Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp
Chương 9
Xuất viện được hai tuần rồi, bọn Hữu Bảo đã đi khắp nơi tìm chỗ thực tập, lục tục từng người ở tầng một đã chuyển ra ngoài, tầng trệt náo nhiệt lúc xưa, nhất thời quạnh quẽ không ít
“Tao bảo này Hồng Kỳ, mày trước cứ tùy tiện tìm một nơi nào đó để làm đi! "
“Không, thà thiếu chứ không ẩu! " Tôi dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn nó: “Tao muốn vào Thiên Duyệt, tao muốn Ninh Mặc biết, tao kỳ thật là một nữ phần tử tri thức cấp cao! "
Hữu Bảo im lặng, sau đó rất lâu mới mở miệng “Tập đoàn Thiên Duyệt cùng với nữ phần tử tri thức thì có gì liên quan đến nhau ?"
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không thể lý giải: “Hữu Bảo, năng lực lý giải của mày vẫn còn thiếu sót quá, tao bảo sẽ vào Thiên Duyệt, làm một nữ phần tử trí thức, đấy đều là lý tưởng của tao! "
Nó càng thêm im lặng, vỗ vỗ vai tôi bày tỏ sự động viên.
Tập đoàn Thiên Duyệt năm nay chưa thông báo tuyển dụng, từ lúc tôi thất tình đã bắt đầu chú ý đến Thiên Duyệt rồi, chú ý cho tới hôm nay, bọn họ một chút tin tức đều chưa có truyền ra.
“Nếu năm nay bọn họ không có kế hoạch tuyển dụng thì sao!" Hữu Bảo dò xét hỏi tôi.
Tôi siết chặt cái bút bi đến mức gần như gãy đôi, nghiến răng nghiến lợi: “Tao đây đến chặn đường lão tổng của bọn họ, ngủ ở phòng thường trực của bọn họ."
“…." Vẻ mặt của Hữu Bảo lại cứng đơ lại.
Tôi đang định thể hiện tiếng cười xé giấy man dại độc đáo của mình, đột nhiên, di động trong túi đã đi trước một bước, ha ha hắc hắc cười ha hả.
Đúng rồi, từ khi ra viện đến giờ, tôi liền đổi chuông điện thoại thành tiếng cười của mình, muốn bao nhiêu lớn tiếng có bấy nhiêu lớn tiếng, muốn bao nhiêu dâng trào có bấy nhiêu dâng trào! Hơi bị phấn chấn tinh thần nha, hơi bị trẻ trung ấy, mọi người đều biết Diệp Hồng Kỳ tôi đây cực kỳ hạnh phúc phải phải, cực kỳ sảng khoái!
“A lô….ai vậy! " Tôi ấn nút nghe.
Đầu kia chần chờ một chút: “Diệp Hồng Kỳ phải không ? Tôi là Tiễn Đạc!"
Nói đến Tiễn Đạc, thằng nhóc này so với Ninh Mặc kia còn có lương tâm hơn một chút, lúc tôi nằm viện về sau toàn là hắn đến đưa cơm nước, ngay cả hôm xuất viện cũng là hắn đến giúp tôi khiêng hành lý.
Bởi vì có sự giúp đỡ, tôi thuận tay hưởng được của bệnh viện một cái cột treo bình truyền dịch, đặt ở trong ký túc xá để móc màn, thật sự là vô cùng hữu dụng nha.
“Aiz, Tiễn Đạc, tôi đây, chuyện gì ?"
Hắn vẫn còn do dự hỏi tôi: “Cô tìm được chỗ thực tập chưa ?"
“Chưa! " Tôi nghiến răng nghiến lợi mà trả lời, phỏng chừng Tiễn Đạc cũng bị dọa đến, một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói gì.
“Nếu không, cô tới tập đoạn Tường Thực đi, chỗ chúng tôi đang tuyển trợ lý! "
Tập đoàn Tường Thực, cứ nghĩ đến Tường Thực, là tôi lại nghĩ đến Ninh Mặc, mà cứ nghĩ đến Ninh Mặc, là tôi liền có xu hướng bạo phát: “Là Ninh Mặc bảo anh gọi điện hả! Là hắn đúng không, hắn chứ gì! !!"
Tôi gầm thét, dùng tư thế của Người Sói lúc cào tường, trên bức tường thảm thương của ký túc xá xuất hiện một vệt xước dài.
Tiễn Đạc dùng giọng nói cực kỳ suy sụp trả lời tôi: “Hồng Kỳ, cô nghĩ nhiều quá! "
Tôi nào có nghĩ nhiều, một người tuyệt mĩ như hoa lại si mê một mảnh chân tình như tôi, tên đáng chết Ninh Mặc kia không thấy hối hận mới là lạ.
“Tôi không đi đâu, tôi nhất định sẽ không cho Ninh Mặc cơ hội vãn hồi!" Tôi tức giận," Tôi đã quyết rồi, tôi sẽ vào Tập đoàn Thiên Duyệt! "
Được một lúc lâu sau, di động mới truyền đến giọng nói vô cùng buồn bực của Tiễn Đạc: “Diệp Hồng Kỳ, cô thực ra vẫn để ý đến Ninh Mặc đúng không ?"
Mẹ kiếp, làm sao có thể, tôi có để ý đến con chó con mèo cũng không thèm để ý đến cái loại bạc tình bạc nghĩa ấy.
Tôi phẫn nộ cúp điện thoại, quyết định lấy im lặng để kháng nghị sự vô lễ của Tiễn Đạc.
“Ánh mắt kia của mày là ý gì! " Tôi vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy Hữu Bảo đang dùng đôi mắt to tròn trong suốt của nó, nhìn tôi một cách đầy thương xót.
“Tao đã nói với bọn mày rồi, tao không cần tên kia, đừng có nhìn tao bằng ánh mắt như vậy." Tôi gầm thét.
Hữu Bảo nhanh chóng dựa vào, thuần thục vuốt vuốt mái tóc của tôi, vừa sờ mó vừa nói: “Ngoan ngoan ngoan, chúng tao đều biết mà! "
Phì, biết cái quỷ, tôi kéo tay nó xuống, bi phẫn trèo lên giường, tiếp tục ngủ.
Tôi ngủ, tôi ngủ, tôi ngủ ngủ ngủ! Ngủ thẳng cho đến khi Tập đoàn Thiên Duyệt thông báo tuyến dụng mới thôi, tôi không tin, tôi chờ không đến mùa xuân!
Gì nhỉ, một thanh niên văn nghệ nào đã nói rất đúng: mùa đông đều đã đến rồi, mùa xuân còn có thể xa sao ? Quả nhiên tôi trông chờ đến tuần thứ ba, cuối cùng cũng thấy thông báo gợi ý tuyển dụng của Tập đoàn Thiên Duyệt.
Tôi run rẩy cầm tờ báo, từ trên xuống dưới nhìn một lượt, càng xem càng cáu. Thế mà lại không có một chức vụ nào tuyển nữ cả!
“Hồng Kỳ, thế mày có định đi nữa hay không ?" Hữu Bảo nhìn tôi, thật cẩn thận chỉ vào tờ báo, phỏng chừng mặt tôi đã đen sì rồi, ánh mắt của nó cực kỳ bất an.
Tôi đập bàn, phấn chấn nắm chặt tay nói: “Đương nhiên đi! " Cho dù có quét rác lau bàn tôi cũng đi.
Hữu Bảo theo thói quen thương xót nhìn tôi, tôi cũng từ từ lạnh nhạt dần trước cái ánh mắt thánh mẫu của nó, cho nên, không thèm động đến nó làm gì.
“Hữu Bảo, tao mặc đồ gì đi bây giờ! " Tôi quay đầu hỏi.
Hữu Bão lắp bắp, chỉ vào một đống T-shirt của tôi, không nói nên lời lý do vì sao " Thì cứ mặc mấy bộ đứng đắn mà đi thôi! "
Trang phục đứng đắn, tôi cũng có một bộ, tôi bắt đầu chổng mông lên lật tung đến đáy hòm, từ khi bị đụng đầu vào bệnh viện lần trước xong, bộ đường trang kia tôi cũng chưa có mặc lại lần nào, giờ đào ra tiếp tục cấp cứu đi.
“Hồng kỳ, mày xác định muốn mặc như vậy đi! " Hữu Bảo bắt đầu run rẩy, chỉ vào tôi hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên, tà mị cười: “Phải cài hoa trên đầu sao ? Cái loại to đùng giống như Dương Nhị Xa* ấy ?"
* Namu Yang: Một nhà văn/ ca sĩ người Trung Quốc.
Hữu Bảo mặt đen xì, cười gượng: “Vậy là được rồi, mày đi đi, đi đi thôi! " Vừa nói, vừa đá tôi ra bên ngoài.
