Tình Yêu Bắt Đầu Từ Lời Nói Dối
Chương 30 Hôm nay tiểu nói dối đã nghĩ thông suốt
Uông Mộc Nhan thuận lợi vượt qua kỳ phát tình rối loạn, cậu tỉnh rất sớm, bên ngoài trời vẫn mù mịt, không có ánh sáng.
Cậu bị ai đó ôm vào ngực, nhiệt độ cơ thể ấy thật quen thuộc, so với người chung chăn gối 5 năm qua không có gì khác biệt.
Cậu ngủ nông, tâm tư lại nhiều, thường tỉnh dậy lúc nửa đêm. Mỗi khi giấc ngủ ngắn của cậu bị gián đoạn, cậu đều được ôm vào ngực cho cậu yên ổn.
Uông Mộc Nhan luôn mượn ánh đèn ngủ ấm áp, lặng lẽ quan sát diện mạo người yêu, mỗi cái liếc nhìn, đều làm cho cậu vừa đau đớn lại ngọt ngào.
Bây giờ cậu muốn nhìn người kia một chút, chớp chớp đôi mắt nhìn thật lâu, rõ là mắt đã khô rát vẫn cố nhịn, nhưng mà ngay cả gò má cũng không thấy rõ.
Uông Mộc Nhan ngẩn người thật lâu mới chợt nhớ ra, đèn ngủ lần trước đã bị rơi bể, cậu mắc bệnh quáng gà [1] làm sao có thể thấy được người kia nữa đâu.
Cảnh tượng hoang đường tối hôm qua từ từ hiện lên, cậu nhớ rằng mình đã vừa khóc vừa van cầu người kia, cầu được ôm, được hôn, van cầu hết thảy.
Omega điên loạn này, dường như nếu xa đối phương thì sẽ chết vậy, vừa khóc vừa gào, hoàn toàn đánh mất bản thân.
Tựa như ấy không phải là cậu.
Vành mắt Uông Mộc Nhan nóng lên, cậu đưa tay che mắt, áp chế nước mắt đang sắp tràn ra.
Cậu không được khóc nữa.
Từ lúc Lương Huân Thần xảy ra tai nạn đến nay, nước mắt của cậu luôn không ngừng rơi, chuyện không đáng cũng khiến cậu khóc nức nở. Đoán chừng, e là so với 28 năm trước còn nhiều hơn.
Uông Mộc Nhan thở dài một tiếng.
Là cậu liên lụy Lương Huân Thần, từ khi bắt đầu chính là vậy.
Nếu như ban đầu cậu không cố chấp theo đuổi đối phương, Lương Huân Thần cũng sẽ không bị lừa kết hôn.
Thậm chí, nếu như ngày hôm ấy cậu không đi ra ngoài, nếu như Lương Huân Thần không phải vì bảo vệ cậu cũng sẽ không bị thương, cũng sẽ không mất trí nhớ, cũng sẽ không chịu đủ loại đau đớn.
Là Uông Mộc Nhan cậu quá ích kỷ.
Cậu gì cũng muốn, hết lần này đến lần khác cũng đều không có được.
Tình yêu của cậu là giả, hôn nhân là giả, vốn chỉ là lâu đài trên cát [2], cần gì phải tận lực chèo chống.
Uông Mộc Nhan khẽ ngồi dậy, cậu lần mò quần áo trong bóng tối.
Cậu một lần lại một lần nhắc nhở bản thân rằng phải mạnh mẽ.
Chỉ cần cậu mạnh mẽ mới có dũng khí kết thúc đoạn hôn nhân không nên tồn tại này.
Nên để cho người vô tội được tự do.
—-
Tiệm thuốc 24 giờ có một vị Omega xinh đẹp, lạnh lùng ghé qua.
“Xin hỏi anh cần gì?"
Nhân viên là một cô gái Beta nhiệt tình tiếp đãi.
Omega xinh đẹp nhưng lời nói lại lạnh như băng.
“Tôi cần thuốc tránh thai khi tới kỳ phát tình."
Trong đầu cô gái hiện lên hàng trăm câu chuyện, nhưng tay rất nhanh đi lấy thuốc.
“Anh cần uống khi sinh hoạt với bạn đời trong vòng 12 giờ, có thể sẽ có kháng thuốc, gây nôn mửa…"
“Tôi biết, cảm ơn."
Người đẹp rất nhanh trả tiền rồi rời đi, để lại cô gái Beta yên lặng cảm khái.
Người đẹp như vậy, thế nào lại ra ngoài mua thuốc vào giờ này.
Thật là khiến người ta đau lòng.
Lương Huân Thần lúc tỉnh dậy đã thấy phía bên cạnh lạnh ngắt, hắn gọi hai tiếng, không một ai đáp lại.
“Uông Mộc Nhan?"
Một Omega mới trải qua kỳ phát tình, đây là thời điểm yếu ớt nhất, không chịu ở nhà nghỉ ngơi lại chạy đi đâu rồi.
Lương Huân Thần gấp đến mức không mặc áo khoác đã định chạy ra ngoài, thế nhưng cửa lại kêu một tiếng cạch rồi mở ra.
Người mà hắn nóng lòng muốn tìm bước vào trong, lặng lẽ thay xong giày, nhàn nhạt nói.
“Lương Huân Thần, em nghĩ thông rồi. Chúng ta…"
Lương Huân Thần trơ mắt nhìn Omega tối qua còn khóc lóc nói không thể rời bỏ hắn.
“Ly hôn đi."
—–
[1] Bệnh quáng gà: Quáng gà là tên thường gọi của bệnh thoái hóa sắc tố võng mạc mắt. Đây là tình trạng bệnh lý ở mắt gây nhìn kém, không nhìn thấy rõ vào buổi tối hay những nơi thiếu ánh sáng. Theo nhathuoclongchau.com, bữa quên chú thích, hj
[2] “空中楼阁" (kōng zhōng lóu gé), thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là lâu đài lơ lửng giữa không trung. Tức là, sự vật, sự việc không có thực, giả dối. Trích từ 《 Sử Ký – Thiên Quan Thư 》- Theo baike.baidu. Mình xin sửa thành một cụm đồng nghĩa cho hay hơn.
Cậu bị ai đó ôm vào ngực, nhiệt độ cơ thể ấy thật quen thuộc, so với người chung chăn gối 5 năm qua không có gì khác biệt.
Cậu ngủ nông, tâm tư lại nhiều, thường tỉnh dậy lúc nửa đêm. Mỗi khi giấc ngủ ngắn của cậu bị gián đoạn, cậu đều được ôm vào ngực cho cậu yên ổn.
Uông Mộc Nhan luôn mượn ánh đèn ngủ ấm áp, lặng lẽ quan sát diện mạo người yêu, mỗi cái liếc nhìn, đều làm cho cậu vừa đau đớn lại ngọt ngào.
Bây giờ cậu muốn nhìn người kia một chút, chớp chớp đôi mắt nhìn thật lâu, rõ là mắt đã khô rát vẫn cố nhịn, nhưng mà ngay cả gò má cũng không thấy rõ.
Uông Mộc Nhan ngẩn người thật lâu mới chợt nhớ ra, đèn ngủ lần trước đã bị rơi bể, cậu mắc bệnh quáng gà [1] làm sao có thể thấy được người kia nữa đâu.
Cảnh tượng hoang đường tối hôm qua từ từ hiện lên, cậu nhớ rằng mình đã vừa khóc vừa van cầu người kia, cầu được ôm, được hôn, van cầu hết thảy.
Omega điên loạn này, dường như nếu xa đối phương thì sẽ chết vậy, vừa khóc vừa gào, hoàn toàn đánh mất bản thân.
Tựa như ấy không phải là cậu.
Vành mắt Uông Mộc Nhan nóng lên, cậu đưa tay che mắt, áp chế nước mắt đang sắp tràn ra.
Cậu không được khóc nữa.
Từ lúc Lương Huân Thần xảy ra tai nạn đến nay, nước mắt của cậu luôn không ngừng rơi, chuyện không đáng cũng khiến cậu khóc nức nở. Đoán chừng, e là so với 28 năm trước còn nhiều hơn.
Uông Mộc Nhan thở dài một tiếng.
Là cậu liên lụy Lương Huân Thần, từ khi bắt đầu chính là vậy.
Nếu như ban đầu cậu không cố chấp theo đuổi đối phương, Lương Huân Thần cũng sẽ không bị lừa kết hôn.
Thậm chí, nếu như ngày hôm ấy cậu không đi ra ngoài, nếu như Lương Huân Thần không phải vì bảo vệ cậu cũng sẽ không bị thương, cũng sẽ không mất trí nhớ, cũng sẽ không chịu đủ loại đau đớn.
Là Uông Mộc Nhan cậu quá ích kỷ.
Cậu gì cũng muốn, hết lần này đến lần khác cũng đều không có được.
Tình yêu của cậu là giả, hôn nhân là giả, vốn chỉ là lâu đài trên cát [2], cần gì phải tận lực chèo chống.
Uông Mộc Nhan khẽ ngồi dậy, cậu lần mò quần áo trong bóng tối.
Cậu một lần lại một lần nhắc nhở bản thân rằng phải mạnh mẽ.
Chỉ cần cậu mạnh mẽ mới có dũng khí kết thúc đoạn hôn nhân không nên tồn tại này.
Nên để cho người vô tội được tự do.
—-
Tiệm thuốc 24 giờ có một vị Omega xinh đẹp, lạnh lùng ghé qua.
“Xin hỏi anh cần gì?"
Nhân viên là một cô gái Beta nhiệt tình tiếp đãi.
Omega xinh đẹp nhưng lời nói lại lạnh như băng.
“Tôi cần thuốc tránh thai khi tới kỳ phát tình."
Trong đầu cô gái hiện lên hàng trăm câu chuyện, nhưng tay rất nhanh đi lấy thuốc.
“Anh cần uống khi sinh hoạt với bạn đời trong vòng 12 giờ, có thể sẽ có kháng thuốc, gây nôn mửa…"
“Tôi biết, cảm ơn."
Người đẹp rất nhanh trả tiền rồi rời đi, để lại cô gái Beta yên lặng cảm khái.
Người đẹp như vậy, thế nào lại ra ngoài mua thuốc vào giờ này.
Thật là khiến người ta đau lòng.
Lương Huân Thần lúc tỉnh dậy đã thấy phía bên cạnh lạnh ngắt, hắn gọi hai tiếng, không một ai đáp lại.
“Uông Mộc Nhan?"
Một Omega mới trải qua kỳ phát tình, đây là thời điểm yếu ớt nhất, không chịu ở nhà nghỉ ngơi lại chạy đi đâu rồi.
Lương Huân Thần gấp đến mức không mặc áo khoác đã định chạy ra ngoài, thế nhưng cửa lại kêu một tiếng cạch rồi mở ra.
Người mà hắn nóng lòng muốn tìm bước vào trong, lặng lẽ thay xong giày, nhàn nhạt nói.
“Lương Huân Thần, em nghĩ thông rồi. Chúng ta…"
Lương Huân Thần trơ mắt nhìn Omega tối qua còn khóc lóc nói không thể rời bỏ hắn.
“Ly hôn đi."
—–
[1] Bệnh quáng gà: Quáng gà là tên thường gọi của bệnh thoái hóa sắc tố võng mạc mắt. Đây là tình trạng bệnh lý ở mắt gây nhìn kém, không nhìn thấy rõ vào buổi tối hay những nơi thiếu ánh sáng. Theo nhathuoclongchau.com, bữa quên chú thích, hj
[2] “空中楼阁" (kōng zhōng lóu gé), thành ngữ Trung Quốc, nghĩa là lâu đài lơ lửng giữa không trung. Tức là, sự vật, sự việc không có thực, giả dối. Trích từ 《 Sử Ký – Thiên Quan Thư 》- Theo baike.baidu. Mình xin sửa thành một cụm đồng nghĩa cho hay hơn.
Tác giả :
Trương Đại Cát