Tình Yêu Của Lọ Lem Lạnh Lùng
Chương 4
Trở về lớp học, cô hướng chỗ mình ngồi, nằm xuống áp tai nghe nhạc, bỏ mặc những tiếng xì xầm của các cô, chiêu cậu ấm trong lớp.
Quay lại với ba chàng trai, Thư đi không lâu họ cũng ăn xong vàđi lên lớp. Nhi vẫy tay tạm biệt họ rồi chạy về lớp. Thiên và Phong cười chào Nhi, nhưng riêng Long không nói gì quay đi. Ba người họ cùng nhau quay trở về lớp. Vừa đi, Phong vừa vui vẻ gợi chuyện:
-Ê! Bọn mày thấy cô gái vừa nãy ở căn tin thế nào?
Thiên nói ngay:
- Cô ta à. Ờ… xinh phết nhưng có vẻ lạnh lùngvà kiêu ngạo, rất khác biệt.
Phong ậm ừ gật đầu, quay qua Long hỏi:
-Long Long, mày thấy cô ta thế nào?
-Giống bọn mày, đặc biệt đấy... Thôi, mau lên..
Long nói vẫn vẻ mặt lạnh lùng thường chất đi thẳng bỏ lại Thiên và Phong ú ớ chạy theo. Họ lại có chung 1 suy nghĩ về cô:" Đúng, cô gái ấy đặc biệt!"
“Reeng reeng..."
Nghe tiếng chuông, mọi học sinh đã vào lớp. Ba người họđi thẳng về chỗ mìnhkhông nói năng gì, mặc kệ lời mật ngọt, hò hét của bọng con gái trong lớp. Longvà Phong an tọa về chỗ ngồi. Có mìnhThiên đứng đó nhìn người con gái nằmở bàn mình. Mặt anh có hơi đen, cáu gắt quát:
-Ai? Dậy mau cho tôi?
Mọi người lặng im nhìn chuyện gì đang xảy ra, không nói gì vì ai cũng sợ Thiên, ngay cả cô giáo vừa vào lớp cũng không dám nói gì. Chỉ riêng Long và Phong không thấy lạ thờ ơ xem chuyện.
Tiếng quát của ai đó phá tan sự yên ổn khi nghe nhạc của Thư, cô ngóc đầu lên ngồi dậy, tay tháo tai nghe bên tai, nhìn thẳng Thiên lạnh nhạt hỏi:
-Gì?
Nhìn thấy Thư, anh ngớ người ra, cả Long và Phong cũng vậy. Họ không ngờ lại học chung với cô. Thư nhíu mày khi không thấy anh đáp lại.
Thiên giờ mới giật mình, sẵn giọng nói:
-Ra là cô à.
-Tôi thì sao?
Thưđáp ngay, anh lại nói tiếp:
-Sao cô ngồi đây?
-Sao tôi lại không ngồi đây?
Thư hỏi ngược lại Thiên, anh lại bắt đầu thấy tức giận với vẻ lạnh nhạt của cô,trong lòng suy nghĩ lung tung: "Cô ta coi thườngmình sao?", giọng có phần lạnh hỏi:
-Cô biết đây là chỗ ai không hả?
-Không. Có vấn đề gì?
Lại một lần nữa cô chọc tức sự kiênnhẫn của anh. Mặt Thiên đen hẳn lại, anhquay qua nhìn bà cô, tay chỉ vào mặt Thư, giọng nói đanh lại:
-Sao cô ta lại ngồi đây, nói mau.
Bà cô toát mồ hôi, ấp úng nói:
-Là tôi tôi.. tại... tại hết chỗ...chỗ ngồi
Anh nghe vậy cũng không nói gì nữa,ngồi xuống. Mọi người vẫn chăm chúdõi theo, anh thấy vậy tức giận oát lớn:
-Nhìn gì, lo học đi..!!!
Mọi học sinh toán loạn chạy về chỗ,không ai dám trái. Long và Phong cũngquay lên phía bảng rồi lại gục xuốngbàn nằm giống Thiên. Lòng họ thích thúkhi gặp lại cô, riêng Thiên có phần tứcgiận trước thái độ của cô với anh quálạnh nhạt và thờơ.
Về phần Thư vẫngiữ thái độ lạnh lùng ngồi xuống cạnhThiên hướng về phía bảng bà côđangchỉ.
Thời gian trôi qua....
“Reeng reeng...."
