Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau

Chương 27

Kỳ thực tập tốt nghiệp đã bắt đầu, tôi không chút chậm trễ chạy vào phòng thí nghiệm làm trợ lý cho giáo sư Lý; Chương Linh Quyên cố chấp trở về quê; Đại Oai muốn mượn cơ hội này chạy đến thăm Đôn Hoàng; còn Mộc Lan học thương mại, tất nhiên nên đến công ty xuất nhập khẩu thực tập.

Trên thực tế, cô vào phòng đầu tư quốc tế của Lương thị thực tập.

Một ngày nọ, tôi cầm một đống tài liệu phiên dịch đến Lương thị, từ xa xa đã thấy cô nàng cười giả lả từ trong công ty đi ra, đưa tay nắm đầu vai tôi nói: “Cưng ơi, tớ nhớ cậu quá đi, chỉ có thể theo đuôi cậu để được thỏa mối tương tư!"

Tôi cấu cô nàng một cái, thế mới biết cái chỗ thực tập cô nàng bí mật hoạt động từ lâu trong truyền thuyết kia, dĩ nhiên là Lương thị.

Nửa giờ sau, ở trong quán cà phê “Mặc đảo" gần công ty, cô nàng cầm một xấp tài liệu lớn, nghiêm túc hỏi: “Tây Tây, tớ đọc qua thì thấy trên toàn thế giới Lương Trạm có tổng cộng hai mươi bảy thư ký và trợ lý đặc biệt, nhưng thường xuyên ở châu Á chỉ có tám thư ký, năm trợ lý đặc biệt. Bạn trai cậu rốt cuộc là ai trong số đó vậy?"

Tôi thật bội phục cô nàng!

Đại khái là hơn một năm trước, tôi cũng từng kích động chạy đến Lương thị cẩn thận dò la, Lương tiên sinh tổng cộng có bao nhiêu trợ lý đặc biệt, kết quả được cho biết, đây là một trong những bí mật của công ty.

Hôm nay chẳng phải Mộc Lan mới bước vào Lương thị ngày đầu tiên sao? Vậy mà lại còn biết được bí mật mà nhân viên lâu năm cũng không biết, chẳng những đào ra được cái tin tức có cấp độ cao này, còn có thể đúng nơi đúng lúc — ôm ở trong tay lúc này, rõ ràng là một xấp tranh, ảnh về các loại hoạt động mà Lương Trạm đã tham dự ở các nơi trên thế giới, đứng ở phía sau anh là đủ các thư ký cùng trợ lý đặc biệt.

Tôi cười một cái, hỏi ngược lại cô nàng: “Theo cậu thì là ai?"

“Chiếu theo tiêu chuẩn thẩm mỹ của cậu……" Cô nàng chăm chú suy nghĩ một chút, nhìn tôi một cái, đưa tay chỉ vào trong đó một tấm ảnh nói: “Tớ thấy anh chàng này là có khả năng nhất!"

Là Kim Quang!

Người cô nàng chỉ vào là Kim Quang!

Tôi trong nháy mắt liền không nhịn được cười, nói: “Đại tỷ, cậu thật đúng là hiểu rõ tớ. Cái anh chàng này……" Lời còn chưa dứt, liền nghe thấy có người ở sau lưng thân thiết gọi: “Tây Tây……" Tôi kinh ngạc quay đầu, thấy Kim đại ca của tôi đang đứng ở một bên lối đi, cười ấm áp nhìn tôi.

Tôi đã nửa tháng chưa gặp anh ấy!

Hơn nữa điều quan trọng nhất là, lần này, tôi biết anh ấy đi theo Lương Trạm đến châu Phi khảo sát một mỏ khoáng sản, nếu ông cụ anh hiện thân lúc này, nói không chừng cái người tôi thực sự ngày nhớ đêm mong kia cũng đã về rồi – lúc nãy ở trong điện thoại anh còn nói cho tôi nghe tiếng người châu Phi nói, cái này có thể tiết lộ điều gì? Có thể tiết lộ điều gì?

Nụ cười thoáng cái liền hiện lên trên khuôn mặt, tôi đứng dậy, chào đón Kim Quang.

Kim Quang mang quà — một cái tượng người bằng đá nho nhỏ đưa cho tôi, nói: “Anh đang chuẩn bị đến công ty tìm em đây!"

Tôi cười hì hì nhận quà, cố ý không hỏi “anh" đang ở đâu, chỉ nhìn chằm chằm Kim Quang, vô cùng thân thiết nói: “Anh, mau để em ngắm cái nào, xem có rám đen không cái coi……"

Mộc Lan cười cười lướt qua bên người chúng tôi, đưa hai ngón tay làm thành một chữ “v", ngoắt ngoắt với tôi.

Tôi biết là cô nàng hiểu lầm, nhưng cũng không vội giải thích.

Có rất nhiều chuyện, một khi đã bỏ qua cơ hội mở miệng tốt nhất, thì sau đó thật đúng là phiền toái mà, không biết nên mở miệng như thế nào đây!



Trong tình yêu thì sự xa cách cũng giống như son phấn được cất kỹ trong phòng, bất kể cho dù có đóng nắp hộp bao nhiều lần đi nữa, thì chỉ cần mở lên một cái là lại có thể ngửi thấy được một mùi hương mê người thấm vào ruột vào gan!

Tôi mong ngóng được nhìn thấy Lương Trạm, không có lúc nào ngừng chờ đợi, mà kể từ sau lần đi châu Phi đó, giữa tôi và anh lại vô tình mà chơi mãi cái trò đoán tung tích của đối phương không biết mệt.

Lần đó, tôi đoán anh và Kim Quang cùng về, kết quả lại không có. Mãi đến ngày thứ ba, chúng tôi mới gặp được nhau.

Tôi trước sau như một, nấu hai bát mì cắt thật to, bưng đến trước mặt anh, rồi ngồi đối diện với anh, giương mắt, cười cười nhìn anh.

Anh đưa tay nhéo mũi tôi, nói: “Anh thật sự rất nhớ…… món mì của em!"

Trong hai tháng sau này, hành tung của anh rất bí hiểm. Rất nhiều lần, rất nhiều lần, tôi không hiểu vì sao mà lại nảy ra một cái linh cảm nào đó, nghi ngờ anh đang ở Bắc Kinh, nên kích động mà chạy đến nhà trọ của anh, nhưng luôn là vồ hụt; Lại có rất nhiều lần, rất nhiều lần, tôi cứ đoán người nào đó đang ở bên ngoài, kết quả vừa xoay người ngoái đầu lại là thấy bóng dáng ai đó mà chỉ cần lơ đãng liếc nhìn một cái cũng khiến tim tôi đập thình thịch.

Mãi mãi là “Tim đập thình thịch"……

Nếu như tình yêu là một căn bệnh nan y bất ngờ tấn công, khiến con người ta không kịp đề phòng mà váng đầu hoa mắt thì xem chừng, tôi bệnh cũng không nhẹ!



Hà Viện Viện là một người sinh tồn rất mâu thuẫn và kỳ lạ, từ lúc tăng cường điều trị, tôi dần dần phát hiện ra sự nhạy cảm và thông minh ẩn bên trong cô ấy.

Cô gái luôn bị vây hãm trong tâm trạng sợ hãi trong một khoảng thời gian dài đến hơn mười năm này, vậy mà vẫn kiên trì đọc đủ loại sách triết học sâu sắc mà bao quát, lúc nào cũng suy nghĩ đến mấy vấn đề phức tạp không biết đâu là ranh giới giữa sống và chết, yêu và hận…

Sở thích đọc sách kỳ lạ và đặc biệt đó có phải cũng là một trong những nguyên nhân quan trọng khiến cô đóng chặt lòng mình với thế giới bên ngoài hay không?

