Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 7: Trời mưa, bị cảm rồi

Tình Yêu Đau Dạ Dày

Chương 7: Trời mưa, bị cảm rồi

Hành trình ngày thứ 3 là hoạt động tự do ở Dương Sóc.

Vệ Đằng cầm bản đồ, còn mang la bàn trên cổ như thật, sau đó lôi kéo Tiêu Phàm cùng ra ngoài, nhưng hắn ngược lại cũng không lo lạc đường, không ngờ Vệ Đằng thực sự là một con ngựa đơn độc.

Hồ Điệp tuyền đã đi rồi, Ngộ Long Hà, những danh cảnh thế ngoại đào nguyên này…Tiêu Phàm không dậy nổi hăng hái, vì vậy Vệ Đằng liền lôi Tiêu Phàm đi chợ Tây của Dương Sóc.

Trên đường người đi rất đông, hàng quán đủ loại, các loại trò chơi nhỏ đặc sắc làm cho hoa mắt.

Du ngoạn danh lam gì đó đắc muốn chết, Vệ Đằng nhìn trái nhìn phải, chọn một cái vòng cổ kỳ quái, ngoài ra còn mua một đống kẹp tóc sặc sỡ.

Mua cho bạn gái à?

Tiêu Phàm không khỏi bật cười, thân là bạn gái hắn thật sự là đáng thương nha, một tên không có mắt nhìn, mua mấy cái kẹp tóc kia, quả thật là cho bạn nhỏ ở nhà trẻ mang mà, màu sắc rực rỡ, mắt thẩm mỹ đúng là kém đến cực điểm.

Tiêu Phàm không biết, em gái Vệ Đằng là Vệ Nam có sở thích sưu tập kẹp tóc, vì vậy, mỗi lần đi du lịch Vệ Đằng đều mua một đống lớn, cũng không ngại con trai mua những thứ này là mất mặt.

Ngoài ra, cái vòng cổ quê mùa là mua cho người bạn Chu Vũ.

Vệ Đằng mua đồ xong lại đến bên cạnh Tiêu Phàm, cười nói: “Anh không mua vài món quà lưu niệm à?"

Tiêu Phàm lắc đầu.

Vệ Đằng ngẩn ngơ, nhìn bóng lưng hắn xoay người, đột nhiên cảm thấy y rất đáng thương, ra ngoài du lịch nhưng vật gì cũng đều không mua, là vì trong lòng y không có người nào để quan tâm sao.

Không có người để lo lắng, tuy rằng rất tự do nhưng là cũng rất đau xót.

Buổi chiều quay về Quế Lâm, đến quán rượu nghỉ ngơi một chút, sau đó tự đi dạo trên đường Chính Dương dành riêng cho người đi bộ.

Vệ Đằng và Tiêu Phàm đi dạo một hồi, trời lại đột nhiên âm u, Tiêu Phàm muốn quay về, Vệ Đằng nói ngày mai phải trở về rồi, chúng ta đi ăn cháo Quế Lâm đi, sau khi rời Quế Lâm rồi không được ăn món chính tông như thế nữa.

Nhìn ánh mắt chờ mong của hắn, Tiêu Phàm có chút không nỡ cự tuyệt¸ đành tùy ý hắn, cùng nhau tìm một quán ngồi xuống.

Vệ Đằng khi ăn rất nhanh, bộ dáng hưởng thụ, Tiêu Phàm cầm chén gảy vài cái, múc vài miếng, cau mày cuối cùng cũng ăn xong.

Hai người ra tiệm, trời đột nhiên mưa xuống, tìm một nơi trú mưa, nhưng mưa càng lúc càng lớn, Tiêu Phàm đang cau mày, đã thấy Vệ Đằng mìm cười lôi cây dù từ trong túi ra.

“Anh đừng nhìn tôi mang hành lý nhiều vậy, mỗi một món đều rất hữu dụng" bao gồm ống nhòm, kính râm và dù. Vệ Đằng nói, vẻ mặt có chút đắc ý.

Tiêu Phàm cười cười, nhận cây dù từ trên tay hắn, “Đi về thôi"

Không biết tại sao, trong một khắc, Tiêu Phàm chợt rất muốn vò thử mái tóc chói mắt đó, dù sao cảm thấy Vệ Đằng hướng mình cười rực rỡ, rất đáng yêu.

Mưa càng lúc càng lớn, cơ bản là trốn sau dù cũng vô dụng, trong khoảnh khắc, cả hai đều ướt sũng.

Vệ Đằng dứt khoát thu dù lại, quay sang Tiêu Phàm cười nói: “Dù sao cũng bị ướt rồi, không bằng chạy về đi."

Nói xong, không đợi Tiêu Phàm đồng ý, liền kéo tay áo Tiêu Phàm điên cuồng chạy đi.

Chạy băng băng trong mưa, từ nhỏ đến lớn, Tiêu Phàm chưa bao giờ làm chuyện điên khùng như thế, nhưng kỳ quái là, rõ ràng cũng không ghét phương pháp mất phong độ này, trái lại tâm tình khoan khoái, dường như tiếp tục chạy như vậy có thể quên đi tất cả những chuyện phiền lòng.

Hai người cùng chạy, quần áo đều ướt đẫm dính chặt trên người rất khó chịu.

Lúc đến khách sạn, bị khí lạnh của điều hòa vừa thổi đến, Vệ Đằng run lẩy bẩy, hàm răng cũng đánh trận.

“Cậu đi tắm đi." Tiêu Phàm đem Vệ Đằng một thân run rẩy không ngừng đi vào phòng tắm, một lát sau, trong phòng tắm phát ra tiếng nước chảy ào ào hòa cùng tiếng ca.

Chỉnh nhiệt độ điều hòa cao lên một chút, Tiêu Phàm ngồi trên sô pha chờ Vệ Đằng đi ra.

Vệ Đằng hình như rất hưởng thụ độ ấm nước nóng, ngâm hơn nửa tiếng, chờ hắn tắm xong đi ra, Tiêu Phàm chỉ cảm thấy cơ thể mình sắp nhanh đóng băng rồi, giả vờ như không có gì đi vào nhà tắm, mở nước nóng.

“Át….xì……."

Một tiếng hắt hơi cuối cùng cũng nghẹn thoát ra, lại kinh động đến Vệ Đằng đang ngồi lau tóc, “Tiêu Phàm, anh cảm rồi."

Vệ Đằng đi đến cửa phòng tắm, kề sát vào nghe động tĩnh bên trong

“A. . . Hắt xì. . ."

Vệ Đằng nhịn không được bật cười, tên Tiêu Phàm này, đến hắt hơi cũng phải nhẫn nhịn, nghe đặc biệt buồn cười, nhưng lại có chút dễ thương.

“Anh nhanh chóng tắm xong rồi ra đi, tôi có mang thuốc cảm cúm."

“Không có gì, không nghiêm trọng, hắt… xì…"

Vệ Đằng ha ha cười ra tiếng, cái tên Tiêu Phàm này thật sự là thích khoe sức, rõ ràng là rất khó chịu, vẫn muốn giả bộ một bộ dạng “đừng đến gần tôi, tôi không sao" làm người ta thật không biết làm sao. Thế nhưng Tiêu Phàm như vậy so với cái tên nghiêm túc đứng đắn đẩy người ra ngoài cả ngàn dặm, sinh động hơn, cũng đáng yêu chân thực hơn.

Qua một lúc lâu, Tiêu Phàm mới từ phòng tắm đi ra, vuốt mũi hơi ngượng ngùng.

“Anh nhanh lên giường nằm một lát đi, tôi đem thuốc đến cho." Vệ Đằng cười rất sáng lạn.

“Ừ." Tiêu Phàm ngược lại cũng không phản bác, xoay người đi đến giường nằm xuống, Vệ Đằng thấy y hình như hơi khó chịu, luôn xoa mũi, còn hay nhịn hắt hơi, nụ cười lại thêm sâu, xoay người rót nước ấm, cầm viên thuốc đưa cho Tiêu Phàm, Tiêu Phàm nói tiếng cám ơn rồi đem thuốc nuốt xuống.

Vệ Đằng nhận bát, đối với Tiêu Phàm hơi lo lắng nói: “Anh mệt rồi thì ngủ một chút đi!"

Tiêu Phàm nhẹ nhàng nhắm mắt, không nhìn vẻ mặt lo lắng của hắn, nhiều năm như vậy, vẫn luôn là bản thân quan tâm cho người khác, vì người khác trả giá, chưa có ai dùng ánh mắt như vậy nhìn y.

Cha mẹ bận công việc, em gái lúc nào cũng kính sợ y, bên cạnh không có mấy người bạn tri âm.

Kỳ thực, tôi cũng hy vọng có người quan tâm mà.

Tiêu Phàm cười cười tự giễu, đột nhiên cảm thấy vì chút cảm cúm mà bản thân chật vật, thật sự là có chút yếu đuối nhàm chán.

Không ai quan tâm, mình vẫn sống tốt như thường, nhanh chóng ngủ, đem những… ý nghĩ kỳ quái này đều vứt đi, sau khi chuyến hành trình chấm dứt, cuộc sống vẫn là hồi phục lại sự yên ổn trước kia, sẽ không còn bóng dáng Vệ Đằng như thế này, làm ồn mình, phiền mình, cũng quan tâm mình nữa.

Nghĩ như vậy, có thể là do quá mệt mõi, Tiêu Phàm nhanh chóng ngủ say.

Vệ Nam đi Cosplay, qua lại không ngớt tại sự biễu diễn hoa mắt của các đoàn, đôi khi chụp ảnh. Đi mua truyện tranh, còn muốn chữ ký của các họa sĩ truyện tranh mình thích nhất. Thu hoạch cũng hơi phong phú, đang phấn chấn trở về lại nhìn thấy hình ảnh quen thuộc từ xa xa.

Tiêu Tinh?

Vệ Nam nghiên người trốn sau cây cột lớn, vuốt vuốt ngực hồi phục bình tĩnh trước sự kinh ngạc, Tiêu Tinh sao lại ở đây? Cô ấy không phải cùng anh hai đi du lịch Quế Lâm rồi sao? Chẳng lẽ cậu ấy về sớm? Không thể à… Bạn đang
Tác giả : Điệp Chi Linh
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại