Tình Yêu Của Anh Tôi Không Dám Nhận
Chương 106: Cô Nhường
“Mẹ bạn học Lê Đình Trung à, tôi miễn cho đứa nhỏ tham gia rồi mà? Chân bị thương như vậy, không thể chạy lung tung"
Kiều Phương Hạ thoáng sửng sốt, cúi đầu nhìn Lê Đình Trung.
Đứa nhỏ ngẩng đầu nhìn cô, ngây ngô nở nụ cười.
Cô cảm thấy vấn đề hiện tại khá nghiêm trọng, còn nhỏ như vậy mà đã biết nói dối rồi.
Tuy nhiên đứa nhỏ dù sao mới chỉ ba tuổi, nếu như đứng trước mặt mọi người quở mắng rất có thể sẽ khiến Lê Đình Trung xấu hổ.
Cô khẽ mỉm cười, dịu dàng trả lời.
“Ừm, Đình Trung nói cảm thấy ở nhà buồn chán, cho nên muốn đến trường để nhìn những bạn học khác tham gia"
“Cho dù không tham gia bất kì hạng mục nào thì vẫn có thể ngồi bên ngoài xem giống như khán giả".
Thầy giáo bật cười, gật đầu đồng ý.
Kiều Phương Hạ ẵm Lệ Đình Trung đến băng ghế nhỏ, đảo mắt nhìn bốn phía.
Thấy xung quanh không còn ai nữa, bây giờ cô mới nhìn đứa nhỏ, bắt đầu dạy dỗ.
“Đình Trung, con nít thì không được nói dối.
Ba có dạy em không?"
“Dạ có"
“Hôm qua em tự ý lấy điện thoại của cậu Nhật Huy gọi điện cho chị, đúng chứ?"
Lệ Đình Trung liếc mắt, trộm nhìn Kiều Phương Hạ.
Thấy dáng vẻ cô nghiêm túc lại đáng sợ như vậy, đứa nhỏ hoàn toàn không dám mở lời.
Cô tiếp tục hỏi dồn.
“Em không hề nói cho mọi người biết chuyện rằng em có thể miễn tham gia đại hội thể thao, chuyện này là thật?"
Lệ Đình Trung vẫn cắn chặt môi không lên tiếng.
Kiều Phương Hạ nhanh chóng hiểu ra, đứa nhỏ này muốn lừa cô cùng tham gia.
Cô thoáng bối rối, chẳng biết có nên gọi cho Vô Nhật Huy đến đón Đình Trung về hay không.
Nhưng nếu như Kiều Phương Hạ lựa chọn im lặng thì đồng nghĩa với việc cô tiếp tay cho Đình Trung nói dối, sẽ khiển đứa nhỏ này trong vô thức tạo thành thói quen sai lệch.
“Bởi vì em rất nhớ chị"
Đúng lúc cô còn đang đắn đó, Lê Đình Trung đã nắm lấy ngón út của cô, xấu hổ lên tiếng.
Kiều Phương Hạ cảm thấy lòng thoáng chốc mềm mại như bông gòn.
Cô thở dài, ôm Lệ Đình Trung vào lòng, vươn tay véo gò má phúng phính kia.
“Vậy em có biết nói dối là sai hay không hả?"
“Dạ biết."
Cô đột nhiên cảm thấy không đành lòng răn dạy nghiêm khắc với đứa nhỏ này.
Qua hồi lâu, Kiều Phương Hạ mới dịu giọng nói chuyện.
“Sau này muốn gì thì cứ trực tiếp nói với chị, không cần phải bịa chuyện.
Khi nào đại hội thể thao bắt đầu thì chúng ta sẽ về, đây là hình phạt dành cho em.
Bởi vì em đã biết sai mà còn làm"
“Chị ơi, đã biết sai mà còn làm là sao?"
“Chính là.."
Kiều Phương Hạ muốn giải thích, tuy nhiên khi nhìn thấy người đàn ông tây trang giày da chỉn chu đứng cách bọn họ không xa, đang nhìn hai người chằm chằm, cô liền im bặt.
Đã biết sai mà còn làm, có thể lấy ví dụ điển hình là cô đây.
Biết rõ Lê Đình Tuấn xem thường cô, hận cô nhưng cô lại vì con trai ruột của đối phương mà mềm lòng nhẹ dạ, đến nơi không nên đến.
Nếu Lệ Đình Tuấn đã xuất hiện, vậy thì cô có thể đi rồi.
Kiều Phương Hạ nhanh chóng thả Lê Đình Trung xuống, vươn tay cầm túi xách, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vừa mới nhấc chân, đứa nhỏ đã nắm lấy vạt áo cô, lộ ra vẻ mặt đáng