Tôi cẩn thận nghiên cứu tất cả các loại sở thích từ nhỏ đến lớn của cô, kiểm tra mọi bộ sách mà cô từng đọc, kết quả là phát hiện ra ở rất nhiều trang sách trống chi chít những lời chú giải, cách nhìn rất kỳ lạ, từ đầu đến cuối đều bi thương mà dứt khoát, lạnh lẽo mà cô độc, có đôi câu, được tinh tế lặp lại, đúng là làm cho người ta vô cớ mà cũng có bị lây cảm giác lạnh lẽo, phảng phất như một cơn gió lạnh lẽo kéo đến từ địa ngục – nhận thức về thế giới cực đoan và đen tối như thế thì làm sao cô ấy không phát bệnh cơ chứ?

Sau đó, có một ngày, tôi tiện tay lật xem bộ sách trong phòng cô, không chú ý mà nhìn vào một một hàng chữ trên quyển sách màu sắc rực rỡ: Thạch lựu – Quốc hoa Tây Ban Nha!

Á à à, hóa ra là bông thạch lựu!

Hèn gì tôi chỉ cần đưa một món nữ trang hình bông thạch lựu nho nhỏ thôi là đã dễ dàng tiếp cận cô ấy rồi!

Xem ra, tình cảm của cô nàng này đối với vị gia sư trước kia tuyệt đối không đơn giản — cái tên đó bất hạnh đó tên là Pauleta, hình như là người Tây Ban Nha thì phải?

Không biết đây có phải là một hướng trị liệu đúng đắn để có thể ngay thẳng đi vào cánh cửa của cô hay không, nhưng mặc dù trước mắt không phải là, tôi cũng không để ý mà dùng búa lớn phá cửa — tôi tin chắc mình sớm muộn gì cũng nhất định có thể mở được lòng cô, để ánh mặt trời chiếu sáng khắp nơi!

Suốt một buổi chiều, tôi dành hết sức tập trung mà vùi đầu trong ký túc xá làm phân tích chi tiết. Vất vả lắm mới cho ra được một cái kết luận nhỏ, tôi vươn vai duỗi người, vừa mới đưa tay tìm chén trà, liền nhận được điện thoại của Đại Oai — từ lúc cậu ta đi Đôn Hoàng đến giờ vẫn không có liên lạc gì, nói thật, nhận được cú điện thoại này, tự đáy lòng tôi cảm thấy rất vui.

Tôi buột miệng rống lên một tiếng: “Cậu đó còn chưa chết ở Đôn Hoàng à…… Cũng còn nhớ gọi điện thoại cho bổn cô nương hả?" Cậu ta thản nhiên nói: “Mình về rồi!" Dừng một chút, hỏi tiếp: “Cậu ở một mình trong ký túc xá?"

“Ách……" Da đầu tôi tê rần, vô ý nắm chặt ống nghe, do dự nói: “Buổi tối hình như Mộc Lan có việc!" Nhưng thật ra không có nghe cô nhắc tới, chỉ là buổi chiều nhìn thấy cô nàng cẩn thận trang điểm một chút, nên tôi dùng đầu ngón chân cũng có thể đoán được cô nàng chuẩn bị đi gặp ai.

Mấy tháng này, giữa cô và người đàn ông đó hình như có chút tiến triển, nhưng bởi vì chuyện liên quan đến Đại Oai, nên trong lòng của tôi có một cảm xúc khó có thể nói nên lời, cố sức không quan tâm, kiên quyết lờ đi không hỏi, cô nàng cũng không nói, chỉ từ từ thu dọn từng món đồ mà Đại Oai đã tặng cô.

Tôi có một linh cảm xấu, nhưng tìm không được lý do để nhúng tay vào.

Đại Oai nhàn nhạt nói: “Lỗ Tây! Mình muốn tâm sự với cậu một chút! Có rãnh không?"

“Ách……?" Tôi sửng sốt, vạn bất đắc dĩ, tiếp tục cẩn thận mà cố gắng hỏi: “Mộc Lan biết cậu về chưa?"

“Thật ra mình đã nói với cô ấy rồi, chắc cô ấy không có để ở trong lòng!" Giọng Đại Oai rất bình tĩnh, không phải là…… có hơi quá bình tĩnh?!

Tôi nhẹ nhàng thở ra một hơi, nhất thời không biết nên làm sao mà nói tiếp. Trong khoảng thời gian này, tôi biết số lần Mộc Lan gọi điện cho Đại Oai cũng không nhiều lắm, mỗi lần nói chuyện đều chỉ qua loa cho xong, rõ ràng là không để tâm. Biểu hiện như vậy, ngay cả người ngoài cuộc như tôi nhìn cũng có cảm giác có gì đó không ổn, huống chi là Đại Oai vẫn luôn đặt cô ở trong lòng.

Nha đầu này khôn khéo cả đời, hôm nay lại ngu xuẩn đến vô cùng thê thảm. Tôi nhìn cô ấy giống như con thiêu thân lao đầu vào lửa, cố chấp lao về phía người đó.

Con đường tình yêu đơn phương một khi đã trật ra khỏi quỹ đạo thông thường sẽ lo âu thật nhiều, vừa luôn nhịn không được mà cảm thấy đôi chút xót xa trong lòng, cho dù thế nào vẫn cảm thấy từ trên người của người cô ấy ít nhiều gì vẫn có một chút bóng dáng của cái thời thiếu nữ của mình.

Yêu đơn phương đau khổ thế nào, tôi là người hiểu hơn ai hết!

Yêu đơn phương tổn thương thế nào ư? Cho tới bây giờ, tôi đã không còn yêu Đại Oai nữa, nhưng nhịn không được mà mỗi lần gặp mặt đều muốn cho cậu ta mấy quả đấm cho hả giận. Vết thương “quỵ ngã lòng tin" một khi đã khắc sâu vào lòng thì sẽ không thể chỉ vì hết yêu mà nhạt dần.

Tôi thật sự nằm mơ cũng không nghĩ ra, cậu con trai rạng rỡ từng một thời khiến tôi ngày đêm mong nhớ, không cách nào với tới, cũng sẽ có một ngày bị người ta nói đơn giản là vứt bỏ. Tôi hẳn là nên vui trước nỗi đau của người khác chứ, nhưng kỳ lạ là khi nghe giọng cậu ấy, tôi chỉ thấy đau lòng, chỉ thấy thương tiếc, chỉ tiếc nuối, tại sao, con người luôn không biết quý trọng mà cứ tùy tiện chà đạp lên chân tình.

Tôi hắng giọng, nói tiếp: “Hay là mình gọi điện cho Mộc Lan nhé? Hai người chúng ta mà một mình gặp nhau, mình sợ lúc về sẽ bị cô nàng chỉnh cho không xuống được giường mất!" Tôi cố hết sức giữ cho giọng mình nghe có vẻ thoải mái.

“Cậu có thời gian không?" Giọng Đại Oai vẫn bình tĩnh.

“Ách…… Có!" Máy bay của Lương Trạm có thể tối mới đến Bắc Kinh, đáng ra tôi nên đi đón, nhưng nghe giọng nói đạm mạc tới cực điểm của Đại Oai, tôi lại thấy bất an, đành quyết định thật nhanh, buổi tối kéo Đại Oai đi ra ngoài giải sầu.

Tôi nói với Lương Trạm buổi tối phải ở phòng thí nghiệm làm thêm giờ, có thể tối nay mới đến nhà trọ, bảo anh tự ăn cơm trước, rồi vội vã sửa sang tóc tai, nhoáng một cái chạy đến dưới lầu ký túc xá của Đại Oai gọi to: “Đại Oai, Đại Oai……".

Đại Oai nhô đầu ra nhìn, một bộ dáng đường xa mệt mỏi, mặt mũi rõ ràng gầy đi rất nhiều, nhưng vẫn đẹp trai cao ráo như trước.

Cậu ta từ trên lầu cầm không ít quà xuống, cho tôi có, Chương Linh Quyên cũng có, dĩ nhiên nhiều nhất vẫn là cho Mộc Lan.

Tôi nhận quà, cười cười nói: “Thiên vị quá đó! Cho tôi có tí đồ như vậy rồi lại đuổi tôi đi hả?"

Cậu ta cười nhạt, nhìn gói quà thật to chuẩn bị cho Mộc Lan đang được tôi xách bên tay phải một chút rồi nói: “Cậu thích thì cho cậu hết đó!"

“Xí!" Tôi đưa chân, nhẹ nhàng đá cậu ta một cước: “Cũng chẳng phải là cố ý tặng đồ cho tôi, tôi chả thèm!" Trở về túc xá, đem đống quà xếp thành một chồng xong, tôi từ trên ban công nhìn xuống, Đại Oai đứng ở dưới bóng cây dưới lầu, kiên nhẫn chờ tôi — đúng là chờ tôi, kỳ lạ quá!

Chúng tôi tản bộ dọc theo sân trường, tôi thấy cậu ta chả có vẻ gì hứng thú, đành phải chủ động quấn quít lấy cậu ta liên tục đặt câu hỏi, toàn những câu hết sức ngớ ngẩn, cứ làm như lần đầu biết trên địa cầu có một chỗ gọi là Đôn Hoàng, cũng như di chỉ văn minh ở Đôn Hoàng.

Đại Oai rất nghiêm túc trả lời từng câu hỏi của tôi, rất nghiêm túc kể cho tôi nghe những việc đã trải qua ở Đôn Hoàng. Sau đó, cuối cùng, ở bên bờ ao nhỏ, dưới ánh trời chiều, cậu ta nghiêm túc hỏi tôi: “Cậu cảm thấy mình và Mộc Lan…… có phải đã kết thúc rồi không?"

“Không thể nào!" Tôi cười gượng: “Hai người các cậu chả phải là vẫn rất tốt sao?"

“Mình bây giờ lấy thân phận là bạn thân mà hỏi cậu, Lỗ Tây, có phải Mộc Lan đã có bạn trai khác rồi không?" Đại Oai nét mặt nghiêm túc đến dọa người.

Tôi trong nháy mắt cảm thấy rất khó xử, không biết là cuối cùng giữa việc nói toàn bộ tình hình cụ thể cho Đại Oai biết hay là tiếp tục giả bộ ngớ ngẩn, để cho hai người bọn họ tự tìm cơ hội đối diện giải quyết vấn đề thì tốt hơn. Suy nghĩ một chút, mới cẩn thận nói: “Cậu ấy không có bạn trai khác!" Theo tôi quan sát, đối với người đàn ông đã có gia đình kia, Mộc Lan đúng là nhiều nhất cũng chỉ là đang ở trong giai đoạn yêu đơn phương, cùng lắm là “Đơn phương gian khổ theo đuổi", chưa thể nói là bạn trai.

Đại Oai nghiêng đầu nhìn trời chiều, không trả lời, tuy vẫn nghiêm mặt, nhưng vẫn thấy được cậu ta thở dài một hơi.

Tôi âm thầm lau một giọt mồ hôi, tâm trạng không biết nên diễn đạt như thế nào, hồi lâu, cười mỉm ngẩng lên đầu nhìn, nói: “Này! Cậu trăm cay nghìn đắng hẹn tôi ra đây, không phải là định tản bộ ở trong sân trường đến tối mịt đó chứ?"

Cậu ta lướt nhìn tôi một cái, rầu rĩ nói: “Đi thôi, đi ăn cái gì……" Cũng không quay đầu lại mà sải bước đi ra ngoài trường, cua cua quẹo quẹo hồi lâu, mới dừng bước ở một cái hẻm nhỏ.

Tôi dọc đường đi chậm như rùa, miễn miễn cưỡng cưỡng rớt lại ở phía sau cậu ta, lúc đi theo đến hụt hơi rốt cuộc cũng thấy cậu ta dừng lại, nhịn không được nhe răng nhe miệng, trợn to hai con mắt nhìn về phía bóng lưng của cậu ta – đồ không tin không gan, không có thành ý, không thèm nghĩ đến độ rộng bước chân cũng như cảm nhận của tôi, uổng công tôi gạt Lương Trạm te te chạy theo cậu ta! Giương mặt đón nhận nét mặt tiều tụy của cậu ta, rồi lại không nỡ, lập tức cười mỉm nói: “Trụ sở bí mật hả? Mình cũng không biết ở đây có quán ăn đi!" Ngẩng đầu nhìn tên quán ăn “Bếp lò đất đỏ", rất thú vị.

