Tình Thiêu

Chương 3

Vòng da giữa cổ ẩm ướt dinh dính, dán vào da dẻ cũng không phải hoàn toàn không có cách nào chịu đựng, Dương Lực rửa sạch sẽ vòng cổ, hồi tưởng lại tình cảnh vừa nãy vẫn cứ cảm thấy vô cùng mất mặt. Dường như đã xây dựng tâm lý hồi lâu, cuối cùng anh mới cẩn thận cất vòng cổ đi, chỉnh đốn lại quần áo quay về cương vị công tác.

Các đầu bếp nữ ở nhà bếp rất tò mò quá trình cho ăn của anh, vây quanh hỏi đông hỏi tây nửa ngày, Dương Lực lại không thể nói tỉ mỉ rõ ràng, cuối cùng chỉ hàm hàm hồ hồ nói đi cho ăn đi liền hiểu.

Đầu bếp nữ oán giận: “Nếu chúng tôi có thể cho ăn thì đương nhiên đã giành rồi, công việc này không phải ai cũng có thể làm đâu."

Dương Lực không rõ: “Quản gia trước đây chưa từng làm sao?"

Đầu bếp nữ: “Trước đây đều là chủ nhân tự mình cho ăn, chỉ có khoảng thời gian này mỗi tháng mới để quản gia cho, trước đây nhiều quản gia như vậy đều là cho ăn không tốt mới bị sa thải, anh là người đầu tiên cho ăn thuận lợi vậy đó."

Dương Lực có chút ngạc nhiên: “Tại sao khoảng thời gian này chủ nhân không ở đây?"

“Ai biết được." Đầu bếp nữ cười, “Người ta là alpha hàng đầu, có lẽ là có gì đó không tiện chăng?"

Cái gọi là không tiện, đương nhiên chính là chỉ thời kỳ động dục.

Từ sau 25 tuổi, thời kỳ động dục của alpha độc thân dày đặc hơn so với omega, miễn cưỡng so sánh thì, nếu như omega nửa năm mới động dục một lần, vậy alpha chỉ một tháng một lần, lúc này alpha rất có tính công kích và dục vọng tìm bạn đời, thường thì thị trường xem mắt cỡ lớn cũng là nơi tụ tập chủ yếu của alpha sau 25 tuổi, hiện tượng sư nhiều cháo ít thường thường khiến các alpha tràn đầy trạng thái nguy hiểm bất mãn.

Mà omega thì sau khi trải qua thời kỳ động dục đặc thù năm 30 tuổi mới chính thức tiến vào trạng thái sức khỏe giới tính trưởng thành chuẩn bị mang thai, cho nên omega sau 30 tuổi so sánh với alpha sau 25 tuổi cứ như mấy tên nhóc vắt mũi chưa sạch thì thực sự là rất mê người.

Dương Lực nhớ lúc trước lật xem tư liệu của ông chủ, Hoa tiên sinh xác thực trẻ hơn mình hai tuổi. Dựa theo đoạn thời gian đặc thù một tháng để tính, mấy ngày nữa, hẳn là Hoa tiên sinh sẽ trở về.

Đúng như dự đoán, buổi chiều lúc Trần nữ sĩ theo thường lệ đến kiểm tra, thông báo với Dương Lực về những việc cần chú ý khi ông chủ trở về.

“Chắc đúng 2 giờ chiều mai hắn sẽ tới." Trần nữ sĩ giao một quyển sách vào tay Dương Lực, “Đây là tuyển tập những từ cấm mà mấy ngày trước tôi nói."

Dương Lực mở ra, phát hiện thật sự ghi chép không ít từ ngữ và câu, chứ không phải là đùa giỡn như lúc trước anh tưởng.

Trần nữ sĩ nhắc nhở lần nữa: “Tốn chút công sức nhớ kỹ đi, đừng gây phiền toái."

Dương Lực chân thành nói: “Tôi sẽ nhớ kỹ."

Trần nữ sĩ thở dài: “Đến bây giờ cậu là người biểu hiện tốt nhất, tôi thật sự không muốn mất đi cậu nữa… 200 quản gia ưu tú, nếu cậu đi, tôi lên phi thuyền cũng không tìm được người thứ 201 đâu."

Dương Lực cũng không biết an ủi đối phương ra sao, chỉ có thể bảo đảm mình sẽ chăm chỉ làm việc.

Trần nữ sĩ: “Hắn không thích đến muộn, đồ đạc phải chuẩn bị từ sớm, sau khi xuống máy bay hắn sẽ tự mình trở về phòng nghỉ ngơi, cậu phải chuẩn bị kỹ càng đồ rửa mặt, mà trước giờ cơm tối cậu phải gọi hắn dậy, trễ nhất trước 6 giờ nhất định phải gọi hắn dậy, bất luận dùng phương pháp gì."

“?" Dương Lực không hiểu rõ cái gì gọi là “bất luận dùng phương pháp gì", thấy Trần nữ sĩ cũng không có ý giải thích, anh chỉ có thể kiên trì đồng ý.

Trần nữ sĩ tiếp tục nói: “Lúc ăn cơm, phải chú ý tình hình của hắn bất cứ lúc nào, dù sao thì vấn đề hai mắt vẫn sẽ ảnh hưởng đến sinh hoạt của hắn hoặc nhiều hoặc ít, điểm ấy không thể thất lễ."

Dương Lực khiêm tốn thỉnh giáo: “Ý là… phải chú ý không để hắn làm đổ đồ ăn sao?"

“Hoa tiên sinh sẽ không làm chuyện không tao nhã như vậy." Trần nữ sĩ lại vỗ tay cái độp, “Thế nhưng không loại trừ…"

Dương Lực kinh ngạc nhìn tay đối phương chỉ về phía mình.

Trần nữ sĩ: “Không loại trừ cần cậu cho hắn ăn."

Dương Lực: “…"

Dù Trần nữ sĩ không có thường xuyên năm lần bảy lượt nhắc nhở, nhưng bầu không khí trong cả trang viên vẫn cứ bất tri bất giác sốt sắng lên, Dương Lực vẫn đúng giờ đến nơi cho mèo ăn, nhưng mỗi lần nhìn thấy người trong trang viên càng thêm vội vội vàng vàng hơn so với ngày thường, trong lòng cũng hơi hơi sợ hãi.

Ngày tháng trôi qua rất nhanh, chờ thật sự đến lúc ấy, Dương Lực lại có một loại trấn định không thèm đếm xỉa giống như chết sớm chết muộn đều phải chết.

Máy bay tư nhân của Hoa tiên sinh buổi chiều đúng hai giờ đáp xuống bãi đậu máy bay sân sau, Trần nữ sĩ đứng ở vị trí đầu tiên, thực sự là chống đỡ khí lưu và tạp âm mà cũng có thể đứng thẳng tắp, Dương Lực đi theo phía sau cô, khẽ ngẩng đầu, thấy được người đứng ở bên cửa khoang.

Không giống với tất cả người mù mà Dương Lực từng tưởng tượng, quá trình đối phương đi xuống ngay cả gậy cũng không cần chống.

Trần nữ sĩ không thể không nhỏ giọng nhắc nhở Dương Lực: “Đừng nhìn chằm chằm."

Dương Lực nghe lời cúi đầu, qua chốc lát liền không nhịn được lén lút liếc qua vài lần.

Hoa tiên sinh đi cũng không nhanh, tuy rằng bước chân vững vàng, nhưng lại đủ cẩn thận, thoạt nhìn hắn quả thực trẻ tuổi, chiếc mũ phớt màu đen trên đỉnh đầu che đi nửa khuôn mặt, từ góc độ của Dương Lực chỉ có thể nhìn thấy hình dạng cằm của đối phương, để hắn không bỏ qua mình, trước khi đối phương tới gần, Trần nữ sĩ liền đi lên một bước, cung kính nói: “Hoan nghênh trở về, lão gia."

Hoa tiên sinh dừng bước, hắn hơi nghiêng đầu, dường như đang dựa vào âm thanh để xác định vị trí.

Dương Lực đứng ở phía sau Trần nữ sĩ, nín thở.

“Vị này chính là quản gia mới tới." Trần nữ sĩ nghiêng người, “Lúc trước tôi đã nhắc qua với ngài."

Lúc này Dương Lực thật sự không dám ngẩng đầu nhìn, ngoan ngoãn cúi đầu tiếp nhận cái “nhìn kỹ lưỡng" của Hoa tiên sinh, đương nhiên kỳ thực đối phương cũng không nhìn thấy gì.

Ngay khi anh cho rằng có phải lão gia không thèm để ý mình, trực tiếp đi luôn hay không, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một đôi tay mang găng da màu đen.

Đầu ngón tay thon dài cách lớp thuộc da lạnh băng xoa xoa cần cổ anh, chóp mũi Dương Lực thậm chí có thể ngửi được mùi vị giống như vụn gỗ trên chiếc găng tay kia.

“Lục lạc của anh đâu." Hoa tiên sinh đột nhiên hỏi, thanh tuyến của hắn cứ như phủ một lớp kim loại, nghe không ra là vui vẻ hay phẫn nộ.

Dương Lực há miệng, hầu kết tự nhiên lăn lộn lên xuống một phen, ngón tay của đối phương cũng không hề rời đi, mang hàm ý thăm dò đụng vào hầu kết anh.

Dương Lực không nhịn được ngẩng đầu lên.

Lúc này anh mới phát hiện hẳn là đối phương có mái tóc dài màu trắng bạc, chỉ là bị quấn hết vào trong mũ, một bên tóc mai buông xuống rũ trên vai, là màu sắc còn sáng hơn cả tuyết, dưới bóng tối của vành mũ chỉ có thể mơ hồ thấy được ngũ quan đối phương, mặt mày mắt mũi đều nom như tranh vẽ.

Hoa tiên sinh vuốt ve hầu kết anh, lại hỏi một lần: “Lục lạc đâu?"

Dương Lực thu hồi ánh mắt, anh bắt đầu khẩn trương lên, trán hơi đổ mồ hôi, nhưng cũng chỉ có thể thành thật đáp: “Quên… đeo… vô cùng xin lỗi, lão gia."

Đối phương không hề trả lời, ngón tay dường như rất lưu luyến xúc cảm ở cổ anh, vuốt ve một chốc mới rời khỏi.

Hoa tiên sinh thu tay về, hắn gỡ găng tay ra, nhét vào trong túi.

“Trở về, đeo lên." Hắn ở trên cao nhìn xuống, lạnh nhạt ra lệnh, “Không có sự đồng ý của tôi, không cho lấy xuống."
5/5 của 1 đánh giá

Bình luận

Lưu tên của tôi, email, và trang web trong trình duyệt này cho lần bình luận kế tiếp của tôi
Nguyen 2 năm trước
Đã ra chap mới rồi nhé mọi người, link đây nha: bit.ly/newchap247

Truyện cùng thể loại