Tình Yêu Của Cô Nàng Cố Chấp
Chương 37
Có lúc, thật ra thì con người rất tiện, giống như tôi và Hữu Bảo trước kia ở trong căn phòng chìm dưới đất một nửa kia, hai người ngày ngày ăn mì úp bánh bao, vậy mà vẫn ăn ngon lành, ngủ cũng đến tối trời tối đất.
Mà giờ cấp bậc lập tức thăng lên, ở trong khu nhà cao cấp lâu, tôi cùng Hữu Bảo lại ăn không ngon, ngủ không yên.
“Hồng Kỳ, mày nói xem ai ở chỗ này?" Hữu Bảo giống tôi, tiện cách phát tác, đem cái giường ở nhà này phá hủy, hai chúng tôi lại khôi phục lại trạng thái lăn ra đất nằm như trước.
Tôi nằm trên một cái đệm khác, suy tư: “Chắc là một vị Nhị gia khác, mày nhìn coi, cả phòng lấp lánh ánh vàng, không phải là tâm lý vặn vẹo thì là cái gì?"
Mắt Hữu Bảo lóe sáng, cười híp mắt trả lời tôi: “Chúng ta đi hỏi Thái Kỳ được không, tao muốn để tên tiểu bạch kiểm ở nhà này bao…"
Phụt… Chỉ mới một tối, căn phòng lấp lánh ánh vàng này đã khiến cho Hữu Bảo sa ngã thành nữ thanh niên sa đọa rồi.
Tôi yên lặng nghiêng đầu đi, vì tam quan vặn vẹo của Hữu Bảo mà bi ai.
Đợi đến sáng chủ nhật khi Thái Kỳ tới, Hữu Bảo đã hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng, con bé từ trong phòng vệ sinh lôi ra một bộ dao cạo râu mạ vàng, hưng phấn dâng trào: “Thái tiên sinh, giới thiệu chủ nhà này cho tôi đi, tôi muốn cua người giàu có! Tôi muốn xử lý anh ta!"
“…" Thật thẳng thắn, tôi nghiêng đầu nhìn Thái Kỳ đang giật giật khóe miệng mà cười khan.
“Tôi thích sự thưởng thức cao nhã của anh ta!" Hữu Bảo vẻ mặt say mê, tôi phải nói là, tôi thực xin lỗi chủ nhân của cái nhà này, hễ là món đồ nào lấp lánh ánh vàng đều bị nó gặm qua một lần. May mà chủ nhân cái nhà này không có bệnh đến nỗi dát vàng lên bồn cầu, nếu không, tôi tuyệt đối muốn nổ tung.
“Cá tính của cậu ta tương đối vặn vẹo, cô mà túm được cậu ta, coi như là xây bảy tòa tháp!" Thái Kỳ giật giật hồi lâu, từ trong túi tiền móc ra một tấm danh thiếp mạ vàng đưa cho Hữu Bảo, “Cố gắng lên! Xử lý cậu ta!" Hắn nắm quyền, vươn tay kéo lấy tay tôi, đi rõ là nhanh.
Tôi bị hắn kéo cho đầu óc choáng váng, cho đến khi ngồi lên xe, mới hét rầm lên, “Thái Kỳ, anh mua xe rồi?"
Oh oh oh, thật là trâu bò mà, lại còn là một chiếc Kỳ Thụy QQ tôi vẫn tha thiết ước mơ nữa chứ!!
Khóe miệng Thái Kỳ giật giật, xoay đầu lại nói đùa: “Xe này là đồ chơi của cháu ngoại tôi, tôi mượn chạy một lát!"
Tôi cười to, vỗ đầu hắn vui vẻ: “Làm gì có ai đem xe ra làm đồ chơi chứ."
Thái Kỳ bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, thở dài, biết nghe lời gật đầu một cái: “Đúng đúng đúng, xe này là của anh trai tôi mua, tôi mượn đi tạm, cô đừng có chán ghét nhé!"
Đối với một kẻ giai cấp vô sản ngay cả xe đạp cũng khô
ng có mà đi như tôi, hắn nói vậy đã quá nể mặt tôi rồi.
Tôi yên lặng dùng đầu đập vào cửa kính xe, từng cái từng cái, một lúc lâu sau, tôi thấy xe rẽ vào đường khác ngoài tiểu khu sang trọng.
“Thái Kỳ, không phải đi mua lễ phục sao?" Tôi tò mò.
Thái Kỳ nhún nhún vai, quay đầu lại, giơ ngón trỏ lên, thở dài một tiếng: “Hồng Kỳ, tôi không mua nổi lễ phục đắt tiền đầu, tìm người khác dựa theo kiểu dáng, làm cho cô hàng sơn trại dùng thôi!"
╮
(
╯▽╰
)
╭
, đúng là một người tốt bụng dụng tâm lương khổ!
Bác gái may đồ ăn mặc hệt như một bà quả phụ, toàn thân đều khoác vải rách, mới nhìn một cái, nhìn chẳng khác nào như ma không mặt mặc đồ tang trong phim truyền hình vậy.
“Thái Kỳ à, đồ làm xong rồi đấy, cậu nhìn được chưa?" Tay bà ta run lên, cầm một bộ lễ phục toàn màu trắng, chiều dài chỉ hơn đầu gối tôi một chút, kiểu cách đơn giản tới cực điểm, chỉ là trên vai có một đóa hoa sơn trà màu trắng viền bạc.
Tôi giơ tay, cự tuyệt mặc.
“Tôi không mặc!" Thái độ của tôi vô cùng kiên quyết.
Thái Kỳ lập tức vô cùng lúng túng, kéo tôi qua, giận: “Diệp Hồng Kỳ, cô làm gì thế, bao nhiêu người muốn bà ấy sơn trại cho bà ấy còn không làm đấy, bộ này của cô là bộ lễ phục XX được XXX nổi tiếng thiết kế, hơi bị hot đấy!"
“…." Tôi dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Bộ đồ này còn không bằng đồ của các thầy trên miếu ấy! Tối thiểu cũng phải rộng thùng thình như mốt năm nay chứ, cho dù có ăn đến mức bụng biến thành cái hốt rác, cũng không ai phát hiện ra.
Bà cô kia vô cùng buồn bực, thở dài, kéo tay tôi hỏi: “Cô gái nhỏ, sao cô không thích bộ đồ này chứ, bộ này vừa đơn giản, lai đáng yêu, bao nhiêu người cầu cũng không cầu được ấy."
Tôi mìm môi, lấy tay ôm đầu, sợ hãi liếc mắt nhìn Thái Kỳ, hỏi: “Tôi nói thật, hai người không được uýnh tôi!"
“…" Tôi thấy nụ cười của bà cô kia đọng lại trên mặt, xứng với gương mặt đầy nếp nhăn như hoa cúc, cũng giật giật.
“Tôi… Khốn thật!" Thái Kỳ ôm đầu, xoay người đấm một quyền, sau khi quay mặt lại, đã là dáng dấp của một ông bố hiền từ, “Hồng Kỳ, cô có ý kiến thì nói đi!"
Thái papa thật là hiền lành, tôi nhất thời dũng khí mười phần, nhảy dựng lên chỉ vào lễ phục: “Bộ đồ này ngắn quá, không che được bắp đùi tôi!"
Tôi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của bà cô, nói: “Bác à, còn nữa, đóa hoa này quá trắng, phải thêm chút màu đỏ mới tươi!"
Bà cô kia từ lúc bị tôi gọi là bác đã hoàn toàn đứng trong trạng thái hỏng bét, đợi cho đến khi tôi đề nghị đính hoa đỏ vào, đã hoàn toàn mắc chứng cuồng loạn.
“Tiểu thư, vậy cô mặc bộ đồ này là được!" Tay bà ta run lên, lại là một bộ lễ phục màu đỏ như lửa, độ dài xấp xỉ cái lúc nãy, trên bả vai có đính một đóa hoa sơn trà màu vàng.
Lần này, Thái Kỳ hoàn toàn nổi giận: “Lộ Na, đây là cái gì hả, bây giờ chị vứt bỏ luôn nguyên tắc độc nhất vô nhị khi may lễ phục rồi hay sao?"
Vị bà cô kia rất u oán nhìn Thái Kỳ, thở dài nói: “Sơn trại quá lợi hại, không bằng tự mình sơn trại chính mình! Bây giờ tôi kiêm luôn cả bán buôn nữa!"
Phụt… Thật tài tình!
Mặt của Thái Kỳ trong phút chốc xanh mét.
Tôi nhận lấy cái váy đỏ tươi, trốn vào phòng thử quần áo, sau khi mặc xong đồ, dài gần đến đầu gối, tôi dùng sức kéo kéo, dậm chân một cái, mới bước từ trong phòng thay đồ ra.
“Hoàn mỹ!" Bà cô bật tay hưởng ứng.
“Gà tây!" Thái Kỳ gắt một cái, bà cô đành nghẹn nửa ngày mà không sao nói chuyện nổi.
“Diệp Hồng Kỳ, cô cởi ngay cái đổng ngổn ngang này xuống cho tôi!"Hắn cuối cùng cũng nổi giận, kéo bà cô lại uy hiếp:"Đem ngay mấy bộ đồ đỉnh của cửa hàng chị ra đây, tôi không muốn ngày mai phải xách theo một con gà tây đi tham gia tiệc tối đâu!’
Hắn buồn bực vò vò tóc, lại nhìn tôi một cái, bi thương: “Hồng Kỳ, cổ nhân có câu, mặc long bào mà không giống thái tử, chắc là giống kiểu như cô rồi!"
Tôi mặc bộ đồ giống con gà tây kia, đứng trước gương trầm tư. Thật ra thì tôi thấy vẫn còn đẹp chán, bộ đồ này so với bộ màu trắng kia có lộ liễu hơn một chút, chỉ có mỗi một chiếc dây mảnh vắt qua vai.
“Cậu chủ Thái, còn mỗi một bộ, là tôi làm để giữ lại làm kỷ niệm cho mình!"
Thái Kỳ liếc xéo bà ta, đột nhiên cười nói: “Bác gái, chị khoác vải rách nhìn rất có ý vị, học người ta làm đồ kỷ niệm làm gì, Lộ Na vĩnh viễn đi về phía trước, không cần hồi ức!"
Bác gái kia lập tức kích động, dùng ánh mắt nhìn tri kỷ liếc Thái Kỳ một cái, xoay người từ trong góc tường rút ra một chiếc sườn xám xinh đẹp màu trắng, cứ như vậy đón gió mà triển lãm, tôi thấy mắt Thái Kỳ lập tức sáng lên.
“Diệp Hồng Kỳ, lên!’ Hắn vỗ đầu tôi, chỉ vào sườn xám kêu to.
Tôi trù trừ nhận lấy chiếc sườn xám, do do dự dự đi thay, lúc đi ra, bà cô rớt nước mắt: “A, thật giống tôi hồi trẻ."
Thái Kỳ đang uống nước, cho ngay bà cô kia một nỗi buồn, quay người lại phun luôn lên bộ đồ lễ phục sơn trại.
Hắn cười ha hả, không thèm để mặt mũi cho bác gái tẹo nào: “Lộ Na, chị hồi trẻ mà mặc được sườn xám như thế này, cũng đâu cần phải khoác bao tải bao nhiêu năm như vậy!"
“…" Bà cô hoàn toàn bị đả kích. Trong nháy mắt già đi mười mấy tuổi.
Tôi mặc chiếc sườn xám xoay qua chỗ khác soi gương, một thân sườn xám này được may có thể nói là thực khiêm tốn một cách xa xỉ, mỗi đường khâu, đều lấp lánh.
“Hồng Kỳ, đẹp lắm!" Thái Kỳ tới gần, đưa tay sờ lên thắt lưng tôi, vừa sờ vừa than thở: “Cô coi vòng eo này, nhìn xem đám tua rua này, coi bộ ngực này này…"
Tôi cuối cùng không thể nhịn được nữa, quăng cho hắn một cái tát.
Hắn nhất thời tỉnh ngộ lại, rụt lại bàn tay đang đặt trên ngực tôi, cười mỉa: “Aiz, Hồng Kỳ, rất chân thực, một chút cũng không giống như là độn ngực!"
Tôi cáu, nắm tay hắn đặt lên trên ngực mình, giậm chân giận dữ: “Đây là thật, đây là thật, không tin anh sờ thử coi! "
Hắn đúng là sờ lên thật, ngẩng mặt lên, đỏ bừng say mê: “Aiz, Hồng Kỳ, bình thường vỗ nhiều có khác, thật săn chắc!"
Tôi cũng ngây ngất theo, vô cùng tự luyến tán dương: “Đúng không đúng không, hàng thật mà!"
Quay mặt lại, lập tức bị dọa cho sợ đến nhảy dựng.
Máu mũi của Thái đồng chí như hai con sâu róm, chậm rãi, chậm rãi, từ trong lỗ mũi chảy xuống miệng.
“Thái trợ lý, mắt nhìn thẳng tôi, đừng có nhìn xuống! " Tôi bưng lấy mặt hắn kêu to, nhớ tới vụ lần trước phải khiêng hắn đi bệnh viện, quá sợ hãi.
Ánh mắt Thái Kỳ như si như ngốc nhìn tôi say đắm, trong mắt hiện lên một màn sương mù nồng đậm, thấy tôi nói như vậy, giơ ngón trỏ ra lướt trên mặt tôi, ngốc ngơ ngơ nói: “Hồng Kỳ, em có bảo tôi dời mắt đi, tôi cũng không dời nổi! "
Hắn lại xích lại gần, chuẩn bị chớp mắt cùng tôi, mặt tôi cọ đầy máu mũi của hắn.
“Hồng Kỳ, sao cô lại chảy máu mũi chứ! " Phụt, trước khi hắn ngã xuống, còn không quên vu hãm cho tôi một lần. Đống máu mũi mãnh liệt kia, nói kiểu gì cũng không phải của tôi.
Bà cô dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn tôi, thấy tôi kéo Thái Kỳ than thở, cười một cái nói: “Aiz, cô gái, cô mê hoặc chết cậu Thái rồi, không đơn giản! "
Bà ta dựng ngón tay cái lên, tôi nhìn bà ta, chậm rãi giơ ngón trỏ lên, rất oán giận đung đưa: “NONONO, bác gái, xin đừng kích thích tôi!"
Mẹ nó chứ, có ai thích khiêng đàn ông đi bệnh viện bao giờ!
Mà giờ cấp bậc lập tức thăng lên, ở trong khu nhà cao cấp lâu, tôi cùng Hữu Bảo lại ăn không ngon, ngủ không yên.
“Hồng Kỳ, mày nói xem ai ở chỗ này?" Hữu Bảo giống tôi, tiện cách phát tác, đem cái giường ở nhà này phá hủy, hai chúng tôi lại khôi phục lại trạng thái lăn ra đất nằm như trước.
Tôi nằm trên một cái đệm khác, suy tư: “Chắc là một vị Nhị gia khác, mày nhìn coi, cả phòng lấp lánh ánh vàng, không phải là tâm lý vặn vẹo thì là cái gì?"
Mắt Hữu Bảo lóe sáng, cười híp mắt trả lời tôi: “Chúng ta đi hỏi Thái Kỳ được không, tao muốn để tên tiểu bạch kiểm ở nhà này bao…"
Phụt… Chỉ mới một tối, căn phòng lấp lánh ánh vàng này đã khiến cho Hữu Bảo sa ngã thành nữ thanh niên sa đọa rồi.
Tôi yên lặng nghiêng đầu đi, vì tam quan vặn vẹo của Hữu Bảo mà bi ai.
Đợi đến sáng chủ nhật khi Thái Kỳ tới, Hữu Bảo đã hoàn toàn ở trong trạng thái điên cuồng, con bé từ trong phòng vệ sinh lôi ra một bộ dao cạo râu mạ vàng, hưng phấn dâng trào: “Thái tiên sinh, giới thiệu chủ nhà này cho tôi đi, tôi muốn cua người giàu có! Tôi muốn xử lý anh ta!"
“…" Thật thẳng thắn, tôi nghiêng đầu nhìn Thái Kỳ đang giật giật khóe miệng mà cười khan.
“Tôi thích sự thưởng thức cao nhã của anh ta!" Hữu Bảo vẻ mặt say mê, tôi phải nói là, tôi thực xin lỗi chủ nhân của cái nhà này, hễ là món đồ nào lấp lánh ánh vàng đều bị nó gặm qua một lần. May mà chủ nhân cái nhà này không có bệnh đến nỗi dát vàng lên bồn cầu, nếu không, tôi tuyệt đối muốn nổ tung.
“Cá tính của cậu ta tương đối vặn vẹo, cô mà túm được cậu ta, coi như là xây bảy tòa tháp!" Thái Kỳ giật giật hồi lâu, từ trong túi tiền móc ra một tấm danh thiếp mạ vàng đưa cho Hữu Bảo, “Cố gắng lên! Xử lý cậu ta!" Hắn nắm quyền, vươn tay kéo lấy tay tôi, đi rõ là nhanh.
Tôi bị hắn kéo cho đầu óc choáng váng, cho đến khi ngồi lên xe, mới hét rầm lên, “Thái Kỳ, anh mua xe rồi?"
Oh oh oh, thật là trâu bò mà, lại còn là một chiếc Kỳ Thụy QQ tôi vẫn tha thiết ước mơ nữa chứ!!
Khóe miệng Thái Kỳ giật giật, xoay đầu lại nói đùa: “Xe này là đồ chơi của cháu ngoại tôi, tôi mượn chạy một lát!"
Tôi cười to, vỗ đầu hắn vui vẻ: “Làm gì có ai đem xe ra làm đồ chơi chứ."
Thái Kỳ bất đắc dĩ nhìn tôi một cái, thở dài, biết nghe lời gật đầu một cái: “Đúng đúng đúng, xe này là của anh trai tôi mua, tôi mượn đi tạm, cô đừng có chán ghét nhé!"
Đối với một kẻ giai cấp vô sản ngay cả xe đạp cũng khô
ng có mà đi như tôi, hắn nói vậy đã quá nể mặt tôi rồi.
Tôi yên lặng dùng đầu đập vào cửa kính xe, từng cái từng cái, một lúc lâu sau, tôi thấy xe rẽ vào đường khác ngoài tiểu khu sang trọng.
“Thái Kỳ, không phải đi mua lễ phục sao?" Tôi tò mò.
Thái Kỳ nhún nhún vai, quay đầu lại, giơ ngón trỏ lên, thở dài một tiếng: “Hồng Kỳ, tôi không mua nổi lễ phục đắt tiền đầu, tìm người khác dựa theo kiểu dáng, làm cho cô hàng sơn trại dùng thôi!"
╮
(
╯▽╰
)
╭
, đúng là một người tốt bụng dụng tâm lương khổ!
Bác gái may đồ ăn mặc hệt như một bà quả phụ, toàn thân đều khoác vải rách, mới nhìn một cái, nhìn chẳng khác nào như ma không mặt mặc đồ tang trong phim truyền hình vậy.
“Thái Kỳ à, đồ làm xong rồi đấy, cậu nhìn được chưa?" Tay bà ta run lên, cầm một bộ lễ phục toàn màu trắng, chiều dài chỉ hơn đầu gối tôi một chút, kiểu cách đơn giản tới cực điểm, chỉ là trên vai có một đóa hoa sơn trà màu trắng viền bạc.
Tôi giơ tay, cự tuyệt mặc.
“Tôi không mặc!" Thái độ của tôi vô cùng kiên quyết.
Thái Kỳ lập tức vô cùng lúng túng, kéo tôi qua, giận: “Diệp Hồng Kỳ, cô làm gì thế, bao nhiêu người muốn bà ấy sơn trại cho bà ấy còn không làm đấy, bộ này của cô là bộ lễ phục XX được XXX nổi tiếng thiết kế, hơi bị hot đấy!"
“…." Tôi dùng ánh mắt khinh thường nhìn hắn.
Bộ đồ này còn không bằng đồ của các thầy trên miếu ấy! Tối thiểu cũng phải rộng thùng thình như mốt năm nay chứ, cho dù có ăn đến mức bụng biến thành cái hốt rác, cũng không ai phát hiện ra.
Bà cô kia vô cùng buồn bực, thở dài, kéo tay tôi hỏi: “Cô gái nhỏ, sao cô không thích bộ đồ này chứ, bộ này vừa đơn giản, lai đáng yêu, bao nhiêu người cầu cũng không cầu được ấy."
