Tỉnh Vị Trì
Chương 51: Ngoại truyện: Một trăm câu hỏi cho Thuần Hi Đế Hậu
*Thời điểm Thiên Tốn lên ngôi còn mấy tháng nữa là tròn 4 năm từ khi truyện bắt đầu, nhưng chị Diệp vẫn tính như ba năm.
1. Xin hỏi tên của ngài?
Thiên (cười nhạt): Thiên, húy là Tốn.
Lạc (ngầm đắc ý): Ta? Lạc Ngũ Lạc Tự Tỉnh, giang hồ xưng là "Phong trung lãng tử Ngũ công tử"
Thiên (tiếp tục cười nhạt): Lãng tử?
Lạc (nhỏ giọng giải thích): Đại gia là lãng tử trong gió, không phải là lãng tử trong hoa (ăn chơi)... Mà vì sao ta phải giải thích... Lãng tử thì là lãng tử, ngươi làm gì được ta?
Thiên (chỉ cười không nói)
Bạn Diệp cùng Tiểu Ngũ không chịu nổi mà rùng mình một cái.
2. Tuổi là?
Thiên: hai mươi ba.
Lạc: hai mươi sáu (cau mày). Hồ ly, sao ta vẫn cảm thấy ngươi phải lớn tuổi hơn ta, ngươi phải là ba mươi ba!
Thiên (liếc nhìn hắn): vậy ba mươi ba đi.
(Bạn Diệp: Thiên Tốn, ngươi quá sủng hắn, rõ ràng là chính hắn trẻ con mà. Thiên Tốn: chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc thì nhường hắn có làm sao? Bạn Diệp: thế cái gì mới là vấn đề nguyên tắc nữa? Ví dụ xem? Thiên Tốn cười khẽ, bạn Diệp lạnh run.)
3. Giới tính là?
Thiên (cười): Nam
Lạc: Một vị hảo hán!
4. Xin hỏi tính cách của ngài như thế nào?
Thiên: Ôn hòa.
Lạc (bất mãn): Hồ ly, như ngươi mà gọi là ôn hòa? Không cần cố lừa gạt người xem.
Bạn Diệp: Đúng vậy, ánh mắt mọi người đều sáng soi!
Thiên (nghiêng đầu mỉm cười): Ta không ôn hòa thì là gì?
Lạc: Giả dối, âm mưu quỷ kế đầy mình, rất nhỏ mọn!
Thiên (càng cười rất ấm áp): Vậy sao?
Bạn Diệp (lau mồ hôi): Ai, Tiểu Ngũ, ngươi vẫn chưa trả lời.
Lạc (lập tức mặt mày hớn hở): Phong lưu phóng khoáng, tự do bất kham, tấm lòng bao la, quan tâm tới tất cả mọi người – nói tóm lại hồ ly với ta rất tương phản.
Thiên, bạn Diệp:...
5. Tính cách của người còn lại thế nào?
Thiên (cười): Liều lĩnh, tùy tiện, không biết sợ gì, tất cả đều tốt.
Lạc (nhăn mày): Lúc khen cũng không biết khen! Quả nhiên mặt nào cũng xấu!
Bạn Diệp:... Chuyện này, bệ hạ...
Thiên (liếc qua): Đó cũng là một thứ tình thú.
Lạc (đỏ mặt): Tình thú cái gì! Bậy bạ!
6. Hai người gặp nhau lúc nào? Ở đâu?
Thiên: Trong lễ đại hôn, khi vén màn kiệu.
Lạc: Mà từ ánh mắt đầu tiên ta đã nhìn thấu được bản chất dối trá của hắn.
7. Ấn tượng đầu tiên về người còn lại?
Thiên (mỉm cười): Chỉ cảm thấy không hoàn toàn đúng với một công tử ăn chơi trong ấn tượng.
Lạc: Ngụy quân tử.
Bạn Diệp: Xem ra các ngươi là kiểu lâu ngày sinh tình.
Thiên (gật đầu): Phải.
8. Thích người kia ở điểm nào nhất?
Thiên (nghiêm chỉnh): Điểm nào cũng thích.
Lạc (lại đỏ mặt): Nói đến dễ nghe! Ta chỉ cảm thấy hắn đối với ta rất si tình! Ngoài ra gì cũng không có.
Thiên: Thật sao?
Lạc: Đương nhiên!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, nói dối thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị đè.
Lạc (cuống lên): Ta vừa rồi quên mất, còn có vài điểm – hồ ly này trông không đến nỗi nào. Ừm, lúc lừa người... lại càng...
Bạn Diệp: Bệ hạ, xem ra sau này ngài phải chú ý tới nhan sắc của mình, ta hơi lo lắng đó, mỹ nhân đến tuổi xế chiều thì biết làm sao?
Thiên (như có điều suy tư): Đúng là như thế. Từ nay ta nên bảo vệ khuôn mặt này cho tốt.
Bạn Diệp, Lạc:...
9. Không thích người kia ở điểm nào nhất
Thiên: Thích hết, nhất là lúc không tự nhiên.
Lạc (gào lên): Hắn điểm nào cũng khiến ta ghét!
Thiên (cong môi): Ta không ngại ngươi càng ghét ta thêm một chút.
Lạc (đỏ mặt).
Bạn Diệp không còn gì để nói: Đây rõ ràng là lời không thật tâm, Tiểu Ngũ, ngươi không cần phải nói, chúng ta đều hiểu.
10. Ngài cảm thấy mình và người kia tính tình có gần nhau không?
Thiên: Gần nhau? Là tính tình có hợp hay không ư?
Lạc: Rất không hợp. Hoặc phải nói là hoàn toàn tương phản.
Thiên (rất bình tâm): Đúng là như thế, nên mới hấp dẫn lẫn nhau.
Bạn Diệp:...
11. Ngài gọi người kia như thế nào?
Thiên: Tự Tỉnh.
Lạc: Hồ ly.
12. Ngài hi vọng được người kia gọi như thế nào?
Thiên (nghĩ nghĩ): Chỉ cần hắn gọi tên ta vào một thời điểm thôi, ta sẽ rất vừa lòng.
Lạc (nhảy dựng lên): Ngươi câm miệng cho ta!!!
Bạn Diệp: ┐(┘_└)┌, Tiểu Ngũ, xin cảm thông sâu sắc.
13. Nếu dùng động vật để so sánh, ngài cảm thấy người kia là gì?
Thiên: Hổ.
Bạn Diệp: Hổ? Đúng là khá giống. Tự cho mình là siêu phàm, là mạnh mẽ, có lúc lại biếng nhác, còn tự do tự tại, Tiểu Ngũ thì sao?
Tiểu Ngũ: Hồ ly.
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi thật không có trí tưởng tượng.
Thiên (gật gật đầu): Ta rất mong sẽ có hình dung khác.
Tiểu Ngũ (cứng rắn): Không có.
14. Nếu muốn tặng lễ vật cho người kia, ngài sẽ tặng...
Thiên (cười khẽ): Ta biết hắn rất muốn thứ gì, nhưng ta sẽ không cho hắn.
Bạn Diệp:...
Thiên: Sau này lại bàn. Lễ vật lúc bình thường ư, tặng rượu hoặc tiền bạc cũng được.
Lạc: Hắn? Ta chưa từng cho gì!
Thiên (xen vào): Hắn chính là lễ vật tốt nhất.
Lạc (nghiến răng nghiến lợi): Không phải nói rồi sao! Ngươi câm miệng cho ta!!!
Bạn Diệp: Ta nghĩ tất cả mọi người đã hiểu rõ.
15. Vậy bản thân ngài thì muốn lễ vật gì?
Thiên (cười): Vừa nói rồi đó.
Lạc: Cút!!!
16. Đối với người kia có chỗ nào bất mãn không? Ví dụ như là trong chuyện thế nào?
Thiên: Ngoại trừ việc hắn hơi mơ mộng đến những nữ tử ở ngoài, những mặt khác đều cảm thấy không sao.
Lạc:... Cản trở sự tự do của ta!
17. Khuyết điểm của ngài là gì?
Thiên (rất quả quyết): Ta nghĩ là không có.
Lạc: Ta sao có điểm nào được?
Bạn Diệp: Thế này có tính là... không phải người một nhà thì không vào một cửa không?
18. Khuyết điểm của người kia là gì?
Thiên: Háo sắc.
Lạc (giận dữ): Ai háo sắc! Ta đây là phong lưu!!!
Thiên (bắt đắc dĩ): Được rồi, phong lưu.
Lạc (vừa lòng): Mọi người thấy đấy, thói xấu của hắn là rất trơ tráo!
Bạn Diệp:...
19. Người kia làm gì thì sẽ khiến ngài không vui?
Thiên (rất nghiêm túc): Vì mê sắc đẹp mà tiếp cận nữ nhân.
Lạc (nhỏ giọng): Chỉ là thưởng thức mà thôi! Cứ chuyện bé xé ra to!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi trả lời sao?
Lạc (hừ một tiếng): Những lúc nói hươu nói vượn như vừa rồi.
20. Ngài làm gì thì sẽ khiến người kia không vui?
Thiên (cười): Sao cứ lặp lại vậy?
Lạc: Mau đổi câu!
Bạn Diệp: Được, đừng nóng đừng nóng.
21. Quan hệ giữa hai người đã đạt đến mức độ nào rồi?
Lạc: Đã kết hôn.
Thiên: Kết hôn được ba năm.
22. Hai người hẹn nhau lần đầu tiên ở đâu?
Thiên, Lạc: Hẹn nhau?
Bạn Diệp: Tức là hai người một mình ở một nơi.
Lạc: Quán rượu?
23. Khi đó không khí giữa hai người như thế nào?
Thiên: Đấu võ mồm rất khoái trá.
Lạc: Rượu cũng không tệ lắm.
Bạn Diệp:...
24. Khi đó đã tiến triển đến đâu?
Thiên, Lạc:...
Bạn Diệp (đổ mồ hôi lạnh): Câu tiếp theo câu tiếp theo.
25. Thường hẹn nhau ở đâu?
Thiên: Nơi nào cũng đã đi qua.
Lạc: Những quán rượu lớn nhỏ trong Thương Dao không có nơi nào đại gia không quen.
Bạn Diệp: Các ngươi chỉ độc uống rượu thôi sao?
Lạc: Đương nhiên cũng ăn cơm.
Bạn Diệp:... Không làm gì khác để tiêu khiển sao?
Lạc (liếc xéo một cái): Không thể trả lời.
26. Ngài sẽ chuẩn bị gì cho sinh nhật của người kia?
Thiên: Rượu tốt nhất, những bằng hữu thân cận nhất, sau này tất nhiên sẽ có người nhà.
Bạn Diệp: Quà sinh nhật cho hắn ngươi cứ khoán đi thế sao?
Thiên: Quà mà không khiến hắn vui thì không có ý nghĩa.
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ thì sao?
Lạc (vắt hết óc): Trước đây... chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
Trên đài dưới đài đều thổn thức.
Lạc (cuống lên): Từ nay về sau sẽ nghĩ...
Thiên (mỉm cười): Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian.
27. Là ai ngỏ lời trước?
Thiên: Ta.
Lạc: Hắn.
28. Ngài thích người kia đến mức nào?
Thiên: Những gì có thể cho hắn ta đều sẽ cho hết.
Lạc (do dự hồi lâu vẫn không thể nói nên lời)
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi không cần phải nói, chúng ta đều hiểu.
Lạc (lật bàn bật lên): Các ngươi thì hiểu cái gì! Đừng có suy nghĩ lung tung!
Thiên (trấn an): Ngồi xuống đi, đừng tức giận hại thân. (Liếc mắt nhìn mọi người một cái, mọi người run).
Bạn Diệp: Thiên Tốn, ngươi không muốn nghe hắn nói sao?
Thiên (cười xán lạn): Hắn chỉ cần nói cho ta nghe là đủ, các ngươi không cần biết.
29. Vậy ngài yêu người kia không?
Thiên: Yêu.
Lạc (đỏ mặt, nghẹn họng không nói được)
Thiên (nhìn hắn một cái, cười khẽ)
Bạn Diệp:...
30. Người kia nói gì thì sẽ khiến ngài cảm thấy bế tắc?
Thiên: Buồn đến chết, muốn tìm việc vui.
Lạc: Thế là quá bình thường!
Thiên (gật đầu mỉm cười): Như ta sắp xếp thì hắn lại không hài lòng.
Lạc (hạ giọng): Ta tìm việc vui lại biến thành ngươi tìn việc vui! Ai hài lòng được!!!
Trên dài dưới đài hoàn toàn yên lặng.
31. Nếu thấy có mối nghi người kia thay lòng đổi dạ, ngài sẽ làm thế nào?
Thiên (nghiêm chỉnh): Ta đúng là rất lo về vấn đề đó.
Lạc: Cút!
Thiên: Nhưng bất luận thế nào, ta cũng sẽ không buông tay.
Lạc: Hắn không có khả năng thay lòng đổi dạ.
Bạn Diệp: Thật là tự tin đó.
Lạc (càng đầy vẻ đắc ý): Đó là đương nhiên. Bổn đại gia theo hắn đã là quá thiệt.
Thiên (bật cười): Ừ ừ.
Bạn Diệp:...
32. Có thể tha thứ khi người kia thay lòng đổi dạ không?
Thiên, Lạc:...
Thiên: Ta không tưởng tượng nổi mình nổi giận đến đánh mất lý trí thì sẽ thành thế nào.
Bạn Diệp: Sao ta nhớ ngươi từng nổi giận đó...
Thiên (đưa mắt liếc bạn Diệp một cái)
Bạn Diệp: Ha ha, không có gì, không có gì, xin mời nói tiếp.
Lạc (trảm đinh chiệt thiết): Nhất định phải trả thù hắn!
Bạn Diệp: Trả thù như thế nào?
Lạc (khốn khổ suy nghĩ, sau đó làm vẻ độc ác): Khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Thiên (rất vui mừng), bạn Diệp không còn lời gì.
33. Nếu hẹn gặp mà người kia đến muộn một giờ thì sẽ làm gì?
Thiên: Chờ.
Lạc: Lên đường đi tìm. Hắn bình thường sẽ không đến muộn, có lẽ đã gặp việc gì.
Bạn Diệp: Câu trả lời lần này khiến ta hơi bất ngờ.
Lạc: Đều là vì hắn quá yếu.
Thiên (gật đầu): Ta cần hắn lúc nào cũng thiếp – thân – bảo –hộ.
Bạn Diệp:...
34. Ngài thích nơi nào trên cơ thể người kia nhất?
Thiên: Đều rất thích.
Lạc:... Mắt... Đôi mắt.
35. Nét mặt gợi cảm của người kia như thế nào?
Thiên: Không muốn nói.
Bạn Diệp: Bệ hạ, lúc trước ngài đã nói rất nhiều rồi.
Thiên: Một mình ta độc hưởng là đủ.
Lạc: Ngươi câm miệng cho ta!
Bạn Diệp: Ta nghĩ tất cả mọi người có thể tưởng tượng được.
36. Khi hai người ở cùng một chỗ, thời điểm nào sẽ khiến ngài cảm thấy tim đập nhanh?
Thiên: Khi hắn đỏ mặt.
Lạc:...
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, nương thật không ngờ ngươi lại thiếu thẳng thắn như thế.
Lạc: Khi hắn chăm chú nhìn ta.
(Người xem dưới đài rộ lên hoan hô)
Thiên (mỉm cười chăm chú nhìn hắn)
Lạc (mặt lại đỏ)
Bạn Diệp: Tự nhiên thấy nóng quá...
37. Ngài có nói dối người kia không? Ngài có giỏi về nói dối không?
Thiên: Nói dối với ý tốt thôi.
Lạc: Ai mà không có lúc nói dối chứ...
Bạn Diệp: Hai người các ngươi đều thường xuyên nói dối ư, vậy giỏi nói dối không?
Thiên: Ta hẳn là rất giỏi.
Lạc: Không bằng hắn.
Thiên: Ta thường xuyên lật tẩy hắn.
38. Lúc làm gì thì cảm thấy hạnh phúc nhất?
Thiên: Chỉ cần có hắn ở trong tầm nhìn của ta, làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc.
Lạc:... Uống rượu, đánh bạc, chơi cờ.
Bạn Diệp: Tiểu ngũ, ngươi mà không thành thật thì sẽ bị đè cả đời.
Thiên (cười bổ sung): Cùng ta uống rượu, cùng ta đánh bạc, cùng ta chơi cờ.
Lạc: Câm miệng!
39. Có từng cãi nhau chưa?
Thiên: Hẳn là đã cãi nhau rất nhiều rồi.
Lạc: Vô số lần. Hôm nào cũng phải cãi nhau.
Thiên: Thực ra đó cũng là một thứ tình thú.
40. Vì chuyện gì mà cãi nhau?
Thiên: Một vài việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.
Lạc: Việc liên quan tới tự do thân thể của ta mà ngươi cho rằng không đáng nhắc tới?
Thiên (trấn an): Ta không phải cũng không được tự do sao?
Lạc:...
41. Sau đó thì giảng hòa như thế nào?
Thiên: Cãi xong thì lại hòa thuận.
Lạc: Ta là người rộng lượng, sẽ không so đo nhiều.
Bạn Diệp:...
42. Sau khi chuyển thế có còn hi vọng thành đôi không?
Thiên: Dĩ nhiên là hi vọng. Ta mong ngàn kiếp vạn kiếp đều ở bên nhau.
Lạc: Kiếp sau nếu gặp hắn, ta nhất định phải nhanh chóng tránh xa.
Thiên (cười): Ngươi chạy không thoát.
Lạc:... Hừ...
43. Những lúc nào sẽ cảm thấy mình được yêu?
Thiên: Khi hắn ở bên cạnh ta.
Lạc: Không có lúc nào là không...
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, thật hiếm thấy ngươi thành thực được như thế.
44. Cách thể hiện tình yêu của ngài là gì?
Thiên: Sủng hắn, xích hắn lại bên người.
Lạc: Tạm thời theo ý hắn.
Bạn Diệp:...
45. Những lúc nào ngài sẽ cảm thấy "Không còn yêu ta nữa"?
Thiên: Những lúc hắn vui chơi đến quên cả trời đất.
Lạc: Cho nên đã bảo là ngươi nghĩ quá nhiều mà!
46. Ngài cảm thấy loài hoa nào xứng với người kia?
Thiên: Hoa dại khắp núi đồi.
Bạn Diệp: Tại sao?
Thiên: Tràn đầy sức sống.
Lạc: Đại gia sao lại là hoa dại! Mai, lan, chọn bừa một loại đều được!
Thiên: Chúng không xứng với ngươi.
Bạn Diệp:...
Lạc: Vậy tên này chính là mạn đà la!* Trông thì được nhưng thực ra có độc!
*Còn gọi là cà độc dược / dương kim hoa
47. Giữa hai người có nhiều chuyện giấu giếm nhau không?
Thiên: Hẳn là không có.
Lạc (có vẻ hoài nghi): Thật sự?
Thiên (cười rất lương thiện): Thật sự.
48. Ngài cảm thấy tự ti vào những lúc nào?
Thiên, Lạc: Câu tiếp theo.
49. Quan hệ giữa hai người đã công khai hay vẫn là bí mật?
Bạn Diệp: Là lỗi của ta, thôi, nghỉ ngơi chút đi. Câu tiếp theo.
50. Ngài cảm thấy tình yêu cùng người kia có thể duy trì vĩnh cửu không?
Thiên: Có thể.
Lạc: Đương nhiên.
51. Xin hỏi ngài là công hay là thụ?
Bạn Diệp: Cũng là hỏi – ai ở trên? Ai ở dưới?
Thiên: Ta ở trên, hắn ở dưới.
Lạc (cắn răng): Sớm hay muộn cũng có một ngày ta đảo lại!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ta ủng hộ ngươi!
Thiên (khẽ cười với ẩn ý sâu xa)
52. Tại sao lại quyết định như vậy?
Thiên: Quyết định bằng thực lực.
Lạc (nổi giận): Hắn chơi đểu!
Bạn Diệp (an ủi): Vậy ngươi lừa lại là được rồi.
Lạc (ủ rũ): Không lừa nổi hắn.
Thiên (cực kỳ sung sướng)
52. Ngài có vừa lòng với tình trạng hiện tại không?
Thiên: Rất vừa lòng.
Lạc (âm trầm): Rất bất mãn.
54. Nơi H lần đầu là ở đâu?
Thiên: Tẩm phòng trong Vương phủ.
Lạc: Hắn lợi dụng lúc ta đang yếu.
Bạn Diệp: Đúng vậy, Thiên Tốn, lúc ấy Tiểu Ngũ bị trọng thương, vậy mà ngươi còn hạ thủ được.
Thiên: Cơ hội trời ban, đương nhiên phải nắm chắc. Lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều lắm.
Bạn Diệp: Vậy sao? Cố ý để lại dấu vết trên người hắn, để cho tất cả mọi người đều thấy, không phải là ngươi đã tính toán hết từ trước ư?
Thiên (gật đầu): Đúng là không nghĩ tới, nhưng cuối cũng vẫn không khống chế được chính mình.
Lạc (đỏ mặt lật bàn): Hai người các ngươi đều câm miệng lại!
55. Cảm giác ngay lúc đó?
Thiên: Tâm nguyện được đền bù, hay lắm.
Lạc:...
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi không có cảm giác gì sao?
Lạc (giận): Không có!
Thiên (mỉm cười): Xem ra ta vẫn cần cố gắng.
Bạn Diệp:...
56. Dáng vẻ của người kia lúc đó?
Thiên: Hiếm khi thấy hắn có chút luống cuống như thế.
Lạc: Tưởng là ngươi thực sự tức giận, hơi bị dọa. Ai ngờ được–
Bạn Diệp: Đó là bản tính có ngày phải lộ ra.
57. Buổi sáng hôm sau câu đầu tiên ngài nói là gì?
Lạc: Lúc tỉnh không gặp hắn.
Thiên: Ta vào cung.
58. Mỗi tuần H bao nhiêu lần?
Thiên: Tuổi còn trẻ, dĩ nhiên là tùy tính thôi.
Bạn Diệp: Thế nào gọi là "tùy tính thôi"?
Thiên (cười nhạt): Không cố định.
Lạc:... Lúc nào thì đi được?
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, kiên nhẫn một chút, sắp xong rồi.
59. Ngài cảm thấy lý tưởng nhất là bao nhiêu lần một tuần?
Thiên: Như hiện nay là rất tốt rồi.
Lạc: Nếu ta có thể đảo lại, hừ hừ...
Thiên (có vẻ bất đắc dĩ)
Bạn Diệp: Xem ra hắn mang oán khí rất nặng. Bệ hạ phải cẩn thận.
Thiên: Ta rất chờ mong.
60. Vậy H như thế nào?
Thiên (suy tư): Không dễ miêu tả lắm.
Lạc (giận dữ trừng mắt): Không cần tả! Câu tiếp theo!
61. Chỗ nhạy cảm nhất của bản thân là gì?
Thiên: Thực ra ta còn không biết đâu.
Lạc:... Ta không ngại cho ngươi biết.
Thiên: Vậy sao? (bật cười)
Lạc (đỏ mặt): Đừng nghĩ lung tung! Đại gia muốn đảo lại!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi nói là phải làm đó!
62. Nơi nhạy cảm nhất của người kia?
Thiên (trở lại nụ cười cũ)
Lạc (cướp lời): Câu tiếp theo!
63. Dùng một câu để miêu tả người kia khi H?
Thiên: Không chỗ nào không hấp dẫn.
Lạc: Vô liêm sỉ! Cầm thú!
Bạn Diệp: Ách, Tiểu Ngũ, mọi người sẽ hiểu sai.
Thiên (cười khẽ): Cứ hiểu sai đi, ý hắn đúng là như thế đấy.
Lạc (lồng lên): Cút!
54. Thành thật mà nói, ngài thích H không?
Thiên: Vô cùng thích.
Lạc: Ta rất không thích tình hình hiện nay.
Bạn Diệp: Nói lời không thật tâm là không được, cả đời sẽ bị đè.
Lạc:...
65. Những nơi thường H nhất là gì?
Thiên: Ngự thư phòng, long sàng trong tẩm cung, sập lớn, bể tắm.
Lạc (hạ giọng): Cho nên mới nói hắn là cầm thú.
Bạn Diệp: Ngự thư phòng mà lại xếp hạng nhất ư?
Thiên: Việc rất bận, ta phải dành nhiều thời gian ở Ngự thư phòng.
Bạn Diệp: Nhưng xem ra ngươi không đàng hoàng làm việc.
Thiên (cười): Làm – nghỉ kết hợp.
Bạn Diệp:...
66. Ngài muốn thử H ở đâu?
Thiên (vuốt ve cằm, nghiêm túc suy nghĩ): Màn trời chiếu đất? Du thuyền?
Lạc, bạn Diệp:...
67. Thường tắm trước khi H hay sau khi H?
Thiên: Rất tùy ý. Hứng thú là quan trọng nhất, không để ý những cái khác.
Lạc (không nói gì)
68. Khi H có ước định gì không?
Thiên: Ước định? Hình như không có.
Lạc: Không có.
69. Ngài có từng phát sinh quan hệ với người khác chưa?
Thiên (lạnh nhạt): Có. Trước kia từng có thị thiếp.
Lạc (oán hận): Suýt chút nữa đã có.
Thiên (cười): Sau này sẽ không có.
70. Đối với những ý tưởng kiểu "Nếu không chiếm được tâm, ít nhất cũng phải chiếm được thân thể", thái độ của ngài là phản đối hay đồng ý?
Thiên: Phản đối. Có được tâm mới có thể thỏa mãn.
Bạn Diệp: Hai người các ngươi hình như cũng không phải là bắt đầu từ lưỡng tình tương duyệt mà.
Thiên: Không, lúc đó đã lưỡng tình tương duyệt, chỉ là hắn không thừa nhận mà thôi. Nếu không có lưỡng tình tương duyệt, hắn sớm hay muộn đã vớ đao chém ta.
Lạc: Ngươi nói thế lại nhắc ta nhớ.
Bạn Diệp: Bệ hạ, phải chút ý cho sự an toàn của bản thân.
Thiên (khẽ thở dài, sau đó lại mỉm cười): Nếu hắn muốn giết ta thì ta sao còn sống được đến ngày hôm nay? Cho nên đây cũng là một thứ tình thú.
Bạn Diệp:...
71. Nếu người kia bị côn đồ làm nhục, ngài sẽ làm thế nào?
Thiên: Với thân thủ của hắn thì tuyệt đối không có khả năng.
Bạn Diệp: Chẳng lẽ không có ai giống như ngươi...
Thiên (nghiêm mặt): Thế thì có khác gì hắn thay lòng đổi dạ?
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ thì sao?
Lạc: Hắn? Ta còn không đè nổi hắn thì ai làm được?
Bạn Diệp:...
72. Trước khi H ngài có cảm thấy ngại ngùng hay không? Hoặc là sau đó?
Thiên: Không.
Lạc:...
Thiên (dịu dàng cười): Ta yêu nhìn nhất là bộ dáng xấu hổ của hắn.
73. Nếu một người bạn tốt nói với ngài "Ta thực tịnh mịch, cho nên chỉ đêm nay, thỉnh..." để cầu H, ngài sẽ làm gì?
Thiên: Trong ấn tượng ta không có bạn bè nào như vậy.
Bạn Diệp: Tưởng tượng một chút.
Thiên: Ném đến Ứng Phường thôi.
Lạc: Nếu là nam tử, tất nhiên là không thể đồng ý; nếu là nữ tử–
Thiên (cười nhìn về phía hắn): Đương nhiên cũng không thể đồng ý.
Lạc: Ờm... Không đồng ý, an ủi, an ủi thôi.
74. Ngài có cảm thấy mình am hiểu H không?
Thiên: Hẳn là tương đối am hiểu.
Lạc (không nói gì)
75. Người kia thì sao?
Thiên: Tuy đã rất vừa lòng với tình trạng hiện nay, nhưng nếu hắn có thể chủ động hơn một chút...
Lạc: Câm mồm!
76. Khi H ngài hi vọng người kia nói gì nhất?
Thiên (suy tư)
Lạc (cướp lời): Nói bừa cái gì chả được! Câu tiếp theo!
Bạn Diệp: Ngươi rõ ràng là không muốn cho chúng ta biết gì cả…
Lạc (nghiến răng nghiến lợi): Câu tiếp theo, không chúng ta sẽ đi.
Bạn Diệp: Uy hiếp trắng trợn! Được rồi, câu tiếp theo.
77. Ngài thích biểu cảm nào của người kia khi H?
Thiên: Khi hai mắt mơ màng.
Lạc: Câu tiếp theo!
78. Ngài cảm thấy có thể H với người khác ngoài người yêu không?
Thiên: Đương nhiên là không thể.
Lạc: Không thể.
79. Ngài có hứng thú với SM không?
Bạn Diệp: Chính là những hoạt động trói buộc, quất roi các loại để tăng tình thú.
Thiên: Chậc chậc, ta chung quy sẽ trói chặt hắn.
Lạc:... Ta hiện tại rất muốn quất hắn.
Bạn Diệp:...
80. Nếu người kia bỗng nhiên không còn muốn ngài, ngài sẽ làm gì?
Thiên: Hắn cũng chưa bao giờ muốn.
Lạc: Tốt, tốt lắm, không thể tốt hơn.
81. Ngài có cái nhìn thế nào về việc hãm hiếp?
Thiên: Về tình huống giữa hai người chúng ta mà nói, hắn thường xuyên nói lời không thật tâm.
Lạc (dùng lời lẽ chính nghĩa): Đó là phạm pháp.
82. Khi H việc gì khiến ngài tương đối khổ?
Thiên: Không có.
Lạc: Từ đầu đến cuối đều rất khổ.
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi lại không nói thật.
Thiên (cười): Được rồi, câu tiếp theo đi.
Bạn Diệp: Bệ hạ, chẳng lẽ ngài không muốn biết là có bị thương thật hay không?
Thiên: Ta dĩ nhiên biết rõ nhất là hắn không đau.
Bạn Diệp:...
83. Trong những nơi đã từng H cho đến nay, nơi nào khiến ngài cảm thấy hưng phấn nhất, lo lắng nhất?
Thiên: Không có.
Bạn Diệp: Thật sự không có?
Thiên: Ở đâu không quan trọng, có người là đủ rồi.
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ thì sao?
Lạc: Chỉ cần hắn có mặt là ta rất lo.
84. Bên thụ đã từng chủ động hấp dẫn chưa?
Thiên: Không có, ta rất chờ mong.
Lạc (đã chết lặng): Câu tiếp theo!
85. Khi đó biểu cảm của bên công là gì?
Thiên: Ta nghĩ là sẽ vô cùng kinh hỉ.
Lạc: Câu tiếp theo!
86. Bên công có từng có hành vi cường bạo chưa?
Thiên: Không có.
Lạc: Có!
Thiên: Ngươi chắc chắn?
Lạc: Ta.. ta.. ta chắc chắn!
Thiên (tự hỏi): Lúc nào vậy?
Lạc: Câu tiếp theo!!!
87. Lúc ấy phản ứng của bên thụ là gì?
Thiên (tiếp tục tự hỏi)
Lạc:...
Bạn Diệp: Câu tiếp theo!
88. Đối với ngài, "đối tượng để H" lý tưởng là?
Thiên: Hắn.
Lạc: Yểu điệu thục...
Thiên (mỉm cười nhìn bạn Diệp): Câu tiếp theo.
Bạn Diệp (lau mồ hôi): Được, câu tiếp theo.
Lạc: Ta còn chưa nói mà!
89. Người hiện tại có phù hợp với lý tưởng của ngài không?
Thiên (gật đầu): Câu tiếp theo.
Lạc: Để ta trả lời!!!
90. Khi H có từng dùng đạo cụ chưa?
Thiên: Cái gì mới được tính?
Bạn Diệp:...
91. Lần đầu của ngài xảy ra khi nào?
Thiên (cười): Không nhớ được.
Bạn Diệp (hoài nghi): Thật không? Nạp thiếp lúc nào?
Lạc: Đúng vậy, lúc nào?!
Thiên (liếc nhìn hắn): Ngươi ghen với nàng hay là ghen với ta?
Lạc (không nói gì)
92. Đối tượng khi đó có phải là người yêu hiện tại không?
Thiên: Thực đáng tiếc, không phải.
Lạc: Thực đáng tiếc, phải.
Bạn Diệp: … Câu tiếp theo.
93. Ngài thích nhất được hôn ở đâu?
Thiên: Môi hoặc mắt.
Lạc:... Môi...
94. Ngài thích nhất là hôn người kia ở đâu?
Thiên: Môi.
Lạc: Hình như chưa bao giờ hôn...
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, như vậy là không được.
95. Khi H, làm gì thì lấy lòng được người kia nhất?
Thiên: Làm gì cũng có thể lấy lòng hắn.
Lạc: Nói bậy!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ thì sao?
Lạc: Chỉ cần không phản kháng là hắn đã rất mừng.
Thiên (cười bất đắc dĩ)
96. Khi H ngài sẽ nghĩ gì?
Thiên: Không nghĩ gì, tận tâm lấy lòng hắn.
Lạc: Sớm hay muộn cũng có một ngày...
97. Một đêm H bao nhiêu lần?
Thiên: Rất tùy ý.
Bạn Diệp: Vậy sao? Có thể đến tận rạng sáng không?
Thiên: Cũng thường có những lúc như vậy.
98. Khi H, quần áo là do ngài tự cởi hay là người kia cởi giúp?
Thiên: Ta cởi.
Lạc: Hắn trói chặt ta, cho nên chắc chắn là hắn làm.
99. Đối với ngài, H là gì?
Thiên: Thân tâm giao hòa.
Lạc: Một phương thức duy trì tình cảm.
Bạn Diệp: Vậy mà ngươi còn phản kháng?
Lạc: Đương nhiên phải phản kháng. Không phản kháng thì vĩnh viễn không thể thành công, nếu phản kháng có lẽ còn có hi vọng.
Thiên (cười).
100: Mời ngài nói một câu với người yêu.
Thiên: Phản kháng cũng là một thứ tình thú.
Lạc: Hừ, sớm hay muộn ta cũng sẽ đảo lại!
Bạn Diệp: Sao nghe như thư tuyên chiến của hai người vậy?
Thiên: Kết thúc chưa? Chúng ta còn phải đi. Ngự thư phòng còn một đống chiết tử đây.
Lạc: Nên xong từ lâu rồi!
Bạn Diệp: Đi đi đi đi. Ngự thư phòng, Ngự thư phòng?...
Ngoại truyện: Lạc Ngũ kể tích cũ.
Giữa đêm, ánh trăng mờ nhạt soi qua song cửa sổ.
Trong điện chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, chiếu rọi bức bình phong thêu giang sơn ngàn dặm. Sau bình phong mờ mờ hiện lên tấm màn xanh đã vén lên, trên bức trướng, rồng cuộn khúc lộ ngũ kim trảo, hết sức sống động, vừa uy nghi vừa tôn quý.
Trong điện tĩnh lặng, tựa như không một tiếng động, xa xa truyền đến tiếng trống canh từ từ lan đi theo gió, rồi sự trầm lặng lại khôi phục.
Một thân hình cao lớn dừng chân trước cửa, một lát sau liền quay người lại.
Phía bắc điện ngoài kê một cái sập dài, trước sập là một chiếc án bằng mặc ngọc, trên án chất đầy tấu chương. Thuần Hi Đế Thiên Tốn mặc áo tím thường phục, nhíu mày quay lại sập ngồi xuống, tiếp tục phê chiết tử.
Gần đây phía đông bị hồng thủy tàn phá, tuy có Mẫn Diễn dẫn đệ tử đến khống chế tình cảnh, nhưng việc triệu tập lương thảo từ các nơi, chiêu mộ đại phu, điều khiển linh thú, thu gom thuốc men, rất nhiều việc đều phải tự thân vận động. Dù sao, nếu không có hoàng quyền dùng uy để áp, rất nhiều quan địa phương sẽ không đáng tin cậy. Hắn đăng cơ mới được mười năm, chưa thể trị vì theo lý tưởng, cũng chỉ có thể tự vất vả một chút.
Nhưng ngồi lâu ở Ngự thư phòng không khỏi thấy phiền muộn, hắn liền trở lại tẩm cung, nghĩ tới người nọ đang ngủ bên trong, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.
Chiết tử như vô cùng vô tận, sắc mực nhạt dần, hắn chấm bút vào mực đỏ định tiếp tục, thình lình, cuốn chiết tử trong tay đã biến mất.
Hắn buông bút, nâng lên chén trà không biết đã để bên từ khi nào lên, nhấp ngụm trà nóng.
Phía sau truyền đến tiếng giễu nhẹ: “Thứ tấu này mà ngươi cũng phải đích thân xem? Chỉ biết đùn đẩy tránh nhiệm, nói những lời dối trá vô nghĩa, đốt đi ít ra còn sưởi ấm được." Dứt lời, cuốn chiết tử kia đã xẹt qua không trung, lao vào chậu than phía xa xa. Ngọn lửa bốc lên, trong nháy mắt nó trở thành tro tàn.
"Nếu để ngươi phê thì chắc bị đốt mất một nửa." Thiên Tốn nhẹ nhàng bật cười.
"Đại gia không kiên nhẫn gì, không định ngồi giải đố với bọn này." Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, lật lật mấy cuốn chiết tử kia, "Hơn nữa trong những lúc như thế này, ta chỉ hận không thể giật hết mũ quan của bọn chúng, đỡ phải vướng víu."
"Mới mười năm mà thôi, có thể khiến không khí trong triều sáng sủa hẳn lên đã là không dễ rồi. Những thế lực ở các địa phương đều rắc rối khó gỡ, trong sớm chiều khó có thể thay đổi."
"Việc hồng thủy khẩn cấp, nhưng ngươi cũng không thể không ngủ nghỉ."
“Ngươi đừng lo lắng, qua một đợt này là tốt rồi."
"Nhẹ nhàng khuyên ngươi ngươi lại không chịu nghe, thật sự muốn ta điểm huyệt ngủ của ngươi sao?!"
Không chịu nổi uy hiếp, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ đành cam chịu, chỉ có thể để nguyên quần áo nằm xuống, trơ mắt nhìn hơn nửa số chiết tử phi vào chậu than.
Ném xong, Lạc Tự Tỉnh xoay người, thấy mắt hắn nửa khép nửa mở vẫn chưa ngủ, đang muốn nổi cáu, lại chợt nhớ tới một chuyện, không khỏi cười lên hắc hắc.
"Ta kể cho ngươi một câu chuyện trước khi ngủ, thế nào?"
Thiên Tốn nhướn mày một cái.
"Tứ ca từng nói, nghe kể chuyện trước khi ngủ sẽ dễ ngủ." Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho Thiên Tốn biết, đây là chiêu bài Tứ ca dạy hắn để dỗ muội muội.
"Được." Biết trong sự đắc ý dào dạt của người kia có giấu chút giảo hoạt, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ vẫn lựa chọn bình tĩnh làm người nghe.
"Nhắm mắt lại."
Thiên Tốn nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên.
"Xưa kia có một con sói, vì ăn dê chắc bụng nên khoác da dê, chui lẫn vào đàn dê. Khi đàn dê chưa kịp chuẩn bị, nó liền xé toang da, ăn sạch đàn dê."
Chỉ như vậy? Thiên Tốn không mở mắt, cũng không lên tiếng thúc giục, chỉ im lặng nghe. Tính nhẫn nại của hắn luôn không tồi.
"Xưa kia có một con dê, không cẩn thận lạc vào bầy sói. Để tự bảo vệ mình, nó khoác lên da sói, châm ngòi cho bầy sói đánh nhau với hổ, nhằm lúc lưỡng bại câu thương để thừa dịp cởi da đào tẩu."
Thiên Tốn vẫn luôn cười nhẹ, hỏi: "Hay là ngươi đang ám chỉ ai?"
Lạc Tự Tỉnh có vẻ đắc chí, trả lời: "Ngươi đoán xem là ai?"
"Chuyện lúc trước hỗn loạn, tạm thời không đoán ra."
"Vậy tiếp tục nghe đã. Xưa kia có một con sói, khoác da dê, ngồi trong bầy sói. Chờ đàn sói vì muốn ăn nó mà tranh đấu không ngớt, các bên đều thương vong rồi, nó xé bỏ da dê. Đám sói kinh ngạc, giận giữ muốn tấn công nó, lại thấy nó kéo bỏ lớp da sói. Vứt bỏ hai lớp da, nó chính là một con ác thú, há mồm liền nuốt trọn tất cả bọn sói!"
"Hết rồi?"
"Hết rồi."
Thiên Tốn mở mắt, cười ngồi dậy, vỗ vỗ bên cạnh.
Lạc Tự Tỉnh không nghi ngờ gì hắn, cười to ngồi xuống: "Ngươi nói xem ta ám chỉ ai?"
"Câu chuyện nghe không tồi." Thiên Tốn biết, đáp án cũng không quan trọng, "Đáng tiếc, ngươi đã quên mất đoạn kết."
"Cái gì?" Lạc Tự Tỉnh ngẩn ra, "Đoạn kết đó..."
Môi cùng môi chạm vào nhau, ngăn lại những lời còn dở. Nhâm nhi đủ hương vị rồi, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ nói nhỏ bên tai Hoàng hậu bệ hạ, có chút ý xấu, có chút tình ý, lại thêm men say man mác: "Con ác thú này vẫn cảm thấy trong bụng đói khát, chuyển mắt nhìn quanh, liền thấy cách đó không xa còn một con hổ thân hình cường tráng. Nó lao tới, một hơi nuốt trọn con hổ kia, hương vị... rất được..."
Đầu xuân đêm dài đằng đẵng, trong gió lạnh se se, Đế tẩm cung lại dạt dào sắc xuân.
*Thường phục: Trang phục cho những ngày thường triều / các mùng 5, 10, 20, 25
Ngoại truyện. Tuyển phi ký.
Tháng hai năm Thuần Hi thứ nhất, Lễ bộ tấu: "Trong cung trống vắng, xin tuyển tú bổ sung." Hậu phê: "Rất tốt." Đế duyệt: "Hậu không quen làm, các ngươi chủ trì." Lập tức từ khắp cả nước chọn ra mấy trăm người anh tuấn thanh tú, bổ sung vào hậu cung.
––––––––––––––––––––
Tháng ba mùa xuân, giữa tiết đào hạnh cùng bừng nở.
Một ngày nghỉ triều hiếm gặp, trong Nội thành lại chẳng hề có vẻ nhàn hạ, hơn một nghìn người hầu từ sáng sớm đã bắt đầu bận bịu không ngừng, so với bình thường còn căng thẳng hơn. Nguyên nhân không gì ngoài việc trong nửa năm nay Hoàng cung chỉ có hai vị chủ tử, hôm nay cuối cùng cũng sắp nghênh đón thêm mười mấy vị, thậm chí là trên trăm vị tuấn tú giai lệ, những cung điện trống không có lẽ chẳng mấy chốc sẽ khôi phục quang cảnh náo nhiệt ngày xưa.
Giờ thìn (7–9h sáng), cửa cung phía đông mở ra, mấy trăm xe ngựa trang sức hoa lệ từ từ đi vào. Những chiếc chuông bạc treo trước các xe nhẹ rung trong gió, tiếng thanh thanh từng chuỗi, tựa tấu nhạc hát ca, Hoàng cung hùng vĩ lấy màu đen làm chủ đạo chợt bớt hẳn cảm giác nghiêm túc trang trọng ngày thường, ẩn ẩn có nét kiều diễm.
Trong Đế tẩm cung, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ dựa vào sập mềm, hai mắt híp lại, cười nhìn Hoàng hậu bệ hạ múa trường thương trong đình ngoài.
Khi thì sắc bén, khi thì ngạo mạn, Hoàng hậu bệ hạ hiển nhiên là tuỳ hứng múa thương, thoạt nhìn lại có cái thú riêng.
Đột nhiên, hắn thu thế, nghiêng tai lắng nghe.
"Sao lại có tiếng chuông?"
Ánh mắt của Hoàng đế bệ hạ khẽ động: "Tiếng chuông? Truyền đến từ đâu?"
"Phía đông." Hoàng hậu bệ hạ nói.
Đế cung Chính ti cùng Hậu cung Chính ti vẫn đứng hầu hạ ở bên nay liếc nhau, hành lễ rồi cẩn thận bẩm lên: "Hồi bẩm Thánh thượng, bệ hạ, hôm nay là ngày tuyển phi đại hỉ."
Hoàng hậu bệ hạ giật mình, hai mắt mở lớn, cười ha hả: "Ta lại quên mất việc này! Đám lão nhân trong Lễ bộ đúng là nhanh tay nhanh chân!"
Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhếch môi: "Còn không phải sao." Mới có một tháng, số tranh vẽ hắn phải xem đã hơn nghìn. Nếu hắn không hé ra rằng quốc khố đang thiếu, không nên tổng tuyển cử, chỉ sợ Lễ bộ Thượng thư vẫn hận không thể đem cả nghìn người này nhét hết vào cung.
"Bao giờ bắt đầu?" Hoàng hậu bệ hạ ném bỏ trường thương, rạo rực hỏi.
"Định trước là giờ tỵ (9–11h)
"Không phải bọn họ đã đến rồi sao? Đâu thể để mỹ nhân đợi lâu, đi thôi!"
Nói rồi, hắn cất bước về hướng đông.
"Đây rốt cuộc là ai tuyển phi? Tự Tỉnh, sao ngươi còn hưng phấn hơn ta?" Hoàng đế bệ hạ thản nhiên nói.
Nhân vật sắp phi thân bay đi kia liền khựng lại, quay đầu, ngượng ngùng nói: "Đâu có..."
"Đồ ăn sáng còn chưa dùng, vội vàng làm gì." Hoàng đế bệ hạ không nhanh không chậm xuống khỏi sập, ra hiệu cho người hầu truyền lệnh, "Cho dù ngươi muốn thấy mỹ nhân, cũng không cần sốt ruột bỏ cả việc đó."
Trên mặt hắn rõ ràng là vui vẻ, biểu hiện ôn hoà, lại khiến Đế cung Chính tì cùng Hậu cung Chính ti không tự chủ được mà rét lạnh cả lưng.
Đương nhiên, Hoàng hậu bệ hạ vẫn chưa lĩnh hội đến những phức tạp rối rắm trong đó, cười đáp: "Nói phải lắm."
Theo đúng mùa, đồ ăn sáng trong ngày xuân dùng rất nhiều hoa. Như là cháo đạm hầm hoa mơ, mùi hương tứ phía; như bánh hạnh lê, dùng hoa hạnh và hoa lê cùng hấp, khiến cho mùi thơm thấm đẫm vào bánh, nếm rất có hương vị; còn có các loại đồ làm thành hình hoa đào, cảnh đẹp ý vui.
Đương nhiên, tuyệt đối không thể thiếu là Bách Hoa Tửu ủ đã lâu, thanh liệt động lòng người.
Thế là, trong lúc nếm rượu và bình luận, chẳng mấy chốc đã đến giờ tỵ.
Tới giữa giờ tỵ, Hoàng đế bệ hạ như mới nhớ ra chuyện tuyển phi, cười nhạt nói: "Hôm khác lại bảo bọn họ đưa đến ít Hoa Mai Nhưỡng để nếm thử. Hôm nay thì thôi. Tuyển phi xong là cung yến ở hành cung, cũng không còn thời gian tinh tế thưởng rượu."
Hoàng hậu bệ hạ gật đầu: "Cũng được."
Trong lời của hắn đã sớm không còn vẻ hưng phấn lúc nãy. Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng cong môi, quả nhiên là phong thần tuấn mỹ.
Hoàng hậu bệ hạ nhìn mà ngơ ngẩn, trầm mặc một hồi, bỗng thấp giọng hỏi: "Ngươi phấn khởi thật à?"
Lúc đó Hoàng đế bệ hạ đang bước lên kiệu, nghe vậy quay đầu: "Ngươi không phải cũng thấy trong cung trống vắng sao? Thêm vào những người này, nói chung cũng náo nhiệt hơn chút."
Chẳng biết tại sao, Hoàng hậu bệ hạ nhăn mày, cũng không nói gì nữa.
Hoàng đế bệ hạ ngồi ngay ngắn trên kiệu, mặt mày đều khó nén ý cười.
"Tự Tỉnh, đi thôi."
––––––––––––––––––––
Ngự giá ra khỏi Đế tẩm cung, xuyên qua Ngự hoa viên, tiến thẳng tới Phong Duyệt Cung nằm bên sông.
Bên đường đi lộng lẫy sắc màu, hoa rụng rực rỡ, tựa như hoa cỏ cũng hiểu nhân tâm, vì những phi tần sắp tiến cung mà tăng thêm xuân ý.
Hoa đào kiềo diễm, hoa hạnh thơm lừng, hoa lê thanh nhã, giống như những mỹ nhân phong tình mỗi người mỗi vẻ, đón gió phấp phới, hết sức lả lơi.
Trong kiệu, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ có tâm tình rất tốt, vén rèm ngắm sắc xuân, danh sách nắm trong tay hoàn toàn chưa mở ra. Hoàng hậu bệ hạ nhìn chằm chằm danh sách kia hồi lâu, tò mò khó nhịn: "Lần này có bao nhiêu người đến tuyển?"
Hoàng đế bệ hạ thu lại ánh mắt, liếc về phía danh sách rồi đưa nó cho hắn: "Xem liền biết."
Hoàng hậu bệ hạ lật giở sách, tâm tình nhanh chóng khá lên.
Hoàng đế bệ hạ nhếch môi, nheo mắt nhìn về phía những lầu gác đình các xa xa phía đông. Cung của Hạo quang chú trọng màu đen, cảm giác trang nghiêm, cho dù là Hậu tẩm cung cũng chỉ nạm ngọc thạch, về bề ngoài hoàn toàn không có vẻ lịch sự tao nhã tuyệt đẹp như ba nước khác. Nhưng Phong Duyệt Cung là một ngoại lệ. Trong truyện kể, "Phong Duyệt" vốn có tên "Phong Nguyệt", do một vị hoàng đế tổ tiên kiến tạo cho việc hưởng lạc, hết sức uyển chuyển, chung quy khiến cho trong cung thêm phần mềm mại.
Nhìn từ xa, toà cung tường trắng ngói vàng mờ mờ ảo ảo lấp lánh dưới ánh mặt trời, rừng đào rừng hạnh tô điểm phía trước đang nở rộ, như ráng mây đỏ ửng, đẹp không tả xiết.
Năm mươi công tử vừa độ tuổi trong các thế gia trong kinh, hai trăm thiếu niên anh tài tuyển từ các nơi; mười tiểu thư khuê các trong kinh, hai mươi giai nhân từ các giáo quán danh tiếng. Hai trăm tám mươi người tập trung tại tiền điện của Phong Duyệt Cung nơi Hạo Quang Đế Hậu tuyển phi, nghêng đón biến chuyển vận mệnh của chính mình.
Nhưng trong mắt vị chí tôn có thể dễ dàng thay đổi vận mệnh của những người này lại ẩn vẻ mệt mỏi cụt hứng.
"Ngươi định tuyển bao nhiêu người?" So với sự lãnh đạm của Hoàng đế bệ hạ, Hoàng hậu bệ hạ hai mắt toả sáng, rõ ràng đã một lần nữa đắm chìm trong vui sướng.
Hoàng đế bệ hạ liếc xéo hắn, nói: "Không nên quá nhiều. Quân bốn người, phu quân mười người, tần ba người là được."
"Mới mười bảy người." Hoàng hậu bệ hạ nhất thời có chút mất mát, điểm qua danh sách, nói: "Sao không phong phi?"
Hoàng đế bệ hạ cười nhẹ, tựa như lơ đãng mà nói: "Ta theo lệ thường, sủng hạnh rồi mới có thể phong phi."
Hoàng hậu bệ hạ ngẩn ra, trong mắt thoáng lộ ra muôn ngàn ý vị, một lát sau lại hồi phục vẻ phấn chấn bừng bừng: "Tần bốn người đi? Ngươi tuyển hai người, ta tuyển hai người."
Hoàng đế bệ hạ xưa nay sủng ái hắn phi thường, không có bất cứ dị nghị gì, gật đầu tán thưởng.
Không bao lâu sau, ngự giá liền đến tiền điện của Phong Duyệt Cung, trong tiếng người hầu hô vang, Đế Hậu thong thả đi vào điện.
"Thần thiếp yết kiến Thánh thượng, Hoàng hậu bệ hạ."
Ba mươi vị tuyệt sắc giai nhân quỳ trong điện, tóc đen bóng, dáng hành lễ uyển chuyển.
Đế Hậu an vị rồi, Hoàng đế bệ hạ mới nói: "Bình thân."
Giai nhân tao nhã đứng dậy, xấu hổ cúi đầu, không dám có chỗ nào thất lễ.
Hoàng hậu bệ hạ trong mắt sáng rỡ, thấp giọng nói: "Không ngẩng đầu lên làm sao nhìn rõ được."
Hoàng đế bệ hạ dở khóc dở cười, vừa định bảo tất cả mọi người ngẩng đầu lên, Hoàng hậu bệ hạ đã ra khẩu dụ: "Đều ngẩng đầu lên."
Trong phút chốc, sắc đẹp rạng rỡ, thiên tư quốc sắc, phảng phất như cảnh xuân đều tề tựu.
Hoặc ung dung hoa lệ như mẫu đơn, trong khí chất khuynh đảo thế gian hàm chứa sự mảnh mai; hoặc ngạo nghễ thanh nhã như mộc qua, phong thái độc đáo, khiến người ta phải chú ý; hoặc phóng đãng như đào xuân diễm tình, sóng mắt đưa đẩy, hờn dỗi khiến người ta si mê; hoặc thanh khiết tựa sen trắng, êm dịu như nước, khiến người ta không ngừng sinh ra hảo cảm; hoặc gầy yếu đáng thương như thuỳ dương, gò má vương hồng, xấu hổ làm tâm động.
Ba mươi vị mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, không hề kém cỏi.
Hoàng hậu bệ hạ như nhìn đến hoa mắt, nhất thời không nói gì.
Hoàng đế bệ hạ đón những ánh mắt ngượng ngùng hay đánh giá lộ liễu kia với sự bình tĩnh lạnh nhạt. Hắn vốn đã có dung mạo cực kỳ xuất chúng, dịu dàng hiền lành, tao nhã vô cùng, khiến cho bao lòng xuân tình nảy nở, kiều nhan đều ửng đỏ.
Hắn làm như không thấy những ánh mắt thiếu lễ nghi tràn đầy hâm mộ, quét mắt qua mọi người một cái rồi liếc về phía những ngọc bài trong tay.
Tuyển như thế nào, tuyển theo cách nào, là một môn học vấn.
Hắn chẳng những cần lo nghĩ về việc cân bằng các thế tộc, cũng cần lo cho sự cân đối cùng an bình trong cung sau này. Chỉ có điều–
Hoàng đế bệ hạ có phần bất đắc dĩ mà nhìn về phía Hoàng hậu bệ hạ. Chỉ mình hắn là ngoảnh trước ngó sau, người kia thì hoàn toàn làm theo ý thich, khó tránh khỏi sẽ có điều nằm ngoài dự kiến.
Cũng đành, theo ý hắn thôi. Ba năm một lần tuyển phi, hắn có đầy đủ thời gian và cơ hội chế hành.
––––––––––––––––––––
Đứng ở hàng đầu là ba vị khuê tú có gia cảnh cao quý nhất. Trải qua một năm thăng trầm rung chuyển, những hào môn cự tộc thanh danh hiển hách của Hạo Quang có mười đã hao hết ba, chỉ còn lại ba gia tộc quyền thế đại tướng – Tần thị có Tả tướng quân, Cao thị có Hữu tướng quân, Điền thị có Võ Hầu gia, cùng bốn nhà dòng dõi thư hương – Cao thị có Hộ bộ Thượng thư, Triệu thị có Hình bộ Thượng thư, Hứa thị có Binh bộ Thượng thư, và Trần thị có Thái bảo. Lần này tới tuyển phi chính là ba tiểu thư vừa tuổi của Triệu thị, Hứa thị, Trần thị. Xuất thân cao quý vừa đặt lên các nàng gánh nặng lớn, vừa ban cho các nàng cơ hội tốt nhất.
Ánh mắt của Hoàng đế bệ hạ cũng chỉ lưu luyến giữa ba người này, ý cười bên môi hơi sâu xuống, tuỳ tay chỉ một vị, hỏi: "Ngươi chính là nữ nhi của Triệu ái khanh?"
Nữ tử không đứng đầu về dung mạo, nhưng ôn hoà trầm tĩnh, nàng khom mình hành lễ, trả lời: "Vâng. Tần thiếp Triệu Vu Việt."
"Trẫm trước kia từng gặp ngươi trong cung yến." Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ càng thêm dịu dàng, tựa như đang chìm trong ký ức, khiến Hoàng hậu bệ hạ để ý trở lại, không nhịn được mà nhìn nhìn thiếu nữ kia vài lần.
"Triệu ái khanh dạy con rất khá."
"Được Thánh thượng tán thưởng, thần thiếp thẹn không dám nhận."
Hoàng đế bệ hạ đặt ngọc bài của nàng sang một bên, lại nhìn thiếu nữ rất ung dung hoa lệ bên cạnh nàng: "Ngươi là nữ nhi của Hứa gia?" Phò mã của Hinh Vân Công chúa là người Hứa gia, nề nếp nghiêm cẩn, luôn luôn khiến người ta yên tâm.
"Vâng. Thần thiếp Hứa Uý."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu cười nhạt, rút thẻ bài của nàng ra.
Hoàng hậu bệ hạ rõ ràng là cảm thấy kinh ngạc về hắn, dùng truyền âm nhập mật nói: "Ngươi hoá ra lại tuyển rất nhanh."
Hoàng đế bệ hạ chỉ cười không nói.
Tiếp theo, Hoàng hậu bệ hạ thoáng suy tư, tuyển một vị nữ tử họ Chu có dung mạo rất đẹp, trông thông minh lanh lợi, xuất thân từ giáo quán, lại chọn thêm một nữ tử con nhà Lý thị là tiểu thế tộc trong kinh, dáng người thướt tha, e lệ xiêu lòng người.
Hoàng đế bệ hạ vốn không ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với hắn, nay lại có chút bất ngờ. Hai vị đều xuất thân nghiêm chỉnh, một người khiêm nhường, một không bối cảnh, rất vừa để quản thúc. Có điều, hai người Chu thị cùng Lý thị này đúng là có vẻ ngoài hết sức xuất chúng, dáng vẻ cùng thân hình đều không thể xoi mói, rất hợp với sở thích người kia.
Việc tuyển chọn tạm thời ngừng lại, Hoàng đế bệ hạ lập tức hạ chỉ dụ phong nữ nhi của Triệu thị Triệu Vu Việt làm Chiêu Nghi, con thứ nhà Hứa thị Hứa Uý làm Chiêu Dung, Lý thị làm Sung Dung, Chu thị làm Sung Viện. Chín tần đứng hàng nhị phẩm, lấy Chiêu Nghi cầm đầu, theo thứ tự là Chiêu Nghi, Chiêu Dung, Chiêu Viện, Tu Nghi, Tu Dung, Tu Viện, Sung Nghi, Sung Dung, Sung Viện. Phong vị được sắp xếp hoàn toàn theo gia thế, rất công bằng, không hề để lộ ra Hoàng đế bệ hạ có thiên vị gì.
Chờ các vị nữ tử tạ ơn rời khỏi điện rồi, Hoàng hậu bệ hạ muốn nói lại thôi.
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày: "Sao vậy?"
"Ngươi đã quyết hết từ đầu rồi đúng không."
"Đương nhiên, tuyển phi không thể hoàn toàn dựa vào ý thích." Hoàng đế bệ hạ nhìn theo những bóng dáng thướt tha đã đi xa, "Muốn cho hạ thần yên tâm, tất nhiên phải chọn nữ nhi từ các gia tộc quyền thế. Trần thị đã có Phi và Lạc trong triều, tuy bọn họ là huyết mạch hoàng thất, nhưng dù sao cũng là họ Trần, vì vậy không thể để Trần thị lớn mạnh thêm, cũng không cần nắm giữ nữ nhi nhà đó."
Nghe vậy, Hoàng hậu bệ hạ nhăn mày: "Áp chế? Ta cho rằng Triệu thị cùng Hứa thị đối với ngươi vẫn trung thành tận tâm, hoàn toàn không cần như thế."
"Ta tất nhiên biết rất rõ. So với ngươi ta và Triệu thị, Hứa thị, cử chỉ chủ yếu sẽ khiến cho ngoại nhân an lòng hơn một chút."
Hai người còn đang nói chuyện, hai trăm năm mươi vị thiếu niên tuấn mỹ đã theo thứ tự đi vào, đứng đầy điện.
Hoàng hậu bệ hạ hiển nhiên là không có hứng thú với bọn họ, nghiêng người gọi Hậu cung Chính ti lại, bắt đầu phân phó việc yến tiệc tối nay. Hoàng đế bệ hạ cười lắc lắc đầu, quan sát một lượt.
Hai người đứng ở hàng đầu tất nhiên cũng xuất thân từ bảy đại thế tộc. Hoàng đế đã xem qua tranh vẽ của họ từ trước, giờ thấy người thật vẫn không nhịn được cười. Hai người này trông bộ dáng không quá mười lăm mười sáu tuổi, một người xương cốt gầy yếu, mặt mày có chút ngạo khí; một người tuấn tú rắn chắc, đôi mắt tròn to rất hồn nhiên. Hai người đứng cạnh nhau, sự tương phản cực lớn. Mà bọn họ đều là người nhà võ tướng.
Vì Hoàng hậu bệ hạ có vẻ mất kiên nhẫn, Hoàng đế bệ hạ cũng không hàn huyên nữa, phong thiếu niên gầy yếu mà ngạo khí làm Hồng Lăng Quân, thiếu niên tuấn tú hồn nhiên của Điền thị làm Nghênh Lẫm Quân, một vị đệ tử nhà hàn vi tới Thái học đọc sách tên Chương Hàng làm Hàng Sảnh Quân, một vị xuất thân tiểu thế tộc tên Dư Tư làm Tư Ngưng Quân. Lại chọn thêm mười người, xếp vào các vị trí phu quân.
Như vậy, chỉ qua nửa canh giờ, cuộc tuyển phi Hoàng hậu bệ hạ chờ mong đã lâu liền kết thúc.
––––––––––––––––––––
Sau khi bãi giá hồi cung, Hoàng đế bệ hạ vẫn bình tĩnh như thường, tựa như việc tuyển phi hoàn toàn không liên quan tới hắn. Bất luận là bốn vị tần khuynh quốc khuynh thành, hay là bốn quân, mười phu quân ngọc phụ lâm phong, cũng chỉ trong giây lát đã có thể quên.
Hoàng hậu bệ hạ lại mặt mày hớn hở, ý cười không giảm, không ngừng hỏi Hậu cung Chính ti việc chuẩn bị yến tiệc và ban thưởng.
"Các thứ phi tần cần dùng nhất định cũng nhiều hơn so với tứ quân và phu quân, không cần dè xẻn, thưởng mạnh vào!"
"Thưa bệ hạ, bốn vị nương nương chỉ là nhị phẩm, ban thưởng không thể vượt qua so với các vị quân có nhất phẩm."
"Cho dù là ta tư cấp cũng không được?"
"Việc này... Nếu bệ hạ quá coi trọng bốn vị nương nương, e rằng không biết phải nói thế nào với tứ quân."
"Yên tâm, bốn vị quân đều là nam tử, sẽ không quá so đo."
Hậu cung Chính ti cùng Đế cung Chính ti không còn nói gì để chống đỡ được, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ đang phê chiết tử.
Hoàng hậu bệ hạ cảm thấy gì đằng sau, quay đầu nhìn lại, liền thấy Hoàng đế bệ hạ hơi hé miệng, có chút bất đắc dĩ nói: "Cứ làm theo ý Hoàng hậu, coi như Hoàng hậu tư cấp. Còn về tứ quân, chọn thêm một số vật bọn họ có thể dùng, tính là trẫm cấp." Trầm ngâm một hồi, hắn lại nói: "Tự Tỉnh, ngươi ban cho những gì. Nhiều ít không quan trọng, chỉ cần không phạm vào quy định."
"Ta biết." Hoàng hậu bệ hạ đáp, "Lần trước không phải được cống một ít gấm hoa sao? Một năm cũng phải mười xấp, ngươi ta đều cảm thấy quá hoa lệ phiền phức, vừa dịp ban cho các nàng mỗi người hai xấp. Còn về bội sức, bên Thượng công cục chỉ tập trung nạm châu ngọc, đá quý lên các vật phẩm trang sức, còn đang lo không ai dùng đây. Trong khố cũng không thiếu sập ngọc, đỉnh quý, nhân sâm linh chi, đều cấp một ít."
Hoàng đế bệ hạ im lặng nghe, vẻ mặt bất động. Trái lại hai vị chính ti càng nghe mặt càng tái, mày nhíu chặt hơn. Tuy những vật đó không tính là phạm vào quy định, nhưng tứ tần chỉ ở hàng nhị phẩm, lại chưa thụ sủng hạnh, Hoàng hậu đã ban thưởng nhiều như vậy, có bao nhiêu ý không nằm trong lời, rõ ràng sẽ cho những kẻ có ý đồ cái cớ nói xằng bậy.
"Vậy cứ chiểu theo đó mà thưởng." Hoàng đế bệ hạ thản nhiên nói.
"Thánh thượng!" Hai vị chính ti lập tức quỳ rạp xuống đất.
Hoàng hậu bệ hạ thấy thế dĩ nhiên là không vui, phất tay áo đứng lên: "Nếu không phạm quy, có gì không được!"
Bút son trong tay Hoàng đế bệ hạ rơi mạnh xuống, lưu lại trên chiết tử một vết mực đỏ tươi: "Hoàng hậu nói phải. Nhưng trẫm cũng hiểu cho lòng trung thành của các ngươi. Theo đó, ban thưởng cho tứ quân không thể ít, ngoài bội sức, đỉnh, sập, dược vật, ngọc quý, chọn từ tư khố của trẫm thư pháp độc bản cho Hồng Lăng Quân, chọn vũ khí vừa tay cho Nghênh Lẫm Quân, văn phòng tứ bảo bằng mặc ngọc đế sen cho Hàng Sảnh Quân, ký truyện sơn thuỷ từ tiền triều cho Tư Ngưng Quân. Khi truyền chỉ dụ của trẫm, các ngươi biết nên nói thế nào."
Đế cung Chính ti giật mình, bừng hiểu ra, cúi người hành lễ: "Tuân chỉ."
Hai vị chính ti đều vội đi chọn đồ, truyền chỉ ban thưởng, nhanh chóng cáo lui.
Trong điện chỉ còn lại hai vị Đế Hậu, đều im lặng không nói gì.
Không bao lâu sau, Hoàng hậu bệ hạ ngồi có chút không yên, đi tới cạnh ngự án, vẻ mặt nghi hoặc: "Nội khố có vô số thứ quý giá, ngươi việc gì phải động đến tư khố. Đã đưa vào tư khố của ngươi, hẳn đều là những thứ ngươi yêu thích."
Hoàng đế bệ hạ tiếp tục phê chiết tử, cười nhẹ nói: "Chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ an tâm. Dù sao bọn họ cũng đứng hàng nhất phẩm, không thể đối xử ngang hàng với tứ tần."
""Không thể đối xử ngang hàng"?" Hoàng hậu bệ hạ hừ một tiếng, "Bốn người này đều được ngươi tuyển rất kỹ rồi! Hai người củaTần gia và Điền gia đều không vừa tuổi, cũng không nằm trong trực hệ, chỉ có thể tuyển từ các nhánh tộc. Ta không tin ngoài hai người đó Tần gia và Điền gia lại không có người khác."
Hoàng đế bệ hạ mở to mắt nhìn. "Ngươi đoán sai rồi. Ta mới chỉ thấy tranh của bọn họ thôi. Hẳn là nhờ Tần Miễn, Tần Phóng cùng Điền Sính chọn trước rất kỹ."
"Hàng Sảnh Quân và Tư Ngưng Quân thì sao"
"Hàng Sảnh Quân tuổi vừa nhược quan, nhập Thái học mới hai năm nhưng không chỉ có tài ngh
1. Xin hỏi tên của ngài?
Thiên (cười nhạt): Thiên, húy là Tốn.
Lạc (ngầm đắc ý): Ta? Lạc Ngũ Lạc Tự Tỉnh, giang hồ xưng là "Phong trung lãng tử Ngũ công tử"
Thiên (tiếp tục cười nhạt): Lãng tử?
Lạc (nhỏ giọng giải thích): Đại gia là lãng tử trong gió, không phải là lãng tử trong hoa (ăn chơi)... Mà vì sao ta phải giải thích... Lãng tử thì là lãng tử, ngươi làm gì được ta?
Thiên (chỉ cười không nói)
Bạn Diệp cùng Tiểu Ngũ không chịu nổi mà rùng mình một cái.
2. Tuổi là?
Thiên: hai mươi ba.
Lạc: hai mươi sáu (cau mày). Hồ ly, sao ta vẫn cảm thấy ngươi phải lớn tuổi hơn ta, ngươi phải là ba mươi ba!
Thiên (liếc nhìn hắn): vậy ba mươi ba đi.
(Bạn Diệp: Thiên Tốn, ngươi quá sủng hắn, rõ ràng là chính hắn trẻ con mà. Thiên Tốn: chỉ cần không phải là vấn đề nguyên tắc thì nhường hắn có làm sao? Bạn Diệp: thế cái gì mới là vấn đề nguyên tắc nữa? Ví dụ xem? Thiên Tốn cười khẽ, bạn Diệp lạnh run.)
3. Giới tính là?
Thiên (cười): Nam
Lạc: Một vị hảo hán!
4. Xin hỏi tính cách của ngài như thế nào?
Thiên: Ôn hòa.
Lạc (bất mãn): Hồ ly, như ngươi mà gọi là ôn hòa? Không cần cố lừa gạt người xem.
Bạn Diệp: Đúng vậy, ánh mắt mọi người đều sáng soi!
Thiên (nghiêng đầu mỉm cười): Ta không ôn hòa thì là gì?
Lạc: Giả dối, âm mưu quỷ kế đầy mình, rất nhỏ mọn!
Thiên (càng cười rất ấm áp): Vậy sao?
Bạn Diệp (lau mồ hôi): Ai, Tiểu Ngũ, ngươi vẫn chưa trả lời.
Lạc (lập tức mặt mày hớn hở): Phong lưu phóng khoáng, tự do bất kham, tấm lòng bao la, quan tâm tới tất cả mọi người – nói tóm lại hồ ly với ta rất tương phản.
Thiên, bạn Diệp:...
5. Tính cách của người còn lại thế nào?
Thiên (cười): Liều lĩnh, tùy tiện, không biết sợ gì, tất cả đều tốt.
Lạc (nhăn mày): Lúc khen cũng không biết khen! Quả nhiên mặt nào cũng xấu!
Bạn Diệp:... Chuyện này, bệ hạ...
Thiên (liếc qua): Đó cũng là một thứ tình thú.
Lạc (đỏ mặt): Tình thú cái gì! Bậy bạ!
6. Hai người gặp nhau lúc nào? Ở đâu?
Thiên: Trong lễ đại hôn, khi vén màn kiệu.
Lạc: Mà từ ánh mắt đầu tiên ta đã nhìn thấu được bản chất dối trá của hắn.
7. Ấn tượng đầu tiên về người còn lại?
Thiên (mỉm cười): Chỉ cảm thấy không hoàn toàn đúng với một công tử ăn chơi trong ấn tượng.
Lạc: Ngụy quân tử.
Bạn Diệp: Xem ra các ngươi là kiểu lâu ngày sinh tình.
Thiên (gật đầu): Phải.
8. Thích người kia ở điểm nào nhất?
Thiên (nghiêm chỉnh): Điểm nào cũng thích.
Lạc (lại đỏ mặt): Nói đến dễ nghe! Ta chỉ cảm thấy hắn đối với ta rất si tình! Ngoài ra gì cũng không có.
Thiên: Thật sao?
Lạc: Đương nhiên!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, nói dối thì ngươi sẽ vĩnh viễn bị đè.
Lạc (cuống lên): Ta vừa rồi quên mất, còn có vài điểm – hồ ly này trông không đến nỗi nào. Ừm, lúc lừa người... lại càng...
Bạn Diệp: Bệ hạ, xem ra sau này ngài phải chú ý tới nhan sắc của mình, ta hơi lo lắng đó, mỹ nhân đến tuổi xế chiều thì biết làm sao?
Thiên (như có điều suy tư): Đúng là như thế. Từ nay ta nên bảo vệ khuôn mặt này cho tốt.
Bạn Diệp, Lạc:...
9. Không thích người kia ở điểm nào nhất
Thiên: Thích hết, nhất là lúc không tự nhiên.
Lạc (gào lên): Hắn điểm nào cũng khiến ta ghét!
Thiên (cong môi): Ta không ngại ngươi càng ghét ta thêm một chút.
Lạc (đỏ mặt).
Bạn Diệp không còn gì để nói: Đây rõ ràng là lời không thật tâm, Tiểu Ngũ, ngươi không cần phải nói, chúng ta đều hiểu.
10. Ngài cảm thấy mình và người kia tính tình có gần nhau không?
Thiên: Gần nhau? Là tính tình có hợp hay không ư?
Lạc: Rất không hợp. Hoặc phải nói là hoàn toàn tương phản.
Thiên (rất bình tâm): Đúng là như thế, nên mới hấp dẫn lẫn nhau.
Bạn Diệp:...
11. Ngài gọi người kia như thế nào?
Thiên: Tự Tỉnh.
Lạc: Hồ ly.
12. Ngài hi vọng được người kia gọi như thế nào?
Thiên (nghĩ nghĩ): Chỉ cần hắn gọi tên ta vào một thời điểm thôi, ta sẽ rất vừa lòng.
Lạc (nhảy dựng lên): Ngươi câm miệng cho ta!!!
Bạn Diệp: ┐(┘_└)┌, Tiểu Ngũ, xin cảm thông sâu sắc.
13. Nếu dùng động vật để so sánh, ngài cảm thấy người kia là gì?
Thiên: Hổ.
Bạn Diệp: Hổ? Đúng là khá giống. Tự cho mình là siêu phàm, là mạnh mẽ, có lúc lại biếng nhác, còn tự do tự tại, Tiểu Ngũ thì sao?
Tiểu Ngũ: Hồ ly.
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi thật không có trí tưởng tượng.
Thiên (gật gật đầu): Ta rất mong sẽ có hình dung khác.
Tiểu Ngũ (cứng rắn): Không có.
14. Nếu muốn tặng lễ vật cho người kia, ngài sẽ tặng...
Thiên (cười khẽ): Ta biết hắn rất muốn thứ gì, nhưng ta sẽ không cho hắn.
Bạn Diệp:...
Thiên: Sau này lại bàn. Lễ vật lúc bình thường ư, tặng rượu hoặc tiền bạc cũng được.
Lạc: Hắn? Ta chưa từng cho gì!
Thiên (xen vào): Hắn chính là lễ vật tốt nhất.
Lạc (nghiến răng nghiến lợi): Không phải nói rồi sao! Ngươi câm miệng cho ta!!!
Bạn Diệp: Ta nghĩ tất cả mọi người đã hiểu rõ.
15. Vậy bản thân ngài thì muốn lễ vật gì?
Thiên (cười): Vừa nói rồi đó.
Lạc: Cút!!!
16. Đối với người kia có chỗ nào bất mãn không? Ví dụ như là trong chuyện thế nào?
Thiên: Ngoại trừ việc hắn hơi mơ mộng đến những nữ tử ở ngoài, những mặt khác đều cảm thấy không sao.
Lạc:... Cản trở sự tự do của ta!
17. Khuyết điểm của ngài là gì?
Thiên (rất quả quyết): Ta nghĩ là không có.
Lạc: Ta sao có điểm nào được?
Bạn Diệp: Thế này có tính là... không phải người một nhà thì không vào một cửa không?
18. Khuyết điểm của người kia là gì?
Thiên: Háo sắc.
Lạc (giận dữ): Ai háo sắc! Ta đây là phong lưu!!!
Thiên (bắt đắc dĩ): Được rồi, phong lưu.
Lạc (vừa lòng): Mọi người thấy đấy, thói xấu của hắn là rất trơ tráo!
Bạn Diệp:...
19. Người kia làm gì thì sẽ khiến ngài không vui?
Thiên (rất nghiêm túc): Vì mê sắc đẹp mà tiếp cận nữ nhân.
Lạc (nhỏ giọng): Chỉ là thưởng thức mà thôi! Cứ chuyện bé xé ra to!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi trả lời sao?
Lạc (hừ một tiếng): Những lúc nói hươu nói vượn như vừa rồi.
20. Ngài làm gì thì sẽ khiến người kia không vui?
Thiên (cười): Sao cứ lặp lại vậy?
Lạc: Mau đổi câu!
Bạn Diệp: Được, đừng nóng đừng nóng.
21. Quan hệ giữa hai người đã đạt đến mức độ nào rồi?
Lạc: Đã kết hôn.
Thiên: Kết hôn được ba năm.
22. Hai người hẹn nhau lần đầu tiên ở đâu?
Thiên, Lạc: Hẹn nhau?
Bạn Diệp: Tức là hai người một mình ở một nơi.
Lạc: Quán rượu?
23. Khi đó không khí giữa hai người như thế nào?
Thiên: Đấu võ mồm rất khoái trá.
Lạc: Rượu cũng không tệ lắm.
Bạn Diệp:...
24. Khi đó đã tiến triển đến đâu?
Thiên, Lạc:...
Bạn Diệp (đổ mồ hôi lạnh): Câu tiếp theo câu tiếp theo.
25. Thường hẹn nhau ở đâu?
Thiên: Nơi nào cũng đã đi qua.
Lạc: Những quán rượu lớn nhỏ trong Thương Dao không có nơi nào đại gia không quen.
Bạn Diệp: Các ngươi chỉ độc uống rượu thôi sao?
Lạc: Đương nhiên cũng ăn cơm.
Bạn Diệp:... Không làm gì khác để tiêu khiển sao?
Lạc (liếc xéo một cái): Không thể trả lời.
26. Ngài sẽ chuẩn bị gì cho sinh nhật của người kia?
Thiên: Rượu tốt nhất, những bằng hữu thân cận nhất, sau này tất nhiên sẽ có người nhà.
Bạn Diệp: Quà sinh nhật cho hắn ngươi cứ khoán đi thế sao?
Thiên: Quà mà không khiến hắn vui thì không có ý nghĩa.
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ thì sao?
Lạc (vắt hết óc): Trước đây... chưa bao giờ nghĩ đến việc này.
Trên đài dưới đài đều thổn thức.
Lạc (cuống lên): Từ nay về sau sẽ nghĩ...
Thiên (mỉm cười): Không sao, chúng ta còn rất nhiều thời gian.
27. Là ai ngỏ lời trước?
Thiên: Ta.
Lạc: Hắn.
28. Ngài thích người kia đến mức nào?
Thiên: Những gì có thể cho hắn ta đều sẽ cho hết.
Lạc (do dự hồi lâu vẫn không thể nói nên lời)
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi không cần phải nói, chúng ta đều hiểu.
Lạc (lật bàn bật lên): Các ngươi thì hiểu cái gì! Đừng có suy nghĩ lung tung!
Thiên (trấn an): Ngồi xuống đi, đừng tức giận hại thân. (Liếc mắt nhìn mọi người một cái, mọi người run).
Bạn Diệp: Thiên Tốn, ngươi không muốn nghe hắn nói sao?
Thiên (cười xán lạn): Hắn chỉ cần nói cho ta nghe là đủ, các ngươi không cần biết.
29. Vậy ngài yêu người kia không?
Thiên: Yêu.
Lạc (đỏ mặt, nghẹn họng không nói được)
Thiên (nhìn hắn một cái, cười khẽ)
Bạn Diệp:...
30. Người kia nói gì thì sẽ khiến ngài cảm thấy bế tắc?
Thiên: Buồn đến chết, muốn tìm việc vui.
Lạc: Thế là quá bình thường!
Thiên (gật đầu mỉm cười): Như ta sắp xếp thì hắn lại không hài lòng.
Lạc (hạ giọng): Ta tìm việc vui lại biến thành ngươi tìn việc vui! Ai hài lòng được!!!
Trên dài dưới đài hoàn toàn yên lặng.
31. Nếu thấy có mối nghi người kia thay lòng đổi dạ, ngài sẽ làm thế nào?
Thiên (nghiêm chỉnh): Ta đúng là rất lo về vấn đề đó.
Lạc: Cút!
Thiên: Nhưng bất luận thế nào, ta cũng sẽ không buông tay.
Lạc: Hắn không có khả năng thay lòng đổi dạ.
Bạn Diệp: Thật là tự tin đó.
Lạc (càng đầy vẻ đắc ý): Đó là đương nhiên. Bổn đại gia theo hắn đã là quá thiệt.
Thiên (bật cười): Ừ ừ.
Bạn Diệp:...
32. Có thể tha thứ khi người kia thay lòng đổi dạ không?
Thiên, Lạc:...
Thiên: Ta không tưởng tượng nổi mình nổi giận đến đánh mất lý trí thì sẽ thành thế nào.
Bạn Diệp: Sao ta nhớ ngươi từng nổi giận đó...
Thiên (đưa mắt liếc bạn Diệp một cái)
Bạn Diệp: Ha ha, không có gì, không có gì, xin mời nói tiếp.
Lạc (trảm đinh chiệt thiết): Nhất định phải trả thù hắn!
Bạn Diệp: Trả thù như thế nào?
Lạc (khốn khổ suy nghĩ, sau đó làm vẻ độc ác): Khiến hắn muốn sống không được muốn chết không xong!
Thiên (rất vui mừng), bạn Diệp không còn lời gì.
33. Nếu hẹn gặp mà người kia đến muộn một giờ thì sẽ làm gì?
Thiên: Chờ.
Lạc: Lên đường đi tìm. Hắn bình thường sẽ không đến muộn, có lẽ đã gặp việc gì.
Bạn Diệp: Câu trả lời lần này khiến ta hơi bất ngờ.
Lạc: Đều là vì hắn quá yếu.
Thiên (gật đầu): Ta cần hắn lúc nào cũng thiếp – thân – bảo –hộ.
Bạn Diệp:...
34. Ngài thích nơi nào trên cơ thể người kia nhất?
Thiên: Đều rất thích.
Lạc:... Mắt... Đôi mắt.
35. Nét mặt gợi cảm của người kia như thế nào?
Thiên: Không muốn nói.
Bạn Diệp: Bệ hạ, lúc trước ngài đã nói rất nhiều rồi.
Thiên: Một mình ta độc hưởng là đủ.
Lạc: Ngươi câm miệng cho ta!
Bạn Diệp: Ta nghĩ tất cả mọi người có thể tưởng tượng được.
36. Khi hai người ở cùng một chỗ, thời điểm nào sẽ khiến ngài cảm thấy tim đập nhanh?
Thiên: Khi hắn đỏ mặt.
Lạc:...
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, nương thật không ngờ ngươi lại thiếu thẳng thắn như thế.
Lạc: Khi hắn chăm chú nhìn ta.
(Người xem dưới đài rộ lên hoan hô)
Thiên (mỉm cười chăm chú nhìn hắn)
Lạc (mặt lại đỏ)
Bạn Diệp: Tự nhiên thấy nóng quá...
37. Ngài có nói dối người kia không? Ngài có giỏi về nói dối không?
Thiên: Nói dối với ý tốt thôi.
Lạc: Ai mà không có lúc nói dối chứ...
Bạn Diệp: Hai người các ngươi đều thường xuyên nói dối ư, vậy giỏi nói dối không?
Thiên: Ta hẳn là rất giỏi.
Lạc: Không bằng hắn.
Thiên: Ta thường xuyên lật tẩy hắn.
38. Lúc làm gì thì cảm thấy hạnh phúc nhất?
Thiên: Chỉ cần có hắn ở trong tầm nhìn của ta, làm gì cũng cảm thấy hạnh phúc.
Lạc:... Uống rượu, đánh bạc, chơi cờ.
Bạn Diệp: Tiểu ngũ, ngươi mà không thành thật thì sẽ bị đè cả đời.
Thiên (cười bổ sung): Cùng ta uống rượu, cùng ta đánh bạc, cùng ta chơi cờ.
Lạc: Câm miệng!
39. Có từng cãi nhau chưa?
Thiên: Hẳn là đã cãi nhau rất nhiều rồi.
Lạc: Vô số lần. Hôm nào cũng phải cãi nhau.
Thiên: Thực ra đó cũng là một thứ tình thú.
40. Vì chuyện gì mà cãi nhau?
Thiên: Một vài việc nhỏ mà thôi, không đáng nhắc tới.
Lạc: Việc liên quan tới tự do thân thể của ta mà ngươi cho rằng không đáng nhắc tới?
Thiên (trấn an): Ta không phải cũng không được tự do sao?
Lạc:...
41. Sau đó thì giảng hòa như thế nào?
Thiên: Cãi xong thì lại hòa thuận.
Lạc: Ta là người rộng lượng, sẽ không so đo nhiều.
Bạn Diệp:...
42. Sau khi chuyển thế có còn hi vọng thành đôi không?
Thiên: Dĩ nhiên là hi vọng. Ta mong ngàn kiếp vạn kiếp đều ở bên nhau.
Lạc: Kiếp sau nếu gặp hắn, ta nhất định phải nhanh chóng tránh xa.
Thiên (cười): Ngươi chạy không thoát.
Lạc:... Hừ...
43. Những lúc nào sẽ cảm thấy mình được yêu?
Thiên: Khi hắn ở bên cạnh ta.
Lạc: Không có lúc nào là không...
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, thật hiếm thấy ngươi thành thực được như thế.
44. Cách thể hiện tình yêu của ngài là gì?
Thiên: Sủng hắn, xích hắn lại bên người.
Lạc: Tạm thời theo ý hắn.
Bạn Diệp:...
45. Những lúc nào ngài sẽ cảm thấy "Không còn yêu ta nữa"?
Thiên: Những lúc hắn vui chơi đến quên cả trời đất.
Lạc: Cho nên đã bảo là ngươi nghĩ quá nhiều mà!
46. Ngài cảm thấy loài hoa nào xứng với người kia?
Thiên: Hoa dại khắp núi đồi.
Bạn Diệp: Tại sao?
Thiên: Tràn đầy sức sống.
Lạc: Đại gia sao lại là hoa dại! Mai, lan, chọn bừa một loại đều được!
Thiên: Chúng không xứng với ngươi.
Bạn Diệp:...
Lạc: Vậy tên này chính là mạn đà la!* Trông thì được nhưng thực ra có độc!
*Còn gọi là cà độc dược / dương kim hoa
47. Giữa hai người có nhiều chuyện giấu giếm nhau không?
Thiên: Hẳn là không có.
Lạc (có vẻ hoài nghi): Thật sự?
Thiên (cười rất lương thiện): Thật sự.
48. Ngài cảm thấy tự ti vào những lúc nào?
Thiên, Lạc: Câu tiếp theo.
49. Quan hệ giữa hai người đã công khai hay vẫn là bí mật?
Bạn Diệp: Là lỗi của ta, thôi, nghỉ ngơi chút đi. Câu tiếp theo.
50. Ngài cảm thấy tình yêu cùng người kia có thể duy trì vĩnh cửu không?
Thiên: Có thể.
Lạc: Đương nhiên.
51. Xin hỏi ngài là công hay là thụ?
Bạn Diệp: Cũng là hỏi – ai ở trên? Ai ở dưới?
Thiên: Ta ở trên, hắn ở dưới.
Lạc (cắn răng): Sớm hay muộn cũng có một ngày ta đảo lại!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ta ủng hộ ngươi!
Thiên (khẽ cười với ẩn ý sâu xa)
52. Tại sao lại quyết định như vậy?
Thiên: Quyết định bằng thực lực.
Lạc (nổi giận): Hắn chơi đểu!
Bạn Diệp (an ủi): Vậy ngươi lừa lại là được rồi.
Lạc (ủ rũ): Không lừa nổi hắn.
Thiên (cực kỳ sung sướng)
52. Ngài có vừa lòng với tình trạng hiện tại không?
Thiên: Rất vừa lòng.
Lạc (âm trầm): Rất bất mãn.
54. Nơi H lần đầu là ở đâu?
Thiên: Tẩm phòng trong Vương phủ.
Lạc: Hắn lợi dụng lúc ta đang yếu.
Bạn Diệp: Đúng vậy, Thiên Tốn, lúc ấy Tiểu Ngũ bị trọng thương, vậy mà ngươi còn hạ thủ được.
Thiên: Cơ hội trời ban, đương nhiên phải nắm chắc. Lúc ấy ta cũng không nghĩ nhiều lắm.
Bạn Diệp: Vậy sao? Cố ý để lại dấu vết trên người hắn, để cho tất cả mọi người đều thấy, không phải là ngươi đã tính toán hết từ trước ư?
Thiên (gật đầu): Đúng là không nghĩ tới, nhưng cuối cũng vẫn không khống chế được chính mình.
Lạc (đỏ mặt lật bàn): Hai người các ngươi đều câm miệng lại!
55. Cảm giác ngay lúc đó?
Thiên: Tâm nguyện được đền bù, hay lắm.
Lạc:...
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi không có cảm giác gì sao?
Lạc (giận): Không có!
Thiên (mỉm cười): Xem ra ta vẫn cần cố gắng.
Bạn Diệp:...
56. Dáng vẻ của người kia lúc đó?
Thiên: Hiếm khi thấy hắn có chút luống cuống như thế.
Lạc: Tưởng là ngươi thực sự tức giận, hơi bị dọa. Ai ngờ được–
Bạn Diệp: Đó là bản tính có ngày phải lộ ra.
57. Buổi sáng hôm sau câu đầu tiên ngài nói là gì?
Lạc: Lúc tỉnh không gặp hắn.
Thiên: Ta vào cung.
58. Mỗi tuần H bao nhiêu lần?
Thiên: Tuổi còn trẻ, dĩ nhiên là tùy tính thôi.
Bạn Diệp: Thế nào gọi là "tùy tính thôi"?
Thiên (cười nhạt): Không cố định.
Lạc:... Lúc nào thì đi được?
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, kiên nhẫn một chút, sắp xong rồi.
59. Ngài cảm thấy lý tưởng nhất là bao nhiêu lần một tuần?
Thiên: Như hiện nay là rất tốt rồi.
Lạc: Nếu ta có thể đảo lại, hừ hừ...
Thiên (có vẻ bất đắc dĩ)
Bạn Diệp: Xem ra hắn mang oán khí rất nặng. Bệ hạ phải cẩn thận.
Thiên: Ta rất chờ mong.
60. Vậy H như thế nào?
Thiên (suy tư): Không dễ miêu tả lắm.
Lạc (giận dữ trừng mắt): Không cần tả! Câu tiếp theo!
61. Chỗ nhạy cảm nhất của bản thân là gì?
Thiên: Thực ra ta còn không biết đâu.
Lạc:... Ta không ngại cho ngươi biết.
Thiên: Vậy sao? (bật cười)
Lạc (đỏ mặt): Đừng nghĩ lung tung! Đại gia muốn đảo lại!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi nói là phải làm đó!
62. Nơi nhạy cảm nhất của người kia?
Thiên (trở lại nụ cười cũ)
Lạc (cướp lời): Câu tiếp theo!
63. Dùng một câu để miêu tả người kia khi H?
Thiên: Không chỗ nào không hấp dẫn.
Lạc: Vô liêm sỉ! Cầm thú!
Bạn Diệp: Ách, Tiểu Ngũ, mọi người sẽ hiểu sai.
Thiên (cười khẽ): Cứ hiểu sai đi, ý hắn đúng là như thế đấy.
Lạc (lồng lên): Cút!
54. Thành thật mà nói, ngài thích H không?
Thiên: Vô cùng thích.
Lạc: Ta rất không thích tình hình hiện nay.
Bạn Diệp: Nói lời không thật tâm là không được, cả đời sẽ bị đè.
Lạc:...
65. Những nơi thường H nhất là gì?
Thiên: Ngự thư phòng, long sàng trong tẩm cung, sập lớn, bể tắm.
Lạc (hạ giọng): Cho nên mới nói hắn là cầm thú.
Bạn Diệp: Ngự thư phòng mà lại xếp hạng nhất ư?
Thiên: Việc rất bận, ta phải dành nhiều thời gian ở Ngự thư phòng.
Bạn Diệp: Nhưng xem ra ngươi không đàng hoàng làm việc.
Thiên (cười): Làm – nghỉ kết hợp.
Bạn Diệp:...
66. Ngài muốn thử H ở đâu?
Thiên (vuốt ve cằm, nghiêm túc suy nghĩ): Màn trời chiếu đất? Du thuyền?
Lạc, bạn Diệp:...
67. Thường tắm trước khi H hay sau khi H?
Thiên: Rất tùy ý. Hứng thú là quan trọng nhất, không để ý những cái khác.
Lạc (không nói gì)
68. Khi H có ước định gì không?
Thiên: Ước định? Hình như không có.
Lạc: Không có.
69. Ngài có từng phát sinh quan hệ với người khác chưa?
Thiên (lạnh nhạt): Có. Trước kia từng có thị thiếp.
Lạc (oán hận): Suýt chút nữa đã có.
Thiên (cười): Sau này sẽ không có.
70. Đối với những ý tưởng kiểu "Nếu không chiếm được tâm, ít nhất cũng phải chiếm được thân thể", thái độ của ngài là phản đối hay đồng ý?
Thiên: Phản đối. Có được tâm mới có thể thỏa mãn.
Bạn Diệp: Hai người các ngươi hình như cũng không phải là bắt đầu từ lưỡng tình tương duyệt mà.
Thiên: Không, lúc đó đã lưỡng tình tương duyệt, chỉ là hắn không thừa nhận mà thôi. Nếu không có lưỡng tình tương duyệt, hắn sớm hay muộn đã vớ đao chém ta.
Lạc: Ngươi nói thế lại nhắc ta nhớ.
Bạn Diệp: Bệ hạ, phải chút ý cho sự an toàn của bản thân.
Thiên (khẽ thở dài, sau đó lại mỉm cười): Nếu hắn muốn giết ta thì ta sao còn sống được đến ngày hôm nay? Cho nên đây cũng là một thứ tình thú.
Bạn Diệp:...
71. Nếu người kia bị côn đồ làm nhục, ngài sẽ làm thế nào?
Thiên: Với thân thủ của hắn thì tuyệt đối không có khả năng.
Bạn Diệp: Chẳng lẽ không có ai giống như ngươi...
Thiên (nghiêm mặt): Thế thì có khác gì hắn thay lòng đổi dạ?
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ thì sao?
Lạc: Hắn? Ta còn không đè nổi hắn thì ai làm được?
Bạn Diệp:...
72. Trước khi H ngài có cảm thấy ngại ngùng hay không? Hoặc là sau đó?
Thiên: Không.
Lạc:...
Thiên (dịu dàng cười): Ta yêu nhìn nhất là bộ dáng xấu hổ của hắn.
73. Nếu một người bạn tốt nói với ngài "Ta thực tịnh mịch, cho nên chỉ đêm nay, thỉnh..." để cầu H, ngài sẽ làm gì?
Thiên: Trong ấn tượng ta không có bạn bè nào như vậy.
Bạn Diệp: Tưởng tượng một chút.
Thiên: Ném đến Ứng Phường thôi.
Lạc: Nếu là nam tử, tất nhiên là không thể đồng ý; nếu là nữ tử–
Thiên (cười nhìn về phía hắn): Đương nhiên cũng không thể đồng ý.
Lạc: Ờm... Không đồng ý, an ủi, an ủi thôi.
74. Ngài có cảm thấy mình am hiểu H không?
Thiên: Hẳn là tương đối am hiểu.
Lạc (không nói gì)
75. Người kia thì sao?
Thiên: Tuy đã rất vừa lòng với tình trạng hiện nay, nhưng nếu hắn có thể chủ động hơn một chút...
Lạc: Câm mồm!
76. Khi H ngài hi vọng người kia nói gì nhất?
Thiên (suy tư)
Lạc (cướp lời): Nói bừa cái gì chả được! Câu tiếp theo!
Bạn Diệp: Ngươi rõ ràng là không muốn cho chúng ta biết gì cả…
Lạc (nghiến răng nghiến lợi): Câu tiếp theo, không chúng ta sẽ đi.
Bạn Diệp: Uy hiếp trắng trợn! Được rồi, câu tiếp theo.
77. Ngài thích biểu cảm nào của người kia khi H?
Thiên: Khi hai mắt mơ màng.
Lạc: Câu tiếp theo!
78. Ngài cảm thấy có thể H với người khác ngoài người yêu không?
Thiên: Đương nhiên là không thể.
Lạc: Không thể.
79. Ngài có hứng thú với SM không?
Bạn Diệp: Chính là những hoạt động trói buộc, quất roi các loại để tăng tình thú.
Thiên: Chậc chậc, ta chung quy sẽ trói chặt hắn.
Lạc:... Ta hiện tại rất muốn quất hắn.
Bạn Diệp:...
80. Nếu người kia bỗng nhiên không còn muốn ngài, ngài sẽ làm gì?
Thiên: Hắn cũng chưa bao giờ muốn.
Lạc: Tốt, tốt lắm, không thể tốt hơn.
81. Ngài có cái nhìn thế nào về việc hãm hiếp?
Thiên: Về tình huống giữa hai người chúng ta mà nói, hắn thường xuyên nói lời không thật tâm.
Lạc (dùng lời lẽ chính nghĩa): Đó là phạm pháp.
82. Khi H việc gì khiến ngài tương đối khổ?
Thiên: Không có.
Lạc: Từ đầu đến cuối đều rất khổ.
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, ngươi lại không nói thật.
Thiên (cười): Được rồi, câu tiếp theo đi.
Bạn Diệp: Bệ hạ, chẳng lẽ ngài không muốn biết là có bị thương thật hay không?
Thiên: Ta dĩ nhiên biết rõ nhất là hắn không đau.
Bạn Diệp:...
83. Trong những nơi đã từng H cho đến nay, nơi nào khiến ngài cảm thấy hưng phấn nhất, lo lắng nhất?
Thiên: Không có.
Bạn Diệp: Thật sự không có?
Thiên: Ở đâu không quan trọng, có người là đủ rồi.
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ thì sao?
Lạc: Chỉ cần hắn có mặt là ta rất lo.
84. Bên thụ đã từng chủ động hấp dẫn chưa?
Thiên: Không có, ta rất chờ mong.
Lạc (đã chết lặng): Câu tiếp theo!
85. Khi đó biểu cảm của bên công là gì?
Thiên: Ta nghĩ là sẽ vô cùng kinh hỉ.
Lạc: Câu tiếp theo!
86. Bên công có từng có hành vi cường bạo chưa?
Thiên: Không có.
Lạc: Có!
Thiên: Ngươi chắc chắn?
Lạc: Ta.. ta.. ta chắc chắn!
Thiên (tự hỏi): Lúc nào vậy?
Lạc: Câu tiếp theo!!!
87. Lúc ấy phản ứng của bên thụ là gì?
Thiên (tiếp tục tự hỏi)
Lạc:...
Bạn Diệp: Câu tiếp theo!
88. Đối với ngài, "đối tượng để H" lý tưởng là?
Thiên: Hắn.
Lạc: Yểu điệu thục...
Thiên (mỉm cười nhìn bạn Diệp): Câu tiếp theo.
Bạn Diệp (lau mồ hôi): Được, câu tiếp theo.
Lạc: Ta còn chưa nói mà!
89. Người hiện tại có phù hợp với lý tưởng của ngài không?
Thiên (gật đầu): Câu tiếp theo.
Lạc: Để ta trả lời!!!
90. Khi H có từng dùng đạo cụ chưa?
Thiên: Cái gì mới được tính?
Bạn Diệp:...
91. Lần đầu của ngài xảy ra khi nào?
Thiên (cười): Không nhớ được.
Bạn Diệp (hoài nghi): Thật không? Nạp thiếp lúc nào?
Lạc: Đúng vậy, lúc nào?!
Thiên (liếc nhìn hắn): Ngươi ghen với nàng hay là ghen với ta?
Lạc (không nói gì)
92. Đối tượng khi đó có phải là người yêu hiện tại không?
Thiên: Thực đáng tiếc, không phải.
Lạc: Thực đáng tiếc, phải.
Bạn Diệp: … Câu tiếp theo.
93. Ngài thích nhất được hôn ở đâu?
Thiên: Môi hoặc mắt.
Lạc:... Môi...
94. Ngài thích nhất là hôn người kia ở đâu?
Thiên: Môi.
Lạc: Hình như chưa bao giờ hôn...
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ, như vậy là không được.
95. Khi H, làm gì thì lấy lòng được người kia nhất?
Thiên: Làm gì cũng có thể lấy lòng hắn.
Lạc: Nói bậy!
Bạn Diệp: Tiểu Ngũ thì sao?
Lạc: Chỉ cần không phản kháng là hắn đã rất mừng.
Thiên (cười bất đắc dĩ)
96. Khi H ngài sẽ nghĩ gì?
Thiên: Không nghĩ gì, tận tâm lấy lòng hắn.
Lạc: Sớm hay muộn cũng có một ngày...
97. Một đêm H bao nhiêu lần?
Thiên: Rất tùy ý.
Bạn Diệp: Vậy sao? Có thể đến tận rạng sáng không?
Thiên: Cũng thường có những lúc như vậy.
98. Khi H, quần áo là do ngài tự cởi hay là người kia cởi giúp?
Thiên: Ta cởi.
Lạc: Hắn trói chặt ta, cho nên chắc chắn là hắn làm.
99. Đối với ngài, H là gì?
Thiên: Thân tâm giao hòa.
Lạc: Một phương thức duy trì tình cảm.
Bạn Diệp: Vậy mà ngươi còn phản kháng?
Lạc: Đương nhiên phải phản kháng. Không phản kháng thì vĩnh viễn không thể thành công, nếu phản kháng có lẽ còn có hi vọng.
Thiên (cười).
100: Mời ngài nói một câu với người yêu.
Thiên: Phản kháng cũng là một thứ tình thú.
Lạc: Hừ, sớm hay muộn ta cũng sẽ đảo lại!
Bạn Diệp: Sao nghe như thư tuyên chiến của hai người vậy?
Thiên: Kết thúc chưa? Chúng ta còn phải đi. Ngự thư phòng còn một đống chiết tử đây.
Lạc: Nên xong từ lâu rồi!
Bạn Diệp: Đi đi đi đi. Ngự thư phòng, Ngự thư phòng?...
Ngoại truyện: Lạc Ngũ kể tích cũ.
Giữa đêm, ánh trăng mờ nhạt soi qua song cửa sổ.
Trong điện chỉ còn một ngọn đèn nhỏ, chiếu rọi bức bình phong thêu giang sơn ngàn dặm. Sau bình phong mờ mờ hiện lên tấm màn xanh đã vén lên, trên bức trướng, rồng cuộn khúc lộ ngũ kim trảo, hết sức sống động, vừa uy nghi vừa tôn quý.
Trong điện tĩnh lặng, tựa như không một tiếng động, xa xa truyền đến tiếng trống canh từ từ lan đi theo gió, rồi sự trầm lặng lại khôi phục.
Một thân hình cao lớn dừng chân trước cửa, một lát sau liền quay người lại.
Phía bắc điện ngoài kê một cái sập dài, trước sập là một chiếc án bằng mặc ngọc, trên án chất đầy tấu chương. Thuần Hi Đế Thiên Tốn mặc áo tím thường phục, nhíu mày quay lại sập ngồi xuống, tiếp tục phê chiết tử.
Gần đây phía đông bị hồng thủy tàn phá, tuy có Mẫn Diễn dẫn đệ tử đến khống chế tình cảnh, nhưng việc triệu tập lương thảo từ các nơi, chiêu mộ đại phu, điều khiển linh thú, thu gom thuốc men, rất nhiều việc đều phải tự thân vận động. Dù sao, nếu không có hoàng quyền dùng uy để áp, rất nhiều quan địa phương sẽ không đáng tin cậy. Hắn đăng cơ mới được mười năm, chưa thể trị vì theo lý tưởng, cũng chỉ có thể tự vất vả một chút.
Nhưng ngồi lâu ở Ngự thư phòng không khỏi thấy phiền muộn, hắn liền trở lại tẩm cung, nghĩ tới người nọ đang ngủ bên trong, trong lòng cũng thoải mái hơn không ít.
Chiết tử như vô cùng vô tận, sắc mực nhạt dần, hắn chấm bút vào mực đỏ định tiếp tục, thình lình, cuốn chiết tử trong tay đã biến mất.
Hắn buông bút, nâng lên chén trà không biết đã để bên từ khi nào lên, nhấp ngụm trà nóng.
Phía sau truyền đến tiếng giễu nhẹ: “Thứ tấu này mà ngươi cũng phải đích thân xem? Chỉ biết đùn đẩy tránh nhiệm, nói những lời dối trá vô nghĩa, đốt đi ít ra còn sưởi ấm được." Dứt lời, cuốn chiết tử kia đã xẹt qua không trung, lao vào chậu than phía xa xa. Ngọn lửa bốc lên, trong nháy mắt nó trở thành tro tàn.
"Nếu để ngươi phê thì chắc bị đốt mất một nửa." Thiên Tốn nhẹ nhàng bật cười.
"Đại gia không kiên nhẫn gì, không định ngồi giải đố với bọn này." Lạc Tự Tỉnh hừ một tiếng, lật lật mấy cuốn chiết tử kia, "Hơn nữa trong những lúc như thế này, ta chỉ hận không thể giật hết mũ quan của bọn chúng, đỡ phải vướng víu."
"Mới mười năm mà thôi, có thể khiến không khí trong triều sáng sủa hẳn lên đã là không dễ rồi. Những thế lực ở các địa phương đều rắc rối khó gỡ, trong sớm chiều khó có thể thay đổi."
"Việc hồng thủy khẩn cấp, nhưng ngươi cũng không thể không ngủ nghỉ."
“Ngươi đừng lo lắng, qua một đợt này là tốt rồi."
"Nhẹ nhàng khuyên ngươi ngươi lại không chịu nghe, thật sự muốn ta điểm huyệt ngủ của ngươi sao?!"
Không chịu nổi uy hiếp, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ đành cam chịu, chỉ có thể để nguyên quần áo nằm xuống, trơ mắt nhìn hơn nửa số chiết tử phi vào chậu than.
Ném xong, Lạc Tự Tỉnh xoay người, thấy mắt hắn nửa khép nửa mở vẫn chưa ngủ, đang muốn nổi cáu, lại chợt nhớ tới một chuyện, không khỏi cười lên hắc hắc.
"Ta kể cho ngươi một câu chuyện trước khi ngủ, thế nào?"
Thiên Tốn nhướn mày một cái.
"Tứ ca từng nói, nghe kể chuyện trước khi ngủ sẽ dễ ngủ." Đương nhiên, hắn sẽ không nói cho Thiên Tốn biết, đây là chiêu bài Tứ ca dạy hắn để dỗ muội muội.
"Được." Biết trong sự đắc ý dào dạt của người kia có giấu chút giảo hoạt, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ vẫn lựa chọn bình tĩnh làm người nghe.
"Nhắm mắt lại."
Thiên Tốn nhắm mắt lại, khóe môi nhếch lên.
"Xưa kia có một con sói, vì ăn dê chắc bụng nên khoác da dê, chui lẫn vào đàn dê. Khi đàn dê chưa kịp chuẩn bị, nó liền xé toang da, ăn sạch đàn dê."
Chỉ như vậy? Thiên Tốn không mở mắt, cũng không lên tiếng thúc giục, chỉ im lặng nghe. Tính nhẫn nại của hắn luôn không tồi.
"Xưa kia có một con dê, không cẩn thận lạc vào bầy sói. Để tự bảo vệ mình, nó khoác lên da sói, châm ngòi cho bầy sói đánh nhau với hổ, nhằm lúc lưỡng bại câu thương để thừa dịp cởi da đào tẩu."
Thiên Tốn vẫn luôn cười nhẹ, hỏi: "Hay là ngươi đang ám chỉ ai?"
Lạc Tự Tỉnh có vẻ đắc chí, trả lời: "Ngươi đoán xem là ai?"
"Chuyện lúc trước hỗn loạn, tạm thời không đoán ra."
"Vậy tiếp tục nghe đã. Xưa kia có một con sói, khoác da dê, ngồi trong bầy sói. Chờ đàn sói vì muốn ăn nó mà tranh đấu không ngớt, các bên đều thương vong rồi, nó xé bỏ da dê. Đám sói kinh ngạc, giận giữ muốn tấn công nó, lại thấy nó kéo bỏ lớp da sói. Vứt bỏ hai lớp da, nó chính là một con ác thú, há mồm liền nuốt trọn tất cả bọn sói!"
"Hết rồi?"
"Hết rồi."
Thiên Tốn mở mắt, cười ngồi dậy, vỗ vỗ bên cạnh.
Lạc Tự Tỉnh không nghi ngờ gì hắn, cười to ngồi xuống: "Ngươi nói xem ta ám chỉ ai?"
"Câu chuyện nghe không tồi." Thiên Tốn biết, đáp án cũng không quan trọng, "Đáng tiếc, ngươi đã quên mất đoạn kết."
"Cái gì?" Lạc Tự Tỉnh ngẩn ra, "Đoạn kết đó..."
Môi cùng môi chạm vào nhau, ngăn lại những lời còn dở. Nhâm nhi đủ hương vị rồi, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ nói nhỏ bên tai Hoàng hậu bệ hạ, có chút ý xấu, có chút tình ý, lại thêm men say man mác: "Con ác thú này vẫn cảm thấy trong bụng đói khát, chuyển mắt nhìn quanh, liền thấy cách đó không xa còn một con hổ thân hình cường tráng. Nó lao tới, một hơi nuốt trọn con hổ kia, hương vị... rất được..."
Đầu xuân đêm dài đằng đẵng, trong gió lạnh se se, Đế tẩm cung lại dạt dào sắc xuân.
*Thường phục: Trang phục cho những ngày thường triều / các mùng 5, 10, 20, 25
Ngoại truyện. Tuyển phi ký.
Tháng hai năm Thuần Hi thứ nhất, Lễ bộ tấu: "Trong cung trống vắng, xin tuyển tú bổ sung." Hậu phê: "Rất tốt." Đế duyệt: "Hậu không quen làm, các ngươi chủ trì." Lập tức từ khắp cả nước chọn ra mấy trăm người anh tuấn thanh tú, bổ sung vào hậu cung.
––––––––––––––––––––
Tháng ba mùa xuân, giữa tiết đào hạnh cùng bừng nở.
Một ngày nghỉ triều hiếm gặp, trong Nội thành lại chẳng hề có vẻ nhàn hạ, hơn một nghìn người hầu từ sáng sớm đã bắt đầu bận bịu không ngừng, so với bình thường còn căng thẳng hơn. Nguyên nhân không gì ngoài việc trong nửa năm nay Hoàng cung chỉ có hai vị chủ tử, hôm nay cuối cùng cũng sắp nghênh đón thêm mười mấy vị, thậm chí là trên trăm vị tuấn tú giai lệ, những cung điện trống không có lẽ chẳng mấy chốc sẽ khôi phục quang cảnh náo nhiệt ngày xưa.
Giờ thìn (7–9h sáng), cửa cung phía đông mở ra, mấy trăm xe ngựa trang sức hoa lệ từ từ đi vào. Những chiếc chuông bạc treo trước các xe nhẹ rung trong gió, tiếng thanh thanh từng chuỗi, tựa tấu nhạc hát ca, Hoàng cung hùng vĩ lấy màu đen làm chủ đạo chợt bớt hẳn cảm giác nghiêm túc trang trọng ngày thường, ẩn ẩn có nét kiều diễm.
Trong Đế tẩm cung, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ dựa vào sập mềm, hai mắt híp lại, cười nhìn Hoàng hậu bệ hạ múa trường thương trong đình ngoài.
Khi thì sắc bén, khi thì ngạo mạn, Hoàng hậu bệ hạ hiển nhiên là tuỳ hứng múa thương, thoạt nhìn lại có cái thú riêng.
Đột nhiên, hắn thu thế, nghiêng tai lắng nghe.
"Sao lại có tiếng chuông?"
Ánh mắt của Hoàng đế bệ hạ khẽ động: "Tiếng chuông? Truyền đến từ đâu?"
"Phía đông." Hoàng hậu bệ hạ nói.
Đế cung Chính ti cùng Hậu cung Chính ti vẫn đứng hầu hạ ở bên nay liếc nhau, hành lễ rồi cẩn thận bẩm lên: "Hồi bẩm Thánh thượng, bệ hạ, hôm nay là ngày tuyển phi đại hỉ."
Hoàng hậu bệ hạ giật mình, hai mắt mở lớn, cười ha hả: "Ta lại quên mất việc này! Đám lão nhân trong Lễ bộ đúng là nhanh tay nhanh chân!"
Hoàng đế bệ hạ hơi hơi nhếch môi: "Còn không phải sao." Mới có một tháng, số tranh vẽ hắn phải xem đã hơn nghìn. Nếu hắn không hé ra rằng quốc khố đang thiếu, không nên tổng tuyển cử, chỉ sợ Lễ bộ Thượng thư vẫn hận không thể đem cả nghìn người này nhét hết vào cung.
"Bao giờ bắt đầu?" Hoàng hậu bệ hạ ném bỏ trường thương, rạo rực hỏi.
"Định trước là giờ tỵ (9–11h)
"Không phải bọn họ đã đến rồi sao? Đâu thể để mỹ nhân đợi lâu, đi thôi!"
Nói rồi, hắn cất bước về hướng đông.
"Đây rốt cuộc là ai tuyển phi? Tự Tỉnh, sao ngươi còn hưng phấn hơn ta?" Hoàng đế bệ hạ thản nhiên nói.
Nhân vật sắp phi thân bay đi kia liền khựng lại, quay đầu, ngượng ngùng nói: "Đâu có..."
"Đồ ăn sáng còn chưa dùng, vội vàng làm gì." Hoàng đế bệ hạ không nhanh không chậm xuống khỏi sập, ra hiệu cho người hầu truyền lệnh, "Cho dù ngươi muốn thấy mỹ nhân, cũng không cần sốt ruột bỏ cả việc đó."
Trên mặt hắn rõ ràng là vui vẻ, biểu hiện ôn hoà, lại khiến Đế cung Chính tì cùng Hậu cung Chính ti không tự chủ được mà rét lạnh cả lưng.
Đương nhiên, Hoàng hậu bệ hạ vẫn chưa lĩnh hội đến những phức tạp rối rắm trong đó, cười đáp: "Nói phải lắm."
Theo đúng mùa, đồ ăn sáng trong ngày xuân dùng rất nhiều hoa. Như là cháo đạm hầm hoa mơ, mùi hương tứ phía; như bánh hạnh lê, dùng hoa hạnh và hoa lê cùng hấp, khiến cho mùi thơm thấm đẫm vào bánh, nếm rất có hương vị; còn có các loại đồ làm thành hình hoa đào, cảnh đẹp ý vui.
Đương nhiên, tuyệt đối không thể thiếu là Bách Hoa Tửu ủ đã lâu, thanh liệt động lòng người.
Thế là, trong lúc nếm rượu và bình luận, chẳng mấy chốc đã đến giờ tỵ.
Tới giữa giờ tỵ, Hoàng đế bệ hạ như mới nhớ ra chuyện tuyển phi, cười nhạt nói: "Hôm khác lại bảo bọn họ đưa đến ít Hoa Mai Nhưỡng để nếm thử. Hôm nay thì thôi. Tuyển phi xong là cung yến ở hành cung, cũng không còn thời gian tinh tế thưởng rượu."
Hoàng hậu bệ hạ gật đầu: "Cũng được."
Trong lời của hắn đã sớm không còn vẻ hưng phấn lúc nãy. Hoàng đế bệ hạ nhẹ nhàng cong môi, quả nhiên là phong thần tuấn mỹ.
Hoàng hậu bệ hạ nhìn mà ngơ ngẩn, trầm mặc một hồi, bỗng thấp giọng hỏi: "Ngươi phấn khởi thật à?"
Lúc đó Hoàng đế bệ hạ đang bước lên kiệu, nghe vậy quay đầu: "Ngươi không phải cũng thấy trong cung trống vắng sao? Thêm vào những người này, nói chung cũng náo nhiệt hơn chút."
Chẳng biết tại sao, Hoàng hậu bệ hạ nhăn mày, cũng không nói gì nữa.
Hoàng đế bệ hạ ngồi ngay ngắn trên kiệu, mặt mày đều khó nén ý cười.
"Tự Tỉnh, đi thôi."
––––––––––––––––––––
Ngự giá ra khỏi Đế tẩm cung, xuyên qua Ngự hoa viên, tiến thẳng tới Phong Duyệt Cung nằm bên sông.
Bên đường đi lộng lẫy sắc màu, hoa rụng rực rỡ, tựa như hoa cỏ cũng hiểu nhân tâm, vì những phi tần sắp tiến cung mà tăng thêm xuân ý.
Hoa đào kiềo diễm, hoa hạnh thơm lừng, hoa lê thanh nhã, giống như những mỹ nhân phong tình mỗi người mỗi vẻ, đón gió phấp phới, hết sức lả lơi.
Trong kiệu, Thuần Hi Hoàng đế bệ hạ có tâm tình rất tốt, vén rèm ngắm sắc xuân, danh sách nắm trong tay hoàn toàn chưa mở ra. Hoàng hậu bệ hạ nhìn chằm chằm danh sách kia hồi lâu, tò mò khó nhịn: "Lần này có bao nhiêu người đến tuyển?"
Hoàng đế bệ hạ thu lại ánh mắt, liếc về phía danh sách rồi đưa nó cho hắn: "Xem liền biết."
Hoàng hậu bệ hạ lật giở sách, tâm tình nhanh chóng khá lên.
Hoàng đế bệ hạ nhếch môi, nheo mắt nhìn về phía những lầu gác đình các xa xa phía đông. Cung của Hạo quang chú trọng màu đen, cảm giác trang nghiêm, cho dù là Hậu tẩm cung cũng chỉ nạm ngọc thạch, về bề ngoài hoàn toàn không có vẻ lịch sự tao nhã tuyệt đẹp như ba nước khác. Nhưng Phong Duyệt Cung là một ngoại lệ. Trong truyện kể, "Phong Duyệt" vốn có tên "Phong Nguyệt", do một vị hoàng đế tổ tiên kiến tạo cho việc hưởng lạc, hết sức uyển chuyển, chung quy khiến cho trong cung thêm phần mềm mại.
Nhìn từ xa, toà cung tường trắng ngói vàng mờ mờ ảo ảo lấp lánh dưới ánh mặt trời, rừng đào rừng hạnh tô điểm phía trước đang nở rộ, như ráng mây đỏ ửng, đẹp không tả xiết.
Năm mươi công tử vừa độ tuổi trong các thế gia trong kinh, hai trăm thiếu niên anh tài tuyển từ các nơi; mười tiểu thư khuê các trong kinh, hai mươi giai nhân từ các giáo quán danh tiếng. Hai trăm tám mươi người tập trung tại tiền điện của Phong Duyệt Cung nơi Hạo Quang Đế Hậu tuyển phi, nghêng đón biến chuyển vận mệnh của chính mình.
Nhưng trong mắt vị chí tôn có thể dễ dàng thay đổi vận mệnh của những người này lại ẩn vẻ mệt mỏi cụt hứng.
"Ngươi định tuyển bao nhiêu người?" So với sự lãnh đạm của Hoàng đế bệ hạ, Hoàng hậu bệ hạ hai mắt toả sáng, rõ ràng đã một lần nữa đắm chìm trong vui sướng.
Hoàng đế bệ hạ liếc xéo hắn, nói: "Không nên quá nhiều. Quân bốn người, phu quân mười người, tần ba người là được."
"Mới mười bảy người." Hoàng hậu bệ hạ nhất thời có chút mất mát, điểm qua danh sách, nói: "Sao không phong phi?"
Hoàng đế bệ hạ cười nhẹ, tựa như lơ đãng mà nói: "Ta theo lệ thường, sủng hạnh rồi mới có thể phong phi."
Hoàng hậu bệ hạ ngẩn ra, trong mắt thoáng lộ ra muôn ngàn ý vị, một lát sau lại hồi phục vẻ phấn chấn bừng bừng: "Tần bốn người đi? Ngươi tuyển hai người, ta tuyển hai người."
Hoàng đế bệ hạ xưa nay sủng ái hắn phi thường, không có bất cứ dị nghị gì, gật đầu tán thưởng.
Không bao lâu sau, ngự giá liền đến tiền điện của Phong Duyệt Cung, trong tiếng người hầu hô vang, Đế Hậu thong thả đi vào điện.
"Thần thiếp yết kiến Thánh thượng, Hoàng hậu bệ hạ."
Ba mươi vị tuyệt sắc giai nhân quỳ trong điện, tóc đen bóng, dáng hành lễ uyển chuyển.
Đế Hậu an vị rồi, Hoàng đế bệ hạ mới nói: "Bình thân."
Giai nhân tao nhã đứng dậy, xấu hổ cúi đầu, không dám có chỗ nào thất lễ.
Hoàng hậu bệ hạ trong mắt sáng rỡ, thấp giọng nói: "Không ngẩng đầu lên làm sao nhìn rõ được."
Hoàng đế bệ hạ dở khóc dở cười, vừa định bảo tất cả mọi người ngẩng đầu lên, Hoàng hậu bệ hạ đã ra khẩu dụ: "Đều ngẩng đầu lên."
Trong phút chốc, sắc đẹp rạng rỡ, thiên tư quốc sắc, phảng phất như cảnh xuân đều tề tựu.
Hoặc ung dung hoa lệ như mẫu đơn, trong khí chất khuynh đảo thế gian hàm chứa sự mảnh mai; hoặc ngạo nghễ thanh nhã như mộc qua, phong thái độc đáo, khiến người ta phải chú ý; hoặc phóng đãng như đào xuân diễm tình, sóng mắt đưa đẩy, hờn dỗi khiến người ta si mê; hoặc thanh khiết tựa sen trắng, êm dịu như nước, khiến người ta không ngừng sinh ra hảo cảm; hoặc gầy yếu đáng thương như thuỳ dương, gò má vương hồng, xấu hổ làm tâm động.
Ba mươi vị mỹ nhân mỗi người mỗi vẻ, không hề kém cỏi.
Hoàng hậu bệ hạ như nhìn đến hoa mắt, nhất thời không nói gì.
Hoàng đế bệ hạ đón những ánh mắt ngượng ngùng hay đánh giá lộ liễu kia với sự bình tĩnh lạnh nhạt. Hắn vốn đã có dung mạo cực kỳ xuất chúng, dịu dàng hiền lành, tao nhã vô cùng, khiến cho bao lòng xuân tình nảy nở, kiều nhan đều ửng đỏ.
Hắn làm như không thấy những ánh mắt thiếu lễ nghi tràn đầy hâm mộ, quét mắt qua mọi người một cái rồi liếc về phía những ngọc bài trong tay.
Tuyển như thế nào, tuyển theo cách nào, là một môn học vấn.
Hắn chẳng những cần lo nghĩ về việc cân bằng các thế tộc, cũng cần lo cho sự cân đối cùng an bình trong cung sau này. Chỉ có điều–
Hoàng đế bệ hạ có phần bất đắc dĩ mà nhìn về phía Hoàng hậu bệ hạ. Chỉ mình hắn là ngoảnh trước ngó sau, người kia thì hoàn toàn làm theo ý thich, khó tránh khỏi sẽ có điều nằm ngoài dự kiến.
Cũng đành, theo ý hắn thôi. Ba năm một lần tuyển phi, hắn có đầy đủ thời gian và cơ hội chế hành.
––––––––––––––––––––
Đứng ở hàng đầu là ba vị khuê tú có gia cảnh cao quý nhất. Trải qua một năm thăng trầm rung chuyển, những hào môn cự tộc thanh danh hiển hách của Hạo Quang có mười đã hao hết ba, chỉ còn lại ba gia tộc quyền thế đại tướng – Tần thị có Tả tướng quân, Cao thị có Hữu tướng quân, Điền thị có Võ Hầu gia, cùng bốn nhà dòng dõi thư hương – Cao thị có Hộ bộ Thượng thư, Triệu thị có Hình bộ Thượng thư, Hứa thị có Binh bộ Thượng thư, và Trần thị có Thái bảo. Lần này tới tuyển phi chính là ba tiểu thư vừa tuổi của Triệu thị, Hứa thị, Trần thị. Xuất thân cao quý vừa đặt lên các nàng gánh nặng lớn, vừa ban cho các nàng cơ hội tốt nhất.
Ánh mắt của Hoàng đế bệ hạ cũng chỉ lưu luyến giữa ba người này, ý cười bên môi hơi sâu xuống, tuỳ tay chỉ một vị, hỏi: "Ngươi chính là nữ nhi của Triệu ái khanh?"
Nữ tử không đứng đầu về dung mạo, nhưng ôn hoà trầm tĩnh, nàng khom mình hành lễ, trả lời: "Vâng. Tần thiếp Triệu Vu Việt."
"Trẫm trước kia từng gặp ngươi trong cung yến." Giọng nói của Hoàng đế bệ hạ càng thêm dịu dàng, tựa như đang chìm trong ký ức, khiến Hoàng hậu bệ hạ để ý trở lại, không nhịn được mà nhìn nhìn thiếu nữ kia vài lần.
"Triệu ái khanh dạy con rất khá."
"Được Thánh thượng tán thưởng, thần thiếp thẹn không dám nhận."
Hoàng đế bệ hạ đặt ngọc bài của nàng sang một bên, lại nhìn thiếu nữ rất ung dung hoa lệ bên cạnh nàng: "Ngươi là nữ nhi của Hứa gia?" Phò mã của Hinh Vân Công chúa là người Hứa gia, nề nếp nghiêm cẩn, luôn luôn khiến người ta yên tâm.
"Vâng. Thần thiếp Hứa Uý."
Hoàng đế bệ hạ gật đầu cười nhạt, rút thẻ bài của nàng ra.
Hoàng hậu bệ hạ rõ ràng là cảm thấy kinh ngạc về hắn, dùng truyền âm nhập mật nói: "Ngươi hoá ra lại tuyển rất nhanh."
Hoàng đế bệ hạ chỉ cười không nói.
Tiếp theo, Hoàng hậu bệ hạ thoáng suy tư, tuyển một vị nữ tử họ Chu có dung mạo rất đẹp, trông thông minh lanh lợi, xuất thân từ giáo quán, lại chọn thêm một nữ tử con nhà Lý thị là tiểu thế tộc trong kinh, dáng người thướt tha, e lệ xiêu lòng người.
Hoàng đế bệ hạ vốn không ôm bất cứ kỳ vọng gì đối với hắn, nay lại có chút bất ngờ. Hai vị đều xuất thân nghiêm chỉnh, một người khiêm nhường, một không bối cảnh, rất vừa để quản thúc. Có điều, hai người Chu thị cùng Lý thị này đúng là có vẻ ngoài hết sức xuất chúng, dáng vẻ cùng thân hình đều không thể xoi mói, rất hợp với sở thích người kia.
Việc tuyển chọn tạm thời ngừng lại, Hoàng đế bệ hạ lập tức hạ chỉ dụ phong nữ nhi của Triệu thị Triệu Vu Việt làm Chiêu Nghi, con thứ nhà Hứa thị Hứa Uý làm Chiêu Dung, Lý thị làm Sung Dung, Chu thị làm Sung Viện. Chín tần đứng hàng nhị phẩm, lấy Chiêu Nghi cầm đầu, theo thứ tự là Chiêu Nghi, Chiêu Dung, Chiêu Viện, Tu Nghi, Tu Dung, Tu Viện, Sung Nghi, Sung Dung, Sung Viện. Phong vị được sắp xếp hoàn toàn theo gia thế, rất công bằng, không hề để lộ ra Hoàng đế bệ hạ có thiên vị gì.
Chờ các vị nữ tử tạ ơn rời khỏi điện rồi, Hoàng hậu bệ hạ muốn nói lại thôi.
Hoàng đế bệ hạ nhíu mày: "Sao vậy?"
"Ngươi đã quyết hết từ đầu rồi đúng không."
"Đương nhiên, tuyển phi không thể hoàn toàn dựa vào ý thích." Hoàng đế bệ hạ nhìn theo những bóng dáng thướt tha đã đi xa, "Muốn cho hạ thần yên tâm, tất nhiên phải chọn nữ nhi từ các gia tộc quyền thế. Trần thị đã có Phi và Lạc trong triều, tuy bọn họ là huyết mạch hoàng thất, nhưng dù sao cũng là họ Trần, vì vậy không thể để Trần thị lớn mạnh thêm, cũng không cần nắm giữ nữ nhi nhà đó."
Nghe vậy, Hoàng hậu bệ hạ nhăn mày: "Áp chế? Ta cho rằng Triệu thị cùng Hứa thị đối với ngươi vẫn trung thành tận tâm, hoàn toàn không cần như thế."
"Ta tất nhiên biết rất rõ. So với ngươi ta và Triệu thị, Hứa thị, cử chỉ chủ yếu sẽ khiến cho ngoại nhân an lòng hơn một chút."
Hai người còn đang nói chuyện, hai trăm năm mươi vị thiếu niên tuấn mỹ đã theo thứ tự đi vào, đứng đầy điện.
Hoàng hậu bệ hạ hiển nhiên là không có hứng thú với bọn họ, nghiêng người gọi Hậu cung Chính ti lại, bắt đầu phân phó việc yến tiệc tối nay. Hoàng đế bệ hạ cười lắc lắc đầu, quan sát một lượt.
Hai người đứng ở hàng đầu tất nhiên cũng xuất thân từ bảy đại thế tộc. Hoàng đế đã xem qua tranh vẽ của họ từ trước, giờ thấy người thật vẫn không nhịn được cười. Hai người này trông bộ dáng không quá mười lăm mười sáu tuổi, một người xương cốt gầy yếu, mặt mày có chút ngạo khí; một người tuấn tú rắn chắc, đôi mắt tròn to rất hồn nhiên. Hai người đứng cạnh nhau, sự tương phản cực lớn. Mà bọn họ đều là người nhà võ tướng.
Vì Hoàng hậu bệ hạ có vẻ mất kiên nhẫn, Hoàng đế bệ hạ cũng không hàn huyên nữa, phong thiếu niên gầy yếu mà ngạo khí làm Hồng Lăng Quân, thiếu niên tuấn tú hồn nhiên của Điền thị làm Nghênh Lẫm Quân, một vị đệ tử nhà hàn vi tới Thái học đọc sách tên Chương Hàng làm Hàng Sảnh Quân, một vị xuất thân tiểu thế tộc tên Dư Tư làm Tư Ngưng Quân. Lại chọn thêm mười người, xếp vào các vị trí phu quân.
Như vậy, chỉ qua nửa canh giờ, cuộc tuyển phi Hoàng hậu bệ hạ chờ mong đã lâu liền kết thúc.
––––––––––––––––––––
Sau khi bãi giá hồi cung, Hoàng đế bệ hạ vẫn bình tĩnh như thường, tựa như việc tuyển phi hoàn toàn không liên quan tới hắn. Bất luận là bốn vị tần khuynh quốc khuynh thành, hay là bốn quân, mười phu quân ngọc phụ lâm phong, cũng chỉ trong giây lát đã có thể quên.
Hoàng hậu bệ hạ lại mặt mày hớn hở, ý cười không giảm, không ngừng hỏi Hậu cung Chính ti việc chuẩn bị yến tiệc và ban thưởng.
"Các thứ phi tần cần dùng nhất định cũng nhiều hơn so với tứ quân và phu quân, không cần dè xẻn, thưởng mạnh vào!"
"Thưa bệ hạ, bốn vị nương nương chỉ là nhị phẩm, ban thưởng không thể vượt qua so với các vị quân có nhất phẩm."
"Cho dù là ta tư cấp cũng không được?"
"Việc này... Nếu bệ hạ quá coi trọng bốn vị nương nương, e rằng không biết phải nói thế nào với tứ quân."
"Yên tâm, bốn vị quân đều là nam tử, sẽ không quá so đo."
Hậu cung Chính ti cùng Đế cung Chính ti không còn nói gì để chống đỡ được, không hẹn mà cùng nhìn về phía Hoàng đế bệ hạ đang phê chiết tử.
Hoàng hậu bệ hạ cảm thấy gì đằng sau, quay đầu nhìn lại, liền thấy Hoàng đế bệ hạ hơi hé miệng, có chút bất đắc dĩ nói: "Cứ làm theo ý Hoàng hậu, coi như Hoàng hậu tư cấp. Còn về tứ quân, chọn thêm một số vật bọn họ có thể dùng, tính là trẫm cấp." Trầm ngâm một hồi, hắn lại nói: "Tự Tỉnh, ngươi ban cho những gì. Nhiều ít không quan trọng, chỉ cần không phạm vào quy định."
"Ta biết." Hoàng hậu bệ hạ đáp, "Lần trước không phải được cống một ít gấm hoa sao? Một năm cũng phải mười xấp, ngươi ta đều cảm thấy quá hoa lệ phiền phức, vừa dịp ban cho các nàng mỗi người hai xấp. Còn về bội sức, bên Thượng công cục chỉ tập trung nạm châu ngọc, đá quý lên các vật phẩm trang sức, còn đang lo không ai dùng đây. Trong khố cũng không thiếu sập ngọc, đỉnh quý, nhân sâm linh chi, đều cấp một ít."
Hoàng đế bệ hạ im lặng nghe, vẻ mặt bất động. Trái lại hai vị chính ti càng nghe mặt càng tái, mày nhíu chặt hơn. Tuy những vật đó không tính là phạm vào quy định, nhưng tứ tần chỉ ở hàng nhị phẩm, lại chưa thụ sủng hạnh, Hoàng hậu đã ban thưởng nhiều như vậy, có bao nhiêu ý không nằm trong lời, rõ ràng sẽ cho những kẻ có ý đồ cái cớ nói xằng bậy.
"Vậy cứ chiểu theo đó mà thưởng." Hoàng đế bệ hạ thản nhiên nói.
"Thánh thượng!" Hai vị chính ti lập tức quỳ rạp xuống đất.
Hoàng hậu bệ hạ thấy thế dĩ nhiên là không vui, phất tay áo đứng lên: "Nếu không phạm quy, có gì không được!"
Bút son trong tay Hoàng đế bệ hạ rơi mạnh xuống, lưu lại trên chiết tử một vết mực đỏ tươi: "Hoàng hậu nói phải. Nhưng trẫm cũng hiểu cho lòng trung thành của các ngươi. Theo đó, ban thưởng cho tứ quân không thể ít, ngoài bội sức, đỉnh, sập, dược vật, ngọc quý, chọn từ tư khố của trẫm thư pháp độc bản cho Hồng Lăng Quân, chọn vũ khí vừa tay cho Nghênh Lẫm Quân, văn phòng tứ bảo bằng mặc ngọc đế sen cho Hàng Sảnh Quân, ký truyện sơn thuỷ từ tiền triều cho Tư Ngưng Quân. Khi truyền chỉ dụ của trẫm, các ngươi biết nên nói thế nào."
Đế cung Chính ti giật mình, bừng hiểu ra, cúi người hành lễ: "Tuân chỉ."
Hai vị chính ti đều vội đi chọn đồ, truyền chỉ ban thưởng, nhanh chóng cáo lui.
Trong điện chỉ còn lại hai vị Đế Hậu, đều im lặng không nói gì.
Không bao lâu sau, Hoàng hậu bệ hạ ngồi có chút không yên, đi tới cạnh ngự án, vẻ mặt nghi hoặc: "Nội khố có vô số thứ quý giá, ngươi việc gì phải động đến tư khố. Đã đưa vào tư khố của ngươi, hẳn đều là những thứ ngươi yêu thích."
Hoàng đế bệ hạ tiếp tục phê chiết tử, cười nhẹ nói: "Chỉ có như vậy mới có thể khiến bọn họ an tâm. Dù sao bọn họ cũng đứng hàng nhất phẩm, không thể đối xử ngang hàng với tứ tần."
""Không thể đối xử ngang hàng"?" Hoàng hậu bệ hạ hừ một tiếng, "Bốn người này đều được ngươi tuyển rất kỹ rồi! Hai người củaTần gia và Điền gia đều không vừa tuổi, cũng không nằm trong trực hệ, chỉ có thể tuyển từ các nhánh tộc. Ta không tin ngoài hai người đó Tần gia và Điền gia lại không có người khác."
Hoàng đế bệ hạ mở to mắt nhìn. "Ngươi đoán sai rồi. Ta mới chỉ thấy tranh của bọn họ thôi. Hẳn là nhờ Tần Miễn, Tần Phóng cùng Điền Sính chọn trước rất kỹ."
"Hàng Sảnh Quân và Tư Ngưng Quân thì sao"
"Hàng Sảnh Quân tuổi vừa nhược quan, nhập Thái học mới hai năm nhưng không chỉ có tài ngh
Tác giả :
Diệp Phi Bạch