Chuông tan học reo lên, mọi học sinh đều vui vẻ ra về. Sân trường lại một lần nữa đông vui, nhộn nhịp bởi tiếng chạy đuổi, hò hét, cười nói, tiềng động cơ xe...Nhiều cô cậu tiểu thư, thiếu gia được xe nhà đưa đi đón về. Thư thong thả đi ra về, hướng tới bãi gửi xe của trường. Tớinơi, cô bắt gặp ngay cảnh Nhi đang nũng nịu ôm tay Thiên, nói:
-Anh Thiên à, cho em đi quá xe anh vềnhà nha…
Thiên cũng chỉ ậm ừ rồi cười, Nhi thấy vậy mở cửa xe đi vào ngồi, anh cũng ngồi vào ghế lái rồi phóng đi mất. Theo sau xe anh là xe của Long và Phong. Lúc đi qua cô, Nhi mặt tỏ vẻ kênh kiệu, cô ngán ngẩm, cười nhếch mép.Thư lặng lẽ lấy chiếc xe đạp của mình rồi cũng ngồi lên, đạp xe ra về.
Từ trường Trung Đông đạp xe về tới ngôi biệt thự nhà họ Lã cũng phải mất chừng 10 phút. Về tới ngôi biệt thự kia, đứng trước cổng, cô ngửa mặt nhìn trời hít thở không khí trong lành, song, cúi xuống thở dài. Thư mệt mỏi đẩy cổng dắt xe vào. Đi tới phòng khách, cô thấy bà Mỹ đang quát tháo người giúp việc, còn nhỏ Nhi ung dung ngồi gác chân lên bàn xem phim. Cô cũng không quan tâm đi thẳng. Bỗng bước chân dừng lạikhi nghe bà Mỹ quát:
-Con kia, có phải mày ở trường đánh con tao?
Thư thờ ơ trả lời:
-Hừ! Phải thì sao?
Nhi ngồi cười xem chuyện, bà Mỹ tứcgiận, bắt đầu đe dọa:
-Tao sẽ mách cho ba mày biết.
-Ba? Tôi không có, ok. Bà thích sao thìtùy.
Nói xong Thư đi thẳng về phòng, vấtcặp trên bàn, cô nằm phịch xuống giường. Không biết hôm nay có phải có quá nhiều chuyện xảy ra hay chăng, cô mệt mỏi chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ...
Quay lại với ba chàng trai, Thư đi không lâu họ cũng ăn xong vàđi lên lớp. Nhi vẫy tay tạm biệt họ rồi chạy về lớp. Thiên và Phong cười chào Nhi, nhưng riêng Long không nói gì quay đi. Ba người họ cùng nhau quay trở về lớp. Vừa đi, Phong vừa vui vẻ gợi chuyện:
-Ê! Bọn mày thấy cô gái vừa nãy ở căn tin thế nào?
Thiên nói ngay:
- Cô ta à. Ờ… xinh phết nhưng có vẻ lạnh lùngvà kiêu ngạo, rất khác biệt.
Phong ậm ừ gật đầu, quay qua Long hỏi:
-Long Long, mày thấy cô ta thế nào?
-Giống bọn mày, đặc biệt đấy... Thôi, mau lên..
Long nói vẫn vẻ mặt lạnh lùng thường chất đi thẳng bỏ lại Thiên và Phong ú ớ chạy theo. Họ lại có chung 1 suy nghĩ về cô:" Đúng, cô gái ấy đặc biệt!"
“Reeng reeng..."
Nghe tiếng chuông, mọi học sinh đã vào lớp. Ba người họđi thẳng về chỗ mìnhkhông nói năng gì, mặc kệ lời mật ngọt, hò hét của bọng con gái trong lớp. Longvà Phong an tọa về chỗ ngồi. Có mìnhThiên đứng đó nhìn người con gái nằmở bàn mình. Mặt anh có hơi đen, cáu gắt quát:
-Ai? Dậy mau cho tôi?
Mọi người lặng im nhìn chuyện gì đang xảy ra, không nói gì vì ai cũng sợ Thiên, ngay cả cô giáo vừa vào lớp cũng không dám nói gì. Chỉ riêng Long và Phong không thấy lạ thờ ơ xem chuyện.
Tiếng quát của ai đó phá tan sự yên ổn khi nghe nhạc của Thư, cô ngóc đầu lên ngồi dậy, tay tháo tai nghe bên tai, nhìn thẳng Thiên lạnh nhạt hỏi:
-Gì?
