Tình Thiêu
Chương 20
Chưa bao giờ có alpha nào vẫn có thể ngừng việc “ký kết" dưới tình huống đã đi vào, tối thiểu Marvin sống hơn 30 năm thật sự chưa bao giờ gặp.
Bởi vì ai cũng biết, lúc pheromone ở giá trị cao nhất mà cưỡng ép ngừng lại tuyệt đối sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với bản thân, huống chi cũng không alpha nào có thể khống chế nổi pheromone ở thời kỳ động dục.
Sau khi nhận được tin tức của Dương Lực, người chạy tới trước hết chính là Marvin.
Vốn cho là sẽ thấy hiện trường khốc liệt đến không thể thu dọn, kết quả Dương Lực chỉ hôn mê mà thôi.
Người chân chính xảy ra vấn đề lại là Hoa Tranh.
Hậu quả áp chế pheromone một cách cưỡng ép làm cho thần kinh thị giác của hắn xuất hiện tổn thương nghiêm trọng, mà pheromone của Dương Lực tuy rằng cũng có chút hỗn loạn, nhưng phần đại não lại được Hoa Tranh bảo vệ rất tốt.
… Lần này ngay cả Marvin cũng không thể không cảm khái sự vĩ đại của tình yêu.
Chỉ cần ngửi mùi là Marvin đã có thể xác định hai người này không có ký kết đến cuối, cả kinh nói: “Thế mà cậu có thể chịu đựng không cắm vào hả?" Dù sao thì nồng độ pheromone trong phòng này, đổi thành bất cứ alpha hoặc là omega nào không có đẳng cấp như Marvin tới đây đều sẽ không kiềm giữ được.
Hoa Tranh hé miệng, không nói gì, hai mắt hắn đã không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có điều tâm tình coi như tương đối bình tĩnh, hắn ra hiệu Marvin kiểm tra tình hình của Dương Lực trước.
Mấu chốt vẫn là mức độ bị thương thần kinh não bộ, tuy rằng Hoa Tranh khống chế pheromone của mình ở thời khắc sống còn vốn là để bảo vệ, nhưng hoặc nhiều hoặc ít, dưới cơn tình triều quy mô lớn, Dương Lực vẫn bị tổn thương.
Bởi vì pheromone hỗn loạn, Dương Lực vẫn luôn nằm ở trạng thái hôn mê, nhưng kết quả kiểm tra não bộ lại lạc quan đến bất ngờ, cũng không biết lúc đó Hoa Tranh sao lại làm được, có thể bảo vệ được phần hồi hải mã của đối phương.
“Tuy pheromone alpha có thể dùng để quấy nhiễu đại não và tình triều của omega." Giọng điệu Marvin nghiêm nghị, “Nhưng cậu cũng làm loạn quá rồi."
Y liếc mắt nhìn Hoa Tranh, người đàn ông đó đang để bác sĩ kiểm tra đôi mắt, cũng không biết người đó đang suy nghĩ gì, thế mà không có chút hoảng loạn và bất lực nào sau khi bị mù, mắt bị mù mà cứ bình thường như uống nước ăn cơm.
Bởi vì hồi hải mã được bảo vệ, đoạn ký ức này của Dương Lực đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, thế nhưng pheromone của alpha chỉ có thể do tự mình khống chế, sau khi xác nhận não bộ Dương Lực không bị tổn thương gì khác, bác sĩ hỏi Hoa Tranh có muốn giải trừ việc bảo vệ hồi hải mã hay không.
Marvin cảm thấy vấn đề này quả thực là hỏi không, tình nhân nhỏ hai người tình cảm tốt như vậy, kế tiếp sẽ còn ở chung kết hôn, Hoa Tranh bảo vệ hồi hải mã của Dương Lực chỉ là sợ đại não tổn thương phá hoại ký ức, hiện giờ có thể khôi phục không phải chỉ là chuyện trong vài phút thôi sao.
Nhưng kết quả vừa vặn ngược lại, Hoa Tranh không hề định làm gì.
Hắn đứng ở trước giường Dương Lực, đôi mắt mù không nhìn thấy gì, Hoa Tranh đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt, trán, lông mày, hai má Dương Lực, cuối cùng dừng ở trên đôi môi.
Marvin ở bên cạnh nhìn mà gấp muốn chết, y không hiểu, đang là kịch bản yêu đương ngốc bạch ngọt êm đẹp, mắc gì Hoa Tranh lại muốn diễn thành phim cẩu huyết tám giờ chứ!
“Ngài quyết định để hắn phong tỏa đoạn ký ức này sao?" Bác sĩ xác nhận lại một lần.
Hoa Tranh cúi đầu, bởi vì sắc tố da nhạt màu, nên con ngươi hắn là màu hổ phách trong suốt, đôi mắt đẹp như thế, hiện tại thành như vậy, là ai cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc.
“Đúng thế." Hoa Tranh bình tĩnh nói, “Sau khi hắn tỉnh lại mấy người cứ nói hắn bị ngã lúc cưỡi ngựa, hôn mê mấy ngày."
Hồi hải mã là Hoa Tranh dùng pheromone khóa lại, không có bản thân hắn tự mở ra, ai cũng không mở được.
Marvin cau mày: “Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy…"
Hoa Tranh không nói gì, kỳ thực hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Hắn vẫn luôn kiêu ngạo, dù là sau khi tâm ý tương thông với Dương Lực thì hắn cũng vẫn cứ kiên trì tin tưởng giữa họ sẽ không tồn tại bất cứ vấn đề gì.
Mà bây giờ, Hoa Tranh vì sự tự phụ của mình, trả một cái giá đau đớn thê thảm.
Người hắn trân ái, suýt chút nữa đã bị dục vọng của hắn phá hỏng.
“Omega phải 30 tuổi mới coi như chính thức thành niên, tiến vào thời kỳ động dục." Hoa Tranh chậm rãi nói.
Marvin: “…"
Hoa Tranh rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Tôi không có sự tự tin đó, có thể khống chế được pheromone của mình trước khi hắn động dục."
“Tôi yêu hắn như vậy, làm sao nhẫn tâm tổn thương hắn."
“Nhưng tôi lại sợ mình không thể rời bỏ hắn."
Hoa Tranh giơ tay lên, phất qua trước hai mắt mình, cười cười: “Nếu không nhìn thấy, e rằng có thể tốt hơn chút."
Marvin có chút nghẹn ngào: “Hoa Tranh…"
“Marvin." Hoa Tranh ngắt lời, hắn nghiêng đầu, nhìn đối phương: “Có phải là, rốt cuộc tôi cũng lớn rồi không."
Dù trải qua nhiều năm như vậy, Marvin nhớ tới ngày đó cũng vẫn cứ không nỡ nhẫn tâm, thở dài thở ngắn.
Trong 7 người bọn họ, Hoa Tranh nhỏ tuổi nhất, tuy mấy ông anh khác vẫn luôn nói muốn hắn debut ở vị trí trung tâm, đi vào bùn lầy, nhưng thực ra trong lòng lại thương thằng em út này nhất.
Bằng không cũng không nuôi ra được cái tính kiêu ngạo tự phụ, trẻ trâu ấu trĩ của Hoa Tranh.
Trên đời khổ nhất là tương tư, mà Hoa Tranh, cam tâm tình nguyện thành người khổ nhất.
Sau khi Dương Lực tỉnh lại, kết thúc công việc ở chuồng ngựa, anh quên hết tất cả, vui vẻ về trường học tốt nghiệp, quản gia hàng đầu luôn là nhân tài khan hiếm, học sinh tốt nghiệp tìm việc làm cũng không phải việc khó.
Bởi vì bất ngờ trước đó, vòng tay của Dương Lực bị hỏng, đương nhiên, những người khác cũng lừa anh là bị rớt hỏng, anh không hề nghi ngờ, tùy tiện tìm một doanh nghiệp đại lý sửa chữa.
Tin tức này Hoa Tranh cũng biết, hắn không hề nhắc một chữ, thế nhưng ai cũng rõ danh sách truyền tin cá nhân trong vòng tay của hắn chỉ có một người, mà một chút ràng buộc cuối cùng này, cũng mai danh ẩn tích.
Trần nữ sĩ và Marvin không phải chưa từng kiến nghị hắn trị liệu hai mắt.
Nhưng Hoa Tranh vô cùng cố chấp.
Giống như đôi mắt và cái tên trong danh sách truyền tin cá nhân là một chút tưởng niệm cuối cùng của hắn, hắn cẩn thận từng li từng tí một trông coi ký ức, đứng xa xa nhìn cuộc sống của Dương Lực.
Marvin luôn sợ hắn nghẹn ra bệnh, cùng mấy hội viên Thiêu thiêu thiêu khác tặng hắn một con robot thú cưng liên thông ngũ giác.
Kết quả cũng không biết Hoa Tranh “nuôi" thế nào, tính khí con robot thú cưng kia quả thực là giống hắn như đúc.
Cho nên sau này đổi quản gia đều không kiên trì làm được nửa năm.
Marvin cũng không phải chưa từng lén lút thành khẩn nói với hắn: “Cậu vẫn đang chờ à?"
Hoa Tranh ngồi ở trong thư phòng đã được cải tạo, bởi vì mù mắt, nên cửa và tường cách ly đều bỏ đi, đồ đạc cũng đều là thiết kế tự động hóa, hiển nhiên hắn thích ứng nhanh chóng mà thoải mái, không có một chút không ổn nào.
“Còn năm năm." Hoa Tranh ngồi trên sofa đơn bằng da thật màu xanh sẫm, hắn đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt lông bờm báo sư tử robot, “Tôi cũng không phải không chờ nổi."
Marvin tức giận nói: “Cậu biết chắc cậu ta sẽ không yêu người khác à?"
Hoa Tranh: “Tự nhiên là có người giúp tôi trông nom."
Marvin: “…" Tuy rằng y rất đồng cảm với Hoa Tranh, thế nhưng bây giờ nhìn lại, Hoa lão gia cũng thật là biến thái.
Từ sau sự cố lần đó, người trong trang viên đã không còn gọi Hoa Tranh là tiểu lão gia nữa, mà chính thức gọi là Hoa lão gia. Hắn bắt đầu học cách ứng phó truyền thông, quản lý sản nghiệp, trở thành người dẫn đầu tin tức hóng chuyện trong các topic 818 hot toàn cầu, Hoa Tranh cũng coi như chân chính debut ở vị trí trung tâm của Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu, cùng các anh em đi trên con đường bùn lầy.
Ngay cả nội dung về hắn trong bách khoa vũ trụ cũng nhiều hơn mấy ông anh khác gấp đôi.
Dù sao thì mấu chốt vẫn là quá đẹp.
Ngay cả bây giờ, dưới tình huống mất đi ký ức, Dương Lực vẫn bị Hoa Tranh hút hồn chặt chẽ.
Marvin không ít lần âm thầm rủa xả là Dương quản gia quá nông cạn.
Máy bay tư nhân của Hoa Tranh suốt đêm bay về đế đô, Marvin còn đắm chìm trong mấy câu mà Hoa Tranh nói trước đó lúc ở trên máy bay.
Y xâu chuỗi trước sau, dường như rốt cuộc cũng phát hiện một vài thứ.
“Lúc đó xác thực cậu không có ký kết quan hệ ‘vĩnh hằng’, " điểm ấy không lừa được Marvin, mọi người đều là alpha hàng đầu, ngửi thôi là có thể đoán được rồi, “Nhưng cậu lại nói cậu ta sẽ không bị ai khác ngoài cậu hấp dẫn…" biểu cảm của Marvin có chút quái lạ, “Cho nên, kỳ thực cậu đã ‘làm’, chỉ là không ‘làm’ đến cuối cùng…?"
Hoa Tranh đã chuẩn bị xuống máy bay, dù hắn không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng được giờ khắc này Dương Lực đứng ở thảm cỏ cách đó không xa đợi chờ.
Sống lưng quản gia trẻ tuổi thẳng tắp, âu phục đuôi nhạn bó quanh vòng eo đẹp đẽ, cần cổ màu chocolate đeo vòng da hợp ý mình.
“Anh biết cái gì? Lão xử nam." Hoa Tranh khịt mũi coi thường, hắn tiếp nhận mũ dạ Trần nữ sĩ đưa lên, đội lên mái tóc dài màu trắng bạc, “Cái đó kêu là làm tình."
Marvin: “…"
Bởi vì ai cũng biết, lúc pheromone ở giá trị cao nhất mà cưỡng ép ngừng lại tuyệt đối sẽ tạo thành tổn thương nghiêm trọng đối với bản thân, huống chi cũng không alpha nào có thể khống chế nổi pheromone ở thời kỳ động dục.
Sau khi nhận được tin tức của Dương Lực, người chạy tới trước hết chính là Marvin.
Vốn cho là sẽ thấy hiện trường khốc liệt đến không thể thu dọn, kết quả Dương Lực chỉ hôn mê mà thôi.
Người chân chính xảy ra vấn đề lại là Hoa Tranh.
Hậu quả áp chế pheromone một cách cưỡng ép làm cho thần kinh thị giác của hắn xuất hiện tổn thương nghiêm trọng, mà pheromone của Dương Lực tuy rằng cũng có chút hỗn loạn, nhưng phần đại não lại được Hoa Tranh bảo vệ rất tốt.
… Lần này ngay cả Marvin cũng không thể không cảm khái sự vĩ đại của tình yêu.
Chỉ cần ngửi mùi là Marvin đã có thể xác định hai người này không có ký kết đến cuối, cả kinh nói: “Thế mà cậu có thể chịu đựng không cắm vào hả?" Dù sao thì nồng độ pheromone trong phòng này, đổi thành bất cứ alpha hoặc là omega nào không có đẳng cấp như Marvin tới đây đều sẽ không kiềm giữ được.
Hoa Tranh hé miệng, không nói gì, hai mắt hắn đã không thấy rõ bất cứ thứ gì, chỉ có điều tâm tình coi như tương đối bình tĩnh, hắn ra hiệu Marvin kiểm tra tình hình của Dương Lực trước.
Mấu chốt vẫn là mức độ bị thương thần kinh não bộ, tuy rằng Hoa Tranh khống chế pheromone của mình ở thời khắc sống còn vốn là để bảo vệ, nhưng hoặc nhiều hoặc ít, dưới cơn tình triều quy mô lớn, Dương Lực vẫn bị tổn thương.
Bởi vì pheromone hỗn loạn, Dương Lực vẫn luôn nằm ở trạng thái hôn mê, nhưng kết quả kiểm tra não bộ lại lạc quan đến bất ngờ, cũng không biết lúc đó Hoa Tranh sao lại làm được, có thể bảo vệ được phần hồi hải mã của đối phương.
“Tuy pheromone alpha có thể dùng để quấy nhiễu đại não và tình triều của omega." Giọng điệu Marvin nghiêm nghị, “Nhưng cậu cũng làm loạn quá rồi."
Y liếc mắt nhìn Hoa Tranh, người đàn ông đó đang để bác sĩ kiểm tra đôi mắt, cũng không biết người đó đang suy nghĩ gì, thế mà không có chút hoảng loạn và bất lực nào sau khi bị mù, mắt bị mù mà cứ bình thường như uống nước ăn cơm.
Bởi vì hồi hải mã được bảo vệ, đoạn ký ức này của Dương Lực đương nhiên sẽ không bị ảnh hưởng, thế nhưng pheromone của alpha chỉ có thể do tự mình khống chế, sau khi xác nhận não bộ Dương Lực không bị tổn thương gì khác, bác sĩ hỏi Hoa Tranh có muốn giải trừ việc bảo vệ hồi hải mã hay không.
Marvin cảm thấy vấn đề này quả thực là hỏi không, tình nhân nhỏ hai người tình cảm tốt như vậy, kế tiếp sẽ còn ở chung kết hôn, Hoa Tranh bảo vệ hồi hải mã của Dương Lực chỉ là sợ đại não tổn thương phá hoại ký ức, hiện giờ có thể khôi phục không phải chỉ là chuyện trong vài phút thôi sao.
Nhưng kết quả vừa vặn ngược lại, Hoa Tranh không hề định làm gì.
Hắn đứng ở trước giường Dương Lực, đôi mắt mù không nhìn thấy gì, Hoa Tranh đưa tay ra, đầu ngón tay khẽ vuốt ve khuôn mặt, trán, lông mày, hai má Dương Lực, cuối cùng dừng ở trên đôi môi.
Marvin ở bên cạnh nhìn mà gấp muốn chết, y không hiểu, đang là kịch bản yêu đương ngốc bạch ngọt êm đẹp, mắc gì Hoa Tranh lại muốn diễn thành phim cẩu huyết tám giờ chứ!
“Ngài quyết định để hắn phong tỏa đoạn ký ức này sao?" Bác sĩ xác nhận lại một lần.
Hoa Tranh cúi đầu, bởi vì sắc tố da nhạt màu, nên con ngươi hắn là màu hổ phách trong suốt, đôi mắt đẹp như thế, hiện tại thành như vậy, là ai cũng sẽ cảm thấy đáng tiếc.
“Đúng thế." Hoa Tranh bình tĩnh nói, “Sau khi hắn tỉnh lại mấy người cứ nói hắn bị ngã lúc cưỡi ngựa, hôn mê mấy ngày."
Hồi hải mã là Hoa Tranh dùng pheromone khóa lại, không có bản thân hắn tự mở ra, ai cũng không mở được.
Marvin cau mày: “Rốt cuộc cậu đang suy nghĩ gì vậy…"
Hoa Tranh không nói gì, kỳ thực hắn cũng không biết mình đang suy nghĩ gì.
Hắn vẫn luôn kiêu ngạo, dù là sau khi tâm ý tương thông với Dương Lực thì hắn cũng vẫn cứ kiên trì tin tưởng giữa họ sẽ không tồn tại bất cứ vấn đề gì.
Mà bây giờ, Hoa Tranh vì sự tự phụ của mình, trả một cái giá đau đớn thê thảm.
Người hắn trân ái, suýt chút nữa đã bị dục vọng của hắn phá hỏng.
“Omega phải 30 tuổi mới coi như chính thức thành niên, tiến vào thời kỳ động dục." Hoa Tranh chậm rãi nói.
Marvin: “…"
Hoa Tranh rũ mắt xuống, thấp giọng nói: “Tôi không có sự tự tin đó, có thể khống chế được pheromone của mình trước khi hắn động dục."
“Tôi yêu hắn như vậy, làm sao nhẫn tâm tổn thương hắn."
“Nhưng tôi lại sợ mình không thể rời bỏ hắn."
Hoa Tranh giơ tay lên, phất qua trước hai mắt mình, cười cười: “Nếu không nhìn thấy, e rằng có thể tốt hơn chút."
Marvin có chút nghẹn ngào: “Hoa Tranh…"
“Marvin." Hoa Tranh ngắt lời, hắn nghiêng đầu, nhìn đối phương: “Có phải là, rốt cuộc tôi cũng lớn rồi không."
Dù trải qua nhiều năm như vậy, Marvin nhớ tới ngày đó cũng vẫn cứ không nỡ nhẫn tâm, thở dài thở ngắn.
Trong 7 người bọn họ, Hoa Tranh nhỏ tuổi nhất, tuy mấy ông anh khác vẫn luôn nói muốn hắn debut ở vị trí trung tâm, đi vào bùn lầy, nhưng thực ra trong lòng lại thương thằng em út này nhất.
Bằng không cũng không nuôi ra được cái tính kiêu ngạo tự phụ, trẻ trâu ấu trĩ của Hoa Tranh.
Trên đời khổ nhất là tương tư, mà Hoa Tranh, cam tâm tình nguyện thành người khổ nhất.
Sau khi Dương Lực tỉnh lại, kết thúc công việc ở chuồng ngựa, anh quên hết tất cả, vui vẻ về trường học tốt nghiệp, quản gia hàng đầu luôn là nhân tài khan hiếm, học sinh tốt nghiệp tìm việc làm cũng không phải việc khó.
Bởi vì bất ngờ trước đó, vòng tay của Dương Lực bị hỏng, đương nhiên, những người khác cũng lừa anh là bị rớt hỏng, anh không hề nghi ngờ, tùy tiện tìm một doanh nghiệp đại lý sửa chữa.
Tin tức này Hoa Tranh cũng biết, hắn không hề nhắc một chữ, thế nhưng ai cũng rõ danh sách truyền tin cá nhân trong vòng tay của hắn chỉ có một người, mà một chút ràng buộc cuối cùng này, cũng mai danh ẩn tích.
Trần nữ sĩ và Marvin không phải chưa từng kiến nghị hắn trị liệu hai mắt.
Nhưng Hoa Tranh vô cùng cố chấp.
Giống như đôi mắt và cái tên trong danh sách truyền tin cá nhân là một chút tưởng niệm cuối cùng của hắn, hắn cẩn thận từng li từng tí một trông coi ký ức, đứng xa xa nhìn cuộc sống của Dương Lực.
Marvin luôn sợ hắn nghẹn ra bệnh, cùng mấy hội viên Thiêu thiêu thiêu khác tặng hắn một con robot thú cưng liên thông ngũ giác.
Kết quả cũng không biết Hoa Tranh “nuôi" thế nào, tính khí con robot thú cưng kia quả thực là giống hắn như đúc.
Cho nên sau này đổi quản gia đều không kiên trì làm được nửa năm.
Marvin cũng không phải chưa từng lén lút thành khẩn nói với hắn: “Cậu vẫn đang chờ à?"
Hoa Tranh ngồi ở trong thư phòng đã được cải tạo, bởi vì mù mắt, nên cửa và tường cách ly đều bỏ đi, đồ đạc cũng đều là thiết kế tự động hóa, hiển nhiên hắn thích ứng nhanh chóng mà thoải mái, không có một chút không ổn nào.
“Còn năm năm." Hoa Tranh ngồi trên sofa đơn bằng da thật màu xanh sẫm, hắn đưa tay ra, đầu ngón tay vuốt lông bờm báo sư tử robot, “Tôi cũng không phải không chờ nổi."
Marvin tức giận nói: “Cậu biết chắc cậu ta sẽ không yêu người khác à?"
Hoa Tranh: “Tự nhiên là có người giúp tôi trông nom."
Marvin: “…" Tuy rằng y rất đồng cảm với Hoa Tranh, thế nhưng bây giờ nhìn lại, Hoa lão gia cũng thật là biến thái.
Từ sau sự cố lần đó, người trong trang viên đã không còn gọi Hoa Tranh là tiểu lão gia nữa, mà chính thức gọi là Hoa lão gia. Hắn bắt đầu học cách ứng phó truyền thông, quản lý sản nghiệp, trở thành người dẫn đầu tin tức hóng chuyện trong các topic 818 hot toàn cầu, Hoa Tranh cũng coi như chân chính debut ở vị trí trung tâm của Liên minh chó FA bất tử thiêu thiêu thiêu, cùng các anh em đi trên con đường bùn lầy.
Ngay cả nội dung về hắn trong bách khoa vũ trụ cũng nhiều hơn mấy ông anh khác gấp đôi.
Dù sao thì mấu chốt vẫn là quá đẹp.
Ngay cả bây giờ, dưới tình huống mất đi ký ức, Dương Lực vẫn bị Hoa Tranh hút hồn chặt chẽ.
Marvin không ít lần âm thầm rủa xả là Dương quản gia quá nông cạn.
Máy bay tư nhân của Hoa Tranh suốt đêm bay về đế đô, Marvin còn đắm chìm trong mấy câu mà Hoa Tranh nói trước đó lúc ở trên máy bay.
Y xâu chuỗi trước sau, dường như rốt cuộc cũng phát hiện một vài thứ.
“Lúc đó xác thực cậu không có ký kết quan hệ ‘vĩnh hằng’, " điểm ấy không lừa được Marvin, mọi người đều là alpha hàng đầu, ngửi thôi là có thể đoán được rồi, “Nhưng cậu lại nói cậu ta sẽ không bị ai khác ngoài cậu hấp dẫn…" biểu cảm của Marvin có chút quái lạ, “Cho nên, kỳ thực cậu đã ‘làm’, chỉ là không ‘làm’ đến cuối cùng…?"
Hoa Tranh đã chuẩn bị xuống máy bay, dù hắn không nhìn thấy, cũng có thể tưởng tượng được giờ khắc này Dương Lực đứng ở thảm cỏ cách đó không xa đợi chờ.
Sống lưng quản gia trẻ tuổi thẳng tắp, âu phục đuôi nhạn bó quanh vòng eo đẹp đẽ, cần cổ màu chocolate đeo vòng da hợp ý mình.
“Anh biết cái gì? Lão xử nam." Hoa Tranh khịt mũi coi thường, hắn tiếp nhận mũ dạ Trần nữ sĩ đưa lên, đội lên mái tóc dài màu trắng bạc, “Cái đó kêu là làm tình."
Marvin: “…"
Tác giả :
Tĩnh Thủy Biên