Tinh Thần Châu
Chương 85: Phù Dung kiếp (nhị)
Lan trưởng lão vẫn như cũ nhìn chằm chằm Phù Dung lạnh lùng nói: "Thật không?"
Hình dạng Phù Dung thất kinh, đã không biết nên làm thêm gì nữa. Dược Thiên Sầu dành trước đáp: "Đúng vậy, chuyện vừa rồi xảy ra không ít đệ tử nhìn thấy, còn thỉnh Lan trưởng lão không nên trách cứ sư thúc, ta sẽ quét tước nơi này sạch sẽ."
Lan trưởng lão nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thần tinh băng lãnh hòa hoãn không ít, không nói gì nữa, xoay người đi về hướng nội viên.
"Lan trưởng lão chậm bước, đệ tử có một chuyện muốn nhờ." Dược Thiên Sầu hô.
"Chuyện gì?" Lan Băng Tuyết xoay người hỏi.
Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Hai chân Phù Dung sư thúc thụ thương, hai xương đùi đều gãy, đệ tử muốn xin thuốc trị thương." Hắn biết Lan Băng Tuyết trên thực tế là đại quản gia của Tang Thảo Viên, mấy thứ này tìm bà ta xin là hợp nhất.
Ai biết bà ta lắc đầu nói: "Tang Thảo Viên không có loại thuốc trị thương này."
Không có? Thế nào khả năng? Dược Thiên Sầu ngần ra, thở hắt nói: "Vậy đệ tử đi cầu Cừu Cô cung phụng, có lẽ trong tay lão nhân gia sẽ có."
Lan Băng Tuyết vươn một tay, nhẹ nhàng ngăn cản lối đi của hắn, chậm rãi nói: "Ta đã nói trong Tang Thảo Viên không có loại thuốc trị thương này, chẳng lẽ lời nói của ta ngươi không tin?" Một cỗ hàn khí như có như không nhàn nhạt bay ra.
Thật lạnh! Người đàn bà này không biết đã luyện công phu gì, Dược Thiên Sầu không khỏi rùng mình, hiện tại hắn phi thường hoài nghi chân của Phù Dung có phải bị bà ta đánh gãy hay không, bằng không có cần làm tuyệt đến như vậy hay sao? Tu vi có thấp dù sao cũng là đồng môn đệ tử.
Suy đoán dù sao cũng là suy đoán, mình không có chứng cứ, Phù Dung lại chết cũng không mở miệng, đắc tội loại người này không có chỗ tốt. Hắn nhẹ nhàng lui lại, cách xa hàn khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo, khách khách khí khí hành lễ nói: "Tạ ơn Lan trưởng lão chỉ điểm, đệ tử hiểu được."
Lan Băng Tuyết mắt lạnh đảo qua hai người, xoay người trở về nội viên.
"Đi, ta mang ngươi đi tìm một chỗ chữa thương." Dược Thiên Sầu nhìn Phù Dung cắn răng nói. Toàn bộ Vạn Phân Viên hắn quen thuộc lại có thể giúp đỡ cũng không nhiều lắm, hắn nghĩ tới chủ trì Vạn Phân Viên, trưởng lão Phí Đức Nam.
Phù Dung lắc đầu cầu xin: "Cầu ngươi không cần lo cho ta có được hay không, ngươi dời đến nội viên ở đi! Ta...Nói đến đây nàng cắn môi không nói tiếp, hình như đã nói đến điều gì không nên nói.
Dược Thiên Sầu tỉnh ngộ: "Có quan hệ gì tới việc ta dời đến nội viên để ở? Lẽ nào chân của ngươi bởi vì việc ta không chịu dời vào nội viên ở nên bị thụ thương?"
Phù Dung hoảng loạn liên tục xua tay nói: "Không phải, không phải, thực sự không phải." Cử động khác thường của nàng càng làm Dược Thiên Sầu thêm hoài nghi, làm hắn nhớ tới một việc.
Đoạn thời gian trước Yến Tử Hà từng mấy lần đề cập muốn hắn dời đến nội viên ở, đều bị hắn cự tuyệt, hắn cũng biết Yến Tử Hà thích hắn, muốn hắn ở lại nội viên để tùy thời gặp mặt. Nhưng bởi vì lo lắng ở trong nội viên không thuận tiện, sợ hãi có người phát hiện bí mật của mình, mà miệng Phù Dung lại phi thường kín đáo, có thể bảo thủ được bí mật mình thường xuyên biến mất, cho nên hắn cự tuyệt Yến Tử Hà, tình nguyện ở lại với Phù Dung trong phòng nhỏ.
Chẳng lẽ bởi vì mình ở chung với Phù Dung không chịu dời đi, khiến cho Yến Tử Hà đố kỵ, kết quả chiêu họa cho Phù Dung? Nữ nhân này là động vật có lòng đố kỵ thật cường a!
Dược Thiên Sầu càng nghĩ càng thấy có thể, hỏi dò: "Chân của ngươi do Yến Tử Hà đánh thương?"
Phù Dung thật sự không muốn cùng hắn ở chỗ này dây dưa không để yên, bật khóc nói: "Không phải." Nói xong chịu đựng cơn đau đứng dậy nhặt thùng phân bị lật úp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ngươi không phải muốn khuôn mặt đã bị hủy, hiện tại lại muốn phế đi cả hai chân!" Dược Thiên Sầu quát lớn, một cước đá bay thùng phân nàng vừa định nhặt, chặn ngang bế bổng nàng hướng ra phía ngoài chạy đi, Phù Dung không ngừng giãy dụa, thậm chí dùng tới nắm tay.
Nhưng do nàng quá thiện lương, tựa hồ căn bản không biết làm sao cự tuyệt người khác, hoặc nói làm sao đánh người, nắm tay nện lên người Dược Thiên Sầu có thể cho hắn trực tiếp bỏ qua.
Thật uổng phí tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Dược Thiên Sầu cười khổ. Hắn tự nhận mình không phải người tốt, cũng không có nghĩa vụ đi cứu sống ai, vừa vặn chỉ là làm một việc mà một nam nhân nên làm, huống chi có thể nàng bị chính mình liên lụy. Xem như là làm chuyện tốt, bang trợ kẻ yếu đi!
Rõ như ban ngày một nam nhân khiêng một nữ nhân chạy như bay, bên trong Vạn Phân Viên chưa từng xuất hiện qua, khiến cho không ít người chú ý, hắn nhấc chân chạy đến trước đại điện chủ sự Vạn Phân Viên tự nhiên bị thủ vệ ngăn cản xuống tới.
"Buông." Phù Dung còn đang giãy dụa, Dược Thiên Sầu cũng có chút phát hỏa, "ba" một tiếng vỗ mạnh vào cái mông đang giãy dụa của nàng, người trên vai nhất thời an tĩnh xuống tới, hai nữ đệ tử thủ vệ ngay cửa cũng trợn tròn mắt.
Dược Thiên Sầu nói: "Đệ tử Dược Thiên Sầu, cầu kiến Phí trưởng lão."
Nữ thủ vệ thấy hai người toàn thân dơ bần xông tới, vốn định chất vấn hai câu, lúc này cũng ngần người, nói: "Chờ một chút." Sau đó đi vào bầm báo. Không bao lâu lại đi ra nói cho hắn, Phí trưởng lão cho hắn đi vào.
Khiêng Phù Dung đi vào, ngay tại đại điện gặp được Phí Đức Nam đang đứng.
"Dược Thiên Sầu, ngươi làm gì vậy?" Phí Đức Nam thấy hắn khiêng theo một người, ngạc nhiên nói.
Bởi vi chuyện xảy ra trước đây, Dược Thiên Sầu không chút hảo cảm đối với hắn, cũng lười khách khí với hắn, buông Phù Dung, đỡ nàng ngồi lên ghế, sau đó mới thi lễ nói: "Chân của Phù Dung sư thúc không biết bị ai đánh gãy, cầu Phí trưởng lão chữa thương."
Nhìn thấy hắn kinh ngạc nhìn Phù Dung, Phù Dung vốn nhát gan, bị hắn nhìn đến không dám ngẩng đầu.
Dược Thiên Sầu nhìn hai bên, lẽ nào Phí Đức Nam có ham mê đặc thù với nữ nhân xấu xí? Trách không được Lan Băng Tuyết đẹp như vậy còn trường kỳ ở riêng. Ngẫm lại cũng cảm thấy rét lạnh, nhanh hành lễ nói: "Cầu Phí trưởng lão chữa thương cho Phù Dung sư thúc."
"A!" Phí Đức Nam hồi tỉnh, lo lắng nói: "Phù Dung bị thương? Ở đâu?"
"Hai chân bị người đánh gãy."
"Cái gì?" Phí Đức Nam kêu lên một tiếng sợ hãi, vài bước vượt tới, vừa muốn đưa tay kéo ống quần Phù Dung, Phù Dung vô ý thức lấy tay chặn lại. Tay Phí Đức Nam dừng một chút, lúc này mới nhớ tới đối phương là nữ nhân, làm như vậy có điểm bất nhã. Ngay tại chỗ ngồi xổm xuống, hai tay trực tiếp đặt lên trên chân Phù Dung, chân nguyên từ bàn tay truyền vào điều tra thương thế.
Sơ qua, sắc mặt Phí Đức Nam trở nên sầm xuống, chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên mạnh vỗ lên bàn trà một chưởng: "Phanh." Bàn trà vỡ nát bấy, làm Phù Dung hoảng sợ rụt lại trên ghế.
Hai mắt Phí Đức Nam đỏ bừng, bộ ngực phấp phồng, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu quát: "Ai làm?"
Mẹ nó! Ngươi hướng ta phát hỏa cái gì, cũng không phải lão tử làm. Dược Thiên Sầu cười khổ nói: "Ta cũng không biết."
Phí Đức Nam nhìn chằm chằm Phù Dung, thần tình trở nên vạn phần hiền lành nói: "Nói cho ta biết là ai làm?"
Phù Dung lắp bắp: "Không.., không có, là.., là ta tự té."
Lời này không lừa được Dược Thiên Sầu, đồng dạng cũng không lừa được Phí Đức Nam. Người sau nghiến răng nghiến lợi nói: "Có phải do Lan Băng Tuyết làm hay không?"
Phù Dung sợ hãi lắc đầu. Dược Thiên Sầu cũng rất kinh ngạc, xem biểu tình Phí Đức Nam rõ ràng khẳng định do Lan trưởng lão làm, càng kỳ quái chính là vì sao hắn lại quan tâm Phù Dung như vậy.
"Phí trưởng lão, nàng nhát gan, ngươi xem có nên chữa thương trước cho nàng hay không, có vấn đề gì hỏi sau." Dược Thiên Sầu nói.
Ai biết Phí Đức Nam lại nhìn hắn chỉ tay mắng: "Không cần ngươi làm người tốt. Ta đem ngươi tới Tang Thảo Viên làm gì chứ, chính là muốn ngươi chiếu cố nàng, nàng bị người đánh bị thương thành như vậy sao ngươi không biết là ai làm? Phế vật!"
"Ta.., ách..." Dược Thiên Sầu dùng ngón tay chỉ chính mình, há to miệng á khẩu không trả lời được, trong đầu hoàn toàn rối loạn.
Hình dạng Phù Dung thất kinh, đã không biết nên làm thêm gì nữa. Dược Thiên Sầu dành trước đáp: "Đúng vậy, chuyện vừa rồi xảy ra không ít đệ tử nhìn thấy, còn thỉnh Lan trưởng lão không nên trách cứ sư thúc, ta sẽ quét tước nơi này sạch sẽ."
Lan trưởng lão nhìn về phía Dược Thiên Sầu, thần tinh băng lãnh hòa hoãn không ít, không nói gì nữa, xoay người đi về hướng nội viên.
"Lan trưởng lão chậm bước, đệ tử có một chuyện muốn nhờ." Dược Thiên Sầu hô.
"Chuyện gì?" Lan Băng Tuyết xoay người hỏi.
Dược Thiên Sầu hành lễ nói: "Hai chân Phù Dung sư thúc thụ thương, hai xương đùi đều gãy, đệ tử muốn xin thuốc trị thương." Hắn biết Lan Băng Tuyết trên thực tế là đại quản gia của Tang Thảo Viên, mấy thứ này tìm bà ta xin là hợp nhất.
Ai biết bà ta lắc đầu nói: "Tang Thảo Viên không có loại thuốc trị thương này."
Không có? Thế nào khả năng? Dược Thiên Sầu ngần ra, thở hắt nói: "Vậy đệ tử đi cầu Cừu Cô cung phụng, có lẽ trong tay lão nhân gia sẽ có."
Lan Băng Tuyết vươn một tay, nhẹ nhàng ngăn cản lối đi của hắn, chậm rãi nói: "Ta đã nói trong Tang Thảo Viên không có loại thuốc trị thương này, chẳng lẽ lời nói của ta ngươi không tin?" Một cỗ hàn khí như có như không nhàn nhạt bay ra.
Thật lạnh! Người đàn bà này không biết đã luyện công phu gì, Dược Thiên Sầu không khỏi rùng mình, hiện tại hắn phi thường hoài nghi chân của Phù Dung có phải bị bà ta đánh gãy hay không, bằng không có cần làm tuyệt đến như vậy hay sao? Tu vi có thấp dù sao cũng là đồng môn đệ tử.
Suy đoán dù sao cũng là suy đoán, mình không có chứng cứ, Phù Dung lại chết cũng không mở miệng, đắc tội loại người này không có chỗ tốt. Hắn nhẹ nhàng lui lại, cách xa hàn khí khiến người cảm thấy lạnh lẽo, khách khách khí khí hành lễ nói: "Tạ ơn Lan trưởng lão chỉ điểm, đệ tử hiểu được."
Lan Băng Tuyết mắt lạnh đảo qua hai người, xoay người trở về nội viên.
"Đi, ta mang ngươi đi tìm một chỗ chữa thương." Dược Thiên Sầu nhìn Phù Dung cắn răng nói. Toàn bộ Vạn Phân Viên hắn quen thuộc lại có thể giúp đỡ cũng không nhiều lắm, hắn nghĩ tới chủ trì Vạn Phân Viên, trưởng lão Phí Đức Nam.
Phù Dung lắc đầu cầu xin: "Cầu ngươi không cần lo cho ta có được hay không, ngươi dời đến nội viên ở đi! Ta...Nói đến đây nàng cắn môi không nói tiếp, hình như đã nói đến điều gì không nên nói.
Dược Thiên Sầu tỉnh ngộ: "Có quan hệ gì tới việc ta dời đến nội viên để ở? Lẽ nào chân của ngươi bởi vì việc ta không chịu dời vào nội viên ở nên bị thụ thương?"
Phù Dung hoảng loạn liên tục xua tay nói: "Không phải, không phải, thực sự không phải." Cử động khác thường của nàng càng làm Dược Thiên Sầu thêm hoài nghi, làm hắn nhớ tới một việc.
Đoạn thời gian trước Yến Tử Hà từng mấy lần đề cập muốn hắn dời đến nội viên ở, đều bị hắn cự tuyệt, hắn cũng biết Yến Tử Hà thích hắn, muốn hắn ở lại nội viên để tùy thời gặp mặt. Nhưng bởi vì lo lắng ở trong nội viên không thuận tiện, sợ hãi có người phát hiện bí mật của mình, mà miệng Phù Dung lại phi thường kín đáo, có thể bảo thủ được bí mật mình thường xuyên biến mất, cho nên hắn cự tuyệt Yến Tử Hà, tình nguyện ở lại với Phù Dung trong phòng nhỏ.
Chẳng lẽ bởi vì mình ở chung với Phù Dung không chịu dời đi, khiến cho Yến Tử Hà đố kỵ, kết quả chiêu họa cho Phù Dung? Nữ nhân này là động vật có lòng đố kỵ thật cường a!
Dược Thiên Sầu càng nghĩ càng thấy có thể, hỏi dò: "Chân của ngươi do Yến Tử Hà đánh thương?"
Phù Dung thật sự không muốn cùng hắn ở chỗ này dây dưa không để yên, bật khóc nói: "Không phải." Nói xong chịu đựng cơn đau đứng dậy nhặt thùng phân bị lật úp. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
"Ngươi không phải muốn khuôn mặt đã bị hủy, hiện tại lại muốn phế đi cả hai chân!" Dược Thiên Sầu quát lớn, một cước đá bay thùng phân nàng vừa định nhặt, chặn ngang bế bổng nàng hướng ra phía ngoài chạy đi, Phù Dung không ngừng giãy dụa, thậm chí dùng tới nắm tay.
Nhưng do nàng quá thiện lương, tựa hồ căn bản không biết làm sao cự tuyệt người khác, hoặc nói làm sao đánh người, nắm tay nện lên người Dược Thiên Sầu có thể cho hắn trực tiếp bỏ qua.
Thật uổng phí tu vi Trúc Cơ hậu kỳ, Dược Thiên Sầu cười khổ. Hắn tự nhận mình không phải người tốt, cũng không có nghĩa vụ đi cứu sống ai, vừa vặn chỉ là làm một việc mà một nam nhân nên làm, huống chi có thể nàng bị chính mình liên lụy. Xem như là làm chuyện tốt, bang trợ kẻ yếu đi!
Rõ như ban ngày một nam nhân khiêng một nữ nhân chạy như bay, bên trong Vạn Phân Viên chưa từng xuất hiện qua, khiến cho không ít người chú ý, hắn nhấc chân chạy đến trước đại điện chủ sự Vạn Phân Viên tự nhiên bị thủ vệ ngăn cản xuống tới.
"Buông." Phù Dung còn đang giãy dụa, Dược Thiên Sầu cũng có chút phát hỏa, "ba" một tiếng vỗ mạnh vào cái mông đang giãy dụa của nàng, người trên vai nhất thời an tĩnh xuống tới, hai nữ đệ tử thủ vệ ngay cửa cũng trợn tròn mắt.
Dược Thiên Sầu nói: "Đệ tử Dược Thiên Sầu, cầu kiến Phí trưởng lão."
Nữ thủ vệ thấy hai người toàn thân dơ bần xông tới, vốn định chất vấn hai câu, lúc này cũng ngần người, nói: "Chờ một chút." Sau đó đi vào bầm báo. Không bao lâu lại đi ra nói cho hắn, Phí trưởng lão cho hắn đi vào.
Khiêng Phù Dung đi vào, ngay tại đại điện gặp được Phí Đức Nam đang đứng.
"Dược Thiên Sầu, ngươi làm gì vậy?" Phí Đức Nam thấy hắn khiêng theo một người, ngạc nhiên nói.
Bởi vi chuyện xảy ra trước đây, Dược Thiên Sầu không chút hảo cảm đối với hắn, cũng lười khách khí với hắn, buông Phù Dung, đỡ nàng ngồi lên ghế, sau đó mới thi lễ nói: "Chân của Phù Dung sư thúc không biết bị ai đánh gãy, cầu Phí trưởng lão chữa thương."
Nhìn thấy hắn kinh ngạc nhìn Phù Dung, Phù Dung vốn nhát gan, bị hắn nhìn đến không dám ngẩng đầu.
Dược Thiên Sầu nhìn hai bên, lẽ nào Phí Đức Nam có ham mê đặc thù với nữ nhân xấu xí? Trách không được Lan Băng Tuyết đẹp như vậy còn trường kỳ ở riêng. Ngẫm lại cũng cảm thấy rét lạnh, nhanh hành lễ nói: "Cầu Phí trưởng lão chữa thương cho Phù Dung sư thúc."
"A!" Phí Đức Nam hồi tỉnh, lo lắng nói: "Phù Dung bị thương? Ở đâu?"
"Hai chân bị người đánh gãy."
"Cái gì?" Phí Đức Nam kêu lên một tiếng sợ hãi, vài bước vượt tới, vừa muốn đưa tay kéo ống quần Phù Dung, Phù Dung vô ý thức lấy tay chặn lại. Tay Phí Đức Nam dừng một chút, lúc này mới nhớ tới đối phương là nữ nhân, làm như vậy có điểm bất nhã. Ngay tại chỗ ngồi xổm xuống, hai tay trực tiếp đặt lên trên chân Phù Dung, chân nguyên từ bàn tay truyền vào điều tra thương thế.
Sơ qua, sắc mặt Phí Đức Nam trở nên sầm xuống, chậm rãi đứng lên, bỗng nhiên mạnh vỗ lên bàn trà một chưởng: "Phanh." Bàn trà vỡ nát bấy, làm Phù Dung hoảng sợ rụt lại trên ghế.
Hai mắt Phí Đức Nam đỏ bừng, bộ ngực phấp phồng, nhìn chằm chằm Dược Thiên Sầu quát: "Ai làm?"
Mẹ nó! Ngươi hướng ta phát hỏa cái gì, cũng không phải lão tử làm. Dược Thiên Sầu cười khổ nói: "Ta cũng không biết."
Phí Đức Nam nhìn chằm chằm Phù Dung, thần tình trở nên vạn phần hiền lành nói: "Nói cho ta biết là ai làm?"
Phù Dung lắp bắp: "Không.., không có, là.., là ta tự té."
Lời này không lừa được Dược Thiên Sầu, đồng dạng cũng không lừa được Phí Đức Nam. Người sau nghiến răng nghiến lợi nói: "Có phải do Lan Băng Tuyết làm hay không?"
Phù Dung sợ hãi lắc đầu. Dược Thiên Sầu cũng rất kinh ngạc, xem biểu tình Phí Đức Nam rõ ràng khẳng định do Lan trưởng lão làm, càng kỳ quái chính là vì sao hắn lại quan tâm Phù Dung như vậy.
"Phí trưởng lão, nàng nhát gan, ngươi xem có nên chữa thương trước cho nàng hay không, có vấn đề gì hỏi sau." Dược Thiên Sầu nói.
Ai biết Phí Đức Nam lại nhìn hắn chỉ tay mắng: "Không cần ngươi làm người tốt. Ta đem ngươi tới Tang Thảo Viên làm gì chứ, chính là muốn ngươi chiếu cố nàng, nàng bị người đánh bị thương thành như vậy sao ngươi không biết là ai làm? Phế vật!"
"Ta.., ách..." Dược Thiên Sầu dùng ngón tay chỉ chính mình, há to miệng á khẩu không trả lời được, trong đầu hoàn toàn rối loạn.
Tác giả :
Thiên Sầu