lại nói: mẹ, chuyện này mẹ cứ nghĩ kỹ đi, xem như là suy nghĩ vì sức khỏe của cha, con có chút việc gấp, phải đi ra ngoài một chuyến.
Không để ý đến mẹ anh gọi ở phía sau, anh mang theo chìa khóa xe đi ra khỏi bệnh viện, đến bãi đậu xe lái xe đi, nhấn chân ga xuông ra ngoài vượt qua mấy cái đèn đỏ, đến dưới tầng nhà anh và Quyên Tử, đóng cửa xe ầm ầm, chạy nhanh lên tầng, mở cửa, gân xanh trên trán cũng nhảy lên.
Được lắm, cô nhóc này là quyết tâm chia tay cùng mình, nghỉ việc, đi khỏi nhà, chỉ là, trong vòng một ngày ngắn ngủi, người đi nhà trống.
Tả Hồng vừa tức giận vừa sợ hãi, đối với Quyên Tử, anh hiểu rất rõ cá tính của cô chính là như vậy, dù như thế nào cũng chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ một chút, cô cũng không hiểu, tình huống ngày hôm qua anh còn có thể làm như thế nào nữa, chẳng lẽ bắt mẹ anh nhận lỗi với cô, cô mới hài lòng, hoặc là nói, cô hi vọng anh chính là người đàn ông đần độn như vậy thì cô mới vui lòng.
Tâm tình Tả Hồng thật sự có chút nguội lạnh, coi như cũng là mấy năm tình cảm, anh đối với cô như vậy yêu không chút lập trường không chút tôn nghiêm, yêu cô lâu như vậy, cũng chỉ vì một câu nói giận dỗi của anh, cô xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
Hơn nữa, Tả Hồng thật sự không dám nghĩ, nhưng cũng đoán được, bước kế tiếp của Quyên Tử chính là bỏ đứa bé trong bụng, cắt đứt liên hệ cuối cùng của bọn họ, Tả Hồng tuyệt đối không để cho cô làm như vậy.
Xuống tầng, lên xe, vừa lái xe thì anh cả Mạc gọi đến.
Cô ấy bây giờ đang ở đó sao?
Nhắc tới Mạc Vân Phong, trong lòng anh vô cùng hối hận, lúc đó anh chỉ muốn nói lời kích thích Vân Đan một chút, nào nghĩ đến cô nhóc kia tính tình thật sự cứng rắn như vậy, trực tiếp gửi đơn từ chức cho anh.
Mạc Vân Phong gọi điện cho Tả Hồng, chính là muốn biết người ở đâu? Ai ngờ đến thằng nhóc Tả Hồng này đã không biết thì thôi, bây giờ còn hỏi ngược lại anh.
Mạc Vân Phong cảm thấy thật buồn cười, không phải thằng nhóc đó luôn dính bên cạnh, lúc nào cũng không rời khỏi sao? Thế nào bây giờ còn hỏi anh, có lẽ cũng đến lúc nói cho thằng nhóc đó biết chân tướng rồi.
Nghĩ đến đây, Mạc Vân Phong nói thẳng:
“Tả Hồng, Quyên Tử chính là Vân Đan nhà chúng ta, ý của cha ta, hi vọng về sau cậu không cần quấy rầy Vân Đan nữa..... Tút tút tút...."
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Mạc Vân Phong nhíu mày, thằng nhóc này xảy ra chuyện gì vậy?
Tả Hồng tức giận giơ tay lên, nhét điện thoại vào phía sau xe, Quyên Tử có phải Vân Đan nhà anh ta hay không anh không cần biết, bây giờ anh chỉ tìm được cô, ngăn cản cô.
Thắng gấp, xe dừng ở ven đường, anh vươn nửa người tìm kiếm nửa ngày, tìm số điện thoại nhà họ Trần gọi qua....