Người tâm trạng không vui, thế nào cũng thích uống rượu, thiệt là hết cách!

Đại Oai từ lúc vừa ngồi xuống đã bắt đầu rót rượu, không đợi mang thức ăn lên lại bắt đầu điên cuồng nốc, kết quả, sau khi bữa cơm u sầu dài dằng dặc kết thúc, liền theo logic mà gục xuống bàn, tửu phẩm so với tôi còn tốt chán — ngủ li bì!

Tôi nhìn lướt qua con đường quanh co phía trước quán ăn, trong lòng suy nghĩ một chút, không quá chắc chắn là có thể bình an kéo cậu ta ra đường, nhét vào xe taxi.

Tôi gọi điện thoại viện binh ở ký túc xá, điện thoại reo hồi lâu, mà không ai bắt máy, chống cằm suy nghĩ cả buổi, ánh mắt rốt cuộc cũng nhìn chằm chằm vào nhân viên của quán, vạn bất đắc dĩ thông qua một cú điện thoại khác– ở chỗ Hà Viện Viện lúc nào cũng bố trí vài bảo mẫu bên cạnh [Hà gia gọi “Gia nhân"], ai cũng cơ thể cường tráng, vai u thịt bắp, vừa lúc, chỗ ở của bọn họ ở ngay bên cạnh ký túc xá của Đại Oai!

Điện thoại đến, là thím Trần bắt máy, vừa nghe nói tôi cần giúp đỡ, liền lập tức bảo đảm sẽ nhanh chóng chạy tới, bên cạnh còn dẫn theo một người đàn ông cường tráng. Thấy tôi sửng sốt, bà lập tức cúi đầu, giải thích: “Đương gia nhà thím đó, phụ trách lau xe cho lão gia, cũng ở gần đây!" Mặc dù nói rất đúng tiếng phổ thông, nhưng vẫn có chút khẩu âm Phúc Kiến rất nặng.

Tôi đến nay không cách nào tiếp thu được mấy thứ xưng hô lạc hậu và quá lễ nghi khách sáo như là “Lão gia, tiểu thư, thái thái, đương gia……" ở nhà Viện Viện, mỗi lần nghe thấy là trong lòng lại không tự chủ dâng lên cảm giác không được tự nhiên cứ như là đang ở trong trường quay một bộ phim cổ trang nào đó vậy, nhưng vào lúc này cũng chẳng hơi đâu mà bận tâm sự lễ độ cung kính của bà, gật đầu đáp lễ rồi chỉ chỉ Đại Oai: “Bạn học của cháu, ở phía xéo đối diện với Viện Viện!"

Hai vợ chồng thím Trần không tốn sức chút nào đã kéo Đại Oai ra đường, đưa lên xe, rồi nhanh chóng trở lại trường, không ngờ lúc sắp đến ký túc xá nam, lại thấy vô số học sinh bị chặn ở ngoài cửa, đi lên hỏi, mới biết là quản lý ký túc bất ngờ kiểm tra ký túc xá nam, lúc này mà đưa Đại Oai say rượu vào, quả thực đúng là tự chui đầu vào lưới. Tôi chạy nhanh lên hỏi thím Trần: “Có được không……?"

Thím Trần câu nệ gật đầu: “Tiểu thư cứ lên đó tránh trước đi!"

Thân thể Hạ Viện Viện vẫn chưa hồi phục lại trạng thái lý tưởng, từ sớm đã lên giường đi ngủ, nghe nói tôi đến, nhưng bất luận như thế nào cũng vùng dậy tới cửa đón tôi. Tôi đại khái giải thích với cô một chút, dặn dò chồng thím Trần mau mau đưa Đại Oai vào phòng khách, lo lắng sẽ làm Viện Viện sợ, kết quả Viện Viện chỉ kéo tay tôi cười ngượng ngùng, hết sức thân thiết.

Tôi hàn huyên với Viện Viện hai câu, rồi ra lệnh cho cô lên giường nghỉ ngơi, cuối cùng lo lắng cho Đại Oai mà đi vào trong phòng khách, ngồi xếp bằng ở bên cạnh trên ghế sofa, vẻ mặt đau khổ, nhìn cậu ta ngủ say, không biết tối nay có còn thời gian chạy tới nhà trọ gặp Lương Trạm không nữa.

Tôi nghĩ nghĩ, rồi gửi cho Lương Trạm một tin nhắn: “Có việc gấp, đừng chờ em!"

Anh thật lâu mới nhắn lại một tin: “Một mình?"

Tôi nhắn lại: “Đi cùng một anh đẹp trai!"

Kết quả anh không nhắn cho tôi nữa.

Ông trời ơi!

Anh không phải là giận rồi chứ?

Tôi đột nhiên cảm thấy bực bội, đặt di động xuống, đi tới trên ban công, ngẩng đầu nhìn lên trời: “Tối nay có mưa sao? Buồn phát ớn!"

Thím Trần cung kính trả lời: “Dự báo thời tiết nói là sẽ mưa to đó!" Lại là một cái cúi chào chín mươi độ. Tôi vô thức nghiêng người tránh mà cũng không tránh được, cảm giác vô cùng bất đắc dĩ. Tôi đến nay vẫn chưa từng gặp người thân nào của Hà Viện Viện, tiếp tôi chỉ toàn là một đám “người hầu" đi theo sát cô ấy, từ cử chỉ của bọn họ cũng có thể cảm nhận được cái “quy củ gia tộc" của nhà này rõ ràng là lỗi thời, không có thể chấp nhận.

Cuối cùng cái nhà này là cái kiểu gì vậy nhỉ? Mọi khâu nhỏ trong sinh hoạt đều biểu lộ vẻ giàu sang, nhưng mà đâu đâu cũng ẩn chứa sự quái dị. Nếu như mấy “Gia nhân" bên cạnh Hà Viện Viện này không cứng nhắc giữ lễ tiết như vậy; nếu như có thể đổi mấy cô gái trạc tuổi thanh xuân hoạt bát ở bên cạnh cô ấy, nếu như xung quanh cô ấy không phải lúc nào cũng tràn ngập không khí câu nệ “Không thể vượt Lôi Trì nửa bước" nào đó khiến người ta hít thở không thông thì…… bệnh tình của cô ấy chắc không đến nỗi nghiêm trọng như thế đâu nhỉ?

Tôi trở lại phòng dành cho khách, bật đèn bàn đọc sách của Hegel, đọc đến câu nói nổi tiếng: “Một tư tưởng sâu sắc, cho dù đau đớn, cũng là xinh đẹp!" Bỗng nhiên nhịn không được mà bật cười. Phải cảm thụ tư tưởng của Hà Viện Viện nữa hả? Như vậy chuyện tôi đang làm chẳng phải là “lấy đi cái đẹp sao"? Được rồi, cho dù tôi có vô tình lấy đi nữa, thì việc cắt lớp áo ngoài đau đớn mà xinh đẹp của cô ấy đi, phơi trần ra chẳng phải là đẹp sao, tất cả đều bình thường và chân thật cả!

Không khí càng lúc càng buồn, mà cuốn sách triết học thâm ảo lại cứ như một liều thuốc gây tê. Tôi bắt đầu là suy nghĩ miên man, lo lắng đến chuyện không biết Mộc Lan và Đại Oai sẽ kết thúc như thế nào; Lo lắng đến sự im lặng kéo dài của Chương Linh Quyên sau sự kiện khủng bố; Lo lắng đến…… Mí mắt càng ngày càng nặng, càng ngày càng nặng…………
Tác giả : Trữ Tâm
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại