Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 39
Quyển 4 – cao trào quyển Tình yêu của đau dạ dày
Tiêu Tinh đứng ngoài cửa đè ngực cố gắng hít thở, loại ánh mắt như muốn giết người của anh ấy, bây giờ nghĩ lại cũng khiến người ta phát run.
“Trời ạ…" Tiêu Tinh than thở, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Nam Nam, cậu đừng ngây ra nữa, mau mau nghĩ biện pháp đi."
Vệ Nam qua thời gian thật lâu mới hồi phục từ cơn khiếp sợ, “Tại sao có thể như vậy? Bọn họ thật sự đang quen nhau sao, tớ còn tưởng anh tớ đã sớm từ bỏ rồi…"
“Cậu đang nói gì vậy? Cậu biết chuyện bọn họ hở?"
Vệ Nam oanh liệt gật đầu, quay lại hỏi Tiêu Tinh: “Cậu có biết bọn họ quen nhau thế nào không?"
“Biết mà, không phải là cặp vé tình nhân hai chúng ta tính sai, vé… tình nhân…" Tiêu Tinh kịp phản ứng, trợn to hai mắt: “Đừng nói cho tớ biết là bởi vì chuyến du lịch lần đó, hai người bọn họ liền gì đó luôn nha?"
“Đoán chừng là vậy à, cả ngày đồng sàng cộng chẩm, động lòng thôi…"
Cả hai đối mặt nhìn nhau, vốn định để anh trai mình quen bạn gái, làm bà mai, không ngờ lại tạo thành một đoạn nghiệt duyên.
Sau khi ngây người hồi lâu, Tiêu Tinh mới cúi người nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tính, dù sao cũng thế này rồi, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài."
“Lưu cái thí ấy! Tên anh xấu xa của cậu, ban đầu hắn từ chối anh tớ tàn nhẫn thế nào cậu đâu có biết, tới bây giờ tớ cũng chưa từng nhìn thấy anh tớ đau khổ đến thế, hai người bọn họ tuyệt đối không thể ở cùng nhau, không thích hợp đâu!"
“Cậu trước đừng kích động, mặc dù tớ không biết anh tớ, nhưng mà, anh ấy là người ngay thẳng, sẽ không đùa bỡn anh cậu đâu…"
“Anh cậu lạnh lùng vô tình như vậy…"
Hai người cứ anh cậu anh tớ thảo luận đến sôi nổi, cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Phàm đã chỉnh trang lại quần áo, toàn thân phát ra loại hơi thở lạnh băng đáng sợ, ánh mắt quét qua hai người, lạnh lùng nói: “Đi vào, theo anh đến thư phòng."
Vệ Nam và Tiêu Tinh bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn đến, lập tức yên lặng, ngoan ngoãn theo sau đuôi bước vào trong.
Vệ Đằng đứng ngồi không yên trên ghế sa lon, quần áo dù đã mặc đàng hoàng, nhưng vẫn còn nhăn nhúm, trên cổ lưu lại vết hôn đáng sợ, trông đặc biệt phiến tình.
“Hơ… em gái, sao em lại đến đây? Hơ hơ…" Vệ Đằng mỉm cười giả vờ không quan tâm, mặt lại đỏ bừng, bị em gái bắt gặp chuyện như vậy, mất mặt đến có thể nhảy xuống Thái Bình Dương được rồi."
“Anh, em…"
“Vệ Nam, em theo anh đến thư phòng." Tiêu Phàm cắt đứt lời Vệ Nam, mở cửa thư phòng, đứng bên cạnh, bày ra tư thế ‘xin mời vào’.
Hai cô em gái bị nhốt vào thư phòng, sau đó Tiêu Phàm mới bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Đằng, “Yên tâm, chuyện hai đứa nó cứ giao cho anh giải quyết."
Thấy nụ cười của Tiêu Phàm, sau lưng Vệ Đằng nổi lên một tầng lông măng, không khỏi đồng tình với hai đứa em gái.
“Anh… định giải quyết như thế nào vậy?"
Tiêu Phàm khẽ cười, nói từng chữ một: “Uy, ép, lợi, dụ."
Hai nữ sinh đứng trong thư phòng trợn trắng mắt, chốc lát sau Tiêu Phàm đẩy cửa bước vào.
“Mời ngồi." Tiêu Phàm chỉ vào chiếc ghế sa lon bên cạnh, “Anh muốn nói chuyện với các em một chút."
Tiêu Tinh ngoan ngoãn ngồi xuống, Vệ Nam lại không phục: “Tiêu Phàm, tôi nói cho anh biết, anh trai tôi là người thẳng tính, ban đầu anh đối xử với anh ấy như thế, anh ấy cũng không ghi hận! Còn mua quà tặng anh. Sau này nếu anh không đối xử tốt với anh ấy, tôi … tôi…" Suy nghĩ cả buổi, cũng không nghĩ ra mình làm sao trả thù hắn, đành dốc sức liếc hắn: “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc qua, khí thế nhất thời yếu xuống.
Chờ hai người đều an tĩnh lại, Tiêu Phàm mới bắt đầu nói chuyện.
“Nếu mấy đứa đều nhìn thấy, anh cũng sẽ nói thẳng ra vậy." Tiêu Phàm ngồi trên ghế sa lon, hai tay tao nhã chồng lên nhau, đặt trên mặt bàn, “Nhờ ơn hai đứa, lúc anh và Vệ Đằng đi Quế Lâm quen biết nhau, sau đó trùng hợp gặp nhau ở trường, dần dần hiểu rõ nhau, sau nữa, chính là như mấy đứa thấy."
Bị áp lực từ khí thế dữ dội của Tiêu Phàm, hai cô gái cả thở mạnh cũng không dám, yên tĩnh lắng nghe.
“Bọn anh yêu nhau, ở cùng nhau, hơn nữa quan hệ đã phát triển đến bước thân mật nhất, còn thân mật hơn những gì các em vừa thấy, hiểu chưa?"
Hai người kinh hoàng khiếp sợ gật đầu, còn thân mật hơn nữa chính là như thế nào, Tiêu Tinh và Vệ Nam không ngốc, đương nhiên hiểu ý Tiêu Phàm.
Trong lòng Vệ Nam buồn bực, thì ra lão anh ngốc của mình sớm bị người ta ăn sạch sành sanh rồi.
Trong lòng Tiêu Tinh thán phục, anh trai quả nhiên hành động nhanh chóng, nhanh như vậy đã đánh đến cửa thứ 3 rồi.
Tiêu Phàm ngừng lại khoảnh khắc, thấy hai nữ sinh đều gật đầu, mới nói tiếp: “Chuyện hôm nay các em đừng nói ra ngoài, chờ đúng thời cơ, bọn anh tự nhiên sẽ nói rõ với người lớn hai nhà, nghe rõ?"
“Vâng vâng, em tuyệt đối sẽ không lắm mồm." Tiêu Tinh gật đầu đảm bảo.
Vệ Nam cũng gật đầu, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng: “Anh có yêu anh hai tôi không?"
Tiêu Phàm nhẹ nhàng mỉm cười: “Dĩ nhiên."
Bấy giờ Vệ Nam mới thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần anh đối tốt với anh ấy, tôi không có ý kiến."
Tiêu Phàm đi tới, khẽ vỗ vai Vệ Nam, dịu dàng nói: “Sau này em cũng là em gái anh, anh không biết trước đây em có thành kiến gì với anh, từ giờ trở đi, anh hy vọng em xem anh là người yêu của anh hai em."
“Nga. . ."
“Hy vọng hai đứa có thể hiểu được, hơn nữa tôn trọng tình cảm của bọn anh, có thể làm được không?" Tiêu Phàm tiếp tục ra lệnh.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu, Vệ Nam do dự hồi lâu, sau đó cũng gật đầu.
Tiêu Phàm nâng khóe môi mỉm cười: “Vậy tối nay ở lại ăn cơm, cơm nước xong liền về đi, ngày nghỉ anh và Vệ Đằng đều ở lại đây, không mong các em tới quấy rầy."
Nói xong liền mở cửa nghênh ngang rời đi.
Tiêu Tinh quay đầu nhìn Vệ Nam một cái, đối phương cũng đang quay đầu lại, hai người trật tự phun ra một hơi.
“Anh của cậu thật đáng sợ." Vệ Nam nói.
“Ừm, cũng chỉ có loại thần kinh thô như anh hai cậu mới dám đến gần hắn thôi…"
“Cũng phải, người bình thường đã sớm bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa chạy mất."
Hai người bất đắc dĩ nhún vai, bọn họ lại ở cùng nhau, duyên phận cũng kỳ diệu quá đi, cặp vé tình nhân kia không biết là đưa tốt hay đưa nhầm rồi.
Năm giờ chiều, giờ cơm tối, bốn người vây quanh một cái bàn ăn ăn cơm.
Món ăn trên bàn phong phú, màu sắc hương vị đều vẹn toàn, nhưng hôm nay, mọi người dường như cũng không có hứng thú ăn uống.
Nhất là Vệ Đằng, vẫn cúi thấp đầu không nói lời nào.
Mãi đến khi hai nữ sinh đứng dậy phải đi, Vệ Đằng mới đứng lên, “Anh tiễn các em."
Tiêu Phàm biết hắn có thể muốn nói gì với em gái, kiếm cớ giữ Tiêu Tinh lại.
Vệ Đằng và Vệ Nam cùng ra đến cửa, bấy giờ mới thở ra một hơi thật dài.
“Em gái à, chuyện hôm nay em cứ xem như không thấy, nghe chưa?" Vẻ mặt rất hung dữ, tai lại đỏ bừng, “Ngàn vạn đừng nói với cha mẹ nha, biết chưa?"
Vệ Nam gật đầu, “Ngày nghỉ anh không về nhà đúng không?"
“Ừm, em hãy nói anh lưu lại ôn tập, có một môn do bị viêm dạ dày nên phải hoãn thi."
“À, biết rồi."
Hai người đối diện cũng không nói gì nữa, sau hồi lâu, Vệ Nam mới khẽ thở dài: “Anh hai, em cứ tưởng anh đã sớm buông tha, không ngờ… cuối cùng vẫn sống cùng hắn."
Vệ Đằng cười gượng hai tiếng: “Ai bảo da mặt anh dày làm chi."
“Chỉ cần anh hạnh phúc là tốt rồi, đừng để bản thân chịu uất ức gì cả, cho dù hắn lớn mạnh nhưng em cũng không phải con kiến nhỏ."
Vệ Đằng gật đầu: “Hắn đối với anh rất tốt."
“Thật?"
“Ừ, hắn thật sự rất tốt với anh, em cứ yên tâm đi." Nhớ tới cái tốt của Tiêu Phàm, Vệ Đằng có chút thẹn thùng, gãi gãi cái ót, chuyển đề tài: “Bao giờ em về nhà?"
“Ngày mốt."
“Vậy bên phía ba mẹ nhờ em chăm sóc, có việc gì cứ gọi điện cho anh."
Vệ Nam nghiêm túc gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, ha ha cười lên: “Sao em cảm ấy anh giống như là sắp gả ra khỏi nhà vậy, lão ca?"
“Em được phép lăn rồi."
Vệ Đằng liếc nàng một cái, xoay người mở cửa, đúng lúc Tiêu Phàm đang đưa Tiêu Tinh ra ngoài, ánh mắt hai người chạm nhau, Vệ Đằng đỏ mặt lẩn tránh.
“Hai vị, đi thong thả không tiễn." Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, Tiêu Phàm liền kéo Vệ Đằng lại, “Được rồi, bọn họ đi rồi, không có việc gì nữa." Ngón trỏ nâng cằm hắn lên, cúi xuống hôn.
Mặt Vệ Đằng bị hắn nâng lên hôn, trong lòng lại không ngừng mắng.
Hôm nay bị hai nữ sinh bắt gặp tại chỗ, thấy được bao nhiêu?
Hình như đã cởi áo, phía dưới cũng không kém nhiều lắm, thật là mất mặt, nếu không phải do Tiêu Phàm lang tính bộc phát, mình có thể mất mặt đến vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, đến chỗ nào chẳng phải là hăng hái phấn khởi? Hôm nay bị anh đè ép, rên rỉ thở dốc, thậm chí dạng tồi tệ như vòng chân giữ eo cũng bị em gái thấy được, thể diện của kẻ làm anh như mình ở chỗ nào, uy nghiêm ở chỗ nào chứ?
Vừa xuất thần, hàm răng động một tí đã cắn phải đầu lưỡi Tiêu Phàm.
“Ngô… cắn trúng rồi." Vệ Đằng đẩy Tiêu Phàm ra, Tiêu Phàm ngược lại cũng không để ý, hôn càng điên cuồng.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn trong khoang miệng, kích thích càng thêm mãnh liệt!
Trong lòng Vệ Đằng hiểu, liên tục hai lần đều bị cắt đứt ngay thời khắc mấu chốt, Tiêu Phàm chắc chắn muốn hỏng, sau đó liền nhắm mắt lại, ngầm cho phép Tiêu Phàm tiến thêm một bước.
Hai người một mạch hôn nhau đến tận phòng ngủ, dưới sự vuốt ve kịch liệt, thân thể cũng nhanh chóng phản ứng.
Tiêu Phàm đè Vệ Đằng trên giường, hai ba cái liền lột sạch quần áo, từ cổ hôn liên tục xuống phía dưới, đôi môi ấm áp trên da thịt nóng rực, lưu lại những dấu vết khiến người ta mơ màng.
Chỉ nghe hô hấp Tiêu Phàm càng lúc càng nặng nề, Vệ Đằng nắm ra giường, ngoan ngoãn để hắn chen vào giữa hai chân mình, hai chân bị tách ra, đặt trên bả vai.
“Đinh linh linh. . ."
Thân thể Tiêu Phàm cứng đờ, Vệ Đằng cũng rất lúng túng, không muốn để ý, nhưng điện thoại vang lên không ngừng.
Tiêu Phàm không nhịn được cầm lấy ống nhe, truyền đến thanh âm mềm mại của một phụ nữ: “Có phải Tiêu tiên sinh không ạ? Đệm giường của ngài chúng tôi đã đưa đến."
Tiêu Phàm lạnh lùng nói: “Để ở ngoài cửa, tôi xuống dưới lấy."
“Đặt trên băng ghế phía ngoài vườn hoa được không ạ?"
“Được."
“Vậy xin ngài nhanh chóng đi lấy, vạn nhất bị mất, chúng tôi…"
“Biết."
Tiêu Phàm sầm mặt cúp điện thoại.
Vệ Đằng thì ha ha cười to lên, “Thật xui xẻo nha, lần nào cũng như vậy." Nói xong định đứng dậy không làm nữa, lại bị hắn áp trở về.
“Còn dám cười, xem anh làm thế nào trừng phạt em."
Vừa dứt lời, Vệ Đằng lập tức bị hắn hôn điên cuồng bá đạo, tới tấp vào môi.
Đôi môi nóng bỏng dạo khắp nơi trên người, kỹ xảo cao siêu đốt lửa khắp nơi.
Vệ Đằng cũng không cười nổi nữa, chỉ dốc sức cố gắng hít thở bình ổn nhịp tim, ngón tay siết chặt ra giường, chịu đựng loại hành hạ như bị hỏa thiêu toàn thân.
Giống như nổi lên một trận cuồng phong, Vệ Đằng bị hôn đến toàn thân như nhũn ra, bộ dáng đôi mắt mơ hồ chiếu vào mắt Tiêu Phàm, tăng thêm mị hoặc.
Tiêu Phàm hô hấp không ổn định, lúc tách hai chân Vệ Đằng ra, hơi dừng lại một chút, đè xuống ý tưởng muốn trực tiếp tiến vào, lật hộc tủ đầu giường tìm dầu bôi trơn.
Cho một ít vào tay, sau đó tại nơi miệng huyệt ngượng ngùng, chậm chạp bôi lên.
Cảm giác được lạnh lẽo phía sau, Vệ Đằng biết đây là cái gì, nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác, để mặc cho Tiêu Phàm cắm vào ngón tay mang dầu bôi trơn để mở rộng.
Foreplay làm thật lâu, ngón tay mang theo dầu bôi trơn dịu dàng khuếch trương trong người.
Vệ Đằng cảm nhận được sự tỉ mỉ của Tiêu Phàm, đáy lòng hết sức cảm động, biết hắn chịu đựng hết sức vất vả, vì vậy, cầm chiếc bình trong tay hắn ném sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy lưng hắn, thấp giọng nói: “Có thể rồi…"
“Đinh linh linh. . ."
Lần này là chuông di động vang.
Tiêu Phàm sầm mặt, thuận tay cầm lấy điện thoại di động ném sang một bên, không chút do dự đâm đỉnh phân thân đã sớm cứng rắn đi vào!
“A. . ." Vệ Đằng thét lên một tiếng, hậu huyệt bị cưỡng bức mở to, giống như có một khối que hàn cứng đánh vào cơ thể.
Vệ Đằng đau đến cắn chặt đôi môi, Tiêu Phàm cũng mở to miệng thở dồn dập.
Cấm dục quá lâu, cả ngày nhìn thấy nhưng lại không ăn được, vừa vào nơi nóng hừng hực kia, dục vọng bị bao quanh thật chặt, Tiêu Phàm sắp phát điên rồi, thật muốn mạnh mẽ đâm thẳng vào thân thể này, lại sợ thương tổn đến Vệ Đằng, đành phải hôn trán an ủi hắn trước, ngón tay không ngừng vuốt ve sau lưng hắn, dời lực chú ý.
Vệ Đằng biết Tiêu Phàm nhẫn nhịn rất cực nhọc, hít một hơi thật sâu, hai chân bám lấy hông hắn, thả lỏng bản thân.
Sau khi được cho phép, Tiêu Phàm rốt cục an tâm đâm vào cơ thể.
Lần lượt điên cuồng đâm vào, khiến Vệ Đằng cũng không thể dậy người, Tiêu Phàm đặt hai chân hắn trên vai, tay nâng mông hắn lên cao, để bản thân tiến vào sâu hơn.
“A… ưm… ưm…"
Theo chuyển động bá đạo điên cuồng mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của hắn, Vệ Đằng đã sớm không còn khống chế được nữa, tiếng rên rỉ rơi vỡ cũng trở nên rõ ràng, càng lúc càng lớn.
“A. . . sâu quá, chậm một chút, chậm một chút. . ." Cuốn chiếu bị lao vào mãnh liệt, Vệ Đằng đã sớm chẳng còn quan tâm đến ngượng ngùng nữa, “Chậm một chút, ưm. . ." .
Tiêu Phàm dường như hiểu rất rõ những điểm nhạy cảm của Vệ Đằng, lần nào cũng chạm đến vị trí yếu ớt nhất, khiến Vệ Đằng gào thét từng trận run rẩy, khoái cảm mãnh liệt chạy từ xương sống đến thẳng đỉnh đầu, Vệ Đằng há to mồm, toàn thân vô lực nằm trên giường, mặc cho Tiêu Phàm điên cuồng hưởng thụ thân thể của mình.
Chờ đến cuối cùng hắn cũng bắn ra ngoài, Vệ Đằng đã mệt mỏi đến hư thoát, hai chân tựa hồ bị tách rời khỏi cơ thể, không thể cử động.
Đôi chân mở ra không cách nào khép lại, đành động bất động nằm phịch trên giường, chất lỏng dính dính giữa hai chân cũng bất chấp.
Nhìn hình ảnh dâm mỹ kia, Tiêu Phàm tựa hồ lại kích động, Vệ Đằng cảm giác được dục vọng nóng bỏng hắn để nơi cửa vào, đầu ngón tay không khỏi phát run.
Hắn không phải là còn muốn chứ…
Trả lời Vệ Đằng chính là lại một lần mạnh mẽ tiến vào, lại một vòng chuyển động mãnh liệt.
Thật là quá kịch liệt, vạn nhất làm tình thế này làm đến chết, trước mặt Diêm Vương chắc sẽ rất mất mặt?
Bị Tiêu Phàm hành hạ đến toàn thân bủn rủn, Vệ Đằng suy nghĩ lan man, sau này vẫn là mấy ngày làm một lần đi, bằng không dồn nén hắn lâu quá, dồn nén, bất kể là núi băng hòa tan hay núi lửa phun trào, đều rất đáng sợ.
Chút xương cốt này của mình, nhưng không chịu nổi hắn hành hạ đâu nha…
Tiêu Tinh đứng ngoài cửa đè ngực cố gắng hít thở, loại ánh mắt như muốn giết người của anh ấy, bây giờ nghĩ lại cũng khiến người ta phát run.
“Trời ạ…" Tiêu Tinh than thở, “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì vậy? Nam Nam, cậu đừng ngây ra nữa, mau mau nghĩ biện pháp đi."
Vệ Nam qua thời gian thật lâu mới hồi phục từ cơn khiếp sợ, “Tại sao có thể như vậy? Bọn họ thật sự đang quen nhau sao, tớ còn tưởng anh tớ đã sớm từ bỏ rồi…"
“Cậu đang nói gì vậy? Cậu biết chuyện bọn họ hở?"
Vệ Nam oanh liệt gật đầu, quay lại hỏi Tiêu Tinh: “Cậu có biết bọn họ quen nhau thế nào không?"
“Biết mà, không phải là cặp vé tình nhân hai chúng ta tính sai, vé… tình nhân…" Tiêu Tinh kịp phản ứng, trợn to hai mắt: “Đừng nói cho tớ biết là bởi vì chuyến du lịch lần đó, hai người bọn họ liền gì đó luôn nha?"
“Đoán chừng là vậy à, cả ngày đồng sàng cộng chẩm, động lòng thôi…"
Cả hai đối mặt nhìn nhau, vốn định để anh trai mình quen bạn gái, làm bà mai, không ngờ lại tạo thành một đoạn nghiệt duyên.
Sau khi ngây người hồi lâu, Tiêu Tinh mới cúi người nhẹ giọng lẩm bẩm: “Tính, dù sao cũng thế này rồi, nước phù sa không lưu ruộng người ngoài."
“Lưu cái thí ấy! Tên anh xấu xa của cậu, ban đầu hắn từ chối anh tớ tàn nhẫn thế nào cậu đâu có biết, tới bây giờ tớ cũng chưa từng nhìn thấy anh tớ đau khổ đến thế, hai người bọn họ tuyệt đối không thể ở cùng nhau, không thích hợp đâu!"
“Cậu trước đừng kích động, mặc dù tớ không biết anh tớ, nhưng mà, anh ấy là người ngay thẳng, sẽ không đùa bỡn anh cậu đâu…"
“Anh cậu lạnh lùng vô tình như vậy…"
Hai người cứ anh cậu anh tớ thảo luận đến sôi nổi, cửa đột nhiên mở ra, Tiêu Phàm đã chỉnh trang lại quần áo, toàn thân phát ra loại hơi thở lạnh băng đáng sợ, ánh mắt quét qua hai người, lạnh lùng nói: “Đi vào, theo anh đến thư phòng."
Vệ Nam và Tiêu Tinh bị ánh mắt lạnh như băng của hắn nhìn đến, lập tức yên lặng, ngoan ngoãn theo sau đuôi bước vào trong.
Vệ Đằng đứng ngồi không yên trên ghế sa lon, quần áo dù đã mặc đàng hoàng, nhưng vẫn còn nhăn nhúm, trên cổ lưu lại vết hôn đáng sợ, trông đặc biệt phiến tình.
“Hơ… em gái, sao em lại đến đây? Hơ hơ…" Vệ Đằng mỉm cười giả vờ không quan tâm, mặt lại đỏ bừng, bị em gái bắt gặp chuyện như vậy, mất mặt đến có thể nhảy xuống Thái Bình Dương được rồi."
“Anh, em…"
“Vệ Nam, em theo anh đến thư phòng." Tiêu Phàm cắt đứt lời Vệ Nam, mở cửa thư phòng, đứng bên cạnh, bày ra tư thế ‘xin mời vào’.
Hai cô em gái bị nhốt vào thư phòng, sau đó Tiêu Phàm mới bước tới, nhẹ nhàng ôm lấy Vệ Đằng, “Yên tâm, chuyện hai đứa nó cứ giao cho anh giải quyết."
Thấy nụ cười của Tiêu Phàm, sau lưng Vệ Đằng nổi lên một tầng lông măng, không khỏi đồng tình với hai đứa em gái.
“Anh… định giải quyết như thế nào vậy?"
Tiêu Phàm khẽ cười, nói từng chữ một: “Uy, ép, lợi, dụ."
Hai nữ sinh đứng trong thư phòng trợn trắng mắt, chốc lát sau Tiêu Phàm đẩy cửa bước vào.
“Mời ngồi." Tiêu Phàm chỉ vào chiếc ghế sa lon bên cạnh, “Anh muốn nói chuyện với các em một chút."
Tiêu Tinh ngoan ngoãn ngồi xuống, Vệ Nam lại không phục: “Tiêu Phàm, tôi nói cho anh biết, anh trai tôi là người thẳng tính, ban đầu anh đối xử với anh ấy như thế, anh ấy cũng không ghi hận! Còn mua quà tặng anh. Sau này nếu anh không đối xử tốt với anh ấy, tôi … tôi…" Suy nghĩ cả buổi, cũng không nghĩ ra mình làm sao trả thù hắn, đành dốc sức liếc hắn: “Tôi sẽ không bỏ qua cho anh."
Bị ánh mắt lạnh lùng của hắn liếc qua, khí thế nhất thời yếu xuống.
Chờ hai người đều an tĩnh lại, Tiêu Phàm mới bắt đầu nói chuyện.
“Nếu mấy đứa đều nhìn thấy, anh cũng sẽ nói thẳng ra vậy." Tiêu Phàm ngồi trên ghế sa lon, hai tay tao nhã chồng lên nhau, đặt trên mặt bàn, “Nhờ ơn hai đứa, lúc anh và Vệ Đằng đi Quế Lâm quen biết nhau, sau đó trùng hợp gặp nhau ở trường, dần dần hiểu rõ nhau, sau nữa, chính là như mấy đứa thấy."
Bị áp lực từ khí thế dữ dội của Tiêu Phàm, hai cô gái cả thở mạnh cũng không dám, yên tĩnh lắng nghe.
“Bọn anh yêu nhau, ở cùng nhau, hơn nữa quan hệ đã phát triển đến bước thân mật nhất, còn thân mật hơn những gì các em vừa thấy, hiểu chưa?"
Hai người kinh hoàng khiếp sợ gật đầu, còn thân mật hơn nữa chính là như thế nào, Tiêu Tinh và Vệ Nam không ngốc, đương nhiên hiểu ý Tiêu Phàm.
Trong lòng Vệ Nam buồn bực, thì ra lão anh ngốc của mình sớm bị người ta ăn sạch sành sanh rồi.
Trong lòng Tiêu Tinh thán phục, anh trai quả nhiên hành động nhanh chóng, nhanh như vậy đã đánh đến cửa thứ 3 rồi.
Tiêu Phàm ngừng lại khoảnh khắc, thấy hai nữ sinh đều gật đầu, mới nói tiếp: “Chuyện hôm nay các em đừng nói ra ngoài, chờ đúng thời cơ, bọn anh tự nhiên sẽ nói rõ với người lớn hai nhà, nghe rõ?"
“Vâng vâng, em tuyệt đối sẽ không lắm mồm." Tiêu Tinh gật đầu đảm bảo.
Vệ Nam cũng gật đầu, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc hỏi ra nghi vấn lớn nhất trong lòng: “Anh có yêu anh hai tôi không?"
Tiêu Phàm nhẹ nhàng mỉm cười: “Dĩ nhiên."
Bấy giờ Vệ Nam mới thở phào nhẹ nhõm: “Chỉ cần anh đối tốt với anh ấy, tôi không có ý kiến."
Tiêu Phàm đi tới, khẽ vỗ vai Vệ Nam, dịu dàng nói: “Sau này em cũng là em gái anh, anh không biết trước đây em có thành kiến gì với anh, từ giờ trở đi, anh hy vọng em xem anh là người yêu của anh hai em."
“Nga. . ."
“Hy vọng hai đứa có thể hiểu được, hơn nữa tôn trọng tình cảm của bọn anh, có thể làm được không?" Tiêu Phàm tiếp tục ra lệnh.
Tiêu Tinh vội vàng gật đầu, Vệ Nam do dự hồi lâu, sau đó cũng gật đầu.
Tiêu Phàm nâng khóe môi mỉm cười: “Vậy tối nay ở lại ăn cơm, cơm nước xong liền về đi, ngày nghỉ anh và Vệ Đằng đều ở lại đây, không mong các em tới quấy rầy."
Nói xong liền mở cửa nghênh ngang rời đi.
Tiêu Tinh quay đầu nhìn Vệ Nam một cái, đối phương cũng đang quay đầu lại, hai người trật tự phun ra một hơi.
“Anh của cậu thật đáng sợ." Vệ Nam nói.
“Ừm, cũng chỉ có loại thần kinh thô như anh hai cậu mới dám đến gần hắn thôi…"
“Cũng phải, người bình thường đã sớm bị ánh mắt lạnh lùng của hắn dọa chạy mất."
Hai người bất đắc dĩ nhún vai, bọn họ lại ở cùng nhau, duyên phận cũng kỳ diệu quá đi, cặp vé tình nhân kia không biết là đưa tốt hay đưa nhầm rồi.
Năm giờ chiều, giờ cơm tối, bốn người vây quanh một cái bàn ăn ăn cơm.
Món ăn trên bàn phong phú, màu sắc hương vị đều vẹn toàn, nhưng hôm nay, mọi người dường như cũng không có hứng thú ăn uống.
Nhất là Vệ Đằng, vẫn cúi thấp đầu không nói lời nào.
Mãi đến khi hai nữ sinh đứng dậy phải đi, Vệ Đằng mới đứng lên, “Anh tiễn các em."
Tiêu Phàm biết hắn có thể muốn nói gì với em gái, kiếm cớ giữ Tiêu Tinh lại.
Vệ Đằng và Vệ Nam cùng ra đến cửa, bấy giờ mới thở ra một hơi thật dài.
“Em gái à, chuyện hôm nay em cứ xem như không thấy, nghe chưa?" Vẻ mặt rất hung dữ, tai lại đỏ bừng, “Ngàn vạn đừng nói với cha mẹ nha, biết chưa?"
Vệ Nam gật đầu, “Ngày nghỉ anh không về nhà đúng không?"
“Ừm, em hãy nói anh lưu lại ôn tập, có một môn do bị viêm dạ dày nên phải hoãn thi."
“À, biết rồi."
Hai người đối diện cũng không nói gì nữa, sau hồi lâu, Vệ Nam mới khẽ thở dài: “Anh hai, em cứ tưởng anh đã sớm buông tha, không ngờ… cuối cùng vẫn sống cùng hắn."
Vệ Đằng cười gượng hai tiếng: “Ai bảo da mặt anh dày làm chi."
“Chỉ cần anh hạnh phúc là tốt rồi, đừng để bản thân chịu uất ức gì cả, cho dù hắn lớn mạnh nhưng em cũng không phải con kiến nhỏ."
Vệ Đằng gật đầu: “Hắn đối với anh rất tốt."
“Thật?"
“Ừ, hắn thật sự rất tốt với anh, em cứ yên tâm đi." Nhớ tới cái tốt của Tiêu Phàm, Vệ Đằng có chút thẹn thùng, gãi gãi cái ót, chuyển đề tài: “Bao giờ em về nhà?"
“Ngày mốt."
“Vậy bên phía ba mẹ nhờ em chăm sóc, có việc gì cứ gọi điện cho anh."
Vệ Nam nghiêm túc gật đầu một cái, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, ha ha cười lên: “Sao em cảm ấy anh giống như là sắp gả ra khỏi nhà vậy, lão ca?"
“Em được phép lăn rồi."
Vệ Đằng liếc nàng một cái, xoay người mở cửa, đúng lúc Tiêu Phàm đang đưa Tiêu Tinh ra ngoài, ánh mắt hai người chạm nhau, Vệ Đằng đỏ mặt lẩn tránh.
“Hai vị, đi thong thả không tiễn." Tiêu Phàm nhẹ nhàng cười một tiếng, đóng cửa lại.
Cửa vừa đóng, Tiêu Phàm liền kéo Vệ Đằng lại, “Được rồi, bọn họ đi rồi, không có việc gì nữa." Ngón trỏ nâng cằm hắn lên, cúi xuống hôn.
Mặt Vệ Đằng bị hắn nâng lên hôn, trong lòng lại không ngừng mắng.
Hôm nay bị hai nữ sinh bắt gặp tại chỗ, thấy được bao nhiêu?
Hình như đã cởi áo, phía dưới cũng không kém nhiều lắm, thật là mất mặt, nếu không phải do Tiêu Phàm lang tính bộc phát, mình có thể mất mặt đến vậy sao? Từ nhỏ đến lớn, đến chỗ nào chẳng phải là hăng hái phấn khởi? Hôm nay bị anh đè ép, rên rỉ thở dốc, thậm chí dạng tồi tệ như vòng chân giữ eo cũng bị em gái thấy được, thể diện của kẻ làm anh như mình ở chỗ nào, uy nghiêm ở chỗ nào chứ?
Vừa xuất thần, hàm răng động một tí đã cắn phải đầu lưỡi Tiêu Phàm.
“Ngô… cắn trúng rồi." Vệ Đằng đẩy Tiêu Phàm ra, Tiêu Phàm ngược lại cũng không để ý, hôn càng điên cuồng.
Mùi máu tươi nồng nặc tràn trong khoang miệng, kích thích càng thêm mãnh liệt!
Trong lòng Vệ Đằng hiểu, liên tục hai lần đều bị cắt đứt ngay thời khắc mấu chốt, Tiêu Phàm chắc chắn muốn hỏng, sau đó liền nhắm mắt lại, ngầm cho phép Tiêu Phàm tiến thêm một bước.
Hai người một mạch hôn nhau đến tận phòng ngủ, dưới sự vuốt ve kịch liệt, thân thể cũng nhanh chóng phản ứng.
Tiêu Phàm đè Vệ Đằng trên giường, hai ba cái liền lột sạch quần áo, từ cổ hôn liên tục xuống phía dưới, đôi môi ấm áp trên da thịt nóng rực, lưu lại những dấu vết khiến người ta mơ màng.
Chỉ nghe hô hấp Tiêu Phàm càng lúc càng nặng nề, Vệ Đằng nắm ra giường, ngoan ngoãn để hắn chen vào giữa hai chân mình, hai chân bị tách ra, đặt trên bả vai.
“Đinh linh linh. . ."
Thân thể Tiêu Phàm cứng đờ, Vệ Đằng cũng rất lúng túng, không muốn để ý, nhưng điện thoại vang lên không ngừng.
Tiêu Phàm không nhịn được cầm lấy ống nhe, truyền đến thanh âm mềm mại của một phụ nữ: “Có phải Tiêu tiên sinh không ạ? Đệm giường của ngài chúng tôi đã đưa đến."
Tiêu Phàm lạnh lùng nói: “Để ở ngoài cửa, tôi xuống dưới lấy."
“Đặt trên băng ghế phía ngoài vườn hoa được không ạ?"
“Được."
“Vậy xin ngài nhanh chóng đi lấy, vạn nhất bị mất, chúng tôi…"
“Biết."
Tiêu Phàm sầm mặt cúp điện thoại.
Vệ Đằng thì ha ha cười to lên, “Thật xui xẻo nha, lần nào cũng như vậy." Nói xong định đứng dậy không làm nữa, lại bị hắn áp trở về.
“Còn dám cười, xem anh làm thế nào trừng phạt em."
Vừa dứt lời, Vệ Đằng lập tức bị hắn hôn điên cuồng bá đạo, tới tấp vào môi.
Đôi môi nóng bỏng dạo khắp nơi trên người, kỹ xảo cao siêu đốt lửa khắp nơi.
Vệ Đằng cũng không cười nổi nữa, chỉ dốc sức cố gắng hít thở bình ổn nhịp tim, ngón tay siết chặt ra giường, chịu đựng loại hành hạ như bị hỏa thiêu toàn thân.
Giống như nổi lên một trận cuồng phong, Vệ Đằng bị hôn đến toàn thân như nhũn ra, bộ dáng đôi mắt mơ hồ chiếu vào mắt Tiêu Phàm, tăng thêm mị hoặc.
Tiêu Phàm hô hấp không ổn định, lúc tách hai chân Vệ Đằng ra, hơi dừng lại một chút, đè xuống ý tưởng muốn trực tiếp tiến vào, lật hộc tủ đầu giường tìm dầu bôi trơn.
Cho một ít vào tay, sau đó tại nơi miệng huyệt ngượng ngùng, chậm chạp bôi lên.
Cảm giác được lạnh lẽo phía sau, Vệ Đằng biết đây là cái gì, nhắm mắt lại quay đầu đi chỗ khác, để mặc cho Tiêu Phàm cắm vào ngón tay mang dầu bôi trơn để mở rộng.
Foreplay làm thật lâu, ngón tay mang theo dầu bôi trơn dịu dàng khuếch trương trong người.
Vệ Đằng cảm nhận được sự tỉ mỉ của Tiêu Phàm, đáy lòng hết sức cảm động, biết hắn chịu đựng hết sức vất vả, vì vậy, cầm chiếc bình trong tay hắn ném sang một bên, nhẹ nhàng ôm lấy lưng hắn, thấp giọng nói: “Có thể rồi…"
“Đinh linh linh. . ."
Lần này là chuông di động vang.
Tiêu Phàm sầm mặt, thuận tay cầm lấy điện thoại di động ném sang một bên, không chút do dự đâm đỉnh phân thân đã sớm cứng rắn đi vào!
“A. . ." Vệ Đằng thét lên một tiếng, hậu huyệt bị cưỡng bức mở to, giống như có một khối que hàn cứng đánh vào cơ thể.
Vệ Đằng đau đến cắn chặt đôi môi, Tiêu Phàm cũng mở to miệng thở dồn dập.
Cấm dục quá lâu, cả ngày nhìn thấy nhưng lại không ăn được, vừa vào nơi nóng hừng hực kia, dục vọng bị bao quanh thật chặt, Tiêu Phàm sắp phát điên rồi, thật muốn mạnh mẽ đâm thẳng vào thân thể này, lại sợ thương tổn đến Vệ Đằng, đành phải hôn trán an ủi hắn trước, ngón tay không ngừng vuốt ve sau lưng hắn, dời lực chú ý.
Vệ Đằng biết Tiêu Phàm nhẫn nhịn rất cực nhọc, hít một hơi thật sâu, hai chân bám lấy hông hắn, thả lỏng bản thân.
Sau khi được cho phép, Tiêu Phàm rốt cục an tâm đâm vào cơ thể.
Lần lượt điên cuồng đâm vào, khiến Vệ Đằng cũng không thể dậy người, Tiêu Phàm đặt hai chân hắn trên vai, tay nâng mông hắn lên cao, để bản thân tiến vào sâu hơn.
“A… ưm… ưm…"
Theo chuyển động bá đạo điên cuồng mang theo dục vọng chiếm hữu mãnh liệt của hắn, Vệ Đằng đã sớm không còn khống chế được nữa, tiếng rên rỉ rơi vỡ cũng trở nên rõ ràng, càng lúc càng lớn.
“A. . . sâu quá, chậm một chút, chậm một chút. . ." Cuốn chiếu bị lao vào mãnh liệt, Vệ Đằng đã sớm chẳng còn quan tâm đến ngượng ngùng nữa, “Chậm một chút, ưm. . ." .
Tiêu Phàm dường như hiểu rất rõ những điểm nhạy cảm của Vệ Đằng, lần nào cũng chạm đến vị trí yếu ớt nhất, khiến Vệ Đằng gào thét từng trận run rẩy, khoái cảm mãnh liệt chạy từ xương sống đến thẳng đỉnh đầu, Vệ Đằng há to mồm, toàn thân vô lực nằm trên giường, mặc cho Tiêu Phàm điên cuồng hưởng thụ thân thể của mình.
Chờ đến cuối cùng hắn cũng bắn ra ngoài, Vệ Đằng đã mệt mỏi đến hư thoát, hai chân tựa hồ bị tách rời khỏi cơ thể, không thể cử động.
Đôi chân mở ra không cách nào khép lại, đành động bất động nằm phịch trên giường, chất lỏng dính dính giữa hai chân cũng bất chấp.
Nhìn hình ảnh dâm mỹ kia, Tiêu Phàm tựa hồ lại kích động, Vệ Đằng cảm giác được dục vọng nóng bỏng hắn để nơi cửa vào, đầu ngón tay không khỏi phát run.
Hắn không phải là còn muốn chứ…
Trả lời Vệ Đằng chính là lại một lần mạnh mẽ tiến vào, lại một vòng chuyển động mãnh liệt.
Thật là quá kịch liệt, vạn nhất làm tình thế này làm đến chết, trước mặt Diêm Vương chắc sẽ rất mất mặt?
Bị Tiêu Phàm hành hạ đến toàn thân bủn rủn, Vệ Đằng suy nghĩ lan man, sau này vẫn là mấy ngày làm một lần đi, bằng không dồn nén hắn lâu quá, dồn nén, bất kể là núi băng hòa tan hay núi lửa phun trào, đều rất đáng sợ.
Chút xương cốt này của mình, nhưng không chịu nổi hắn hành hạ đâu nha…
Tác giả :
Điệp Chi Linh