Tình Yêu Dũng Cảm Của Quyên Tử
Chương 27
Thật đúng là oan gia! Con cái chính là oan gia kiếp trước của cha mẹ mà! Bà Tả đặt ống nghe điện thoại xuống, sắc mặt đổi thành tức giận, ngẩng đầu oán trách nói với ông chồng đang ngồi trên ghế salon xem báo:
“Tiểu Hồng bây giờ càng ngày càng kỳ lạ rồi, ông nghe nói nói xem, thật đúng là gần mực thì đen mà. Thằng bé ở chung với con hồ ly tinh đó lâu nên cũng học toàn tật xấu rồi, dám trực tiếp uy hiếp mẹ nó nữa, không biết bao nhiêu công nuôi dạy nó để ở chỗ nào nữa."
Chủ nhiệm Tả để tờ báo xuống, nhíu mày:
“Tôi đã nói với bà từ trước rồi, con trai tự có phúc của nó, bà cứ mặc kệ thằng bé đi, chính là tại bà không nghe, nó cũng không phải là đứa trẻ mấy tuổi, sắp bốn mươi rồi, nó làm gì bản thân nó cũng tự hiểu rõ ràng."
Bà Tả nghe xong ngược lại còn tức hơn:
“Sao ông có thể nói ra những lời này dễ dàng như thế, nếu Tiểu Hồng cưới cô gái kia, sau này làm sao mà phát triển được, đợt này Mạc Quan Anh được lên chức, nó tuổi không nhiều, không biết mấy năm nữa sẽ lên tới vị trí nào. Nếu không phải lúc ban đầu ông nội Tiểu Hồng và ông nội nó định chuyện hôn sự này, thì bây giờ chúng ta cũng với không tới. Tiểu Hồng này đúng là, được tiện nghi còn ra vẻ, đều tại con hồ ly tinh kia quyến rũ thằng bé đến nỗi hồ đồ mất rồi."
Chủ nhiệm Tả khuyên bà :
“Bà thật là! Toàn lo lắng những chuyện không đâu, như của con dâu nhà lão Diệp, cũng không phải người tầm thường, tôi thấy rất tốt. Dù cưới ai đi nữa thì cũng là sống với Tiểu Hồng cả đời, chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở, mặc kệ chúng nó đi."
Bà Tả hừ một tiếng, nói:
"Nhà lão Diệp đúng là hồ đồ thì có, mà Diệp Trì theo nghiệp buôn bán, không như Tiểu Hồng nhà chúng ta làm công việc nhà nước, không có ai giúp đỡ, sao có thể lên chức thuận lợi được. Nói thế nào đi nữa thì cũng không thể để con hồ ly tinh kia vào nhà họ tả chúng ta được. "
Chủ nhiệm Tả thở dài :
«Dù sao thì theo anh, con bé Vân Kha kia tuy tốt nhưng cũng không có tình cảm với Tiểu Hồng, hai ngời muốn sống với nhau cả đời cũng phải tìm người mình vừa lòng, tôi thấy chẳng có gì không tốt."
Nói xong, đứng dậy đi lên tầng, bà Tả nhing bóng lưng chồng, ngẩn người một lúc, hình như lão Tả không đồng ý chuyện này, bà Tả trầm ngâm, cầm điện thoại lên gọi cho Vân Kha, trong lòng suy nghĩ dù chuyện có thế nào thì trước hết cứ nói chuyện ổn định với Vân Kha trước, con hồ ly tinh kia bà vẫn còn biện pháp đối phó.
Nói thật, Mạc Vân Kha đối với bà mẹ chồng tương lai trên danh nghĩa này cô cũng không thích lắm, nói thế nào đây, bà mẹ chồng này đặt công danh lợi ích lên đầu. Mạc Vân Kha cũng hời nghi từ trong lòng bà ta đã bao giờ suy nghĩ một chút nào cho hạnh phúc con trai của bà ta chưa hay đơn giản chỉ vì lợi ích của bản thân, bà ta không hiểu là con người chỉ sống được mấy chục năm, bè lũ xu nịnh có ý nghĩa gì đâu.
Mạc Vân Kha cũng không nghĩ mình thanh cao, chỉ cảm thấy bà Tả có hơi quá đáng, hơn nữa Quyên Tử rất có thể là em gái họ Vân Đan. Nói thật, nhìn dáng vẻ của cha có lẽ là đúng rồi, chỉ là chuyện sai lầm lần trước về Chu Yến vẫn làm ông cụ lo lắng nên vẫn đợi kết quả cuối cùng.
Vân Kha cũng cảm thấy Quyên Tử chính là Vân Đan, cảm giác quen thuộc , tính cách cố chấp kiên cường như vậy, dù chưa rõ ràng nhưng mà nếu cô ấy là người nhà họ Mạc thì thật sự rất kì diệu. Chỉ mới gặp mặt một lần nhưng Vân Kha có thể cảm nhận được dòng máu nhà họ Mạc, họ đều là con cháu nhà họ Mạc.
Cho nên, đối với chuyện bà Tả chửi mắng Quyên Tử, trước đây cô có thể làm như không nghe thấy, nhưng hiện tại cô không cách nào nghe nổi:
"Dì à, Quyên Tử rất tốt, cũng không phải là loại người như dì nói đâu, còn chuyện của ba chúng con, chúng con sẽ tự giải quyết với nhau, dì không cần nhúng tay vào, công ty còn có việc, con đi trước."
Nói xong, xoay người đi, để bà Tả ngồi đó một mình. Bà Tả cũng không hiểu nổi, không phải là tình địch với nhau phải giương cung bạt kiếm, kẻ sống người chết sao ? Sao con bé Vân Kha này lại độ lượng như vậy, bà cũng không hiểu người đàn ông như thế nào mới được lòng con bé này, hết lần này đến lần khác Vân Kha lại hồ đồ như thế.
Bà Tả tức muốn chết, vừa lên xe lại nhận được điện thoại tiểu Triệu gọi đến, nói là ngày mai hồ ly tinh kia sẽ vào tạp chí Thời Đại của Bộ Thương Mại làm việc, là lãnh đạo trực tiếp giao phó xuống.
Bà Tả nghi ngờ chuyện này, chẳng lẽ là do Diệp gia nhúng tay vào, trừ Diệp gia bà không nghĩ ra ai khác, ai còn có thể thay hồ ly tinh kia ra mặt đây. Nhưng mà, cũng phải nói chuyện này, con trai do bà sinh ra, tính tình như thế nào, bà biết rõ nhất, đừng tưởng nhìn mặt dễ nói chuyện thật ra tính cách cũng rất thẳng thắn, một khi đã chạy đi thì không bao giờ quay đầu lại.
Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có chuyện gì để bà phải lo lắng, chỉ có mỗi chuyện hôn nhân lần này, tính tình lại nỏng nảy trở lại. Bà Tả cũng hiểu, nếu con trai nhà mình mà tức giận thật sự thì nó dám bỏ gia đình để sống một mình lắm, nên bà cũng phải có điểm kiềm chế, chỉ cần không cho hồ ly tinh kia vào cửa là được.
Thật ra thì bà cũng lo lắng thái quá, Quyên Tử cũng không muốn vào cửa nhà họ Tả dù hiện tại cô càng ngày nhìn Tả Hồng càng thuận mắt đi, Quyên Tử cũng không nhớ nổi sao hiện giờ cô lại biến thành như thế này.
Lại nói, trước đây Quyên Tử còn nghĩ tương phải hiếu thuận với cha mẹ thật tốt, cô cũng lên kế hoạch chờ sau này kiếm đủ tiền rồi, cô sẽ bán căn phòng này cùng với nhà cũ, rồi mua một ngôi nhà lớn ở ngoại ô, cả gia đình cùng nhau sống.
Nhớ đến đây, Quyên Tử không tự chủ được nhớ đến chuyện chiều nay, ông Mạc dẫn cô đến một căn nhà rất đẹp, hơn nữa không hiểu sao cô có cảm giác rất quen thuộc không nói ra được.
"Em ăn mỳ Ý nhé. "
Âm thanh kéo tinh thần Quyên Tử quay lại, cô Nhìn Tả Hồng ngồi đối diện, cười như không cười nói:
"Anh nghĩ gì mà lại đến chỗ này ăn cơm?"
Dưới ánh nến lung linh, nhìn nét măt tươi cười như hoa của Quyên Tử, Tả Hồng không khỏi nghĩ đến trước kia, khi bọn họ mới quen anh cũng mời cô đến nơi này ăn cơm.
Nói thật, dù nơi này đắt kinh khủng, có tiếng là món ăn ngon nhưng bọn Tả Hồng vẫn thích đồ ăn Trung Quốc hơn, nhưng phụ nữ lại thích đến chỗ này, mà người phụ nữ nào đến nới này đều muốn giả vờ cao nhã, thanh tao, lãng mạn, tình cảm, chỉ có Quyên Tử nhà anh, lần đầu tiên đến đây đã ăn liền hai phần mỳ Ý.
Lúc ấy Tả Hồng thật sự bất ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy cô thật đáng yêu chân thật. Sau này khi ở chung cùng cô anh mới phát hiện cô gái này căn bản là khinh thường chuyện giả vờ đoan trang hiền thục, lúc cô muốn ăn dù trước mặt là chủ tịch nước thì cũng không ảnh hưởng gì.
Cho đến bây giờ cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, thoải mái tự tin sống trong thế giới của chính mình. Cô như vậy càng khiến cho cô trở thành trung tâm khiến người khác không thể cưỡng lại sức quyến rũ tuyệt vời ấy. Bây giờ nghĩ lại có lẽ chính điều này đã khiến Tả Hồng anh từ từ rơi vào lưới tình, khi đã yêu là yêu một cách chấp nhất mà cuồng nhiệt.
Nghĩ đến chuyện này, Tả Hồng cười dịu dàng:
"Đến đây ăn mừng công việc mới của Quyên Tử nhà chúng ta"
Quyên Tử rất kinh ngạc hỏi ngược lại:
"Làm sao anh biết?"
Tả Hồng nháy mắt mấy cái:
"Bởi vì anh và vợ anh tâm ý tương thông mà!"
Quyên Tử cười hì hì, nhìn Tả Hồng bằng ánh mắt động lòng người:
"Thật ra thì còn chưa khẳng định, để xem kết quả phỏng vấn ngày mai nữa"
Quyên Tử dừng câu chuyện lại, tạm thời giữ bí mật, cô sẽ làm việc cùng anh, chính xác mà nói, nếu như được nhận cô sẽ làm việc trong cùng cơ quan với anh, đây xem như là vô cùng vui mừng và kinh ngạc thôi.
Tả Hồng giơ ly rượu lên, vô cùng tin tưởng nói:
"Quyên Tử nhà chúng ta đã ra tay, tất nhiên là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cạnh chén "
Trong lòng Quyên Tử nóng lên, giơ chén lên chạm nhẹ với anh. Rượu ngon, ánh nến mờ ảo khiến Quyên Tử cảm thấy cô có cảm giác mình hơi say rồi.
Vào đến chung cư nhà bọn họ, tắt máy, dừng xe, Tả Hồng nghiêng người nhìn, Quyên Tử khép mắt giống như đang ngủ, khiến anh đau lòng vô cùng, có lẽ mấy ngày nay áp lực đột nhiên được buông lỏng, trong mắt cô đều là vui sướng, mệt mỏi cũng hiện rõ trên đôi lông mày duyên dáng.
Tả Hồng nghiêng người, giúp cơ tháo dây an toàn,, dù động tác rất nhẹ nhưng vẫn đánh thức Quyên Tử. Thật ra tối nay cô cũng uống không nhiều, nhưng vẫn có chút say, cảm giác cả người như nhũn ra.
Có lẽ liên tục đi tìm việc mấy ngày này, lại bị từ chối khiến cô mệt mỏi. Tuy cô không thể hiện ra, nhưng trong lòng cũng sinh ra cảm giác hoài nghi với chính bản thân mình, cô cảm thấy mình cũng chẳng có gì hơn. Cô kiêu ngạo thật ra chính là vì công việc tự tạo ra, bây giờ mọi thứ quay về điểm xuất phát, cô mới hiểu được, năng lực này, lòng tin này là tất cả những gì cô còn để chống đỡ.
Quyên Tử cũng không hề ngây thơ, thất bại nhiều ngày như vậy, đột nhiên thành công, mà bây giờ là tạp chí Thời Đại thương mại, chuyện này quá là kì quái rồi, tạp chí này là gì chứ ? Là một tờ báo kinh tế chiến lược của quốc gia, hoạt động thương mại trực tiếp nhất, là cửa sổ tin tức trực tuyến, tiếp xúc với tất cả các lĩnh vực kinh tế cũng như các nhân vật đứng đầu hết sức quan trọng.
Chỗ làm việc như vậy, một cô gái không có bối cảnh sao có thể dễ dàng được nhận vào làm chư vậy. Chỉ là Quyên Tử cũng nghĩ rồi, cô chỉ nộp đơn làm một phóng viên nhỏ, nơi đó có lẽ cũng cần chân chạy, dù sao trình độ học vấn và kinh nghiệm công việc của cô cũng có thể coi là rất khá rồi.
Mặc kệ như thế nào, Quyên Tử cũng xem như là có chút hy vong, mọi suy nghĩ trong lòng cũng hạ xuống, chỉ uống chút rượu như vậy mà cảm giác buông lỏng khồn ngừng rơi xuống, cả người mềm nhũng không còn chút hơi sức nào.
Giơ tay lên ôm chặt cổ Tả Hồng làm nũng:
"Anh ôm em trước đi "
Tả Hồng nở nụ nười thâm trầm, cô lúc này khiến cho anh cảm thấy vô cùng ấm áp, trực tiếp đi vào trái tim anh, đôi mắt to sáng rực có chút mơ màng nửa mở nửa khép, lười biếng khêu gợi như một động vật nhỏ bé.
Tả Hồng không nhịn được, đôi môi này đã dụ dỗ anh suốt cả một đêm, đôi môi đỏ mọng mang theo mùi rượu nồng nàn, một nụ hôn sâu lắng mà triền miên.
Hơn nữa, tối nay Quyên Tử cũng rất phối hợp, nghịch ngợm uốn lưỡi, khuấy động Tả Hồng, khuấy động này khiến cho Tả Hồng động tình, hận không thể trực tiếp ở trong xe, hung hăng muốn cô.
Cố gắng kéo lý trí về, Tả Hồng thở hổn hển, tựa vào trán cô, thì thầm:
"Em đúng là yêu tinh, Quyên nhi, em chính là yêu tinh mà"
Quyên Tử cười ha ha, ánh mắt thoáng qua tia nghịch ngợm, ôm cổ Tả Hồng kéo gần hơn, in đôi môi đỏ mọng xuống yết hầu Tả Hồng, nhẹ nhàng liếm như có như không.
Tả Hồng rên một tiếng thật thấp, hơi thở trầm xuống, thở dốc, nếu như bây giờ anh còn nhịn xuống được, thì mẹ nó anh không phải người đàn ông bình thường, hơn nữa, yêu tinh này khiến ăn không thể đợi đến lên tầng rồi.........
“Tiểu Hồng bây giờ càng ngày càng kỳ lạ rồi, ông nghe nói nói xem, thật đúng là gần mực thì đen mà. Thằng bé ở chung với con hồ ly tinh đó lâu nên cũng học toàn tật xấu rồi, dám trực tiếp uy hiếp mẹ nó nữa, không biết bao nhiêu công nuôi dạy nó để ở chỗ nào nữa."
Chủ nhiệm Tả để tờ báo xuống, nhíu mày:
“Tôi đã nói với bà từ trước rồi, con trai tự có phúc của nó, bà cứ mặc kệ thằng bé đi, chính là tại bà không nghe, nó cũng không phải là đứa trẻ mấy tuổi, sắp bốn mươi rồi, nó làm gì bản thân nó cũng tự hiểu rõ ràng."
Bà Tả nghe xong ngược lại còn tức hơn:
“Sao ông có thể nói ra những lời này dễ dàng như thế, nếu Tiểu Hồng cưới cô gái kia, sau này làm sao mà phát triển được, đợt này Mạc Quan Anh được lên chức, nó tuổi không nhiều, không biết mấy năm nữa sẽ lên tới vị trí nào. Nếu không phải lúc ban đầu ông nội Tiểu Hồng và ông nội nó định chuyện hôn sự này, thì bây giờ chúng ta cũng với không tới. Tiểu Hồng này đúng là, được tiện nghi còn ra vẻ, đều tại con hồ ly tinh kia quyến rũ thằng bé đến nỗi hồ đồ mất rồi."
Chủ nhiệm Tả khuyên bà :
“Bà thật là! Toàn lo lắng những chuyện không đâu, như của con dâu nhà lão Diệp, cũng không phải người tầm thường, tôi thấy rất tốt. Dù cưới ai đi nữa thì cũng là sống với Tiểu Hồng cả đời, chúng ta cứ mắt nhắm mắt mở, mặc kệ chúng nó đi."
Bà Tả hừ một tiếng, nói:
"Nhà lão Diệp đúng là hồ đồ thì có, mà Diệp Trì theo nghiệp buôn bán, không như Tiểu Hồng nhà chúng ta làm công việc nhà nước, không có ai giúp đỡ, sao có thể lên chức thuận lợi được. Nói thế nào đi nữa thì cũng không thể để con hồ ly tinh kia vào nhà họ tả chúng ta được. "
Chủ nhiệm Tả thở dài :
«Dù sao thì theo anh, con bé Vân Kha kia tuy tốt nhưng cũng không có tình cảm với Tiểu Hồng, hai ngời muốn sống với nhau cả đời cũng phải tìm người mình vừa lòng, tôi thấy chẳng có gì không tốt."
Nói xong, đứng dậy đi lên tầng, bà Tả nhing bóng lưng chồng, ngẩn người một lúc, hình như lão Tả không đồng ý chuyện này, bà Tả trầm ngâm, cầm điện thoại lên gọi cho Vân Kha, trong lòng suy nghĩ dù chuyện có thế nào thì trước hết cứ nói chuyện ổn định với Vân Kha trước, con hồ ly tinh kia bà vẫn còn biện pháp đối phó.
Nói thật, Mạc Vân Kha đối với bà mẹ chồng tương lai trên danh nghĩa này cô cũng không thích lắm, nói thế nào đây, bà mẹ chồng này đặt công danh lợi ích lên đầu. Mạc Vân Kha cũng hời nghi từ trong lòng bà ta đã bao giờ suy nghĩ một chút nào cho hạnh phúc con trai của bà ta chưa hay đơn giản chỉ vì lợi ích của bản thân, bà ta không hiểu là con người chỉ sống được mấy chục năm, bè lũ xu nịnh có ý nghĩa gì đâu.
Mạc Vân Kha cũng không nghĩ mình thanh cao, chỉ cảm thấy bà Tả có hơi quá đáng, hơn nữa Quyên Tử rất có thể là em gái họ Vân Đan. Nói thật, nhìn dáng vẻ của cha có lẽ là đúng rồi, chỉ là chuyện sai lầm lần trước về Chu Yến vẫn làm ông cụ lo lắng nên vẫn đợi kết quả cuối cùng.
Vân Kha cũng cảm thấy Quyên Tử chính là Vân Đan, cảm giác quen thuộc , tính cách cố chấp kiên cường như vậy, dù chưa rõ ràng nhưng mà nếu cô ấy là người nhà họ Mạc thì thật sự rất kì diệu. Chỉ mới gặp mặt một lần nhưng Vân Kha có thể cảm nhận được dòng máu nhà họ Mạc, họ đều là con cháu nhà họ Mạc.
Cho nên, đối với chuyện bà Tả chửi mắng Quyên Tử, trước đây cô có thể làm như không nghe thấy, nhưng hiện tại cô không cách nào nghe nổi:
"Dì à, Quyên Tử rất tốt, cũng không phải là loại người như dì nói đâu, còn chuyện của ba chúng con, chúng con sẽ tự giải quyết với nhau, dì không cần nhúng tay vào, công ty còn có việc, con đi trước."
Nói xong, xoay người đi, để bà Tả ngồi đó một mình. Bà Tả cũng không hiểu nổi, không phải là tình địch với nhau phải giương cung bạt kiếm, kẻ sống người chết sao ? Sao con bé Vân Kha này lại độ lượng như vậy, bà cũng không hiểu người đàn ông như thế nào mới được lòng con bé này, hết lần này đến lần khác Vân Kha lại hồ đồ như thế.
Bà Tả tức muốn chết, vừa lên xe lại nhận được điện thoại tiểu Triệu gọi đến, nói là ngày mai hồ ly tinh kia sẽ vào tạp chí Thời Đại của Bộ Thương Mại làm việc, là lãnh đạo trực tiếp giao phó xuống.
Bà Tả nghi ngờ chuyện này, chẳng lẽ là do Diệp gia nhúng tay vào, trừ Diệp gia bà không nghĩ ra ai khác, ai còn có thể thay hồ ly tinh kia ra mặt đây. Nhưng mà, cũng phải nói chuyện này, con trai do bà sinh ra, tính tình như thế nào, bà biết rõ nhất, đừng tưởng nhìn mặt dễ nói chuyện thật ra tính cách cũng rất thẳng thắn, một khi đã chạy đi thì không bao giờ quay đầu lại.
Nhiều năm như vậy, chưa bao giờ có chuyện gì để bà phải lo lắng, chỉ có mỗi chuyện hôn nhân lần này, tính tình lại nỏng nảy trở lại. Bà Tả cũng hiểu, nếu con trai nhà mình mà tức giận thật sự thì nó dám bỏ gia đình để sống một mình lắm, nên bà cũng phải có điểm kiềm chế, chỉ cần không cho hồ ly tinh kia vào cửa là được.
Thật ra thì bà cũng lo lắng thái quá, Quyên Tử cũng không muốn vào cửa nhà họ Tả dù hiện tại cô càng ngày nhìn Tả Hồng càng thuận mắt đi, Quyên Tử cũng không nhớ nổi sao hiện giờ cô lại biến thành như thế này.
Lại nói, trước đây Quyên Tử còn nghĩ tương phải hiếu thuận với cha mẹ thật tốt, cô cũng lên kế hoạch chờ sau này kiếm đủ tiền rồi, cô sẽ bán căn phòng này cùng với nhà cũ, rồi mua một ngôi nhà lớn ở ngoại ô, cả gia đình cùng nhau sống.
Nhớ đến đây, Quyên Tử không tự chủ được nhớ đến chuyện chiều nay, ông Mạc dẫn cô đến một căn nhà rất đẹp, hơn nữa không hiểu sao cô có cảm giác rất quen thuộc không nói ra được.
"Em ăn mỳ Ý nhé. "
Âm thanh kéo tinh thần Quyên Tử quay lại, cô Nhìn Tả Hồng ngồi đối diện, cười như không cười nói:
"Anh nghĩ gì mà lại đến chỗ này ăn cơm?"
Dưới ánh nến lung linh, nhìn nét măt tươi cười như hoa của Quyên Tử, Tả Hồng không khỏi nghĩ đến trước kia, khi bọn họ mới quen anh cũng mời cô đến nơi này ăn cơm.
Nói thật, dù nơi này đắt kinh khủng, có tiếng là món ăn ngon nhưng bọn Tả Hồng vẫn thích đồ ăn Trung Quốc hơn, nhưng phụ nữ lại thích đến chỗ này, mà người phụ nữ nào đến nới này đều muốn giả vờ cao nhã, thanh tao, lãng mạn, tình cảm, chỉ có Quyên Tử nhà anh, lần đầu tiên đến đây đã ăn liền hai phần mỳ Ý.
Lúc ấy Tả Hồng thật sự bất ngờ, nhưng nghĩ đi nghĩ lại vẫn cảm thấy cô thật đáng yêu chân thật. Sau này khi ở chung cùng cô anh mới phát hiện cô gái này căn bản là khinh thường chuyện giả vờ đoan trang hiền thục, lúc cô muốn ăn dù trước mặt là chủ tịch nước thì cũng không ảnh hưởng gì.
Cho đến bây giờ cô cũng chưa bao giờ quan tâm đến ánh mắt của người khác, thoải mái tự tin sống trong thế giới của chính mình. Cô như vậy càng khiến cho cô trở thành trung tâm khiến người khác không thể cưỡng lại sức quyến rũ tuyệt vời ấy. Bây giờ nghĩ lại có lẽ chính điều này đã khiến Tả Hồng anh từ từ rơi vào lưới tình, khi đã yêu là yêu một cách chấp nhất mà cuồng nhiệt.
Nghĩ đến chuyện này, Tả Hồng cười dịu dàng:
"Đến đây ăn mừng công việc mới của Quyên Tử nhà chúng ta"
Quyên Tử rất kinh ngạc hỏi ngược lại:
"Làm sao anh biết?"
Tả Hồng nháy mắt mấy cái:
"Bởi vì anh và vợ anh tâm ý tương thông mà!"
Quyên Tử cười hì hì, nhìn Tả Hồng bằng ánh mắt động lòng người:
"Thật ra thì còn chưa khẳng định, để xem kết quả phỏng vấn ngày mai nữa"
Quyên Tử dừng câu chuyện lại, tạm thời giữ bí mật, cô sẽ làm việc cùng anh, chính xác mà nói, nếu như được nhận cô sẽ làm việc trong cùng cơ quan với anh, đây xem như là vô cùng vui mừng và kinh ngạc thôi.
Tả Hồng giơ ly rượu lên, vô cùng tin tưởng nói:
"Quyên Tử nhà chúng ta đã ra tay, tất nhiên là đánh đâu thắng đó không gì cản nổi, cạnh chén "
Trong lòng Quyên Tử nóng lên, giơ chén lên chạm nhẹ với anh. Rượu ngon, ánh nến mờ ảo khiến Quyên Tử cảm thấy cô có cảm giác mình hơi say rồi.
Vào đến chung cư nhà bọn họ, tắt máy, dừng xe, Tả Hồng nghiêng người nhìn, Quyên Tử khép mắt giống như đang ngủ, khiến anh đau lòng vô cùng, có lẽ mấy ngày nay áp lực đột nhiên được buông lỏng, trong mắt cô đều là vui sướng, mệt mỏi cũng hiện rõ trên đôi lông mày duyên dáng.
Tả Hồng nghiêng người, giúp cơ tháo dây an toàn,, dù động tác rất nhẹ nhưng vẫn đánh thức Quyên Tử. Thật ra tối nay cô cũng uống không nhiều, nhưng vẫn có chút say, cảm giác cả người như nhũn ra.
Có lẽ liên tục đi tìm việc mấy ngày này, lại bị từ chối khiến cô mệt mỏi. Tuy cô không thể hiện ra, nhưng trong lòng cũng sinh ra cảm giác hoài nghi với chính bản thân mình, cô cảm thấy mình cũng chẳng có gì hơn. Cô kiêu ngạo thật ra chính là vì công việc tự tạo ra, bây giờ mọi thứ quay về điểm xuất phát, cô mới hiểu được, năng lực này, lòng tin này là tất cả những gì cô còn để chống đỡ.
Quyên Tử cũng không hề ngây thơ, thất bại nhiều ngày như vậy, đột nhiên thành công, mà bây giờ là tạp chí Thời Đại thương mại, chuyện này quá là kì quái rồi, tạp chí này là gì chứ ? Là một tờ báo kinh tế chiến lược của quốc gia, hoạt động thương mại trực tiếp nhất, là cửa sổ tin tức trực tuyến, tiếp xúc với tất cả các lĩnh vực kinh tế cũng như các nhân vật đứng đầu hết sức quan trọng.
Chỗ làm việc như vậy, một cô gái không có bối cảnh sao có thể dễ dàng được nhận vào làm chư vậy. Chỉ là Quyên Tử cũng nghĩ rồi, cô chỉ nộp đơn làm một phóng viên nhỏ, nơi đó có lẽ cũng cần chân chạy, dù sao trình độ học vấn và kinh nghiệm công việc của cô cũng có thể coi là rất khá rồi.
Mặc kệ như thế nào, Quyên Tử cũng xem như là có chút hy vong, mọi suy nghĩ trong lòng cũng hạ xuống, chỉ uống chút rượu như vậy mà cảm giác buông lỏng khồn ngừng rơi xuống, cả người mềm nhũng không còn chút hơi sức nào.
Giơ tay lên ôm chặt cổ Tả Hồng làm nũng:
"Anh ôm em trước đi "
Tả Hồng nở nụ nười thâm trầm, cô lúc này khiến cho anh cảm thấy vô cùng ấm áp, trực tiếp đi vào trái tim anh, đôi mắt to sáng rực có chút mơ màng nửa mở nửa khép, lười biếng khêu gợi như một động vật nhỏ bé.
Tả Hồng không nhịn được, đôi môi này đã dụ dỗ anh suốt cả một đêm, đôi môi đỏ mọng mang theo mùi rượu nồng nàn, một nụ hôn sâu lắng mà triền miên.
Hơn nữa, tối nay Quyên Tử cũng rất phối hợp, nghịch ngợm uốn lưỡi, khuấy động Tả Hồng, khuấy động này khiến cho Tả Hồng động tình, hận không thể trực tiếp ở trong xe, hung hăng muốn cô.
Cố gắng kéo lý trí về, Tả Hồng thở hổn hển, tựa vào trán cô, thì thầm:
"Em đúng là yêu tinh, Quyên nhi, em chính là yêu tinh mà"
Quyên Tử cười ha ha, ánh mắt thoáng qua tia nghịch ngợm, ôm cổ Tả Hồng kéo gần hơn, in đôi môi đỏ mọng xuống yết hầu Tả Hồng, nhẹ nhàng liếm như có như không.
Tả Hồng rên một tiếng thật thấp, hơi thở trầm xuống, thở dốc, nếu như bây giờ anh còn nhịn xuống được, thì mẹ nó anh không phải người đàn ông bình thường, hơn nữa, yêu tinh này khiến ăn không thể đợi đến lên tầng rồi.........
Tác giả :
Hân Hân Hướng Vinh