Tình Yêu Bí Mật
Chương 7-1
Vì thế, để cho Cao Gia Kỳ kiềm chế tính phóng đãng mà học tập, chuẩn bị ôn thi vào cuối tuần, Lục Minh Tuyết phải trải qua mấy ngày cấm dục.
Nhưng cô ngày ngày cũng sẽ đến nhà họ Cao một lần, coi như không thể ăn Cao Gia Kỳ, gặp mặt ôm cậu một cái, thân thiết một chút, cũng có thể giảm bớt tình cảm tương tư, chỉ cần không chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu là được, dù sao nếu mà hoàn toàn không gặp mặt, sẽ trở nên càng thêm nhớ nhung.
Thời gian rãnh rỗi nhiều hơn,Lục Minh Tuyết bắt đầu cảm thấy hứng thú tham dự các hoạt động trong trường.
Gần đây Cao Tố Trinh thường đi tụ hội với bạn học, sau khi cô nghe được tin tức nên cũng đi tham gia, ở đó cô quen vài người bạn mới.
Cuộc sống đại học vốn là nhiều màu nhiều vẻ như vậy, hơn nữa Lục Minh Tuyết lại là cô gái xinh đẹp quyến rũ nhất, vìthế ở bên cạnh cô luôn có một số bạn đối xử với cô rất tốt, cô hoàn toàn không buồn nữa vì đã nơi để giết thời gian.
“Học muội, sau khi kết thúc tụ hội, có muốn theo chúng ta đi ca hát hay không?"
Gần đây học trưởng vô cùng tích cực, mặc kệ ở trường hợp nào nhìn thấy Lục Minh Tuyết, cũng sẽ chạy tới tìm cô nói chuyện, sau đó mời cô đi ăn cơm hoặc cùng đi làm gì đó, bất kể cô uyển chuyển từ chối mấy lần, anh ta cũng không tức giận chút nào.
“Thật xin lỗi, học trưởng, tôi còn có chuyện, tôi đã hẹn với bạn trai đi ăn khuya rồi...." Dáng vẻ như vậy từ chối đủ rõ ràng chứ?
Mặc dù trước mắt, cô và Cao Gia Kỳ vẫn bí mật yêu, chủ yếu giấu giếm người nhà của Cao Gia Kỳ, đối với đối tượng kết giao cô cũng không giấu giếm chuyện cô có bạn trai đang học lớp mười hai, cứ như vậy, chỉ có thể như vậy mới giảm bớt một số người muốn theo đuổi cô.
Nhưng mà vẫn có một số người không dễ dàng từ bỏ,ví dụ như trước đó có kẻ cuồng theo dõi, còn trước mắt là vị học trưởng này.
“Cậu ta đang học bài không thể đi cùng em đâu? Hãy đi chơi với học trưởng!"
Trong từ điển của Triệu Chu Liệt không bao giờ có hai chữ từ bỏ này, anh ta cho rằng người trẻ tuổi nên có vài người bạn, trước khi nam cưới vợ nữ lấy chồng, tất cả mọi người đều có quyền lựa chọn.
“Cám ơn anh đã mời, học trưởng, tôi không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ nhé!" Lục Minh Tuyết không phải loại người được sủng mà kiêu*, dù là từ chối, cũng phải có lễ phép một chút.
(*)Được yêu chiều mà kiêu ngạo.
“Học muội, em lại từ chối học trưởng như vậy, học trưởng sẽ rất khổ sở." Đột nhiên, Triệu Chu Liệt cầm tay của cô, nói như thân sĩ, nhưng thái độ có chút ngang ngược:“Cùng đi đi! Được không? Mỗi lần em từ chối, tất cả mọi người không gặp đượcem......"
“Học trưởng, xin anh buông tay tôi ra được không?" Lục Minh Tuyết khuôn mặt cứng đờ tươi cười.
Đối với loại người không biết điều khi theo đuổi, cô phải dùng cách thứcnghiêm khắc mới được.
“Em đồng ý, anh sẽ buông tay." Khuôn mặt Triệu Chu Liệt tươi cười lộ vẻ lưu manh.
Anh ta dùng cách lằng nhằng như vậy, không biết theo đuổi được bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi!
Đang lúc Lục Minh Tuyết chuẩn bị lúc trở mặt, đột nhiên bên cạnh bay tới một con dao.
“Học trưởng, hình như tôi nghe được cô ấy bảo anh buông tay ra rồi mà!" Mặc dù trên mặt Cao Tố Trinh cười, nhưng trên tay lại dùng sức lực cực lớn, sau khi tách hai người ra, cô lập tức đứng trước mặt Lục Minh Tuyết, che chởLục Minh Tuyết ở phía sau cô.
“A! Học muội, chẳng phải em là người tài giỏi của lớp Diệu Kiệt đó sao? Nếu muốn tham gia hoạt động, đến bên kia hỏi Diệu Kiệt đi!" Bề ngoài của Triệu Chu Liệt là thành viên đúng chuẩn của hiệp hội, với dáng vẻ không có gì đặc sắc của học muội nên anh ta cho rằng ứng phó rất lãng phí thời gian.
“Học trưởng, ra ngoài chơi muốn phải khốc một chút, người ta đã từ chối anh rồi, anh còn liều chết không chịu buông tay, thật sự rất khó coi, mọi người đều tốt nghiệp cùng một trường, lưu lại danh tiếng không tốt để cho người ta biết ư!"
“Tôi không có hẹn em......liên quan gì đến em!"
“A! Đúng rồi, hình như danh tiếng của anh không được tốt lắm thì phải!" Cao Tố Trinh hoàn toàn không quan tâm sự khác biệt đối xử của anh ta: “Cẩn thận sau này không có học muội nào dám đến gần anh đó."
“Em.... .." Triệu Chu Liệt tức giận muốn mắng người thì đột nhiên phát hiện có rất nhiều học đệ học muội cửa ở nhìn anh ta chằm chằm, ngượng ngùng ngừng nói, nhếch nhác xoay người rời đi.
“Tố Trinh, cám ơn cậu đã cứu tôi." Bỗng nhiên, Lục Minh Tuyết ôm cổ Cao Tố Trinh, cảm kích nhìn cô.
Thật ra thì cô cũng có cách có thể thoát khỏi tên gia hỏa dây dưa giết người không đền mạng này, nhưng cô càng vui mừng hơn là Tố Trinh lại ra mặt giải cứu cô.
“Cám ơn cái gì? Tôi chỉ lo lắng Gia Kỳ rất có thể bị vợ cắm sừng!"
“Làm sao có thể? Tố Trinh, tôi rất yêu Gia Kỳ, hơn nữa, tôi chỉ sợ bị cậu ghét bỏ, tôituyệt đốisẽ không phản bội Gia Kỳ."
“Tốt nhất là thế!" Cao Tố Trinh buồn bực hừ một tiếng, sau đó ngại phiền giống như muốn đẩy cô ra.
“Tố Trinh, có phải cậu không thích tôi tham gia tụ hội?" Gia Kỳ đang khổ cựcđóng cửa học hành trong nhà, cô lại chạy ra ngoài chơi, cũng khó trách Tố Trinh sẽ không vui.
Cao Tố Trinh nghi ngờ nhìn cô: “Đây không phải là chuyện tôi có thích hay không? Cậu cũng không phải là bạn gái của tôi, chỉ cần cậu nói vớiGia Kỳ là được."
“Cho dù tôi tham gia hoạt động gì, trước đó tôi đều nói với Gia Kỳ, tôi không có lén chạy ra ngoài chơi."
“Không cần phải giải thích với tôi!" Cao Tố Trinh không phải thật sự hoài nghi cô, chỉ là thuận tiện nói vài lời mà thôi.
Bây giờ Gia Kỳ đang ở thời khắc quan trọng của lớp mười hai, dĩ nhiên phải chuyên tâm học hành mới là điều quan trọng.
Bọn họ cố tình yêu đương như vậy, cô không có tư cách quan tâm! Dù sao cô đã cảnh cáo bọn họ, nếu bọn họ đã quyết định, nên phải có dũng khí gánh chịu tất cả, cho dù có khó khăn, phải cùng nhau cố gắng vượt qua mới đúng.
“Tôi sợ cậu hiểu lầm!" Lục Minh Tuyết cười hì hì đi tới kéo tay Cao Tố Trinh.
“Này! Không cần phải dính vào tôi như vậy!"
“Tố Trinh, tụ hội đã kết thúc, cậu về nhà luôn phải không? Chúng ta đi chung được không?"
Nghe cô hỏi như vậy, đột nhiên Cao Tố Trinh đỏ mặt: “Tôikhông có về nhà....."
Dư Chấn Đông đang ở bãi đậu xe đợi cô, anh ta không thích gặp mặt bạn học cũ của cô, cho nên luôn tìm lấy cớ tránh đi.
“A! Có phải cậu với Dư Chấn Đông đi hẹn hò đúng không?" Thấy cô đỏ mặt, Lục Minh Tuyết không cần đoán cũng biết hành trình sau của cô.
Khi yêu ai cũng cảm thấy rất tuyệt, nhìn nét mặt Tố Trinh là biết, xem ra quan hệ của Tố Trinh với Dư Chấn Đông thuận lợi, cuối cùng cô yên tâm rồi.
Cao Tố Trinh có chút xấu hổ, cho dù bây giờ Dư Chấn Đông đã là của mình bạn trai rồi, dù sao lúc trước anh ta cũng đã từng thích Lục Minh Tuyết, nói hoàn toàn không ngại là gạt người.
“Đi đi, đi đi!" Lục Minh Tuyết vẫy tay với cô.
Cao Tố Trinh do dự một chút, còn là mở miệng hỏi: “Có muốn...... Gọi anh ấy tiễn cậu một đoạn đường hay không?"
“Không cần, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi." Lục Minh Tuyết đi nhanh như chạy trốn.
Rõ ràng Dư Chấn Đông thấy cô sẽ cảm thấy lúng túng, Tố Trinh cũng thế, tuy ngoài miệng Tố Trinh không nói, trong lòng cũng không hy vọng để bọn họ gặp mặt.
Nếu như gặp nhau ở nhà họ Cao, có Gia Kỳ ở bên cạnh cô, sẽ không có chuyện gì, Gia Kỳ sẽ cố gắng đùa giỡn giúp bọn họ gạt bỏ lúng túng, nhưng nếu có cơ hội gặp bên ngoài thì nên tránh mặt thì tốt hơn......
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lục Minh Tuyết rất nhớ Cao Gia Kỳ.
Cũng không phải là lâu ngày không gặp mặt, ngày nào bọn họ cũng gặp nhau! Nhưng mà nhớ nhung mãnh liệt như sóng lớn dâng lên.
Lục Minh Tuyết lấy điện thoại di động ra, thời điểm cô chần chờ có nên gọi cho cậu không, điện thoại di động của cô lại reo lên.
“Alo? Gia Kỳ? Em đang định gọi cho anh!" Bọn họ thật đúng là có tâm linh tương thông!
“Minh Tuyết, em đang ở đâu? Anhrất nhớ em!"
“Em cũng thế. Gia Kỳ, bây giờ em lập tức đi đến nhà anh."
“Em vẫn còn ở trong trường học hả? Anh đến đón em."
“Không phải anh đang học bài hả? Không cần đặc biệt chạy đến đón em...bây giờ em sẽ đến nhà anh, đến nhanh thôi." Lục Minh Tuyết đi nhanh ra cổng trường học.
“Minh Tuyết...... Anh muốn đến nhà em."
Cao Gia Kỳ nói được có chút lấp liếm, nhưng mà Lục Minh Tuyết vừa nghe đã hiểu.
“Không phải anh nói là phải kiềm chế hả?"
Bởi vì cô sẽ làm cậu phân tâm, cho nên trước khi kết thúc kì thi quan trọng, tốt nhất không làm cho cậu mất quá nhiều tinh lực* ở trên người cô, đây chính là đề nghị của cậu.
(*) tinh thần và thể lực.
“Nhưng anh rất nhớ em!"
Nghe được lời thủ thỉ của cậu bên tai như vậy, cả khuôn mặt Lục Minh Tuyết đều đỏ.
“Ừ! Vậy anh đi thẳng đến nhà em đi!"
Cô cũng muốn nhanh chóng gặp mặt Gia Kỳ, không cần cậu phải tới trường học đón cô, hai người đi thẳng tới nhà cô ở nhà cô gặp nhau là được.
Nhưng cô ngày ngày cũng sẽ đến nhà họ Cao một lần, coi như không thể ăn Cao Gia Kỳ, gặp mặt ôm cậu một cái, thân thiết một chút, cũng có thể giảm bớt tình cảm tương tư, chỉ cần không chiếm dụng quá nhiều thời gian của cậu là được, dù sao nếu mà hoàn toàn không gặp mặt, sẽ trở nên càng thêm nhớ nhung.
Thời gian rãnh rỗi nhiều hơn,Lục Minh Tuyết bắt đầu cảm thấy hứng thú tham dự các hoạt động trong trường.
Gần đây Cao Tố Trinh thường đi tụ hội với bạn học, sau khi cô nghe được tin tức nên cũng đi tham gia, ở đó cô quen vài người bạn mới.
Cuộc sống đại học vốn là nhiều màu nhiều vẻ như vậy, hơn nữa Lục Minh Tuyết lại là cô gái xinh đẹp quyến rũ nhất, vìthế ở bên cạnh cô luôn có một số bạn đối xử với cô rất tốt, cô hoàn toàn không buồn nữa vì đã nơi để giết thời gian.
“Học muội, sau khi kết thúc tụ hội, có muốn theo chúng ta đi ca hát hay không?"
Gần đây học trưởng vô cùng tích cực, mặc kệ ở trường hợp nào nhìn thấy Lục Minh Tuyết, cũng sẽ chạy tới tìm cô nói chuyện, sau đó mời cô đi ăn cơm hoặc cùng đi làm gì đó, bất kể cô uyển chuyển từ chối mấy lần, anh ta cũng không tức giận chút nào.
“Thật xin lỗi, học trưởng, tôi còn có chuyện, tôi đã hẹn với bạn trai đi ăn khuya rồi...." Dáng vẻ như vậy từ chối đủ rõ ràng chứ?
Mặc dù trước mắt, cô và Cao Gia Kỳ vẫn bí mật yêu, chủ yếu giấu giếm người nhà của Cao Gia Kỳ, đối với đối tượng kết giao cô cũng không giấu giếm chuyện cô có bạn trai đang học lớp mười hai, cứ như vậy, chỉ có thể như vậy mới giảm bớt một số người muốn theo đuổi cô.
Nhưng mà vẫn có một số người không dễ dàng từ bỏ,ví dụ như trước đó có kẻ cuồng theo dõi, còn trước mắt là vị học trưởng này.
“Cậu ta đang học bài không thể đi cùng em đâu? Hãy đi chơi với học trưởng!"
Trong từ điển của Triệu Chu Liệt không bao giờ có hai chữ từ bỏ này, anh ta cho rằng người trẻ tuổi nên có vài người bạn, trước khi nam cưới vợ nữ lấy chồng, tất cả mọi người đều có quyền lựa chọn.
“Cám ơn anh đã mời, học trưởng, tôi không đi đâu, mọi người chơi vui vẻ nhé!" Lục Minh Tuyết không phải loại người được sủng mà kiêu*, dù là từ chối, cũng phải có lễ phép một chút.
(*)Được yêu chiều mà kiêu ngạo.
“Học muội, em lại từ chối học trưởng như vậy, học trưởng sẽ rất khổ sở." Đột nhiên, Triệu Chu Liệt cầm tay của cô, nói như thân sĩ, nhưng thái độ có chút ngang ngược:“Cùng đi đi! Được không? Mỗi lần em từ chối, tất cả mọi người không gặp đượcem......"
“Học trưởng, xin anh buông tay tôi ra được không?" Lục Minh Tuyết khuôn mặt cứng đờ tươi cười.
Đối với loại người không biết điều khi theo đuổi, cô phải dùng cách thứcnghiêm khắc mới được.
“Em đồng ý, anh sẽ buông tay." Khuôn mặt Triệu Chu Liệt tươi cười lộ vẻ lưu manh.
Anh ta dùng cách lằng nhằng như vậy, không biết theo đuổi được bao nhiêu cô gái ngây thơ rồi!
Đang lúc Lục Minh Tuyết chuẩn bị lúc trở mặt, đột nhiên bên cạnh bay tới một con dao.
“Học trưởng, hình như tôi nghe được cô ấy bảo anh buông tay ra rồi mà!" Mặc dù trên mặt Cao Tố Trinh cười, nhưng trên tay lại dùng sức lực cực lớn, sau khi tách hai người ra, cô lập tức đứng trước mặt Lục Minh Tuyết, che chởLục Minh Tuyết ở phía sau cô.
“A! Học muội, chẳng phải em là người tài giỏi của lớp Diệu Kiệt đó sao? Nếu muốn tham gia hoạt động, đến bên kia hỏi Diệu Kiệt đi!" Bề ngoài của Triệu Chu Liệt là thành viên đúng chuẩn của hiệp hội, với dáng vẻ không có gì đặc sắc của học muội nên anh ta cho rằng ứng phó rất lãng phí thời gian.
“Học trưởng, ra ngoài chơi muốn phải khốc một chút, người ta đã từ chối anh rồi, anh còn liều chết không chịu buông tay, thật sự rất khó coi, mọi người đều tốt nghiệp cùng một trường, lưu lại danh tiếng không tốt để cho người ta biết ư!"
“Tôi không có hẹn em......liên quan gì đến em!"
“A! Đúng rồi, hình như danh tiếng của anh không được tốt lắm thì phải!" Cao Tố Trinh hoàn toàn không quan tâm sự khác biệt đối xử của anh ta: “Cẩn thận sau này không có học muội nào dám đến gần anh đó."
“Em.... .." Triệu Chu Liệt tức giận muốn mắng người thì đột nhiên phát hiện có rất nhiều học đệ học muội cửa ở nhìn anh ta chằm chằm, ngượng ngùng ngừng nói, nhếch nhác xoay người rời đi.
“Tố Trinh, cám ơn cậu đã cứu tôi." Bỗng nhiên, Lục Minh Tuyết ôm cổ Cao Tố Trinh, cảm kích nhìn cô.
Thật ra thì cô cũng có cách có thể thoát khỏi tên gia hỏa dây dưa giết người không đền mạng này, nhưng cô càng vui mừng hơn là Tố Trinh lại ra mặt giải cứu cô.
“Cám ơn cái gì? Tôi chỉ lo lắng Gia Kỳ rất có thể bị vợ cắm sừng!"
“Làm sao có thể? Tố Trinh, tôi rất yêu Gia Kỳ, hơn nữa, tôi chỉ sợ bị cậu ghét bỏ, tôituyệt đốisẽ không phản bội Gia Kỳ."
“Tốt nhất là thế!" Cao Tố Trinh buồn bực hừ một tiếng, sau đó ngại phiền giống như muốn đẩy cô ra.
“Tố Trinh, có phải cậu không thích tôi tham gia tụ hội?" Gia Kỳ đang khổ cựcđóng cửa học hành trong nhà, cô lại chạy ra ngoài chơi, cũng khó trách Tố Trinh sẽ không vui.
Cao Tố Trinh nghi ngờ nhìn cô: “Đây không phải là chuyện tôi có thích hay không? Cậu cũng không phải là bạn gái của tôi, chỉ cần cậu nói vớiGia Kỳ là được."
“Cho dù tôi tham gia hoạt động gì, trước đó tôi đều nói với Gia Kỳ, tôi không có lén chạy ra ngoài chơi."
“Không cần phải giải thích với tôi!" Cao Tố Trinh không phải thật sự hoài nghi cô, chỉ là thuận tiện nói vài lời mà thôi.
Bây giờ Gia Kỳ đang ở thời khắc quan trọng của lớp mười hai, dĩ nhiên phải chuyên tâm học hành mới là điều quan trọng.
Bọn họ cố tình yêu đương như vậy, cô không có tư cách quan tâm! Dù sao cô đã cảnh cáo bọn họ, nếu bọn họ đã quyết định, nên phải có dũng khí gánh chịu tất cả, cho dù có khó khăn, phải cùng nhau cố gắng vượt qua mới đúng.
“Tôi sợ cậu hiểu lầm!" Lục Minh Tuyết cười hì hì đi tới kéo tay Cao Tố Trinh.
“Này! Không cần phải dính vào tôi như vậy!"
“Tố Trinh, tụ hội đã kết thúc, cậu về nhà luôn phải không? Chúng ta đi chung được không?"
Nghe cô hỏi như vậy, đột nhiên Cao Tố Trinh đỏ mặt: “Tôikhông có về nhà....."
Dư Chấn Đông đang ở bãi đậu xe đợi cô, anh ta không thích gặp mặt bạn học cũ của cô, cho nên luôn tìm lấy cớ tránh đi.
“A! Có phải cậu với Dư Chấn Đông đi hẹn hò đúng không?" Thấy cô đỏ mặt, Lục Minh Tuyết không cần đoán cũng biết hành trình sau của cô.
Khi yêu ai cũng cảm thấy rất tuyệt, nhìn nét mặt Tố Trinh là biết, xem ra quan hệ của Tố Trinh với Dư Chấn Đông thuận lợi, cuối cùng cô yên tâm rồi.
Cao Tố Trinh có chút xấu hổ, cho dù bây giờ Dư Chấn Đông đã là của mình bạn trai rồi, dù sao lúc trước anh ta cũng đã từng thích Lục Minh Tuyết, nói hoàn toàn không ngại là gạt người.
“Đi đi, đi đi!" Lục Minh Tuyết vẫy tay với cô.
Cao Tố Trinh do dự một chút, còn là mở miệng hỏi: “Có muốn...... Gọi anh ấy tiễn cậu một đoạn đường hay không?"
“Không cần, tôi không muốn làm kỳ đà cản mũi." Lục Minh Tuyết đi nhanh như chạy trốn.
Rõ ràng Dư Chấn Đông thấy cô sẽ cảm thấy lúng túng, Tố Trinh cũng thế, tuy ngoài miệng Tố Trinh không nói, trong lòng cũng không hy vọng để bọn họ gặp mặt.
Nếu như gặp nhau ở nhà họ Cao, có Gia Kỳ ở bên cạnh cô, sẽ không có chuyện gì, Gia Kỳ sẽ cố gắng đùa giỡn giúp bọn họ gạt bỏ lúng túng, nhưng nếu có cơ hội gặp bên ngoài thì nên tránh mặt thì tốt hơn......
Nghĩ đến đây, đột nhiên Lục Minh Tuyết rất nhớ Cao Gia Kỳ.
Cũng không phải là lâu ngày không gặp mặt, ngày nào bọn họ cũng gặp nhau! Nhưng mà nhớ nhung mãnh liệt như sóng lớn dâng lên.
Lục Minh Tuyết lấy điện thoại di động ra, thời điểm cô chần chờ có nên gọi cho cậu không, điện thoại di động của cô lại reo lên.
“Alo? Gia Kỳ? Em đang định gọi cho anh!" Bọn họ thật đúng là có tâm linh tương thông!
“Minh Tuyết, em đang ở đâu? Anhrất nhớ em!"
“Em cũng thế. Gia Kỳ, bây giờ em lập tức đi đến nhà anh."
“Em vẫn còn ở trong trường học hả? Anh đến đón em."
“Không phải anh đang học bài hả? Không cần đặc biệt chạy đến đón em...bây giờ em sẽ đến nhà anh, đến nhanh thôi." Lục Minh Tuyết đi nhanh ra cổng trường học.
“Minh Tuyết...... Anh muốn đến nhà em."
Cao Gia Kỳ nói được có chút lấp liếm, nhưng mà Lục Minh Tuyết vừa nghe đã hiểu.
“Không phải anh nói là phải kiềm chế hả?"
Bởi vì cô sẽ làm cậu phân tâm, cho nên trước khi kết thúc kì thi quan trọng, tốt nhất không làm cho cậu mất quá nhiều tinh lực* ở trên người cô, đây chính là đề nghị của cậu.
(*) tinh thần và thể lực.
“Nhưng anh rất nhớ em!"
Nghe được lời thủ thỉ của cậu bên tai như vậy, cả khuôn mặt Lục Minh Tuyết đều đỏ.
“Ừ! Vậy anh đi thẳng đến nhà em đi!"
Cô cũng muốn nhanh chóng gặp mặt Gia Kỳ, không cần cậu phải tới trường học đón cô, hai người đi thẳng tới nhà cô ở nhà cô gặp nhau là được.
Tác giả :
Đường Quả