Tôi mìm môi, lấy tay ôm đầu, sợ hãi liếc mắt nhìn Thái Kỳ, hỏi: “Tôi nói thật, hai người không được uýnh tôi!"
“…" Tôi thấy nụ cười của bà cô kia đọng lại trên mặt, xứng với gương mặt đầy nếp nhăn như hoa cúc, cũng giật giật.
“Tôi… Khốn thật!" Thái Kỳ ôm đầu, xoay người đấm một quyền, sau khi quay mặt lại, đã là dáng dấp của một ông bố hiền từ, “Hồng Kỳ, cô có ý kiến thì nói đi!"
Thái papa thật là hiền lành, tôi nhất thời dũng khí mười phần, nhảy dựng lên chỉ vào lễ phục: “Bộ đồ này ngắn quá, không che được bắp đùi tôi!"
Tôi nhìn dáng vẻ ngây ngốc của bà cô, nói: “Bác à, còn nữa, đóa hoa này quá trắng, phải thêm chút màu đỏ mới tươi!"
Bà cô kia từ lúc bị tôi gọi là bác đã hoàn toàn đứng trong trạng thái hỏng bét, đợi cho đến khi tôi đề nghị đính hoa đỏ vào, đã hoàn toàn mắc chứng cuồng loạn.
“Tiểu thư, vậy cô mặc bộ đồ này là được!" Tay bà ta run lên, lại là một bộ lễ phục màu đỏ như lửa, độ dài xấp xỉ cái lúc nãy, trên bả vai có đính một đóa hoa sơn trà màu vàng.
Lần này, Thái Kỳ hoàn toàn nổi giận: “Lộ Na, đây là cái gì hả, bây giờ chị vứt bỏ luôn nguyên tắc độc nhất vô nhị khi may lễ phục rồi hay sao?"
Vị bà cô kia rất u oán nhìn Thái Kỳ, thở dài nói: “Sơn trại quá lợi hại, không bằng tự mình sơn trại chính mình! Bây giờ tôi kiêm luôn cả bán buôn nữa!"
Phụt… Thật tài tình!
Mặt của Thái Kỳ trong phút chốc xanh mét.
Tôi nhận lấy cái váy đỏ tươi, trốn vào phòng thử quần áo, sau khi mặc xong đồ, dài gần đến đầu gối, tôi dùng sức kéo kéo, dậm chân một cái, mới bước từ trong phòng thay đồ ra.
“Hoàn mỹ!" Bà cô bật tay hưởng ứng.
“Gà tây!" Thái Kỳ gắt một cái, bà cô đành nghẹn nửa ngày mà không sao nói chuyện nổi.
“Diệp Hồng Kỳ, cô cởi ngay cái đổng ngổn ngang này xuống cho tôi!"Hắn cuối cùng cũng nổi giận, kéo bà cô lại uy hiếp:"Đem ngay mấy bộ đồ đỉnh của cửa hàng chị ra đây, tôi không muốn ngày mai phải xách theo một con gà tây đi tham gia tiệc tối đâu!’
Hắn buồn bực vò vò tóc, lại nhìn tôi một cái, bi thương: “Hồng Kỳ, cổ nhân có câu, mặc long bào mà không giống thái tử, chắc là giống kiểu như cô rồi!"
Tôi mặc bộ đồ giống con gà tây kia, đứng trước gương trầm tư. Thật ra thì tôi thấy vẫn còn đẹp chán, bộ đồ này so với bộ màu trắng kia có lộ liễu hơn một chút, chỉ có mỗi một chiếc dây mảnh vắt qua vai.
“Cậu chủ Thái, còn mỗi một bộ, là tôi làm để giữ lại làm kỷ niệm cho mình!"
Thái Kỳ liếc xéo bà ta, đột nhiên cười nói: “Bác gái, chị khoác vải rách nhìn rất có ý vị, học người ta làm đồ kỷ niệm làm gì, Lộ Na vĩnh viễn đi về phía trước, không cần hồi ức!"
Bác gái kia lập tức kích động, dùng ánh mắt nhìn tri kỷ liếc Thái Kỳ một cái, xoay người từ trong góc tường rút ra một chiếc sườn xám xinh đẹp màu trắng, cứ như vậy đón gió mà triển lãm, tôi thấy mắt Thái Kỳ lập tức sáng lên.