Nhìn thấy Thư, anh ngớ người ra, cả Long và Phong cũng vậy. Họ không ngờ lại học chung với cô. Thư nhíu mày khi không thấy anh đáp lại.
Thiên giờ mới giật mình, sẵn giọng nói:
-Ra là cô à.
-Tôi thì sao?
Thưđáp ngay, anh lại nói tiếp:
-Sao cô ngồi đây?
-Sao tôi lại không ngồi đây?
Thư hỏi ngược lại Thiên, anh lại bắt đầu thấy tức giận với vẻ lạnh nhạt của cô,trong lòng suy nghĩ lung tung: "Cô ta coi thườngmình sao?", giọng có phần lạnh hỏi:
-Cô biết đây là chỗ ai không hả?
-Không. Có vấn đề gì?
Lại một lần nữa cô chọc tức sự kiênnhẫn của anh. Mặt Thiên đen hẳn lại, anhquay qua nhìn bà cô, tay chỉ vào mặt Thư, giọng nói đanh lại:
-Sao cô ta lại ngồi đây, nói mau.
Bà cô toát mồ hôi, ấp úng nói:
-Là tôi tôi.. tại... tại hết chỗ...chỗ ngồi
Anh nghe vậy cũng không nói gì nữa,ngồi xuống. Mọi người vẫn chăm chúdõi theo, anh thấy vậy tức giận oát lớn:
-Nhìn gì, lo học đi..!!!
Mọi học sinh toán loạn chạy về chỗ,không ai dám trái. Long và Phong cũngquay lên phía bảng rồi lại gục xuốngbàn nằm giống Thiên. Lòng họ thích thúkhi gặp lại cô, riêng Thiên có phần tứcgiận trước thái độ của cô với anh quálạnh nhạt và thờơ.
Về phần Thư vẫngiữ thái độ lạnh lùng ngồi xuống cạnhThiên hướng về phía bảng bà côđangchỉ.
Thời gian trôi qua....
“Reeng reeng...."
Chuông tan học reo lên, mọi học sinh đều vui vẻ ra về. Sân trường lại một lần nữa đông vui, nhộn nhịp bởi tiếng chạy đuổi, hò hét, cười nói, tiềng động cơ xe...Nhiều cô cậu tiểu thư, thiếu gia được xe nhà đưa đi đón về. Thư thong thả đi ra về, hướng tới bãi gửi xe của trường. Tớinơi, cô bắt gặp ngay cảnh Nhi đang nũng nịu ôm tay Thiên, nói:
-Anh Thiên à, cho em đi quá xe anh vềnhà nha…
Thiên cũng chỉ ậm ừ rồi cười, Nhi thấy vậy mở cửa xe đi vào ngồi, anh cũng ngồi vào ghế lái rồi phóng đi mất. Theo sau xe anh là xe của Long và Phong. Lúc đi qua cô, Nhi mặt tỏ vẻ kênh kiệu, cô ngán ngẩm, cười nhếch mép.Thư lặng lẽ lấy chiếc xe đạp của mình rồi cũng ngồi lên, đạp xe ra về.
Từ trường Trung Đông đạp xe về tới ngôi biệt thự nhà họ Lã cũng phải mất chừng 10 phút. Về tới ngôi biệt thự kia, đứng trước cổng, cô ngửa mặt nhìn trời hít thở không khí trong lành, song, cúi xuống thở dài. Thư mệt mỏi đẩy cổng dắt xe vào. Đi tới phòng khách, cô thấy bà Mỹ đang quát tháo người giúp việc, còn nhỏ Nhi ung dung ngồi gác chân lên bàn xem phim. Cô cũng không quan tâm đi thẳng. Bỗng bước chân dừng lạikhi nghe bà Mỹ quát:
-Con kia, có phải mày ở trường đánh con tao?
Thư thờ ơ trả lời:
-Hừ! Phải thì sao?
Nhi ngồi cười xem chuyện, bà Mỹ tứcgiận, bắt đầu đe dọa:
-Tao sẽ mách cho ba mày biết.
-Ba? Tôi không có, ok. Bà thích sao thìtùy.
Nói xong Thư đi thẳng về phòng, vấtcặp trên bàn, cô nằm phịch xuống giường. Không biết hôm nay có phải có quá nhiều chuyện xảy ra hay chăng, cô mệt mỏi chẳng mấy chốc chìm vào giấc ngủ...
Tác giả :
Junhee