“Tao bảo này Hồng Kỳ, mày trước cứ tùy tiện tìm một nơi nào đó để làm đi! "
“Không, thà thiếu chứ không ẩu! " Tôi dùng ánh mắt cực kỳ nghiêm túc nhìn nó: “Tao muốn vào Thiên Duyệt, tao muốn Ninh Mặc biết, tao kỳ thật là một nữ phần tử tri thức cấp cao! "
Hữu Bảo im lặng, sau đó rất lâu mới mở miệng “Tập đoàn Thiên Duyệt cùng với nữ phần tử tri thức thì có gì liên quan đến nhau ?"
Tôi lắc đầu, tỏ vẻ không thể lý giải: “Hữu Bảo, năng lực lý giải của mày vẫn còn thiếu sót quá, tao bảo sẽ vào Thiên Duyệt, làm một nữ phần tử trí thức, đấy đều là lý tưởng của tao! "
Nó càng thêm im lặng, vỗ vỗ vai tôi bày tỏ sự động viên.
Tập đoàn Thiên Duyệt năm nay chưa thông báo tuyển dụng, từ lúc tôi thất tình đã bắt đầu chú ý đến Thiên Duyệt rồi, chú ý cho tới hôm nay, bọn họ một chút tin tức đều chưa có truyền ra.
“Nếu năm nay bọn họ không có kế hoạch tuyển dụng thì sao!" Hữu Bảo dò xét hỏi tôi.
Tôi siết chặt cái bút bi đến mức gần như gãy đôi, nghiến răng nghiến lợi: “Tao đây đến chặn đường lão tổng của bọn họ, ngủ ở phòng thường trực của bọn họ."
“…." Vẻ mặt của Hữu Bảo lại cứng đơ lại.
Tôi đang định thể hiện tiếng cười xé giấy man dại độc đáo của mình, đột nhiên, di động trong túi đã đi trước một bước, ha ha hắc hắc cười ha hả.
Đúng rồi, từ khi ra viện đến giờ, tôi liền đổi chuông điện thoại thành tiếng cười của mình, muốn bao nhiêu lớn tiếng có bấy nhiêu lớn tiếng, muốn bao nhiêu dâng trào có bấy nhiêu dâng trào! Hơi bị phấn chấn tinh thần nha, hơi bị trẻ trung ấy, mọi người đều biết Diệp Hồng Kỳ tôi đây cực kỳ hạnh phúc phải phải, cực kỳ sảng khoái!
“A lô….ai vậy! " Tôi ấn nút nghe.
Đầu kia chần chờ một chút: “Diệp Hồng Kỳ phải không ? Tôi là Tiễn Đạc!"
Nói đến Tiễn Đạc, thằng nhóc này so với Ninh Mặc kia còn có lương tâm hơn một chút, lúc tôi nằm viện về sau toàn là hắn đến đưa cơm nước, ngay cả hôm xuất viện cũng là hắn đến giúp tôi khiêng hành lý.
Bởi vì có sự giúp đỡ, tôi thuận tay hưởng được của bệnh viện một cái cột treo bình truyền dịch, đặt ở trong ký túc xá để móc màn, thật sự là vô cùng hữu dụng nha.
“Aiz, Tiễn Đạc, tôi đây, chuyện gì ?"
Hắn vẫn còn do dự hỏi tôi: “Cô tìm được chỗ thực tập chưa ?"
“Chưa! " Tôi nghiến răng nghiến lợi mà trả lời, phỏng chừng Tiễn Đạc cũng bị dọa đến, một lúc lâu vẫn không thấy hắn nói gì.
“Nếu không, cô tới tập đoạn Tường Thực đi, chỗ chúng tôi đang tuyển trợ lý! "
Tập đoàn Tường Thực, cứ nghĩ đến Tường Thực, là tôi lại nghĩ đến Ninh Mặc, mà cứ nghĩ đến Ninh Mặc, là tôi liền có xu hướng bạo phát: “Là Ninh Mặc bảo anh gọi điện hả! Là hắn đúng không, hắn chứ gì! !!"
Tôi gầm thét, dùng tư thế của Người Sói lúc cào tường, trên bức tường thảm thương của ký túc xá xuất hiện một vệt xước dài.
Tiễn Đạc dùng giọng nói cực kỳ suy sụp trả lời tôi: “Hồng Kỳ, cô nghĩ nhiều quá! "
Tôi nào có nghĩ nhiều, một người tuyệt mĩ như hoa lại si mê một mảnh chân tình như tôi, tên đáng chết Ninh Mặc kia không thấy hối hận mới là lạ.
“Tôi không đi đâu, tôi nhất định sẽ không cho Ninh Mặc cơ hội vãn hồi!" Tôi tức giận," Tôi đã quyết rồi, tôi sẽ vào Tập đoàn Thiên Duyệt! "
Được một lúc lâu sau, di động mới truyền đến giọng nói vô cùng buồn bực của Tiễn Đạc: “Diệp Hồng Kỳ, cô thực ra vẫn để ý đến Ninh Mặc đúng không ?"
Mẹ kiếp, làm sao có thể, tôi có để ý đến con chó con mèo cũng không thèm để ý đến cái loại bạc tình bạc nghĩa ấy.
Tôi phẫn nộ cúp điện thoại, quyết định lấy im lặng để kháng nghị sự vô lễ của Tiễn Đạc.
“Ánh mắt kia của mày là ý gì! " Tôi vừa mới ngẩng đầu lên, đã thấy Hữu Bảo đang dùng đôi mắt to tròn trong suốt của nó, nhìn tôi một cách đầy thương xót.
“Tao đã nói với bọn mày rồi, tao không cần tên kia, đừng có nhìn tao bằng ánh mắt như vậy." Tôi gầm thét.
Hữu Bảo nhanh chóng dựa vào, thuần thục vuốt vuốt mái tóc của tôi, vừa sờ mó vừa nói: “Ngoan ngoan ngoan, chúng tao đều biết mà! "
Phì, biết cái quỷ, tôi kéo tay nó xuống, bi phẫn trèo lên giường, tiếp tục ngủ.
Tôi ngủ, tôi ngủ, tôi ngủ ngủ ngủ! Ngủ thẳng cho đến khi Tập đoàn Thiên Duyệt thông báo tuyến dụng mới thôi, tôi không tin, tôi chờ không đến mùa xuân!
Gì nhỉ, một thanh niên văn nghệ nào đã nói rất đúng: mùa đông đều đã đến rồi, mùa xuân còn có thể xa sao ? Quả nhiên tôi trông chờ đến tuần thứ ba, cuối cùng cũng thấy thông báo gợi ý tuyển dụng của Tập đoàn Thiên Duyệt.
Tôi run rẩy cầm tờ báo, từ trên xuống dưới nhìn một lượt, càng xem càng cáu. Thế mà lại không có một chức vụ nào tuyển nữ cả!
“Hồng Kỳ, thế mày có định đi nữa hay không ?" Hữu Bảo nhìn tôi, thật cẩn thận chỉ vào tờ báo, phỏng chừng mặt tôi đã đen sì rồi, ánh mắt của nó cực kỳ bất an.
Tôi đập bàn, phấn chấn nắm chặt tay nói: “Đương nhiên đi! " Cho dù có quét rác lau bàn tôi cũng đi.
Hữu Bảo theo thói quen thương xót nhìn tôi, tôi cũng từ từ lạnh nhạt dần trước cái ánh mắt thánh mẫu của nó, cho nên, không thèm động đến nó làm gì.
“Hữu Bảo, tao mặc đồ gì đi bây giờ! " Tôi quay đầu hỏi.
Hữu Bão lắp bắp, chỉ vào một đống T-shirt của tôi, không nói nên lời lý do vì sao " Thì cứ mặc mấy bộ đứng đắn mà đi thôi! "
Trang phục đứng đắn, tôi cũng có một bộ, tôi bắt đầu chổng mông lên lật tung đến đáy hòm, từ khi bị đụng đầu vào bệnh viện lần trước xong, bộ đường trang kia tôi cũng chưa có mặc lại lần nào, giờ đào ra tiếp tục cấp cứu đi.
“Hồng kỳ, mày xác định muốn mặc như vậy đi! " Hữu Bảo bắt đầu run rẩy, chỉ vào tôi hỏi.
Tôi ngẩng đầu lên, tà mị cười: “Phải cài hoa trên đầu sao ? Cái loại to đùng giống như Dương Nhị Xa* ấy ?"
* Namu Yang: Một nhà văn/ ca sĩ người Trung Quốc.
Hữu Bảo mặt đen xì, cười gượng: “Vậy là được rồi, mày đi đi, đi đi thôi! " Vừa nói, vừa đá tôi ra bên ngoài.
Tác giả :
Ta là Tô Tố