Tình Yêu Cấp 2
Chương 30: Ngày nhập học đầu tiên
Nó, Anh, Key và Yun đi tới trường bằng chiếc xe thể thao màu đen của Ken. Ngồi trên xe, nó lại đeo phone. Nó thích nghe nhạc, nó thích hát, những bài hát khiến nó có thể bình tĩnh và vô tư hơn. Nó ngồi ở ghế trước cùng Anh đang lái xe. Nhìn ra ngoài cửa kính, xã hội bon chen đầy toan tính, chẳng thể lường trước được. Nó lại nghĩ đến hắn, cảm thấy trái tim bị ai đó bóp nghẹn lại. Kỉ niệm đẹp đó, liệu có tan biến?
Anh dừng lại ở đèn đỏ, quay sang nhìn nó, khuôn mặt nó nó có vẻ tốt hơn nhưng kh giấu được nỗi buồn vô vọng. Mối tình đầu là mối tình khó phai. Anh có thể hiểu cho nó, bỗng phút chốc mất hết tất cả, ai mà có thể vượt qua trong khi nó vẫn còn ở tuổi hồn nhiên. Cú sốc khá lớn với nó. Anh đưa tay vuốt mái tóc bạch kim của nó:
– Nhóc, ổn chứ? – Anh hỏi
Nó giật mình khi có ai đó chạm vào nó, quay qua Anh đang mỉm cười với nó. Nụ cười an ủi, Anh có lẽ bây giờ là 1 Thiên Thần kh cánh. Đôi mắt tím của Anh giống nó, buồn và sâu lắng.
– Ổn mà – Nó trả lời cố gắng mỉm cười
– Trưa Anh sẽ xuống ăn trưa cùng em – Anh nói
– Ùm, e đợi – Nó trả lời
Anh quay đầu chạy xe tiếp, ở phía ghế sau, Key và Yun nhìn thấy hết cuộc trò chuyện đó! Key chỉ có thể bật cười vì hành động của Ken, đường đường là 1 Đại Ma Vương của thế giới ngầm, tính cách ngang tàn chẳng sợ bất cứ ai, nay lại dịu dàng với 1 cô bé, sợ cô bé đó bị tổn thương. Key suy nghĩ rồi nhớ lại hình như chính mình cũng thế, Key đã bớt nóng tính lại, kh còn hung hăng như trước, kh còn làm hành động thiếu suy nghĩ và luôn quan tâm đến nó. Ân cần, dịu dàng và chu đáo, đó là những từ có thể diễn tả Anh và Key khi bên cạnh nó!
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Key, đã tới trường. Chiếc xe thể thao màu đen của Ken làm cả trường náo loạn. Mọi người chẳng ai nhìn được bên trong, chỉ có bên trong mới nhìn ra bên ngoài. Bắt đầu những học sinh từ các lớp học chạy ra để xem ai là người trong xe. Lúc này điện thoại nó reng lên, trên màn hình hiển thị chữ " Ngọc ":
– Alo – Nó trả lời
– là mày đúng kh? – Ngọc hỏi
– Ừ, t đây, m xuống đây được kh? – Nó hỏi
– Ừ, trong xe đi, đợi t xuống – Ngọc trả lời rồi cúp máy
Nó thở dài, kh thể quen được với không khí bên ngoài kia. Nó ghét bị người khác soi mói, nhìn chằm chằm. Chiếc xe bắt đầu chạy vào sân, nó cảm thấy tụi nó đang là tâm điểm chú ý, từ học sinh cho đến phụ huynh và Thầy cô giáo. Nó thở dài, chau mày khó chịu! Yun nhìn ra ngoài cửa:
– Kh định xuống à? – Yun hỏi
– Ừ, xuống thôi! – Key gật đầu
Lúc này, 3 cánh cửa xe mở ra, 3 chàng hoàng tử bước xuống! Mọi người đều ngẩn ngơ rồi bắt đầu xì xào:
– Chẳng phải là Black sao?
– Là học sinh cấp 3 đó
– đúng rồi, trường mình và trường cấp 3 là chung 1 toà nhà mà
–.v….v
Hàng ngàn tiếng bàn luận về Anh, Key và Yun. Nó chẳng dám bước xuống xe, chỉ biết ngồi ở bên trong. Key thấy vậy liền bước tới chỗ của nó, gõ lên kiếng. Nó giật bắn người, quay đầu lại nhìn, Key đang đứng ở đó. Nó mở kiếng hé một chút vừa đủ để Key nhìn vào:
– Sao em kh xuống? – Key nhìn nó rồi hỏi
– À … E đợi Ngọc – nó cố gắng mỉm cười trả lời
Nó vừa trả lời xong thì Ngọc bước tới, nhìn thấy Anh, Key và Yun đang đứng, khẽ cuối người tỏ ý chào. Anh và Key gật nhẹ đầu. Ngọc bước tới chỗ nó, nó thấy Ngọc, hạ kính xuống:
– sao m kh xuống? – Ngọc hỏi
– Tao kh dám ….. – Nó cuối mắt xuống rồi trả lời
– M leo xuống ghế sau đi, t chỉnh lại bộ đồng phục của m!
Ngọc bước về ghế sau, mở cửa rồi ngồi vào. Ken khẽ nhíu mày, nhìn vào đồng hồ!
– Tụi nó làm gì v? – Ken quay lại hỏi Key
– Chắc là sửa lại cách ăn mặc của nhóc – Key cười cười
Yun nhìn vào chiếc xe, khoảng 5 phút sau, Ngọc bước ra với nụ cười trên môi. 3 người họ và mọi người nhìn vào chiếc xe. Nó hít 1 hơi sâu rồi thở ra, cố gắng bình tĩnh. Nó bước ra, là 1 con người mới. Mái tóc bạch kim được xoã dài, phần mái ngố thả xuống khiến khuôn mặt nó trông rất đáng yêu. Đồng phục cũng được sửa lại, áo sơ mi bên trong kh cài nút đầu để lộ phần cổ trắng, chiếc váy được kéo cao, phần vớ da màu đen kéo dài hơn, ôm ngọn phần chân của nó. Ngọc đã sử dụng một sợi dây đặc biệc để quấn phần cổ và gắn luôn tai phone vào, sợi dây được gài khoé léo với hình chữ X. Ngọc đưa nó 1 sợi dây chuyền cây thánh giá màu đen, có khắc chữ Như – Black. Sợi dây chuyền làm nó càng nổi bật. Mặc cái áo khoác bóng chày vào, nó cảm thấy đỡ sợ hơn một chút.
Nó bước ra bên ngoài, những tiếng xì xầm làm nó khó chịu, cảm thấy như có ai đó bóp cổ nó, thở một cách khó khăn. Lúc này từ bên ngoài cổng trường, một chàng trai bước vào với vẻ mặt bất cần, lạnh lùng. Mọi người đều nép sang 2 bên, chàng trai đó bước tới, chẳng thèm quan tâm đến không khí xung quanh. Nó lúc này vẫn đang chìm trong bài hát, Ngọc quay sang nhìn nó, nở một nụ cười:
– Kh sao cả, m kh còn là Như của lúc trước nữa, quá khứ đó hãy để nó ngủ yên! – Ngọc nhìn vào mắt nó
– Ùm – Nó nở nụ cười, nụ cười chân thành
Nó kh biết rằng nụ cười đó đã làm 1 ai đó rung động >
Ken nhìn nó rồi khẽ mỉm cười, Anh bước tới đưa tay ra:
– Đi nào – Ken cười, nụ cười ấm áp
– A2 đang lợi dụng em để sát gái đúng kh? – Nó khẽ phồng má
– Nào có – Mặt Anh ngây thơ rồi mỉm cười
– Nhìn xung quanh Anh đi – Nó hất mặt
Xung quanh tụi nó, hàng ngàn cô gái đang đứng xung quanh, mặt ai cũng đỏ lên. 3 chàng hoàng tử trong mộng, khi Ken mỉm cười. Mắt đứa nào cũng hiện lên hình trái tim cả:v. Nó cảm thấy như mình là dụng cụ để mấy người này sát gái:)), đúng là văn võ song toàn thêm cái cua gái =))))
Lúc này từ phía các cô gái đang tụm lại, chàng trai ban nãy bước tới, đôi mắt xanh rêu lạnh lẽo, vô hồn, mái tóc đen bồng bềnh. Yun, Key, Ken, Ngọc quay lại nhìn chàng trai đó. Yun, Ngọc và Key cũng bước lại chỗ của nó đang đứng. Chàng trai bước đến trước mặt Ken:
– Chào A! – Giọng nói hơi trầm
– Chào nhóc, lâu rồi kh gặp – Ken nói
– Dạ, vâng! – Giọng nói đó lại vang lên
Yun bước tới đặt tay lên vai chàng trai đó:
– Khổ cho chú em, đi theo 2 tên chẳng ra hồn! – Yun giở giọng trêu chọc
– Dạ, kh dám!
Nó bắt đầu cảm thấy giọng nói này quen thuộc. Nó nghiêng người, mái tóc bạch kim được hất sang 1 bên, đôi mắt tím khẽ nheo lại. Mái tóc đen, đôi mắt xanh rêu, làn da ngâm và rắn chắc. Thân hình cân đối, Chẳng lẽ là …:
– Thấy quen chứ? – Ngọc cười
– Hơi quen, giống 1 người – Nó nhìn vào chàng trai đang đứng trò chuyện cùng ken, Key và Yun
– là nó đó – Ngọc nhìn rồi cười
Nó chẳng tin được, chẳng lẽ là Tuấn Anh, thằng bạn thân của nó???
– Nhưng Tuấn Anh làm gì quen biết 3 tên kia, với lại dáng vẻ cũng chẳng kiêu ngạo như thế! – Nó phủ định lời nói của Ngọc
– Vậy sao mình kh kiểm chứng nhĩ? – Ngọc nói rồi kéo tay nó
Ngọc kéo nó rồi đẩy nó, nó mất đà té về phía trước. Cứ tưởng rằng đã dập mặt nhưng nó đã dựa vào ai đó:
– * bịch * – Nó đập đầu vào người ai đó!
Mùi hương quen thuộc nhưng chẳng phải của 3 tên kia, nó có thể nhận ra được. Nó ngước mặt lên, chàng trai đó nhìn xuống! Mặt đối mặt, khoảng cách rất gần!
– Như? – Chàng trai nói
– Tuấn Anh? – Nó nhìn
Tuấn Anh mỉm cười nhìn nó, là nụ cười đó. Nụ cười trong sáng, đôi mắt xanh rêu híp lại. Chỉ có nó mới có thể khiến Tuấn Anh cười chẳng thấy ông mặt trời đâu cả:))
Ken, Key, Yun quay lại nhìn chằm chằm vào Ngọc. Mắt 3 người bắn ra điện, Ngọc cảm thấy rùng rợn. Quay sang thì 2 Đại Ma Vương đang nhìn mình muốn ăn tươi nuốt sống:)). Nhưng ghê rợn nhất kh phải là 2 người đó mà là Yun, đôi mắt xám khói vô hồn, khuôn mặt tàn khốc. Ngọc cười lấy lệ rồi quay lại cuối mặt xuống
Nó đang nhìn Tuấn Anh, kh thể tin được, thay đổi quá nhiều.
– E hèm … – Key hắng giọng
Nó giật mình bước lùi lại, mặt thoáng đỏ lên. Tuấn Anh đưa tay lên gãi đầu tỏ vẻ vô ( số) tội =))). Nó nhìn Key, cười một cái rồi nhìn Anh, Cũng cười, tới Yun thì nụ cười tắt hẳn! Miệng Yun đang nói gì đó nhưng chẳng thành tiếng, nó cố gắng đọc khẩu hình, đọc được thì nụ cười tắt luôn:))
– Ôm trai giữa nơi công cộng – Yun nói từ đó
Nó giận quá hoá thẹn, trừng mắt nhìn Yun. Ngọc cảm thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng:
– gần tới giờ rồi, ra sân đi – Ngọc nói
– Kh chào cờ được nếu chúng ta kh đi – Ken nói với giọng điệu ghẹo chọc
– Tại sao? – Nó ngu ngơ hỏi
– Nhìn đi – Key lên tiếng
Nó nhìn xung quanh …
CHAP 30.2:
Hầu như tất cả các học sinh của trường cấp 2 đều đang tụ lại ở sân trường và cảm giác như tụi nó là người nổi tiếng ==’ ( cũng có thể là sinh vật lạ:v). Nó nhìn 1 vòng, sân trường đã đông nghẹt. Hầu hết là các nữ sinh ở bên trong, bên ngoài là nam sinh. Nghỉ tới đây nó đã cảm thấy hơi khó chịu, tất cả là tại 3 tên kia, vì cái vẻ đẹp trai hoàn mỹ và cái tật sát gái kh điều kiện nên mới bị chú ý ( đẹp trai có gì sai:v). Lúc này nó mới chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang Ngọc:
– À mà này, con Nhân đâu? – Nó hỏi
– …… – Ngọc im lặng
– Này, đừng làm như kh nghe, Nhân đâu? – Nó cảm giác đã có chuyện gì đó xảy ra!
– Ờ thì …. – Ngọc chừng chừ
– Nó xảy ra chuyện gì à, m nói mau đi – Giọng nó bắt đầu lo lắng
– Kh, vẫn tốt. Tốt hơn lúc trước – Đôi mắt đen láy của Ngọc thể hiện lên nỗi thất vọng
– Vậy thì nó đâu? – Nó bắt đầu cảm thấy có việc gì đó thay đổi
Lúc này từ phía cổng trường có 1 nhóm nữ sinh bước vào, mọi người đều nép sang. Có 1 giọng nói quen thuộc vang lên:
– Làm gì tụ tập đông v? Đợi đón tiếp tụi này à? – Giọng nói kiêu ngạo
Đám đông đang bu quanh bắt đầu tách sang 2 bên, nhóm nữ sinh bước vào. Nó sững sờ, chẳng phải là Nhân sao? Là con bạn nó quý nhất, tôn trọng nhất. Thế nhưng Nhân đang đi với Thư, Nhi, Vân, bộ 3 hót girl của cấp 2 ( tự xưng:3). Ngọc kh nghĩ là nó sẽ gặp Nhân trong tình trạng này, khẽ lắc đầu:
– Đó là điều tao định nói đó …. – Ngọc ngập ngừng – Từ cái hôm mày và Quỳnh xảy ra chuyện, Nhân thay đổi, vẻ mặt kiêu ngạo, ra vẻ ta đây và đương nhiên là nó làm như kh quen biết tao
– …… – Nó im lặng
Lúc này Key, Yun, T.A và Ken đều kh hẹn mà quay sang nhìn nó. Ken biết nó sẽ khó xử trong tình huống này, Ken đưa mắt nhìn Ngọc, ra hiệu dẫn nó đi, Ngọc nhận được và khẽ gật đầu. Ngọc đặt tay lên vai nó, điều Ngọc cảm nhận được là lạnh, người nó lạnh đến kì lạ:
– M kh sao chứ? – Ngọc lo lắng hỏi
– Ừ, tao kh sao! – Nó trả lời
– Người mày lạnh lắm, kh bị bệnh gì chứ? – Ngọc hỏi
– Ừ, kh sao kh sao – Nó lắc đầu liên tục
– Thôi, đừng đứng đây nữa. Hôm nay là ngày đầu m nhập học lớp Black đúng kh? Nên vào sớm để còn lên phát biểu nữa – Ngọc động viên
– À ừ, đi – Nó mơ màng trả lời
Ngọc nắm tay nó kéo đi, nếu để nó ở đó thì kh hay tí nào. Nhưng đi chưa được 2 mét thì đã có tiếng vang lên:
– Ồ chẳng phải là Như 8a1 sao? Lâu rồi kh gặp, kh định chào tụi này à – Là tiếng của Thư
Nó đứng lại, đúng là kh thể thoát khỏi đám này. Từ sau vụ Thư và nó đánh nhau trước cổng, Thư căm ghét nó cực kì. Nó cũng v, chẳng ưa Thư tí nào. 4 người con trai bước tới chỗ nó, Key khoác vai nó:
– 1 là em trốn tránh, 2 là em đối diện. Chỉ có 1 sự lựa chọn duy nhất – Key nói với nó
– Sự lựa chọn này kh được hối hận, dù kết quả có ra sao – Ken tiếp lời
– còn có bọn này, đừng lo – Yun vẫn đeo phone nhưng âm lượng nhỏ nên có thể biết được chuyện gì
Ngọc thở dài lo lắng nhìn nó, nếu như quay lại thì chiến tranh sẽ bắt đầu. Với tính cách của nó, Ngọc biết nó sẽ kh phản ứng gì cả, luôn nhận mọi lỗi sai về bản thân, trách nhiệm lên mình. Ngọc sẽ kh để nó làm vậy nữa.
– sao vậy? Kh dám đối mặt à, hèn v! À, đó kh phải là Ngọc 8a2 sao, chẳng phải đã bị tẩy chai rồi sao, giờ chơi với con nhỏ này, hợp quá rồi còn gì! – Vân nói với giọng khinh bỉ
Nó giật mình, quay sang nhìn Ngọc!
– M bị tẩy chai sao? – Nó hỏi
– À, hihi, kh sao kh sao – Ngọc cười nói với nó
Lúc này, có tiếng vang lên khiến nó cảm thấy bực tức:
– Đúng là, chơi với nhau nên tính cách y như nhau. Đi học còn đi xe hơi, trai đẹp chở. Đúng là nhỏ tuổi tài cao, chắc cũng vất vả lắm nhĩ – Lần này là Nhi
– Ơ, khoang chẳng phải là Tuấn Anh đây sao? Sao lại đi chung thế này, T.A à, cậu kh nên làm v chứ! Cậu đừng để bản thân bị hạ thấp khi đi chung với 2 con nhỏ giả tạo này chứ! – Thư nói
Tuấn Anh quay người lại định mở miệng nhưng bị 1 bàn tay kéo ngược lại:
– Tụi mày nói đủ chưa? – Nó bước ra
Ngọc, Anh, Key và T.anh bất ngờ trước hành động của nó. Nó đã chọn đối mặt sẽ kh trốn tránh nữa. Nó đã trốn tránh quá nhiều rồi, đã quá đủ. Giờ là lúc thay đổi.
– Đương nhiên là chưa rồi, kh bao giờ là đủ – Nhân lúc này lên tiếng
Nó nhìn Nhân, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ. Nó cười, nụ cười đểu đầy khinh bỉ, đôi mắt tím nhìn Nhân. Chẳng phải đôi mắt tím buồn, vô hồn và mơ màng nữa mà là đôi mắt tím mang vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn và ngang tàn.
– Nói gì về tao cũng được, đừng bao giờ đụng tới những người xung quanh tao – Nó đưa đôi mắt lạnh nhìn Nhân
– M lấy tư cách gì cấm tao làm điều đó? – Nhân hất mặt hỏi nó
– đơn giản thôi, M KH XỨNG – Nó cười đểu
– Mày mới vừa nói gì, nói lại coi, HẢ – Nhân bị câu nói của nó làm kích động
Ngọc bước lên, nắm tay nó:
– Đừng nói nữa, đi thôi – Ngọc cầm chặt tay nó
– Tao kh trốn tránh nữa, đủ rồi. Tao sẽ thay đổi, m đừng lo cho tao – Nó mỉm cười với Ngọc
– V tao sẽ đi cùng m – Ngọc nắm tay nó chặt lại
Nó gật đầu nhìn Ngọc rồi mỉm cười:
– Ngọc à, đây là lần cuối cho m quyết định, bỏ nó và đi theo tụi tao hay là đi theo nó? – Nhân nhìn Ngọc
Ngọc nhếch mép, kh phải vì thời gian nó nằm viện mà Ngọc kh dám đương đầu với tụi này. Mà vì Ngọc sợ nó sẽ tổn thương nên đã chọn cách nhẫn nhịn. Giờ nó quyết định vậy rồi, ngại gì mà kh trở lại con người lúc trước! Ngọc buông tay nó, đưa tay bỏ áo đồng phục ra ngoài, mở 1 nút trên cùng ra, chiếc váy kéo cao lên làm lộ đôi chân trắng ngần! Mái tóc cột cao được thả xuống, Ngọc đưa tay vuốt tóc.
– Ầyyy, kh ngờ tao có thể chịu được bộ dạng này trong thời gian qua đấy – Ngọc nói với giọng khó chịu
Ngọc khác lúc gặp nó trên xe hoàn toàn, nước da trắng hồng, mái tóc đen xoã dài, đồng phục thì kh còn là học sinh gương mẫu nữa. Nó nhìn rồi khẽ bật cười:
– Tội nghiệp – Nó nói rồi cười – Hahahaha…..
Nó cười thành tiếng, Ngọc quay sang nhìn nó, lấy tay nhéo má nó:
– Vì ai mà tao phải thành như vầy hả? – Ngọc nhéo mạnh hơn nghiến răng hỏi
– Á á á…. Tha cho tao – Nó la oai oái
Ngọc buông ra, mỉm cười với nó. 180 độ thay đổi thái độ khi quay sang Nhân:
– Chào BẠN HIỀN – Ngọc mỉa mai nói
– Thì ra, chơi chung với nhau nên giả tạo như nhau, mấy hôm trước hiền lành, hôm nay thì ra dáng quá v – Nhân liếc Ngọc
– Dạ, quá khen! Thế m kh nhìn lại bản thân à? – Ngọc cười khinh bỉ
– Nhưng tao kh làm đ* như nó – Nhân khinh thường nhìn nó
Nó khẽ nhíu mày, lại là câu này. Nó cương mắt nhìn Nhân rồi nở nụ cười " Thân thiện ":
– Tớ làm gì? Cậu có thể nói lại được kh? – Nó nói thân thiện
– việc mình làm mà bản thân còn kh biết à, làm Đ* đó! nghe chưa? Cả 2 đứa mày đều làm Đ* đó! – Nhân cố gắng nhấn mạnh từ đó
Nụ cười thân thiện tắt ngay sau khi nghe được câu đó, đôi mắt tím càng lúc càng lạnh! Nó nhìn thẳng vào Nhân chưa kịp mở miệng thì
– Im đi trước khi tao bắn nát sọ m – Ngọc nói
Câu nói khiến tất cả học sinh rùng mình, Nhân bất ngờ, khuôn mặt bắt đầu có mồ hôi:
– M dám sao? – Nhân nhếch mép
– M đừng quên tao là ai – Ngọc khẽ nghiêng đầu
Nó nhìn Ngọc rồi quay lại nhìn Ken, Key và Yun
– Đúng là chủ nào tớ nấy – Nó tự nói 1 mình
– Anh nghe được đó – Key và Ken đồng thanh nói
Nó quay lại nhìn, mỉm cười thân thiện =))). Key và Ken cũng mỉm cười lại, nụ cười sát gái, các nữ sinh bị nụ cười đó làm tan chảy.
Đúng lúc này tiếng trống trường vang lên, nó quay lại nhìn Nhân.
– Thôi đi Ngọc, lúc khác hãy nói tiếp! – Nó nói rồi nhìn Ngọc
– Sợ quá nên bỏ chạy à? – Nhân nhếch mép
Lúc này các học sinh đã đi hết, chỉ còn tụi nó và đám của Nhân. Key lúc này mới mỉm cười nhìn Nhân:
– Em bạo quá nhỉ? – Key cười rồi nhìn Nhân
– Chào Anh Key! – Nhân bất ngờ nói
– Tách ra khỏi tôi, em tung hoành nhỉ? – Key mỉa mai
– Thì sao? – Nhân cười nửa miệng nói, tách ra rồi sợ gì nữa
– Tạo được, nâng được, Giết được, nhớ đó! – Key nhìn Nhân
Đôi mắt của 1 Đại Ma Vương, Nhân im lặng nhìn Key. Lúc này Yun bước tới nắm cổ áo nó lôi đi, nó bất ngờ mém té:
– Ya ya ya ya! Té té té – Nó la lên
– Trễ giờ rồi, lằng nhằng quá đi – Yun nói với giọng khó chịu
Tuấn Anh khoác tay lên vai Ngọc, mỉm cười:
– Đi thôi – T.A nở nụ cười dịu dàng khiến hàng ngàn cô gái tan chảy
– Dẹp đi 3, đừng tưởng tao kh biết bộ mặt thật của m, còn bày đặt cười nữa. Tưởng tao sẽ la lên vì vẻ đẹp trai của m à, kh có nha! – Ngọc giở giọng trêu chọc
– Mất cả hứng, đi m! – T.A nhăn mặt rồi kẹp cổ Ngọc mạnh hơn kéo đi
– Á, cái thằng này – Ngọc la lên
T.A và Ngọc đi đằng sau Key, Ken, Yun và nó bỏ lại đám Nhân. Nhân nghiến răng, kh ngờ Đại Ma Vương lại đi học:
– Chết tiệt! – Nhân nghiến răng nói
– Giờ làm sao? – Thư nói
– Mạnh tay hơn – Nhân nói
– Chắc chứ? – Nhi nhìn rồi nói
– Theo lời tôi, các cô kh thiệt đâu – Nhân nói rồi bỏ đi
– Tụi mày chết chắc rồi – Nhân tự nói rồi nở nụ cười khinh bỉ
Nhân kh biết cuộc trò chuyện của Nhân và 3 hót girl đã bị người khác nghe thấy. 1 ánh mắt đang nhìn vào bóng dáng của Nhân, nụ cười hiện trên môi ….
Anh dừng lại ở đèn đỏ, quay sang nhìn nó, khuôn mặt nó nó có vẻ tốt hơn nhưng kh giấu được nỗi buồn vô vọng. Mối tình đầu là mối tình khó phai. Anh có thể hiểu cho nó, bỗng phút chốc mất hết tất cả, ai mà có thể vượt qua trong khi nó vẫn còn ở tuổi hồn nhiên. Cú sốc khá lớn với nó. Anh đưa tay vuốt mái tóc bạch kim của nó:
– Nhóc, ổn chứ? – Anh hỏi
Nó giật mình khi có ai đó chạm vào nó, quay qua Anh đang mỉm cười với nó. Nụ cười an ủi, Anh có lẽ bây giờ là 1 Thiên Thần kh cánh. Đôi mắt tím của Anh giống nó, buồn và sâu lắng.
– Ổn mà – Nó trả lời cố gắng mỉm cười
– Trưa Anh sẽ xuống ăn trưa cùng em – Anh nói
– Ùm, e đợi – Nó trả lời
Anh quay đầu chạy xe tiếp, ở phía ghế sau, Key và Yun nhìn thấy hết cuộc trò chuyện đó! Key chỉ có thể bật cười vì hành động của Ken, đường đường là 1 Đại Ma Vương của thế giới ngầm, tính cách ngang tàn chẳng sợ bất cứ ai, nay lại dịu dàng với 1 cô bé, sợ cô bé đó bị tổn thương. Key suy nghĩ rồi nhớ lại hình như chính mình cũng thế, Key đã bớt nóng tính lại, kh còn hung hăng như trước, kh còn làm hành động thiếu suy nghĩ và luôn quan tâm đến nó. Ân cần, dịu dàng và chu đáo, đó là những từ có thể diễn tả Anh và Key khi bên cạnh nó!
Cắt ngang dòng suy nghĩ của Key, đã tới trường. Chiếc xe thể thao màu đen của Ken làm cả trường náo loạn. Mọi người chẳng ai nhìn được bên trong, chỉ có bên trong mới nhìn ra bên ngoài. Bắt đầu những học sinh từ các lớp học chạy ra để xem ai là người trong xe. Lúc này điện thoại nó reng lên, trên màn hình hiển thị chữ " Ngọc ":
– Alo – Nó trả lời
– là mày đúng kh? – Ngọc hỏi
– Ừ, t đây, m xuống đây được kh? – Nó hỏi
– Ừ, trong xe đi, đợi t xuống – Ngọc trả lời rồi cúp máy
Nó thở dài, kh thể quen được với không khí bên ngoài kia. Nó ghét bị người khác soi mói, nhìn chằm chằm. Chiếc xe bắt đầu chạy vào sân, nó cảm thấy tụi nó đang là tâm điểm chú ý, từ học sinh cho đến phụ huynh và Thầy cô giáo. Nó thở dài, chau mày khó chịu! Yun nhìn ra ngoài cửa:
– Kh định xuống à? – Yun hỏi
– Ừ, xuống thôi! – Key gật đầu
Lúc này, 3 cánh cửa xe mở ra, 3 chàng hoàng tử bước xuống! Mọi người đều ngẩn ngơ rồi bắt đầu xì xào:
– Chẳng phải là Black sao?
– Là học sinh cấp 3 đó
– đúng rồi, trường mình và trường cấp 3 là chung 1 toà nhà mà
–.v….v
Hàng ngàn tiếng bàn luận về Anh, Key và Yun. Nó chẳng dám bước xuống xe, chỉ biết ngồi ở bên trong. Key thấy vậy liền bước tới chỗ của nó, gõ lên kiếng. Nó giật bắn người, quay đầu lại nhìn, Key đang đứng ở đó. Nó mở kiếng hé một chút vừa đủ để Key nhìn vào:
– Sao em kh xuống? – Key nhìn nó rồi hỏi
– À … E đợi Ngọc – nó cố gắng mỉm cười trả lời
Nó vừa trả lời xong thì Ngọc bước tới, nhìn thấy Anh, Key và Yun đang đứng, khẽ cuối người tỏ ý chào. Anh và Key gật nhẹ đầu. Ngọc bước tới chỗ nó, nó thấy Ngọc, hạ kính xuống:
– sao m kh xuống? – Ngọc hỏi
– Tao kh dám ….. – Nó cuối mắt xuống rồi trả lời
– M leo xuống ghế sau đi, t chỉnh lại bộ đồng phục của m!
Ngọc bước về ghế sau, mở cửa rồi ngồi vào. Ken khẽ nhíu mày, nhìn vào đồng hồ!
– Tụi nó làm gì v? – Ken quay lại hỏi Key
– Chắc là sửa lại cách ăn mặc của nhóc – Key cười cười
Yun nhìn vào chiếc xe, khoảng 5 phút sau, Ngọc bước ra với nụ cười trên môi. 3 người họ và mọi người nhìn vào chiếc xe. Nó hít 1 hơi sâu rồi thở ra, cố gắng bình tĩnh. Nó bước ra, là 1 con người mới. Mái tóc bạch kim được xoã dài, phần mái ngố thả xuống khiến khuôn mặt nó trông rất đáng yêu. Đồng phục cũng được sửa lại, áo sơ mi bên trong kh cài nút đầu để lộ phần cổ trắng, chiếc váy được kéo cao, phần vớ da màu đen kéo dài hơn, ôm ngọn phần chân của nó. Ngọc đã sử dụng một sợi dây đặc biệc để quấn phần cổ và gắn luôn tai phone vào, sợi dây được gài khoé léo với hình chữ X. Ngọc đưa nó 1 sợi dây chuyền cây thánh giá màu đen, có khắc chữ Như – Black. Sợi dây chuyền làm nó càng nổi bật. Mặc cái áo khoác bóng chày vào, nó cảm thấy đỡ sợ hơn một chút.
