Tinh Vân Đồ Lục Truyện

Chương 116: Quái vật

Dịch: KìNgộ

Chỉ trong khoảng thời gian nửa nén hương mà từ cảnh giới tầng chín Đạp Hư tiến thẳng lên tầng chín Triêu Nguyên. Nếu không tận mắt nhìn thấy thì Cơ Trường Không cho rằng chuyện này đúng là buồn cười.

Trên con đường tu hành, để bước thêm một bước cần một sự nổ lực rất lớn, phải rèn thân tu thể, khai mạch luyện khí, bước vào Thiên Môn chính là tiếp dẫn trời đất, vào Đạp Hư chính là diễn sinh ra thần thức, còn bước vào Triêu Nguyên chính là tu luyện lục phủ ngũ tạng, đến Thông Huyền tức là mở ra cánh cửa mới gọi là chúng huyền chi môn. Mỗi bước đều vô cùng khó khăn!

Dù có là thiên tài thì bắt đầu có thể yếu rồi sau này một bước đột phá đường dài nhưng đó chỉ là ba cảnh giới đều, còn với những cảnh giới sau thì chuyện một lần bước một khoảng lớn là chuyện khó có thể xảy ra. Mà người làm được chuyện khó có thể xảy ra này thì đúng là một việc làm giang hồ kinh sợ.

Ở xa xưa có Yêu tộc gọi là cổ yêu, với bọn họ, các cảnh giới chỉ có bảy cái, không giống như nhân loại có chín cái. Ba cảnh giới đầu của họ tự có, tất là tự tu hành, khi còn là một thai nhi, quá trình này gọi là Trúc Cơ!

Sau cảnh giới Đạp Hư thì khoảng cách giữa các cảnh giới phải nói là rất lớn, giống như nằm mơ vậy! Cái gọi là lầu cao vạn trường cũng từ đất bằng mọc lên, nghìn kiến tha lâu cũng đầu tổ, lâu các xây trên các cũng chỉ là giấc mộng Hoàn Lương mà thôi. Đây chính là cái đạo lý tất yếu trong tu hành, một vài chuyện sẽ không thể nào xảy ra được. Nhưng chuyện trước mắt đúng là đã phá vỡ hiểu biết của Cơ Trường Không.

Cảnh giới Triêu Nguyên còn gọi là Ngũ Khí Triều Nguyên, có ngũ tạng là tâm cam tỳ phế thận đối ứng với ngũ hành kim mộc thủy hỏa thổ, mà ngũ tạng lại là nơi yếu nhất của tu giả, thân thể mạnh mẽ như Cơ Trường Không cũng không ngoại lệ. Mà cái cảnh giới này chính là rèn luyện lục phủ ngũ tạng, để cho chúng cường càng hơn mạnh mẽ hơn như các nơi khác trên thân thể. Quá trình này không có đường tắt, chỉ từng bước đi lên, nếu không thì một khi tổn thương đến ngũ tạng sẽ hối hận không kịp.

Theo lí mà nói thì Đại thủ lĩnh nên chết mới phải, vì lão thăng cấp quá nhân đi, chuyện này sẽ ảnh hưởng đến ngũ tạng nhưng chẳng những lão không chết mà lại ngược lại, bày ra cái vẻ mặt đang hưởng thụ.

"Huyết mạch, tất cả đều là vì huyết mạch!" Cơ Trường Không cảm thán, mặc kệ hắn có thừa nhận hay không, sự thật vẫn vậy, chuyện này làm trong tâm hắn có chút ghen ghét.

Đây chỉ là người có một tia huyết mạch chân chính của tổ tiên, hơn nữa tổ tiên này cũng chỉ là một Vương Giả, nếu người đó là Tôn Tổ hay thậm chí là Thánh Nhân thì sẽ như thế nào? Quả thật là không tưởng tượng được. Nhưng mà trên người hắn cũng có huyết mạch Long Phượng, vì sao lại không được chỗ tốt giống như vậy? Thật là đau lòng mà.

Vứt bỏ suy nghĩ lung tung này qua một bên, Cơ Trường Không bắt đầu cẩn thận cảm ngộ lực lượng trong cơ thể mình. Đó là một loại lực lượng rất ôn hòa, giống như nước chảy, một vật nhỏ trơn bóng tinh tế im ăng không bá đạo như tinh lực nhưng lại có tác dụng rất thần kì.

Tất cả mọi thương thể nội ngoại đều lặng lẽ biến mất từ từ, thân thể tinh khiết giống như thân thể của trẻ con. Mà không chỉ có vậy, cũng không biết có phải là ảo giác hay không, Cơ Trường Không cảm thấy linh hồn của mình nhẹ hơn trước rất nhiều, có cảm giác như trút đi được một gánh nặng nào đó.

Rống...

Tiệc vui chưa được bao lâu đã chóng tàn, bởi một tiếng rống, ngay khi Cơ Trường Không sắp chạm đến thứ gì đó. Một tiếng rống đã đánh thức hắn dậy từ trong trạng thái vô minh.

Rống...

Tiếng rống truyền từ trong cái khe hở kia, tiếng gầm gừ phát ra không dứt, đinh tai nhức óc, giống như có một vật gì đó đang cố sức giãy dụa để thoát ra, rất dọa người. Nhưng chỉ vì máu tươi tràn ngận nên vật đó đang gặp trắc trở vẫn chưa thóa ra được.

Nếu như lực lượng Quang Minh đối với đám người Cơ Trường Không là mật đường kẹo ngọt thì cái khí tức âm u kia chính là độc dược rồi. Không như thế thì tồn tại bí ẩn kia đã không tức giận như vậy rồi.

Cuối cùng, một đám hào quan còn sót lại cũng biến mất, giọt máu tươi kia hoàn toàn tan biến không thấy bóng dáng nữa.

Ầm ầm.

Ngay sau khi hào quang biến mất thì lập tức tồn tại kia rống lên một tiếng rống kinh thiên động địa, sau đó một bàn tay to lớn hư thối đột ngột thò ra từ không khe hở, dò xét bốn phía.

Ọe...

Đại thủ hư thói kia như một cái trứng thối thả xuống hố phân trong tiết trời nóng bức rồi một tháng sau mới vớt lên, nó tỏa ra một mùi hôi kinh tởm. Chỉ hít một tí hương vị này thôi đã làm người ta nhịn không được mà nôn thốc nôn tháo rồi.

Rặc rặc...

Khe hở càng lúc càng lớn, gió lạnh từ trong thổi ra, lạnh đến thấu xương.

Ầm!

Lại một bàn tay thò ra từ trong khe hở, cũng giống như bàn tay đầu, hôi thối mục nát không khác nhau chỗ nào.

Rống!

Tồn tại không biết tên kia rống lên một tiếng, sau đó hai tay dùng sức giống như muốn xé mở cái khe hở kia rộng ra.

"Chẳng lẽ đây là một Cự Đầu?" Cơ Trường Không nhịn không được mà run sợ.

Bởi vì chỉ có Cự Đầu trở lên mới đánh vỡ được hư không. Nếu như tồn tại hư thối này là một Cự Đầu thì tất cả người ở đây đều không sống được, chắn chắn là như vậy. Bản thân đã từng đối mặt với Cự Đầu chân chính nên biết một Cự Đầu là tồn tại khủng bố đến bực nào.

May mắn ở chỗ đại thủ mục nát kia tuy khủng bố nhưng cũng không có cách nào rung chuyển hư không được. Nhưng cũng bởi vì y mà tốc độ mở rộng của khe hở đã nhanh hơn, chắc có lẽ không bảo lâu nữa thì độ rộng của nó đủ để một người đi qua.

"Ra tay!"

Nhìn thấy cảnh này, dù đám người Thuỷ Tâm Ngân muốn trấn tĩnh cũng không được nữa.

Lần đầu tiên triệu hoán chân linh của Quang Minh Vương tuy không thành công nhưng bọn họ cũng đạt được chỗ tốt nhất định, mà thực ra thì vẫn còn kém xa kỳ vọng của bọn họ. Vì thế bọn họ cần thêm thời gian để triệu hoán một lần nữa, nếu để cho tồn tại không biết tên này bước ra thì lúc đó bọn họ hoàn toàn thất bại.

Cường giả nửa bước Thông Huyền ra tay tất nhiên sẽ không bình thường. Dù Đại thủ lĩnh vẫn chưa lĩnh ngộ hết, chưa chân chính đặt chân đến cảnh giới kia nhưng pháp lực cũng đủ để trấn áp hết thảy

Tay phải của lão hơi động một chút, pháp lực cuồn cuồn liền xuất hiện trong hư không hóa hành một đại thủ mười trượng.

Ầm!

Đại thủ đánh xuống, cảnh tượng này giống như trăm núi cùng sụp đổ một lúc vậy.

Đại thủ hư thối bị trúng một kích nên bay mất hơn phân nữa huyết nhục, hoặc nói là thịt nhão thì đúng hơn, nhưng đại thủ của lão cũng chỉ làm được như thế này mà thôi.

Rống!

Tồn tại kia rống lên vì bị chọc giận, dù các một tầng hư không nhưng tiếng rống này vẫn làm cho mọi người cảm thấy như núi lửa sắp bộc phát, sát ý thô bạo tràn ngập, vô cùng khủng bố, giống như muốn dùng nó để giết sạch mọi người ở đây.

"Quái vật này rốt cuộc là gì đây?" Cơ Trường Không chứng kiến cảnh này thì thầm than trong lòng.

Thịt thối kia đụng một cái liền rơi rớt ra, lộ ra xương đen xám gồ ghề giống như gỗ mục bị kiếm gặm qua. Ấy vậy mà mấy cái xương mục kia lại không hề bị tổn thương mảy may dưới cú đánh của một cường giả Thông Huyền, nhiều lắm thì chỉ rớt xuống mấy cục thịt nhão.

"Đồng loạt ra tay!" Thấy vậy, nhóm người Thuỷ Tâm Ngân nhịn không được nữa, quá vật biến thái này quá khủng bố, làm cho bọn họ cảm thấy thật sự sợ hãi.

Một khắc sau, vô số pháp thuật tràn đến che mất cái vết nứt không gian kia.

Mỗi người đều là cao thủ Đạp Hư, thậm chí còn có ba cường giả Triêu Nguyên, cộng thêm một cường giả nửa bước Thông Huyền, lực lượng như vậy mà đồng loại xuất ra thì đủ để quét ngang toàn bộ Tinh Thần Tử Địa, thậm chí tại một nơi như Yêu Huyết thành cũng ngang hàng với ba đại gia tộc.

Tất cả mọi người đều nuốt nước miếng, chờ đợi kết quả!
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại