Tinh Thần Châu
Chương 46: Chọn ai làm sư phụ
"Ai là Dược Thiên Sầu?" Một bóng thân ảnh từ trên không trung đáp xuống ở trước mặt mấy người. Thân ảnh này quét mắt ngắm nhìn xung quanh, cuối cùng dừng ở trên người Dược Thiên Sầu, bởi vì trông hắn không giống với đệ tử trên Phù Tiên Đảo, nói: "Ngươi chính là Dược Thiên Sầu hả?"
Dược Thiên Sầu gật đầu, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì người nọ liền khấn cấp nói: "Người đi theo ta! Ta thu ngươi làm đệ tử."
"Thúi lắm!" Quan trưởng lão hoành ngang đứng chắn ở trước người Dược Thiên Sầu. Nhị vị trưởng lão Phí, Hoàng cũng bước ra nghênh địch, Phí trưởng lão cười khểnh nói: "Lưu trưởng lão, chừng nào thì ông đã luyện xong thuật ăn cướp rồi vậy."
Trình Canh Thanh và Dược Thiên Sầu hai mắt tròn xoe. Không biết những người này đang hát tuồng hay là muốn làm cái gì nữa.
Lưu trưởng lão không cho là đúng nói: "Lão Phí, ông nói câu này nghĩa là sao? Chẳng phải Dược Thiên Sầu còn chưa bái sư mà, người ta muốn bái ai làm sư phụ, dĩ nhiên là không quan hệ tới ông. Ta như thế nào trở thành kẻ cướp vậy?"
"Ha ha, câu này của lão Lưa nghe rất sảng khoái ah!" Lại có thêm một bóng thân ảnh rơi xuống ở trước mặt mấy người. Người này còn chưa đứng vững, thì phía sau đã xuất hiện thêm mười đạo thân ảnh nữa, tất cả đều không ngừng kinh hô: "Ai là Dược Thiên Sầu thế?"
Một đám trưởng lão đều bởi vì Dược Thiên Sầu mà đến, khiến cho Trình Canh Thanh hoài nghi nhìn Dược Thiên Sầu. Thật không nhìn ra hắn có chỗ nào tốt, mà trong lúc bái sư, lại có nhiều vị trưởng lão muốn tranh cướp hắn như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Còn Dược Thiên Sầu thì đang rùng mình, liên tưởng đến một nhân vật thần thoại ở kiếp trước, người này chính là Đường Tăng hòa thượng, theo truyền thuyết thì ăn thịt của hắn sẽ trường sinh bất lão. Hay là thịt của lão tử đồng dạng cũng có hiệu quả như vậy nhỉ? Dược Thiên Sầu run rẩy tập trung thần thức vào đan điền, chỉ cần phát hiện ra tình huống có chút không thích họp, lập tức sẽ trốn vào trong Kim Châu ngay!
Tại cửa sổ phòng chưởng môn, trên tầng ba Bồng Lai Các, Phùng Hướng Thiên nhìn đám trưởng lão vây quanh Dược Thiên Sầu, thì không khỏi lắc đầu cười khổ. Đồng dạng, hắn cũng cảm thấy mình đã làm ra một quyết định tối anh minh.
Chúng đệ tử thấy nhiều trưởng lão vây quanh thành một đoàn như vậy, cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, trong lòng tuy muốn chạy qua xem, nhưng không một ai dám bước tới gần đó. Chẳng bao lâu sau, ở bốn phía xung quanh đã xuất hiện không ít đệ tử đứng xem náo nhiệt từ xa.
Dù là Dược Thiên Sầu gan lớn, nhưng bị một đám lão giả hỏa sống trên hai trăm tuổi nhìn chằm chằm, trên trán cũng nhịn không được phải xuất hạn ra mồ hôi lạnh, cái loại áp lực này khiến cho cổ họng Dược Thiên Sầu có điểm khô khốc. Hắn nuốt khan vài ngụm nước miếng, hướng về bốn phía xung quanh chắp tay hành lễ nói: "Đệ tử Dược Thiên Sầu ra mắt chư vị trưởng lão."
"Không cần đa lễ." Chư vị trưởng lão đồng thanh lên tiếng. Ngữ khí của mấy người, tựa nhU Minh chính là sư phụ của hắn không bằng.
Tình huống này, khiến cho Dược Thiên Sầu cười bồi không ngừng, cười đến mức xấu hổ dị thường.
"Lão thiên ah! Rốt cuộc Dược Thiên Sầu có chỗ nào tốt, mà nhiều trưởng lão trong tông môn đều phải cấp thể diện cho hắn nhỉ?" Lúc này, Trình Canh Thanh cũng toát mồ hôi lạnh, khẽ vươn tay lau trán, nhìn mấy vị trưởng lão bao vây xung quanh, bản thân hắn muốn chạy đi ra ngoài cũng là điều không thể.
Bất quá, riêng mấy vị trưởng lão tập trung ở đây, ai có tâm tư gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng. Xung quanh im lặng thêm chốc lát, thì Lưu trưởng lão cũng đảo mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Chư vị đứng thi gan ở đây cũng không thể giải quyết được chuyện gì. Phù Tiên Lệnh chỉ có một chiếc, Phùng chưởng môn đã nói qua, người nào thu nhận Dược Thiên Sầu làm đệ tử, thì chiếc Phù Tiên Lệnh kia cũng sẽ thuộc về người đó. Mà hiện giờ, mọi người đều muốn thu nhận Dược Thiên Sầu, nhưng hắn chỉ có một, Phù Tiên Lệnh cũng chỉ có một, chung quy vẫn phải dùng võ đài
N
"Đừng quanh co nữa, có rắm gì thì mau phóng đi xem nào." Quan trưởng lão không kiên nhẫn nói.
Lưa trưởng lão buồn bực, trắng mắt nhìn hắn, vừa định trách mắng đôi câu, thì ngẫm lại bản thân mình không cần chấp với tên điên này. Bởi nhiều lúc, vẫn còn phải tới cầu hắn luyện đan, cho nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, thay đổi là người khác,
Khẳng định Lưu trưởng lão sẽ nói: "Ngươi không chờ được thì biến ah! Nơi này không có ai thèm ngăn cản ngươi đâu."
Lúc này, Dược Thiên Sầu đã hiểu ra, nguyên lai đều là vì Phù Tiên Lệnh nằm trong tay mình. Rốt cuộc Dược Thiên Sầu cũng có thể thở phào một hơi.
Trình Canh Thanh cũng minh bạch, trong tay Tần sư phụ đang nắm giữ một chiếc Phù Tiên Lệnh, chẳng thể trách lại thoải mái kêU Minh đưa Dược Thiên Sầu đến Phù Tiên Đảo như vậy. Nếu trong tay sư phụ không có Phù Tiên Lệnh, chỉ sợ Dược Thiên Sầu tựu cũng không gọi mình là Trình sư tổ, mà chính mình phải kêu hắn bằng sư huynh mất rồi.
Cuối cùng, Trình Canh Thanh đã hiểu, vì sao lúc ấy sư phụ mỉm cười quái dị đến mức như vậy. Hóa ra người sớm đã biết, sắp cho tuồng hay để xem rồi.
"Lão Lưu, đều là huynh đệ đồng môn, nếu vì một khối lệnh bài mà đánh nhau, thì quả thật sẽ khiến cho người ta chê cười, ông có chủ ý gì khác thì nói ra xem! Tất cả mọi người ở đây sẽ giữ im lặng nghe cao kiến của ông." Trong nhóm trưởng lão, có một người hòa khí lên tiếng nói.
"Phải rồi! Lưa trưởng lão không ngại, thì nói ra cho mọi người nghe một chút xem..." Không ít trưởng lão đều phụ họa nói.
Lưa trưởng lão thấy mọi người ủng hộ mình, hắn không khỏi đắc ý nhìn về phía Quan trưởng lão. Đáng tiếc người ta chẳng thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái, cho nên đành phải cười mỉa nói: "Kì thực cũng rất đơn giản! Hãy để Dược Thiên Sầu tự quyết định chọn lựa, hắn muốn làm đệ tử của người nào, thì Phù Tiên Lệnh tự nhiên sẽ thuộc về người đó. Chư vị cảm thấy cách này có thỏa đáng không?"
Hắn nói xong câu này, thì ánh mắt cũng quẳng ném về phía Quan trưởng lão, tâm tình đắc chí hiển nhiên là phi thường rõ ràng.
Quan trưởng lão cũng uy phong không kém, lão vỗ ngực kêu lớn: "Ai đổi ý thì người đó chính là thằng cháu trai."
Nhóm trưởng lão cũng hiểu, biện pháp này là một phương án rất không sai. Không ai được bước ra tranh cướp, mà để Dược Thiên Sầu tự mình lựa chọn, trúng phải người nào thì do vận khí của người đó may mắn. Bởi vậy đều sôi nổi gật đầu!
Bầu không khí náo nhiệt xung quanh, bỗng dưng trở nên yên tĩnh hơn, ánh mắt của mọi người đều quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu. Lúc này, Lưu trưởng lão bình tĩnh nhìn hắn nói: "Dược Thiên Sầu, mọi người vừa thương lượng, ngươi cũng đã nghe rồi đó! Ngươi thấy ai thích hợp làm sư phụ của ngươi thì chỉ ra! Không ai miễn cưỡng ngươi, yên tâm không cần phải sợ."
Trình Canh Thanh ngắm nhìn những con mắt nóng bỏng xung quanh, tựa hồ đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn Dược Thiên Sầu. Hắn thầm nghĩ, mặc kệ Dược Thiên Sầu chọn ai làm sư phụ, đều sẽ không tốt a! Chuyện này sẽ đắc tội với rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là trưởng lão ah!
Cắt! Lão tử sợ cái chim gì.
Dược Thiên Sầu cung kính khom lưng xuống, theo sau mới đứng thẳng người lên. Ánh mắt liếc qua cửa sổ phòng chưởng môn, trên tầng ba Bồng Lai Các. Hiện giờ, Dược Thiên Sầu rốt cuộc đã hiểu ra rồi, chẳng thể trách Phùng Hướng Thiên lại dùng mọi cách, để ném Phù Tiên Lệnh trở về trong tay của mình, nguyên lai hắn sớm đã nhìn thấy mối phiền phức này.
Đám trưởng lão, hai mắt nhìn chằm chằm lên trên người Dược Thiên Sầu. Có hiền lành, có uy nghiêm, hoặc quan ái...Tóm lại tất cả ánh mắt chung quy đều muốn nói, ta mới chính là sư phụ tốt mà ngươi cần phải chọn. Dần dần, Dược Thiên Sầu cảm thấy da đầU Minh có điểm run rẩy, nhất là ánh mắt của Quan trưởng lão kia, rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn, giống như đang nói cho hắn biết: "Tiểu tử! Ngươi dám không chọn ta làm sư phụ ngươi, xem ta sẽ thu thập ngươi như thế nào nhé."
Tính sao bây giờ? Ta mới đến, người nào ở đây đều đắc tội không nổi ah! Dược Thiên Sầu lại quẳng ném ánh mắt lên cửa sổ phòng chưởng môn trên tầng ba.
Dường như, Phùng Hướng Thiên cũng trông thấy ánh mắt van xin cầu khẩn của Dược Thiên Sầu, nên thân mình chợt biến mất ở phía sau cửa sổ, đồng thời cũng lầm bầm nói: "Người thanh niên, ngươi đừng trách ta nhé! Ngươi đắc tội mấy lão gia hỏa kia, chung quy vẫn tốt hơn là ta à."
Ta kháo! Như thế nào ta quên béng mất, rõ ràng là mấy người này đang cầu khẩn ta nha! Phát hiện ra diễn cảm mong chờ trên mặt chư vị trưởng lão, đột nhiên Dược Thiên Sầu cũng tỉnh ngộ...
Dược Thiên Sầu gật đầu, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra. Thì người nọ liền khấn cấp nói: "Người đi theo ta! Ta thu ngươi làm đệ tử."
"Thúi lắm!" Quan trưởng lão hoành ngang đứng chắn ở trước người Dược Thiên Sầu. Nhị vị trưởng lão Phí, Hoàng cũng bước ra nghênh địch, Phí trưởng lão cười khểnh nói: "Lưu trưởng lão, chừng nào thì ông đã luyện xong thuật ăn cướp rồi vậy."
Trình Canh Thanh và Dược Thiên Sầu hai mắt tròn xoe. Không biết những người này đang hát tuồng hay là muốn làm cái gì nữa.
Lưu trưởng lão không cho là đúng nói: "Lão Phí, ông nói câu này nghĩa là sao? Chẳng phải Dược Thiên Sầu còn chưa bái sư mà, người ta muốn bái ai làm sư phụ, dĩ nhiên là không quan hệ tới ông. Ta như thế nào trở thành kẻ cướp vậy?"
"Ha ha, câu này của lão Lưa nghe rất sảng khoái ah!" Lại có thêm một bóng thân ảnh rơi xuống ở trước mặt mấy người. Người này còn chưa đứng vững, thì phía sau đã xuất hiện thêm mười đạo thân ảnh nữa, tất cả đều không ngừng kinh hô: "Ai là Dược Thiên Sầu thế?"
Một đám trưởng lão đều bởi vì Dược Thiên Sầu mà đến, khiến cho Trình Canh Thanh hoài nghi nhìn Dược Thiên Sầu. Thật không nhìn ra hắn có chỗ nào tốt, mà trong lúc bái sư, lại có nhiều vị trưởng lão muốn tranh cướp hắn như vậy. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - https://truyenfull.vn
Còn Dược Thiên Sầu thì đang rùng mình, liên tưởng đến một nhân vật thần thoại ở kiếp trước, người này chính là Đường Tăng hòa thượng, theo truyền thuyết thì ăn thịt của hắn sẽ trường sinh bất lão. Hay là thịt của lão tử đồng dạng cũng có hiệu quả như vậy nhỉ? Dược Thiên Sầu run rẩy tập trung thần thức vào đan điền, chỉ cần phát hiện ra tình huống có chút không thích họp, lập tức sẽ trốn vào trong Kim Châu ngay!
Tại cửa sổ phòng chưởng môn, trên tầng ba Bồng Lai Các, Phùng Hướng Thiên nhìn đám trưởng lão vây quanh Dược Thiên Sầu, thì không khỏi lắc đầu cười khổ. Đồng dạng, hắn cũng cảm thấy mình đã làm ra một quyết định tối anh minh.
Chúng đệ tử thấy nhiều trưởng lão vây quanh thành một đoàn như vậy, cũng không hiểu đang xảy ra chuyện gì, trong lòng tuy muốn chạy qua xem, nhưng không một ai dám bước tới gần đó. Chẳng bao lâu sau, ở bốn phía xung quanh đã xuất hiện không ít đệ tử đứng xem náo nhiệt từ xa.
Dù là Dược Thiên Sầu gan lớn, nhưng bị một đám lão giả hỏa sống trên hai trăm tuổi nhìn chằm chằm, trên trán cũng nhịn không được phải xuất hạn ra mồ hôi lạnh, cái loại áp lực này khiến cho cổ họng Dược Thiên Sầu có điểm khô khốc. Hắn nuốt khan vài ngụm nước miếng, hướng về bốn phía xung quanh chắp tay hành lễ nói: "Đệ tử Dược Thiên Sầu ra mắt chư vị trưởng lão."
"Không cần đa lễ." Chư vị trưởng lão đồng thanh lên tiếng. Ngữ khí của mấy người, tựa nhU Minh chính là sư phụ của hắn không bằng.
Tình huống này, khiến cho Dược Thiên Sầu cười bồi không ngừng, cười đến mức xấu hổ dị thường.
"Lão thiên ah! Rốt cuộc Dược Thiên Sầu có chỗ nào tốt, mà nhiều trưởng lão trong tông môn đều phải cấp thể diện cho hắn nhỉ?" Lúc này, Trình Canh Thanh cũng toát mồ hôi lạnh, khẽ vươn tay lau trán, nhìn mấy vị trưởng lão bao vây xung quanh, bản thân hắn muốn chạy đi ra ngoài cũng là điều không thể.
Bất quá, riêng mấy vị trưởng lão tập trung ở đây, ai có tâm tư gì, trong lòng mọi người đều hiểu rõ ràng. Xung quanh im lặng thêm chốc lát, thì Lưu trưởng lão cũng đảo mắt nhìn mọi người, trầm giọng nói: "Chư vị đứng thi gan ở đây cũng không thể giải quyết được chuyện gì. Phù Tiên Lệnh chỉ có một chiếc, Phùng chưởng môn đã nói qua, người nào thu nhận Dược Thiên Sầu làm đệ tử, thì chiếc Phù Tiên Lệnh kia cũng sẽ thuộc về người đó. Mà hiện giờ, mọi người đều muốn thu nhận Dược Thiên Sầu, nhưng hắn chỉ có một, Phù Tiên Lệnh cũng chỉ có một, chung quy vẫn phải dùng võ đài
N
"Đừng quanh co nữa, có rắm gì thì mau phóng đi xem nào." Quan trưởng lão không kiên nhẫn nói.
Lưa trưởng lão buồn bực, trắng mắt nhìn hắn, vừa định trách mắng đôi câu, thì ngẫm lại bản thân mình không cần chấp với tên điên này. Bởi nhiều lúc, vẫn còn phải tới cầu hắn luyện đan, cho nên đành ngậm bồ hòn làm ngọt, thay đổi là người khác,
Khẳng định Lưu trưởng lão sẽ nói: "Ngươi không chờ được thì biến ah! Nơi này không có ai thèm ngăn cản ngươi đâu."
Lúc này, Dược Thiên Sầu đã hiểu ra, nguyên lai đều là vì Phù Tiên Lệnh nằm trong tay mình. Rốt cuộc Dược Thiên Sầu cũng có thể thở phào một hơi.
Trình Canh Thanh cũng minh bạch, trong tay Tần sư phụ đang nắm giữ một chiếc Phù Tiên Lệnh, chẳng thể trách lại thoải mái kêU Minh đưa Dược Thiên Sầu đến Phù Tiên Đảo như vậy. Nếu trong tay sư phụ không có Phù Tiên Lệnh, chỉ sợ Dược Thiên Sầu tựu cũng không gọi mình là Trình sư tổ, mà chính mình phải kêu hắn bằng sư huynh mất rồi.
Cuối cùng, Trình Canh Thanh đã hiểu, vì sao lúc ấy sư phụ mỉm cười quái dị đến mức như vậy. Hóa ra người sớm đã biết, sắp cho tuồng hay để xem rồi.
"Lão Lưu, đều là huynh đệ đồng môn, nếu vì một khối lệnh bài mà đánh nhau, thì quả thật sẽ khiến cho người ta chê cười, ông có chủ ý gì khác thì nói ra xem! Tất cả mọi người ở đây sẽ giữ im lặng nghe cao kiến của ông." Trong nhóm trưởng lão, có một người hòa khí lên tiếng nói.
"Phải rồi! Lưa trưởng lão không ngại, thì nói ra cho mọi người nghe một chút xem..." Không ít trưởng lão đều phụ họa nói.
Lưa trưởng lão thấy mọi người ủng hộ mình, hắn không khỏi đắc ý nhìn về phía Quan trưởng lão. Đáng tiếc người ta chẳng thèm liếc mắt nhìn mình lấy một cái, cho nên đành phải cười mỉa nói: "Kì thực cũng rất đơn giản! Hãy để Dược Thiên Sầu tự quyết định chọn lựa, hắn muốn làm đệ tử của người nào, thì Phù Tiên Lệnh tự nhiên sẽ thuộc về người đó. Chư vị cảm thấy cách này có thỏa đáng không?"
Hắn nói xong câu này, thì ánh mắt cũng quẳng ném về phía Quan trưởng lão, tâm tình đắc chí hiển nhiên là phi thường rõ ràng.
Quan trưởng lão cũng uy phong không kém, lão vỗ ngực kêu lớn: "Ai đổi ý thì người đó chính là thằng cháu trai."
Nhóm trưởng lão cũng hiểu, biện pháp này là một phương án rất không sai. Không ai được bước ra tranh cướp, mà để Dược Thiên Sầu tự mình lựa chọn, trúng phải người nào thì do vận khí của người đó may mắn. Bởi vậy đều sôi nổi gật đầu!
Bầu không khí náo nhiệt xung quanh, bỗng dưng trở nên yên tĩnh hơn, ánh mắt của mọi người đều quẳng ném về phía Dược Thiên Sầu. Lúc này, Lưu trưởng lão bình tĩnh nhìn hắn nói: "Dược Thiên Sầu, mọi người vừa thương lượng, ngươi cũng đã nghe rồi đó! Ngươi thấy ai thích hợp làm sư phụ của ngươi thì chỉ ra! Không ai miễn cưỡng ngươi, yên tâm không cần phải sợ."
Trình Canh Thanh ngắm nhìn những con mắt nóng bỏng xung quanh, tựa hồ đang dùng ánh mắt đồng tình nhìn Dược Thiên Sầu. Hắn thầm nghĩ, mặc kệ Dược Thiên Sầu chọn ai làm sư phụ, đều sẽ không tốt a! Chuyện này sẽ đắc tội với rất nhiều người, hơn nữa tất cả đều là trưởng lão ah!
Cắt! Lão tử sợ cái chim gì.
Dược Thiên Sầu cung kính khom lưng xuống, theo sau mới đứng thẳng người lên. Ánh mắt liếc qua cửa sổ phòng chưởng môn, trên tầng ba Bồng Lai Các. Hiện giờ, Dược Thiên Sầu rốt cuộc đã hiểu ra rồi, chẳng thể trách Phùng Hướng Thiên lại dùng mọi cách, để ném Phù Tiên Lệnh trở về trong tay của mình, nguyên lai hắn sớm đã nhìn thấy mối phiền phức này.
Đám trưởng lão, hai mắt nhìn chằm chằm lên trên người Dược Thiên Sầu. Có hiền lành, có uy nghiêm, hoặc quan ái...Tóm lại tất cả ánh mắt chung quy đều muốn nói, ta mới chính là sư phụ tốt mà ngươi cần phải chọn. Dần dần, Dược Thiên Sầu cảm thấy da đầU Minh có điểm run rẩy, nhất là ánh mắt của Quan trưởng lão kia, rõ ràng là đang uy hiếp trắng trợn, giống như đang nói cho hắn biết: "Tiểu tử! Ngươi dám không chọn ta làm sư phụ ngươi, xem ta sẽ thu thập ngươi như thế nào nhé."
Tính sao bây giờ? Ta mới đến, người nào ở đây đều đắc tội không nổi ah! Dược Thiên Sầu lại quẳng ném ánh mắt lên cửa sổ phòng chưởng môn trên tầng ba.
Dường như, Phùng Hướng Thiên cũng trông thấy ánh mắt van xin cầu khẩn của Dược Thiên Sầu, nên thân mình chợt biến mất ở phía sau cửa sổ, đồng thời cũng lầm bầm nói: "Người thanh niên, ngươi đừng trách ta nhé! Ngươi đắc tội mấy lão gia hỏa kia, chung quy vẫn tốt hơn là ta à."
Ta kháo! Như thế nào ta quên béng mất, rõ ràng là mấy người này đang cầu khẩn ta nha! Phát hiện ra diễn cảm mong chờ trên mặt chư vị trưởng lão, đột nhiên Dược Thiên Sầu cũng tỉnh ngộ...
Tác giả :
Thiên Sầu