“Diệp Hồng Kỳ, lên!’ Hắn vỗ đầu tôi, chỉ vào sườn xám kêu to.
Tôi trù trừ nhận lấy chiếc sườn xám, do do dự dự đi thay, lúc đi ra, bà cô rớt nước mắt: “A, thật giống tôi hồi trẻ."
Thái Kỳ đang uống nước, cho ngay bà cô kia một nỗi buồn, quay người lại phun luôn lên bộ đồ lễ phục sơn trại.
Hắn cười ha hả, không thèm để mặt mũi cho bác gái tẹo nào: “Lộ Na, chị hồi trẻ mà mặc được sườn xám như thế này, cũng đâu cần phải khoác bao tải bao nhiêu năm như vậy!"
“…" Bà cô hoàn toàn bị đả kích. Trong nháy mắt già đi mười mấy tuổi.
Tôi mặc chiếc sườn xám xoay qua chỗ khác soi gương, một thân sườn xám này được may có thể nói là thực khiêm tốn một cách xa xỉ, mỗi đường khâu, đều lấp lánh.
“Hồng Kỳ, đẹp lắm!" Thái Kỳ tới gần, đưa tay sờ lên thắt lưng tôi, vừa sờ vừa than thở: “Cô coi vòng eo này, nhìn xem đám tua rua này, coi bộ ngực này này…"
Tôi cuối cùng không thể nhịn được nữa, quăng cho hắn một cái tát.
Hắn nhất thời tỉnh ngộ lại, rụt lại bàn tay đang đặt trên ngực tôi, cười mỉa: “Aiz, Hồng Kỳ, rất chân thực, một chút cũng không giống như là độn ngực!"
Tôi cáu, nắm tay hắn đặt lên trên ngực mình, giậm chân giận dữ: “Đây là thật, đây là thật, không tin anh sờ thử coi! "
Hắn đúng là sờ lên thật, ngẩng mặt lên, đỏ bừng say mê: “Aiz, Hồng Kỳ, bình thường vỗ nhiều có khác, thật săn chắc!"
Tôi cũng ngây ngất theo, vô cùng tự luyến tán dương: “Đúng không đúng không, hàng thật mà!"
Quay mặt lại, lập tức bị dọa cho sợ đến nhảy dựng.
Máu mũi của Thái đồng chí như hai con sâu róm, chậm rãi, chậm rãi, từ trong lỗ mũi chảy xuống miệng.
“Thái trợ lý, mắt nhìn thẳng tôi, đừng có nhìn xuống! " Tôi bưng lấy mặt hắn kêu to, nhớ tới vụ lần trước phải khiêng hắn đi bệnh viện, quá sợ hãi.
Ánh mắt Thái Kỳ như si như ngốc nhìn tôi say đắm, trong mắt hiện lên một màn sương mù nồng đậm, thấy tôi nói như vậy, giơ ngón trỏ ra lướt trên mặt tôi, ngốc ngơ ngơ nói: “Hồng Kỳ, em có bảo tôi dời mắt đi, tôi cũng không dời nổi! "
Hắn lại xích lại gần, chuẩn bị chớp mắt cùng tôi, mặt tôi cọ đầy máu mũi của hắn.
“Hồng Kỳ, sao cô lại chảy máu mũi chứ! " Phụt, trước khi hắn ngã xuống, còn không quên vu hãm cho tôi một lần. Đống máu mũi mãnh liệt kia, nói kiểu gì cũng không phải của tôi.
Bà cô dùng ánh mắt vô cùng sùng bái nhìn tôi, thấy tôi kéo Thái Kỳ than thở, cười một cái nói: “Aiz, cô gái, cô mê hoặc chết cậu Thái rồi, không đơn giản! "
Bà ta dựng ngón tay cái lên, tôi nhìn bà ta, chậm rãi giơ ngón trỏ lên, rất oán giận đung đưa: “NONONO, bác gái, xin đừng kích thích tôi!"
Mẹ nó chứ, có ai thích khiêng đàn ông đi bệnh viện bao giờ!
Tác giả :
Ta là Tô Tố