Nó bước ra bên ngoài, những tiếng xì xầm làm nó khó chịu, cảm thấy như có ai đó bóp cổ nó, thở một cách khó khăn. Lúc này từ bên ngoài cổng trường, một chàng trai bước vào với vẻ mặt bất cần, lạnh lùng. Mọi người đều nép sang 2 bên, chàng trai đó bước tới, chẳng thèm quan tâm đến không khí xung quanh. Nó lúc này vẫn đang chìm trong bài hát, Ngọc quay sang nhìn nó, nở một nụ cười:
– Kh sao cả, m kh còn là Như của lúc trước nữa, quá khứ đó hãy để nó ngủ yên! – Ngọc nhìn vào mắt nó
– Ùm – Nó nở nụ cười, nụ cười chân thành
Nó kh biết rằng nụ cười đó đã làm 1 ai đó rung động >
Ken nhìn nó rồi khẽ mỉm cười, Anh bước tới đưa tay ra:
– Đi nào – Ken cười, nụ cười ấm áp
– A2 đang lợi dụng em để sát gái đúng kh? – Nó khẽ phồng má
– Nào có – Mặt Anh ngây thơ rồi mỉm cười
– Nhìn xung quanh Anh đi – Nó hất mặt
Xung quanh tụi nó, hàng ngàn cô gái đang đứng xung quanh, mặt ai cũng đỏ lên. 3 chàng hoàng tử trong mộng, khi Ken mỉm cười. Mắt đứa nào cũng hiện lên hình trái tim cả:v. Nó cảm thấy như mình là dụng cụ để mấy người này sát gái:)), đúng là văn võ song toàn thêm cái cua gái =))))
Lúc này từ phía các cô gái đang tụm lại, chàng trai ban nãy bước tới, đôi mắt xanh rêu lạnh lẽo, vô hồn, mái tóc đen bồng bềnh. Yun, Key, Ken, Ngọc quay lại nhìn chàng trai đó. Yun, Ngọc và Key cũng bước lại chỗ của nó đang đứng. Chàng trai bước đến trước mặt Ken:
– Chào A! – Giọng nói hơi trầm
– Chào nhóc, lâu rồi kh gặp – Ken nói
– Dạ, vâng! – Giọng nói đó lại vang lên
Yun bước tới đặt tay lên vai chàng trai đó:
– Khổ cho chú em, đi theo 2 tên chẳng ra hồn! – Yun giở giọng trêu chọc
– Dạ, kh dám!
Nó bắt đầu cảm thấy giọng nói này quen thuộc. Nó nghiêng người, mái tóc bạch kim được hất sang 1 bên, đôi mắt tím khẽ nheo lại. Mái tóc đen, đôi mắt xanh rêu, làn da ngâm và rắn chắc. Thân hình cân đối, Chẳng lẽ là …:
– Thấy quen chứ? – Ngọc cười
– Hơi quen, giống 1 người – Nó nhìn vào chàng trai đang đứng trò chuyện cùng ken, Key và Yun
– là nó đó – Ngọc nhìn rồi cười
Nó chẳng tin được, chẳng lẽ là Tuấn Anh, thằng bạn thân của nó???
– Nhưng Tuấn Anh làm gì quen biết 3 tên kia, với lại dáng vẻ cũng chẳng kiêu ngạo như thế! – Nó phủ định lời nói của Ngọc
– Vậy sao mình kh kiểm chứng nhĩ? – Ngọc nói rồi kéo tay nó
Ngọc kéo nó rồi đẩy nó, nó mất đà té về phía trước. Cứ tưởng rằng đã dập mặt nhưng nó đã dựa vào ai đó:
– * bịch * – Nó đập đầu vào người ai đó!
Mùi hương quen thuộc nhưng chẳng phải của 3 tên kia, nó có thể nhận ra được. Nó ngước mặt lên, chàng trai đó nhìn xuống! Mặt đối mặt, khoảng cách rất gần!
– Như? – Chàng trai nói
– Tuấn Anh? – Nó nhìn
Tuấn Anh mỉm cười nhìn nó, là nụ cười đó. Nụ cười trong sáng, đôi mắt xanh rêu híp lại. Chỉ có nó mới có thể khiến Tuấn Anh cười chẳng thấy ông mặt trời đâu cả:))
Ken, Key, Yun quay lại nhìn chằm chằm vào Ngọc. Mắt 3 người bắn ra điện, Ngọc cảm thấy rùng rợn. Quay sang thì 2 Đại Ma Vương đang nhìn mình muốn ăn tươi nuốt sống:)). Nhưng ghê rợn nhất kh phải là 2 người đó mà là Yun, đôi mắt xám khói vô hồn, khuôn mặt tàn khốc. Ngọc cười lấy lệ rồi quay lại cuối mặt xuống
Nó đang nhìn Tuấn Anh, kh thể tin được, thay đổi quá nhiều.
– E hèm … – Key hắng giọng
Nó giật mình bước lùi lại, mặt thoáng đỏ lên. Tuấn Anh đưa tay lên gãi đầu tỏ vẻ vô ( số) tội =))). Nó nhìn Key, cười một cái rồi nhìn Anh, Cũng cười, tới Yun thì nụ cười tắt hẳn! Miệng Yun đang nói gì đó nhưng chẳng thành tiếng, nó cố gắng đọc khẩu hình, đọc được thì nụ cười tắt luôn:))
– Ôm trai giữa nơi công cộng – Yun nói từ đó
Nó giận quá hoá thẹn, trừng mắt nhìn Yun. Ngọc cảm thấy tình hình căng thẳng liền lên tiếng:
– gần tới giờ rồi, ra sân đi – Ngọc nói
– Kh chào cờ được nếu chúng ta kh đi – Ken nói với giọng điệu ghẹo chọc
– Tại sao? – Nó ngu ngơ hỏi
– Nhìn đi – Key lên tiếng
Nó nhìn xung quanh …
CHAP 30.2:
Hầu như tất cả các học sinh của trường cấp 2 đều đang tụ lại ở sân trường và cảm giác như tụi nó là người nổi tiếng ==’ ( cũng có thể là sinh vật lạ:v). Nó nhìn 1 vòng, sân trường đã đông nghẹt. Hầu hết là các nữ sinh ở bên trong, bên ngoài là nam sinh. Nghỉ tới đây nó đã cảm thấy hơi khó chịu, tất cả là tại 3 tên kia, vì cái vẻ đẹp trai hoàn mỹ và cái tật sát gái kh điều kiện nên mới bị chú ý ( đẹp trai có gì sai:v). Lúc này nó mới chợt nhớ ra điều gì đó, quay sang Ngọc:
– À mà này, con Nhân đâu? – Nó hỏi
– …… – Ngọc im lặng
– Này, đừng làm như kh nghe, Nhân đâu? – Nó cảm giác đã có chuyện gì đó xảy ra!
– Ờ thì …. – Ngọc chừng chừ
– Nó xảy ra chuyện gì à, m nói mau đi – Giọng nó bắt đầu lo lắng
– Kh, vẫn tốt. Tốt hơn lúc trước – Đôi mắt đen láy của Ngọc thể hiện lên nỗi thất vọng
– Vậy thì nó đâu? – Nó bắt đầu cảm thấy có việc gì đó thay đổi
Lúc này từ phía cổng trường có 1 nhóm nữ sinh bước vào, mọi người đều nép sang. Có 1 giọng nói quen thuộc vang lên:
– Làm gì tụ tập đông v? Đợi đón tiếp tụi này à? – Giọng nói kiêu ngạo
Đám đông đang bu quanh bắt đầu tách sang 2 bên, nhóm nữ sinh bước vào. Nó sững sờ, chẳng phải là Nhân sao? Là con bạn nó quý nhất, tôn trọng nhất. Thế nhưng Nhân đang đi với Thư, Nhi, Vân, bộ 3 hót girl của cấp 2 ( tự xưng:3). Ngọc kh nghĩ là nó sẽ gặp Nhân trong tình trạng này, khẽ lắc đầu:
– Đó là điều tao định nói đó …. – Ngọc ngập ngừng – Từ cái hôm mày và Quỳnh xảy ra chuyện, Nhân thay đổi, vẻ mặt kiêu ngạo, ra vẻ ta đây và đương nhiên là nó làm như kh quen biết tao
– …… – Nó im lặng
Lúc này Key, Yun, T.A và Ken đều kh hẹn mà quay sang nhìn nó. Ken biết nó sẽ khó xử trong tình huống này, Ken đưa mắt nhìn Ngọc, ra hiệu dẫn nó đi, Ngọc nhận được và khẽ gật đầu. Ngọc đặt tay lên vai nó, điều Ngọc cảm nhận được là lạnh, người nó lạnh đến kì lạ:
– M kh sao chứ? – Ngọc lo lắng hỏi
– Ừ, tao kh sao! – Nó trả lời
– Người mày lạnh lắm, kh bị bệnh gì chứ? – Ngọc hỏi
– Ừ, kh sao kh sao – Nó lắc đầu liên tục
– Thôi, đừng đứng đây nữa. Hôm nay là ngày đầu m nhập học lớp Black đúng kh? Nên vào sớm để còn lên phát biểu nữa – Ngọc động viên
– À ừ, đi – Nó mơ màng trả lời
Ngọc nắm tay nó kéo đi, nếu để nó ở đó thì kh hay tí nào. Nhưng đi chưa được 2 mét thì đã có tiếng vang lên:
– Ồ chẳng phải là Như 8a1 sao? Lâu rồi kh gặp, kh định chào tụi này à – Là tiếng của Thư
Nó đứng lại, đúng là kh thể thoát khỏi đám này. Từ sau vụ Thư và nó đánh nhau trước cổng, Thư căm ghét nó cực kì. Nó cũng v, chẳng ưa Thư tí nào. 4 người con trai bước tới chỗ nó, Key khoác vai nó:
– 1 là em trốn tránh, 2 là em đối diện. Chỉ có 1 sự lựa chọn duy nhất – Key nói với nó
– Sự lựa chọn này kh được hối hận, dù kết quả có ra sao – Ken tiếp lời
– còn có bọn này, đừng lo – Yun vẫn đeo phone nhưng âm lượng nhỏ nên có thể biết được chuyện gì
Ngọc thở dài lo lắng nhìn nó, nếu như quay lại thì chiến tranh sẽ bắt đầu. Với tính cách của nó, Ngọc biết nó sẽ kh phản ứng gì cả, luôn nhận mọi lỗi sai về bản thân, trách nhiệm lên mình. Ngọc sẽ kh để nó làm vậy nữa.
– sao vậy? Kh dám đối mặt à, hèn v! À, đó kh phải là Ngọc 8a2 sao, chẳng phải đã bị tẩy chai rồi sao, giờ chơi với con nhỏ này, hợp quá rồi còn gì! – Vân nói với giọng khinh bỉ
Nó giật mình, quay sang nhìn Ngọc!
– M bị tẩy chai sao? – Nó hỏi
– À, hihi, kh sao kh sao – Ngọc cười nói với nó
Lúc này, có tiếng vang lên khiến nó cảm thấy bực tức:
– Đúng là, chơi với nhau nên tính cách y như nhau. Đi học còn đi xe hơi, trai đẹp chở. Đúng là nhỏ tuổi tài cao, chắc cũng vất vả lắm nhĩ – Lần này là Nhi
– Ơ, khoang chẳng phải là Tuấn Anh đây sao? Sao lại đi chung thế này, T.A à, cậu kh nên làm v chứ! Cậu đừng để bản thân bị hạ thấp khi đi chung với 2 con nhỏ giả tạo này chứ! – Thư nói
Tuấn Anh quay người lại định mở miệng nhưng bị 1 bàn tay kéo ngược lại:
– Tụi mày nói đủ chưa? – Nó bước ra
Ngọc, Anh, Key và T.anh bất ngờ trước hành động của nó. Nó đã chọn đối mặt sẽ kh trốn tránh nữa. Nó đã trốn tránh quá nhiều rồi, đã quá đủ. Giờ là lúc thay đổi.
– Đương nhiên là chưa rồi, kh bao giờ là đủ – Nhân lúc này lên tiếng
Nó nhìn Nhân, vẻ mặt đầy kiêu ngạo, ánh mắt tỏ vẻ khinh bỉ. Nó cười, nụ cười đểu đầy khinh bỉ, đôi mắt tím nhìn Nhân. Chẳng phải đôi mắt tím buồn, vô hồn và mơ màng nữa mà là đôi mắt tím mang vẻ lạnh lùng, tàn nhẫn và ngang tàn.
