Tình Yêu Đang Bận Xin Gọi Lại Sau
Chương 18
“Ít nhất….. anh cũng phải nói cho em biết anh là ai!"
“Anh nghĩ vẫn đề này không quan trọng!"
“Vậy cái gì mới là quan trọng?"
“Em nợ anh một món nợ!"
“………."
“Nhưng mà, giữa chúng ta, ít nhất, cũng nên có tên gọi chứ?"
“Em có thể gọi anh là ‘Cưng ơi’!"
“………"
Trên đây là cuộc nói chuyện, xẩy ra một tiếng sau khi chúng tôi rời quán Ngô Đồng Cư, trước mặt là một dòng sông, phía đầu, là một gốc cây cổ thụ
Trước đó, sau khi hắn hôn tôi, liền thừa dịp tôi vẫn còn đang trời đất quay cuồng, ý thức mơ hồ, ôm lấy eo tôi, trực tiếp đi đến trước mặt Đại Oai, khiêu khích dường như vươn tay với cậu ta nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của Lỗ Tây!"
Đại Oai lập tức cầm thật chặt tay hắn, nhìn tôi cười gian, nói: “Xin chào, tôi là bạn trai bạn cùng phòng với Lỗ Tây!"
Thân phận này dĩ nhiên là làm cho hắn không ngờ tới, hắn sửng sốt, còn nói một câu: “Hân hạnh" nghe ra đươc, thanh âm rất là vui mừng.
Hai người đàn ông này sau khi bắt tay, Đại Oai liền hiểu rõ tình hình rời đi, trước khi đi, còn nhìn thẳng vào tôi nháy mắt ra hiệu
Chờ bóng dáng Đại Oai hoàn toàn biến mất, cuối cùng cái đầu của tôi, rốt cuộc mới gian nan khôi phục hoạt động. Tôi dường như có chút hiểu được, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước sau cũng không thể tưởng tượng nổi, một lúc lâu sau, mới nhìn hắn, thở dài một cái, hỏi: “Anh vừa mới nói….. anh là của tôi…..?
“Bạn trai!" Hắn nói rất chắc chắn.
Tôi thật sự không biết rốt cuộc hắn dựa vào cái gì mà có biểu hiện ra cái dáng vẻ đúng lý hợp tình như vậy, hết sức gian nan hỏi: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy, chuyện người yêu này, hai bên cần phải thương lượng với nhau sao?"
Hắn không trả lời tôi, chỉ cầm tay tôi lên, nghiêm túc hỏi: “Hai tháng nay, em có nhớ anh không?"
Tôi không cần nghĩ ngợi gì nói thẳng: “Không có"
“Vậy sao vừa nãy lại khóc?"
“là do trên trần nhà lá cây ngô đồng nhiều quá, tôi nhìn đến mắt hoa đầu choáng!"
“………."
Hắn cầm mang một chai rượu đỏ loại tốt nhất đến đây, chúng tôi một lần nữa gọi đồ ăn
Hắn rót cho tôi rượu, tôi gắp thức ăn cho hắn, vô cùng vui vẻ….. Sau đó, tôi lại bắt đầu không kìm chế được một chuyến lại một chuyến lao tới nhà vệ sinh
Cảm thấy cả đầu nóng lên, vốc một chút nước lạnh lên mặt; nhất thời không để ý việc bản thân tóc tai rối bù, có cần sửa sang lại dung nhan hay không.
Hắn lại cứ như vậy tự nhiên ngồi, tự nhiên nâng ly rượu, nhấp từng ngụm từng ngụm rượu, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt đều là nụ cười, ung dung nhìn tôi. Sau đó, mãi cho đến khi cơm nước xong, uống rượu xong, tôi mới hoàn toàn khẳng định, không phải là tôi đang nằm mơ.
Sau khi rời khỏi “Ngô Đồng Cư" hắn lại vô cùng tự nhiên cầm tay tôi, nói: “Lỗ Tây, không phải em nói ở quê có một con sông em rất thích sao, hồi còn nhỏ khi đạt được phần thưởng hay giành được học bổng, em đều viết lên trên lá cây, theo chiều gió thả xuống dòng sông…."
Tôi nghe xong mồ hôi đầy đầu, thế mới biết trong đêm giánh sinh đó, tôi giả say, đã đem tất cả những chuyện giấu kín trước kia ngay cả những chuyện bực mình nhỏ nhặt nhất nói ra hết.
Hắn mỉm cười, nói tiếp: “Anh nghe em nói con sông em yêu thích, ở sâu trong núi, có một cây cầu bắc qua, có mái ngói màu đỏ, trải dưới đường đi là những tảng đá dọc bên đường là hàng cây ngô đồng……. anh cảm thấy chỗ đó nhất định là rất đẹp, nên rất muốn đến xem…."
Thành phố này không lớn, cho nên chỗ nào trong thành phố đều là người quen. Hắn nắm tay tôi, e rằng đem so với sự thoải mái an nhàn, thì tôi lại càng đi càng cảm thấy mồi hôi nhễ nhại. Rốt cục cũng gặp phải một bác hàng xóm, ánh mắt nhìn chăm chú tràn đầy thiện ý mà tò mò. Loại cảm giác xấu hổ này đạt tới đỉnh điểm.
Tôi kiên quyết rút tay ra khỏi tay hắn, nói: “Nhiều mồi hôi quá!"
Đi không quá năm bước, hắn lại bắt đầu, một lần nữa cầm lấy tay của tôi, vô cùng tự nhiên, quang minh chính đại cầm chặt lấy, không giải thích chút nào.
Sao đó, chúng tôi đi đến con sông yêu thích, giống như khi tôi còn bé vậy, ngồi ở trên tảng đá bên bờ sông, nhẹ nhàng khua hai chân trong làn nước, khiến làn mặt nước dao động!
Khua chân một lúc, tôi liếc mắt nhìn hắn một cái, quyết định ăn ngay nói thật: “Thật ra hai tháng nay…… Tôi cảm thấy …. Tôi hơi nhớ tới anh!"
Hắn nở nụ cười, hàm răng trắng sáng như vỏ ốc, ở dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.
Vì thế, tôi liền nói đến chuyện kia: Anh nói có tôi biết anh là ai!
Hắn nói, chuyện này không quan trọng.
Tôi lại nói, giữa chúng ta cũng nên có tên gọi chứ.
Hắn nói, tôi có thể gọi hắn là “Cưng ơi"
Tôi nghiêm túc nhìn hắn, trong 5 phút, sau đó, cúi đầu nhìn nước chảy, cẩn thận suy nghĩ, đồng ý cách nói của hắn!
Trên thế giới này, trong mối quan hệ giữa người với người vô cùng kỳ diệu, thực sự rất cần một chút gọi là duyện phận.
Trước mặt người này, tuy rằng tôi không biết hắn là ai, nhưng lại gặp mặt nhiều lần, ngay từ lần đầu tiên chúng tôi đã giống như luôn luôn tay trong tay, sóng vai bước đi!
Thực ra, hai tháng nay, tôi luôn nghĩ đến hắn – nghĩ đến rất nhiều!
Dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên khiến cho tôi dựa vào gần như vậy!
Dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên cầm tay tôi!
Bây giờ lại thành….. người đàn ông đầu tiên hôn tôi!
Quả thật bình thường tôi không có nhớ đến hắn, không phải là không muốn nhớ tới mà hoàn toàn ngược lại, là không dám nhớ tới, sợ rằng sự nhớ nhung của mình sẽ ngày càng tăng lên!
Nếu khi còn chưa biết hắn là ai, thì đã yêu hắn rồi, như vậy, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch tính toán chi li rốt cục hắn là ai!
Tên, chẳng qua cũng chỉ là cách xưng hộ thôi!
Tôi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn mỉm cười, nói: “Tôi đồng ý làm bạn gái của anh!" Sau đó, tôi đứng dậy, giống như còn bé, ngắt lấy một lá cây, lấy bút ra viết, nghiêm túc viết lên: “Cưng ơi, em đồng ý làm bạn gái của anh" Ngồi xổm xuống, thả vào dòng sông mà tôi yêu thích
Lá cây dập dờn theo dòng nước, nhẹ nhàng dao động, càng trôi càng xa, ghi lại lời hứa hẹn rõ ràng thành thật nhất của tôi. Tôi nghĩ lá cây này có thể chịu được lực của sông
Khi còn nhỏ mỗi lần tôi đứng đầu cuộc thi nào, hay tham gia các giải thi đấu thể thao cũng đều có thể đoạt được các thứ bậc cao nhưng mà, loại vinh dự này, không có ai có thể chia sẻ cùng tôi. Vì thế, tôi liền ngắt một lá cây xuống, đem tất cả những cố gắng vất vả và thành tích viết vào, viết lên trên lá cây, để cho nó trôi theo dòng nước. Cuối cùng tôi nghĩ, hễ là chỗ nước chảy qua, mỗi một tấc đất đều đang chúc mừng cho tôi trong yên lặng.
Hắn lại ôm lấy tôi từ phía sau, đem cằm đặt ở trên bờ vai tôi nói: “Cảm ơn, em đã đồng ý làm bạn gái của anh"
Lúc này đây, tôi cảm thấy thật ấm áp, thực sự rất ấm áp, không giống như lửa, cũng không giống như ánh sáng, chỉ giống như một tấm chăn bông trên giường có độ dày mỏng vừa phải, mềm mại mà dán chặt bao phủ lấy cơ thể.
Một khi tình yêu giữa hai bên nở rộ ra như hương hoa, thì tất cả mọi ngôn ngữ đều có vẻ ngốc nghếch mà dư thừa! Hắn ôm tôi, tôi dựa hắn, chúng tôi không nói gì thêm!
Hắn đưa cho tôi năm vạn tệ!
Buổi tối, hắn cầm tay tôi cùng đến bệnh viện, tự mình đưa tiền cho bác trai. Sau đó, hắn nói với tôi, Hắn đang trên đường đi công tác tranh thủ ghé qua đây, bây giờ phải trở về tiếp tục hoàn thành công việc, nói cách khác, tối hôm nay phải lên máy bay rời đi.
Sự việc hoàn toàn không giống với dự đoán của tôi, tôi thực sự cảm thấy choáng váng! Vỗn dĩ tôi cho rằng là do tình cờ nên hắn đến công tác ở đây, sau đó, ma xui quỷ khiến chúng tôi lại vô tình gặp lại nhau một lần nữa.
Đứng ở trong bóng râm của vườn hoa bệnh viện, hắn hỏi tôi: “Vì sao có khó khăn không tìm đến anh, ngược lại tìm đến Kim Quang?"
Tôi không nói gì, hỏi hắn: “Làm thế nào em mới có thể tìm được anh?"
Hắn trầm mặc, một lúc sau, nói: “Là lỗi của anh!"
Cuối cùng tôi vẫn nhịn không được hỏi hắn: “Rốt cuộc anh ở Lương thị…….."
“Kim Quang là bạn tốt của anh!" Hắn lại nói: “Hai bọn anh làm việc luôn phối hợp lẫn nhau!"
Thì ra là trợ lý của tổng giám đốc, khó trách dáng vẻ luôn luôn bận rộn.
Tôi hiểu được, hỏi hắn: “Bây giờ anh phải đi sao? Bắc Kinh hay là Hồng Kông?"
Hắn nói: “Châu Âu"
“Vậy ngày hôm qua anh…….."
“Là từ châu Âu bay đến đây"
“Cả đêm?"
“Cả đêm!"
" Bay máy bay ngược lại"
“Ba lần"
“Anh…………"
“Anh muốn tìm em đòi nợ………." Hắn cười, gắt gao ôm chặt tôi vào trong ngực, nói: “Bắt đầu từ đêm tiệc rượu đó, em liên tục thiếu nợ anh; đến bây giờ, càng ngày nợ càng lớn; trong tương lai, hẳn là còn có thể liên tục tăng lên…… Anh nghĩ anh cần phải đến một chuyến, trước tiên thu lại phần lãi………"
Mồ hôi! Mồ hôi dòng dòng! Thác nước mồ hôi!
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn hắn cúi xuống môi ……. triền miên hôn, giống như tất cả cũng không đủ, nhưng thời gian không sai biệt lắm!
Tôi thở phì phò, thật vất vả lắm mới giãy dụa từ trong ngực hắn đi ra, xoay người, vỗ vỗ hai má, ổn định lại nhịp tim đang đập dồn dập, nói: “Đến lúc anh phải đi rồi!"
Hắn cười: “Bất kể gặp phải khó khăn gì, nhớ rõ đều phải nói cho anh biết!
“Ách…" Tôi nghĩ nghĩ, chần chờ một chút nói: “Lần sau nếu gặp phải tình huống tương tự, anh có thể trực tiếp gửi tiền tới đây, không cần phải tự mình tới đây………."
Hắn dường như rất cảm động, mỉm cười nói: “Thực ra ở trên máy bay anh cũng có thể ngủ………"
“Nhưng mà, anh không biết là một chuyến bay như vậy rất là lãng phí tiền bạc sao? Từ lúc bắt đầu nghe được hai chữ ‘Châu Âu’ thực sự đến bây giờ em vẫn thấy tiếc……" Cuối cùng vẫn đem những lời này nói ra a a a a …….. Ông trời tha thứ cho tôi!
“Anh nghĩ vẫn đề này không quan trọng!"
“Vậy cái gì mới là quan trọng?"
“Em nợ anh một món nợ!"
“………."
“Nhưng mà, giữa chúng ta, ít nhất, cũng nên có tên gọi chứ?"
“Em có thể gọi anh là ‘Cưng ơi’!"
“………"
Trên đây là cuộc nói chuyện, xẩy ra một tiếng sau khi chúng tôi rời quán Ngô Đồng Cư, trước mặt là một dòng sông, phía đầu, là một gốc cây cổ thụ
Trước đó, sau khi hắn hôn tôi, liền thừa dịp tôi vẫn còn đang trời đất quay cuồng, ý thức mơ hồ, ôm lấy eo tôi, trực tiếp đi đến trước mặt Đại Oai, khiêu khích dường như vươn tay với cậu ta nói: “Xin chào, tôi là bạn trai của Lỗ Tây!"
Đại Oai lập tức cầm thật chặt tay hắn, nhìn tôi cười gian, nói: “Xin chào, tôi là bạn trai bạn cùng phòng với Lỗ Tây!"
Thân phận này dĩ nhiên là làm cho hắn không ngờ tới, hắn sửng sốt, còn nói một câu: “Hân hạnh" nghe ra đươc, thanh âm rất là vui mừng.
Hai người đàn ông này sau khi bắt tay, Đại Oai liền hiểu rõ tình hình rời đi, trước khi đi, còn nhìn thẳng vào tôi nháy mắt ra hiệu
Chờ bóng dáng Đại Oai hoàn toàn biến mất, cuối cùng cái đầu của tôi, rốt cuộc mới gian nan khôi phục hoạt động. Tôi dường như có chút hiểu được, rốt cuộc vừa rồi đã xảy ra chuyện gì, nhưng trước sau cũng không thể tưởng tượng nổi, một lúc lâu sau, mới nhìn hắn, thở dài một cái, hỏi: “Anh vừa mới nói….. anh là của tôi…..?
“Bạn trai!" Hắn nói rất chắc chắn.
Tôi thật sự không biết rốt cuộc hắn dựa vào cái gì mà có biểu hiện ra cái dáng vẻ đúng lý hợp tình như vậy, hết sức gian nan hỏi: “Chẳng lẽ anh không cảm thấy, chuyện người yêu này, hai bên cần phải thương lượng với nhau sao?"
Hắn không trả lời tôi, chỉ cầm tay tôi lên, nghiêm túc hỏi: “Hai tháng nay, em có nhớ anh không?"
Tôi không cần nghĩ ngợi gì nói thẳng: “Không có"
“Vậy sao vừa nãy lại khóc?"
“là do trên trần nhà lá cây ngô đồng nhiều quá, tôi nhìn đến mắt hoa đầu choáng!"
“………."
Hắn cầm mang một chai rượu đỏ loại tốt nhất đến đây, chúng tôi một lần nữa gọi đồ ăn
Hắn rót cho tôi rượu, tôi gắp thức ăn cho hắn, vô cùng vui vẻ….. Sau đó, tôi lại bắt đầu không kìm chế được một chuyến lại một chuyến lao tới nhà vệ sinh
Cảm thấy cả đầu nóng lên, vốc một chút nước lạnh lên mặt; nhất thời không để ý việc bản thân tóc tai rối bù, có cần sửa sang lại dung nhan hay không.
Hắn lại cứ như vậy tự nhiên ngồi, tự nhiên nâng ly rượu, nhấp từng ngụm từng ngụm rượu, từ đầu đến cuối trên khuôn mặt đều là nụ cười, ung dung nhìn tôi. Sau đó, mãi cho đến khi cơm nước xong, uống rượu xong, tôi mới hoàn toàn khẳng định, không phải là tôi đang nằm mơ.
Sau khi rời khỏi “Ngô Đồng Cư" hắn lại vô cùng tự nhiên cầm tay tôi, nói: “Lỗ Tây, không phải em nói ở quê có một con sông em rất thích sao, hồi còn nhỏ khi đạt được phần thưởng hay giành được học bổng, em đều viết lên trên lá cây, theo chiều gió thả xuống dòng sông…."
Tôi nghe xong mồ hôi đầy đầu, thế mới biết trong đêm giánh sinh đó, tôi giả say, đã đem tất cả những chuyện giấu kín trước kia ngay cả những chuyện bực mình nhỏ nhặt nhất nói ra hết.
Hắn mỉm cười, nói tiếp: “Anh nghe em nói con sông em yêu thích, ở sâu trong núi, có một cây cầu bắc qua, có mái ngói màu đỏ, trải dưới đường đi là những tảng đá dọc bên đường là hàng cây ngô đồng……. anh cảm thấy chỗ đó nhất định là rất đẹp, nên rất muốn đến xem…."
Thành phố này không lớn, cho nên chỗ nào trong thành phố đều là người quen. Hắn nắm tay tôi, e rằng đem so với sự thoải mái an nhàn, thì tôi lại càng đi càng cảm thấy mồi hôi nhễ nhại. Rốt cục cũng gặp phải một bác hàng xóm, ánh mắt nhìn chăm chú tràn đầy thiện ý mà tò mò. Loại cảm giác xấu hổ này đạt tới đỉnh điểm.
Tôi kiên quyết rút tay ra khỏi tay hắn, nói: “Nhiều mồi hôi quá!"
Đi không quá năm bước, hắn lại bắt đầu, một lần nữa cầm lấy tay của tôi, vô cùng tự nhiên, quang minh chính đại cầm chặt lấy, không giải thích chút nào.
Sao đó, chúng tôi đi đến con sông yêu thích, giống như khi tôi còn bé vậy, ngồi ở trên tảng đá bên bờ sông, nhẹ nhàng khua hai chân trong làn nước, khiến làn mặt nước dao động!
Khua chân một lúc, tôi liếc mắt nhìn hắn một cái, quyết định ăn ngay nói thật: “Thật ra hai tháng nay…… Tôi cảm thấy …. Tôi hơi nhớ tới anh!"
Hắn nở nụ cười, hàm răng trắng sáng như vỏ ốc, ở dưới ánh mặt trời tỏa sáng lấp lánh.
Vì thế, tôi liền nói đến chuyện kia: Anh nói có tôi biết anh là ai!
Hắn nói, chuyện này không quan trọng.
Tôi lại nói, giữa chúng ta cũng nên có tên gọi chứ.
Hắn nói, tôi có thể gọi hắn là “Cưng ơi"
Tôi nghiêm túc nhìn hắn, trong 5 phút, sau đó, cúi đầu nhìn nước chảy, cẩn thận suy nghĩ, đồng ý cách nói của hắn!
Trên thế giới này, trong mối quan hệ giữa người với người vô cùng kỳ diệu, thực sự rất cần một chút gọi là duyện phận.
Trước mặt người này, tuy rằng tôi không biết hắn là ai, nhưng lại gặp mặt nhiều lần, ngay từ lần đầu tiên chúng tôi đã giống như luôn luôn tay trong tay, sóng vai bước đi!
Thực ra, hai tháng nay, tôi luôn nghĩ đến hắn – nghĩ đến rất nhiều!
Dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên khiến cho tôi dựa vào gần như vậy!
Dù sao cũng là người đàn ông đầu tiên cầm tay tôi!
Bây giờ lại thành….. người đàn ông đầu tiên hôn tôi!
Quả thật bình thường tôi không có nhớ đến hắn, không phải là không muốn nhớ tới mà hoàn toàn ngược lại, là không dám nhớ tới, sợ rằng sự nhớ nhung của mình sẽ ngày càng tăng lên!
Nếu khi còn chưa biết hắn là ai, thì đã yêu hắn rồi, như vậy, bây giờ cần gì phải làm bộ làm tịch tính toán chi li rốt cục hắn là ai!
Tên, chẳng qua cũng chỉ là cách xưng hộ thôi!
Tôi cẩn thận suy nghĩ, cuối cùng ngẩng đầu lên, nhìn về phía hắn mỉm cười, nói: “Tôi đồng ý làm bạn gái của anh!" Sau đó, tôi đứng dậy, giống như còn bé, ngắt lấy một lá cây, lấy bút ra viết, nghiêm túc viết lên: “Cưng ơi, em đồng ý làm bạn gái của anh" Ngồi xổm xuống, thả vào dòng sông mà tôi yêu thích
Lá cây dập dờn theo dòng nước, nhẹ nhàng dao động, càng trôi càng xa, ghi lại lời hứa hẹn rõ ràng thành thật nhất của tôi. Tôi nghĩ lá cây này có thể chịu được lực của sông
Khi còn nhỏ mỗi lần tôi đứng đầu cuộc thi nào, hay tham gia các giải thi đấu thể thao cũng đều có thể đoạt được các thứ bậc cao nhưng mà, loại vinh dự này, không có ai có thể chia sẻ cùng tôi. Vì thế, tôi liền ngắt một lá cây xuống, đem tất cả những cố gắng vất vả và thành tích viết vào, viết lên trên lá cây, để cho nó trôi theo dòng nước. Cuối cùng tôi nghĩ, hễ là chỗ nước chảy qua, mỗi một tấc đất đều đang chúc mừng cho tôi trong yên lặng.
Hắn lại ôm lấy tôi từ phía sau, đem cằm đặt ở trên bờ vai tôi nói: “Cảm ơn, em đã đồng ý làm bạn gái của anh"
Lúc này đây, tôi cảm thấy thật ấm áp, thực sự rất ấm áp, không giống như lửa, cũng không giống như ánh sáng, chỉ giống như một tấm chăn bông trên giường có độ dày mỏng vừa phải, mềm mại mà dán chặt bao phủ lấy cơ thể.
Một khi tình yêu giữa hai bên nở rộ ra như hương hoa, thì tất cả mọi ngôn ngữ đều có vẻ ngốc nghếch mà dư thừa! Hắn ôm tôi, tôi dựa hắn, chúng tôi không nói gì thêm!
Hắn đưa cho tôi năm vạn tệ!
Buổi tối, hắn cầm tay tôi cùng đến bệnh viện, tự mình đưa tiền cho bác trai. Sau đó, hắn nói với tôi, Hắn đang trên đường đi công tác tranh thủ ghé qua đây, bây giờ phải trở về tiếp tục hoàn thành công việc, nói cách khác, tối hôm nay phải lên máy bay rời đi.
Sự việc hoàn toàn không giống với dự đoán của tôi, tôi thực sự cảm thấy choáng váng! Vỗn dĩ tôi cho rằng là do tình cờ nên hắn đến công tác ở đây, sau đó, ma xui quỷ khiến chúng tôi lại vô tình gặp lại nhau một lần nữa.
Đứng ở trong bóng râm của vườn hoa bệnh viện, hắn hỏi tôi: “Vì sao có khó khăn không tìm đến anh, ngược lại tìm đến Kim Quang?"
Tôi không nói gì, hỏi hắn: “Làm thế nào em mới có thể tìm được anh?"
Hắn trầm mặc, một lúc sau, nói: “Là lỗi của anh!"
Cuối cùng tôi vẫn nhịn không được hỏi hắn: “Rốt cuộc anh ở Lương thị…….."
“Kim Quang là bạn tốt của anh!" Hắn lại nói: “Hai bọn anh làm việc luôn phối hợp lẫn nhau!"
Thì ra là trợ lý của tổng giám đốc, khó trách dáng vẻ luôn luôn bận rộn.
Tôi hiểu được, hỏi hắn: “Bây giờ anh phải đi sao? Bắc Kinh hay là Hồng Kông?"
Hắn nói: “Châu Âu"
“Vậy ngày hôm qua anh…….."
“Là từ châu Âu bay đến đây"
“Cả đêm?"
“Cả đêm!"
" Bay máy bay ngược lại"
“Ba lần"
“Anh…………"
“Anh muốn tìm em đòi nợ………." Hắn cười, gắt gao ôm chặt tôi vào trong ngực, nói: “Bắt đầu từ đêm tiệc rượu đó, em liên tục thiếu nợ anh; đến bây giờ, càng ngày nợ càng lớn; trong tương lai, hẳn là còn có thể liên tục tăng lên…… Anh nghĩ anh cần phải đến một chuyến, trước tiên thu lại phần lãi………"
Mồ hôi! Mồ hôi dòng dòng! Thác nước mồ hôi!
Tôi không biết phải trả lời như thế nào, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn hắn cúi xuống môi ……. triền miên hôn, giống như tất cả cũng không đủ, nhưng thời gian không sai biệt lắm!
Tôi thở phì phò, thật vất vả lắm mới giãy dụa từ trong ngực hắn đi ra, xoay người, vỗ vỗ hai má, ổn định lại nhịp tim đang đập dồn dập, nói: “Đến lúc anh phải đi rồi!"
Hắn cười: “Bất kể gặp phải khó khăn gì, nhớ rõ đều phải nói cho anh biết!
“Ách…" Tôi nghĩ nghĩ, chần chờ một chút nói: “Lần sau nếu gặp phải tình huống tương tự, anh có thể trực tiếp gửi tiền tới đây, không cần phải tự mình tới đây………."
Hắn dường như rất cảm động, mỉm cười nói: “Thực ra ở trên máy bay anh cũng có thể ngủ………"
“Nhưng mà, anh không biết là một chuyến bay như vậy rất là lãng phí tiền bạc sao? Từ lúc bắt đầu nghe được hai chữ ‘Châu Âu’ thực sự đến bây giờ em vẫn thấy tiếc……" Cuối cùng vẫn đem những lời này nói ra a a a a …….. Ông trời tha thứ cho tôi!
Tác giả :
Trữ Tâm