Tình Yêu Đau Dạ Dày
Chương 11: Người đàn ông tao nhã
Sau khi kết thúc giai đoạn kiểm tra, Vệ Nam nói muốn mời anh trai ăn cơm, sẵn tiện giới thiệu chị em tốt của cô cho mọi người cùng quen biết.
Vệ Đằng đương nhiên nể mặt.
Sau đó cùng em gái đi đến căn phòng lầu hai của nhà hàng Ẩn Hồ, thấy hai vị mỹ nữ đã chờ sẵn ở đó.
Một cô gái có khí chất hơi kiêu ngạo, tóc ngắn, nhìn qua có vẻ tháo vát, người bên cạnh là dạng đáng yêu dễ thương, cột tóc đuôi ngựa.
“Người này là Kỳ Quyên, người này là Tiêu Tinh, khụ, đây anh tớ."
Vệ Đằng cùng hai cô gái rất tự nhiên chào hỏi, biết Tiêu Tinh là em gái Tiêu Phàm, vẫn đặc biệt nhìn nhiều, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
“Anh không quá giống với Nam Nam miêu tả nha." Lúc Tiêu Tinh cười lên, trên mặt có hai lúm đồng tiền, rất đáng yêu.
“Phải… ha ha…"
“Đúng vậy, bề ngoài nhìn qua rất nhã nhặn."
Nhã nhặn?!
Vệ Nam phụt một tiếng, phun ngụm trà đến người đối diện, Kỳ Quyên nhanh tay lẹ mắt dùng cây quạt cản lại.
“Vệ Nam, cậu kiềm chế một chút đi." Kỳ Quyên liếc cô một cái, Vệ Nam áy náy ném cho nàng một gói khăn giấy, quay đầu nói với Tiêu Tinh: “Anh ấy khác nhã nhặn, cậu không biết sự nhiệt tình kia của anh ấy đâu, có thể đem cậu thiêu cháy ấy."
“A, anh cùng anh trai em đi du lịch, mấy ngày ở chung có tốt không?"
“À, rất tốt." Vệ Đằng cúi đầu, trên mặt giống như không có việc gì nhưng trong lòng bắt đầu dậy sóng, mấy ngày đó, quả thật sống chung rất tốt mà…
“Vậy là tốt rồi, em đưa vé cho anh ấy vốn là muốn tác hợp cho anh ấy cùng Nam Nam, không ngờ đem hai người kéo vào đi cùng, em lo anh sẽ chọc đến ảnh… anh ấy người rất đáng sợ."
“Không đâu, anh cảm thấy rất…" Vệ Đằng cố gắng đem hai chữ “đáng yêu" đè ép xuống, cười hắc hắc, “rất… tốt… mà"
Kỳ Quyên đột nhiên nói nghiêm túc: “Tại khoa Luật của bọn em, đàn anh Tiêu Phàm là một truyền thuyết."
“Truyền thuyết? Nói như thế nào?" Lòng hiếu kỳ mạnh mẽ khiến Vệ Đằng buột miệng nói ra, tại ánh mắt của Vệ Nam, phản ứng của anh trai có hơi quá nhạy cảm.
“Trước đây thời gian anh ấy học chính quy, ở công tác đoàn quen biết nhiều người, nói năng cũng rất lịch sự, nhưng ai biết đến giai đoạn thạc sĩ, thì độc lai độc vãng, cả ngày đi theo giáo sư làm đề tài, không giao tiếp với ai, nhìn thấy bọn em tối đa cũng chỉ gật đầu chào."
“Thật à? Ha ha…" Một mình y hẳn là rất cô đơn, không biết có chịu giao tiếp với mình không. Vệ Đằng nghĩ vậy, thuận tiện thăm dò sở thích của Tiêu Phàm: “Tiêu Phàm y rất thích yên tĩnh à?"
Ba cô gái cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn, Vệ Đằng cười rất thoải mái, giấu đi sự quan tâm quá mức của bản thân: “ Mấy ngày ở cùng y, thì cảm thấy anh ta rất ghét người khác làm ồn, thích sự yên tĩnh."
Kỳ Quyên gật đầu thấu hiểu, “Đúng vậy, cái kiểu “gần tôi rồi chết", những nữ sinh muốn theo đuổi anh ta đều bị dọa bỏ chạy trở về. Cả ngày chôn trong thư viện, cũng không tham gia những buổi party, tâm tư toàn bộ đều đặt trên việc học."
“Anh em có hơi u uất, Tiêu gia em đời này chỉ có hai người chúng em, anh ấy cũng không để ý em." Tiêu Tinh lại bắt đầu oán trách.
“Ha ha…" Vệ Nam nhìn anh hai một cái, cười ngốc nghếch.
Vệ Đằng đạp em gái một cái dưới bàn, nháy mắt ra hiệu: có một người anh trai tốt, làm dáng à?
Vệ Nam lập tức gục đầu xuống giống như quả cà trúng sương.
Người anh này của mình tuy rằng quan tâm mình, nhưng quan tâm thái quá à… hai người anh đều quá cao cấp, còn không bằng Kỳ Quyên, con gái một thật hạnh phúc.
Sau đó rất nhanh đã đến thi giữa kỳ, thời gian toàn bộ các khoa đều thống nhất, Chu Ngư lại bắt đầu mắc chứng trước kỳ kiểm tra, cả ngày thức đêm học bài đến hai vành mắt đen cả.
Vệ Đằng thì mỗi ngày dậy sớm, lưng mang cặp sách đến thư viện.
Nghe Kỳ Quyên nói, Tiêu Phàm thích ở trong thư viện, nói không chừng có thể gặp được.
Một buổi trưa, thật sự là lười đến chẳng muốn quay về ăn cơm, Vệ Đằng đến nhà ăn lầu 7 của thư viện, mua một phần cơm thịt heo ngồi trong góc ăn điên cuồng, sau khi ăn xong vội vã chạy xuống dưới lầu tiếp tục đọc sách, nhưng ngay tại chổ rẽ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Một mình y chiếm cả một bàn lớn, trên bàn có rất nhiều quyển sách dày, y xem thật chăm chú, rất yên bình, sợi tóc rơi xuống y cũng không để ý, nhẹ nhàng chăm chú ghi chép, tại đầu chân mày bướng bỉnh khẽ động, y xem sách hình như thấy rất vừa ý, chân mày dãn ra, làm cho cả gương mặt có vẻ dịu dàng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, sàn nhà đều có chút chói mắt, nhưng lại không ảnh hưởng đến y, bởi vì chỗ y chọn là một góc khuất mãi mãi cũng không bị chiếu đến.
Vệ Đằng đột nhiên cảm thấy, Tiêu Phàm chăm chú đọc sách như vậy, thật sự rất tuấn tú, rất có mị lực.
Vệ Đằng vội vàng xoay người xuống lầu, cầm lấy cặp của mình, sau đó lại lên lầu, nhẹ nhàng đi đến cạnh Tiêu Phàm.
“Hai, lại gặp mặt rồi, ha ha."
Tiêu Phàm xoay đầu nhìn hắn, tên này thế nào lại đến làm phiền rồi? Miệng mở lớn vậy, nhìn thấy tôi đáng để cậu cười tươi vậy sao? Ánh mắt Tiêu Phàm dừng trên mặt hắn, nhìn một hồi lâu, thấy Vệ Đằng có hơi ngượng ngùng.
“Ha ha… anh nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có thứ gì sao?"
Ánh mắt Tiêu Phàm di động, dừng trên môi Vệ Đằng bất động.
Trái tim Vệ Đằng lại có chút bất quy tắc, tiếng đập thình thịch trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng. Xem Tiêu Phàm chăm chú nhìn môi mình, rất kỳ quái, Vệ Đằng lại nhớ chuyện không đứng đắn lúc trước.
“Là mỡ lợn à." Tiêu Phàm nghiêm túc buông xuống một câu kết luận, trong nháy mắt lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi ném cho hắn, “Lau lau"
Vệ Đằng lại lần nữa há hốc mồm, một lúc lâu sau mới đỏ bừng mặt, vội vàng cầm khăn dùng sức lau môi. “Cảm ơn nha."
Một động tác ném rổ ném khăn giấy vào thùng rác, quay đầu lại cười nói: “Tôi có thể ngồi đây không?"
Cảm thấy bản thân giống như tiểu lưu manh đến bắt chuyện với cô gái xinh đẹp vậy.
Thật là kém mà, kém quá đi.
“Tùy ý." Vệ Đằng chăm chú đọc sách của mình, cũng không để ý hắn nữa. Tim Vệ Đằng nhảy cả buổi, thật sự cảm thấy bản thân rất quái dị, vì vậy nuốt nước bọt hít sâu, để mình bình tĩnh một chút, ngồi xuống, lấy sách ra bắt đầu xem.
Hai người cũng không nói nữa.
Tiêu Phàm thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, mỗi lần nhìn đều là khuôn mặt Vệ Đằng có chút nhăn nhó, hắn một hồi trừng quyển sách hung dữ, một hồi khẽ nhép môi học bài, mắt nhắm lại, được một nửa lại hung dữ trừng quyển sách.
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy cách thức Vệ Đằng đọc sách cùng tính cách hắn quái dị như nhau, nhìn giống như nhìn kẻ thù, ánh mắt hung dữ như vậy, đọc sách cũng không phải ăn sách.
Vệ Đằng thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tiêu Phàm, mỗi lần nhìn đều là gương mặt hoàn mỹ, dáng vẻ y cúi đầu xem sách mãi mãi cũng chăm chú yên lặng như thế, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật trang sách, trên bản bút ký rõ ràng, là nét chữ ngay ngắn xinh đẹp của y.
Xem một quyển sách đều tao nhã như vậy, quả nhiên, khí chất là của trời sinh.
Vệ Đằng cúi xuống nhìn sách mình, ở trên giống như ổ kiến, ghi chép lộn xộn, có chút tiu nghỉu.
Ngày kế Vệ Đằng lại đi thư viện, quả nhiên tìm thấy Tiêu Phàm ở vị trí lầu 7 kia.
Mặt dày đi qua ngồi xuống, Tiêu Phàm chỉ là thản nhiên xê dịch mấy quyển sách trên bàn, bắt chuyện vài câu rồi tiếp tục công việc của mình.
Vệ Đằng ngồi bên cạnh y, đọc sách luôn không chuyên tâm, ánh mắt cũng luôn không kiềm chế được mà chuyển từ quyển sách đến mặt Tiêu Phàm, sau đó, có chút không dời mắt ra được.
Hai ngày như vậy, lúc đi đến lại không thấy bóng dáng của Tiêu Phàm.
Có việc không đến được à? Hay là thấy chán tôi, trốn mất rồi? Nghĩ nghĩ vẫn là cảm thấy vế sau khả năng cao hơn. Tâm tình khó tránh có chút mất mác.
Bất quá, không có y bên cạnh, việc ôn tập ngược lại có thể an tâm hơn một chút.
Sau khi kết thúc kỳ thi, Vệ Đằng đột nhiên nhận được tin nhắn của sư đệ Sâm Lâm.
“Sư huynh, có hứng thú tham gia câu lạc bộ bóng rổ không? Anh rất có năng khiếu chơi bóng a."
Vệ Đằng nhanh chóng trả lời: “Ai, bản chất, tôi là cái gối chưa từng thêu hoa, bên trong vẫn nhét vào đầy cỏ, chơi chơi thì có thể, thành viên chính thức thì miễn đi."
Ban đầu vốn giả vờ ngầu mới tập ném rổ, thật sự vào sân đảm bảo là vướng chân người ta.
“Sư huynh nói thật thú vị ~ không sao, mỗi cuối tuần bọn em đều sẽ tập luyện, có rảnh cứ đến đây chơi, em thay anh mượn bóng."
“Vậy tốt." Vệ Đằng trả lời thoải mái.
Thời gian đến đại học T quá muộn, bỏ lỡ buổi chiêu tân sinh viên của các câu lạc bộ, Vệ Đằng luôn thích náo nhiệt, tuy rằng chỉ biết ném rổ, chuyển bóng, cướp bản rổ, lách người, phòng thủ, dốt đặc cán mai, dù sao so với ở trong phòng chán nản cũng tốt hơn.
Sau kỳ thi nhàn rỗi, lại dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Trước khi ngủ rất muốn biết xem Tiêu Phàm đang làm gì, muốn nhắn tin qua, lại cảm thấy bản thân mình kiểu này quá đột ngột, dù sao cả hai còn chưa tính là bạn.
Vệ Đằng luôn là người thần kinh lớn, lúc đối mặt với chuyện của Tiêu Phàm, đột nhiên lo lắng quá nhiều. Không biết tại sao, chỉ là muốn cho y lưu lại hình ảnh tốt một chút, không để y chán ghét.
Từ phái hào phóng chuyển thành phái dịu dàng, nhưng khiến Vệ Đằng buồn bực đến hỏng, cho nên cả ngày ôm bóng đi tìm Sâm Lâm, đến phát tiết tâm tình buồn bực không rõ vì sao của bản thân.
Vệ Đằng thích Tiểu Sâm Lâm, gọi hắn Tiểu Sâm Lâm như vậy, cảm thấy làn da ngăm ngăm của tiểu sư đệ có chút ngượng ngùng, rất đáng yêu, đùa rất vui.
Rất nhanh, Vệ Đằng ở T Đại lăn lộn rất thành thục, quen biết được một đám bạn bè.
Cùng bạn ký túc xá Chu Ngư, cũng thành anh em tốt, còn đem hắn thành đồng hồ báo thức sống miễn phí.
Chỉ là đám nữ sinh trong lớp không thích hắn lắm.
Ban đầu nhìn vẻ ngoài của hắn, cứ tưởng là kiểu hình hoàng tử ủ dột cần được quan tâm, kết quả một chữ phi của Vệ Đằng, đánh nát ảo tưởng của đám nữ sinh, từ nay về sau ánh mắt nhìn Vệ Đằng của các nàng đều có chút phức tạp.
Vệ Đằng ngược lại cũng không quan tâm những điều này, vẫn sống tiêu diêu tự tại như trước.
Chính là chuyện của Tiêu Phàm lại khiến hắn phiền lòng.
Từ nhỏ đến lớn luôn luôn tùy tùy tiện tiện hi hi ha ha, đến giờ cũng không đem chuyện gì để trong lòng lâu như vậy, Vệ Đằng cũng kỳ quái bản thân đối với Tiêu Phàm tại sao để ý như thế. Không phải là cùng đi du lịch vài ngày, sau đó lại tình cờ gặp vài lần thôi sao? Không phải là nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của y đã từng đau lòng sao? Có lẽ chỉ là muốn cùng y làm bạn, muốn y thoải mái vui vẻ mà thôi.
Rất muốn tiếp cận người cô đơn ấy, nhưng cho dù Vệ Đằng muốn mặt nóng dán mông lạnh thì bây giờ cái mông cũng tìm không được.
Đến tháng 12, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, Vệ Đằng ở đại học T có thể xem như cá gặp nước, hồ bằng cẩu hữu lôi kéo được một đám, lúc buồn đi hát Kara, ăn tiệc Buffet, chạy loạn khắp nơi.
Những ngày vô cùng náo nhiệt, trôi qua rất nhanh.
Nháy mắt đã đến lễ giáng sinh, trường học đột nhiên sôi nổi hẳn lên, áp phích to nhỏ dán đầy trên đường, dạ hội Noel, vũ hội hóa trang, tổng kết cuối năm của các câu lạc bộ, cả vườn trường tựa như đều sôi trào lên cả.
Vệ Đằng đặc biệt đi xem lễ tất niên của khoa y học, vì em gái là hội trưởng văn nghệ, đương nhiên làm anh hai thì phải nể mặt rồi.
Lúc ra hậu trường tìm em gái, lại lần nữa gặp được hai nam sinh chất lượng trên đường đến trường.
Diệp Kính Văn vẫn mặc trang phục chói mắt như trước, người kia mặc đồ trắng đơn giản, hai người cùng ở hậu trường xem lễ hội, Diệp Kính Văn thường nghiêng người thì thầm bên tai hắn cái gì đó, những lúc đó, người kia sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, Vệ Đằng phải chấp nhận, người ta cười đẹp hơn mình nhiều. Cái loại nụ cười ấm áp và tao nhã cùng với kiểu cười to ha ha thô tục của mình, quả thật là hai cấp độ.
“Đàn anh, các anh sao lại đến đây?"
“Lâm Vi muốn trước khi rời nước quay về chổ cũ một chút, gặp đám đàn em các em tổ chức hoạt động tốt vậy, cậu ấy đi cũng yên tâm" Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi mỉm cười sâu xa.
“Sư muội, em làm hội trưởng văn nghệ làm tốt hơn hắn đương thời." Lâm Vi nhẹ nhàng cười hướng Vệ Nam gật đầu.
“Tớ đột nhiên phát hiện dạ dày mình hơi đau." Diệp Kính Văn nói xong liền lôi Lâm Vi đi về hướng WC.
Vệ Đằng có điểm kỳ quái, hắn đau dạ dày không phải nên đi bệnh viện à, đi WC có thể khỏe sao? Vừa hôi lại không thể chữa bệnh.
Vệ Đằng đương nhiên nể mặt.
Sau đó cùng em gái đi đến căn phòng lầu hai của nhà hàng Ẩn Hồ, thấy hai vị mỹ nữ đã chờ sẵn ở đó.
Một cô gái có khí chất hơi kiêu ngạo, tóc ngắn, nhìn qua có vẻ tháo vát, người bên cạnh là dạng đáng yêu dễ thương, cột tóc đuôi ngựa.
“Người này là Kỳ Quyên, người này là Tiêu Tinh, khụ, đây anh tớ."
Vệ Đằng cùng hai cô gái rất tự nhiên chào hỏi, biết Tiêu Tinh là em gái Tiêu Phàm, vẫn đặc biệt nhìn nhiều, phát hiện đối phương cũng đang nhìn mình.
“Anh không quá giống với Nam Nam miêu tả nha." Lúc Tiêu Tinh cười lên, trên mặt có hai lúm đồng tiền, rất đáng yêu.
“Phải… ha ha…"
“Đúng vậy, bề ngoài nhìn qua rất nhã nhặn."
Nhã nhặn?!
Vệ Nam phụt một tiếng, phun ngụm trà đến người đối diện, Kỳ Quyên nhanh tay lẹ mắt dùng cây quạt cản lại.
“Vệ Nam, cậu kiềm chế một chút đi." Kỳ Quyên liếc cô một cái, Vệ Nam áy náy ném cho nàng một gói khăn giấy, quay đầu nói với Tiêu Tinh: “Anh ấy khác nhã nhặn, cậu không biết sự nhiệt tình kia của anh ấy đâu, có thể đem cậu thiêu cháy ấy."
“A, anh cùng anh trai em đi du lịch, mấy ngày ở chung có tốt không?"
“À, rất tốt." Vệ Đằng cúi đầu, trên mặt giống như không có việc gì nhưng trong lòng bắt đầu dậy sóng, mấy ngày đó, quả thật sống chung rất tốt mà…
“Vậy là tốt rồi, em đưa vé cho anh ấy vốn là muốn tác hợp cho anh ấy cùng Nam Nam, không ngờ đem hai người kéo vào đi cùng, em lo anh sẽ chọc đến ảnh… anh ấy người rất đáng sợ."
“Không đâu, anh cảm thấy rất…" Vệ Đằng cố gắng đem hai chữ “đáng yêu" đè ép xuống, cười hắc hắc, “rất… tốt… mà"
Kỳ Quyên đột nhiên nói nghiêm túc: “Tại khoa Luật của bọn em, đàn anh Tiêu Phàm là một truyền thuyết."
“Truyền thuyết? Nói như thế nào?" Lòng hiếu kỳ mạnh mẽ khiến Vệ Đằng buột miệng nói ra, tại ánh mắt của Vệ Nam, phản ứng của anh trai có hơi quá nhạy cảm.
“Trước đây thời gian anh ấy học chính quy, ở công tác đoàn quen biết nhiều người, nói năng cũng rất lịch sự, nhưng ai biết đến giai đoạn thạc sĩ, thì độc lai độc vãng, cả ngày đi theo giáo sư làm đề tài, không giao tiếp với ai, nhìn thấy bọn em tối đa cũng chỉ gật đầu chào."
“Thật à? Ha ha…" Một mình y hẳn là rất cô đơn, không biết có chịu giao tiếp với mình không. Vệ Đằng nghĩ vậy, thuận tiện thăm dò sở thích của Tiêu Phàm: “Tiêu Phàm y rất thích yên tĩnh à?"
Ba cô gái cùng nhau ngẩng đầu nhìn hắn, Vệ Đằng cười rất thoải mái, giấu đi sự quan tâm quá mức của bản thân: “ Mấy ngày ở cùng y, thì cảm thấy anh ta rất ghét người khác làm ồn, thích sự yên tĩnh."
Kỳ Quyên gật đầu thấu hiểu, “Đúng vậy, cái kiểu “gần tôi rồi chết", những nữ sinh muốn theo đuổi anh ta đều bị dọa bỏ chạy trở về. Cả ngày chôn trong thư viện, cũng không tham gia những buổi party, tâm tư toàn bộ đều đặt trên việc học."
“Anh em có hơi u uất, Tiêu gia em đời này chỉ có hai người chúng em, anh ấy cũng không để ý em." Tiêu Tinh lại bắt đầu oán trách.
“Ha ha…" Vệ Nam nhìn anh hai một cái, cười ngốc nghếch.
Vệ Đằng đạp em gái một cái dưới bàn, nháy mắt ra hiệu: có một người anh trai tốt, làm dáng à?
Vệ Nam lập tức gục đầu xuống giống như quả cà trúng sương.
Người anh này của mình tuy rằng quan tâm mình, nhưng quan tâm thái quá à… hai người anh đều quá cao cấp, còn không bằng Kỳ Quyên, con gái một thật hạnh phúc.
Sau đó rất nhanh đã đến thi giữa kỳ, thời gian toàn bộ các khoa đều thống nhất, Chu Ngư lại bắt đầu mắc chứng trước kỳ kiểm tra, cả ngày thức đêm học bài đến hai vành mắt đen cả.
Vệ Đằng thì mỗi ngày dậy sớm, lưng mang cặp sách đến thư viện.
Nghe Kỳ Quyên nói, Tiêu Phàm thích ở trong thư viện, nói không chừng có thể gặp được.
Một buổi trưa, thật sự là lười đến chẳng muốn quay về ăn cơm, Vệ Đằng đến nhà ăn lầu 7 của thư viện, mua một phần cơm thịt heo ngồi trong góc ăn điên cuồng, sau khi ăn xong vội vã chạy xuống dưới lầu tiếp tục đọc sách, nhưng ngay tại chổ rẽ lại nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Một mình y chiếm cả một bàn lớn, trên bàn có rất nhiều quyển sách dày, y xem thật chăm chú, rất yên bình, sợi tóc rơi xuống y cũng không để ý, nhẹ nhàng chăm chú ghi chép, tại đầu chân mày bướng bỉnh khẽ động, y xem sách hình như thấy rất vừa ý, chân mày dãn ra, làm cho cả gương mặt có vẻ dịu dàng.
Ánh nắng xuyên qua cửa sổ chiếu vào, sàn nhà đều có chút chói mắt, nhưng lại không ảnh hưởng đến y, bởi vì chỗ y chọn là một góc khuất mãi mãi cũng không bị chiếu đến.
Vệ Đằng đột nhiên cảm thấy, Tiêu Phàm chăm chú đọc sách như vậy, thật sự rất tuấn tú, rất có mị lực.
Vệ Đằng vội vàng xoay người xuống lầu, cầm lấy cặp của mình, sau đó lại lên lầu, nhẹ nhàng đi đến cạnh Tiêu Phàm.
“Hai, lại gặp mặt rồi, ha ha."
Tiêu Phàm xoay đầu nhìn hắn, tên này thế nào lại đến làm phiền rồi? Miệng mở lớn vậy, nhìn thấy tôi đáng để cậu cười tươi vậy sao? Ánh mắt Tiêu Phàm dừng trên mặt hắn, nhìn một hồi lâu, thấy Vệ Đằng có hơi ngượng ngùng.
“Ha ha… anh nhìn tôi làm gì? Trên mặt tôi có thứ gì sao?"
Ánh mắt Tiêu Phàm di động, dừng trên môi Vệ Đằng bất động.
Trái tim Vệ Đằng lại có chút bất quy tắc, tiếng đập thình thịch trong căn phòng yên tĩnh có vẻ đặc biệt rõ ràng. Xem Tiêu Phàm chăm chú nhìn môi mình, rất kỳ quái, Vệ Đằng lại nhớ chuyện không đứng đắn lúc trước.
“Là mỡ lợn à." Tiêu Phàm nghiêm túc buông xuống một câu kết luận, trong nháy mắt lấy ra một gói khăn giấy từ trong túi ném cho hắn, “Lau lau"
Vệ Đằng lại lần nữa há hốc mồm, một lúc lâu sau mới đỏ bừng mặt, vội vàng cầm khăn dùng sức lau môi. “Cảm ơn nha."
Một động tác ném rổ ném khăn giấy vào thùng rác, quay đầu lại cười nói: “Tôi có thể ngồi đây không?"
Cảm thấy bản thân giống như tiểu lưu manh đến bắt chuyện với cô gái xinh đẹp vậy.
Thật là kém mà, kém quá đi.
“Tùy ý." Vệ Đằng chăm chú đọc sách của mình, cũng không để ý hắn nữa. Tim Vệ Đằng nhảy cả buổi, thật sự cảm thấy bản thân rất quái dị, vì vậy nuốt nước bọt hít sâu, để mình bình tĩnh một chút, ngồi xuống, lấy sách ra bắt đầu xem.
Hai người cũng không nói nữa.
Tiêu Phàm thỉnh thoảng quay đầu nhìn hắn, mỗi lần nhìn đều là khuôn mặt Vệ Đằng có chút nhăn nhó, hắn một hồi trừng quyển sách hung dữ, một hồi khẽ nhép môi học bài, mắt nhắm lại, được một nửa lại hung dữ trừng quyển sách.
Tiêu Phàm chỉ cảm thấy cách thức Vệ Đằng đọc sách cùng tính cách hắn quái dị như nhau, nhìn giống như nhìn kẻ thù, ánh mắt hung dữ như vậy, đọc sách cũng không phải ăn sách.
Vệ Đằng thỉnh thoảng quay đầu nhìn Tiêu Phàm, mỗi lần nhìn đều là gương mặt hoàn mỹ, dáng vẻ y cúi đầu xem sách mãi mãi cũng chăm chú yên lặng như thế, ngón tay thon dài nhẹ nhàng lật trang sách, trên bản bút ký rõ ràng, là nét chữ ngay ngắn xinh đẹp của y.
Xem một quyển sách đều tao nhã như vậy, quả nhiên, khí chất là của trời sinh.
Vệ Đằng cúi xuống nhìn sách mình, ở trên giống như ổ kiến, ghi chép lộn xộn, có chút tiu nghỉu.
Ngày kế Vệ Đằng lại đi thư viện, quả nhiên tìm thấy Tiêu Phàm ở vị trí lầu 7 kia.
Mặt dày đi qua ngồi xuống, Tiêu Phàm chỉ là thản nhiên xê dịch mấy quyển sách trên bàn, bắt chuyện vài câu rồi tiếp tục công việc của mình.
Vệ Đằng ngồi bên cạnh y, đọc sách luôn không chuyên tâm, ánh mắt cũng luôn không kiềm chế được mà chuyển từ quyển sách đến mặt Tiêu Phàm, sau đó, có chút không dời mắt ra được.
Hai ngày như vậy, lúc đi đến lại không thấy bóng dáng của Tiêu Phàm.
Có việc không đến được à? Hay là thấy chán tôi, trốn mất rồi? Nghĩ nghĩ vẫn là cảm thấy vế sau khả năng cao hơn. Tâm tình khó tránh có chút mất mác.
Bất quá, không có y bên cạnh, việc ôn tập ngược lại có thể an tâm hơn một chút.
Sau khi kết thúc kỳ thi, Vệ Đằng đột nhiên nhận được tin nhắn của sư đệ Sâm Lâm.
“Sư huynh, có hứng thú tham gia câu lạc bộ bóng rổ không? Anh rất có năng khiếu chơi bóng a."
Vệ Đằng nhanh chóng trả lời: “Ai, bản chất, tôi là cái gối chưa từng thêu hoa, bên trong vẫn nhét vào đầy cỏ, chơi chơi thì có thể, thành viên chính thức thì miễn đi."
Ban đầu vốn giả vờ ngầu mới tập ném rổ, thật sự vào sân đảm bảo là vướng chân người ta.
“Sư huynh nói thật thú vị ~ không sao, mỗi cuối tuần bọn em đều sẽ tập luyện, có rảnh cứ đến đây chơi, em thay anh mượn bóng."
“Vậy tốt." Vệ Đằng trả lời thoải mái.
Thời gian đến đại học T quá muộn, bỏ lỡ buổi chiêu tân sinh viên của các câu lạc bộ, Vệ Đằng luôn thích náo nhiệt, tuy rằng chỉ biết ném rổ, chuyển bóng, cướp bản rổ, lách người, phòng thủ, dốt đặc cán mai, dù sao so với ở trong phòng chán nản cũng tốt hơn.
Sau kỳ thi nhàn rỗi, lại dễ dàng suy nghĩ lung tung.
Trước khi ngủ rất muốn biết xem Tiêu Phàm đang làm gì, muốn nhắn tin qua, lại cảm thấy bản thân mình kiểu này quá đột ngột, dù sao cả hai còn chưa tính là bạn.
Vệ Đằng luôn là người thần kinh lớn, lúc đối mặt với chuyện của Tiêu Phàm, đột nhiên lo lắng quá nhiều. Không biết tại sao, chỉ là muốn cho y lưu lại hình ảnh tốt một chút, không để y chán ghét.
Từ phái hào phóng chuyển thành phái dịu dàng, nhưng khiến Vệ Đằng buồn bực đến hỏng, cho nên cả ngày ôm bóng đi tìm Sâm Lâm, đến phát tiết tâm tình buồn bực không rõ vì sao của bản thân.
Vệ Đằng thích Tiểu Sâm Lâm, gọi hắn Tiểu Sâm Lâm như vậy, cảm thấy làn da ngăm ngăm của tiểu sư đệ có chút ngượng ngùng, rất đáng yêu, đùa rất vui.
Rất nhanh, Vệ Đằng ở T Đại lăn lộn rất thành thục, quen biết được một đám bạn bè.
Cùng bạn ký túc xá Chu Ngư, cũng thành anh em tốt, còn đem hắn thành đồng hồ báo thức sống miễn phí.
Chỉ là đám nữ sinh trong lớp không thích hắn lắm.
Ban đầu nhìn vẻ ngoài của hắn, cứ tưởng là kiểu hình hoàng tử ủ dột cần được quan tâm, kết quả một chữ phi của Vệ Đằng, đánh nát ảo tưởng của đám nữ sinh, từ nay về sau ánh mắt nhìn Vệ Đằng của các nàng đều có chút phức tạp.
Vệ Đằng ngược lại cũng không quan tâm những điều này, vẫn sống tiêu diêu tự tại như trước.
Chính là chuyện của Tiêu Phàm lại khiến hắn phiền lòng.
Từ nhỏ đến lớn luôn luôn tùy tùy tiện tiện hi hi ha ha, đến giờ cũng không đem chuyện gì để trong lòng lâu như vậy, Vệ Đằng cũng kỳ quái bản thân đối với Tiêu Phàm tại sao để ý như thế. Không phải là cùng đi du lịch vài ngày, sau đó lại tình cờ gặp vài lần thôi sao? Không phải là nhìn thấy dáng vẻ cô đơn của y đã từng đau lòng sao? Có lẽ chỉ là muốn cùng y làm bạn, muốn y thoải mái vui vẻ mà thôi.
Rất muốn tiếp cận người cô đơn ấy, nhưng cho dù Vệ Đằng muốn mặt nóng dán mông lạnh thì bây giờ cái mông cũng tìm không được.
Đến tháng 12, khí trời bắt đầu chuyển lạnh, Vệ Đằng ở đại học T có thể xem như cá gặp nước, hồ bằng cẩu hữu lôi kéo được một đám, lúc buồn đi hát Kara, ăn tiệc Buffet, chạy loạn khắp nơi.
Những ngày vô cùng náo nhiệt, trôi qua rất nhanh.
Nháy mắt đã đến lễ giáng sinh, trường học đột nhiên sôi nổi hẳn lên, áp phích to nhỏ dán đầy trên đường, dạ hội Noel, vũ hội hóa trang, tổng kết cuối năm của các câu lạc bộ, cả vườn trường tựa như đều sôi trào lên cả.
Vệ Đằng đặc biệt đi xem lễ tất niên của khoa y học, vì em gái là hội trưởng văn nghệ, đương nhiên làm anh hai thì phải nể mặt rồi.
Lúc ra hậu trường tìm em gái, lại lần nữa gặp được hai nam sinh chất lượng trên đường đến trường.
Diệp Kính Văn vẫn mặc trang phục chói mắt như trước, người kia mặc đồ trắng đơn giản, hai người cùng ở hậu trường xem lễ hội, Diệp Kính Văn thường nghiêng người thì thầm bên tai hắn cái gì đó, những lúc đó, người kia sẽ nhẹ nhàng mỉm cười, Vệ Đằng phải chấp nhận, người ta cười đẹp hơn mình nhiều. Cái loại nụ cười ấm áp và tao nhã cùng với kiểu cười to ha ha thô tục của mình, quả thật là hai cấp độ.
“Đàn anh, các anh sao lại đến đây?"
“Lâm Vi muốn trước khi rời nước quay về chổ cũ một chút, gặp đám đàn em các em tổ chức hoạt động tốt vậy, cậu ấy đi cũng yên tâm" Diệp Kính Văn nhìn Lâm Vi mỉm cười sâu xa.
“Sư muội, em làm hội trưởng văn nghệ làm tốt hơn hắn đương thời." Lâm Vi nhẹ nhàng cười hướng Vệ Nam gật đầu.
“Tớ đột nhiên phát hiện dạ dày mình hơi đau." Diệp Kính Văn nói xong liền lôi Lâm Vi đi về hướng WC.
Vệ Đằng có điểm kỳ quái, hắn đau dạ dày không phải nên đi bệnh viện à, đi WC có thể khỏe sao? Vừa hôi lại không thể chữa bệnh.
Tác giả :
Điệp Chi Linh