– Nói gì về tao cũng được, đừng bao giờ đụng tới những người xung quanh tao – Nó đưa đôi mắt lạnh nhìn Nhân
– M lấy tư cách gì cấm tao làm điều đó? – Nhân hất mặt hỏi nó
– đơn giản thôi, M KH XỨNG – Nó cười đểu
– Mày mới vừa nói gì, nói lại coi, HẢ – Nhân bị câu nói của nó làm kích động
Ngọc bước lên, nắm tay nó:
– Đừng nói nữa, đi thôi – Ngọc cầm chặt tay nó
– Tao kh trốn tránh nữa, đủ rồi. Tao sẽ thay đổi, m đừng lo cho tao – Nó mỉm cười với Ngọc
– V tao sẽ đi cùng m – Ngọc nắm tay nó chặt lại
Nó gật đầu nhìn Ngọc rồi mỉm cười:
– Ngọc à, đây là lần cuối cho m quyết định, bỏ nó và đi theo tụi tao hay là đi theo nó? – Nhân nhìn Ngọc
Ngọc nhếch mép, kh phải vì thời gian nó nằm viện mà Ngọc kh dám đương đầu với tụi này. Mà vì Ngọc sợ nó sẽ tổn thương nên đã chọn cách nhẫn nhịn. Giờ nó quyết định vậy rồi, ngại gì mà kh trở lại con người lúc trước! Ngọc buông tay nó, đưa tay bỏ áo đồng phục ra ngoài, mở 1 nút trên cùng ra, chiếc váy kéo cao lên làm lộ đôi chân trắng ngần! Mái tóc cột cao được thả xuống, Ngọc đưa tay vuốt tóc.
– Ầyyy, kh ngờ tao có thể chịu được bộ dạng này trong thời gian qua đấy – Ngọc nói với giọng khó chịu
Ngọc khác lúc gặp nó trên xe hoàn toàn, nước da trắng hồng, mái tóc đen xoã dài, đồng phục thì kh còn là học sinh gương mẫu nữa. Nó nhìn rồi khẽ bật cười:
– Tội nghiệp – Nó nói rồi cười – Hahahaha…..
Nó cười thành tiếng, Ngọc quay sang nhìn nó, lấy tay nhéo má nó:
– Vì ai mà tao phải thành như vầy hả? – Ngọc nhéo mạnh hơn nghiến răng hỏi
– Á á á…. Tha cho tao – Nó la oai oái
Ngọc buông ra, mỉm cười với nó. 180 độ thay đổi thái độ khi quay sang Nhân:
– Chào BẠN HIỀN – Ngọc mỉa mai nói
– Thì ra, chơi chung với nhau nên giả tạo như nhau, mấy hôm trước hiền lành, hôm nay thì ra dáng quá v – Nhân liếc Ngọc
– Dạ, quá khen! Thế m kh nhìn lại bản thân à? – Ngọc cười khinh bỉ
– Nhưng tao kh làm đ* như nó – Nhân khinh thường nhìn nó
Nó khẽ nhíu mày, lại là câu này. Nó cương mắt nhìn Nhân rồi nở nụ cười " Thân thiện ":
– Tớ làm gì? Cậu có thể nói lại được kh? – Nó nói thân thiện
– việc mình làm mà bản thân còn kh biết à, làm Đ* đó! nghe chưa? Cả 2 đứa mày đều làm Đ* đó! – Nhân cố gắng nhấn mạnh từ đó
Nụ cười thân thiện tắt ngay sau khi nghe được câu đó, đôi mắt tím càng lúc càng lạnh! Nó nhìn thẳng vào Nhân chưa kịp mở miệng thì
– Im đi trước khi tao bắn nát sọ m – Ngọc nói
Câu nói khiến tất cả học sinh rùng mình, Nhân bất ngờ, khuôn mặt bắt đầu có mồ hôi:
– M dám sao? – Nhân nhếch mép
– M đừng quên tao là ai – Ngọc khẽ nghiêng đầu
Nó nhìn Ngọc rồi quay lại nhìn Ken, Key và Yun
– Đúng là chủ nào tớ nấy – Nó tự nói 1 mình
– Anh nghe được đó – Key và Ken đồng thanh nói
Nó quay lại nhìn, mỉm cười thân thiện =))). Key và Ken cũng mỉm cười lại, nụ cười sát gái, các nữ sinh bị nụ cười đó làm tan chảy.
Đúng lúc này tiếng trống trường vang lên, nó quay lại nhìn Nhân.
– Thôi đi Ngọc, lúc khác hãy nói tiếp! – Nó nói rồi nhìn Ngọc
– Sợ quá nên bỏ chạy à? – Nhân nhếch mép
Lúc này các học sinh đã đi hết, chỉ còn tụi nó và đám của Nhân. Key lúc này mới mỉm cười nhìn Nhân:
– Em bạo quá nhỉ? – Key cười rồi nhìn Nhân
– Chào Anh Key! – Nhân bất ngờ nói
– Tách ra khỏi tôi, em tung hoành nhỉ? – Key mỉa mai
– Thì sao? – Nhân cười nửa miệng nói, tách ra rồi sợ gì nữa
– Tạo được, nâng được, Giết được, nhớ đó! – Key nhìn Nhân
Đôi mắt của 1 Đại Ma Vương, Nhân im lặng nhìn Key. Lúc này Yun bước tới nắm cổ áo nó lôi đi, nó bất ngờ mém té:
– Ya ya ya ya! Té té té – Nó la lên
– Trễ giờ rồi, lằng nhằng quá đi – Yun nói với giọng khó chịu
Tuấn Anh khoác tay lên vai Ngọc, mỉm cười:
– Đi thôi – T.A nở nụ cười dịu dàng khiến hàng ngàn cô gái tan chảy
– Dẹp đi 3, đừng tưởng tao kh biết bộ mặt thật của m, còn bày đặt cười nữa. Tưởng tao sẽ la lên vì vẻ đẹp trai của m à, kh có nha! – Ngọc giở giọng trêu chọc
– Mất cả hứng, đi m! – T.A nhăn mặt rồi kẹp cổ Ngọc mạnh hơn kéo đi
– Á, cái thằng này – Ngọc la lên
T.A và Ngọc đi đằng sau Key, Ken, Yun và nó bỏ lại đám Nhân. Nhân nghiến răng, kh ngờ Đại Ma Vương lại đi học:
– Chết tiệt! – Nhân nghiến răng nói
– Giờ làm sao? – Thư nói
– Mạnh tay hơn – Nhân nói
– Chắc chứ? – Nhi nhìn rồi nói
– Theo lời tôi, các cô kh thiệt đâu – Nhân nói rồi bỏ đi
– Tụi mày chết chắc rồi – Nhân tự nói rồi nở nụ cười khinh bỉ
Nhân kh biết cuộc trò chuyện của Nhân và 3 hót girl đã bị người khác nghe thấy. 1 ánh mắt đang nhìn vào bóng dáng của Nhân, nụ cười hiện trên môi ….
Tác giả :
Ken