Tả Hồng một đường liều chết phóng đến dưới chung cư nhà Quyên Tử, được mẹ Quyên Tử cho địa chỉ, tìm được của, bắt đầu đập của đông đông đông.
Đại khái đập khoảng năm phút đồng hồ, hàng xóm cũng đi ra nhìn mấy lần, cửa từ bên trong mới mở ra, cửa vừa mở được một nửa, Tả Hồng nhấc chân lên đá, xông vào.
Phía sau cửa Quyên Tử bị lực ngăn lại, suýt nữa ngã trên mặt đất, còn chưa hồi hồn đã bị Tả Hồng đặt lưng trên tường, người đàn ông này điên thật rồi, anh ta nắm cánh tay cô hét lên:
«đứa bé đâu ? đứa bé của tôi đâu ? đứa bé đâu? Nói đi, cô nói đi."
Sắc mặt Quyên Tử tái xanh, gần như không có chút huyết sắc nào, cứ như vậy sững sờ nhìn Tả Hồng, nhất thời quên cả phản kháng, Tả Hồng híp mắt nhìn suy nghĩ nhìn cô mấy giây, nghiêng đầu liếc thấy trên bàn uống nước có tờ danh sách nộp viện phí, xông tới,gắt gao nhìn chằm chằm hàng chữ phía trên, từng chữ từng chữ, nhìn chòng chọc vào tờ giấy.
Đôi tay cô không ngừng được run rẩy, trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh trong lồng ngực Tả Hồng đang đánh trống. Quyên Tử tựa vào bên kia tường, cứ nhìn anh như vậy, không hề nói một lời.
Không biết qua bao lâu, Tả Hồng mới đem tờ giấy trong tay gấp lại, cẩn thận đặt vào trong túi áo, nghiêng đầu sang chỗ khác đi tới:
“Cô giết con của chúng ta, phải không? Tôi muốn chính miệng cô nói cho tôi biết, phải hay không?"
Quyên Tử lúc này mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên không chút lùi bước:
“Đúng, bởi vì tôi không muốn có liên quan đến anh một chút gì nữa, tôi chán ghét anh, chán ghét anh luôn đi theo tôi quản đông quản tây, tôi chán ghét mẹ anh tới tìm tôi gây phiền toái, tôi chán ghét anh luôn quấn lấy tôi đòi kết hôn, tôi chán ghét anh khiến tôi có con, tôi chán ghét...."( Đọc đoạn này mà đau lòng cho cả anh và chị quá TT)
“Ba...."
Tả Hồng giơ tay lên tát cô, cắt đứt lời nói cuồng loạn liên tiếp “Tôi chán ghét anh" của Quyên Tử.
Một cái tát này minh chứng cho việc Tả Hồng đã giận đến cực hạn, không chút lưu tình, gần như mặt Quyên Tử lập tức sưng lên, khóe miệng có chút máu rỉ ra, Quyên Tử giơ tay lên xoa xoa, quay đầu lại nhìn thẳng Tả Hồng, anh vẫn vung tay lên “ba ba", dù sao cũng là hai bàn tay, đánh không nương tay chút nào.
Tả Hồng tức giận điên cuồng mất cả lý trí, tay lần nữa nâng lên, sau khi hạ xuống, lại thấy Quyên Tử vẫn ngẩng cao đầu nhìn anh chằm chằm, không trốn tránh, không sợ hãi, trong mắt không hề có một tia áy náy khổ sở nào
Tả Hồng chán nản, thả tay xuống, chợt hiểu, đây chính là kiểu người không tim không phổi, người phụ nữ máu lạnh, anh còn vọng tưởng mình sẽ làm tan chảy người phụ nữ lạnh lùng này, nhưng tâm của cô sớm đã biến thành một khối sắt đá, ngàn năm vạn năm cũng không thể tan chảy, không thể thay đổi.
Cô có thể nhẫn tâm bóp chết con mình, thì còn có chuyện gì cô ấy không làm được, cho đến nay đều là anh ngớ ngẩn, anh tự mình lãng phí bản thân cho cô, còn oán trách ai ? Có oán cũng oán anh không có tiền đồ, oán anh không biết nhận thức.
Tả Hồng nhìn cô cực kỳ lâu, tức giận trong mắt từ từ tan biến, thay vào đó là ánh mắt mang màu tro bụi, mệt mỏi lạnh lẽo :
«Được rồi ! Như cô mong muốn, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy cô, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô, chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi. "
Xoay người kéo cửa ra, hơi ngừng một chút, nghiến rắng nghiến lợi nói :
«Đời này chuyện ngu xuẩn hối hận nhất tôi đã làm, chính là quen biết cô, yêu cô, hi vọng đời này chúng ta không bao giờ gặp lại.
Cach, âm thanh sập cửa truyền đến, khiến Quyên Tử giật mình, sức nặng toàn thân giường như không thể chống đỡ nổi, cô dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, xụi lơ ngồi dưới đất, đầu vùi ở giữa hai chân, tay không tự giác đặt trên bụng, rốt cuộc xong hết mọi chuyện rồi, thật sảng khoái !
Đứa bé này, Quyên Tử cũng không nghĩ đến là sẽ không bỏ, nhưng khi nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, cô mới thật sự cảm thấy, trong bụng có một sinh mạng nhỏ tổn tạ, cùng cô có mối liên hệ huyết mạch chặt chẽ.
Nếu như đem nó chia lìa khỏi thân thể mình, không đơn giản như vậy mà còn là đau, đau đến thấu xương, khiến lòng cô vốn luôn cứng rắn như đá, trong nháy mắt cũng phải mềm mại, cô không thể bỏ đứa bé, không thể bỏ đứa bé được
Quyên Tử bỏ chạy từ trên bàn mổ, còn chưa kịp ngẫm nghĩ về sau nên làm cái gì, Tả Hồng đã xông vào.
Quyên Tử cũng không muốn giải thích cho anh những thứ này, nếu anh đã định tôi cho cô như vậy, cô cũng để ý mà cãi lại, cô cũng có kiêu ngạo của mình, nhưng lời nói cuối cùng của anh, khiến cho cô vô cùng chật vật, anh hối hận quen biết cô, cảm thấy yêu cô là chuyện ngu xuẩn nhất đời anh.
Quyên Tử phát hiện thì ra là cô cũng sẽ bị thuoeng, còn lâu cô mới có được sức mạnh do chính mình tượng ra, nhưng mà, như vậy cũng tốt, đỡ phải ầm ĩ cả ngày không dứt, đỡ khiến anh phải kẹt giữa cô và mẹ anh, không phải làm người hai mặt.
Bây giờ nghĩ lại, hai người bọn họ từ lúc mới bắt đầu đã là một trò chơi, như vậy chuyện kết thúc cũng là chuyện dĩ nhiên, chỉ là kéo dài quá lâu, hai người cũng kiệt sức, tội gì phải như vậy ?
Tả Hồng đi một mạch về thành phố B, trên cao tốc nhiều lần thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, tinh thần anh hoảng hốt, nội tâm đau đớn, người phụ nữ này thật ác độc, áo đến mức có thể giết đứa bé của bọn họ, anh ngày ngày đều nhớ mong đợi chờ đứa bé.
THậm chí mỗi lần đi dạo qua những cửa hàng bán quần áo, có đứa bé đang thay đồ anh đều nhìn mấy làn, nhân viên phục vụ ở đó đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn anh, nhưng anh không nhing, trong mắt anh tràn đầy đều là hình ảnh của đứa bé, nghĩ đến đứa bé nho nhỏ nằm trong xe nôi, có lúc khóc oa oa hoặc là cười khanh khách, anh làm thế nào để dỗ con.
Anh có bao nhiêu mong đợi đối với đứa bé này, thì bây giờ có bấy nhiêu oán hận với người phụ nữ Quyên Tử kia, nhưng….
Tả Hồng giơ tay lên đập vào tay lái, một hồi còi xe chói tai vang lên, thế nhưng lúc nãy anh lại nương tay, nhìn cô ngẩng cao cổ đối chọi gay gắt với anh, thế nhưng anh không đánh được, Tả Hồng mày là đồ hèn nhát ! Mày là thằng đàn ông không có tiền đồ, chính vào giờ phút này, mày vẫn quyến luyến người phụ nữ kia, cô ta giết đứa bé của bọn họ, Tả Hồng cảm thấy mình quả thật không có thuốc nào cứu được rồi.
Điện thoại di động vang lên, Tả Hồng nghe máy :
«Vân Đan đâu ? Cậu tìm được người chưa ? "
Âm thanh của Mạc Vân Phong từ trong điện thoại truyền tới, Tả Hồng khẽ cắn răng:
«các người đừng mẹ nó tới làm phiền tôi, cô ta là người nào ? Từ nay về sau cùng tôi không có chút quan hệ nào. "
Nói xong, trực tiếp cắt đứt, vứt máy qua một bên, Mạc Vân Phong không hiểu nhìn điện thoại một chút, thằng nhóc này lại nổi điên làm gì ?
"Các ngươi chớ mẹ hắn tới phiền ta, nàng là người nào? Từ nay về sau cùng ta không hề có một chút quan hệ rồi."
Nói xong, trực tiếp cắt đứt, tắt máy, vứt qua một bên, Mạc Vân 琒 không giải thích được nhìn một chút điện thoại, tiểu tử này lại nổi điên làm gì?
Chỉ trong thời gian mấy ngày, người bên cạnh Tả Hồng liền phát hiện Tả Hồng thay đổi, biến về dáng vẻ lúc trước, hoặc là nói càng ngày càng quá phận, tin tình cảm tràn đầy mặt báo, khiến người ta hoa cả mắt.
Trước thời điểm chưa cùng Mạc gia từ hôn, Tả Hồng cũng chơi, nhưng vẫn còn có chút thu liễm, sẽ không khiến cho mọi chuyện gậy động tĩnh lớn như thế này, sau khi cùng Quyên Tử yêu đương thì trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng không ồn ào chút nào, vì thế mấy người sau lưng thay anh uất ức, ai ngờ, chỉ trong thời gian vài ngày, đã biến thành như vậy.
Hồ Quân đẩy đẩy Diệp Trì bên cạnh:
«Này! Cậu nói Hồng tử có phải bị cái gì kích thích hay không, người anh em, nhìn cậu ta thế nào cũng có chút không thích hợp?"
Diệp Trì nhíu mày, liếc nhìn Tả hồng ngồi trên ghết sô pha đối diện, trong ngực ôm một cô gái hai tuổi trẻ trung, hôn nhau mãnh liệt phóng đãng, một chút cũng không bận tâm mấy người bọn anh đang nhìn.
Trong lòng Diệp Trì nói, nếu để cho bình dấm chua nhỏ nhà anh biết, thì chính anh dù không dính chút thịt sống nào cũng rước lấy một thân náo loạn rồi, chỉ là Quyên Tử đâu? Chẳng lẽ lần này hai người thực sự chia tay.
Mẹ, cô ấy dù sao cũng là con gái của cha, chị gái của con.
Cái gì mà chị gái ?
Bà Tả đứng lên, âm thanh có chút chói tai sắc bén :
Con đúng là bị đứa con gái kia làm hư rồi, con lấy đâu ra chị gái ? Mẹ chỉ có con là con trai, cha con cũng chỉ có con là con trai duy nhất.
Tả Hồng buồn bực giật nhẹ cà vạt, vừa muốn khuyên mẹ anh thêm chút nữa, thì điện thoại di động vang lên, lấy ra nhìn, đi đến bên kia nghe điện thoại.....
Siết chặt điện thoại di động, mặt Tả Hồng càng ngày càng sa sầm lại, lúc để điện thoại di động xuống, mặt đã đen như đít nồi có thể giết người, quay đầu lại nói: mẹ, chuyện này mẹ cứ nghĩ kỹ đi, xem như là suy nghĩ vì sức khỏe của cha, con có chút việc gấp, phải đi ra ngoài một chuyến.
Không để ý đến mẹ anh gọi ở phía sau, anh mang theo chìa khóa xe đi ra khỏi bệnh viện, đến bãi đậu xe lái xe đi, nhấn chân ga xuông ra ngoài vượt qua mấy cái đèn đỏ, đến dưới tầng nhà anh và Quyên Tử, đóng cửa xe ầm ầm, chạy nhanh lên tầng, mở cửa, gân xanh trên trán cũng nhảy lên.
Được lắm, cô nhóc này là quyết tâm chia tay cùng mình, nghỉ việc, đi khỏi nhà, chỉ là, trong vòng một ngày ngắn ngủi, người đi nhà trống.
Tả Hồng vừa tức giận vừa sợ hãi, đối với Quyên Tử, anh hiểu rất rõ cá tính của cô chính là như vậy, dù như thế nào cũng chưa bao giờ đặt mình vào hoàn cảnh người khác để suy nghĩ một chút, cô cũng không hiểu, tình huống ngày hôm qua anh còn có thể làm như thế nào nữa, chẳng lẽ bắt mẹ anh nhận lỗi với cô, cô mới hài lòng, hoặc là nói, cô hi vọng anh chính là người đàn ông đần độn như vậy thì cô mới vui lòng.
Tâm tình Tả Hồng thật sự có chút nguội lạnh, coi như cũng là mấy năm tình cảm, anh đối với cô như vậy yêu không chút lập trường không chút tôn nghiêm, yêu cô lâu như vậy, cũng chỉ vì một câu nói giận dỗi của anh, cô xoay người rời đi, không chút lưu luyến.
Hơn nữa, Tả Hồng thật sự không dám nghĩ, nhưng cũng đoán được, bước kế tiếp của Quyên Tử chính là bỏ đứa bé trong bụng, cắt đứt liên hệ cuối cùng của bọn họ, Tả Hồng tuyệt đối không để cho cô làm như vậy.
Xuống tầng, lên xe, vừa lái xe thì anh cả Mạc gọi đến.
Cô ấy bây giờ đang ở đó sao?
Nhắc tới Mạc Vân Phong, trong lòng anh vô cùng hối hận, lúc đó anh chỉ muốn nói lời kích thích Vân Đan một chút, nào nghĩ đến cô nhóc kia tính tình thật sự cứng rắn như vậy, trực tiếp gửi đơn từ chức cho anh.
Mạc Vân Phong gọi điện cho Tả Hồng, chính là muốn biết người ở đâu? Ai ngờ đến thằng nhóc Tả Hồng này đã không biết thì thôi, bây giờ còn hỏi ngược lại anh.
Mạc Vân Phong cảm thấy thật buồn cười, không phải thằng nhóc đó luôn dính bên cạnh, lúc nào cũng không rời khỏi sao? Thế nào bây giờ còn hỏi anh, có lẽ cũng đến lúc nói cho thằng nhóc đó biết chân tướng rồi.
Nghĩ đến đây, Mạc Vân Phong nói thẳng:
“Tả Hồng, Quyên Tử chính là Vân Đan nhà chúng ta, ý của cha ta, hi vọng về sau cậu không cần quấy rầy Vân Đan nữa..... Tút tút tút...."
Điện thoại truyền đến tiếng tút tút, Mạc Vân Phong nhíu mày, thằng nhóc này xảy ra chuyện gì vậy?
Tả Hồng tức giận giơ tay lên, nhét điện thoại vào phía sau xe, Quyên Tử có phải Vân Đan nhà anh ta hay không anh không cần biết, bây giờ anh chỉ tìm được cô, ngăn cản cô.
Thắng gấp, xe dừng ở ven đường, anh vươn nửa người tìm kiếm nửa ngày, tìm số điện thoại nhà họ Trần gọi qua....
Tả Hồng một đường liều chết phóng đến dưới chung cư nhà Quyên Tử, được mẹ Quyên Tử cho địa chỉ, tìm được của, bắt đầu đập của đông đông đông.
Đại khái đập khoảng năm phút đồng hồ, hàng xóm cũng đi ra nhìn mấy lần, cửa từ bên trong mới mở ra, cửa vừa mở được một nửa, Tả Hồng nhấc chân lên đá, xông vào.
Phía sau cửa Quyên Tử bị lực ngăn lại, suýt nữa ngã trên mặt đất, còn chưa hồi hồn đã bị Tả Hồng đặt lưng trên tường, người đàn ông này điên thật rồi, anh ta nắm cánh tay cô hét lên:
«đứa bé đâu ? đứa bé của tôi đâu ? đứa bé đâu? Nói đi, cô nói đi."
Sắc mặt Quyên Tử tái xanh, gần như không có chút huyết sắc nào, cứ như vậy sững sờ nhìn Tả Hồng, nhất thời quên cả phản kháng, Tả Hồng híp mắt nhìn suy nghĩ nhìn cô mấy giây, nghiêng đầu liếc thấy trên bàn uống nước có tờ danh sách nộp viện phí, xông tới,gắt gao nhìn chằm chằm hàng chữ phía trên, từng chữ từng chữ, nhìn chòng chọc vào tờ giấy.
Đôi tay cô không ngừng được run rẩy, trong phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức có thể nghe được âm thanh trong lồng ngực Tả Hồng đang đánh trống. Quyên Tử tựa vào bên kia tường, cứ nhìn anh như vậy, không hề nói một lời.
Không biết qua bao lâu, Tả Hồng mới đem tờ giấy trong tay gấp lại, cẩn thận đặt vào trong túi áo, nghiêng đầu sang chỗ khác đi tới:
“Cô giết con của chúng ta, phải không? Tôi muốn chính miệng cô nói cho tôi biết, phải hay không?"
Quyên Tử lúc này mới tỉnh táo lại, ngẩng đầu lên không chút lùi bước:
“Đúng, bởi vì tôi không muốn có liên quan đến anh một chút gì nữa, tôi chán ghét anh, chán ghét anh luôn đi theo tôi quản đông quản tây, tôi chán ghét mẹ anh tới tìm tôi gây phiền toái, tôi chán ghét anh luôn quấn lấy tôi đòi kết hôn, tôi chán ghét anh khiến tôi có con, tôi chán ghét...."( Đọc đoạn này mà đau lòng cho cả anh và chị quá TT)
“Ba...."
Tả Hồng giơ tay lên tát cô, cắt đứt lời nói cuồng loạn liên tiếp “Tôi chán ghét anh" của Quyên Tử.
Một cái tát này minh chứng cho việc Tả Hồng đã giận đến cực hạn, không chút lưu tình, gần như mặt Quyên Tử lập tức sưng lên, khóe miệng có chút máu rỉ ra, Quyên Tử giơ tay lên xoa xoa, quay đầu lại nhìn thẳng Tả Hồng, anh vẫn vung tay lên “ba ba", dù sao cũng là hai bàn tay, đánh không nương tay chút nào.
Tả Hồng tức giận điên cuồng mất cả lý trí, tay lần nữa nâng lên, sau khi hạ xuống, lại thấy Quyên Tử vẫn ngẩng cao đầu nhìn anh chằm chằm, không trốn tránh, không sợ hãi, trong mắt không hề có một tia áy náy khổ sở nào
Tả Hồng chán nản, thả tay xuống, chợt hiểu, đây chính là kiểu người không tim không phổi, người phụ nữ máu lạnh, anh còn vọng tưởng mình sẽ làm tan chảy người phụ nữ lạnh lùng này, nhưng tâm của cô sớm đã biến thành một khối sắt đá, ngàn năm vạn năm cũng không thể tan chảy, không thể thay đổi.
Cô có thể nhẫn tâm bóp chết con mình, thì còn có chuyện gì cô ấy không làm được, cho đến nay đều là anh ngớ ngẩn, anh tự mình lãng phí bản thân cho cô, còn oán trách ai ? Có oán cũng oán anh không có tiền đồ, oán anh không biết nhận thức.
Tả Hồng nhìn cô cực kỳ lâu, tức giận trong mắt từ từ tan biến, thay vào đó là ánh mắt mang màu tro bụi, mệt mỏi lạnh lẽo :
«Được rồi ! Như cô mong muốn, tôi cũng không tiếp tục quấy rầy cô, từ hôm nay trở đi, tôi sẽ không xuất hiện trước mặt cô, chúng ta hoàn toàn kết thúc rồi. "
Xoay người kéo cửa ra, hơi ngừng một chút, nghiến rắng nghiến lợi nói :
«Đời này chuyện ngu xuẩn hối hận nhất tôi đã làm, chính là quen biết cô, yêu cô, hi vọng đời này chúng ta không bao giờ gặp lại.
Cach, âm thanh sập cửa truyền đến, khiến Quyên Tử giật mình, sức nặng toàn thân giường như không thể chống đỡ nổi, cô dựa vào vách tường chậm rãi trượt xuống, xụi lơ ngồi dưới đất, đầu vùi ở giữa hai chân, tay không tự giác đặt trên bụng, rốt cuộc xong hết mọi chuyện rồi, thật sảng khoái !
Đứa bé này, Quyên Tử cũng không nghĩ đến là sẽ không bỏ, nhưng khi nằm trên bàn phẫu thuật lạnh lẽo, cô mới thật sự cảm thấy, trong bụng có một sinh mạng nhỏ tổn tạ, cùng cô có mối liên hệ huyết mạch chặt chẽ.
Nếu như đem nó chia lìa khỏi thân thể mình, không đơn giản như vậy mà còn là đau, đau đến thấu xương, khiến lòng cô vốn luôn cứng rắn như đá, trong nháy mắt cũng phải mềm mại, cô không thể bỏ đứa bé, không thể bỏ đứa bé được
Quyên Tử bỏ chạy từ trên bàn mổ, còn chưa kịp ngẫm nghĩ về sau nên làm cái gì, Tả Hồng đã xông vào.
Quyên Tử cũng không muốn giải thích cho anh những thứ này, nếu anh đã định tôi cho cô như vậy, cô cũng để ý mà cãi lại, cô cũng có kiêu ngạo của mình, nhưng lời nói cuối cùng của anh, khiến cho cô vô cùng chật vật, anh hối hận quen biết cô, cảm thấy yêu cô là chuyện ngu xuẩn nhất đời anh.
Quyên Tử phát hiện thì ra là cô cũng sẽ bị thuoeng, còn lâu cô mới có được sức mạnh do chính mình tượng ra, nhưng mà, như vậy cũng tốt, đỡ phải ầm ĩ cả ngày không dứt, đỡ khiến anh phải kẹt giữa cô và mẹ anh, không phải làm người hai mặt.
Bây giờ nghĩ lại, hai người bọn họ từ lúc mới bắt đầu đã là một trò chơi, như vậy chuyện kết thúc cũng là chuyện dĩ nhiên, chỉ là kéo dài quá lâu, hai người cũng kiệt sức, tội gì phải như vậy ?
Tả Hồng đi một mạch về thành phố B, trên cao tốc nhiều lần thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ, tinh thần anh hoảng hốt, nội tâm đau đớn, người phụ nữ này thật ác độc, áo đến mức có thể giết đứa bé của bọn họ, anh ngày ngày đều nhớ mong đợi chờ đứa bé.
THậm chí mỗi lần đi dạo qua những cửa hàng bán quần áo, có đứa bé đang thay đồ anh đều nhìn mấy làn, nhân viên phục vụ ở đó đều dùng một loại ánh mắt kỳ quái nhìn anh, nhưng anh không nhing, trong mắt anh tràn đầy đều là hình ảnh của đứa bé, nghĩ đến đứa bé nho nhỏ nằm trong xe nôi, có lúc khóc oa oa hoặc là cười khanh khách, anh làm thế nào để dỗ con.
Anh có bao nhiêu mong đợi đối với đứa bé này, thì bây giờ có bấy nhiêu oán hận với người phụ nữ Quyên Tử kia, nhưng….
Tả Hồng giơ tay lên đập vào tay lái, một hồi còi xe chói tai vang lên, thế nhưng lúc nãy anh lại nương tay, nhìn cô ngẩng cao cổ đối chọi gay gắt với anh, thế nhưng anh không đánh được, Tả Hồng mày là đồ hèn nhát ! Mày là thằng đàn ông không có tiền đồ, chính vào giờ phút này, mày vẫn quyến luyến người phụ nữ kia, cô ta giết đứa bé của bọn họ, Tả Hồng cảm thấy mình quả thật không có thuốc nào cứu được rồi.
Điện thoại di động vang lên, Tả Hồng nghe máy :
«Vân Đan đâu ? Cậu tìm được người chưa ? "
Âm thanh của Mạc Vân Phong từ trong điện thoại truyền tới, Tả Hồng khẽ cắn răng:
«các người đừng mẹ nó tới làm phiền tôi, cô ta là người nào ? Từ nay về sau cùng tôi không có chút quan hệ nào. "
Nói xong, trực tiếp cắt đứt, vứt máy qua một bên, Mạc Vân Phong không hiểu nhìn điện thoại một chút, thằng nhóc này lại nổi điên làm gì ?
"Các ngươi chớ mẹ hắn tới phiền ta, nàng là người nào? Từ nay về sau cùng ta không hề có một chút quan hệ rồi."
Nói xong, trực tiếp cắt đứt, tắt máy, vứt qua một bên, Mạc Vân 琒 không giải thích được nhìn một chút điện thoại, tiểu tử này lại nổi điên làm gì?
Chỉ trong thời gian mấy ngày, người bên cạnh Tả Hồng liền phát hiện Tả Hồng thay đổi, biến về dáng vẻ lúc trước, hoặc là nói càng ngày càng quá phận, tin tình cảm tràn đầy mặt báo, khiến người ta hoa cả mắt.
Trước thời điểm chưa cùng Mạc gia từ hôn, Tả Hồng cũng chơi, nhưng vẫn còn có chút thu liễm, sẽ không khiến cho mọi chuyện gậy động tĩnh lớn như thế này, sau khi cùng Quyên Tử yêu đương thì trở nên ngoan ngoãn hơn, cũng không ồn ào chút nào, vì thế mấy người sau lưng thay anh uất ức, ai ngờ, chỉ trong thời gian vài ngày, đã biến thành như vậy.
Hồ Quân đẩy đẩy Diệp Trì bên cạnh:
«Này! Cậu nói Hồng tử có phải bị cái gì kích thích hay không, người anh em, nhìn cậu ta thế nào cũng có chút không thích hợp?"
Diệp Trì nhíu mày, liếc nhìn Tả hồng ngồi trên ghết sô pha đối diện, trong ngực ôm một cô gái hai tuổi trẻ trung, hôn nhau mãnh liệt phóng đãng, một chút cũng không bận tâm mấy người bọn anh đang nhìn.
Trong lòng Diệp Trì nói, nếu để cho bình dấm chua nhỏ nhà anh biết, thì chính anh dù không dính chút thịt sống nào cũng rước lấy một thân náo loạn rồi, chỉ là Quyên Tử đâu? Chẳng lẽ lần này hai người thực sự chia tay.
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh