Tinh Vân Đồ Lục Truyện
Chương 17: Tuyết 0 tầm
Bản gốc có tên như vậy, mình cũng ko biết nghĩa là sao #.#
Cơ Trường Không cường thế vô biên, khống chế đường hoa văn, trấn áp hư không, một thân chiến lực của hắn ngay cả chân thân cự đầu cũng không nguyện đối kháng.
Hắn đặp chân vào hư không, xé mở một khe hở xông thẳng đến ba lão giả. Hắn tự tin với sức mình, có thể đối kháng với ba vị cường giả.
Giơ tay nhấc chân là có thể nghiền nát núi sông, ngón tay xé rách hư không, pháp lực phun ra cuồn cuộn, đại chiến với bốn vị cường giả quả thật làm chấn động bốn phía. tồn tại cùng loại với Luyện Ngục Không nếu ở chỗ này, thậm chí ngay cả dư âm còn lại cũng đối kháng không được.
Núi lớn nứt vỡ, đá lăn tán loạn khắp nơi, trời đất hỗn độn. Thậm chí có vài nơi đã có nham thạch phun trào dữ dội, thanh thế rất kinh người.
Thân ảnh của bốn người kia không thể nhìn thấy rõ, một bước của họ là mấy chục thước, thể hiện rõ thực lực của mình.
Lấy một địch ba nhưng cũng chiếm quyền chủ động. Pháp lực bản thân không thể so sánh cùng họ nhưng khả năng khống chế những đường hoa văn ở phía dưới thì đều làm cho ba vị cường giả thổ huyết liên tục.
Bây giờ Cơ Trường Không chỉ giống như khán giả, cứ từ từ thưởng thức. Nhưng đáng tiếc là hắn không hề cảm thấy hạnh phúc với thực lực bản thân thể hiện vì vốn dĩ cơ thể đã ko thuộc về hắn nữa rồi. Trong thức hải, thần hồn của hắn chỉ là một ngọn nến, còn của Thanh y Tiên tử lại như vầng trăng rằm.
Ko thể so sánh được, chênh lệch quá lớn!
Phá đồi chém núi, bốn người đại chiến quả thật là chấn động bốn phía. Ngàn dặm sơn mạch đều bị nổ tung, ko thể nhận biết được trước sau. Trong tầm mắt của mọi người chỉ còn có một mảnh núi non vạn dặm hoang tàn, bụi mù nổi lên khắp nơi.
Tốc độ của bọn họ thật sự là quá nhanh nên đa số tu giả đều ko thể nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, chỉ có thể nhận biết được những nơi họ đi qua thì núi nứt, đá vỡ và vô số Thi Vương kêu thảm thiết trước khi chết.
Phốc!
Cuối cùng bốn đạo quang ảnh cũng tách ra. Cơ Trường Không thì lông tóc không tổn hao gì mà ba vị cự đầu thì mỗi người đều phun một ngụm máu tươi.
Từ đầu đến cuối, ba vị cự đầu cũng không lộ ra thân ảnh nhưng giờ đã bị thương thì bọn họ ko thể ko hiện ra trong ko trung.
Trong ba người thì có một nữ tử, rất hiển nhiên, nàng ta là nữ tử trong nhuyễn kiệu, vị cường giả một phương, dung nhan xinh đẹp. Không biết rốt cuộc nàng ta đã trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng ngoại trừ một đầu tóc bạc thì trên mặt lại ko hề có nếp nhăn nào.
Còn hai lão giả thì nhìn đã nhận thấy hai lão ko được như vậy. Hai người đều tóc bạc da mồi, thân thể khô gầy và cũng ko hề cao lớn.
Điểm chung duy nhất của bọn họ là tức giận, khí tức áp bách như là sóng lớn sông lớn, như là biển gầm. Khí tức áp bách của họ làm cho người ta cảm thấy bản thân như chếc ghe độc mộc đang rơi vào sóng to gió lớn.
"Cường giả Yêu tộc, bổn tọa mặc kệ ngươi là ai, giờ chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Đồ vật ngươi đạt được, chúng ta có thể dùng thứ khác để trao đổi. Nếu như chấp mê bất ngộ thì bất kể ngươi là ai, đều ko tránh khỏi việc ba nhà cùng truy quét." Bất diệt hoàng, đại nhân vật, trầm giọng nói.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, sau đó một cái động thật lớn xuất hiện trong không trung. Cơ Trường Không thản nhiên bước vào trong đó.
Nhưng mà ngay khi nửa người vừa hắn tiến vào thì một đạo quang mang màu vàng chợt lóe lên. Sau đó miệng hắn liền phun ra máu, trước ngược đầy vết thương.
"Muốn đi, nói cho ngươi biết, Yêu tộc dám tới nơi này thì chắc chắn phải chết. Chúng ta đấu cùng người, kéo dài lâu như vậy cũng chỉ vì bố trí Tứ tượng phong thiên đại trận. Bây giờ, ngươi ko thể đi được nữa!" Đại nhân vật một phương trong chiến hạm đồng xanh lạnh lùng nói.
"Bổn cung muốn đi, các ngươi ngăn được sao?"
Đây là câu nói đầu tiên của Thanh y Tiên tử, thanh âm như không cốc u lan, làm cho người ta sảng khoái tinh thần.
"Rút cuộc thì ngươi là ai mà dám tự xưng như thế?" Ba đại nhân vật đều chấn kinh.
Bên trong Yêu tộc dám xưng Bổn cung quá ít. Nếu không phải là cự đầu một phương thì cũng là nhân vật có thân phận cao quý đến cực điểm. Mà nhân vật như vậy thì sao lại ko có hậu thủ trong tay. Ba người bọn họ tuy tự tin với đại trận này nhưng cũng chưa hẳn có thể ngăn cản tồn tại trước mắt.
Xoát!
Một đạo hư ảnh nhàn nhạt xuất hiện, Thanh y như tiên*, chân đạp đài sen, đỉnh đầu là nhật nguyệt.
*DG: ý nói nàng mặc áo xanh này như tiên. Ta ko biết phải thay đổi sao cho phải nên đành để vậy.
Mà ngay khi thân ảnh Thanh y xuất hiện thì đồng thời Cơ Trường Không cũng đã có thể nắm giữ quyền điều khiển thân thể của mình. Cảm giác lần nữa trở về với hắn.
Một lần nữa, kinh mạch lại được mở rộng, tiềm lực bạo tăng, lực lượng thân thể tăng vọt, đạt đến bảy vạn cân cự lực.
Có thể nói, Cơ Trường Không lại đạt được chỗ tốt. Tiềm lực gia tăng đến cực hạn đã giúp thân thể hắn được rèn luyện đến đỉnh phong.
"Ồ, có ý tứ, công chúa Yêu tộc lại có thể cùng với phàm nhân Nhân tộc hợp thể, thật sự là thiên cổ kỳ văn." Nhìn thấy Thanh y nữ tử, lập tức ba vị đại nhân vật đều nhận ra nhưng làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú là tại sao công chúa Yêu tộc sẽ hạ thủ lưu tình đối với một phàm nhân.
Nhân tộc và Yêu tộc, không đội trời chung, song phương đại chiến vô số năm, hai bên đã hơn cả "thù sâu như biển".
Hợp thể chia làm hai loại, một loại là nguyên thần nhập vào cơ thể, một loại là thân thể hợp nhất.
Hai loại này đều chỉ có cự đầu thi triển bí pháp khủng bố mới có thể được, có thể nói đáng sợ. Nhưng hai loại bí pháp này, bất kể loại nào đối với người hợp thể cũng đều tổn thương cực lớn. Trừ khi nguyện ý tự tổn tu vi để bảo toàn tính mạng bằng không thì việc vỡ nát đan điền cũng đã nhẹ lắm rồi.
Nhưng bây giờ Cơ Trường Không không bị hao tổn thậm chí còn chiếm được chỗ tốt. Tiềm lực của hắn được khai phát đã đến cực hạn. Điều này hiển nhiên là do công chúa Yêu tộc cố ý gây ra.
"Ngươi. . . Tự giải quyết cho tốt, nếu là có cơ hội thì hãy tới tìm ta. . . Được rồi. . .." Thanh y nữ tử nhìn Cơ Trường Không, ánh mắt phức tạp.
"Đa tạ!" Cơ Trường Không gật gật đầu. Giai nhân trước mắt làm cho hắn không biết đối mặt như thế nào.
Nhân tộc, Yêu tộc ko đội trời chung cũng ko ảnh hưởng gì đến Cơ Trường Không. Bởi vì trong tiểu thế giới, Yêu tộc ko được chào đón nhưng Thanh y Tiên tử một đường đi theo hắn đến tận bây giờ. Dù vậy thì nàng hoặc nhiều, hoặc ít lợi dụng hắn, cùng với những chuyện hiểu lầm lúc trước làm cho tâm tình hắn rất phức tạp, ko biết rốt cuộc là như thế nào.
"Ngươi cẩn thận. . . Ta tên Tuyết Thiên Tầm." Giọng nói Thanh y Tiên tử xa xôi truyền đến. Một đạo hào quang trong tay loé lên, rồi thân ảnh ảm đạm dần, cuối cùng biến mất.
"Tốt cho một công chúa Yêu tộc." Ba lão giả còn lại xanh mặt cười lạnh.
"Tiểu tử, bổn tọa mặc kệ ngươi và yêu nữ kia có quan hệ như thế nào, mau đem bảo vật giao hết ra đây, sau đó tự sát. Như thế bổn toạ sẽ bỏ qua chuyện cũ với thân tộc của ngươi. Nếu ko thì chỉ với việc ngươi và yêu nữ Yêu tộc cấu kết với nhau cũng đủ làm cho ngươi cùng với gia tộc ngươi tan thành mây khói." Nữ tử trong nhuyễn kiệu khẽ nói.
"Các vị tiền bối, tiểu tử thật sự không có dính liếu gì với Yêu tộc. Tiểu tử chỉ vô tình gặp mà thôi. Xin các vị minh giám." Tâm niệm Cơ Trường Không hơi đổi cung kính nói.
Thanh y Tiên tử rời đi, còn bản thân mình thì lại lần nửa trở thành nơi đầu sóng ngọn gió. Lúc trước, nếu giao bảo vật ra thì còn có đường sống nhưng bây giờ thì...
"Tiểu tử! Ngươi không có quyền lựa chọn khác. Một là giao bảo vật ra rồi tự xử, hai là bổn toạ giết ngươi rồi sau đó chính là tộc ngươi, ngươi lựa chọn đi." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh đang cười lạnh.
"Các vị tiền bối, ta. . ."
"Trả hay ko trả?" Không chờ Cơ Trường Không mở miệng, một tiếng quát chấn động tám hướng vang lên thật bá đạo.
Ngoại trừ hướng Bất diệt hoàng triều thì hai thế lực còn lại đều bày ra khí thế hùng hổ doạ người.
Mặc dù lúc này Cơ Trường Không có được chiến lực có thể so với Khai Mạch lục trọng thiên nhưng so với những đại nhân vật cao cao tại thượng này thì vẫn còn kém quá xa, căn bản hắn ko thể chống lại được. Thậm chí một người nào đó tuỳ ý đi ra cũng có thể nhẹ nhàng đưa tiễn hắn đi gặp tổ tiên.
Tuy rằng Tinh đồ khủng bố nhưng lại rất dễ làm người khác càng nhắm vào nó hơn. Hơn nữa Cơ Trường Không cũng không cho rằng chính mình có thể chống lạị mấy lão quái vật kia.
"Tên phàm nhân kia! Bổn tọa lặp lại lần nữa, mặc kệ ngươi với yêu nữ kia có quan hệ gì, mau giao bảo vật ra để tạ tội. Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ cho người nhà ngươi. Nếu ko thì hậu quả ngươi tự mình biết. Nhân tộc cũng sẽ không nương tay với Yêu tộc." Nữ tử trong nhuyễn kiệu lại lớn tiếng, lạnh giọng nói lần nữa, lộ ra vẻ vội vàng vô cùng.
Nhân-yêu bất lưỡng lập*, chinh chiến vô số năm, chỉ tiếc, Cơ Trường Không cũng không biết những thứ này.
*Bất lưỡng lập: ko thể đứng cùng nhau.
Coi như là biết rõ đi, vậy thì chuyện này với hắn có quan hệ gì chứ?
"Tiền bối nói như vậy không khỏi quá mức độc đoán rồi. Tiểu tử và yêu nữ kia thật sự không có liên can..."
"Đủ rồi, ngươi đã không muốn, bổn tọa sẽ tự mình ra tay." Tồn tại trong nhuyễn kiệu không kiên nhẫn nói, bày ra tư thái không cần nói nhiều, rất hùng hổ dọa người.
"Tốt, rất tốt! Những thế lực lớn các ngươi quả thật là vô sỉ. Nếu muốn cướp thì cứ nói thẳng, cần gì phải lấy cớ này nọ. Với một người bình thường như ta, các ngươi lại tính tính kế nhiều như vậy thì ko phải là vì lừa mình dối người sao?" Cơ Trường Không bị kích động đến độ lửa giận bốc lên.
"Ngươi dám." Nữ tử trong nhuyễn kiệu tức giận, cơn giận dữ chấn động bốn phía, một cỗ áp lực khổng lồ liền hạ xuống.
"Như thế nào? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, không thể nói được sao?" Toàn thân Cơ Trường Không 'khanh khách' rung động, nhưng lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ, không hề nhượng bộ chút nào. Hắn nhìn hằm hằm vố số cường giả trước mắt, bày ra dáng vẻ ko lùi, thà chết hy sinh, trong mắt hiện lên lửa giận phừng phừng.
Nếu như không nói lẽ phải được thì liều chết đánh cược một lần. Với lại Cơ Trường Không cũng không phải là không có cơ hội!
Nam nhi phải biết đấu tranh phản kháng, nam nhi phải có máu dũng cảm!
Cơ Trường Không cường thế vô biên, khống chế đường hoa văn, trấn áp hư không, một thân chiến lực của hắn ngay cả chân thân cự đầu cũng không nguyện đối kháng.
Hắn đặp chân vào hư không, xé mở một khe hở xông thẳng đến ba lão giả. Hắn tự tin với sức mình, có thể đối kháng với ba vị cường giả.
Giơ tay nhấc chân là có thể nghiền nát núi sông, ngón tay xé rách hư không, pháp lực phun ra cuồn cuộn, đại chiến với bốn vị cường giả quả thật làm chấn động bốn phía. tồn tại cùng loại với Luyện Ngục Không nếu ở chỗ này, thậm chí ngay cả dư âm còn lại cũng đối kháng không được.
Núi lớn nứt vỡ, đá lăn tán loạn khắp nơi, trời đất hỗn độn. Thậm chí có vài nơi đã có nham thạch phun trào dữ dội, thanh thế rất kinh người.
Thân ảnh của bốn người kia không thể nhìn thấy rõ, một bước của họ là mấy chục thước, thể hiện rõ thực lực của mình.
Lấy một địch ba nhưng cũng chiếm quyền chủ động. Pháp lực bản thân không thể so sánh cùng họ nhưng khả năng khống chế những đường hoa văn ở phía dưới thì đều làm cho ba vị cường giả thổ huyết liên tục.
Bây giờ Cơ Trường Không chỉ giống như khán giả, cứ từ từ thưởng thức. Nhưng đáng tiếc là hắn không hề cảm thấy hạnh phúc với thực lực bản thân thể hiện vì vốn dĩ cơ thể đã ko thuộc về hắn nữa rồi. Trong thức hải, thần hồn của hắn chỉ là một ngọn nến, còn của Thanh y Tiên tử lại như vầng trăng rằm.
Ko thể so sánh được, chênh lệch quá lớn!
Phá đồi chém núi, bốn người đại chiến quả thật là chấn động bốn phía. Ngàn dặm sơn mạch đều bị nổ tung, ko thể nhận biết được trước sau. Trong tầm mắt của mọi người chỉ còn có một mảnh núi non vạn dặm hoang tàn, bụi mù nổi lên khắp nơi.
Tốc độ của bọn họ thật sự là quá nhanh nên đa số tu giả đều ko thể nhìn thấy thân ảnh của bọn họ, chỉ có thể nhận biết được những nơi họ đi qua thì núi nứt, đá vỡ và vô số Thi Vương kêu thảm thiết trước khi chết.
Phốc!
Cuối cùng bốn đạo quang ảnh cũng tách ra. Cơ Trường Không thì lông tóc không tổn hao gì mà ba vị cự đầu thì mỗi người đều phun một ngụm máu tươi.
Từ đầu đến cuối, ba vị cự đầu cũng không lộ ra thân ảnh nhưng giờ đã bị thương thì bọn họ ko thể ko hiện ra trong ko trung.
Trong ba người thì có một nữ tử, rất hiển nhiên, nàng ta là nữ tử trong nhuyễn kiệu, vị cường giả một phương, dung nhan xinh đẹp. Không biết rốt cuộc nàng ta đã trải qua bao nhiêu năm tháng nhưng ngoại trừ một đầu tóc bạc thì trên mặt lại ko hề có nếp nhăn nào.
Còn hai lão giả thì nhìn đã nhận thấy hai lão ko được như vậy. Hai người đều tóc bạc da mồi, thân thể khô gầy và cũng ko hề cao lớn.
Điểm chung duy nhất của bọn họ là tức giận, khí tức áp bách như là sóng lớn sông lớn, như là biển gầm. Khí tức áp bách của họ làm cho người ta cảm thấy bản thân như chếc ghe độc mộc đang rơi vào sóng to gió lớn.
"Cường giả Yêu tộc, bổn tọa mặc kệ ngươi là ai, giờ chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ. Đồ vật ngươi đạt được, chúng ta có thể dùng thứ khác để trao đổi. Nếu như chấp mê bất ngộ thì bất kể ngươi là ai, đều ko tránh khỏi việc ba nhà cùng truy quét." Bất diệt hoàng, đại nhân vật, trầm giọng nói.
Oanh!
Một tiếng nổ thật lớn vang lên, sau đó một cái động thật lớn xuất hiện trong không trung. Cơ Trường Không thản nhiên bước vào trong đó.
Nhưng mà ngay khi nửa người vừa hắn tiến vào thì một đạo quang mang màu vàng chợt lóe lên. Sau đó miệng hắn liền phun ra máu, trước ngược đầy vết thương.
"Muốn đi, nói cho ngươi biết, Yêu tộc dám tới nơi này thì chắc chắn phải chết. Chúng ta đấu cùng người, kéo dài lâu như vậy cũng chỉ vì bố trí Tứ tượng phong thiên đại trận. Bây giờ, ngươi ko thể đi được nữa!" Đại nhân vật một phương trong chiến hạm đồng xanh lạnh lùng nói.
"Bổn cung muốn đi, các ngươi ngăn được sao?"
Đây là câu nói đầu tiên của Thanh y Tiên tử, thanh âm như không cốc u lan, làm cho người ta sảng khoái tinh thần.
"Rút cuộc thì ngươi là ai mà dám tự xưng như thế?" Ba đại nhân vật đều chấn kinh.
Bên trong Yêu tộc dám xưng Bổn cung quá ít. Nếu không phải là cự đầu một phương thì cũng là nhân vật có thân phận cao quý đến cực điểm. Mà nhân vật như vậy thì sao lại ko có hậu thủ trong tay. Ba người bọn họ tuy tự tin với đại trận này nhưng cũng chưa hẳn có thể ngăn cản tồn tại trước mắt.
Xoát!
Một đạo hư ảnh nhàn nhạt xuất hiện, Thanh y như tiên*, chân đạp đài sen, đỉnh đầu là nhật nguyệt.
*DG: ý nói nàng mặc áo xanh này như tiên. Ta ko biết phải thay đổi sao cho phải nên đành để vậy.
Mà ngay khi thân ảnh Thanh y xuất hiện thì đồng thời Cơ Trường Không cũng đã có thể nắm giữ quyền điều khiển thân thể của mình. Cảm giác lần nữa trở về với hắn.
Một lần nữa, kinh mạch lại được mở rộng, tiềm lực bạo tăng, lực lượng thân thể tăng vọt, đạt đến bảy vạn cân cự lực.
Có thể nói, Cơ Trường Không lại đạt được chỗ tốt. Tiềm lực gia tăng đến cực hạn đã giúp thân thể hắn được rèn luyện đến đỉnh phong.
"Ồ, có ý tứ, công chúa Yêu tộc lại có thể cùng với phàm nhân Nhân tộc hợp thể, thật sự là thiên cổ kỳ văn." Nhìn thấy Thanh y nữ tử, lập tức ba vị đại nhân vật đều nhận ra nhưng làm cho bọn họ cảm thấy hứng thú là tại sao công chúa Yêu tộc sẽ hạ thủ lưu tình đối với một phàm nhân.
Nhân tộc và Yêu tộc, không đội trời chung, song phương đại chiến vô số năm, hai bên đã hơn cả "thù sâu như biển".
Hợp thể chia làm hai loại, một loại là nguyên thần nhập vào cơ thể, một loại là thân thể hợp nhất.
Hai loại này đều chỉ có cự đầu thi triển bí pháp khủng bố mới có thể được, có thể nói đáng sợ. Nhưng hai loại bí pháp này, bất kể loại nào đối với người hợp thể cũng đều tổn thương cực lớn. Trừ khi nguyện ý tự tổn tu vi để bảo toàn tính mạng bằng không thì việc vỡ nát đan điền cũng đã nhẹ lắm rồi.
Nhưng bây giờ Cơ Trường Không không bị hao tổn thậm chí còn chiếm được chỗ tốt. Tiềm lực của hắn được khai phát đã đến cực hạn. Điều này hiển nhiên là do công chúa Yêu tộc cố ý gây ra.
"Ngươi. . . Tự giải quyết cho tốt, nếu là có cơ hội thì hãy tới tìm ta. . . Được rồi. . .." Thanh y nữ tử nhìn Cơ Trường Không, ánh mắt phức tạp.
"Đa tạ!" Cơ Trường Không gật gật đầu. Giai nhân trước mắt làm cho hắn không biết đối mặt như thế nào.
Nhân tộc, Yêu tộc ko đội trời chung cũng ko ảnh hưởng gì đến Cơ Trường Không. Bởi vì trong tiểu thế giới, Yêu tộc ko được chào đón nhưng Thanh y Tiên tử một đường đi theo hắn đến tận bây giờ. Dù vậy thì nàng hoặc nhiều, hoặc ít lợi dụng hắn, cùng với những chuyện hiểu lầm lúc trước làm cho tâm tình hắn rất phức tạp, ko biết rốt cuộc là như thế nào.
"Ngươi cẩn thận. . . Ta tên Tuyết Thiên Tầm." Giọng nói Thanh y Tiên tử xa xôi truyền đến. Một đạo hào quang trong tay loé lên, rồi thân ảnh ảm đạm dần, cuối cùng biến mất.
"Tốt cho một công chúa Yêu tộc." Ba lão giả còn lại xanh mặt cười lạnh.
"Tiểu tử, bổn tọa mặc kệ ngươi và yêu nữ kia có quan hệ như thế nào, mau đem bảo vật giao hết ra đây, sau đó tự sát. Như thế bổn toạ sẽ bỏ qua chuyện cũ với thân tộc của ngươi. Nếu ko thì chỉ với việc ngươi và yêu nữ Yêu tộc cấu kết với nhau cũng đủ làm cho ngươi cùng với gia tộc ngươi tan thành mây khói." Nữ tử trong nhuyễn kiệu khẽ nói.
"Các vị tiền bối, tiểu tử thật sự không có dính liếu gì với Yêu tộc. Tiểu tử chỉ vô tình gặp mà thôi. Xin các vị minh giám." Tâm niệm Cơ Trường Không hơi đổi cung kính nói.
Thanh y Tiên tử rời đi, còn bản thân mình thì lại lần nửa trở thành nơi đầu sóng ngọn gió. Lúc trước, nếu giao bảo vật ra thì còn có đường sống nhưng bây giờ thì...
"Tiểu tử! Ngươi không có quyền lựa chọn khác. Một là giao bảo vật ra rồi tự xử, hai là bổn toạ giết ngươi rồi sau đó chính là tộc ngươi, ngươi lựa chọn đi." Tồn tại trong chiến hạm đồng xanh đang cười lạnh.
"Các vị tiền bối, ta. . ."
"Trả hay ko trả?" Không chờ Cơ Trường Không mở miệng, một tiếng quát chấn động tám hướng vang lên thật bá đạo.
Ngoại trừ hướng Bất diệt hoàng triều thì hai thế lực còn lại đều bày ra khí thế hùng hổ doạ người.
Mặc dù lúc này Cơ Trường Không có được chiến lực có thể so với Khai Mạch lục trọng thiên nhưng so với những đại nhân vật cao cao tại thượng này thì vẫn còn kém quá xa, căn bản hắn ko thể chống lại được. Thậm chí một người nào đó tuỳ ý đi ra cũng có thể nhẹ nhàng đưa tiễn hắn đi gặp tổ tiên.
Tuy rằng Tinh đồ khủng bố nhưng lại rất dễ làm người khác càng nhắm vào nó hơn. Hơn nữa Cơ Trường Không cũng không cho rằng chính mình có thể chống lạị mấy lão quái vật kia.
"Tên phàm nhân kia! Bổn tọa lặp lại lần nữa, mặc kệ ngươi với yêu nữ kia có quan hệ gì, mau giao bảo vật ra để tạ tội. Chúng ta sẽ bỏ qua chuyện cũ cho người nhà ngươi. Nếu ko thì hậu quả ngươi tự mình biết. Nhân tộc cũng sẽ không nương tay với Yêu tộc." Nữ tử trong nhuyễn kiệu lại lớn tiếng, lạnh giọng nói lần nữa, lộ ra vẻ vội vàng vô cùng.
Nhân-yêu bất lưỡng lập*, chinh chiến vô số năm, chỉ tiếc, Cơ Trường Không cũng không biết những thứ này.
*Bất lưỡng lập: ko thể đứng cùng nhau.
Coi như là biết rõ đi, vậy thì chuyện này với hắn có quan hệ gì chứ?
"Tiền bối nói như vậy không khỏi quá mức độc đoán rồi. Tiểu tử và yêu nữ kia thật sự không có liên can..."
"Đủ rồi, ngươi đã không muốn, bổn tọa sẽ tự mình ra tay." Tồn tại trong nhuyễn kiệu không kiên nhẫn nói, bày ra tư thái không cần nói nhiều, rất hùng hổ dọa người.
"Tốt, rất tốt! Những thế lực lớn các ngươi quả thật là vô sỉ. Nếu muốn cướp thì cứ nói thẳng, cần gì phải lấy cớ này nọ. Với một người bình thường như ta, các ngươi lại tính tính kế nhiều như vậy thì ko phải là vì lừa mình dối người sao?" Cơ Trường Không bị kích động đến độ lửa giận bốc lên.
"Ngươi dám." Nữ tử trong nhuyễn kiệu tức giận, cơn giận dữ chấn động bốn phía, một cỗ áp lực khổng lồ liền hạ xuống.
"Như thế nào? Làm kỹ nữ còn muốn lập đền thờ, không thể nói được sao?" Toàn thân Cơ Trường Không 'khanh khách' rung động, nhưng lưng hắn vẫn thẳng tắp như cũ, không hề nhượng bộ chút nào. Hắn nhìn hằm hằm vố số cường giả trước mắt, bày ra dáng vẻ ko lùi, thà chết hy sinh, trong mắt hiện lên lửa giận phừng phừng.
Nếu như không nói lẽ phải được thì liều chết đánh cược một lần. Với lại Cơ Trường Không cũng không phải là không có cơ hội!
Nam nhi phải biết đấu tranh phản kháng, nam nhi phải có máu dũng cảm!
Tác giả :
Đông Lâm Cửu Châu