Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 8

Là người của tập đoàn Lương thị, Kim Quang tham dự buổi tiệc rượu hôm nay được giao cho trọng trách “Kết thân" với những người khác, cho nên cũng không có nhiều thời gian để nói chuyện tán gẫu cùng tôi, dừng lại nói với tôi mấy câu khá dễ chịu, cười một cái, liền rời đi

Tôi nhanh chóng chọn một chiếc đĩa chứa điểm tâm ngọt, tùy ý liếc mắt nhìn những người phụ nữ xinh đẹp lộng lẫy xung quanh đang uống rượu một cách tao nhã, ít nhiều cũng có cảm giác bùi ngùi. Trái lại, rượu bày trong tiệc rượu thực sự là hảo hạng, đầy đủ các loại hết sức phong phú, nhưng lại không có cách nào khác những người phụ nữ ở đây thực sự rất “Tao nhã", khi mở miệng cười chỉ có thể mỉm cười, vừa vặn lộ ra bốn chiếc răng; bước đi cũng phải giữ cho không được nhanh không được chậm, để tránh cho “chiếc áo phù phiếm" lộ ra vẻ lẳng lơ ngả ngớn; nhưng cũng không được quá “cứng nhắc rập khuôn" không có vẻ hấp dẫn. Hơn nữa điều quan trọng nhất đó chính là – rượu chỉ có tính tượng trưng, chỉ được nhẹ nhàng nhấp một chút một chút, nhưng thực ra có nhiều tình huống, cũng chỉ là hơi hơi chạm môi một chút mà thôi!

Thực ra tao nhã cũng không phải là không tốt, nhưng thực sự từ lâu lắm rồi tôi không uống qua một chút rượu nào hết, giống như bây giờ sau khi nhìn những người ở đây, liên tục “khẽ nhấp" qua vô số những loại rượu hảo hạng một cách phí phạm như vậy, trong lòng tôi liền xuất hiện sự thất vọng cùng tức giận, không ngừng hiện lên cảnh đại chiến giữa bắc kiều phong với tụ hiền sơn trang, " Mười bước giết một người, nâng chén bất lưu không" tiêu sái dũng cảm…. Đang trong lúc mải mê suy nghĩ lung tung, lờ mờ nhìn thấy một người đàn ông đi tới, nhìn không được rõ lắm, đưa tay lấy một chiếc đĩa đựng trái cây chuyển ra, một lúc lâu, cũng không có người nào đón lấy, cũng không để ý nhẹ nhàng bâng quơ thổi qua một câu: “Cô đang uống rượu tam tiên sao?"

“Phụt……." Lần này đến lượt tôi phun

Trong khoảng thời gian này, tôi thường xuyên liên lạc chuyện trò với Kim Quang, vì vậy tình cảm qua lại tương đối tốt, mới có thể nói mấy câu chuyện đùa vui thô tục nhỏ này cũng không sao hết, nhưng bị một người đàn ông không quen biết nghe được, có chút không phù hợp lắm. Mà người đàn ông trước mắt này rốt cục là vị thần tiên nào, lén lút mai phục ở bên cạnh “Nghe trộm" tôi và Kim Quang nói chuyện cũng không sao, nhưng không thể ngờ lại có thể vân đạm phong khinh (nhẹ nhàng, thanh thản), đi đến trước mặt tôi, hỏi ra câu này……….

Nhưng tôi là một cô gái một cô gái a!

Tôi thật sự có cảm giác hai má có hơi hơi nóng lên, cúi đầu, tránh ánh mắt của hắn, hết sức tập trung gắp các món điểm tâm ngọt, cẩn thận bỏ vào trong đĩa, vội vàng đưa qua cho người phục vụ, cố ý không chú ý đến sự tồn tại của hắn, rất lâu sau, thấy hắn vẫn còn đang đứng ở đó, không có ý định rời đi, rốt cục không thể không ngẩng đầu lên, nhìn hắn cười cười, nói: “Thời tiết hôm nay không tồi ha……" Nhìn thấy rõ dung mạo của hắn, trong lòng không nhịn được mà thầm khen một tiếng “Đẹp trai quá!"

Đứng ở trước mặt, là một người đàn ông mặc một chiếc áo len đan, quần dài màu vàng nhạt, khoảng hai mươi bốn hai mươi lăm tuổi, dáng người rất cao, nước da sẫm màu, ngũ quan vô cùng xinh đẹp tinh tế………. cái này, cũng không phải là tôi cố ý quan sát kỹ như vậy đâu.

Chẳng qua là do hoàn toàn không giống với sự tưởng tượng của tôi mà thôi…… Vỗn dĩ tôi cho rằng vừa rồi bản thân mình được một người không khôn ngoan lắm đến bắt chuyện – nếu đối phương là trai đẹp, loại khả năng này chắc chắn là “Không"

Vậy thì……… Tại sao?

Tôi tiếp tục giả bộ cúi đầu vào đĩa đựng trái cây, quyết tâm lấy bất biến ứng vạn biến.

Ai ngờ, hắn lại nghiêng người dựa vào cái cột bên cạnh trên hành lang, chăm chú nhìn tôi làm việc, cũng không mở miệng nói chuyện, cũng không rời đi

Ít nhiều có vài phần xấu hổ, nói thật, tôi không quen bị người khác nhìn chằm chằm như thế!

Sắp xếp lại vài cái khay, tôi có chút khó chịu không thể chịu đựng được nữa, rốt cục lại ngẩng đầu lên nhìn hắn, tìm chuyện nói: “Hội sở này không tệ nha!"

“Đương nhiên!" Hắn cười: “Đi khắp cả nước cũng không tìm được mấy hội sở đắt đỏ như thế này đâu!" Cuối cùng cũng di chuyển ánh mắt, dường như ngắm nhìn những ánh sáng lấp lánh của những tòa nhà cao ốc từ phía xa xa qua khung cửa sổ kia, lại nhàn nhạt mở miệng hỏi tôi: “Tại sao cô không mặc lễ phục dạ hội?"

“Còn anh?" Tôi ngẩng đầu liếc mắt nhìn hắn một cái, hỏi: “Tại sao anh không mặc đồ âu phục?" đưa mắt nhìn một vòng xung quanh, đừng nói, toàn bộ những người xung quanh, thực sự cũng chỉ có hai chúng tôi mặc quần áo bình thường, khó trách hắn lại tới tìm tôi nói chuyện – Trên cơ bản, loài người là một loại hình thái xã hội động vật, ở trong một hoàn cảnh không quen thuộc, đều có bản năng nhanh chóng tiếp cận đồng loại! Đúng vậy không? Đây chính là nguyên nhân hắn tìm tôi nói chuyện đó sao?!

Hắn cười một cái, nhỏ giọng nói: “Tôi là lén trà trộn vào đây…….."

Tôi cười, cũng nhỏ giọng nói: “Bắt tay!"

Kết quả, hắn thực sự tiến lên phía trước, đưa tay phải ra, cầm lấy tay trái của tôi (trong công việc, xã giao người ta thường bắt tay phải, nhưng nếu tình cảm thân thiết người ta bắt tay trái)

Tôi sửng sốt, đột nhiên rụt tay lại theo bản năng, ngẩng đầu, nhìn thấy vẻ mặt hết sức ngạc nghiên của hắn, lại nhanh chóng đưa tay phải ra, hời hợt chạm tay vào tay phải của hắn một chút nói: “Hân hạnh!" Tận trong lòng có chút lo sợ, không biết động tác vừa rồi của hắn rốt cục là do cố ý hay vô tình. Chúng tôi mới gặp mặt nhau lần đầu tiên, không ngờ hắn lại có thể rất tự nhiên bắt tay trái của tôi như vậy….. Ngẩng đầu nhìn lại hắn một lần nữa, tin chắc rằng là do bản thân quá nhạy cảm mà thôi – một người đàn ông đẹp trai như vậy, bất luận đi đến đâu cũng thuộc loại đẳng cấp “Nổi tiếng", hơn nữa còn thuộc loại cao nhất, không biết có bao nhiêu người con giá sẵn lòng lấy lòng nịnh hót hắn, tại sao lại phải đi chiếm cái tiện nghi nho nhỏ của tôi chứ?!

Nghĩ như vậy, trong lòng liền thoải mái!

Hắn tiện tay cầm cấy điểm tâm trên bàn bỏ vào miệng, mơ hồ không rõ hỏi tôi: “Tại sao cô không uống rượu cùng mấy đại gia kia?"

Tôi cười, nhỏ giọng nói: “Thân phận hôm nay của tôi là nằm vùng, tính trà trộn vào hội sở này để tìm một việc làm trong một công ty nào đó!" tiếp đó hỏi hắn: “Còn anh?"

“Tôi có tuổi rồi, sức khỏe có hạn, chỉ có thể đứng yên một chỗ làm việc……." Ngữ điệu của hắn hết sức đáng thương

Thì ra đúng là vì công việc nha, thực ra nhìn dáng vẻ của hắn có chút cảm giác hơi giống học sinh. Chỉ là………Một ông già tuổi như thế này, thực sự làm cho mọi người làm sao mà chịu nổi

Tôi không nhịn được cười “Hì hì", nói: “Vậy phiền ông giơ cao đánh khẽ, chiếu cố cho cái người nhỏ bé này một công việc nho nhỏ đi!"

Hắn cười, nói: “Cô đã từng làm qua những dạng công việc như thế nào vậy?"

“Phiên dịch này, tiếp thị này, gia sư này………. Quên mất………anh thì sao? Tại sao anh lại trà trộn vào đây?"

“Tôi chưa từng thấy qua nhiều rượu ngon như vậy!" Hắn nói xong, làm như thật: “Hơn nữa, những món điểm tâm ở đây ăn rất ngon!" Hắn vừa nói, vừa cầm lấy một miếng bánh chanh xốp giòn vàng óng ánh, cắn một một nửa, ăn nhót nhép

Ăn thực sự rất ngon sao! tôi bị cám dỗ nghiêm trọng, cũng cầm lấy một cái bánh hạnh nhân ở trong tay, cắn “Răng rắc" một cái thật mạnh, chớp chớp mắt, nhìn hắn cười

“Chờ lúc khi cô trà trộn vào đây thành công, nhất định phải nhớ phối hợp với tôi a!" Hắn hút một ngụm nước trái cây, nhìn tôi cười cười

“Trong tiệc rượu lại uống nước trái cây, ông đúng là rất quê mùa nha!" Tôi không biết tại sao, cảm thấy nói chuyện với người này đặc biệt thỏa mái, không hề ý thức mà bắt đầu trêu chọc hắn

Kết quả của việc trêu trọc là, hắn xoay người cầm một chai rượu, rót đầy hai cái ly, lấy một cái ly đưa qua cho tôi, sau đó hắn cầm lấy cái ly còn lại, nâng ly uống “Ừng ực" một hơi hết tất cả rượu chứa trong ly mà mặt không đổi sắc………. Con sâu rượu trong người tôi liền bị làm cho thức tỉnh, bị thức tỉnh đến mức nghiêm trọng a a a a ………

Tôi cũng cầm ly rượu lên, uống “Ừng ực" một hơi, mặt không đổi sắc đem toàn bộ rượu trong ly uống hết, nhìn hắn cười cười, sau đó hai chúng tôi nhìn nhau, vẻ mặt có chút kỳ quái, không có lời nào để miêu tả chính xác được, chần chừ một lúc, lại trăm miệng một lời cùng nhau nói: “Rượu này chỉ được mã bề ngoài là đẹp thôi đúng không?"

Nhìn nhau! cười………

Sau đó -

“Công ty kế hoạch này đúng là giở trò bịp bợm ……."

Nhìn nhau! Cười………

Lại sau đó -

“Nhưng mà làm thực sự rất giống nha…….."

Lại nhìn nhau! lại cười……….

Mỗi câu nói ra đều giống như lời thoại được tập luyện từ trước vậy, vô cùng ăn ý, vô cùng có thứ tự?! Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, ở trong ánh mắt nghiêm túc của hắn đọc ra được hai chữ “Tri kỷ", Sau đó hắn nói một câu nói: “Đi thôi! Chúng ta đi đến chỗ khác tiếp tục uống……"

Lời mời bất ngờ này, không thể không phủ nhận, có chút mê hoặc! Nói thực ra, với tửu lượng của tôi mà nói, bất kể uống rượu với ai cũng đều không quá lo lắng. Chẳng qua là……….

Dường như hắn hiểu được sự khó xử của tôi, liền mỉm cười nói: “Cô chọn địa điểm đi. Chúng ta đến chỗ cô quen uống rượu!"

Ách………Còn rất chu đáo nữa chứ!

Lời từ chối đã chực chờ từ trong miệng xông ra, liền bị chặn lại, nuốt trở lại, tôi cười, vừa để bản thân tỏ ra vô cùng cẩn thận để ý, vừa tỏ ta hiểu sự chu đáo của hắn . Ho khan hai tiếng, trong đầu vẫn còn lo lắng việc có nên nhân lời mời này hay không, trong đầu đã không ý thức mà bắt đầu nhớ đến mấy người……… ở quán bar trước kia tôi từng làm. Trong đó có một quán bar, cách chỗ này không xa, vị bà chủ là “Chị chuồn chuồn" rất nghĩa khí, ở đó là địa bàn của cô, nên không phải suy nghĩ đến chuyện an toàn

Vậy thì -

Có nên nhận lời mời này không? Bản thân chỉ cần chú ý………uống ít rượu một chút………Nhưng mà……..Coi như xong! Cẩn thận không mắc sai lầm lớn……

Những tiếng xôn xao ầm ĩ cắt ngang suy nghĩ của tôi, ngẩng đầu lên nhìn thấy từ phía xa một người mặc âu phục đi giày da từ cửa đi vào, hình như có khá nhiều người đi vào, loáng thoáng nghe thấy có người nói nhỏ: “Ô, người của tập đoàn Lương thị đến đây thật là đông nha…"

“Mấy trợ lý của Lương tiên sinh đều ở đây, bên trong chuyện này, rất có thể là chính là……?!"

“Lương tiên sinh rất ít khi xuất hiện ở nơi đông người, chắc đây là lần đầu tiên chính thức tham dự tiệc rượu đó…"

“….."

Ngẩng đầu, nhìn thấy Kim Quang đón một đống người đang đi tới

Nói như vậy…..Vị Lương tiên sinh vô cùng cao quý kia, rốt cục đã đại giá quang lâm rồi sao?!

Tự trọng đáy lòng tôi nhìn không được cười lạnh, không chút do dự ngẩng đầu lên, nói với người đàn ông kia: “Đi, chúng ta đi uống rượu….."
Tác giả : Trữ Tâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại